• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 1071-1075

Chương 1071 Ông trùm buôn lậu.

Tề Đẳng Nhàn nhìn chằm chằm vào Đồ Phu và đánh giá suốt một lúc lâu, e rằng cái tên này đang có hiểu lầm gì đó đối với bốn chữ “Nhiệt tình hiếu khách” này nhỉ?

Có điều, Đồ Phu đối với hắn thực sự rất nhiệt tình và hiếu khách, anh ta lập tức sắp xếp cho hắn ăn ngon uống ngon và tiếp đãi hắn như một ông sếp lớn vậy.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trong xe quan sát Quang Dương một chút, tuy rằng Quang Dương đang nằm trong sự khống chế vũ trang của Đồ Phù, thế nhưng toàn bộ thành phố trông cũng có vẻ rất có trật tự, đã không còn cảm giác hỗn loạn như trước nữa rồi.

Người chạy đến nơi này buôn bán cũng không ít, tất cả mọi người đều hòa thuận với nhau.

“Nhị đương gia, dạo gần đây ngày nào tôi cũng đi đánh trận, hơn nữa còn đắc tội với những ông chủ bán đá thô kia nữa, cuộc sống thật là không dễ dàng mà!”

“Còn nữa, trang bị mà bên Tuyết Quốc gửi đến đã ngày càng ít đi, hiệu suất cũng chậm lại, giá cả cũng lại tăng lên rồi.”

Đồ Phu thao thao bất tuyệt với Tề Đẳng Nhàn về những khó khăn của mình.

Trang bị phía bên Tuyết Quốc xảy ra vấn đề là do Tề Đẳng Nhàn đã đắc tội với tên đầu sỏ Tokarevskiy đó, anh ta chính là người nắm giữ nhiều tài nguyên nhất.

Tuy nhiên, anh ta cũng không dám để mọi thứ đi quá xa, dù sao thì trụ sở chính của tập đoàn Vạn Thịnh đang ở Quảng Dương, nếu như trở mặt với Đồ Phu thì tập đoàn này sẽ phá sản chỉ trong vài phút.

Tập đoàn Vạn Thịnh được gây dựng nên bởi sự đầu tư chung của rất nhiều ông trùm, mọi người đều có cổ phần trong đó, cho dù Tokarevskiy có mạnh hơn nữa thì cũng không thể một mình chống lại những ông trùm này.

Càng huống hồ, Vinogradov chính là một tên hồ ly, anh ta có rất nhiều ý tưởng quái đản, Gusinsky còn đang nắm giữ tiếng nói của truyền thông Tuyết Quốc, nếu như hai người họ bắt tay với nhau thì anh ta cũng sẽ phải gặp khó.

“Vậy thì cậu hãy giảm tốc độ mở rộng lại đi, đừng có quá chú ý đến những chi tiết này làm gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Trong lòng Đồ Phu vô cùng khinh bỉ, bây giờ anh ta kiếm được ít tiền chẳng phải là do Tề Đẳng Nhàn đã cố tình ép giá đá thô hay sao? Nếu không thì chỉ riêng tiền bảo kê thôi đã nhận đến mỏi cả tay rồi.

Bây giờ, số lượng đá thô có thể tuồn ra khỏi Myanmar hàng tháng vô cùng hạn chế, hơn nữa giá cả còn bị đẩy lên rất cao.

Tập đoàn Hà thị bên kia vì muốn có được miếng bánh mà tập đoàn tài chính Boston vẽ ra cho bọn họ mà đã đập không biết bao nhiêu tiền vào đó và chờ đến ngày phát tài ở Mỹ.

Tề Đẳng Nhàn vì để lừa gạt bọn họ mà đã bảo Lý Vân Uyển ở bên Mỹ ném vào đó khoảng hai ba trăm triệu đô la Mỹ.

“Lục Linh Linh đâu? Bây giờ cô nhóc đó đang làm gì thế?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Đang giúp tôi quản lý một vài sản nghiệp và làm ăn một cách chân chính, nhị đương gia ngài cứ việc yên tâm!”

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, Lục Linh Linh cũng không muốn về nước, nếu như cô ta đã muốn ở lại Quang Dương để phát triển thì cứ để cô ta làm theo ý mình là được rồi, chỉ cần có Đồ Phu trông coi thì sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu.

Lúc này, mấy chiếc xe tải chạy qua cửa và đi về phía bến cảng.

Đồ Phu nói: “Đó là đội xe của tập đoàn Hà thị, bọn họ không tiếc vung tiền, cả ngày tìm mọi cách để lấy được đá thô.”

Tề Đẳng Nhàn cười toe toét và nói: “Chịu chi tiền là được rồi!”

Đồ Phu hỏi: “Lần này nhị đương gia đến đây là chuẩn bị làm gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi muốn đến đồi Ngư để tìm một người tên là Tiêu Tinh và lấy một quyển sổ kế toán từ trong tay ông ta.”

Đồ Phu nói: “Đồi Ngư? Lính của tôi vừa hay cũng đang định đánh về phía đó, tôi muốn kiểm soát toàn bộ Tam giác Độc sau đó từ từ chơi đùa với đám quân chính phủ đó.”

Sau khi ăn cơm xong, Tề Đẳng Nhàn bảo Đồ Phu đưa hắn đi thăm Tạ Thiên Tiều.

Không bao lâu sau, hai người đến được một bệnh viện nho nhỏ, trong ngoài bệnh viện được sắp xếp rất nhiều trạm gác.

Bây giờ Tạ Thiên Tiều chính là một con cừu béo to lớn, nắm được hắn ta trong tay thì sẽ thường xuyên có thể đòi được một mớ tiền lớn từ trong tay của Tạ gia, đương nhiên Đồ Phu cũng phải đối đãi thận trọng.

“Bỏ tao ra! Cái đám khốn nạn chúng mày...”

“Chúng mày dám đối xử với tao như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ giết chết cả nhà chúng mày!”

Tạ Thiên Tiều bị trói ở trên giường bệnh và đang liên cuồng la hét, một bên khuỷu tay của hắn ta đã bị chặt đứt và vẫn còn đang được quấn một lớp băng gạc mỏng manh.

Đồ Phu nói: “Thỉnh thoảng cái tên này sẽ lại gào lên vài câu, không cần để ý đâu.”

Tề Đẳng Nhàn cười cười, người của Tạ gia thực sự quá liều lĩnh, Triệu Minh Luật nhanh trí hơn bọn họ nhiều, mặc dù biết Hương Sơn có rất nhiều lợi ích có thể vơ vét nhưng vẫn không chịu đến đó mà chỉ phái một người hầu đến để làm người phát ngôn mà thôi.

Người nhà Tạ gia thì lại chẳng được thông minh như thế, đang yên đang lành mà lại cứ phải chạy đến cái nơi thị phi như Quang Dương để làm màu cơ.

Lúc trước Tạ Thiên Tiều cảm thấy tập đoàn n Đặc ở Quang Dương quá là trâu bò nên không ai có thể động đến mình được, kết quả là bây giờ lại rơi vào trong tay của Đồ Phu.

“Bây giờ tốc độ chuyển tiền của Tạ gia càng ngày càng chậm lại rồi, chắc là cũng muốn từ bỏ hắn ta rồi.” Đồ Phu nói.

“Hắn ta là thiếu gia chi trưởng của Tạ gia, Tạ gia sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn ta như thế đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng hời hợt.

Hắn không hề thương xót cho Tạ Thiên Tiều một chút nào, dù sao thì lúc trước cái tên này cũng đã từng muốn lấy mạng của hắn, bây giờ để cho cái tên này được sống đã được coi như là nhân từ lắm rồi.

Tạ Thiên Tiều nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở ngoài cửa thông qua tấm kính thủy tinh thì tức đến mức hai mắt suýt chút nữa đã nổ tung, hắn ta cắn răng nói: “Tên cặn bã họ Tề kia, đợi đến khi tao ra khỏi đây rồi, tao nhất định sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh!”

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười khinh bỉ, cũng chỉ có kẻ yếu mới cuồng loạn đến mức như vậy mà thôi.

“Nếu như tốc độ chuyển tiền của Tạ gia bị chậm thì cậu cứ chặt đứt ngón tay của hắn ta đi! Chặt từng đốt từng đốt một ấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói với Đồ Phu.

“Hợp lý!” Đồ Phu gật gật đầu.

“Bùm!”

Chính vào lúc này, một tiếng nổ lớn bỗng chốc truyền đến.

Đồ Phu bèn giải thích: “Không cần để ý làm gì, dạo gần đây ngày nào cũng đi đánh trận nên đã đắc tội với rất nhiều người, cứ thỉnh thoảng lại có người chạy vào Quang Dương để gây ra một vài vụ phá hoại nho nhỏ ấy mà.”

Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên một cái, con mẹ nó đây mà gọi là vụ phá hoại nho nhỏ à?

Hắn lắc lắc đầu và nói: “Cậu vẫn nên nhanh chóng hoàn thành việc triển khai của mình rồi chỉnh đốn lại những địa bàn mà mình đã đánh chiếm được rồi đi.”

“Tôi hiểu rồi!” Đồ Phu đáp lại.

Tạ Thiên Tiều liên tục giãy giụa nhưng đều chẳng ăn thua gì cả nên chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn mà thôi.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Không cần nhìn tao làm gì, cả đời này mày cũng không rời khỏi Quang Dương được đâu. Lúc trước Tạ gia chúng mày đã đối xử với tao và bố tao như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ cả.”

Tạ Thiên Tiều cười gằn lên và nói: “Chỉ tiếc rằng những tên bắt cóc lúc trước đã quá ngu xuẩn mà không giết chết mày!”

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười khinh bỉ.

Đồ Phu nói với thuộc hạ: “Hôm nay cái tên này tỉnh táo như vậy, chắc là dinh dưỡng trong hai ngày nay đã theo kịp rồi, đi lấy túi máu và ống tiêm đến đây rồi tiêm vào cho hắn ta một chút đi.”

Đối với một người đã từng tàn sát đến hơn một vạn quân chính phủ như Đồ Phu thì làm ra loại chuyện điên rồ này cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn ngồi lên một chiếc xe địa hình để rời khỏi Quang Dương và đi đến đồi Ngư ở sâu trong Tam Giác Độc.

Phía bên đồi Ngư đang bị một tên quan chức quân sư tên là Mạo Khôn kiểm soát, dưới trướng ông ta có đến hàng vạn tên lính, thế lực không hề nhỏ.

Mà lính của Đồ Phu thì đã đánh đến gần đồi Ngư rồi, nơi tiếp theo mà bọn họ sẽ tiến đánh chính là đồi Ngư.

“Tôi là người đến từ Hương Sơn, tôi muốn tìm ông Tiêu của các người.” Tề Đẳng Nhàn đến được bên ngoài trạm khác thì lại bị người chặn lại, hắn dứt khoát nói rõ mục đích chuyến đi lần này của mình.

Lính gác chỉ lạnh lùng bảo hắn chờ ở đó đi rồi quay vào bên trong để thông báo lên trên.

Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn được cho phép đi vào, trước khi đi vào bên trong thành trại, hắn bị người khác soát người như một lẽ đương nhiên.

Sau khi đi theo mấy tên lính vũ trang được một đoạn, Tề Đẳng Nhàn đến được phía trước một căn nhà bằng gỗ nho nhỏ, ở trong ngôi nhà bằng gỗ có một người đàn ông trung niên có hơi mập mạp đang ngồi đó và nhàn nhã uống trà, trước mặt ông ta bày lổm chổm những gói hàng cấm màu trắng.
Chương 1072 Kẻ giả vờ.

“Cậu đây là ai thế, hình như tôi chưa từng gặp qua cậu mà?”

Ông trùm buôn lậu một thời là Tiêu Tinh quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi chậm rãi nói.

Tề Đẳng Nhàn đi thẳng lên trên theo cái thang gỗ, ngồi xuống vị trí đối diện với Tiêu Tinh và cười nói: “Lúc ông Tiêu đây nổi tiếng thì tôi còn chưa được sinh ra nữa, đương nhiên là ông không biết tôi rồi!”

Tiêu Tinh ngẩn người một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Ồ? Thế thì hôm nay cậu đến tìm tôi là vì muốn bàn chuyện làm ăn à?”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Tôi đến đây không phải là để bàn chuyện làm ăn với ông, tôi đến là để đòi một món đồ.”

“Cậu muốn đòi thứ gì?” Tiêu Tinh hỏi, ông ta dựa vào trên ghế, bộ dạng vô cùng hài lòng.

Cuộc sống của ông ta ở khu vực Tam Giác Độc trong những năm gần đây vô cùng thoải mái, mỗi năm đều có thể kiếm được về rất nhiều tiền, trong một năm sẽ có khoảng thời gian khoảng hai ba tháng là ông ta sẽ đến Canada hoặc châu u để nghỉ dưỡng.

Sau khi nói xong lời này, Tiêu Tinh cười phá lên và nói: “Cậu đến tìm tôi để đòi đồ á?”

Ông ta giơ tay ra gõ lên mặt bàn vài cái rồi hỏi: “Cậu cho bằng bản thân mình là ai cơ chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Thân là ông trùm buôn lậu của năm đó, Tiêu Tinh vẫn là một người rất có khí chất, ông ta đột nhiên tức giận và đặt ra câu hỏi đó khiến cho người khác có một cảm giác bức bách vô cùng mãnh liệt.

Có điều, Tề Đẳng Nhàn lại hoàn toàn chẳng cảm nhận được một chút cảm giác bức bách nào, ngay ở trước mặt Giáo Hoàng mà hắn còn dám trêu đùa thì làm gì còn ai có thể áp chế được hắn cơ chứ?

Trong lúc Tiêu Tinh nói chuyện, mấy tên lính ở xung quanh căn nhà gỗ đều bỗng chốc bật cười ha ha.

“Thế này đi, cậu hít hết gói thuốc này để bày tỏ thành ý, tôi sẽ cho cơ hội để nói nốt những lời còn lại!” Tiêu Tinh tiện tay cầm lấy một gói hàng nhỏ và ném đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Mặc dù gói hàng này trông thì có vẻ không nhiều nhưng số lượng đó chắc chắn cũng đủ để giết người rồi!

Ở vùng Tam Giác Độc này, những người có quyền có thế này hoàn toàn không coi mạng người như mạng người mà đối đãi, quả thực là ngay cả cỏ dại cũng không bằng.

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, hắn cầm gói hàng cấm ở trên bàn lên và thản nhiên nói: “Nếu như ông nói chuyện đàng hoàng với tôi thì tôi có thể không so đo những chuyện trước đó. Thế nhưng nếu như ông vẫn giữ nguyên cái thái độ đó thì lát nữa tôi sẽ nhét hết tất cả những thứ này vào trong dạ dày của ông đấy!”

Trong lúc nói ra lời này, hắn ném gói hàng cấm đi, sau đó rút tay lại với thái độ chê bài và mặc kệ nó rơi xuống mặt bàn bụp một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là người có đạo đức và mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn vẫn ghét những người có dính dáng đến những thứ này.

“Hử?”

“Ha ha ha ha...”

Tiêu Tinh sững sờ một lúc rồi cười phá lên với vẻ ngông cuồng và liên tục lắc đầu.

Những tên lính ở xung quanh cũng đồng loạt cười rộ lên, ai nấy đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt mang theo sát khí.

Tiêu Tinh là ông chủ lớn của bọn họ, những khoản chi thường ngày của đội lính toàn bộ đều do ông ta lo liệu.

Người cuối cùng dám ngông cuồng trước mặt Tiêu Tinh, bây giờ cỏ ở trên mộ... à, làm gì có cỏ trên mộ, người đó đã bị băm nát thành thức ăn cho chó luôn rồi.

“Cậu không so đo những chuyện trước đó?”

“Nhóc con...”

“Cậu từ đâu đến thế, tấm chiếu mới đấy à? Cậu chưa từng nghe qua hay là hoàn toàn không biết về danh hiệu của Tiêu Tinh tôi thế?”

Tiêu Tinh vắt chân lên, lấy ra một điếu xì gà và kẹp ở trên tay.

Ngay lập tức có một tên lính chạy đến, lấy ra bật lửa và châm điếu xì gà ở trên tay cho ông ta, sau khi châm thuốc xong, cậu ta lại lui xuống một cách kính cẩn.

Tiêu Tinh ngậm điếu thuốc vào trong miệng, chầm chậm hít vào một hơi và nói: “Tôi đã từng gặp được không ít những kẻ muốn đến tìm chết, thế nhưng kiểu người đơn thương độc mã đến nộp mạng như cậu thì thực sự là chưa từng thấy qua bao giờ!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đưa đồ mà tôi muốn lấy cho tôi, sau đó ông sẽ có thể tiếp tục ở trong Tam Giác Độc làm một kẻ giàu có, tôi sẽ không gây trở ngại gì cho ông. Nhưng nếu như ông từ chối tôi thì thật ngại quá, tôi chỉ có thể tiễn ông đi gặp Thánh chủ mà thôi!”

Tiêu Tinh nở nụ cười độc ác và nói: “Thần hay quỷ thì cũng phải sợ kẻ ác mà thôi! Kiểu người như tôi ấy mà, sức sống quá mạnh mẽ, e rằng Thánh chủ cũng không dám thu nhận tôi đâu.”

“Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu như cậu hít hết gói hàng này ở ngay trước mặt tôi thì tôi sẽ cho cậu thời gian để nói lời trăng trối!”

“Nếu không thì chỉ ngay một giây sau, tôi sẽ khiến cho cái đầu của cậu phải nổ tung!”

Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc lạnh đi, hắn không thèm để ý đến Tiêu Tinh mà nói tiếp: “Tôi muốn ông giao ra quyển sổ kế toán khi ông vẫn còn buôn lậu ở Hương Sơn lúc trước, ông lấy nó ra đây đi rồi mọi người đều sẽ bình an vô sự.”

Tiêu Tinh thấy hắn hoàn toàn không nghe lọt tai lời mà mình nói thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên cứng đờ, sau đó ông ta lạnh lùng lấy điếu xì gà ở trên miệng xuống.

Chính vào lúc ông ta bỏ điếu xì gà xuống, Tề Đẳng Nhàn bỗng nghiêng đầu một cái.

“Pằng!”

Ngay sau đó, tiếng súng phát ra từ chỗ tòa tháp gỗ cao nhất ở phía ngoài cổng thành trại.

Viên đạn bắn tỉa bay sượt qua đầu Tề Đẳng Nhàn, bụp một tiếng bắn vào bức tường gỗ phía sau, trực tiếp tạo ra một lỗ hổng lớn ở trên bức tường.

Tiêu Tinh nhìn thấy cái đầu của Tề Đẳng Nhàn không bị bắn nổ ngay lập tức thì bỗng chốc sững sờ.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy bàn tay to lớn của Tề Đẳng Nhàn đã vồ đến và bụp một cái túm lấy cái cổ của ông ta.

Những tên lính ở bên dưới căn nhà gỗ đồng loạt giơ khẩu súng AK ở trong tay lên, đang chuẩn bị nổ súng thì Tề Đẳng Nhàn đã siết cổ Tiêu Tinh và kéo ông ta ra trước mặt mình, tất cả những đường súng đều đã bị che khuất.

Tề Đẳng Nhàn kéo cơ thể của Tiêu Tinh và đứng vào bên trong góc, cả người co lại ở phía sau ông ta, ngón tay siết chặt quanh cổ ông ta.

“Cậu nhóc, tôi đã từng gặp phải rất nhiều sóng to gió lớn rồi, chút mánh khóe này của cậu không thể dọa được tôi đâu. Tôi có thể nhìn ra được cậu là một người có võ công không tồi.” Trong tay Tiêu Tinh vẫn còn đang kẹp điếu xì gà, ông ta bị Tề Đẳng Nhàn bắt được nhưng cũng không hề hoảng loạn.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất vui, cái tên này đúng thật là giỏi giả vờ mà!

“Bỏ ông Tiêu ra!”

Những tên lính tức giận quát lên, cầm AK trong tay và bao vây lấy hắn.

“Mau đi thông báo cho Mạo Khôn tướng quân!” Có một tên lính lớn tiếng quát lên.

Ngay lập tức, có một tên lính đã phản ứng lại được và vội vàng chạy về phía đầu bên kia của thành trại để thông báo cho tên quan chức quân sư Mạo Khôn đang nghỉ ngơi ở bên trong.

Tiêu Tinh rũ bỏ tàn thuốc trên điếu xì gà, để mặc cho Tề Đẳng Nhàn bóp cổ ông ta và thản nhiên nói: “Cậu nhóc, thân thủ của cậu khá ghê đấy nhỉ? Cậu thả tôi ra đi, tôi sẽ cho cậu cơ hội để làm việc cho tôi, đi theo tôi rồi, cậu sẽ có được lượng của cải vô tận và một người phụ nữ chơi hoài không chán! Sao nào?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nói nhảm nhiều như thế làm gì? Xem ra ông không biết tôi là ai nhỉ!”

Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Cậu là ai có quan trọng không? Khi đến Tam Giác Độc, khi đến đồi Ngư, cho dù cậu có là tổng thống của nước Mỹ thì cũng không có tác dụng gì đâu. Nếu như hôm nay tôi không gật đầu, vậy cho dù cậu có bắt tôi làm con tin như thế này thì cậu cũng không đi ra khỏi Tam Giác Độc được đâu, cậu phải biết rằng con người sẽ luôn có những lúc buông lỏng.”

“Quyển sổ kế toán ở đâu?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.

“Ha ha... cậu nhóc, tôi đã cho cậu cơ hội rồi, cậu phải biết trân trọng nó chứ.” Tiêu Tinh nhấc điếu xì gà lên và chậm rãi rít một hơi.

Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn, hắn buông cổ ông ta ra sau đó giơ tay lên và giáng cho ông ta một cái bạt tai.

Một tiếng bốp trong trẻo vang lên, điếu xì gà ở trong miệng Tiêu Tinh bị đánh bay ra ngoài, cái mặt béo mẫm của ông ta run rẩy, khóe miệng nhếch lên, hai cái răng hàm trộn lẫn với máu tươi bay thẳng ra ra ngoài.

Những tên lính ở xung quanh đều giơ khẩu AK trong tay lên với vẻ vô cùng căng thẳng, ai nấy đều lớn tiếng quát lên và bảo Tề Đẳng Nhàn thả người ra.

Tiêu Tinh bị một cái bạt tai của Tề Đẳng Nhàn đánh cho nổi trận lôi đình, ông ta không thể giả vờ được nữa và cũng khó có thể duy trì được phong độ của ban nãy nữa.

“Thằng oắt con, thế mà mày lại dám ra tay đánh tao à? Hôm nay cho dù chúa Giêsu có đến đây thì cũng không cứu được mày đâu!” Tiêu Tinh rống lên.
Chương 1073 Quan chức quân sư.

Tiêu Tinh đang thốt ra những lời cay nghiệt, Tề Đẳng Nhàn nhấc chân lên một cái, đầu gối gập vào xương cụt của ông ta.

Một đòn này suýt chút nữa đã khiến cho Tiêu Tinh đau đến ngất đi, ông ta cảm thấy toàn thân mình tê dại.

Những tên lính ở xung quanh đều vô cùng căng thẳng, ai nấy đều giương miệng súng lên phía trước và mong rằng sẽ có thể tìm được một góc để ngắm bắn.

Nhưng loại người âm hiểm như Tề Đẳng Nhàn sao có thể để lộ ra vị trí của mình cơ chứ? Cơ thể của Tiêu Tinh đã che kín mít người hắn rồi.

“Các người lùi về sau một chút đi, con người của tôi khá là sợ súng, nhỡ đâu tôi bị kích động rồi không cẩn thận giết chết ông Tiêu của các người thì phải làm sao đây?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa hỏi.

Những tên lính cắn răng thật chặt, một tên quan lớn phất tay một cái, bọn họ chỉ có thể lùi về sau vài bước.

Tiêu Tinh tức giận nói: “Nhóc con, ở Tam Giác Độc mà còn dám điên cuồng như thế, tao thừa nhận mày chính là kẻ đầu tiên đấy! Mày muốn quyển sổ kế toán, tao có thể giao nó cho mày, nhưng mày phải nghĩ xem bản thân mình phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này!”

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi có ra ngoài được hay không cũng không cần ông quan tâm. Ông cứ ngoan ngoãn đưa quyển sổ kế toán đó cho tôi chẳng phải là được rồi hay sao? Hà cớ gì phải cứng ngắc như vậy chứ?”

Dù sao Tiêu Tinh cũng đã từng là ông trùm buôn lậu, hơn nữa còn là loại tội phạm thuộc cấp bậc có thể kinh động đến những ông trùm ở Bắc Kinh, đã từng gặp qua vô số những cơn sóng to gió lớn, bây giờ bị Tề Đẳng Nhàn tóm được nhưng cũng chẳng hề sợ hãi.

Ông ta hít sâu vào một hơi và nói: “Tôi để quyển sổ đó ở trong phòng rồi, nếu như cậu muốn lấy nó thì chúng ta đi vào trong lấy.”

Chính vào lúc này, Mạo Khôn đã chạy đến rồi.

Đây là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, nước da ngăm đen, trông giống hệt như người châu Phi.

Có lẽ nếu như thuyền trưởng nhìn thấy ông ta thì sẽ ngay lập tức tóm lấy ông ta để đánh cho một trận...

Trên người của tên quan chức quân sư này mang theo một luồng sát khí rất nặng nề, vừa nhìn đã biết đó chính là kẻ ác đã từng giết chết rất nhiều người.

Ông ta trầm mặt đi đến phía trước những tên lính và lạnh lùng nói: “Cậu là kẻ nào mà lại dám chạy đến địa bàn của tôi để uy hiếp ông Tiêu?”

Tề Đẳng Nhàn khẽ buông Tiêu Tinh ra và thản nhiên nói: “Tôi đến tìm ông ta để đòi một thứ đồ, ông ta cứ không chịu đưa, vậy nên đã thành như thế này rồi đây! Ông là Mạo Khôn, quan chức quân sư của đồi Ngư có đúng không?”

Mạo Khôn nói: “Tôi chính là Mạo Khôn, cậu thả ông Tiêu ra, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc!”

Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đá vào mông Tiêu Tinh một cái, khiến cho Tiêu Tinh ngã lăn ra đất.

“Thằng nhóc khốn nạn!” Tiêu Tinh bị Tề Đẳng Nhàn xử lí ở ngay trước mặt rất nhiều người như vậy thì tất nhiên là có chút mất mặt, ông ta tức giận quát lên.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông là người giả vờ trước mà, chuyện này đâu thể nào trách tôi được?”

Sau khi nói xong lời này, hắn nói với Tiêu Tinh: “Ông đi lấy quyển sổ kế toán ra đây rồi ngoan ngoãn đưa nó cho tôi, nếu không thì hôm nay, tất cả những người đang có mặt ở đây đều không ai có thể sống sót!”

Mạo Khôn nghe thấy những lời ngạo mạn này của hắn thì cười phá lên rồi nhếch mép nói: “Ông đây tung hoành Tam Giác Độc mấy chục năm nay rồi nhưng đây thực sự là lần đầu tiên gặp phải người nào phách lối như thế đấy!”

“Dưới trướng ông đây có đến hàng vạn tên lính, cậu có tư cách gì để nói ra những lời như thế chứ?”

“Cậu vẫn nên suy nghĩ thật kĩ xem phải làm thế nào để bảo vệ cho cái mạng của mình đi mới phải!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Chúng ta vốn dĩ không thù không oán, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận làm gì. Bây giờ ông bảo thuộc hạ của ông bỏ súng xuống, bảo cái tên Tiêu Tinh này ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi có thể tha cho các người.”

Những tên lính đều cười phá lên, ai nấy đều xì xào bàn tán với nhau, cho rằng cái tên ở trước mắt này đúng thật là một tên ngốc.

“Tôi đã cho cơ hội rồi đấy, nếu như các người không trân trọng, lát nữa Đồ Phu đánh vào đây rồi, các người đừng ai nghĩ đến việc sống sót.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Tham vọng của Đồ Phu chính là mở rộng địa bàn, sau đó mới từ từ chơi đùa với quân chính phủ để nhằm đạt được mục đích cuối cùng là lật đổ một chính quyền nào đó.

Anh ta đã nhắm vào khu vực đồi Ngư từ lâu rồi và vẫn luôn chuẩn bị để sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Quan chức quân sư ở Tam Giác Độc nói nghe thì ghê gớm nhưng trên thực tế thì ai nấy đều chỉ là dế nhũi mà thôi, bọn chúng dựa vào việc buôn bán hàng cấm để kiếm được về không ít tiền, thế nhưng trình độ vũ trang thì thật sự rất rác rưởi.

Sở dĩ Đồ Phu có thể nhanh chóng vùng lên sau khi trở về tiếp nhận quân đội và đánh đây đánh kia chính là bởi vì có Tề Đẳng Nhàn ủng hộ anh ta và mua cho anh ta những trang bị tiên tiến của Tuyết quốc từ chỗ những ông trùm của Tuyết quốc.

Những tên quan chức quân sư dế nhũi này có được vài cái máy bay trực thăng bình thường đã là ghê gớm lắm rồi, thế nhưng máy bay trực thăng vũ trang ở dưới trướng Đồ Phu thì lại có những hơn năm mươi chiếc, số lượng xe bọc thép thì lại càng khủng khiếp hơn nữa.

Tuyết quốc là một quốc gia quân sự lớn, hơn nữa công nghiệp nặng còn đang dư thừa công suất, những thứ đồ mà những ông trùm đó lấy ra từ kho vũ khí của mình về cơ bản đều là những thứ có hỏa lực kinh người.

“Đồ Phu? Cậu đang nói về Xion có đúng không?”

“Hừ...”

“Cả đời này Mạo Khôn tôi bao giờ thấy sợ cậu ta! Nếu như cậu ta muốn tiến đánh đồi Ngư thì tôi sẽ đánh gãy hết răng trong miệng của cậu ta.”

“Huống chi, cậu cảm thấy bản thân mình là cái thá gì mà có thể xúi giục Xion đến đây để đánh Mạo Khôn tôi?”

“Một kẻ hung bạo như cậu ta mà lại nghe theo những lời nhảm nhí của một tên vớ vẩn đến từ Hoa Quốc như cậu sao?”

“Ha ha ha ha, thật là buồn cười mà!”

Sau khi nghe thấy tên của Đồ Phu, Mạo Khôn sững sờ một lúc rồi điên cuồng cười phá lên và hoàn toàn không tin vào lời nói của Tề Đẳng Nhàn.

Dù sao thì Đồ Phu cũng là người được ví như một lãnh chúa địa phương, Tề Đẳng Nhàn chỉ đơn giản là một người Hoa mà thôi, sao có thể bắt Đồ Phu tấn công bất cứ ai mà hắn muốn được cơ chứ?

Tiêu Tinh cũng cất giọng chế giễu: “Cái tên Đồ Phu đó là một kẻ ngang ngược với dã tâm vô cùng lớn, chỉ dựa vào một thằng nhóc miệng hôi sữa mẹ như cậu mà cũng muốn xúi giục Đồ Phu tiến đánh đồi Ngư sao? Có phải cậu đã xem trọng bản thân mình quá rồi không?”

Mạo Khôn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Tề Đẳng Nhàn và nói: “Thả ông Tiêu ra, sau đó quỳ gối ôm đầu và khoanh tay chịu trói! Nếu như vậy thì tôi có thể nhẹ tay với cậu, chí ít thì tôi sẽ tha mạng cho cậu và để cậu cút về Hoa Quốc.”

“Có điều...”

“Cậu phách lối như thế, chân tay của cậu có lẽ sẽ không giữ được nữa rồi.”

Khi nói ra những lời này, giọng điệu của Mạo Khôn vô cùng kiêu ngạo, giống như thể ông ta đã bố thí cho Tề Đẳng Nhàn sự thương hại lớn nhất rồi vậy.

Hình như ở trong toàn bộ Tam Giác Độc hầu như chưa từng xảy ra chuyện có ai đó đơn thương độc mã xông vào nơi đóng quân của một tên quan chức quân sư như Tề Đẳng Nhàn.

Cho dù có thì có lẽ cỏ trên mộ người đó cũng có thể cắt về nhà để trải ra đất rồi...

“Nếu như đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng không cần phải che giấu với ông làm gì nữa.” Trong tay Tề Đẳng Nhàn xuất hiện một bộ đàm rất nhỏ: “Ra tay đi.”

Đám đông đang có mặt ở đó đều không khỏi sững sờ.

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn truyền đến từ phòng tuyến bên ngoài thành trại, đó là một quả tên lửa đạn đạo!

Một tiếng nổ lớn qua đi, ngay sau đó là mấy tiếng piu piu piu xé trời vang lên, hàng loạt tên lửa đạn đạo không biết từ đâu bay tới, oanh tạc phòng tuyến bên ngoài thành trại như thể che trời rợp đất.

Những tên lính của Mạo Khôn bị bất ngờ và không kịp trở tay nên đã ngay lập tức bị tên lửa bắn cho người ngã ngựa đổ và chết thảm tại chỗ.

“Có địch!!!”

Có ai đó lớn tiếng gào thét lên, một đám binh lính vội vàng trốn vào phía sau boong ke.

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, trang bị dưới trướng Mạo Khôn còn không đủ cho Đồ Phu nhét kẽ răng nữa.

“Cả đời này của Xion tôi chưa bao giờ được đánh một trận nào sung túc như vậy đấy!”

Lúc này Đồ Phu đang ngồi trong một chiếc xe bọc thép và nhe răng cười toe toét.

Một vòng oanh tạc qua đi, xe bọc thép bắt đầu tạo thành đội ngũ và quét về phía thành trại bên này, phía sau mỗi chiếc xe bọc thép, đều có mười mấy tên lính vũ trang đi theo.

Đây là chiến thuật phối hợp bộ binh - xe tăng rất kinh điển.

Chiến thuật này thực ra đã lỗi thời từ lâu rồi nhưng khi ở nơi có tài nguyên quân sự khan hiếm như Tam Giác Độc thì lại vô cùng tiện dụng.
Chương 1074 Uy danh của Đồ Phu

Đám lính trong thành trại loạn tù mù hết cả lên, có người cầm súng xông ra ngoài, có người lại muốn chạy ra cửa sau.

Mạo Khôn cũng sững sờ tại chỗ, tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột, Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng, quân đội của Đồ Phu đã ngay lập tức đánh đến!

Xoạt một tiếng, mồ hôi lạnh của Mạo Khôn chảy thẳng xuống áo lót.

Sắc mặt của Tiêu Tinh cũng tái nhợt đến mức khó tin, ông ta kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn và không thể tin vào chuyện đang xảy ra ở trước mắt mình...

“Haiz, ông nhìn đi, tôi đã nói rồi mà các người lại chẳng ai thèm tin.” Tề Đẳng Nhàn cười tít mắt và nói: “Mạo Khôn tướng quân, ông muốn thử chống cự hay trực tiếp đầu hàng luôn đây?”

Mạo Khôn mạnh mẽ cắn răng, ánh mắt lóe lên sự bất định, ông ta muốn chống cự, nhưng khi nhớ đến sự hung tàn của Đồ Phu và những trang bị với hỏa lực mạnh mẽ trong tay anh ta thì lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Tằng tằng tằng...”

Mạo Khôn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy từ phía chân trời xuất hiện mấy chiếc trực thăng vũ trang được sản xuất ở Tuyết quốc, bên trên đó được trang bị súng máy phòng không và đang điên cuồng nổ súng về phía tuyến đầu trận địa.

Các lực lượng vũ trang dưới trướng của Mạo Khôn đã bị thương vong nặng nề trong một khoảng thời gian ngắn và hoàn toàn không thể ngẩng cao đầu để chống trả.

Tề Đẳng Nhàn thở dài một hơi, cái tên Đồ Phu này đơn thuần chính là đang dùng uy thế trang bị để bắt nạt người khác mà!

Đám quan chức quân sư ở Tam Giác Độc này chẳng có lấy một ai có thể đánh trận giống như Đồ Phu cả, dù sao thì bọn họ cũng đâu thể tìm được ông trùm nào ở Tuyết quốc để ủng hộ cho bọn họ đâu.

Tề Đẳng Nhàn có quan hệ thân thiết với ông trùm ở Tuyết quốc, Đồ Phu trong vài năm ngồi tù cũng đã từng có quan hệ với Gusinsky, vì vậy cũng không quá khó để có được những trang bị này.

“Ông Tiêu, có còn muốn giả vờ nữa không? Ông thử làm lại cái tư thế hút xì gà của ban nãy cho tôi xem nào?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa kéo Tiêu Tinh lên khỏi đất, hắn đưa tay ra phủi đi bụi bẩn trên người ông ta và nói.

Tiêu Tinh sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Danh tiếng của Đồ Phu quá mức ác độc, dù sao thì anh ta cũng là tên đại ác nhân đã từng giết chết hơn một vạn tù binh của quân chính phủ, có ai lại không sợ hãi khi nhìn thấy anh ta cơ chứ?

Mạo Khôn cắn răng một cái rồi nói: “Giương cờ trắng đầu hàng cho tôi!”

Lúc trước ông ta còn có một chút suy nghĩ muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng khi nhìn thấy mấy cái máy bay trực thăng vũ trang xuất hiện thì những ý nghĩ kia đã ngay lập tức biến mất, ông ta hoàn toàn không muốn đánh trận này nữa để tránh tạo thành những tổn thất không cần thiết.

Rất nhanh, một lá cờ trắng khổng lồ đã tung bay trên cột cờ bên trong thành trại.

“Xion tướng quân, đám người Mạo Khôn đã đầu hàng rồi!” Người phụ trách quan sát thấy cảnh tượng này thì đã ngay lập tức báo cáo tình hình cho Đồ Phu.

“Ồ... tốt lắm, bảo bọn họ tước vũ khí tại chỗ đi!” Sau khi nghe thấy lời này, Đồ Phu bỗng khẽ gật đầu.

Anh ta còn tưởng rằng sức mạnh phản kháng bên phía đồi Ngư sẽ rất mạnh cơ chứ, không ngờ rằng Mạo Khôn chỉ là một kẻ yếu đuối miệng cọp gan thỏ, còn chưa cả đánh nhau mà đã dứt khoát đầu hàng luôn rồi.

Đám lính của Mạo Khôn nhìn thấy bên trong thành trại đã kéo cờ trắng lên rồi thì đã trực tiếp từ bỏ việc phản kháng.

Khi đối mặt với hỏa lực trấn áp mạnh mẽ như vậy, bọn họ cũng cảm thấy tuyệt vọng và hoàn toàn không muốn chiến đấu chút nào, bây giờ tổng bộ đã giương cờ trắng lên rồi, thế thì còn đánh đấm gì nữa?

Đồ Phu nở nụ cười hài lòng và nói: “Tốt lắm, không ngờ rằng lại có thể không chút tổn hại mà chiếm được đồi Ngư! Ngày mà chúng ta thống trị toàn bộ Tam Giác Độc đã không còn xa nữa rồi, có nhị đương gia ủng hộ, cuộc sống đúng là vô cùng dễ dàng.”

Người phụ trách cũng liên tục cười nói: “Cầm trang bị của đám người phương Tây hoành hành ngang ngược ở trong Tam Giác Độc thật là sảng khoái quá đi! Mẹ nó, chẳng có lấy một kẻ nào giỏi đánh nhau cả!”

Hai người bỗng chốc phá lên cười giống như bị mắc bệnh rối loạn tâm thần vậy.

Đội quân của Đồ Phu rất nhanh đã tiến vào bên trong thành trại, những tên lính ở bên trong nhao nhao đầu hàng, bọn họ giơ hai tay lên cao và đứng ở bên ria thành trại, AK47 ở trên đất chất đầy như núi.

“Xion tướng quân, nghe danh đã lâu!”

“Mạo Khôn tôi đây ở đồi Ngư bên này vẫn luôn đau đáu chờ ngài đến giải phóng đó!”

Ban nãy Mạo Khôn vẫn còn đang giả vờ giả vịt với Tề Đẳng Nhàn, kết quả vừa mới nhìn thấy Đồ Phu thôi là ông ta đã lập tức lon ton chạy tới và quỳ rạp xuống trước mặt tên mập đó, sau đó ôm lấy cái đùi của anh ta và bắt đầu nịnh hót.

Khóe miệng Đồ Phu lộ ra một nụ cười châm chọc, anh ta nói: “Ông đầu hàng nhanh thật đấy, nếu như còn kháng cự thêm một chút, nói không chừng ông đây sẽ chuẩn bị tàn sát chỗ này mất thôi!”

Mạo Khôn cười nói: “Nào dám, nào dám... Lòng ngưỡng mộ của tôi đối với Xion tướng quân giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, sao tôi lại dám chống cự cho được? Sao tôi có thể chống cự cho được? Có thể đầu quân về dưới trướng của Xion tướng quân để làm việc cho ngài thực sự là mong ước to lớn của cuộc đời tôi đó!”

Ra vẻ đáng thương ở trước mặt người như Đồ Phu không hề mất mặt, dù sao thì danh tiếng của cái tên này thực sự quá lớn, con người cũng quá đỗi hung tàn...

Tiêu Tinh thở dài một hơi và không nói gì cả, ông ta không cần phải đi cầu xin sự tha thứ giống như Mạo Khôn, dù sao thì ông ta chính là một nhà tư bản, có thể dùng tiền để mua lại mạng sống của mình.

“Nhị đương gia!”

Đồ Phu đi đến phía trước căn nhà gỗ, đứng nghiêm trước mặt Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên cầu thang, sau đó cúi đầu một góc 90°.

Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái rồi nói: “Tôi vốn tưởng rằng có thể xem một cuộc chiến tranh hiện đại khốc liệt, không ngờ Mạo Khôn lại là một kẻ hèn nhát, mới đó mà đã đầu hàng rồi, thật là nhàm chán.”

Vẻ mặt của Mạo Khôn trở nên trắng bệch.

Tiêu Tinh thì sợ đến run rẩy cả người.

Đồ Phu danh tiếng lẫy lừng, Đồ Phu đã giết chết hàng vạn quân chính phủ, thế mà lại kính cẩn như vậy đối với cái tên người Hoa trẻ tuổi này à? Lại còn cúi đầu với hắn nữa?!

Mạo Khôn cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút tê dại và không thể tin vào mắt mình được nữa, ông ta dùng sức bóp mạnh vào đùi mình một cái.

“Đó là Đồ Phu đó, là Đồ Phu đã giết hàng vạn quân chính phủ mà không hề chớp mắt đó! Tại sao hắn ta lại kính cẩn với một người trẻ tuổi như thế chứ?” Trong lòng Mạo Khôn thầm nghĩ, ông ta suýt chút nữa đã bị dọa cho sợ đến chết đi được.

Dù sao thì ban nãy ông ta cũng đã nói năng lỗ mãng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Việc Tề Đẳng Nhàn có thể xúi giục Đồ Phu đến đánh đồi Ngư vốn dĩ đã là không thể tưởng tượng nổi rồi, mà một loạt những biểu hiện của Đồ Phu sau khi đến đó quả thực khiến cho ông ta sợ đến chết khiếp.

Đồ Phu cười nói: “Dù sao nhị đương gia cũng đã bảo Ngỗng đầu to và Vinogradov giúp đỡ tôi mà, tôi đã cầm bao nhiêu vũ khí cao cấp như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thể đánh cho mấy tên nhà quê này sợ vãi cả cứt hay sao?”

“Xion tôi đây cả đời này chưa bao giờ đánh trận nào sung túc như thế này đâu đấy!”

“Hi hi...”

Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên một cái và nói: “Chỗ trang bị trong tay cậu có một nửa là hàng bị đào thải đấy, cậu cũng đừng có lạc quan quá làm gì.”

Đồ Phu nói: “Thế thì có làm sao đâu chứ, chỗ đó đủ để đánh với mấy tên nhà quê này rồi! Đánh với một ít quân chính phủ không có sự ủng hộ của đám quỷ lão nước Mỹ và Châu u cũng vẫn dư dả thôi.”

Có rất nhiều người đã kiếm được rất nhiều tiền trong vùng Tam Giác Độc này, thế nhưng nền kinh tế trong vùng Tam Giác Độc thì lại không thể phát triển nổi.

Suy cho cùng thì những người có thể kiếm tiền ở đây đều không muốn nó phát triển, dù sao nơi này càng hỗn loạn thì họ càng có thể kiếm được nhiều tiền.

Đây là một nơi quỷ quái mà đám người Mỹ quản trời quản đất quản không khí cũng đều phải lắc đầu khi nhìn thấy.

“Ông Tiêu, lấy quyển sổ kế toán ra đây đi nào, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn đó!” Tề Đẳng Nhàn cũng lười lảm nhảm với Đồ Phu, hắn quay đầu sang nhìn thoáng qua Tiêu Tinh đã bị dọa cho đờ đẫn ngay tại chỗ và thản nhiên nói.

Ánh mắt của Đồ Phu bỗng trở nên lạnh lùng, anh ta nói: “Sao thế? Cái tên họ Tiêu này không chịu nghe lời à? Tôi thấy hay là chúng ta móc một quả thận của ông ta ra trước rồi giữ ông ta lại làm kho máu để bán lấy tiền là được rồi...”

Cơ thể của Tiêu Tinh run lên một cái, suýt chút nữa đã sợ đến tè cả ra quần, ông ta vội vàng nói: “Xion tướng quân, tôi nghe lời mà, tôi nhất định sẽ nghe lời, cậu tuyệt đối đừng làm như thế!”

Sự trỗi dậy đột ngột của Đồ Phu sau khi anh ta đột ngột trở về có thể nói là đã làm xáo trộn cục diện của toàn bộ vùng Tam Giác Độc.

Danh tiếng của anh ta đủ để dọa sợ rất nhiều người.

Tề Đẳng Nhàn ngồi chờ Tiêu Tinh lấy quyển sổ kế toán ra.
Chương 1075 Một mũi tên trúng nhiều con nhạn.

Thực ra Tiêu Tinh cũng được tính là một nhân tài, ông ta làm giàu nhờ vào việc buôn lậu, sau khi trốn khỏi Hoa Quốc thì vẫn ung dung tự tại trong suốt những năm qua.

Chỉ có điều, sau khi Đồ Phu trở về Tam Giác Độc thì tốc độ trỗi dậy quả thực quá nhanh chóng, hôm nay, cuộc sống ung dung tự tại của ông ta cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Tiêu Tinh quay vào trong phòng và lấy thứ đồ mà Tề Đẳng Nhàn muốn ra ngoài, đó là một chiếc đĩa cứng kiểu cũ, tất cả dữ liệu đều được lưu trữ ở trong đó.

“Đều ở bên trong cả chứ? Liệu có nhầm lẫn gì không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Tiêu Tinh và hờ hững hỏi.

“Anh Tề, anh yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.” Tiêu Tinh mồ hôi nhễ nhại và nói.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc trước Long Môn Hương Sơn đã tham dự vào việc làm ăn của ông và kiếm được không ít tiền nhỉ?”

Tiêu Tinh gật đầu và nói: “Ít nhiều gì cũng phải bảy tám trăm triệu đó, hơn nữa bọn họ còn buôn bán cả hàng cấm.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cảm thấy rất hài lòng, Long Môn Hương Sơn hiển nhiên là đã kiếm được không ít tiền đen, nếu như hắn muốn xử lí Trần Bá Hạ thì đương nhiên là phải lấy được số tiền này vào trong tay.

Chắc chắn sẽ có người nói —— Sao cậu có thể cầm tiền đen cơ chứ?

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không thèm để ý tới chuyện đó, anh đây là tổng giám mục cơ mà, đến lúc đó hắn đặt thẻ ngân hàng ở dưới tượng của Thánh chủ để cho thánh quang chiếu vào, chẳng phải nó sẽ không còn đen nữa hay sao?

“Lúc trước ông và Long Môn Hương Sơn hợp tác như thế nào, buôn lậu như thế nào, nói cho tôi biết chi tiết cụ thể xem nào, tôi cần ghi chép lại toàn bộ.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Hoạt động buôn lậu cũng giống như việc rút tiền từ ngân khố quốc gia vậy, suy cho cùng thì nó cũng sẽ khiến quốc gia bị thất thu một lượng lớn tiền thuế.

Sau khi chuyện của Tiêu Tinh bị phơi bày ra ánh sáng, phạm vi liên lụy của nó rất rộng, ngay cả ông trùm ở Bắc Kinh cũng gọi điện thoại tới bảo ông ta trốn đi, có thể tưởng tượng được các nhóm lợi ích có liên quan đến việc này lớn đến mức nào.

Việc Tề Đẳng Nhàn lấy được quyển sổ kế toán đang ở trong tay hắn này cũng đồng nghĩa với việc nắm giữ được huyết mạch của một số người, khi đó Hoàng Văn Lãng sẽ có thể đốt cháy ngọn lửa thứ ba.

Ngọn lửa đầu tiên của Hoàng Văn Lãng đốt cháy ở mảng an ninh trật tự.

Ngọn lửa thứ hai đốt cháy trên đầu đám người thuộc phe phái của Lục gia.

Ngọn lửa thứ ba đương nhiên sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, nó sẽ đá hết tất cả những kẻ có thể lay động ông ta ra khỏi cuộc chơi.

Bây giờ Tiêu Tinh đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm cái mạng nhỏ ở trong tay, tất nhiên là ông ta không dám giấu giếm, ông ta kể cho hắn nghe từ đầu đến cuối tất cả những chuyện kinh thiên động địa mà ông ta đã làm khi đó.

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì không khỏi khẽ gật đầu, hắn cảm thấy Tiêu Tinh này thật đúng là một nhân tài, nếu cứ như vậy mà giết chết ông ta thì thật sự có chút đáng tiếc!

“Ông Tiêu, hiện tại tôi đang là tổng giám mục khu vực phía nam của thánh giáo, tôi chuẩn bị xây dựng một nhà thờ ở Nam Dương và đang đi gây quỹ ở khắp mọi nơi.”

“Những người bằng lòng vì Thánh chủ mà ra sức truyền bá đạo chính thống, tên của bọn họ sẽ có cơ hội được khắc lên bia đá ở trước nhà thờ.”

“Ông xem, ông có hứng thú để nghe về giáo lý Phúc m của Thánh chủ hay không?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn Tiêu Tinh với vẻ mặt tươi cười và chậm rãi hỏi.

Tiêu Tinh nhìn thấy gương mặt của hắn tràn đầy vẻ ấm áp nhưng trong lòng lại bỗng chốc sửng sốt, ông ta cảm thấy đối phương chính là đang nói: “Mau moi tiền ra đây, nếu không đưa tiền thì tôi sẽ lập tức giết chết ông!”

Sắc mặt của ông ta bỗng chốc trở nên căng thẳng, ông ta nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, tôi vẫn luôn là tín đồ của thánh giáo mà! Nếu có thể vì Thánh chủ mà ra sức truyền bá đạo chính thống, đối với tôi mà nói thì đó là chuyện không thể hạnh phúc hơn được nữa rồi.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cách hài lòng và nói: “Ông Tiêu, năng lực của ông cũng vô cùng xuất chúng, cả ngày làm ổ trong Tam Giác Độc để làm chút chuyện buôn bán nhỏ cũng thật là nhàm chán, sao ông không bỏ nó đi để đến Nam Dương làm chuyện lớn hơn?”

Tiêu Tinh nghe xong thì bỗng chốc rung động, đương nhiên ông ta cũng không muốn cả ngày làm ổ trong Tam Giác Độc.

Mặc dù ở đây làm vua một cõi cũng rất vui nhưng cũng chỉ là là vua một cõi mà thôi, sao có thể thú vị bằng thế giới phồn hoa ở bên ngoài kia được chứ?

Ông ta không dám rêu rao quá mức ra bên ngoài là bởi vì ông ta sợ những ông trùm từng có quan hệ với ông ta sẽ phái người giết chết ông ta để diệt khẩu, dù sao thì chỉ có cái miệng của người chết mới là thứ an toàn nhất.

“Tôi cũng muốn thế... Có điều, ta sợ rằng nếu như mình xuất đầu lộ diện ở bên ngoài quá nhiều thì sẽ rước lấy cái họa sát thân.” Tiêu Tinh nói.

“Sợ cái gì mà sợ! Có nhị đương gia che chở ông rồi, không có một ai động vào ông được.” Đồ Phu ở bên cạnh nghe thấy như thế thì khịt mũi coi thường và khinh thường cười nói.

Tiêu Tinh sửng sốt và nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thầm nghĩ người này chắc hẳn phải rất phi thường thì mới có thể được một tên quan chức quân sư tàn bạo như Đồ Phu hết sức sùng bái như vậy.

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và nói: “Tôi sẽ giúp ông liên lạc với Trần Ngư, đại tiểu thư của Nam Dương Trần Thị, ông đến Nam Dương để làm việc với cô ấy, tôi bảo đảm sự an toàn của ông sẽ không có vấn đề gì. Trần Thị ở Nam Dương có địa vị như thế nào, tôi nghĩ chắc cũng không cần tôi giải thích với ông đâu nhỉ?”

Tiêu Tinh vô cùng ngạc nhiên, những năm gần đây ông ta vẫn luôn trốn ở bên trong Tam Giác Độc, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi du lịch nhưng cũng không quan tâm lắm đến những việc xảy ra ở thế giới bên ngoài, tin tức hoàn toàn bế tắc.

Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn bảo rằng có thể giới thiệu đại tiểu thư của Trần gia cho mình, ông ta có chút không thể tin được và cũng có chút kích động.

Ông ta cũng không cam lòng làm ổ ở trong Tam Giác Độc cả đời, ông ta thường xuyên nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước kia, cũng muốn sớm ngày tái xuất giang hồ và làm ra những thành tựu lớn.

“Nếu như anh Tề thực sự có thể bảo Nam Dương Trần Thị quan tâm tôi hơn một chút thì tôi chắc chắn sẽ có thể làm nên việc lớn... Vả lại, chỉ cần việc này có thể thành công thì tôi sẽ quyên góp cho cậu một tỷ để xây dựng giáo đường!” Tiêu Tinh cũng là một tên đại gia nên đã thẳng thắn buông ra những lời nói táo bạo.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy, một tỷ, số tiền đó không hề nhỏ, trên mặt hắn ngay lập tức hiện lên một nụ cười, hắn nói: “Tốt lắm, sau này tôi sẽ bảo Đồ Phu phái người đưa ông đến Nam Dương, sau đó ông xem xem có thể làm được việc gì ở Nam Dương đi.”

Bây giờ Nam Dương cũng là một nơi vô cùng sóng gió, các thế lực ở khắp nơi đều đến đó để tranh đấu.

Phía chính phủ muốn mượn sức mạnh của người Mỹ để lật đổ Trần gia, đám người có dã tâm ở Hoa Quốc thì lại muốn thủ tiêu địa vị của Trần gia ở Nam Dương, một phe trong Trần gia cho rằng nên thuận theo tình hình hiện tại mà hợp tác với một số người, trong khi những người khác nghĩ rằng bọn họ lòng lang dạ sói và phải chiến đấu đến cùng...

Tất nhiên Nam Dương sẽ có thể chứa chấp một Tiêu Tinh, chỉ cần ông ta sẵn sàng hợp tác với Trần Ngư và trở thành cánh tay đắc lực của Trần Ngư thì quyền lực của Trần gia sẽ bao bọc ông ta và tránh cho ông ta bị một số ông trùm theo chủ nghĩa nhân đạo của Hoa Quốc tiêu diệt.

Với tài năng của Tiêu Tinh, ông ra chắc chắn sẽ có thể làm ra việc lớn.

“Ông tìm một vài người thông minh và có khả năng dẫn quân ở trong đội quân của Mạo Khôn để bọn họ cùng ông đi đến Nam Dương đi.” Tề Đẳng Nhàn dặn dò Tiêu Tinh.

“Được, không thành vấn đề!” Tiêu Tinh vui vẻ nói.

Trần gia nắm chắc quân đội Nam Dương nhưng điều này cũng khiến cho bọn họ không có đủ nhân tài dự trữ, bây giờ đám quan chức quân sư ở khắp nơi trong Nam Dương đều đang trỗi dậy, cũng khiến cho người khác phải rất đau đầu.

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Mình đúng là lúc nào cũng lo nghĩ cho Trần Ngư mà, nếu cô ấy không tự chụp một bộ ảnh nóng và gửi cho mình xem thì thật là không thể nói nổi mà!”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau, Tiêu Tinh dẫn theo một số người ngồi lên chiếc thuyền lớn của thuyền trưởng để đi đến Nam Dương.

“Việc Tiêu Tinh đột nhiên xuất hiện ở Nam Dương có lẽ sẽ dọa được đám người đã từng có quan hệ lợi ích với ông ta, đồng thời cũng có thể khiến cho đám người đó càng thêm kiêng dè Nam Dương và không dám tùy tiện ra tay.”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cách sắp xếp này của mình đúng thật là một mũi tên trúng nhiều con nhạn, không chỉ giải quyết được một phần áp lực kinh tế cho việc xây dựng giáo đường mà còn tặng cho Trần Thị một con bài tốt có thể lật ngược thế cờ.

Hắn cũng chuẩn bị quay về Hương Sơn, trên đường đi, hắn xem được tin tức.

Hôm nay, nhà cai trị vĩ đại của thánh giáo là Giáo hoàng Bệ hạ đã đến Triều Tiên và gặp gỡ người đứng đầu Triều Tiên tại Nhà Xanh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom