• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tuyệt Thế Cường Long (1 Viewer)

  • Chương 1076-1080

Chương 1076 Ngọc thạch tặng người đẹp.

Triều Tiên cũng là một nơi mà tín ngưỡng thánh giáo khá là phát triển, dù sao thì bọn họ cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của người Mỹ.

Chắc chắn Giáo hoàng sẽ phải ở lại Triều Tiên thêm vài ngày.

Sao ông ta có thể là người chạy đến đó chỉ vì mười phần trăm phí hội viên hàng năm cơ chứ?

Người ta là Giáo hoàng Bệ hạ đức cao vọng trọng, mỗi một lời nói hay hành động đều đại diện cho thánh giáo.

Vả lại, có tiền hay không cũng không quan trọng, đó chỉ là một chút tâm ý của các tín đồ mà thôi. Với tư cách là một Bệ hạ được nhiều người yêu mến, Giáo hoàng lo lắng một cách hợp lý cho sự an toàn của một tín đồ ngoan đạo như Lôi gia cũng đâu có gì là sai?

Thánh chủ nói rồi, chúng sinh đều là con của Ngài.

Giáo hoàng chẳng qua chỉ là đang thay mặt Thánh chủ quan tâm đến những đứa con của Ngài một chút mà thôi, tiền hả, không thành vấn đề, có nhiều hơn một chút cũng tốt.

Sau khi nhìn thấy tin tức, tinh thần của Lôi gia bỗng chốc trở nên phấn chấn, tốt lắm, bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn thật là lớn, quả nhiên là hắn đã thuyết phục được Giáo hoàng.

Triều Tiên ở ngay giáp Hoa Quốc, nếu như Giáo hoàng muốn đến Hương Sơn thì chỉ một chuyến bay là có thể đến nơi rồi, huống chi ở Hương Sơn còn một lượng tín đồ rất lớn.

Có điều, những kẻ có dã tâm đang vây đánh Lôi gia lại khó có thể nhận ra được điều gì bất thường từ trong tin tức này. Dẫu sao thì Giáo hoàng cũng là người thường xuyên đi đó đi đây, ông ta sẽ đến rất nhiều các quốc gia khác nhau để tổ chức các cuộc họp và thuyết giảng giáo lý Phúc m.

Tôn Dĩnh Thục lại có thể nhận ra được sự bất thường từ trong tin tức này, cô ta chỉ có thể cảm thán một câu tuyệt vời, lần này, những kẻ đang bao vây Lôi gia e rằng đều sẽ phải phí công vô ích rồi.

Tất cả nhân lực, vật lực và tài chính mà bọn họ đầu tư vào trong giai đoạn trước toàn bộ đều sẽ trở thành công cốc vì sự xuất hiện của Giáo hoàng, không một ai trên thế giới này dám đối đầu với nhà lãnh đạo tôn giáo quyền lực nhất này cả.

Toàn bộ thế giới phương Tây đều chịu ảnh hưởng sâu sắc của ông ta.

“Mấy tên người Mỹ này thật là ghê tởm và tham lam!” Sau khi tắt tin tức đi, Tôn Dĩnh Thục lại bắt đầu cảm thấy có chút không vui.

Lý Toàn Chân đương nhiên sẽ không buông tha cho cô ta, người đó đã cố tình mời một người Mỹ đến để gây phiền phức cho cô ta, điều này khiến cho cô ta rất đau đầu, bởi vì cái tên người Mỹ đó là người của tập đoàn tài chính Boston.

Địa vị của người Mỹ ở Triều Tiên giống như một người bố vậy...

Càng huống chi đó còn là người của tập đoàn tài chính Boston.

Phải biết rằng tập đoàn tài chính Boston chính là một trong những tập đoàn tài chính lâu đời của nước Mỹ, bọn họ chính là những người đã bắt tay cùng với tập đoàn tài chính liên minh phía Đông để nâng đỡ ông tổng thống thích ngồi xe mui trần.

Đáng tiếc là vị tổng thống này lại không chịu nghe lời, cuối cùng bị bắn xuyên qua đầu và đi làm quản gia cho Thánh chủ lão nhân gia rồi.

Đương nhiên Tôn Dĩnh Thục không dám đắc tội với người Mỹ, dựa vào sức ảnh hưởng của tập đoàn tài chính Boston, bọn họ hoàn toàn có thể lay động địa vị của cô ta ở Triều Tiên.

Cho dù Tài Phiệt Thượng Tinh có trâu bò hơn nữa thì nhiều khi bọn họ cũng vẫn phải ngoan ngoãn nhìn vào sắc mặt của người Mỹ.

“Chị Dĩnh Thục, tôi về đến Hương Sơn rồi nè!” Tâm trạng vốn dĩ không mấy vui vẻ của Tôn Dĩnh Thục đã bởi vì một tin nhắn do Tề Đẳng Nhàn gửi đến mà trở nên rất tốt.

Khóe miệng của cô ta cong lên một cái rồi lại bắt đầu có chút khó xử, mình nên giả vờ lạnh lùng hay nên gặp mặt hắn một lần đây?

Cô ta vốn cảm thấy bản thân mình có thể dễ dàng nắm thóp cái tên háo sắc Tề Đẳng Nhàn này, thế nhưng, hành động cợt nhả của Tề Đẳng Nhàn khi vào phòng mà chỉ uống nước khoáng rồi ngày hôm sau đã chạy thẳng đến Tam Giác Độc xa xôi khiến cho cô ta có chút bối rối và hoài nghi nhân sinh.

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Tôn Dĩnh Thục quyết định trả lời tin nhắn của Tề Đẳng Nhàn và hẹn nơi gặp mặt.

“Phu nhân, hôm nay ông Brandy hẹn cô cùng đi ăn tối, nếu như không nể mặt ông ta thì không được ổn cho lắm nhỉ?” Trợ lý của Tôn Dĩnh Thục không nhịn được mà cẩn thận nhắc nhở.

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì bỗng chốc có hơi tức giận, cô ta nói: “Mấy tên người Mỹ này đúng thật là được đằng chân lân đằng đầu, phiền phức chết đi được! Cũng không biết tại sao tay của bọn họ lại dài đến như vậy, sao lại nhất định muốn chạy đến Hương Sơn để làm cái trò buôn bán ngọc thạch nhảm nhí gì đó với Hà gia chứ!”

Trợ lý sợ đến không dám nói gì, thật hiếm khi nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục tức giận đến như vậy.

Tôn Dĩnh Thục cau mày và nói: “Cô cứ bảo là cơ thể của tôi không được khỏe, không đi được!”

“Tất cả là tại con đàn bà hèn hạ Lý Toàn Chân đó, lần trước khi ở trên du thuyền cô ta muốn làm tôi bẽ mặt nhưng không thành, cuối cùng lại tự mình bị mất mặt nên mới tìm người Mỹ đến để đối phó với tôi!”

“Nhất định phải hoàn toàn đá con đàn bà hèn hạ đó ra khỏi Hoa Quốc mới được, ai bảo cô ta cứ muốn làm hỏng chuyện của tôi cơ.”

Cô ta phất tay một cách cáu kỉnh rồi đi vào trong phòng thay đồ để chọn quần áo.

Nhìn bản thân mình ở trong gương, Tôn Dĩnh Thục không khỏi thở dài một hơi, vẻ ngoài không chê vào đâu được, dáng người cũng trước nhô sau vểnh chân dài, có khí chất của một người con gái trưởng thành, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một sự ưu phiền cùng nóng nảy không dễ miêu tả.

Cô ta chọn một chiếc váy hai dây bó sát màu xanh lá cây tôn dáng nhất, kết hợp với một đôi xăng đan cao gót tinh xảo, chậc chậc, quá hoàn hảo!

Trợ lý nhìn cách ăn mặc này của phu nhân và cả cảm xúc xao động bất an khó hiểu ở trên mặt cô ta, thân là một người từng trải, cô ấy biết rằng cách ăn mặc “trảm nam” này của phu nhân chính là dùng để đối phó với tổng giám mục Tề có quan hệ mật thiết kia.

Đúng như những gì Tôn Dĩnh Thục dự đoán, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc này của cô ta, Tề Đẳng Nhàn đã vô cùng ngạc nhiên.

“Nhanh như thế mà đã trở về từ nước ngoài rồi à? Tôi còn tưởng anh sẽ phải đi ít nhất là vài tháng cơ đấy.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười và nói với Tề Đẳng Nhàn, cô ta đưa tay ra nhẹ nhàng vén sợi tóc của mình ra, bộ dạng vô cùng quyến rũ.

Tề Đẳng Nhàn cố gắng di chuyển ánh mắt đến trên khuôn mặt xinh đẹp của Tôn phu nhân, hắn mỉm cười và nói: “Chẳng phải là tôi lo cho chị Dĩnh Thục hay sao, tôi sợ người khác sẽ đến gây phiền phức cho cô nên mới vội vàng quay về đó mà! Này, tôi mang cho cô một ít đặc sản của bên đó, ngọc thạch thủy tinh chủng.”

Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa cho Tôn Dĩnh Thục một khối ngọc thạch to bằng nắm tay.

Tôn Dĩnh Thục vui vẻ nhận lấy và nói: “Chắc là đắt lắm nhỉ? Thật tốt, quay về tôi sẽ tìm bậc thầy để làm nó thành trang sức giúp tôi và đeo nó mỗi ngày.”

Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý, EQ của anh đây quả nhiên đã tiến bộ rồi, gặp mặt còn biết tặng quà nữa!

“Cô không biết đâu, đây là viên ngọc mà tôi phải chọn lựa cẩn thận rất lâu mới chọn ra được đó! Tôi cảm thấy khối ngọc thạch này đặc biệt xứng với chị Dĩnh Thục, trong suốt long lanh, băng thanh ngọc khiết.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khen ngợi.

“Cảm ơn.” Tôn Dĩnh Thục nở nụ cười vui vẻ, cô ta đặt khối ngọc thạch vào trong túi: “Tôi sẽ đối xử với nó thật tốt, quay về tôi sẽ cho người làm nó thành mấy bộ trang sức.”

Sau khi nói xong lời này, cô ta giơ hai tay ra ôm lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn và ghé sát vào một cách thân mật.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy vô cùng đắc chí, khối ngọc thạch này là hắn chôm về từ chỗ của Đồ Phu mà chẳng mất một đồng tiền nào cả, nhưng lúc tặng đi lại khiến cho Tôn phu nhân vui vẻ đến như vậy.

“Chị Dĩnh Thục, lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Tề Đẳng Nhàn đi cùng Tôn Dĩnh Thục, trong lúc vô thức, hắn đã vòng tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người ta từ bao giờ rồi.

Vòng eo này vừa thon vừa mềm, hai bàn tay chụm lại với nhau là có thể ôm trọn lấy nó rồi, rõ ràng là đã tập yoga rất nhiều.

Tôn Dĩnh Thục cười nói: “Cái này còn cần tôi phải nói à? Anh tự xem mà làm đi, sao lại không hiểu chuyện thế cơ chứ!”

Tề Đẳng Nhàn bèn nói: “Thế thì đến Vườn hoa trên không của khách sạn Thiên Địa được không? Tôi có thẻ chí tôn của bọn họ, hôm nay tôi sẽ bảo bọn họ sắp xếp một chút.”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Thế cũng được, tôi đã nghe về danh tiếng của Vườn hoa trên không của khách sạn Thiên Địa từ lâu rồi, tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội để lên đó.”

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp gọi điện thoại cho bên khách sạn Thiên Địa để bảo người sắp xếp Vườn hoa trên không.

Ở một đô thị quốc tế như Hương Sơn, Vườn hoa trên không cũng chỉ là có danh tiếng khá lớn mà thôi, đẳng cấp của nó đã bị thổi lên khá cao, trên thực tế thì có những khách sạn còn tuyệt vời hơn cả nó nữa cơ.

Tề Đẳng Nhàn chọn chỗ này đương nhiên là có lý lẽ của hắn.

Bởi vì tầng dưới của chỗ đó chính là phòng tổng thống đó!
Chương 1077 Cà phê đá.

Tâm trạng hiện tại của Tôn Dĩnh Thục có chút mông lung, dù sao thì hàng loạt những hành động của cợt nhả của Tề Đẳng Nhàn đã khiến cho cô ta cảm thấy có chút bối rối.

Mà Tề Đẳng Nhàn cũng bị Tôn Dĩnh Thục làm cho có chút bối rối, Tôn phu nhân rốt cuộc có thèm muốn cơ thể của hắn hay không chứ, vì sao lần trước sau khi cùng nhau ăn khuya thì lại không có tiến triển gì?

Ngồi dùng cơm ở trên bục kính lớn có thể nhìn bao quát cảnh quan nhiều nơi vẫn là một cảm giác rất tuyệt vời.

Nhất là khi hôm nay Tôn Dĩnh Thục lại ăn mặc xinh đẹp như thế, chiếc váy dài đã phác họa khí chất và vóc dáng của cô ta một cách không chê vào đâu được

“Hình như sau khi trở thành tổng giám mục thì anh trở nên rất bận rộn nhỉ?” Tôn Dĩnh Thục cười nói.

“Cũng có hơi bận, cơ mà cũng vẫn ổn.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Giáo hoàng cũng là người rất có lương tâm, về cơ bản thì ông ta không sắp xếp bất kỳ nhiệm vụ hay công việc nào cho hắn cả, ngoại trừ một số công việc giáo dục cần phải xử lý ra thì Tề Đẳng Nhàn chẳng cần phải làm gì cả.

Có điều, chuyện này đối với một người ngày thường đi làm toàn thích ngồi đánh bài như hắn mà nói đã coi như là rất bận rộn rồi.

Tôn Dĩnh Thục tao nhã cắt thịt bò bít tết, sau đó chậm rãi đưa miếng thịt bò bít tết non mềm vào trong miệng, cô ta vừa ăn vừa cười nói với Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt kia giống như biết nói chuyện vậy.

Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy hôm nay bất cứ chỗ nào của Tôn phu nhân cũng đều toát ra một sự quyến rũ chết người, giống như có một cái móc bạc đang kéo lấy linh hồn của hắn vậy.

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc cảm thấy rất đói, sau khi ăn xong hai miếng bò bít tết, sườn cừu và cả gan ngỗng, hắn vẫn không nhịn được mà chảy nước miếng.

“A, thì ra mình không phải đang thèm đồ ngon à!” Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn tỉnh ra: “Mà là mình đang thèm muốn thứ linh hồn có phong cách độc đáo và cả nhân cách thú vị của cô ta nữa!”

Sự tao nhã và trưởng thành này của Tôn phu nhân khắp nơi đều mang theo một sự quyến rũ có thể kích thích hormone của người khác.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hôm nay cô ta thậm chí còn có thể chiến đấu một trận với Irena Jinva khi đã mở ra toàn bộ hỏa lực.

Tôn Dĩnh Thục cúi đầu cắt miếng bò bít-tết và chậm rãi nói: “Chắc là tôi không cần phải lo lắng chuyện của Tàu thuyền Lôi Thị nữa đâu nhỉ? Tôi đã nhìn thấy tin tức Giáo hoàng Bệ hạ đến thăm Triều Tiên và tiến hành truyền đạo rồi.”

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì chính anh đã mời Giáo hoàng Bệ hạ đến có phải không?”

“Điểm dừng chân tiếp theo chính là Hương Sơn có đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc và nói: “Đừng có mà nói lung tung, Giáo hoàng Bệ hạ chỉ đơn thuần là vì giảng đạo nên mới vất vả bôn ba khắp nơi thôi, không phải do tôi mời đến đâu! Lôi gia cũng là một tín đồ ngoan đạo, vậy nên Giáo hoàng muốn đến xem thử mà thôi.”

Tôn Dĩnh Thục có hơi buồn cười, chắc là cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại hứa hẹn với Giáo hoàng không ít lợi ích rồi có phải không? Nếu không thì người ta cũng chả cần phải lặn lội đường xa từ Châu u chạy đến đây rồi.

Khi bọn họ ăn cơm xong vừa hay cũng là lúc hoàng hôn đang lặn về phía tây, từ chỗ này nhìn ra vừa hay có thể nhìn thấy mặt trời đang từ từ chìm xuống mặt biển, khiến cho người ta cảm nhận được một sự đẹp đẽ và buồn tẻ trước ánh chiều tà đỏ rực như máu.

Tôn Dĩnh Thục lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh và nói: “Cảm ơn sự chiêu đãi của anh hôm nay, quy cách và trình độ phục vụ của Vườn hoa trên không này thật là xứng đáng với sự tôn quý của nó mà!”

Cô ta ghé vào bên cạnh lan can và nghiêng người về phía trước, bờ mông được bọc trong lớp vải mềm, dường như ngay cả ánh mắt khi rơi xuống đó đều sẽ có thể bị đánh bật ra một cách nhẹ nhàng.

Cô ta tận hưởng ánh hoàng hôn.

Tổng giám mục Tề thì lại tận hưởng bờ mông dưới ánh hoàng hôn.

Tề Đẳng Nhàn rót hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho Tôn Dĩnh Thục, đứng song song với cô ta và nói: “Thực ra thì cũng chỉ là một mánh lới quảng cáo, thuế IQ mà thôi.”

Tôn Dĩnh Thục quay đầu ra nhìn hắn một cái và nói: “Thuế IQ mà anh còn đến đây à!”

“Chỉ cần cô vui thì mất một chút thuế IQ cũng có tính là gì đâu? Đời người không được quá trăm năm, vui vẻ nhiều hơn một chút mới là lẽ phải.” Tề Đẳng Nhàn thuận tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tôn Dĩnh Thục và để cho người góa phụ xinh đẹp ngoại quốc này dựa vào vòng tay của mình.”

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời nhạt đi.

Bóng tối vẫn luôn có thể che đậy sự xấu hổ của con người, hơn nữa còn có thể củng cố dũng khí của một số người.

Vậy nên cái gan của Tề Đẳng Nhàn cũng đã trở nên to hơn, hắn đặt bàn tay lên khung cảnh mà mình đã tán thưởng từ lâu.

Cơ thể mềm mại của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc run lên, cô ta không tránh né và cũng không hề ghét bỏ mà chỉ duy trì sự nho nhã trước sau như một của ngày hôm nay, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp thì lại đỏ bừng như một đám mây hồng.

“Đi thôi, đưa tôi về nhà đi!” Tôn Dĩnh Thục đứng thẳng dậy và nhẹ nhàng vỗ vào hắn một cái.

“Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn lại xị mặt xuống, được thôi, phòng tổng thống mở ra vô ích rồi.

Hai người đi ra khỏi khách sạn, Tôn Dĩnh Thục lại giơ tay ra chỉ vào một quán cafe ở phía trước và nói: “Đi mua cho tôi một cốc cafe đi!”

Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng và nói: “Có thêm đường không?”

Tôn Dĩnh Thục nói: “Không cần.”

Tề Đẳng Nhàn cúi đầu ủ rũ và chuẩn bị rời đi, hắn cảm thấy vô cùng không vui, đã bị mất không một bữa cơm rồi mà còn phải mất thêm một cốc cafe cao cấp nữa.

Tôn Dĩnh Thục lại lườm hắn một cái, cái đồ EQ thấp này.

“Nhớ thêm đá đấy!” Cô ta đột nhiên nhắc nhở một câu.

Sau khi nói xong lời này, cô ta không nhịn được mà bật cười, cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này tuy rằng là một kẻ EQ thấp nhưng cũng khá là đáng yêu mà?

Tề Đẳng Nhàn nhất thời ưỡn thẳng ngực lên, đường đi mua cafe chỉ có mấy chục mét thôi mà lại khiến cho hắn đi đến bước đường mất hết tính người...

“Ngoại trừ anh ta ra thì không còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa rồi, vả lại, mình cũng thích anh ta.” Tôn Dĩnh Thục yên lặng thầm nghĩ, mãi cho đến lúc này, cô ta mới cảm thấy mình đang sống như một người phụ nữ bình thường.

Tề Đẳng Nhàn đã bước vào trong quán cafe rồi, hắn cao giọng nói với nhân viên của quán: “Kiểu đá bào, không thêm đường!”

Nhân viên của quán nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thần kinh vậy, anh mua cafe thì cứ mua cafe đi, sao lại phải phách lối giống như sắp sửa mua một cái đồng hồ mấy triệu thế!

Các vị khách khác ở trong quán cũng đều lắc đầu và không nói nên lời.

Thời buổi này đúng là loại người nhà quê nào cũng có mà, bỏ ra chút tiền để mua một cốc cafe cao cấp mà đã cảm thấy bản thân mình vô cùng lợi hại rồi à?

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng đã chú ý đến cảm xúc tiêu cực của những người này, có điều, anh đây là một người có EQ cao, sao có thể chấp nhặt với đám người xàm xí này được?

“Cái đám xàm xí này mãi mãi sẽ không biết được kính trọng Tào thừa tướng là cảm giác vui vẻ như thế nào đâu!” Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười khẩy, hắn còn vui vẻ phất tay một cái.

Tôn Dĩnh Thục nhìn theo bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn mà không khỏi lắc đầu một cách bất lực, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

“Chẳng phải Tôn phu nhân nói là cơ thể không được khỏe hay sao? Sao lại chạy ra đây để đi hẹn hò rồi?” Một giọng nói không vui truyền đến, đó là giọng nói của một người đàn ông da trắng đang mặc một bộ âu phục màu xanh.

Nụ cười trên mặt Tôn Dĩnh Thục ngay lập tức thu lại, cô ta lạnh lùng quay đầu lại nhìn một cái và nói: “Thì ra là ông Brandy à, không ngờ rằng lại trùng hợp như thế đấy!”

“Lúc tôi hẹn ông thì cơ thể tôi không được thoải mái.”

“Đến lúc từ chối ông rồi thì cơ thể lại trở nên thoải mái rồi.”

Brandy nghe thấy lời này thì ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh đi, ông ta nói: “Tiểu Hà, loại người này, dùng tiếng Hoa của các người thì nên nói như thế nào nhỉ?”

Hà Định Khôn, thiếu gia của Hà gia chạy ra như một con chó và liên tục cười nói: “Ngài Brandy, trong tiếng Hoa của chúng tôi, loại người này chính là rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.”

Brandy nghe thấy thế thì gật đầu một cách hài lòng và nói với Tôn Dĩnh Thục: “Cô nghe thấy chưa?”

Tôn Dĩnh Thục lạnh lùng nói: “Có cần tôi nói rõ hơn một chút không? Tôi chính là không thèm để ý đến ông nên mới từ chối ông đó! Vả lại, tôi đã đủ lịch sự và nhẫn nhịn đối với ông rồi, ông đừng có mà quá đáng! Cho dù có nói thế nào thì tôi cũng là bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh đó!”

“Ha ha ha, bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh?”

“Nếu tôi vui vẻ, tôi sẽ gọi cô một tiếng Tôn phu nhân!”

“Nếu tôi không vui thì tôi coi cô như một con chó cũng được cả thôi! Cái thứ đê tiện đến từ Triều Tiên như cô mà cũng có tư cách để từ chối một người Mỹ cao quý như tôi à?!”

Trong mắt Brandy lóe lên lửa giận, ông ta tiến lên phía trước một bước, nhìn Tôn Dĩnh Thục ở khoảng cách gần và lạnh lùng nói.
Chương 1078 Brandy.

Những lời nói ngang ngược này của Brandy khiến cho Tôn Dĩnh Thục tức đến đỏ bừng cả mặt.

Có ý gì chứ?

Người Triều Tiên nhất định phải làm chó cho người Mỹ à?

Cô ta siết chặt nắm đấm của mình, nhịn không được mà run rẩy toàn thân và cắn răng nói: “Lời ông nói là chỉ người khác chứ không phải chỉ tôi! Người khác không dám từ chối ông nhưng tôi thì dám! Ông cảm thấy bản thân mình là cái thá gì mà có thể vênh mặt hất hàm sai khiến tôi?”

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái con đàn bà thối tha này!” Brandy sững sờ một lúc rồi cười khẩy và nói.

Trong lúc nói chuyện, ông ta đã giơ tay lên và thẳng tay giáng cho Tôn Dĩnh Thục một cái bạt tai.

Tôn Dĩnh Thục cũng không ngờ rằng Brandy lại có thể ngang ngược và hống hách đến như vậy, ở ngay trước mặt đám đông mà lại dám tát vào mặt của một bà trùm có địa vị không hề thấp ở trong Tài Phiệt Thượng Tinh như mình!

Cái tát này đánh cho cô ta nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng bắt đầu tê dại, da mặt ngay lập tức đỏ lên một mảng.

Sau khi tát Tôn Dĩnh Thục một cái, Brandy nở nụ cười đắc ý và nói: “Bây giờ cô biết tôi là cái gì chưa? Còn dám cãi lại tôi à?”

“Tôi mời cô, đó là niềm vinh hạnh của cô! Cái đồ lợn da vàng không biết điều này.”

“Cô không nên, cũng không có tư cách để từ chối lời mời mà một người đàn ông da trắng ưu tú gửi đến cho cô!”

“Cô dám từ chối thì đó chính là lỗi của cô, vậy nên cô phải đứng nghiêm chịu đòn!”

Hà Định Khôn ở bên cạnh nghe thấy Brandy nói câu “lợn da vàng” thì bỗng chốc cau mày, cảm thấy rất không thoải mái.

Dư quang của Brandy nhìn thấy anh ta cau mày thì hất cằm lên và nhàn nhạt nói: “Sao nào, Hà thiếu gia cảm thấy lời của tôi có chỗ nào sai à?”

Hà Định Khôn vội vàng nói: “Không không không, tôi cảm thấy lời của ngài Brandy rất chính xác! Cái con đàn bà chết tiệt này không nên từ chối lời mời của ngài.”

Brandy nói một cách kiêu ngạo: “Ha, đám người da vàng các người ở đất nước của tôi cùng lắm cũng chỉ có thể xem là công dân hạng hai mà thôi. Thứ người thấp kém, chẳng lẽ không nên nghe lời hay sao?”

“Đúng, tôi cũng cảm thấy người da trắng mới là những con người ưu tú nhất trên thế giới này!” Hà Định Khôn nói hùa theo, trong lúc nói chuyện, anh ta uất ức đến mức gương mặt có hơi đỏ lên.

Tôn Dĩnh Thục hoàn hồn lại, cô ta nhẹ nhàng sờ lên gò má của mình, trong ánh mắt như thể sắp phun ra lửa vậy, cô ta cũng chẳng nói gì mà cứ thế giơ tay lên rồi tát trả lại một cái!

Brandy cũng không ngờ rằng Tôn Dĩnh Thục lại dám đánh trả lại mình, trong lúc lơ là mất cảnh giác, gương mặt của ông ta đã phải ăn một cái tát đau đớn.

Có điều, sức mạnh của phụ nữ suy cho cùng vẫn không thể so với đàn ông được, ông ta da thô thịt dày, ăn một cái tát như vậy rồi mà cũng không có bao nhiêu thương tổn.

Hơn nữa, ông ta cũng đã bị một cái tát này của Tôn Dĩnh Thục chọc giận rồi, ông ta vung cánh tay lên và lại giáng cho Tôn Dĩnh Thục một cái bạt tai nữa.

Cái tát này đã đánh vỡ khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục.

Nhưng Tôn Dĩnh Thục cũng là một kẻ ghê gớm, sau khi ăn cái tát thứ hai, cô ta không nói lời nào mà cũng vung tay lên và tát thẳng vào mặt ông ta!

Brandy đã hoàn toàn tức giận, ông ta nổi trận lôi đình và nói: “Con đàn bà đáng chết này, cô đúng là chán sống rồi, thế mà lại dám đánh trả à! Hôm nay tôi sẽ khiến cho cô chết mà không có chỗ chôn, thế mà lại dám khiêu khích uy nghiêm của tập đoàn tài chính Boston chúng tôi!”

Nói xong lời này, ông ta giơ chân lên và chuẩn bị đạp Tôn Dĩnh Thục bay ra ngoài.

Thế nhưng Tề Đẳng Nhàn lại bước ra khỏi quán cafe vào ngay lúc này, thấy Brandy chuẩn bị ra tay, hắn không nói lời nào mà ngay lập tức mạnh mẽ ném cốc cafe ở trong tay về phía này!

Ở khoảng cách mấy chục mét này mà muốn ném một cách chính xác thì cũng không phải là một chuyện đơn giản.

“Bụp!”

Một cốc cà phê đá đầy ắp nổ tung ở ngay sau đầu Brandy, sức mạnh đó khiến cho Brandy loạng choạng một cái và trực tiếp ngã lăn ra đất.

Có điều, thứ mà Tề Đẳng Nhàn ném ra dù sao cũng chỉ là một cái cốc nhựa, ở bên trong thì lại đựng toàn chất lỏng, cho dù sức mạnh có lớn hơn nữa thì thương tổn gây ra cho con người cũng là có hạn.

Có thể đánh cho người kia ngã xuống đất là đã đủ để thấy lực tay của hắn kinh khủng đến nhường nào rồi!

Sau khi đánh ngã Brandy, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.

“Ngài Brandy, ngài không sao chứ? Ngài Brandy!” Hà Định Khôn thấy Brandy bị một cốc cafe đánh cho ngã lăn ra đất thì vô cùng bất ngờ và vội vàng chạy đến đỡ ông ta dậy.

Dưới sự dìu đỡ của anh ta, Brandy lúc này mới đau đớn đứng thẳng người dậy, đầu óc vẫn còn cảm thấy có hơi choáng váng.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bên má trái sưng phồng của Tôn Dĩnh Thục thì bỗng nổi trận lôi đình và nói: “Có chuyện gì thế, tôi chỉ mới đi mua một cốc cafe thôi mà cô đã bị người ta đánh thành thế này rồi à?”

Tôn Dĩnh Thục gượng cười và nói: “Biết làm sao được, gặp phải thứ người không có văn hóa rồi! Cái tên người Mỹ này là người của tập đoàn tài chính Boston, chắc là Lý Toàn Chân bảo ông ta đến để gây phiền phức cho tôi đó.”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu qua bên kia, trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn bóp chết Brandy!

Sao cứ mỗi lần chuẩn bị có chuyện tốt là lại có kẻ ngốc đến để phá đám thế nhỉ?

“Cái đồ đáng chết kia, ban nãy là mày ném cốc cafe vào đầu tao có đúng không?!” u phục của Brandy đã bị ướt sũng, mùi cafe khiến cho ông ta tức giận đến không thể chịu nổi nữa.

Tề Đẳng Nhàn quay đầu ra nhìn ông ta và lạnh lùng nói: “Ban nãy là ông đã đánh người có đúng không?”

Brandy cười khẩy và nói: “Là tao đánh đấy, sao nào? Người Mỹ chúng tao dạy bảo lại mấy con chó mà mình nuôi thì liên quan quái gì đến con khỉ người Hoa mày chứ!”

Hà Định Khôn cũng ở bên cạnh phụ họa theo: “Cái tên họ Tề kia, cậu đừng có mà phách lối! Ngài Brandy là khách quý đến từ nước Mỹ, là ông trùm của tập đoàn tài chính Boston đó, cậu dám ra tay với ông ấy, cậu có tin là cả cái Hoa Quốc đều không chứa nổi cậu không?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Hà Định Khôn với ánh mắt khinh thường, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc, cái thứ chó má sính ngoại này, chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.

Hà Định Khôn thấy hắn khinh thường mình thì sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, anh ta nói: “Đừng cho rằng cậu trở thành tổng giám mục khu vực phía nam của thánh giáo thì có thể thách thức tập đoàn tài chính của nước Mỹ, nếu cậu đắc tội với tập đoàn tài chính Boston thì chưa chắc Giáo Hoàng sẽ bảo vệ cậu đâu!”

Brandy nghe không hiểu tiếng Hoa mà Hà Định Khôn đang nói với Tề Đẳng Nhàn, ông ta chỉ nhìn Tề Đẳng Nhàn và chậm rãi nói: “Mày muốn ra mặt cho con đàn bà này à? Được lắm, nếu như hôm nay mày không cho tao một lời giải thích khiến cho tao hài lòng thì tao sẽ cho mày hiểu được người Mỹ chúng tao bá đạo đến nhường nào!”

Tôn Dĩnh Thục lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Bỏ đi, cái tên này là người của tập đoàn tài chính Boston, nếu như khiến cho chuyện này trở nên quá ầm ĩ thì sẽ rất khó có thể kết thúc.”

“Người của tập đoàn tài chính Boston?”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì trực tiếp phì cười.

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn biết người mà tập đoàn tài chính Boston phái đến Hương Sơn là ai, đó còn là người mà hắn đã bỏ tiền ra để mời đến mà.

Người mà tập đoàn tài chính Boston phái đến Hương Sơn hoàn toàn chỉ là hạng người tôm tép mà thôi, ở trong tập đoàn tài chính Boston thậm chí còn chẳng được xếp hạng.

“Này, anh đừng có mà ra vẻ nữa... Tập đoàn tài chính Boston không dễ chọc vào đâu!” Tôn Dĩnh Thục nhìn bộ dạng khinh thường của Tề Đẳng Nhàn thì lập tức khẽ giọng nói với hắn.

Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Đương nhiên là tôi biết tập đoàn tài chính Boston không dễ chọc vào rồi, cơ mà cái tên Brandy này thì là cái thứ rác rưởi gì chứ? Ông ta mà cũng xứng ra vẻ ở trước mặt tôi à? Ông ta mà cũng xứng để ra tay với cô à?!”

Tôn Dĩnh Thục ngẩn người một lúc.

Hà Định Khôn ở bên cạnh cười phá lên và nói: “Thật nực cười, cậu cho rằng mình là cái thá gì mà cũng có thể coi thường ngài Brandy? Ngài Brandy là người có địa vị hết sức quan trọng ở trong tập đoàn tài chính Boston đó, ngài ấy là đối tác mà tập đoàn tài chính Boston phái đến để làm ăn với Hà gia chúng tôi, địa vị vô cùng cao quý, là người mà cậu không thể chọc vào đâu!”

“Câm miệng đi, đồ ngu!”

Tề Đẳng Nhàn dứt khoát quát lên.

Trong lúc nói ra lời này, hắn đưa tay ra tóm lấy quần áo của Brandy và giơ tay lên chào hỏi cái miệng của ông ta.
Chương 1079 Hoắc Đa đầu to.

Tề Đẳng Nhàn tóm lấy cổ áo của Brandy rồi tát qua tát lại và liên tục giáng xuống mười mấy cái bạt tai, đánh cho hàm răng của ông ta lung lay, ông ta há miệng ra, nhổ ra ngoài một cái, răng trắng trộn lẫn máu tươi rơi xuống đất.

Việc hắn đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay nặng đến như thế quả thực đã khiến cho Tôn Dĩnh Thục và Hà Định Khôn phải sợ hãi một trận!

Hà Định Khôn vô cùng kinh ngạc, sau đó chỉ tay vào Tề Đẳng Nhàn và nói với giọng run rẩy: “Cậu cậu cậu... Cái thứ không biết sống chết kia, thế mà cậu lại dám đối xử với ngài Brandy một cách thô bạo như thế à, cậu chết chắc rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Trước đây ông đây đã từng là phần tử khủng bố đấy, nếu như anh còn dám lèm bèm thêm một câu nào nữa thì tôi giết chết anh cùng cái tên người Mỹ này rồi đem đi cho cá mập ăn, anh có tin không?”

Đương nhiên Hà Định Khôn đã nghe về việc Tề Đẳng Nhàn đại khai sát giới ở Hương Sơn rồi, quả nhiên anh ta đã bị câu nói này của hắn dọa cho sắc mặt trở nên trắng bệch và không dám nói thêm một câu nào nữa.

“Mày... con mẹ mày... thế mà mày lại dám ra tay đánh tao! Tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!” Brandy đau đớn ôm lấy gò má của mình và nói.

“Nếu như ông đã dám ra tay đánh một người phụ nữ thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ bị người đàn ông của người phụ nữ đó đánh trả.” Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời không thuận miệng và cười khẩy đáp trả.

Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, thì ra cảm giác có người để dựa dẫm lại tốt đến như thế!

Brandy cười gằn lên và nói: “Mày dám ra tay nặng như vậy, đây không đơn giản là vấn đề của riêng một ai nữa rồi, tao sẽ ngay lập tức thông báo cho đại sứ quán, để tao xem thử mày còn hống hách được như thế nào nữa!”

Tề Đẳng Nhàn đạp vào bụng ông ta một cái và nói với giọng không vui: “Đồ vô dụng, bây giờ thì biết tìm người để tố cáo rồi à? Sao lúc trước khi bắt nạt người khác thì không nghĩ đến những chuyện này đi?”

Brandy rít lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra đất và cuộn tròn lại như một quả bóng, ông ta cảm thấy ruột gan của mình như đã xoắn lại với nhau rồi vậy.

“Sao nào, anh muốn ra mặt giúp cho ông ta à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Hà Định Khôn và nói với giọng uể oải.

Sắc mặt của Hà Định Khôn bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Tề Đẳng là một kẻ hung hãn thậm chí còn dám làm ra loại chuyện như bắt cóc thiếu gia của Quý gia, Hà gia còn chưa đạt đến đẳng cấp của Quý gia nữa, sao anh ta dám đối đầu với Tề Đẳng Nhàn chứ?

Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ mặt châm chọc và nói: “Con lợn da trắng kia, sao lại không nói gì nữa rồi? Hống hách tiếp đi nào?”

Sau khi nói xong lời này, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Brandy và cúi đầu nhìn chằm chằm vào ông ta.

Brandy cắn răng nói: “Mày đợi đó, mày đợi đó cho tao! Tao là người của tập đoàn tài chính Boston đó, mày dám động vào tao có nghĩa là mày không đặt tập đoàn tài chính Boston vào trong mắt! Tao nói cho mày biết, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn, còn có cái thứ đàn bà hèn hạ Tôn Dĩnh Thục kia nữa, cô cũng sẽ phải trả giá cho chuyện này!”

Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục có chút khó coi, cô ta đương nhiên không thể chọc vào tập đoàn tài chính Boston được, nếu như tập đoàn tài chính Boston thông qua chính phủ Mỹ để gia tăng áp lực đối với Tài Phiệt Thượng Tinh thì cô ta sẽ trở nên vô cùng bị động.

Thậm chí còn có khả năng tất cả mọi người trong Tài Phiệt Thượng Tinh sẽ liên kết với nhau để đá cô ta ra khỏi cửa nữa.

Càng có khả năng chính phủ Triều Tiên sẽ vì để xoa dịu cơn giận của tập đoàn tài chính Boston mà ra tay với cô ta.

Cái giá này thực sự quá lớn, lớn đến mức cô ta khó có thể chấp nhận nổi!

Còn nữa, chớ có thấy bây giờ Tề Đẳng Nhàn nở mày nở mặt đến như vậy, nhưng nếu thực sự chọc đến một gã khổng lồ như tập đoàn tài chính Boston thì không biết cuộc sống của hắn cũng sẽ trở nên khó khăn đến nhường nào đâu.

“Ông chỉ là một con tôm con tép mà tập đoàn tài chính Boston phái đến mà thôi, ông mà cũng xứng đáng để nói chuyện với tôi như vậy à?” Tề Đẳng Nhàn nắm tóc Brandy, nâng đầu ông ta lên và giơ tay thẳng tay tát cho ông ta một cái bạt tai.

Hà Định Khôn sợ đến mức suýt chút nữa đã ngạt thở, đang định gọi điện thoại cho ai đó thì lại nhìn thấy có một bóng người quen thuộc đang đi ra khỏi khách sạn.

Anh ta lao lên như thể bắt được cứu tinh và nói với người đó: “Ông Hoắc, ông đến thật đúng lúc. Ông mau nhìn xem... Ngài Brandy của tập đoàn tài chính Boston bị người khác đánh ngay trên phố này!”

Hôm nay Hoắc Đa đến đây là để ăn cơm cùng với bạn bè, tâm trạng còn đang vô cùng vui vẻ, sau khi nghe thấy lời này của Hà Định Khôn, ông ta sợ đến giật mình một cái, toàn thân nổi đầy da gà da vịt.

Nếu như một người nước ngoài bình thường bị đánh thì cũng không sao cả.

Nhưng nếu là người của tập đoàn tài chính Boston bị đánh thì sự việc sẽ thật là tồi tệ...

Những tên nước ngoài này giỏi nhất là nhân cơ hội gây sự, một khi tin tức này bị bọn họ tung ra bên ngoài thì nhất định sẽ gây ra không ít dư luận quốc tế, cái đám người Mỹ đáng ghê tởm đó có lẽ cũng sẽ nhân cơ hội này mà mạnh mẽ công kích Hoa Quốc, càng huống chi Hương Sơn là một thành phố quốc tế nhạy cảm như vậy! Và Hoàng Văn Lãng, thị trưởng của thành phố này thì lại chỉ mới có được chỗ đứng mà thôi.

Hoắc Đa cũng bất chấp trạng thái đối địch giữa Hà gia và Hoàng Văn Lãng mà vội vàng chạy theo Hà Định Khôn.

Ông ta vừa mới đến nơi thì đã nhìn thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc... hừ, vừa mới đến nơi thì đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tát vào mặt Brandy.

“Sao lại là cậu?”

“Sao lại là cậu nữa?”

“Sao vẫn là cậu thế?”

“Sao lúc nào cũng là cậu thế!!!”

Sau khi Hoắc Đa nhìn thấy cái tên đang đánh người là Tề Đẳng Nhàn thì bỗng có chút phát điên.

Với tư cách là cảnh sát trưởng, ông ta rất nhạy cảm với thông tin, sau Đại hội võ thuật Hương Sơn, ông ta đương nhiên biết rằng Lý Bán Nhàn, cái tên mập thích gây sự trước đây, thực chất chính là do Tề Đẳng Nhàn giả mạo.

Vậy nên, ông ta đã nhịn không được mà liên tục thốt ra bốn câu với vẻ mặt đầy tức giận, trong bốn câu này có thể phản ánh sự bất lực và tuyệt vọng trong lòng cảnh sát trưởng Hoắc.

Tề Đẳng Nhàn biết Hoắc Đa là tâm phúc của Hoàng Văn Lãng, hơn nữa còn là cảnh sát trưởng của Hương Sơn nên đương nhiên không tiện xử lý Brandy ở trước mặt ông ta nữa.

Hắn hậm hực rút tay về, đứng dậy và cười nói: “A, cảnh sát trưởng Hoắc à, lâu lắm rồi không gặp! Hân hạnh, hân hạnh!”

Sau khi nói xong lời này, hắn giơ tay với Hoắc Đa.

Sắc mặt Hoắc Đa cứng đờ, ông ta nhìn vào bàn tay đẫm máu đang vươn ra của hắn, da mặt khẽ run, sau đó liếc nhìn Brandy ở trên mặt đất, bây giờ người đã bị đánh thành đầu heo luôn rồi...

“Ồ, thật ngại quá, toàn là máu thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn thu tay lại rồi vẩy nhẹ một cái, vết máu trên tay đã hoàn toàn biến mất.

Hoắc Đa không muốn bắt tay với loại người như thế này đâu, ông ta mạnh mẽ nhíu mày và cắn răng nói: “Tổng giám mục Tề, cậu đang chê thị trưởng Hoàng chưa đủ nhiều việc phải làm có phải không?!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Sao cảnh sát trưởng Hoắc lại nói như thế chứ?!”

Hoắc Đa tức giận nói: “Đây là ông Brandy của tập đoàn tài chính Boston, là người đại diện cho tập đoàn tài chính Boston đó! Cậu đánh ông ta thành ra thế này, nếu như việc này làm ầm ra quốc tế thì cậu cảm thấy chúng ta sẽ được lợi hay sao?”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra chỉ vào Tôn Dĩnh Thục, nhún vai một cách bất lực và nói: “Nhưng rõ ràng là ông ta ra tay đánh người trước mà!”

“Tôi thế này mà gọi là ra tay đánh người à? Rõ ràng là tôi đang bảo vệ an toàn về tài sản và tính mạng của người khác mà!”

“Vậy nên, thế này mà có thể gọi là đánh người hay sao?”

“Đây gọi là gì?”

“Đây gọi là hành hiệp trượng nghĩa mà!”

Khóe miệng Hoắc Đa mạnh mẽ co rút một cái, ông ta tức giận nói: “Cậu bớt ở đây làm trò đánh lừa dư luận với tôi đi, đây mà gọi là hành hiệp trượng nghĩa à? Cậu như thế này là đã cấu thành tội danh cố tình gây thương tích rồi!”

Tề Đẳng Nhàn vô cùng bất ngờ, hắn nói: “Ông ăn nói cho cẩn thận đấy nhé, có tin là tôi mời Trương Tam đến làm luật sư để tống cả ông vào tù hay không hả.”

“...” Hoắc Đa nhìn hắn với vẻ cạn lời, cái tên này bị thiếu mất dây thần kinh não à? Đánh người thành ra thế này rồi mà còn có tâm trạng để cười đùa cợt nhả với mình hay sao.

Lúc này, Hà Định Khôn đã đưa tay ra đỡ Brandy đứng dậy khỏi mặt đất rồi, có Hoắc Đa ở đây rồi, cái gan của anh ta chẳng mấy chốc đã lớn hơn không ít.

Chỉ nghe thấy Hà Định Khôn lớn tiếng nói: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông không thể bởi vì quen biết cậu ta mà bao che cho cậu ta được! Ngài Brandy đã bị đánh thành thế này rồi, cậu ta nhất định phải cho ngài ấy một lời giải thích hợp lý, nếu không thì cả cái Hương Sơn sẽ đều bị bôi nhọ bởi vì cậu ta mất thôi!”
Chương 1080 Cướp giật giữa đường.

Hoắc Đa cũng được coi là một người lịch sự rồi, nếu như đổi lại là người khác thì có lẽ đã chửi thề từ lâu rồi.

Dù sao thì cái tên Tề Đẳng Nhàn này thực sự khiến cho ông ta không thể bớt lo được.

Thấy Tôn Dĩnh Thục vẫn còn có hơi căng thẳng, Tề Đẳng Nhàn bèn nói với cô ta: “Cô yên tâm đi, tôi đảm bảo hôm nay tôi sẽ khiến cho cái tên người Mỹ này phải trở nên ngoan ngoãn, nếu như ông ta không chịu quỳ xuống liếm giày cho tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”

Tôn Dĩnh Thục vô cùng ngạc nhiên, cô ta cũng không biết Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra sự tự tin đó nữa, suy cho cùng thì đối phương cũng là người của tập đoàn tài chính Boston mà!

Có điều, cô ta cũng biết rằng nếu như sự việc đã ầm ĩ đến mức này rồi thì cứ để cho Tề Đẳng Nhàn toàn quyền xử lý là được rồi.

Brandy giận dữ quát lên với Hoắc Đa: “Cảnh sát trưởng Hoắc, anh ninh trật tự của Hương Sơn các người chính là như thế này đấy à? Đây là cách mà người Hoa Quốc các người đối xử với khách nước ngoài à? Thế mà cậu ta lại dám đánh tôi nặng như vậy, có phải là cậu ta coi người Mỹ chúng tôi như kẻ thù không?!”

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc rồi nói: “Ấy, đúng rồi, tôi thực sự rất ghét cái đám người Mỹ các người đấy! Lần trước có một tên người Mỹ chạy thoát khỏi tay tôi, tôi đã hối hận trong suốt một khoảng thời gian dài đó.”

Bởi vì có sự tồn tại của Clarke nên Tề Đẳng Nhàn không có hảo cảm với cái đám người da trắng ngạo mạn này.

Đương nhiên, cái tên Clarke đó thực sự có cái để mà ngông cuồng, một thân một mình đến Hương Sơn gây chuyện mà còn có thể rút lui an toàn, đủ để chứng minh sức mạnh và lòng dũng cảm của bản thân anh ta.

Nhưng còn cái loại người cáo mượn oai hùm như Brandy thì Tề Đẳng Nhàn thật sự rất xem thường.

Hoắc Đa nổi giận với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu có thể bớt nói vài câu đi được không? Có phải cậu thực sự không hiểu rõ sự việc này sẽ ầm ĩ đến mức nào hay không? Brandy là khách nước ngoài, hơn nữa còn là khách nước ngoài đến từ tập đoàn tài chính Boston, nếu như ông ta tố cáo lên đại sứ quán rồi thì không ai có thể gánh được cái tội này đâu!”

“Cảnh sát trưởng Hoắc, chuyện này không cần ông nhúng tay vào, hôm nay tôi nhất định phải xử lý ông ta! Ông lùi ra sau một chút đi, tôi còn phải cho ông ta vài cái bạt tai nữa.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói.

Hắn xoay tay chuẩn bị đánh người, dọa cho Brandy sợ đến trắng bệch cả mặt, ông ta vội vàng lùi về sau vài bước và gầm lên với Hoắc Đa: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông còn không mau chế ngự cái tên côn đồ đó đi à?!”

Hoắc Đa đang định nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã lao lên tóm lấy Brandy rồi, hắn giơ đầu gối lên, nhắm chuẩn và đá thẳng vào bụng của ông ta, khiến cho ông ta nôn ra cả nước vàng.

Hắn ném Brandy ra với vẻ ghét bỏ, cười khẩy và nói: “Lấy tập đoàn tài chính Boston ra để dọa tôi á? Ông thật sự cho mình là ông trùm của tập đoàn rồi có phải không?”

Hoắc Đa vội vàng gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng, ông ta biết Hoàng Văn Lãng và Tề Đẳng Nhàn có quan hệ rất thân thiết, ông ta không thể làm gì được cái tên mất trí này rồi nên chỉ có thể bảo Hoàng Văn Lãng đến thu dọn tàn cục mà thôi.

Kết quả, ông ta vừa mới nói chuyện này ra thì Hoàng Văn Lãng lại phì cười một cái.

“Để cho cậu ta tự mình xử lý là được rồi, cậu chỉ cần ở bên cạnh trông chừng để tránh thương vong thôi.” Hoàng Văn Lãng dặn dò.

“Ơ kìa... Thị trưởng Hoàng, tôi còn chưa nói rõ à? Người mà cậu ta đánh là Brandy đó, là người đến từ tập đoàn tài chính Boston đó, chuyện này sẽ rất nghiêm trọng đó!” Hoắc Đa sững sờ một lúc rồi vội vàng nói.

Hoàng Văn Lãng nói: “Cậu đã nói rõ lắm rồi, nhưng tôi còn chưa nói rõ hay sao? Chuyện này cậu không cần quan tâm đâu, cứ kệ cho cậu ta muốn làm gì thì làm đi, dù sao thì đến cuối cùng cậu ta cũng sẽ giải quyết được ổn thỏa thôi.”

Sau khi nói xong lời này, Hoàng Văn Lãng trực tiếp cúp điện thoại.

Trong đầu Hoắc Đa kêu lên ong ong, Hoàng Văn Lãng đang buông xuôi đấy à? Hay là ông ta thực sự tin rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ có thể chống lại tập đoàn tài chính Boston?

“Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của ông đây đang rất tốt mà ông lại cứ phải nhảy ra gây sự, thế chẳng phải đi tìm chết thì là gì?” Tề Đẳng Nhàn nắm tóc Brandy và kéo ông ta đến trước mặt Tôn Dĩnh Thục.

“Quỳ thẳng lên cho ông, nếu như còn dám lèm bèm thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ dứt khoát đấm nát cái đầu chó của ông!”

“Hôm nay cho dù ông trời có đến đây thì cũng không cứu được ông đâu!”

Brandy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận không gì đau đớn hơn nên lá gan cũng đã trở nên mềm nhũn rồi, sau khi bị kéo đến trước mặt Tôn Dĩnh Thục và bị ép quỳ xuống thì ông ta cũng không dám nói thêm bất cứ một câu nào nữa.

Hà Định Khôn ở bên cạnh thì sợ đến run rẩy toàn thân, cái tên ma vương này đúng thật là vô pháp vô thiên mà, ở ngay trước mặt Hoắc Đa mà vẫn dám ra tay nặng nề như vậy, hơn nữa còn không hề kiêng nể tập đoàn tài chính Boston?

Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy tên người Mỹ thường ngày vẫn luôn bày ra bộ mặt cao cao tại thượng bây giờ lại đang quỳ xuống trước mặt mình với vẻ hèn mọn thì trong lòng bèn có một cảm giác vô cùng không chân thực.

“Quỳ xuống thì không biết nói chuyện nữa à? Bộ mặt lúc bắt nạt người khác của ban nãy đâu rồi? Có biết xin lỗi không?” Tề Đẳng Nhàn tát một phát vào sau đầu Brandy.

Brandy nói với giọng ấm ức: “Tôn phu nhân, xin lỗi!”

Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái rồi lại tát một phát vào sau đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Có thành ý không đấy?!”

Brandy cắn răng nói: “Tôn phu nhân, xin lỗi cô, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên ngông cuồng và vô lễ như vậy, càng không nên ra tay với cô.”

Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy tên người Mỹ kiêu ngạo này quỳ ở trước mặt mình để xin lỗi thì chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tất cả những chuyện này đều xảy ra do Tề Đẳng Nhàn.

Hoắc Đa ở bên cạnh thấy thế thì khóe miệng liên tục co giật, với cái cách ra tay này của Tề Đẳng Nhàn mà thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì à? Sao Hoàng Văn Lãng lại yên tâm về hắn đến thế chứ?

“Xin lỗi xong là xong à? Có phải nên bồi thường một chút không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi với giọng không vui.

Brandy vội vàng móc ví ra, trong ví ông ta có rất nhiều thứ nhưng số tiền mặt có thể chứa được thì lại có hạn.

Tề Đẳng Nhàn nhướn mày và nói: “Thẻ ngân hàng, chuyển tiền ngay tại chỗ, cho tôi xem số dư của ông nào!”

Brandy nghe đến đây thì không khỏi vô cùng tức giận, đây chẳng phải là cướp giật giữa đường à? Ông ta quay lại nhìn Hoắc Đa một cái nhưng lại thấy Hoắc Đa chẳng có biểu cảm gì cả.

“Được được được, đợi chuyện này qua đi rồi tao sẽ lại tìm mày để từ từ tính sổ!” Brandy thầm nghĩ, đạo lý quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông ta hiểu mà.

Ông ta đưa số dư cho Tề Đẳng Nhàn xem, cũng chỉ có năm triệu đô la Mỹ mà thôi, điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn khịt mũi một cái và nói: “Đồ nghèo, còn tưởng rằng ít nhất cũng có mấy chục triệu cơ.”

Cả người Hoắc Đa trở nên đờ đẫn, ông ta chỉ muốn nói với Tề Đẳng Nhàn, cậu có thể kiềm chế một chút được không, tôi còn đang ở bên cạnh đây mà!

Vậy nên, dưới sự chứng kiến của cảnh sát trưởng Hoắc, Brandy đã chuyển năm triệu đô la Mỹ vào tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định.

Sau khi chuyển tiền xong, Brandy muốn cất ví tiền của mình đi nhưng Tề Đẳng Nhàn đã nhanh tay cướp lấy nó, hắn móc sạch tiền mặt ở bên trong rồi ném cái ví trở lại trong tay ông ta.

Hoắc Đa vỗ lên trán mình một cái, thầm nghĩ rằng mình chẳng thấy cái gì cả.

Tổng giám mục khu vực phía nam của thánh giáo cướp giật giữa đường? Con mẹ đó thật là một điều vô lý mà!

“Hết rồi à?” Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái và hỏi với giọng không vui.

“Hết rồi.” Brandy bày ra vẻ mặt đau khổ, trong lòng bắt đầu xuất hiện suy nghĩ muốn giết người.

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới gật đầu một cách miễn cưỡng và nói: “Hết rồi thì cút đi, sau này đừng có làm mưa làm gió ở trước mặt ông đây nữa, coi chừng tôi hành chết ông đấy!”

Brandy thầm nghĩ: “Sau này tao sẽ hành chết mày!”

Còn chưa đợi ông ta đứng dậy, Tề Đẳng Nhàn bèn cúi người, ghé vào bên tai ông ta và lạnh lùng nói: “Tập đoàn tài chính Boston phái ông đến Hương Sơn để làm gì, ông hãy tự mình suy nghĩ cho thật rõ ràng đi, đừng ép tôi phải gọi điện thoại bảo Angie đến xử lý ông!”

“Đoàng!”

Brandy chỉ cảm thấy câu nói này giống như một quả bom đang nổ tung ở trong đầu mình vậy, khiến cho ông ta sợ đến mất hết cả hồn vía.

Ông ta nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, trong lòng sợ hãi không gì sánh bằng, cái tên này sao lại biết được mục đích mà tập đoàn tài chính Boston phái ông ta đến đây chứ? Hơn nữa hắn còn quen biết Angie, người đứng đầu của tập đoàn tài chính Boston?!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom