• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nhất sinh nhất thế: tiếu thương khung 2022 (26 Viewers)

  • nhat-sinh-nhat-the-tieu-thuong-khung-1109

Chương 1109: Thật là ức chế (4)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80664.png

Xem ảnh 2
80664_2.png
Lạc Tử Dạ không làm cao, đặt mông ngồi xuống cùng các binh sĩ nướng thỏ. Bách Lý Cẩn Thần ngồi cạnh nàng không nói gì cả nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người ta chẳng những không cách nào bỏ qua, thậm chí vừa ngước mắt lên nhìn là có thể chú ý tới chàng đẹp trai giống như ánh trăng cô đọng này ngay.



Lạc Tử Dạ hoàn toàn không để ý đến hắn, tự động loại bỏ hết sắc đẹp của hắn trong đầu, chăm chú nướng thỏ.



Hiên Viên Vô cũng ngồi nướng, Bách Lý Cẩn Thần thì không, bộ dạng chờ hầu hạ. Hắn nhắm hai mắt, khuỷu tay phải đặt lên đầu gối, lưng dựa vào thân cây, nhan sắc3tuyệt mỹ giống như vị hoàng tử đang say ngủ.



Lạc Tử Dạ vừa nướng chín con thỏ của mình, đang định ăn nó.




Hắn vươn bàn tay sạch sẽ đến gần như trong suốt nắm lấy chỗ có quấn lụa trên que gỗ.

Thế là Lạc Tử Dạ đã rõ, nàng gán cho hắn một cái mác to tướng: bệnh sạch sẽ. Với lại hắn còn ghét sự dơ bẩn của nàng, nhưng nàng không hiểu nếu hắn đã không chịu nổi nàng, hơn nữa thích sạch sẽ nghiêm trọng thành bệnh như vậy thì tại sao còn muốn ăn thỏ do nàng nướng?

Nàng con đang nghĩ ngợi, người nọ đã đưa thỏ lên miệng nhấm nháp một cách tao nhã.

Động tác nhai nuốt của hắn tao nhã cao quý2hơn tất cả mọi người ở đây rất nhiều, khiến cho không ít người nhìn thấy vậy không kiềm được điều chỉnh tướng ăn của mình một chút, nhưng làm thế nào cũng không học được một góc cao quý trời sinh của người nọ.

Lạc Tử Dạ tỏ vẻ bản thân nàng cũng không học được, hơn nữa nàng còn rất ấm ức và cực kỳ không hài lòng vì một người đàn ông như hắn lại có đôi bàn tay đẹp đẽ, còn ăn uống tao nhã đến thế. Một tên đàn ông chỉ ăn thôi cũng sang trọng như vậy, bảo con gái các nàng phải sống thế nào? Các nữ hán tử phải sống thế nào đây?

Bách Lý Cẩn Thần bỗng nhiên mở mắt ra nhìn2về phía nàng, nói chính xác là nhìn con thỏ trong tay nàng. Lúc này, Hiên Viên Vô cũng đã nướng chín con thỏ, đang vươn tay đưa cho công tử nhà mình, nhưng mà Bách Lý Cẩn Thần không nhìn hề nhìn hắn, cũng không có ý định nhận con thỏ nướng trong tay hắn, chỉ nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử Dạ đơ mặt vài giây, ý của đối phương là muốn ăn con thỏ trong tay nàng?

Nàng do dự trong chốc lát, nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người lúc nãy, nàng ra hiệu từ chối, nhưng mà nghĩ lại không chừng cho hắn ăn, tâm trạng tốt lên sẽ chuyển lời cho mẹ hắn cũng nên? Sau khi cân nhắc một chút, nàng chịu9nhục cười híp mắt vươn tay đưa thỏ đã nướng cho hắn, nịnh nọt nói: “Ngươi nếm thử xem, tay nghề bản Thái tử xưa nay không tệ, ngươi cũng có thể coi như là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của bản Thái tử đấy!”

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của hắn liền chĩa thẳng vào con thỏ.

Ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn dường như hơi động đậy, định nhận lấy con thỏ nhưng cuối cùng dừng lại, liếc Hiên Viên Vô. Hiên Viên Vô lập tức hiểu ý, vội nhận lấy que gỗ xuyên con thỏ nướng của Lạc Tử Dạ, sau đó lấy ra một mảnh lụa trắng quấn một vòng quanh phần phía dưới que gỗ rồi mới đưa cho Bách Lý4Cẩn Thần.

Lúc Bách Lý Cẩn Thần cắn một miếng thịt thỏ, hắn nhanh chóng nếm được một mùi vị quen thuộc. Mùi vị này giống hệt con thỏ mà mẹ nướng cho hắn ăn nhiều năm trước. Vì vậy, rất có thể Lạc Tử Dạ thật sự có thể là người mẹ biết, thậm chí là đến từ cùng một nơi.

Lạc Tử Dạ nhìn ánh mắt của hắn dường như đang suy tư, nàng chợt nhớ đến thứ gì đó liền hỏi hắn một câu: “Đúng rồi, mẹ ngươi có từng nướng thỏ cho ngươi ăn không? Có phải mùi vị của thịt nướng không khác gì gia nướng đúng không?”

Cách nướng này là Yêu Nghiệt dạy cho nàng, mùi vị khi nướng xong sẽ giống nhau đến 99.9%, hoặc có thể nói mùi vị về cơ bản là không có gì khác nhau. Nếu Bách Lý Cẩn Thần đã từng ăn thịt thỏ do mẹ hắn nướng, hơn nữa mùi vị không khác nhau lắm, như vậy khả năng đối phương là Yêu Nghiệt càng lớn!

Bách Lý Cẩn Thần nghe nàng hỏi xong lại im lặng, sắc mặt nặng nề, giống như là câu hỏi của nàng đã động đến nỗi đau hoặc là điều mà hắn để trong lòng. Hồi lâu sau hắn cũng không lên tiếng, ngay lúc Lạc Tử Dạ cho là hắn sẽ không hé răng đâu, Bách Lý Cẩn Thần lại mở miệng thản nhiên nói: “Vì một người bạn cũ nên nhiều năm rồi mẹ ta không nướng thỏ. Lần đầu tiên ta ăn là lúc huynh trưởng đòi ăn, mẹ ta cũng chỉ nướng đúng một lần đó.”

Lạc Tử Dạ nghe đến đây thì nhíu mày lại. Không biết có phải là nàng quá nhạy cảm hay không, nhưng khi nàng nghe lời Bách Lý Cẩn Thần thì cảm thấy không đúng cho lắm, ví dụ như mẹ hắn rất thiên vị, chỉ sẵn lòng nướng cho anh trai hắn ăn nhưng lại không nướng cho hắn.

Lạc Tử Dạ nhìn ánh mắt của hắn dường như đang suy tư, nàng chợt nhớ đến thứ gì đó liền hỏi hắn một câu: “Đúng rồi, mẹ ngươi có từng nướng thỏ cho ngươi ăn không? Có phải mùi vị của thịt nướng không khác gì gia nướng đúng không?”



Cách nướng này là Yêu Nghiệt dạy cho nàng, mùi vị khi nướng xong sẽ giống nhau đến 99.9%, hoặc có thể nói mùi vị về cơ bản là không có gì khác nhau. Nếu Bách Lý Cẩn Thần đã từng ăn thịt thỏ do mẹ hắn nướng, hơn nữa mùi vị không khác nhau lắm, như vậy khả năng đối phương là Yêu Nghiệt càng lớn!



Bách Lý Cẩn Thần nghe nàng hỏi xong lại im lặng, sắc mặt nặng nề, giống như là câu hỏi của nàng đã động đến nỗi đau hoặc là điều mà hắn để trong lòng. Hồi lâu sau hắn cũng không lên tiếng, ngay lúc Lạc Tử Dạ cho là hắn sẽ không hé răng đâu, Bách Lý Cẩn Thần lại mở miệng thản nhiên nói: “Vì một người bạn cũ nên nhiều năm rồi mẹ ta không nướng thỏ. Lần đầu tiên ta ăn là lúc huynh trưởng đòi ăn, mẹ ta cũng chỉ nướng đúng một lần đó.”



Lạc Tử Dạ nghe đến đây thì nhíu mày lại. Không biết có phải là nàng quá nhạy cảm hay không, nhưng khi nàng nghe lời Bách Lý Cẩn Thần thì cảm thấy không đúng cho lắm, ví dụ như mẹ hắn rất thiên vị, chỉ sẵn lòng nướng cho anh trai hắn ăn nhưng lại không nướng cho hắn.



Nàng nghĩ như vậy, bỗng nhiên nổi lên chút đồng cảm với hắn.



Dường như sau khi hắn nói xong cũng cảm thấy được điều gì đó, thấy vẻ mặt nàng phức tạp nên cũng không nhiều lời. Hắn chậm rãi ăn hết con thỏ rồi lạnh nhạt lên tiếng, giống như đánh giá: “Mùi vị không tệ, có thể làm vợ ta.”



Lạc Tử Dạ: “...”



Nãy giờ Bách Lý Cẩn Thần kiềm chế tính ưa sạch sẽ của hắn, chịu đựng nàng ở bẩn cũng phải ăn con thỏ nàng nướng, là để xem thử tài nấu nướng của nàng thế nào để quyết định nàng có tư cách làm vợ hắn không ư?



Nàng thật sự cảm thấy vô cùng ức chế! Tức chết bản cục cưng rồi!



Lạc Tử Dạ ôm một bụng tức giận, không định nói chuyện với hắn, cũng không muốn ăn nữa. Nàng quay đầu dặn dò Tiêu Sơ Cuồng: “Truyền tin tức xuống, nói Thái tử Thiên Diệu đã đến đây, bắt đầu sợ chiến đấu, không dám tiến đánh!”



“Vâng!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom