• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (29 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1188

Chương 1188: Con thuyền hữu nghị nói lật liền lật ngay (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81824.png

Xem ảnh 2
81824_2.png
“Ôi chao, ông còn nhớ cái đùi gà kia à? Ông tưởng là ông đây không biết khi đó ông chính là kẻ lấy mất giấy vệ sinh của ta ư?” Võ Tu Hoàng cũng bắt đầu nghiêm túc lật lại chuyện cũ.



Lạc Tử Dạ, Doanh Tần và cả Võ Thanh Thành đần mặt đứng bên cạnh nhìn hai người này vừa kéo áo vừa cầm kiếm tỏ vẻ muốn cắt đứt quan hệ, lại còn lật lại toàn bộ những chuyện có lỗi mà đối phương làm với mình trong nhiều năm qua! Nào là năm đó chọc phải tổ ong vò vẽ, nào là năm xưa bị đối phương hại ngã sấp mặt...



“Xoẹt!”



“Xoẹt!”




Nhưng hiện tại hai vị này không ngờ rằng bọn họ lại đang tự đào hố chôn mình. Vì thế cho nên, một ngày nào đó trong tương lai, bọn họ băn khoăn không3biết mình nên mau chóng tự sát hay là chịu bẽ mặt!

Lạc Tử Dạ nhìn Doanh Tần: “... Ngươi thử nói xem tại sao bọn họ lại phải nghĩ đến chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra?” Đầu óc có vấn đề sao? Phượng Vô Trù và Võ Lưu Nguyệt không thể nào thành đôi, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra điều này đó có được không?

Doanh Tần sâu kín thở dài: “Chắc là trong lòng bọn họ biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra nên tùy tiện thề vậy thôi!”

Dù sao bọn họ cũng đâu cần thực hiện lời thề, cứ tùy tiện thề một câu thì sợ gì chứ?

Lạc Tử Dạ lắc đầu bất đắc dĩ rồi quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn hai ông già không nên nết này nữa! Hai người đã lớn tuổi rồi2mà không biết cái gì gọi là “yên tĩnh”, hết cãi nhau lại đánh nhau. Nàng nhìn hai mảnh vạt áo nhẹ bay trên mặt đất. Tình bạn hơn hai mươi năm giữa hai người cứ chấm dứt như thế, thật sự là...

Hai tiếng “xoẹt” vang lên, hai vị này cắt tay áo tuyệt giao thật rồi! Sau đó bọn họ bắt đầu lao vào đánh nhau. Phượng Vô Trù và Bách Lý Cẩn Thần đánh ở bên này, Phượng Thiên Hàn và Võ Tu Hoàng đánh ở bên kia. Đám người Lạc Tử Dạ kẹt ở giữa, cả phía trước và phía sau đều là cảnh đánh nhau!

Nhiễm Lục liếc nhìn Minh Nhân, Minh Nhân cũng nhìn lại.

Tiếp đó bọn họ cũng lắc đầu...

Doanh Tần thở dài: “Trước đây ta nghe nói Vô Ưu lão nhân, Phượng Thiên Hàn và Võ Tu Hoàng là bạn tốt nhiều năm,2bọn họ kết giao ít nhất cũng hơn hai mươi năm rồi. Thật không ngờ hôm nay...”

Thật đúng như lời Lạc Tử Dạ nói, con thuyền hữu nghị nói lật liền lật ngay. Một người vì con trai mình, một người vì con gái và đồ tôn của mình.

Hai người này hăng hái đánh tới mức khí thế bừng bừng, lúc thì bay lên trời, lúc thì đánh nhau dưới đất, giữa không trung còn văng vẳng giọng nói bừng bừng lửa giận của hai ông già. Phượng Thiên Hàn lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Võ Tu Hoàng, ta nói cho ông biết nhé! Cho dù con gái của ông là tiên trên trời, cho dù ông lấy toàn bộ Long Chiêu làm của hồi môn đưa tới thì con trai ta cũng không bao giờ cưới con gái ông!”

Và cả tiếng giọng nói đầy tức giận9của Võ Tu Hoàng: “Hừ! Vậy ta cũng nói cho Phượng Thiên Hàn ông biết nhé! Cho dù tương lai có một ngày ông dẫn theo con trai ông cùng quỳ gối trước cổng hoàng cung Long Chiêu và mang theo cả thiên hạ làm sính lễ thì ta cũng không đời nào gả con gái ta cho con trai ông!”

“Ha ha, chưa nói đến chuyện chúng ta có bằng lòng quỳ xuống van xin ông hay không, chưa biết chừng ông nghìn lần vạn lần không muốn nhưng con gái ông vừa nghe thấy có thể gả cho con trai ta thì lập tức đồng ý luôn đó!” Phượng Thiên Hàn nói bằng giọng điệu cực kỳ trào phúng như đang chế nhạo chuyện cách đây không lâu Võ Lưu Nguyệt không từ thủ đoạn cũng muốn gả cho Phượng Vô Trù.

Lúc này, Võ Tu Hoàng dứt khoát nói4lời tàn nhẫn: “Nếu sau này con gái ta dám lấy con trai ông thì ta sẽ lập tức treo cổ trước cổng hoàng cung Long Chiêu!”

“Ông con mẹ nó nói phải giữ lời đấy! Nếu con trai ta dám cưới con gái ông thì ta sẽ lập tức rút kiếm tự vẫn!” Phượng Thiên Hàn cũng nhanh chóng tiếp lời.

Lạc Tử Dạ nhìn Doanh Tần: “... Ngươi thử nói xem tại sao bọn họ lại phải nghĩ đến chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra?” Đầu óc có vấn đề sao? Phượng Vô Trù và Võ Lưu Nguyệt không thể nào thành đôi, chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra điều này đó có được không?



Doanh Tần sâu kín thở dài: “Chắc là trong lòng bọn họ biết rõ chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra nên tùy tiện thề vậy thôi!”



Dù sao bọn họ cũng đâu cần thực hiện lời thề, cứ tùy tiện thề một câu thì sợ gì chứ?



Lạc Tử Dạ lắc đầu bất đắc dĩ rồi quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn hai ông già không nên nết này nữa! Hai người đã lớn tuổi rồi mà không biết cái gì gọi là “yên tĩnh”, hết cãi nhau lại đánh nhau. Nàng nhìn hai mảnh vạt áo nhẹ bay trên mặt đất. Tình bạn hơn hai mươi năm giữa hai người cứ chấm dứt như thế, thật sự là...



Mà vào lúc này, có vẻ như Nhiếp chính vương điện hạ cũng hết kiên nhẫn rồi. Đôi mắt ma quỷ âm u lạnh lẽo hơi cụp xuống nhìn người đối diện. Hắn gằn giọng nói: “Bách Lý Cẩn Thần, muốn đánh nhanh thắng nhanh thì ngươi dùng tay phải đi!”



Từ đầu đến giờ đối phương vẫn luôn tấn công bằng tay trái, hiển nhiên điều này gây trở ngại cho hắn. Nếu hắn muốn quang minh chính đại cùng tình địch đánh một trận thì tất nhiên phải yêu cầu công bằng. Nhưng với hình thức giao đấu hiện tại, một khi mình dốc toàn lực ra tay thì lại giống như đang chiếm lợi từ đối phương, thắng cũng chẳng vinh quang.



Tuy nhiên sau khi hắn nói xong, ánh mắt Bách Lý Cẩn Thần không thay đổi, đôi mắt tựa như ánh trăng làm say lòng người nhanh chóng nhìn về phía đối phương. Hắn ta khẽ hỏi: “Dùng tay phải ư?”



Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ chợt nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng. Đúng rồi, tay phải của Bách Lý Cẩn Thần bị thương mà, hơn nữa hắn vị giúp nàng nên mới bị thương!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom