• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (24 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1184

Chương 1184: Ngươi phải kính trọng người già, hay là để cha chồng ngồi nhé! (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81820.png

Xem ảnh 2
81820_2.png
“Hở...?” Lạc Tử Dạ nghiêng đầu nhìn Doanh Tần chằm chằm, rất muốn hỏi hắn rằng lẽ nào Bách Lý Cẩn Thần dùng thanh kiếm này bởi vì người ta không có tiền sắm cho mình một binh khí tốt sao? Hắn là công tử đứng đầu thiên hạ cơ mà, như vậy có vẻ không hợp lý nhỉ?



Hay là...



Trong lúc nàng đăm chiêu suy nghĩ, Doanh Tần lại nói khẽ: “Hắn ta là công tử đứng đầu thiên hạ, là trang chủ của sơn trang Dạ Mạc, nắm giữ tài sản của hai đại lục Hoàng Diệp và Bí Nhược. Tuy sơn trang Dạ Mạc không với tay đến đại lục Huyên Ngự chúng ta nhưng tài lực trong tay hắn ta3là thứ khiến người ta phải ngưỡng mộ. Hắn ta muốn dùng kiếm tốt loại nào là do hắn ta. Nếu ta nhớ không lầm thì cha hắn ta, tức là tiên hoàng Nam Nhạc, có một thanh kiếm Long Ngâm...”



“Vậy thì có lẽ nguyên nhân hắn dùng binh khí bình thường là bởi vì hắn muốn làm cho bản thân mạnh mẽ hơn!” Lạc Tử Dạ nhanh chóng đưa ra đáp án. Phượng Vô Trù dùng sáo ngọc đen làm vũ khí bởi vì sáo ngọc đen dễ vỡ, như vậy khi khống chế nó để đối phó kẻ địch mạnh, hắn phải có thực lực mạnh mẽ. Bách Lý Cẩn Thần cũng giống như Phượng Trù, có lẽ hắn dùng thanh2kiếm bình thường cũng vì lý do tương tự.




Đúng là khác nhau.

Bởi vì bọn họ muốn làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, thế nên đã tạo nhiều áp lực và cửa ải khó khăn hơn cho chính mình khi luyện võ công. Mà hắn thì khác, bởi vì hoàn cảnh sống nên hắn không thể tập võ, cuối cùng đã bỏ lỡ thời kỳ tập võ tốt nhất. Sau đó hắn chỉ có thể dùng đến phương pháp học cấp tốc, lấy Ngự Long Thương lấp vào chỗ thiếu hụt trên phương diện võ công.

Điều đó có nghĩa là hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi hoàn cảnh bản thân dùng bao nhiêu lực thì phải chịu chân lực phản2phệ gấp bấy nhiêu lần.

Vì lẽ đó, hắn không giống bọn họ, không có gì đáng nói.

Lạc Tử Dạ thấy hắn không muốn nói thì cũng không ép hắn nhiều lời. Nàng xốc lại tinh thần rồi tiếp tục nhìn về phía hai người kia. Mà lúc này, trên người bọn họ có dòng khí bắt đầu chuyển động, luồng hơi thở ma quỷ tối tăm bao phủ khắp đất trời như muốn che phủ vầng trăng lơ lửng trên bầu trời. Trong đêm tối, gió lớn cuồn cuộn giữa không trung khiến người xem liên tưởng tới cảnh Ma quân xuất thế.

Suy cho cùng, có hai kiểu người: một người có võ công cao cường cầm thần binh lợi hại nhất9thế gian và một người có võ công cao cường chỉ dùng bảo kiếm bình thường nhưng tốc độ xuất kiếm hơn xa đối thủ, thậm chí nếu thực lực đối thủ hơi yếu thì còn không thể nhìn ra người đó ra tay như thế nào.

Giữa hai người này có sự khác biệt rất lớn!

Doanh Tần nghe Lạc Tử Dạ nói vậy thì bật cười rồi quay sang nhìn nàng và gật đầu khen ngợi: “Đúng thế!” Trước giờ nàng vẫn luôn thông minh, có rất nhiều chuyện hắn không cần nói rõ nhưng chỉ cần chỉ điểm một chút là nàng có thể nhanh chóng hiểu ra.

Lạc Tử Dạ khẽ mỉm cười, buột miệng hỏi hắn: “Vậy ngươi thì sao?”

Hắn ngẩn4ra, không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi mình. Sau một thoáng im lặng, hắn mỉm cười: “Ta ấy hả? Ta chẳng có gì đáng nói. Ta khác bọn họ!”

Ở một bên khác cũng có gió nhẹ nổi lên, làn gió kia thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ, thậm chí nhẹ đến nỗi có thể khiến người ta không chú ý. Thế nhưng nó lại ẩn giấu sức mạnh cực lớn và lan rộng một cách nhanh chóng. Dường như nó có thể xua tan mây mù trên bầu trời, dạt tầng mây che khuất ánh trăng sang một bên, làm cho vầng trăng sáng hiện ra một lần nữa.

Trong lúc hai người họ đang giằng co, ở cách đó không xa có một người vừa tới.

Đó là Võ Tu Hoàng. Ông vốn định đến tìm Lạc Tử Dạ nhưng không ngờ mình còn chưa bước ra đã nhìn thấy cảnh đồ tôn Bách Lý Cẩn Thần của mình đang đánh nhau với Phượng Vô Trù! Nói thật là hiện giờ trong lòng Võ thần đại nhân vô cùng kích động. Hơn nữa, ông đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi, rất muốn biết đồ tôn của mình có thật sự “trò giỏi hơn thầy” như Lãnh Tử Hàn đã nhận xét hay không.

Ông cũng rất muốn biết đồ tôn này của mình có thể giúp mình nở mày nở mặt hay không, có thể giúp mình xả cơn giận ngày trước bị Phượng Vô Trù túm mãi không buông, đánh đến mức không chết không ngừng hay không!

Gió nổi lên.

Trong lúc hai người họ đang giằng co, ở cách đó không xa có một người vừa tới.



Đó là Võ Tu Hoàng. Ông vốn định đến tìm Lạc Tử Dạ nhưng không ngờ mình còn chưa bước ra đã nhìn thấy cảnh đồ tôn Bách Lý Cẩn Thần của mình đang đánh nhau với Phượng Vô Trù! Nói thật là hiện giờ trong lòng Võ thần đại nhân vô cùng kích động. Hơn nữa, ông đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi, rất muốn biết đồ tôn của mình có thật sự “trò giỏi hơn thầy” như Lãnh Tử Hàn đã nhận xét hay không.



Ông cũng rất muốn biết đồ tôn này của mình có thể giúp mình nở mày nở mặt hay không, có thể giúp mình xả cơn giận ngày trước bị Phượng Vô Trù túm mãi không buông, đánh đến mức không chết không ngừng hay không!



Gió nổi lên.



Bóng kiếm lướt vun vút giữa không trung, hai luồng khí trắng - đen nhanh chóng va vào nhau!



Lạc Tử Dạ ở một bên căng thẳng xem, không chú ý tới động tĩnh bên cạnh. Doanh Tần cũng vậy. Trên thực tế, nếu Võ thần đại nhân không muốn bị người ta phát hiện thì quả thật người khác khó có thể phát hiện ra động tĩnh của ông, cho nên bọn họ đều không nhận ra ông đang tới gần.



Khi Lạc Tử Dạ đang nhíu mày, vừa nghiêm túc vừa khẩn trương xem cuộc chiến giữa hai người kia thì đột nhiên có người kéo tay áo nàng.



Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Võ Tu Hoàng tiện tay nhét hạt dưa vào trong tay nàng rồi chỉ xuống vị trí trống của ghế dài mà ông đang ngồi, đồng thời lên tiếng: “Ngồi đi!”



Khóe miệng nàng hơi run rẩy.



Nàng đang cân nhắc xem có nên ngồi xuống hay không thì đột nhiên có một luồng hơi thở ập đến. Có một bậc cao thủ xuất hiện, đặt mông ngồi cạnh Võ Tu Hoàng. Người đó là Phượng Thiên Hàn. Sau khi ngồi xuống, ông liếc nhìn Lạc Tử Dạ: “Ngươi phải kính trọng người già, hay là để cha chồng ngồi nhé!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom