• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (4 Viewers)

  • chap-174

Chương 174: Xong đời




78239.png

78239_2.png
Tất cả mọi người đều là họ hàng, ngày thường lên qua lại nhiều chút.” Lương Đại Tuệ tự nói.



Thịnh Kiêu Dương bật cười, nụ cười mang theo ý vị sâu xa



Sắc mặt Thịnh Thi Vận càng kém hơn ba phần, cô ta nhìn chằm chằm người đang cười đến vui vẻ: “Hôm đó cô đã nói gì với Lâm Dục?”



Người bên cạnh ngây ngẩn cả người



Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn trời, ngón tay đặt ở cằm, dáng vẻ suy tư, chậm rãi đáp lời: “Nói cái gì à, vậy tôi phải nhớ lại đã.”



Ánh mắt cô đảo qua một vòng, mới nói tiếp: “Trí nhớ của tôi không tốt lắm, không nhớ rõ.” Dáng vẻ lưu manh này khiến Thịnh3Thi Vận tức giận, cổ ta vốn cho rằng trên thế giới này không có ai có thể chọc cô ta tức giận bằng Thịnh Kiêu Dương



Không ngờ hôm này còn có thể gặp phải một người không hề thua kém, tại sao trên đời lại có nhiều người khiến cô ta chán ghét đến thế chứ! “Hai đứa?” Cuối cùng Lương Đại Tuệ cũng nhìn ra một số manh mối.



Thịnh Kiêu Dương thu lại nụ cười: “Mợ, cháu không có nhiều họ hàng như vậy, cũng không rảnh rỗi dẫn những người không liên quan đi chơi, cháu đâu có mở trường mẫu giáo.” “Cháu...” Lương Đại Tuệ còn chưa nói ra miệng, Thịnh Kiêu Dương đã bỏ đi với Lâm1Na



Lương Đại Tuệ tức đến nội thương, cũng không nói chuyện với Thịnh Thi Vận mà trực tiếp tóm lấy Từ Trạch để tố cáo



Thịnh Thi Vận buông bàn tay đang nắm chặt ra, xoay người nhìn những người được gọi là xã hội thượng lưu vẻ ngoài hiền lành nhưng thực chất bên trong lại xem thường người khác, thề rằng một ngày nào đó sẽ làm bọn họ phải chú ý đến mình!



Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na rời đi, nhưng không đi xa mà quay lại biệt thự, vào trong phòng sẽ có hiệu quả cách âm tốt nhất, vùi vào sofa nói chuyện



“Kiều Kiều, chắc cậu vẫn còn nhớ, có một lần ở bãi đỗ xe của sân8bay, xe của mình đâm phải xe người khác.” “Đương nhiên còn nhớ, ý của cậu chẳng lẽ là..



Chủ chiếc xe kia cũng là người đàn ông kiss cậu?” Ngọn lửa nhiều chuyện trong mắt Thịnh Kiêu Dương bắt đầu cháy rừng rực.



“Đúng vậy, là anh ta.” Lâm Na thừa nhận



Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Na, trêu chọc: “Cái này có tính là cuộc gặp gỡ tốt đẹp không?” Lâm Na lườm cô, tiếp tục nói: “Lúc đầu anh ta gọi điện thoại hẹn mình ra nói về vấn đề bồi thường thiệt hại của chiếc xe



Sau đó mình cùng mấy người trong đoàn làm phim đến quán bar chơi lại gặp anh ta, anh ta liền đến chơi với9bọn mình một trò chơi.”



Cô hơi dừng lại, “Người thua phải hôn người bên cạnh một phút.” “Oa, chơi lớn vậy sao,“ Thịnh Kiêu Dương sợ hãi nói, “Những dấu vết trên cổ cậu phải giải thích thể nào?” “Còn có thể thể nào, hôn thấy có cảm giác thì đi thuê phòng.” Thịnh Kiêu Dương dùng ánh mắt “Lâm Na, thì ra cậu là người như vậy” để nhìn Lâm Na



“Bọn mình chưa làm đến bước cuối cùng.”



Lâm Na nhắm mắt lại, thở dài: “Mình không vượt qua được rào cản trong trái tim.” Thịnh Kiêu Dương giơ tay ôm cô: “Cậu có muốn thử bắt đầu lại từ đầu với George không?”



Lâm Na im lặng.



“Mặc kệ thế nào, cậu không7thử sao biết kết quả, bây giờ cậu khó chịu tiền không được lùi không xong, vậy hãy thử một lần đi



Nếu hai người còn duyên phận, sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ nhau, nếu như không thích hợp, cậu cũng hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ này.” Thịnh Kiêu Dương nói



Lâm Na nghe những lời cô nói, vẻ rầu rĩ và do dự trên mặt dần tan biến



Lâm Na đứng dậy thong thả đi lại trong phòng vẽ, vẻ mặt dần kiên định, rồi đột nhiên xoay người, nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Cậu nói đúng.” Bởi vì đúng lúc cô ấy đến gần giá vẽ, nên cái xoay người vừa rồi đã kéo miếng vải trên giá vẽ xuống.



Lúc nhặt tấm vải, Lâm Na nhìn bức tranh trên giá vẽ, động tác khựng lại giữa không trung



Ánh mắt sắc bén của cô nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Cậu lại xảy ra chuyện gì thế? Thành thật khai báo đi!” Thịnh Kiêu Dương đỡ trán, hơi chột dạ nói: “Cậu cũng biết, mình không cách nào kháng cự được sắc đẹp của anh trai cậu, thật sự là sắc đẹp có thể ăn thay cơm, nhất thời không kìm lòng nổi!” “Cậu đó, cậu đó,“ Lâm Na dùng ngón tay chọc cô, hận rèn sắt không thành thép, “Có phải anh ấy lại tới tìm cậu không?” Với sự hiểu biết của Lâm Na về Thịnh Kiêu Dương, cô biết nếu Thịnh Kiêu Dương đã quyết định ở bên Thẩm ma vương thì nhất định cô ấy đã bắt đầu buông bỏ Lâm Diễn, vậy sẽ không làm loại việc mua dây buộc mình này



“Đúng vậy.” Thịnh Kiêu Dương thừa nhận.



Lâm Na đi qua đó, hai tay chống vào chỗ tựa lưng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, xét hỏi: “Anh ấy tìm cậu làm gì? Muốn cậu đi với anh ấy sao?” “Lần này cậu nghĩ sai rồi, anh ấy đến nói với mình về sau chỉ làm bạn bè.”



“Làm bạn bè? Ha ha.” Lâm Na cười lạnh.



Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Cậu không tin phải không? Anh ấy nói rất nghiêm túc.” Lâm Na giơ tay véo má cô, bất đắc dĩ nói: “Mình tin hay không thì làm được gì, quan trọng là phải xem cậu có tin không.”



“Mình cảm thấy anh ấy rất nghiêm túc, hơn nữa anh ấy nói với mình xong liền rời đi, sau đó cũng không tới tìm mình nữa



Anh ấy có nhiều tham vọng như vậy, cũng không thể luôn vướng vào việc tình cảm trai gái.”



“Vậy còn cậu? Trong lòng cậu có còn suy nghĩ muốn đi với anh ấy không?”



“Nói không thì cậu có tin không? Nhưng mình đã quyết định rồi, nhất định sẽ không quay đầu lại nữa.”



“Thật sao?” Lâm Na nhướng mày, mang theo sự nghi ngờ, “Cậu thèm muốn sắc đẹp của anh ấy như thế, chờ sau này anh ấy chạy đến cầu xin cậu, cậu sẽ không quay đầu lại sao? Thịnh Kiêu Dương bị Lâm Na chọc cười, cô đẩy Lâm Na ra, vừa cười vừa nói: “Đừng đùa, người như anh cậu dù có thích mình cũng sẽ không cầu xin.” Giống như cô thích Lâm Diễn vậy, cũng chưa từng cầu xin anh phải quan tâm, | thật ra bọn họ đều giống nhau, lòng tự tôn ở bên trong không cho phép bản thân ăn nói khép nép với người khác.



Lâm Na nghĩ lại cũng đúng, thế nhưng..



“Cậu đã hạ quyết tâm, sao còn muốn vẽ anh ấy?” Lâm Na chỉ bức tranh kia



“ y..



không phải mình đã nói, nhất thời kìm lòng không nổi sao, hơn nữa đối với một họa sĩ mà nói, nhìn thấy bất kỳ cảnh đẹp sắc đẹp nào đều không nhịn được phải vẽ ra.” Lâm Na không nhịn được mà lườm cô một cái, “Vậy cậu dám xé nó không?” Thịnh Kiêu Dương nhìn bức tranh kia, thấy không nỡ: “Mỗi bức tranh được người họa sĩ dùng tình cảm để vẽ ra cũng giống như đứa con của mình vậy, cậu bảo mình xé nó, mình thật sự không ra tay được.” “Là luyến tiếc nó, hay là luyến tiếc anh ấy?” “Được được, cậu mang nó đi là được rồi!” Thịnh Kiêu Dương giơ tay cù lét Lâm Na



Lâm Na cũng cù lại, hai người đang trêu chọc nhau, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên



“Mình đi mở cửa.” Lâm Na đứng lên, đi ra mở cửa.



Thịnh Kiêu Dương cũng ngồi dậy sửa sang lại kiểu tóc cùng quần áo.



“Ai vậy? À, Thẩm...” Hai chữ “Ma vương” thiếu chút nữa nhảy ra, Lâm Na vội dừng lại



“Chuẩn bị chụp ảnh chung, hai người xuống dưới đi.” “À, được.” Chờ người kia rời đi, Lâm Na quay lại nói với Thịnh Kiêu Dương: “Cậu xong đời rồi.”



Lông mày Thịnh Kiêu Dương giật giật: “Sao thế?” “Vừa nãy Thẩm ma vương nhà cậu tới, quan trọng là...” Lâm Na dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác để nói câu tiếp theo, “Anh ta đã nhìn thấy bức tranh cậu vẽ Lâm Diễn.”



Thịnh Kiêu Dương nằm vật xuống ghế sofa giả chết.



“Được rồi, đi thôi, phải chụp ảnh chung rồi.” Lâm Na thúc giục.



Đi đến sân, quả nhiên thấy mọi người đang bận rộn đi lên sân khấu được trang trí xinh đẹp cho lễ cưới để chụp ảnh chung.



Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na đi qua đó, cùng chụp mấy bức ảnh.



Chụp ảnh chung xong, đám cưới kết thúc



Thịnh Kiêu Dương nói một câu với Lâm Na, rồi một mình đi tìm Thịnh Huân, “Hãy nói chuyện một chút đi, ngài Thịnh.”



Thịnh Huân nhìn cô, gật đầu



Ở bên cạnh, sắc mặt của Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thi Vận đều hơi thay đổi



Nhất là Thịnh Thi Vận, cô ta đã coi người này là kẻ thù rồi, lúc này thấy đối phương muốn nói chuyện riêng với cha, cô ta liền cảm thấy điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.



Nhưng Thịnh Huân không quan tâm hai người này có vui hay không, ông ta đi theo Thịnh Kiêu Dương đến một góc không có ai



“Cháu muốn nói gì với tôi?” Thịnh Huân hỏi.



“Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông, hãy dọn dẹp tất cả những di vật của Kiều Dương đi, hai ngày nữa ông ngoại sẽ đến lấy.”



Thịnh Huân nhíu mày, không vui nói: “Tôi là cha của Kiều Dương, tôi có quyền giữ lại di vật của con bé.” “Giữ lại sau đó đưa cho người khác sao? Hay là đã đưa rồi?” Thịnh Kiêu Dương giễu cợt.



“Cháu có ý gì?” Thịnh Huân tỏ vẻ nghiêm nghị.



“Ha ha,“ Thịnh Kiêu Dương cười lạnh, “Hôm nay, bộ trang sức pha lê trên người Thịnh Thi Vận, còn có vòng ngọc trên tay mẹ cô ta, đều là của Kiều Dương



Bộ trang sức pha lê kia là món quà bà nội Andy tặng Kiêu Dương vào sinh nhật 19 tuổi, bên trên đều có ký hiệu



Về phần vòng ngọc, đây là thứ ông ngoại lấy được ở buổi đấu giá tặng Kiêu Dương làm quà trưởng thành, ông có muốn gọi ông ngoại đến xác nhận không?” Sắc mặt Thịnh Huân trở nên rất xấu, một mặt ông ta rất tức giận, mặt khác lại cảm thấy nghi ngờ về lời nói của cô, “Sao cháu biết?”



“Trên thế giới này, người hiểu rõ Kiều Dương nhất chắc chắn là tôi



Ông đừng mơ mộng hão huyền giữ lại đồ đạc của cô ấy, những thứ quý giá của cô ấy đều được kê khai trong hồ sơ, hơn nữa cô ấy còn để lại di chúc, một khi cô ấy qua đời, những thứ này sẽ được giao cho ông ngoại xử lý



Mặc kệ ông đã tặng đi bao nhiêu thứ, hai ngày tới phải thu hồi lại, nếu như có hư hại, phải bồi thường theo giá!”



Nói xong, Thịnh Kiêu Dương cũng không cho ông ta nói tiếp, xoay người rời đi



Thịnh Huân đứng yên tại chỗ, tâm trạng kích động, lửa giận đã cắn nuốt mất lý trí của ông ta rồi



“Chồng ơi, chúng ta về nhà đi?” Thấy ông ta mãi cũng chưa cử động, Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thi Vận đi tới gọi ông ta



Thịnh Huân đỏ mắt nhìn hai người, ánh mắt nhìn chiếc vòng ngọc mà Lương Tiểu Tuệ cố tình để lộ ra ngoài và nguyên bộ trang sức trên người Thịnh Thi Vận.



“Sao, sao thế?” Trái tim Lương Tiểu Tuệ treo lên cao.



“Tôi hỏi cô, vòng tay này có phải của Kiều Dương không?” Thịnh Huân nhìn chằm chằm Lương Tiểu Tuệ



Lương Tiểu Tuệ lo lắng, nhưng bà ta tin chắc sau khi Thịnh Kiêu Dương về nước, Thịnh Huân rất ít gặp Thịnh Kiêu Dương, làm sao biết Thịnh Kiêu Dương có những đồ trang sức gì, ánh mắt bà ta lóe lên: “Cái này là mẹ cho em.” Ánh mắt Thịnh Huân nặng nề, nhưng ông ta cũng không nổi giận, ngược lại chỉ khẽ nói: “Về nhà đi.”



Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thị Vân khẽ thở phào, trái tim đã về vị trí cũ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom