• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-173

Chương 173: Oan gia ngõ hẹp




78238.png

78238_2.png
“Bên nhau tới già, mãi mãi đồng lòng!”



Chú rể và cô dâu cùng nhau đi mời rượu một vòng, lúc đi tới trước mặt vợ chồng Phan Tử Huy, Từ Tình bắt đầu thấy lo lắng và nóng ruột



“Từ Tình, thật sự chúc mừng, ở tuổi này rồi còn có thể gặp được mùa xuân thứ hai, sức hấp dẫn của cô vẫn như trước đây!” Tưởng Nhân cười như không cười.



Từ Tình nhếch môi, bà không phải người ngu, đương nhiên nghe ra được Tưởng Nhân đang nói bóng gió



Người phụ nữ trước mắt đã từng giẫm đạp tôn nghiêm của bà xuống bùn đất, bây giờ vẫn là dáng vẻ xem thường bà, là tượng đất sét cũng sẽ có lúc thay đổi, bà đâu còn như xưa nữa.



Sau khi bị Tưởng Nhân kích thích, Từ Tình đã nghĩ thông suốt



Bây giờ bà3đã tìm được hạnh phúc của mình, sau lưng có con gái ủng hộ, sau này cuộc sống của bà đầu thua kém Tưởng Nhân, bà không cần phải thấp hơn một bậc



Trong đầu bà vang lên một câu nói của con gái - mẹ có thể có được tất cả những thứ bây giờ không phải vì mẹ gặp may, mà vì mẹ xứng đáng có những thứ đó.



“Cảm ơn lời khen của cô



Lại nói, tôi được như bây giờ cũng phải cảm ơn cô, nếu không có cố chen chân vào, tôi cũng sẽ không gặp được chân mệnh thiên tử thật sự.” Nói đến câu cuối cùng, Từ Tình dịu dàng nhìn Lý Duy Kỳ, Lý Duy Kỳ cũng cảm nhận được nên quay sang nhìn



Hai người nhìn thẳng vào mặt nhau, không nói ra cũng cảm nhận được sự hạnh phúc1đang bao quanh bọn họ.



Phan Tử Huy siết chặt ly rượu trong tay, cảnh tượng này hơi chói mắt, ông ta đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bà mặc váy cưới, không ngờ là nhìn bà mặc vì người khác



Ông ta cũng đã từng yêu bà, lúc trước trong trường học cũng có không ít người theo đuổi bà, cho nên vì trói bà lại, trước khi rời trường đi thực tập đã dỗ dành bà đi đăng ký kết hôn, hứa hẹn sẽ tặng bà một đám cưới long trọng, để bà mặc áo cưới nắm tay mình nhận lấy lời chúc phúc của người thân và bạn bè



Nhưng cuối cùng bọn họ còn chưa bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình, ông ta đã phá bỏ lời hứa, vứt bỏ bà.



Dưới ánh mặt trời, người8phụ nữ mặc áo cưới trắng tinh vẫn dịu dàng động lòng người như trước, so với lúc trước càng nhiều hơn sự cứng cỏi và trưởng thành do năm tháng mài giũa



Tuy khuôn mặt không còn là thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng sự hạnh phúc khiến người ta khó có thể dời mắt.



Nhìn thấy bà như vậy, Phan Tử Huy biết, bà đã thật sự buông bỏ quá khứ, hoàn toàn chấp nhận một người đàn ông khác.



Mà Tưởng Nhân bị Từ Tình cãi lại cũng không vui, bà ta biết Từ Tình là loại người yếu đuối không dám cãi với người khác



Lúc đầu bà ta còn tưởng Từ Tình sẽ im lặng chịu đựng, không ngờ bà lại dám nói lại, còn công khai nói bà ta chen chân vào, những ánh mắt đánh giá ở xung quanh khiến bà ta nổi9nóng, khó chịu, cảm thấy thế diện mà bà ta luôn giữ gìn đã bị quét sạch.



“Chen chân cái gì, bà đừng nói bậy bạ, đừng tưởng bà là cô dâu thì có thể nói lung tung!” Phan Minh Nguyệt vừa lúc đi tới nghe thấy lời nói của Từ Tình.



“Có thể nói cho dù biết ngày sinh của cháu không?” Từ Tình cũng không tức giận, còn ôn hòa hỏi.



Tưởng Nhân nghe xong trong lòng thấy hơi hồi hộp, sao còn không biết Từ Tình muốn làm gì, vừa định bảo Minh Nguyệt đi chỗ khác chơi, Phan Minh Nguyệt đã nói sinh nhật ra.



“Ngày 19 tháng 2, sao nào? Hỏi sinh nhật của tôi làm gì?” Phan Minh Nguyệt nói.



Từ Tình gật đầu, bà hít sâu một hơi, quay lại nhìn Phan Tử Huy: “Tử Huy, chắc anh vẫn còn nhớ ngày chúng7ta ly hôn?”



Biểu cảm trên mặt Phan Tử Huy biến thành mất tự nhiên.



“Đủ rồi, Từ Tình, cô hỏi mấy thứ này để chứng minh cái gì, hay là nói cô vẫn nhớ mãi không quên chồng tôi?” Tưởng Nhân nhanh chóng tìm được điểm để đánh lại.



Từ Tình nhíu mày, lo lắng nhìn Lý Duy Kỳ, thấy anh ta đang dùng ánh mắt cổ vũ nhìn mình, bà cảm thấy yên tâm, dân lông mày, không hề sợ hãi mà nhìn Tưởng Nhân: “Tôi hiểu cô, dù sao người chồng này cũng là cướp được, lo lắng bị người khác cướp đi cũng rất bình thường



Nhưng cô không cần lo lắng cho tôi, Duy Kỳ của tôi tuổi trẻ đẹp trai lại có năng lực, gia thế cũng rất tốt, nhiều năm qua tôi vẫn không tái hôn cũng là vì chờ sự xuất hiện của anh ấy



Bây giờ, cuối cùng tôi đã chờ được, về sau chúng tôi sẽ rất hạnh phúc.” Lần tấn công này được điểm tuyệt đối! Thịnh Kiêu Dương đi tới định giúp đỡ nhưng lại mỉm cười, cuối cùng người mẹ này của cô không còn là bánh bao mềm mặc người ta nắn bóp nữa, dù là cô đi tới nói cũng chưa chắc đã tốt bằng Từ Tình



Nhìn biểu cảm của gia đình này, chậc chậc, đặc sắc, rất đặc sắc!



“Cô...” Tưởng Nhân thẹn quá hóa giận.



Phan Tử Huy giữ chặt tay Tưởng Nhân, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, vốn là chúng ta làm sai trước.” Tưởng Nhân há miệng, nhìn thấy thầy Phan Tử Huy đã thỏa hiệp, bà ta bất lực ngậm miệng lại



Phan Minh Nguyệt là người hoảng sợ nhất, cô ta nhìn cha mẹ của mình, cảm giác mọi thứ đều thay đổi



“Xin lỗi không tiếp được.” Từ Tình nói rồi kéo tay Lý Duy Kỳ đi chỗ khác



Nhìn thấy Từ Tình có thể đối phó được với gia đình của chồng trước, Thịnh Kiêu Dương yên tâm



Quả nhiên nếu một người đã có sự tự tin thì không sợ gì nữa.



“Cô và Phan Minh Nguyệt là chị em cùng cha khác mẹ!” Thịnh Kiêu Dương đang muốn quay lại chỗ ông ngoại, trên đường đi thì bị người ta ngăn cản



Cô cũng không xa lạ gì với người ngăn cản này, là Tề Họa.



“Có gì kỳ quái đâu.” “Tôi chỉ không ngờ mẹ của Phan Minh Nguyệt lại là kẻ thứ ba, cô cũng đáng thương, nhỏ như vậy đã không có cha, Phan Minh Nguyệt lại lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ.” Thịnh Kiêu Dương nhướng đuôi lông mày, “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?” “Không nhìn ra sao, tôi thương hại cô đó!” Tề Họa hùng hồn nói



“...” Thịnh Kiêu Dương dở khóc dở cười.



“Đôi khi cô đáng ghét đến mức làm người ta tức lộn ruột!” Tề Hoa nói, “Nhưng, từ trước tới nay con người của tôi luôn khoan dung, sẽ không so đo với với cô.” Nói xong, Tề Họa nâng cấm, cao ngạo bỏ đi



Thịnh Kiêu Dương bật cười, Tề Họa này đúng là tính tình đại tiểu thư



Lúc này, chuông điện thoại trong túi xách nhỏ vang lên, cô lấy điện thoại ra, thấy là Lâm Na gọi đến, liền đi qua một bên nhận điện thoại.



“Mình tới cửa rồi.” Giọng của Lâm Na vang lên trong điện thoại.



“Được, mình ra đón cậu.”



Lâm Na mệt mỏi vì đường xá xa xôi đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương liền nhào tới ôm cô, “Mình có đến muộn không?”



“Không muộn, cậu còn có thể mời một ly rượu trước khi kết thúc đám cưới.” “Mình đi vào như này quá thất lễ, nhanh đưa mình đến phòng cậu tắm rửa đi.”



Thịnh Kiêu Dương bị Lâm Na kéo đi, cô bất đắc dĩ nói: “Đừng vội, dù sao cậu cũng đã bỏ qua nghi thức lễ cưới.”



“Sao có thể giống chứ, mời rượu ở đám cưới và mời rượu sau đám cưới hoàn toàn không giống nhau!”



“Quan hệ của bọn mình thế nào chứ, mình đâu để ý cái này, mẹ mình càng không để ý.”



“Nhưng mình để ý!” Lâm Na kéo Thịnh Kiêu Dương đi thẳng đến phòng ngủ



Thịnh Kiêu Dương đến phòng quần áo tìm cho Lâm Na quần áo từ trong ra ngoài, chờ Lâm Na tắm gội xong, từng chiếc từng chiếc quần áo được đưa tới



Ánh mắt cô lơ đãng đảo qua cổ Lâm Na, chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, dấu vết trên cổ Lâm Na có vấn đề.



“Trên cổ cậu là sao thế?” Cô cố ý hỏi.



Động tác mặc quần áo của Lâm Na hơi ngừng lại, quay sang nhìn Thịnh Kiêu Dương, “Cậu biết rồi còn cố hỏi?” “Mình muốn cậu chủ động nói cho mình biết, những ngày qua bận rộn nhiều việc, vẫn chưa hỏi cậu, người đàn ông hôn cậu là ai vậy? Bây giờ cậu có bạn trai rồi sao?”



“Không phải.” Lâm Na tiếp tục mặc quần áo.



Thịnh Kiêu Dương chậc một tiếng: “Mỹ Nữu, bây giờ cậu định từ bỏ một cái cây để cứu một khu rừng à?”



Lâm Na lườm cô, “Mình cũng không phải xe buýt, ai muốn lên cũng được.” “Xin chú ý, trước mặt cậu là trẻ vị thanh niên, lời nói! Chú ý lời nói.” Lâm Na mặc áo lông, giơ tay nâng cằm Thịnh Kiêu Dương, cười nhạo: “Vị thành niên? Cậu đã nhìn cơ thể của không ít người đàn ông, còn nói với mình là vị thành niên.” “Này này này,“ Thịnh Kiêu Dương suýt nhảy dựng lên, “Cái gì gọi là “Mình đã nhìn cơ thể của không ít người đàn ông, những người kia đều là người mẫu nam, đều mặc quần cộc được chưa! Theo lời nói của cậu, số cơ thể đàn ông mà cậu nhìn còn nhiều hơn mình.”



“Được được được, chúng ta đi ra ngoài đi, hôn lễ sắp kết thúc rồi.” Lâm Na ôm vai Thịnh Kiêu Dương, đi ra ngoài



“Ha ha, Mỹ Nữu, cậu có tiến bộ đó! Dám đánh trống lảng, cậu đừng trốn tránh, lát nữa phải thành thật nói cho mình biết.”Thịnh Kiêu Dương nói.



“Được, chắc chắn sẽ nói, sao mình lại lừa cậu chứ.”



Rời khỏi căn phòng, Thịnh Kiêu Dương nắm tay Lâm Na đi đến chỗ Từ Tình và Lý Duy Kỳ



Trên đường đi, hai người hấp dẫn rất nhiều ánh mắt



Hai người đẹp cao gầy khí chất khác nhau đi qua, như một phong cảnh xinh đẹp trong ngày mùa Đông, tất nhiên sẽ làm người ta chú ý.



“Mẹ Từ, thật xin lỗi, con đã bỏ lỡ hôn lễ của hai người.” Đi đến trước mặt Từ Tình và Lý Duy Kỳ, Lâm Na nói.



Từ Tình mỉm cười: “Không sao, con đến rất đúng lúc



Chỉ vất vả cho con phải chạy từ xe đến tham gia hôn lễ của bọn dì.”



“Không vất vả,“ Lâm Na nhận ly rượu mà Thịnh Kiêu Dương đưa tới, giơ lên, “Con kính hai người, chúc hai người hạnh phúc làm bạn đến già!”



“Cảm ơn!”



Mời rượu xong, Lâm Na và Thịnh Kiêu Dương chạy đi, nhưng còn chưa đi xa, hai cô đã bị Trương Ái Nghiên cản lại



“Lâm Na, Lâm Na, em có thể chụp ảnh chung với chị không?” Trương Ái Nghiên túm được một ngôi sao quốc tế, trong lòng rất kích động.



Họ còn đang chụp ảnh, Lương Đại Tuệ đã dẫn người đến đây.



“Kiểu Kiều, đây là cháu ngoại của mợ tên Thịnh Thi Vận, trước kia cháu chưa từng gặp qua, bây giờ có thể làm quen một chút, làm bạn với nhau.” Lương Đại Tuệ giới thiệu cô gái bên cạnh



Thịnh Kiêu Dương nhìn Thịnh Thi Vận, cách lần gặp trước đã qua mấy tháng, đứa em gái này gầy hơn một chút, hôm nay ăn mặc cũng rất phong cách



Cô đột nhiên nhếch môi, ánh mắt sâu xa khó đoán nhìn lướt qua đồ trang sức trên người Thịnh Thi Vận, trong mắt lóe lên một tia tối tăm.



“Có phải chúng ta từng gặp rồi không?” Thịnh Thi Vận mở miệng trước.



“Đúng là đã từng gặp,“ Thịnh Kiêu Dương không có ý tốt mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra một từ, “Đôi giày đỏ.”



Thịnh Thi Vận vốn đang cố gắng mỉm cười, nhưng giờ sắc mặt lại lập tức thay đổi, cô ta nhớ tới việc mùa Hè năm nay, lúc cùng Lâm Dục đi dạo tiệm trang sức ở phố đi bộ đột nhiên bị người ta đổ một cốc trà sữa vào người



Vì sao cô ta lại khắc sâu vào trí nhớ như thế? Bởi vì trà sữa ngấm vào giày, khiến đôi giày của cô ta dù là bộ sưu tập cũ nhưng giá tiền không rẻ đã không thể đi được nữa



Cô ta đã đau lòng rất lâu, càng đau lòng hơn là sau lần đó người cô ta yêu đã cố tình xa lánh cô ta.



“Là cô!” Thịnh Thi Vận cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom