• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (25 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1170

Chương 1170: Phượng vô trù, đưa cây sáo của chàng cho gia (1)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81806.png

Xem ảnh 2
81806_2.png
4hiến cuộc lúc này, hắn đã nắm chắc mười phần.



“Tốt!” Phượng Vô Trù nghe xong lời này, mày rậm hơi nhướng lên, cất giọng cười vỗ vai Thân Đồ Diệm.



Động tác này khiến cho khóe miệng của Thân Đồ Diệm cong lên, đây chính là sự hưng phấn và niềm vui sướng cảm nhận được sau khi đã cố gắng bấy lâu nay, cuối cùng cũng có được sự thừa nhận của người mình tôn kính. Dưới sự kích động này, hắn nhanh chóng cười nói: “Huynh trưởng hãy chờ tin tốt lành của Thân Đồ Diệm nhé! Nhưng huynh trưởng, lúc này huynh chuẩn bị...” Đi làm gì vậy? Vội vội vàng vàng như thế, nhìn vẻ mặt còn giống như rất vui vẻ, giống như kiếm được món hời gì đó, tâm trạng3tốt đến vậy sao?



“Cô sẽ trở về trong vòng ba ngày. Diêm Liệt ngươi ở lại, khống chế chiến cuộc với Thân Đồ Diệm!” Hắn cũng không nói định ra ngoài làm gì, chỉ dặn dò một câu như vậy rồi đi ra ngoài.




Diêm Liệt xụ miệng, đoạt lấy địa bàn của Vân Nam Vương căn bản không đáng để Vương đích thân động thủ, mình và Thân Đồ Diệm có thể giải quyết được sạch sẽ, cũng chỉ cần vài ngày mà thôi. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là không cần Vương động thủ để rồi Vương có thể đi yêu đương, chàng chàng thiếp thiếp với Thái tử, ném công việc cho bọn họ làm, như thế thì thật không có trách nhiệm.

Được rồi, hắn là Vương, hắn có2quyền quyết định.

Diêm Liệt cúi đầu nói: “Vương, thuộc hạ đã hiểu, để Mân Việt đi cùng với Vương đi, có thể phòng tránh điều bất trắc!” Suy cho cùng, hàn độc của Vương vẫn chưa đỡ.

Phượng Vô Trù chẳng nói gì cả, sải bước đi ra ngoài. Mân Việt nhanh chóng đuổi theo, với Vương mà nói, mình có đuổi theo hay không cũng không liên quan gì, nhưng chỉ cần Vương không nói rõ ràng không cần mình đuổi theo, vậy thì hắn nên lập tức đuổi theo, phải không? Vương không lo sẽ xảy ra điều bất trắc, nhưng mình thì lo.

Đợi bọn họ đi ra ngoài, Thân Đồ Diệm nhìn vẻ mặt hậm hực của Diêm Liệt, trong lòng cũng buồn bực, không nhịn được hỏi một câu: “Huynh trưởng đi2làm gì vậy?”











“Thái tử nhớ ngài ấy, đi gặp Thái tử!” Diêm Liệt lại xụ miệng, sự chán ghét trên mặt càng lớn hơn.

Khóe miệng Thân Đồ Diệm giật giật, nói: “Trước đây sao ta không biết huynh trưởng lại lãng mạn như vậy nhỉ!” Lạc Tử Dạ nhớ huynh ấy, huynh ấy liền chạy đi gặp Lạc Tử Dạ, mặc kệ chiến cuộc bên này sao?

Được rồi, chút chuyện nhỏ này, thật ra cũng không cần huynh trưởng bận tâm, xem chừng huynh trưởng cũng chẳng để nó ở trong mắt.

Diêm Liệt thở dài một hơi, cũng không thảo luận thêm về chuyện này nữa, chỉ nhìn rèm cửa nơi Phượng Vô Trù vừa mới rời đi, nói khẽ: “Chẳng biết vì sao, gần đây ta luôn có một dự cảm không9may. Ta luôn cảm thấy Vương coi trọng Thái tử như vậy không phải chuyện gì tốt, có lẽ là ta đã nghĩ nhiều rồi...”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom