• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tuyệt Thế: Thiếu Gia Rửa Hận! (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 66-70

Chương 66 : Muốn tao phải quỳ, đâu có dễ?

“Tiêu Bách Thần, mày, mày sao có thể vẫn bình thản như thế được?”

Nhìn dáng vẻ bình thản của anh, Triệu Đình Khiêm không khỏi sửng sốt. Bao năm hắn mưu mô xảo quyệt, đấu đá trên thương trường, gặp đủ mọi loại người, nhưng chỉ riêng Tiêu Bách Thần là có tác phong ung dung, thờ ơ trước mọi nguy hiểm nhất mà hắn đã gặp qua.

Tiêu Bách Thần bật cười ha hả, ánh mắt càng lúc càng trở nên ma mị hơn:

“Để tôi xem hệ thống rò rỉ axit của anh tầm cỡ đến mức nào?”

Nói xong, Tiêu Bách Thần giơ súng, nhằm hướng đường ống dẫn nước được đặt lấp liếm trên đỉnh nóc nhà mà bắn một loạt đạn.

Đường ống bị vỡ, nước tuôn như xối, ướt đầm tòa nhà.

“Mẹ kiếp, hắn bắn vỡ ống nước nhằm làm cho chúng ta không dám đổ axit ra mà!”

Bộ Bách đứng bên cạnh Triệu Đình Khiêm, dậm chân tức điên người.

“Không nói gì nhiều, bắn!”

Đám người của Triệu Đình Khiêm cũng không phải dạng vừa, hầu như bọn chúng đều được trang bị vũ khí.

Do vậy, ngay khi nghe hiệu lệnh của chủ nhân, tất cả đều đồng loạt giương súng, nhằm về phía người của Tiêu Bách Thần mà bắn đạn xối xả.

Ngay lập tức, thuộc hạ của Tiêu Bách Thần cũng giơ súng bóp cò bắn trả lại.

Đoàng...đoàng...đoàng...

Tiếng đạn bay vèo vèo trong không trung, bắn cả vào bức tường trắng đổ nát, khiến từng mảng tường bong tróc mà bay mù bụi bẩn.

Hai bên xảy ra cuộc truy sát kịch liệt, không bên nào chịu thua bên nào.

Dưới làn mưa đạn, Triệu Đình Khiêm lẩn vào trong nhà hoang, nép vào một bên tránh đạn vừa để tiện quan sát tình hình xung quanh.

“Đứa nào giết chết được Tiêu Bách Thần, tao thưởng một triệu tệ!”

Người của Triệu Đình Khiêm mặc dù vũ khí đầy đủ nhưng khả năng xử lý tình huống còn vô cùng kém.

Bởi vậy mà một vài tên thuộc hạ đã bị trúng đạn, nằm co ro trên đất kêu la oai oái.

Tiêu Bách Thần không giết chết chúng mà chỉ ra lệnh bắn vào những phần mềm không chí mạng.

Cánh cung phòng vệ của Triệu Đình Khiêm cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, yếu thế mà ôm vết thương bỏ chạy.

Tiêu Bách Thần được đà, thừa thắng xông lên, đàn em cùng lúc lao đến, áp sát xung quanh toàn bộ nhà kho, bao vậy đám người của Triệu Đình Khiêm vào bên trong.

Nhìn tình hình khốn khó trước mặt, Triệu Đình Khiêm vô cùng hoang mang.

Chợt hắn nhớ ra, trong tay mình hiện giờ vẫn còn đang nắm giữ con tin quan trọng nhất, đó chính là Mai Diệu Phàm.

“Đem mụ đàn bà kia ra đây!”

Bộ Bách nghe lệnh, cắm đầu chạy thục mạng vào bên trong, cắt dây mà đem Mai Diệu Phàm lúc này cơ thể đã nhũn như con chi chi bước ra.

Bà ta không còn đủ sức mà đi nữa, để mặc cho đám côn đồ tùy ý mà kéo lê trên đất, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía trước, chỉ e cái mạng này khó có thể giữ nổi đến ngày mai.

Triệu Đình Khiêm đưa tay túm lấy đầu của Mai Diệu Phàm, đoạn nhấc người bà lên, cười khẩy mà đe dọa:

“Tiêu Bách Thần, mày quên là trong tay tao đang bắt giữ Mai Diệu Phàm hay sao? Một đường súng này của tao ắt sẽ kết liễu bà ta ngay lập tức, để tao xem mày sẽ ăn nói thế nào với khách hàng của mình?!”

Vừa nói hắn vừa dí súng vào thái dương của Mai Diệu Phàm, bộ mặt đắc ý hết sức đê tiện.

Lý Nghiêm Chấn thấy vợ mình bị đem ra đe dọa, trong lòng lập tức cả kinh, hoảng hốt van xin Tiêu Bách Thần:

“Cậu gì ơi, anh Cố đã nói phải cứu bằng được vợ tôi. Xin anh hãy cứu bà ấy!”

Tiêu Bách Thần không trả lời ông ta, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Đình Khiêm, ước chừng khoảng cách giữa hai người.

Bàn tay cầm súng của Triệu Đình Khiêm vẫn còn đang trong tư thế sẵn sàng bóp cò. Hắn vênh vênh mặt mà thách thức anh.

Tiêu Bách Thần khẽ nhún vai, đoạn ném súng xuống đất. Đàn em của anh cũng hậm hực mà ném súng xuống, chỉ sợ nếu manh động, tính mạng của Mai Diệu Phàm cũng không còn giữ được nữa.

Triệu Đình Khiêm chỉ chờ đến lúc này, kéo lê Mai Diệu Phàm bước gần đến Tiêu Bách Thần, không quên đưa chân đá đá vào người anh:

“Mày thử nhìn xem, xung quanh mày lúc này toàn là súng và súng, chỉ cần tao nói một câu, lũ chúng mày đều bỏ mạng hết tại đây.”

“Bớt lải nhải nhiều. Mày hãy nói rõ luôn mục đích của mình ra đây đi!”

Tiêu Bách Thần thờ ơ nói.

Hê hê...

“Quỳ xuống và cầu xin tao tha mạng. Luồn cúi như một con chó đáng thương, tội nghiệp đi nào!”

“Cậu chủ, đừng!”

A Hào đứng phía sau, lên tiếng gọi Tiêu Bách Thần.

Thế nhưng lúc này, Tiêu Bách Thần đã bỏ ngoài tai hoàn toàn lời anh nói, cơ thể đã hơi cúi xuống phía dưới.

Triệu Đình Khiêm vô cùng khả hê, cười đến nỗi hai mắt híp lại, nhìn Tiêu Bách Thần đang quỳ sát xuống dưới chân mình, tâm trạng của hắn rất ư sảng khoái.

Phập!!!

“Á...á...!!! Thằng khốn!”

Triệu Đình Khiêm bất ngờ rú lên thảm thiết, ngay chính giữa lòng bàn chân hắn hiện tại đang cắm một con dao sắc lạnh, máu tươi theo kẽ giày mà chảy ra ào ạt.

Vừa lúc, Tiêu Bách Thần cũng ngẩng cao người lên, giơ chân đá một cú thật mạnh vào mặt hắn khiến khẩu súng trong tay hắn rơi bắn ra bên ngoài.

Mai Diệu Phàm lập tức thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của Triệu Đình Khiêm, được Tiêu Bách Thần đẩy mạnh về phía A Hào, an toàn thoát nạn.

Triệu Đình Khiêm đau đớn tưởng như chết đi sống lại, bàn chân bị dao đâm xuyên, không thể cử động nổi. Thêm nữa, hắn vừa bị Tiêu Bách Thần giáng cho một cú đá trời đánh, sống mũi cùng khóe miệng bắt đầu chảy máu, bộ dạng vô cùng thảm hại.

“Nhận một cái lạy của tao à? Không dễ đâu, thằng ranh!”

Tiêu Bách Thần nhổ một bãi nước bọt, cười khẩy mà mắng.

Đám người A Hào cũng không chần chừ lâu, nhanh nhẹn rút từ trong đai quần con dao bấm đã chuẩn bị sẵn, thừa cơ xông lên, đâm tới đám thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm.

Bọn chúng không thể ngờ, phía bên Tiêu Bách Thần đã có chuẩn bị sẵn, lường trước được mọi khả năng đã xảy ra.

Hiện tại Triệu Đình Khiêm đã bị thương nặng, đám thuộc hạ cũng như rắn mất đầu, đa phần bị thương, hoàn toàn mất khả năng chống trả.

“Rút!”

Triệu Đình Khiêm mệt nhọc phẩy tay ra lệnh, sau đó tất cả nhanh chóng tháo chạy, lên xe nổ máy phóng đi ngay trong đêm.

Lần này cũng không quá nguy hiểm. Phía bên Triệu Đình Khiêm có phần chủ quan, không nghĩ kẻ đứng sau hậu thuẫn lại là người nhà họ Tiêu.

Nếu chúng để mắt mà chuẩn bị đối phó kỹ, ắt cuộc đấu này sẽ có rất nhiều người chết chứ không phải bị thương như thế này!

Lý Nghiêm Chấn ôm chầm lấy vợ, nghẹn ngào nói không lên lời.

Tiêu Bách Thần đưa vợ chồng ông ta trở về nhà, đem cả bác sĩ riêng tới sơ cứu vết thương.

Mọi chuyện cũng xử lý xong xuôi, tương đối ổn thỏa.

Chỉ có điều Lý Nghiêm Chấn không thấy Cố Trường Lục xuất hiện nữa mà lại là Tiêu Bách Thần danh tiếng trong giới giang hồ mà ông ta đã nghe qua.

Mặc dù ông ta có chút thắc mắc nhưng cũng đành nuốt vào trong bụng, không dám mở lời gặng hỏi gì thêm nữa.
Chương 67 : Hamansito

“Mọi việc chúng ta đã giải quyết xong xuôi. Hiện tại tôi không thể chờ thêm được nữa, anh mau xử lý chuyện nhà họ Đằng cho tôi đi!”

Bạch Khởi La vừa mới gội đầu xong, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần, lạnh nhạt nói.

Cô cũng muốn giải quyết xong hết tất cả các việc, rồi đến một thành phố khác sinh sống, làm lại từ đầu.

Tiêu Bách Thần biết không thể kéo dài thời gian Bạch Khởi La ở lại đây được nữa liền gật đầu đồng ý.

Anh đứng dậy bước vào trong phòng làm việc, cầm ra một sấp tài liệu dày cộp, cẩn thận đưa cho Bạch Khởi La.

“Đây là toàn bộ chứng cớ cho thấy những năm qua cha con nhà họ Đằng làm ăn phi pháp, gây tổn hại nghiêm trọng đến nền kinh tế cả nước. Ngoài ra, tôi còn phát hiện thêm, Đằng Thiết Quang còn buôn bán và sử dụng chất cấm trái phép, lén lút nhập xuất hàng trắng với số lượng khổng lồ!”

Bạch Khởi La vừa nghe anh nói, vừa đưa tay lật giở đống tài liệu ra, trong lòng vui vẻ khẽ reo.

Với số lượng bằng chứng này cũng đã đủ khiến dư luận dậy sóng.

Chắc chắn cha con Đằng Thiết Quang sẽ khuynh gia bại sản, có khi còn bị bỏ tù mọt gông cũng nên.

Nhìn Bạch Khởi La bước lên trên lầu, Tiêu Bách Thần chỉ khẽ thở dài, đoạn quay trở lại phòng ngủ một giấc đến sáng.

Triệu Tư Mỗ nhờ vào vai vế và mối quan hệ rộng lớn của mình nên đã nghiễm nhiên làm lắng chuyện sập quặng vàng ở Ấn Độ xuống tối thiểu mức thấp nhất.

Tuy nhiên cái giá mà lão ta phải trả là cổ phiếu bị bán đứt không phanh, lỗ nặng một khoản lớn lên đến gần trăm tỷ.

Nội bộ Triệu Thị lục đục, ngấm ngầm cãi chửi nhau không ngừng.

Triệu Tư Mỗ còn đập mạnh tay xuống bàn, quyết phải tìm bằng được kẻ đứng sau Lý Nghiêm Chấn là ai?!

Long Thế từ khi hưởng được số lượng cổ phiếu lớn từ Triệu Thị, số dư tài khoản càng lúc càng dài, lợi nhuận khai thác và nhập khẩu châu báu, vàng bạc đều tăng vọt mà không có chút biến động.

......

Ma Cao, hai mươi giờ, bốn phút tối...

“Ông Tiêu, Bá Tổng Phong có chuyện gấp cần báo cáo!”

Tiêu Hoàng Long đang bàn chuyện với một đối tác khác, chợt thấy nên ngoài có tiếng thuộc hạ vang lên.

“Cho anh ta vào!”

Cánh cửa bật mở, Bá Tổng Phong trên người đậm chất phong trần, bụi bặm, sải những bước dài vào bên trong căn phòng tiếp khách rộng lớn.

“Đã lâu không gặp mà ông vẫn nhớ tôi?”

Bá Tổng Phong không cần đợi Tiêu Hoàng Long cho phép ngồi, trực tiếp vắt hai chân lên thành ghế sofa, cợt nhả mà nói.

Vị đối tác cũng rất biết ý, lập tức đứng dậy, làm động tác bắt tay tạm biệt với Tiêu Hoàng Long, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.

Căn phòng lúc này chỉ còn mình ông cùng gã thanh niên tên Bá Tổng Phong kia.

Ông nhấc một ngụm trà, cũng không có thiện chí mời gã, thẳng thắn vào đề:

“Một lời nói thẳng luôn ra đây. Mười hai năm không gặp, giờ anh tìm đến là vì việc gì?”

Haha...

Bá Tổng Phong phá lên cười ngặt nghẽo:

“Ông Tiêu quả thật khéo đùa. Nếu không có việc quan trọng thì tôi lặn lội tới tìm ông để làm gì?”

Ngừng một lát, gã cợt nhả nói tiếp:

“Hamansito muốn gặp ông để bàn bạc về việc chuyển nhượng quyền thừa kế lãnh thổ Bandakima.”

Thừa kế lãnh thổ Bandakima?

Tiêu Hoàng Long ngạc nhiên tới nỗi suýt chút nữa thôi thì đã đánh rơi chén trà thượng hạng trên tay, không tin mà ngờ vực hỏi lại:

“Hamansito thực sự muốn chuyển giao quyền thừa kế?”

Bá Tổng Phong thu hai chân về trên ghế, nhìn ông bằng ánh mắt chứa đầy nham hiểm:

“Phải. Đây cũng là điều ông hằng mong ước, phải không? Nhưng, với một điều kiện duy nhất!”

Nhìn dáng vẻ lấp lửng của Bá Tổng Phong, Tiêu Hoàng Long vô cùng bực bội. Ông chau mày nhìn lại gã, thẳng tay ném mạnh chén trà xuống đất, lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Tôi cho anh đúng hai giây. Nếu anh còn lấp lửng như thế này nữa thì mời anh cút ra bên ngoài!”

Hừ!

Bá Tổng Phong cười nhạt, đoạn chồm người về phía ông, chậm rãi nói từng tiếng:

“Đem Tiêu Bách Thần tới gặp Hamansito!”

......

Tiêu Bách Thần cúp máy, ngẫm nghĩ về những điều Tiêu Hoàng Long vừa nói.

Nếu Hamansito đã muốn gặp anh, vậy thì để anh tự làm cho ông ta toại nguyện.

Hamansito là sư huynh của Tiêu Hoàng Long, cùng chung một thầy dạy võ.

Ông ta là người Nhật Bản chính gốc. Tuy cùng học chung thầy với Tiêu Hoàng Long nhưng hai mươi năm trước, ông ta lén lút ăn cắp bản sổ sách phân chia tài sản của sư thầy, độc chiếm làm của riêng, cấp tốc bỏ trốn sang nước ngoài ngay trong đêm.

Vì vị sư thầy chỉ nhận duy nhất hai học trò, coi Tiêu Hoàng Long và Hamansito như con đẻ, nên khi bị phản bội ông quá sốc, lập tức bị bại liệt não mà chết.

Mà Bá Tổng Phong lại chính là học trò đời sau của Hamansito.

Mục đích lần này của lão, chắc chắn không chỉ đơn giản là tìm gặp Tiêu Bách Thần để hỏi thăm tình hình những năm gần đây.

“A Hào!”

Tiêu Bách Thần nhấc máy gọi.

Đầu dây bên kia tức khắc truyền tới giọng nói gấp gáp của anh ta.

“Chuẩn bị trực thăng riêng. Một tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát sang Ma Cao. Anh hãy nói lại với Gia Huy, công việc trong Long Thế, tạm thời Gia Huy hãy đảm nhiệm trong vòng một tháng!”

Vừa lúc Bạch Khởi La cũng ngái ngủ bước xuống lầu, chưa kịp định thần lại đã bị Tiêu Bách Thần sai người kéo vào phòng tắm sửa soạn.

Đúng một tiếng sau, trực thăng riêng nhà họ Tiêu bắt đầu khởi động vù vù trên tầng thượng, trực tiếp cất cánh bay sang Ma Cao.
Chương 68 : Kẻ đứng sau

Máy bay hạ cánh ngay tại thủ phủ làm việc của Tiêu Hoàng Long.

Nghe tiếng động cơ vù vù bên ngoài, ông lập tức gấp sổ sách, rảo bước nhanh về phía trước.

“Con tới sớm hơn cha dự tính!”

Tiêu Hoàng Long cười cười nói, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Khởi La.

“Chú Tiêu!”

Cô gật đầu chào hỏi.

Ba người cùng bước vào trong phòng khách. Thủ phủ nhà họ Tiêu định cư bên Ma Cao cũng vô cùng rộng lớn và có danh tiếng.

Gần như tất cả những nơi nào mà ông đặt chân qua đều để lại nơi đó ít nhất một căn biệt thự.

Nếu xét về độ giàu có so với đám nhà giàu nổi tiếng, nhà họ Tiêu cũng không phải dạng vừa.

Trên chiếc bàn ăn sang trọng, ba người vừa ăn vừa trò chuyện thân mật.

“Hamansito muốn tìm gặp con để làm gì?”

Anh vừa uống một ngụm súp táo đỏ, vừa cất giọng hỏi.

Tiêu Hoàng Long nhún vai, cười khẩy:

“Ai biết mục đích thật sự của ông ta là gì? Trước giờ Hamansito không bao giờ chịu thừa nhận cha. Nay tự động cử Bá Tổng Phong đến tìm, chắc chắn có ý đồ riêng!”

Bạch Khởi La ngồi yên không tham gia, dùng xong bữa liền xin phép lên lầu trước để hai cha con họ dễ bề bàn bạc.

Nhìn theo bóng dáng cô bước lên lầu, Tiêu Hoàng Long có chút do dự:

“Con đem Bạch Khởi La cùng sang Ma Cao, không sợ con bé sẽ gặp bất trắc à?”

Tiêu Bách Thần cười nhạt, đoạn đáp:

“Riêng Bạch Khởi La thì cha không cần lo. Cô ấy dữ như cọp, đố ai dám vồ?!”

Nghe anh nói, Tiêu Hoàng Long bật cười ha hả.

.......

“Lại là đám người nhà họ Tiêu nhúng tay vào chuyện này!”

Triệu Tư Mỗ tức điên người, ném tan bộ ấm chén cổ thượng hạng đang đặt trên bàn xuống đất.

Triệu Đình Khiêm ngồi trên ghế, nhìn cha mình bằng ánh mắt hờ hững mà đáp:

“Thằng nhãi Tiêu Bách Thần không dễ đối phó. Hắn nhận ủy thác của một gã thần bí nào đó, sống chết bảo vệ vợ chồng Lý Nghiêm Chấn bằng được.”

Nói đến đây, hắn lại nhìn xuống bàn chân bị thương đang băng bó của mình, gằn giọng nói từng câu từng chữ:

“Đợi vết thương trên chân con khỏi hẳn, bọn chúng ắt biết tay con!”

“Cha, chúng ta đã thỏa thuận, cha không được phép dẫn anh ta đến đây cơ mà!”

Triệu Hinh vừa lúc cùng Tô Thạc Hiên đi nhảy ở quán ba về, trông thấy Triệu Đình Khiêm ở trong phòng mà không khỏi bực bội, gắt gỏng lên tiếng.

Triệu Tư Mỗ không có nhã hứng tranh cãi với cô ta, đưa tay phẩy phẩy ra chiều đuổi Triệu Hinh lên trên lầu.

Hiện giờ lão ta đã có đứa con trai bảo bối, biết nghe lời, lại giỏi việc thì tội gì còn kiêng nể đứa con gái vô dụng kia nữa.

“Cha...!!! Cha không nghe con nói hay sao. Mẹ mà biết thì...”

“Xéo ngay lên lầu!”

Triệu Tư Mỗ không đợi cô ta nói hết câu liền trực tiếp đuổi thẳng.

Triệu Đình Khiêm ngồi bên cạnh quan sát toàn bộ sự việc, không quên nhếch miệng nở nụ cười châm biếm với Triệu Hinh.

Chờ hắn ta lấy trọn được lòng tin của Triệu Tư Mỗ, chắc chắn đám người này đừng hòng còn mong ở lại được trong căn nhà này!

......

“Nơi ở của Hamansito nằm ở phía Bắc thành phố. Nếu ông ta có yêu cầu gì quá đáng, con tuyệt đối không được nghe theo!”

Tiêu Hoàng Long vừa lái xe, vừa dặn dò Tiêu Bách Thần một cách cẩn thận.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trên một con đường lớn, người người qua lại đông đúc, kinh tế vô cùng sầm uất.

“Con có trông thấy căn biệt thự cao chọc trời kia không?”

Theo hướng Tiêu Hoàng Long chỉ, anh trông thấy nằm chính giữa thủ đô là căn biệt thự cao lớn, thiết kế hình ốc xoắn, bên ngoài lớp tường phủ đá quý, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói lòa, lấp lánh.

“Cuộc sống của Hamansito xem chừng cũng khá là dư dả, cha nhỉ?”

Họ rảo bước vào bên trong cánh cửa biệt thự. Một đám người ăn mặc theo phong cách Nhật Bản đang lom khom quét dọn, lau chùi, vô cùng bận rộn.

Từ phía xa xa, Bá Tổng Phong khoan thai bước tới, chìa tay ra chào đón hai cha con Tiêu Hoàng Long.

“Hừ!”

Tiêu Bách Thần cười nhạt, bước thẳng vào bên trong, để mặc Bá Tổng Phong đang giơ tay hờ hững ra không trung đầy tẽn tò.

Phòng tiếp khách cũng được bài trí riêng theo phong cách cổ điển, mang đậm dấu ấn bên Nhật.

Hamansito ngồi khoanh chân ngay chính giữa phòng, mái tóc dài búi gọn ra phía sau, trên tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ.

Hai cha con Tiêu Hoàng Long toan bước vào bên trong liền bị Bá Tổng Phong gọi giật lại.

“Khoan đã!”

Hắn ta nhìn họ bằng đôi mắt đầy chế giễu.

“Thầy tôi đã căn dặn, chỉ một mình Tiêu Bách Thần được phép vào bên trong nói chuyện. Còn ông Tiêu, mời ông kiên nhẫn chờ ở bên ngoài!”

Tiêu Hoàng Long không yên tâm bèn đưa mắt nhìn con trai đầy ẩn ý.

Anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa bước vào bên trong.

Hamansito nhìn thấy Tiêu Bách Thần bước vào, trên mặt tuyệt đối không nở bất cứ nụ cười nào cả.

“Gặp người lớn mà không mở miệng chào hỏi, đó là thất kính!”

Wow!

Tiêu Bách Thần cười cợt.

“Lấy trộm giấy tờ chuyển nhượng tài sản của người lớn, phản bội sư thầy thì nên xếp vào tội gì, thưa ông?”

Trước lời lẽ châm chọc của Tiêu Bách Thần, Hamansito cũng hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Ông ta chậm rãi rót từng ngụm trà, đưa cho anh một chén, đoạn cất giọng hỏi thăm:

“Tiêu Hoàng Long vẫn khỏe chứ?”

“Cảm ơn ông. Cha tôi vẫn khỏe mạnh, chí ít vài chục năm nữa!”

Hamansito bật cười, đầu hơi ngả ra phía sau mà nói:

“Tính cách của cậu và lão Tiêu chẳng khác gì nhau. Mặc dù hai người không phải ruột thịt, nhưng cũng tương đối đó!”

“Vào việc chính đi. Ông tìm tôi với mục đích gì?”

Hamansito nhướn mày, cười hề hề đáp:

“Cái chết của cha mẹ cậu, cậu nghĩ do Triệu Tư Mỗ toàn quyền đứng ra dựng trù kế hoạch và tiến hành truy sát ư?”

Tiêu Bách Thần lập tức cảnh giác, lên tiếng hỏi vặn lại:

“Ông đang nói gì thế? Tôi không hiểu?”

Chẳng lẽ, con cáo già này đã biết rõ thân phận thật sự là Tư Kiệt của anh hay sao?

Hamansito cũng không để anh đợi lâu, một lời nói thẳng:

“Cậu không cần phải giấu giếm. Tôi đã biết rõ toàn bộ thân phận thật và mục đích của cậu. Tiêu Bách Thần, năm ấy Triệu Tư Mỗ tiến hành tàn sát toàn bộ gia đình cậu là do có người sai khiến!”

Gương mặt Tiêu Bách Thần vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh nhấp thêm một ngụm trà nữa, im lặng nghe Hamansito nói tiếp.

“Kẻ đứng sau điều khiển Triệu Tư Mỗ, không phải ai khác chính là Tiêu Hoàng Long!”

Ánh mắt Tiêu Bách Thần chợt vằn lên những tia đỏ. Anh chồm người ra phía trước, đưa tay túm chặt lấy cổ áo ông ta mà gằn giọng đe dọa:

“Ông tự dựng lên một câu chuyện nhảm nhí, hòng chia rẽ tình cảm của cha con tôi à? Vô ích thôi!”

Hamansito chỉnh lại vạt áo, đứng dậy bước đến bên tủ gỗ, lôi ra một tấm ảnh cũ kỹ.

“Tự xem đi!”

Trong bức ảnh là hình Tiêu Hoàng Long đang cùng Triệu Tư Mỗ uống rượu chung với nhau, trên mặt còn lộ ra nụ cười tươi roi rói, bộ dạng vô cùng thân thiết.

Bàn tay cầm ảnh của Tiêu Bách Thần có chút run run, nhưng vẫn không để lộ bất kỳ một sự lo lắng nào ra bên ngoài.

Hamansito được đà, tiếp tục cười cợt chế giễu tiếp:

“Tôi có đầy đủ bằng chứng, chứng minh Tiêu Hoàng Long chính là kẻ đứng sau giật dây, ra lệnh cho Triệu Tư Mỗ tiến hành giết chết cha mẹ cậu, cướp trắng toàn bộ tài sản nhà họ Tư! Tiêu Bách Thần à, những năm qua, cậu đã mù quáng nhận hung thủ giết cha mẹ ruột làm cha rồi đấy!”

“Nói đi, điều kiện trao đổi là gì?”

Tiêu Bách Thần lạnh lùng đáp.

Ha..ha..

Rất thông minh!

Hamansito vỗ tay khen ngợi.

“Giúp tôi đến Tứ Cảng, đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung!”
Chương 69 : Chơi xấu

Thấy Tiêu Bách Thần mở cửa bước ra ngoài, Tiêu Hoàng Long vội đứng dậy, rảo bước về phía anh, hỏi dồn:

“Hamansito nói với con chuyện gì?”

Anh lắc đầu, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, chỉ đáp ngắn gọn:

“Ông ta muốn con đến Tứ Cảng, giúp đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung!”

“Lục Địa Trung vốn là tòa nhà thị chính thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Lưu. Ông ta cư nhiên lại đòi con phải ra tay giúp mình à? Vớ vẩn! Lấy đâu ra cái quyền đó!”

Giọng nói của Tiêu Hoàng Long càng lúc càng thêm bực bội, hậm hực mà đáp lại.

Tiêu Bách Thần kéo ông rời đi, không quên khẳng định chắc chắn:

“Con đã nhận vụ này. Cha à, mọi việc hãy để con giải quyết!”

Cả buổi tối, Tiêu Bách Thần như người mất hồn, tự nhốt mình trong phòng mà xem đi xem lại tấm ảnh chụp Tiêu Hoàng Long cùng Triệu Tư Mỗ.

Tiêu Hoàng Long đã từng nói, ông chưa bao giờ gặp hay có mối quan hệ qua lại với nhà họ Triệu.

Vậy thì bức ảnh sắc nét, rõ ràng như thế này là từ đâu ra?!

Tiêu Bách Thần châm một điếu thuốc, nhả ra từng đợt khói.

Trong người khó chịu vô cùng, quyết định xuống lầu lấy xe, phóng vụt ra ngoại ô thành phố.

Hiện tại đã là một giờ khuya, dân cư đã chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên đám thanh niên vẫn còn tụ tập, đứng dạt hai bên đường cao tốc, chuẩn bị tiến hành đua xe.

Kẻ đứng đầu là một thanh niên thấp bé, mái tóc nhuộm đỏ kệch, hai tay chắp vào hông, lưng dựa lên con xe đua cao cấp, đưa ánh mắt vô hồn mà quét dọc phía trước.

“Cửu Long, mới có chín tay đua đăng ký tham gia thi đấu. Chúng ta còn thiếu một slot nữa!”

Cửu Long tóc đỏ rút mạnh một hộp cao su, bỏ vào miệng nhai, đoạn hậm hực đáp:

“Thằng Luân vẫn không đến à? Cái thằng chết dẫm này, rõ ràng đã hẹn đúng giờ có mặt. Vậy mà giờ nó dám đánh bài chuồn!”

Tiêu Bách Thần gạt chân chống. Vừa hay anh cũng lái moto, máu nóng trong người xông lên, tự nhiên muốn tham gia thử trò chơi mạo hiểm này.

“Tôi đăng ký slot!”

Tiêu Bách Thần cười cười bước đến bên cạnh Cửu Long.

Anh ta nghe có người đăng ký, như vậy đã đủ mười người tham gia thi đấu, không lo thiếu thốn về tay đua nữa.

Trông người thanh niên vừa tới gương mặt anh tuấn, dáng dấp phong lưu búng ra sữa, Cửu Long có phần hơi do dự.

“Anh có thi nổi không đấy. Ở đây toàn các tay đua kỳ cựu, hơn nữa chỗ này chúng tôi có luật riêng. Anh theo được thì theo!”

“Nói đi, quy định gì?”

Cửu Long gật gật đầu mãn nguyện. Sau đó anh ta vỗ vai Tiêu Bách Thần, cười đáp:

“Mỗi tay đua tham gia thi đấu, phải ứng vào đây năm mươi vạn tệ. Nếu anh là người giành chiến thắng, anh sẽ được hưởng toàn bộ số tiền mà chín tay đua còn lại đã nộp lên đây. Còn nếu anh là người về sau cùng...!”

Nói tới đây, Cửu Long chợt trầm hẳn lại, cố làm ra vẻ thần thần bí bí:

“Anh sẽ phải trả giá bằng một ngón tay. Anh có làm được không?”

Tưởng gì!

Đối với Tiêu Bách Thần, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Tiêu Bách Thần gật đầu, đoạn lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ đen, ném vào tay Cửu Long mà nói:

“Số dư trong thẻ đã lên tới hai mươi con số “không”. Chưa tin cậu có thể quét thử!”

“Con mẹ nó, thẻ đen hoàng kim, cả thế giới chỉ có đúng mười chiếc. Ghê thật!”

Cửu Long hết nhìn thẻ đen, lại nhìn sang Tiêu Bách Thần, thâm tâm không khỏi ngưỡng mộ.

“Này anh, người đứng giữa mặc áo đỏ kia là Ngạn Xuyên, người đứng đầu cuộc đua trong ba năm gần đây, chưa có một ai là đối thủ của cậu ta.”

Ngạn Xuyên từ đầu tới cuối vẫn không mở lời nói chuyện với Tiêu Bách Thần, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, tướng mạo vô cùng lạnh lùng, cao ngạo.

“Ồ, không sao, tôi đến đây cũng chỉ tham gia cho vui thôi. Không cần để bụng!”

Cửu Long gật gật đầu, đoạn đưa tay xem đồng hồ, thoải mái nói to:

“Các tay đua chuẩn bị vào trận. Lần này, nhiệm vụ của các anh đó là phải đi hết hai lượt đi- về trên đường cao tốc này. Ai trở về trước là kẻ chiến thắng, hưởng toàn bộ năm trăm vạn tệ và một người đẹp, thoải mái được lựa chọn.”

Cửu Long vừa dứt lời, đám người có mặt tại đây đã thi nhau hò hét, nhiệt tình ủng hộ.

Một vài người bê chiếc hòm sắt lớn ra, không quên dặn dò:

“Chúng ta cùng bỏ phiếu đặt cược cho tay đua có triển vọng chiến thắng nhất. Nếu lựa chọn của anh là đúng, đội Trường Thạch Tự của chúng ta sẽ trích hai phần trăm quỹ để trao thưởng. Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ!”

Tiếng vang như sấm.

Tiêu Bách Thần kéo mũ đua, bàn tay trong tư thế vặn ga, sẵn sàng bước vào vạch xuất phát.

Ba, hai, một, bắt đầu...!

Cùng với tiếng hô của Cửu Long, mười tay đua bắt đầu cuộc tranh giành ngôi vị tay đua bất chiến bất bại, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, khói trắng bay mù mịt.

Số người đến bỏ phiếu càng lúc càng đông. Đương nhiên kẻ chiếm được số lượng phiếu cao nhất chính là Ngạn Xuyên.

Số phiếu của Tiêu Bách Thần vẫn chỉ là con số không.

Cuộc đua diễn ra được mười lăm phút mới có một cô gái xinh đẹp bước tới, tự tay bỏ phiếu cho một mình anh. Trên môi cô nở nụ cười thâm trầm mà sâu xa thấy rõ.

Gió đêm tạt mạnh vào đoàn người đua xe trên đường cao tốc.

Hiện tại người dẫn đầu là Ngạn Xuyên, còn Tiêu Bách Thần đang dẫn ở vị trí số năm.

Người nọ lướt qua người kia vù vù, tốc độ gần như đã đạt đến mức cực đại, chỉ cần xảy ra sơ sót, chắc chắn kẻ xấu số sẽ không chết thì cũng què cụt.

Tiêu Bách Thần vặn thêm ga, chỉ mất một chút đã lao lên vị trí số hai, cách Ngạn Xuyên khoảng chừng ba mươi mét.

Ngạn Xuyên thông qua kính chắn xe, trông thấy kẻ vừa mới tham gia kia đã sắp sửa vượt qua vị trí dẫn đầu của mình, càng thêm bực bội mà rít ga hết công suốt.

“Mẹ kiếp, thằng nhãi kia từ đâu chui ra vậy!”

Ngạn Xuyên rủa thầm trong miệng.

Lúc này, anh ta và Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn cắt đuôi tám người còn lại, cách nhau một khoảng cách lớn.

Tiêu Bách Thần dần dần thu hẹp, chỉ còn chưa đầy hai mét nữa là anh sẽ vượt Ngạn Xuyên, dẫn đầu đoàn đua.

Ba năm Ngạn Xuyên đứng thứ nhất, được mệnh danh là Tay Đua Vàng, thêm nữa, một trong những cô gái được trao thưởng lần này cho quán quân lại là người Ngạn Xuyên thầm thích.

Do vậy anh ta nhất định không thể để Tiêu Bách Thần chiến thắng.

Nghĩ là làm, Ngạn Xuyên ước chừng lúc Tiêu Bách Thần đi song song ngang với mình bèn đánh tay lái sang một bên, áp sát xe Tiêu Bách Thần.

“Anh làm trò gì vậy?”

Tiêu Bách Thần quát lớn hỏi.

Ngạn Xuyên cười khẩy.

Đoạn anh ta giơ một chân ra, đạp mạnh vào thành xe của Tiêu Bách Thần.

Hê...hê...

Xin lỗi nhé, người anh em!
Chương 70 : Chặt một ngón tay đền mạng

Ầm...ầm...soạt...!

Chiếc xe đua của Tiêu Bách Thần lập tức nghiêng một góc sáu mươi độ, thành xe cọ sát cực mạnh trên vệ đường, trượt dài một mảng lớn, tóe ra những tia lửa điện.

Mùi khét bay nồng nặc...

Hai tay Tiêu Bách Thần vẫn còn nắm chặt tay lái, cố gắng đánh lượn khỏi các chướng ngại vật, chỉ cần không giữ nổi bình tĩnh buông tay lái ra, chắc chắn anh sẽ gãy cổ mà chết vì va đập mạnh ngay tức khắc.

Do sự cố này, Ngạn Xuyên nghiễm nhiên dẫn trước một khoảng cách lớn.

Mà Tiêu Bách Thần phút chốc đã bị lùi lại ở vị trí thứ tám.

Hiện tại đã ba mươi phút trôi qua, lượt đua thứ hai cũng sắp kết thúc.

“Chắc chắn Ngạn Xuyên là người đứng đầu rồi!”

“Phải đấy! Ba năm liền không có bất kỳ một đối thủ nào đủ tầm cỡ chiến thắng được anh ấy!”

“Ngạn Xuyên, Ngạn Xuyên vô địch!”

“...”

Tiếng người hò reo ầm ĩ vang lên không ngớt.

Số phiếu bầu cho Ngạn Xuyên đã chiếm lên tới bảy mươi lăm phần trăm. Còn số phiếu của Tiêu Bách Thần hiện tại vẫn chỉ có đúng một phiếu duy nhất.

“Kìa, họ quay trở lại rồi!”

Một cô gái thân hình bốc lửa, vừa nghe thấy tiếng động cơ thì lập tức hò hét.

“Ngạn Xuyên!!!”

Đám đông nhốn nháo càng lúc càng gọi to tên anh ta hơn.

Chắc chắn lần này, Ngạn Xuyên lại đứng thứ nhất, giành ngôi vị quán quân bốn năm liền.

Thế nhưng...

“Không phải, anh ta là...!”

Đám đông lập tức trợn tròn mắt, quai hàm như muốn rớt ra bên ngoài.

Người về đích đầu tiên chính là kẻ có số phiếu bầu ít nhất đến đáng thương, Tiêu Bách Thần. Còn người về cuối càng khiến bọn họ sửng sốt hơn không kém, đó chính là Ngạn Xuyên.

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

Cửu Long lẩm bẩm nói.

Tiêu Bách Thần gạt chân chống xuống xe, cởi mũ, nở nụ cười hết sức thoải mái.

“Chắc chắn anh ta đã sử dụng chiêu trò để giành chiến thắng. Ngạn Xuyên không thể thua được.”

Một vài kẻ không phục, giơ tay chỉ trỏ về phía Tiêu Bách Thần mà quát lớn.

“Nói, có phải mày chơi ăn gian hay không?”

Ngạn Xuyên lúc này cũng đã về đến nơi, gương mặt tái mét, có chút hoảng hốt, run rẩy.

Trước sự hung dữ như muốn nổi điên của đám người bảo vệ Ngạn Xuyên, Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt, cong môi mà đáp:

“Ăn gian hay không, hãy hỏi Ngạn Xuyên của các người thì rõ!”

Bốp!

“Thằng nhãi, mày dám nói anh Ngạn Xuyên như vậy à?”

Gã thanh niên to béo đang đứng bên cạnh anh, nghe Tiêu Bách Thần nói mà không nhịn được, lại đang sẵn cục tức trong người bèn giơ tay toan cho anh một nắm đấm.

Tuy nhiên, gã chưa kịp đánh Tiêu Bách Thần liền đã bị anh đưa tay chặn lại, đoạn đẩy mạnh gã ra phía sau, ngã sõng soài trên đất đầy ê chề, nhục nhã.

“Mày...mày...!”

Những người có mặt ở đây đều hết sức sửng sốt.

Ngạn Xuyên thấy tình hình có phần hỗn loạn, toan thừa cơ định nhảy lên xe mà chuồn đi liền bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lại.

“Tay Đua Vàng ba năm vô địch trong giới đua xe, cớ sao lại đột nhiên muốn tháo chạy?”

Anh ta quay phắt lại.

Nhận ra kẻ vừa nói là một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy hoa màu tím, gương mặt thanh thuần hết sức đáng yêu.

“Cô đang nói bậy gì vậy? Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mình đã tắt động cơ đi hay chưa?”

Cuộc tranh luận của họ lập tức gây được sự chú ý của mọi người.

Mọi ánh mắt thương cảm có, bực tức có đều đổ dồn về phía Ngạn Xuyên, làm cho anh ta nhất thời câm nín, không biết nên mở lời như thế nào cho phải.

Cửu Long bước tới gần anh ta, vỗ tai nói nhỏ:

“Sao lần này anh lại để thua thảm hại như vậy. Lại còn đứng ở vị trí cuối cùng nữa chứ. Tôi muốn bảo vệ anh nhưng không được, luật là luật, quy định là quy định, Ngạn Xuyên, xin thứ lỗi!”

“Má nó! Ngạn Xuyên, anh hãy giải thích rõ ràng cho chúng tôi biết, vì sao anh lại để thua một cách nhục nhã như thế này hả?”

Gã béo khi nãy vẫn còn đang phừng phừng lửa giận, lao đến bên cạnh Ngạn Xuyên, gào rú mắng chửi thậm tệ.

Ngạn Xuyên vẫn giữ im lặng, không muốn lên tiếng giải thích.

Tiêu Bách Thần chắp hai tay ra sau lưng, cợt nhả nói:

“Thật ra, Ngạn Xuyên ba năm vô địch của các người vốn là một kẻ ăn gian, chơi bẩn vô cùng!”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Có tiếng người xôn xao, không tin vào những gì tai mình nghe thấy.

Không để Tiêu Bách Thần lên tiếng, một tay đua khác là Việt Bắc, đã từng tham gia đua xe vào hai năm gần đây, tự động nói:

“Để giành chiến thắng, Ngạn Xuyên sử dụng chiêu thức bẩn và vô cùng khốn nạn. Bất kể có một người nào sắp vượt lên anh ta, Ngạn Xuyên đều áp sát lại gần, sau đó đạp người kia ngã xuống. Bởi vậy mà anh ta nghiễm nhiên đứng ở vị trí đầu bảng.”

Đám người cùng nhau ồ lên, trừng mắt nhìn về phía Ngạn Xuyên chờ đợi một câu giải thích.

Thế nhưng, anh ta vẫn giữ thái độ im lặng.

Cửu Long lúc này mới cất giọng hỏi:

“Các anh nói Ngạn Xuyên giở trò để giành chiến thắng, vậy có bằng chứng hay không?”

“Bằng chứng chính là cái chết của anh trai tôi vào năm trước!”

Cô gái váy tím bước đến gần, lạnh lùng đáp.

“Anh trai cô là?”

“Phải. Anh trai tôi chính là Mạn Vĩ Thanh, tôi là Mạn Hoành Liễu, em gái của anh ấy.”

Nghe đến cái tên Mạn Vĩ Thanh, Ngạn Xuyên lập tức có phản ứng. Anh ta trừng mắt nhìn về phía Hoành Liễu, cơ mặt bắt đầu méo mó, vặn vẹo, đưa tay bứt tóc mà lắp bắp:

“Không phải. Tôi không giết Mạn Vĩ Thanh, cô đừng có mà ăn nói hàm hồ!”

Đôi mắt Mạn Hoành Liễu càng trở nên thăm thẳm hơn, cô rút từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa đã cũ màu trắng, trên thân có nhiều vết xước, chính giữa chiếc bật lửa là dòng chữ khắc sâu Ngạn nổi bật.

“Ồ, là bật lửa của Ngạn Xuyên. Chẳng phải hồi đó anh ta đã nói làm rơi ở chân núi Cửu Thiên hay sao?!”

Có người ghé tai nhau thì thầm.

“Hừ, anh ta đã sử dụng kế hoạch như mọi khi, ngay lúc thấy anh trai tôi sắp giành chiến thắng liền tạt đầu, đạp anh tôi ngã lộn vài vòng trên đường cao tốc. Cả người lẫn xe rơi xuống hẻm núi. Khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì không kịp. Ngạn Xuyên, chắc anh không thể ngờ phải không? Anh trai tôi cho dù đến lúc chết vẫn oán hận mà nắm chặt lấy chiếc bật lửa anh làm rơi trong lúc đạp ngã anh ấy.”

Mọi người đều giữ im lặng.

Cái chết thảm khốc của Mạn Vĩ Thanh, những kẻ có mặt ở đây hầu hết đều biết.

Chỉ không ngờ rằng kẻ đứng sau giở trò lại chính là thần tượng bao năm qua của họ.

Ngạn Xuyên vẫn ôm đầu, không nói, chỉ phát ra những âm thanh nỉ non tuyệt vọng.

Tiêu Bách Thần bước đến gần Cửu Long lúc này đang xây xẩm mặt mày, trầm giọng nhắc nhở:

“Ngạn Xuyên đã thua, anh cũng nên thực hiện quy luật rồi chứ?”

Cửu Long hít sâu một hơi, đoạn phẩy tay ra hiệu cho đàn em đem đến một con dao thật sắc, cùng một hộp sơ cứu.

“Ngạn Xuyên, dù anh có giở trò gì đi chăng nữa thì thua vẫn là thua. Mời anh tự xử lý theo luật cũ đã đề ra!”

“Tao sẽ không làm! Mẹ kiếp, một vài cái luật giẻ rách của chúng mày mà cũng ngang nhiên dám đòi chặt tay tao ư?”

Vừa nói, Ngạn Xuyên vừa hùng hổ đẩy đám người ra, toan nhảy lên xe phóng đi.

“Mày muốn chạy? Tao còn chưa tính sổ mày cú tạt đầu tao khi nãy?”

Tiêu Bách Thần nhảy phốc về phía Ngạn Xuyên, giơ chân đạp mạnh về phía anh ta, cả người cả xe ngã rầm xuống đất.

Ngạn Xuyên tức đến sôi máu, dốc sức ngồi phắt dậy, chỉ tay vào mặt anh mà quát:

“Mày là cái thá gì? Mày có biết tao là ai không?”

Tiêu Bách Thần cũng không dư thời gian mà nói luyên thuyên thêm với anh ta, một tay túm tóc Ngạn Xuyên lôi đi xềnh xệch trước con mắt của vài chục người đang có mặt ở đây.

“Mày muốn làm gì?”

Ngạn Xuyên không ngừng kêu gào, vùng vẫy cố gắng thoát ra bằng được.

“Không được. Cha tao sẽ không tha cho mày. Mau thả tao ra!”

Tiêu Bách Thần ép Ngạn Xuyên nằm úp lên trên bàn, một chân anh đè chặt lên lưng anh ta, bẻ quặt tay phải của anh ta ra phía sau.

Ngạn Xuyên tuy đô con nhưng sức chống cự tương đối kém, không phải là đối thủ của Tiêu Bách Thần.

“Một ngón tay này đủ để trả mạng cho anh trai của cô chưa?”

Tiêu Bách Thần quay sang Mạn Hoành Liễu, thờ ơ cất giọng hỏi. Cô cũng chính là người duy nhất đã bỏ phiếu cho Tiêu Bách Thần.

Mạn Hoành Liễu đôi mắt có chút long lanh, bèn gật nhẹ đầu xác nhận.

Phập...!

Cùng với tiếng rống thảm thiết của Ngạn Xuyên là ngón tay cái của anh ta lập tức bị chặt đứt lìa, rơi cả xuống đất.

Máu tươi ồ ạt chảy ra...

Cả đám đông kinh hãi.

“Động vào con trai của nhà họ Lưu, anh chết chắc rồi!”

Cửu Long thất thần nhìn vào bàn tay cụt mất một ngón của Ngạn Xuyên, lắp bắp mà nói.

Ngạn Xuyên.

Lưu Ngạn Xuyên.

Có lẽ nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom