• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Ngang nhiên cậy thế nạt người

“Một vấn đề đơn giản như thế mà cũng mất hàng tiếng để trả lời, tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.”

Lương Siêu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đống tiền 1000 vạn đỏ chót, Diệp Cửu thấy vậy liền nở nụ cười.

Thằng nhóc này có vẻ là người thông minh.

“Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ dám làm em gái tôi bị thương một ngón tay nên tôi chặt đứt 10 ngón tay của gã cũng là chuyện đương nhiên.”

“Cũng may là vì lúc đó em gái của tôi cũng ở đây nên tôi mới nhân nhượng, không muốn lưu lại hình ảnh bạo lực cho con bé. Bằng không, ông ta không chỉ đơn giản mất 10 ngón tay đâu.”

Nụ cười trên gương mặt Diệp Cửu cứng đờ, quản gia định mở miệng mắng lại nhưng anh ta giơ tay cản lại và nhìn chằm chằm Lương Siêu: “Vậy chuyện thứ 2 thì sao?”

“Chuyện thứ 2 càng đơn giản hơn.”

“Tôi quen sống tự do rồi nên không chịu nổi bất cứ sự quản thúc nào, nói chi đến chuyện tuyên thệ trung thành.”

Nhất thời khuôn mặt già nua của Diệp Cửu trầm xuống.

“Chàng trai trẻ, cậu đùa tôi à?”

Lương Siêu phất tay: “Ngài cũng đã già rồi, tôi chơi đùa với một ông già thì có gì thú vị chứ? Tôi chỉ là nói thật với ngài thôi.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Làm càn!”

Quản gia quát lớn nhưng Diệp Cửu vẫn muốn tiếp tục nói thêm: “Chàng trai trẻ, cho dù Triệu Thiết Trụ có mắc sai lầm lớn đến mức nào nhưng dù sao hắn vẫn là người của tôi. Nếu như cậu đồng ý về cùng một phe với chúng tôi thì người một nhà cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”

“Còn nếu như cậu không đồng ý thì tôi đây sẽ phải đòi công đạo thay hắn. Chắc chắn cậu hiểu rất rõ kết cục khi trở thành kẻ địch với tôi nhỉ.”

Dụ không được lại chuyển sang cưỡng chế ư?

Lương Siêu cười lạnh, khẽ nhún vai nói: “Không sao cả, chỉ cần tôi không coi ngài là kẻ địch thì chuyện này coi như không xảy ra!”

Ngụ ý là Diệp Cửu, ngay cả tư cách trở thành kẻ địch của tôi cũng không thể, ông không đủ để thu hút sự chú ý của tôi.

Diệp Cửu cũng nhận ngay ra được ý này, nhất thời ông ta nổi giận.

Thế nhưng khi ông ta định mở miệng nói chuyện thì Lương Siêu lại ra dấu im lặng.

“Suỵt.”

“Tôi khuyên ngài tốt nhất là đừng nóng giận, nếu không hậu quả rất khó tưởng tượng đấy.”

“Nếu như tôi nhìn không nhầm thì gần đây ngài bị đau răng đúng không? Đặc biệt là răng ở hai bên trái phải, đau tới mức không nhai được đồ ăn đúng không?”

Sự thay đổi đột ngột trong lời nói của Lương Siêu khiến cho Diệp Cửu hơi bối rối nhưng ông ta vẫn gật đầu theo bản năng.

“Đúng, làm sao cậu biết được?”

“Hầy, ngài còn nhiều điều chưa biết lắm. Thật ra sở trường của tôi không phải là đánh nhau mà là Trung y. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của ngài là biết ngay được ngài đang gặp vấn đề gì, có điều bệnh này cũng không quá nghiêm trọng.”

Ông ta có bệnh ư?

Diệp Cửu lại càng tức giận hơn, hô hấp dần trở nên gấp gáp. Kể từ khi ông ta thành danh cho đến nay, đã mấy chục năm trôi qua chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy.

“Đau răng không phải là bệnh nhưng nó vẫn có thể gây chết người. Hơn nữa, là do ngài cũng hay tức giận, không kiểm soát được chế độ ăn của bản thân cộng thêm bệnh trĩ nặng. Có thể nói ngài đang gánh hai căn bệnh khiến cho người ta khổ sở nhất đúng không?”

“Đúng đúng!”

Người quản gia liên tục gật đầu theo bản năng: “Thật không ngờ, chỉ nhìn mấy lần mà cậu đã nhìn ra hai căn bệnh hành hạ Cửu gia đã lâu. Cậu có thể trị được không?”

“Chỉ cần là bệnh thì đương nhiên sẽ có cách cứu chữa. Tôi có thể trị được.”

Nói xong, Lương Siêu vội tiến lên.

Ngay khi Diệp Cửu tưởng hắn bắt mạch cho mình, ông ta lại nghe thấy một tiếng ‘xoẹt’ lướt qua.

Bốp!

Lương Siêu tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta.

Tuy nhiên mọi chuyện còn chưa kết thúc, trước khi ông ta và những người khác kịp phản ứng thì Lương Siêu đã tát tiếp vào nửa bên mặt còn lại…

Năm người đàn ông cao lớn mặc âu phục cùng với quản gia đều ngẩn ra. Bọn họ đều từng nghe nói thằng nhóc này là một người tàn nhẫn nhưng hiện tại xem ra đúng là tai nghe không bằng mắt thấy…

Ngay cả Cửu gia mà cũng dám tát, chỉ cần thằng nhóc này sống sót thì chắc chắn hắn sẽ nổi danh khắp Thiên Hải!

“Phụt!”

Ngay sau đó, Diệp Cửu đột nhiên cúi đầu và phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất, trong đó còn kèm theo mấy cái răng gãy đã biến thành màu đen bốc mùi hôi thối…

Thấy vậy, Lương Siêu vỗ tay cười đầy thỏa mãn.

“Xong rồi, chỉ cần nhổ bỏ mấy cái răng thối này đi thì sau này sẽ không còn đau nữa.”

Mọi người: “…”

Cách nhổ răng này thật tuyệt.

Diệp Cửu đứng lên rồi chậm rãi ngẩng đầu, ông ta nhìn Lương Siêu với vẻ u ám và che đi gương mặt sưng tấy. Lúc này, ông ta thực sự nghẹn khuất không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai câu.

“Được.”

“Giỏi lắm!”

“Lương Siêu đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

Thế nhưng ngay khi ông ta xoay người định rời đi thì Lương Siêu cầm mấy ngân châm đâm thẳng về phía cái mông của Diệp Cửu với tốc độ nhanh như chớp…

Ngay sau đó.

“A!”

Diệp Cửu đột nhiên kêu to đầy thảm thiết, ông ta xoay người ôm chặt lấy mông và trừng mắt nhìn Lương Siêu.

“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”

“À, tôi muốn chữa bệnh trĩ cho ngài.”

Lương Siêu ra vẻ vô tội: “Nếu như ngài không tin thì sau khi về nhà cứ cởi quần ra xem. Tôi đảm bảo ngài sẽ không còn nhìn thấy một búi trĩ nào, hơn nữa sau này nó sẽ không còn tái phát nữa. Nếu như còn tái phát thì ngài cứ tới tìm tôi, tôi hứa sẽ chữa trị miễn phí cho ngài.”

“Cậu!”

Diệp Cửu chưa từng cảm thấy nhục nhã như lúc này, đây quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn đến mức khóe miệng ông ta bắt đầu co giật.

Thấy vậy, quản gia vội nháy mắt với năm người đàn ông mặc âu phục cao lớn.

“Mấy người còn ngơ ngác ở đó làm gì? Ngày thường Cửu gia nuôi các người không công hay sao? Mau đi đánh chết thằng nhóc kia đi!”

“Ai dám động tay động chân?”

“Chẳng lẽ các người cảm thấy mình lợi hại hơn Triệu Thiết Trụ sao? Có muốn thư giãn gân cốt chút không?”

Ánh mắt của Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía mấy tên vệ sĩ ở phía sau. Mấy tên vệ sĩ lập tức cúi đầu, thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn…

“Các người!”

“Đúng là một đám phế vật!”

Diệp Cửu tức đến mức quát to hai câu nhưng ông ta biết rằng hôm nay chắc chắn không có kết quả gì nên phất tay.

“Mau cầm tiền rồi cút đi!”

“Từ từ đã.”

Lương Siêu dẫm lên thùng tiền với vẻ mặt vui vẻ.

“Cửu gia, dù gì tôi cũng lãng phí công sức mất nửa ngày, dùng kỹ xảo truyền thừa từ tổ tiên mới diệt trừ tận gốc hai vấn đề của ngài, ngài cũng phải có gì đó chứ?”

“Cậu có ý gì?”

“Vậy mà ngài còn không hiểu sao?”

“Tôi cần phải thu tiền, kể cả tiền ra tay chữa bệnh cho ngài.”

Sau khi nghe xong, chưa nói đến Cửu gia cảm thấy thế nào, ngay cả quản gia cũng ôm ngực đau đớn!

Chữa bệnh 1000 vạn?

Đổi lấy một châm vào mông và ăn hai cái tát?

Như vậy chẳng phải ngang nhiên cậy thế ức hiếp người hay sao!

Diệp Cửu không nói lời nào quay đầu bước đi, không phải vì ông ta không quan tâm tới 1000 vạn kia mà là vì ông ta không muốn đứng đây dù chỉ 1 giây nữa là nhìn mặt Lương Siêu một lần nữa.

Nếu không ông ta lo rằng bản thân mình sẽ tức tới mức hộc máu mà chết mất!

Ngay khi rời khỏi biệt thự, Diệp Cửu gọi ngay cho Phùng Luân.

“Alo, Phùng thiếu phải không?”

“Về kế hoạch khiến cho thằng nhóc họ Lương kia chết không có chỗ chôn tối hôm qua, hiện tại tôi cảm thấy rất hứng thú. Cậu chờ tôi ở biệt thự đi.”

“Tôi sẽ quay về ngay, chúng ta gặp mặt nhau một chút.”

“Lúc này, tôi không chỉ muốn cậu ta chết không có chỗ chôn mà còn muốn băm thành trăm mảnh!”
Chương 47: Hội trưởng truyền kỳ

Nửa giờ sau, Lương Nghiên mơ mơ màng màng đi vào phòng khách, nhìn mười thùng tiền giấy đỏ kia rồi khẽ ồ lên một tiếng.

"Anh ơi, anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy ạ?"

"A, vừa chữa bệnh cho một ông lão."

Sau đó Lương Siêu bỏ số tiền này vào thẻ rồi lại đi châm cứu cho Liễu Băng Khanh.

Nghe nói Lương Siêu muốn đi tìm Liễu Băng Khanh, Lương Nghiên cũng nhảy nhảy nhót nhót đòi đi theo, mà hai anh em vừa ra cửa thì đã nhìn thấy Sở Diệu Y cười tủm tỉm đi tới.

"Sư phụ, anh muốn đi đâu vậy?"

Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu trợn trắng mắt.

"Gọi tên tôi là được rồi, tôi không nhận đồ đệ."

"Vậy được rồi." Sở Diệu Y bĩu môi: "Anh có thể dời chuyện của mình lại không, hôm nay em cố ý tới tìm anh để học công phu."

"Anh nhìn xem, em đã thay xong quần áo luyện công rồi, nói thế nào anh cũng phải dạy em hai chiêu, không thể để em tay không trở về đúng không?"

"Được rồi."

Lương Siêu đồng ý, đầu tiên là bảo Sở Diệu Y đánh ra một bộ quyền, sau đó tiến hành chỉ đạo mỗi một động tác của cô ấy ngay hiện trường.

Chát!

Hắn tát một cái vào mông Sở Diệu Y.

"Cái mông quá vểnh, cô đang luyện võ hay khiêu vũ thế? Thu lại!"

Chát!

Một cái tát lại chụp vào vòng eo của Sở Diệu Y, nói: "Lực eo không đúng, toàn bộ lực bộc phát của nắm đấm là nhờ vào eo, nhất định phải đột nhiên phát lực mới được."

Lúng túng hơn là thỉnh thoảng hắn còn nhấn nhấn lên ngực Sở Diệu Y...

"Ngực của cô rụt lại như vậy làm gì?"

"Tinh túy của chiêu này chính là khí thế, ưỡn ngực lên cho tôi!"

"..."

Tuy chỉ luyện nửa giờ, nhưng Sở Diệu Y lại cảm thấy như trải qua nửa thế kỷ, thậm chí còn hoài nghi có phải Lương Siêu này đang mượn cơ hội chấm mút đụng chạm hay không!

Khi nhìn thấy hắn đưa tay muốn sờ bắp đùi của mình, Sở Diệu Y vội vàng lui lại.

"Này, anh quá đáng rồi đấy!"

"Không sờ toàn thân trên dưới của tôi một lần thì anh không bỏ qua à!"

Lương Siêu: "..."

Tôi thật lòng dạy cô luyện võ, cô lại coi tôi là lưu manh?

Chẳng qua hắn cũng lười giải thích, phất phất tay và nói: "Đánh lại bộ quyền theo cách tôi nói trước đó xem, nhìn xem có cảm giác khác biệt gì không."

Sở Diệu Y nửa tin nửa ngờ, bày tư thế rồi lập tức bắt đầu hoạt động, nhất thời đã giảm đi rất nhiều chiêu thức sáo rỗng, có thêm chút khí thế bén nhọn.

Rất nhanh, cả bộ quyền đã được cô ấy đánh ra thật mãnh liệt, Lương Nghiên đứng bên cạnh liên tục vỗ tay bảo hay: "Chị gái xinh đẹp thật là lợi hại! Rất ngầu!"

Mấy phút sau, Sở Diệu Y dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, kích động mà nhìn Lương Siêu.

"Lần này cảm giác bộ quyền đạ trở nên thực dụng hơn, cả sức lực của em cũng bất giác tăng lên không ít! Hiện tại em có thể hoàn toàn đánh bại em của trước đó!"

"Lương Siêu thật là lợi hại! Em muốn nữa!"

Nghe xong lời này, Lương Siêu trực tiếp bị nước bọt làm cho sặc một hơi, không nói mà nhìn Sở Diệu Y.

Phụ nữ tập võ rất là hung hãn...

Rất nhanh Sở Diệu Y cũng ý thức được nghĩa khác trong lời nói của mình, đỏ mặt mà vội vàng giải thích: "Cái kia, anh đừng hiểu lầm!"

"Ý của em là còn muốn anh dạy em!"

"A, biết rồi, biết rồi..."

"Chẳng qua hôm nay tôi dừng ở đây trước, chờ sau này tôi rảnh rồi tính."

Nói xong, Lương Siêu ôm lấy Lương Nghiên rồi vội vàng rời đi, Sở Diệu Y thấy thế thì trợn trắng mắt.

"Một người đàn ông mà sao da mặt mỏng hơn con gái như em nữa? Có cần thế không!"

Cô ấy lau vệt mồ hôi, dừng lại một lát rồi bắt đầu luyện tập. Thật vất vả mới học được hai chiêu, phải mau thừa dịp còn nóng để rèn sắt, gia cố một chút mới được.

Biệt thự Liễu gia.

Hai anh em vừa tới thì Lương Nghiên đã bị Liễu Huy Hoàng ôm đi chơi, cũng không biết tại sao, cả Liễu Băng Loan ở nhà nghỉ ngơi cũng rất chào đón cô bé này, vừa đút đồ ăn vặt vừa chơi đùa với cô, thật sự là quên cả trời đất.

Lương Siêu lên lầu, vừa vào phòng Liễu Băng Khanh thì mày kiếm không khỏi nhướng lên. Hơi lạnh trong không khí thật mãnh liệt, chỉ sợ bệnh tình của Liễu Băng Khanh lại tăng thêm.

"Đến rồi?"

"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, lập tức bắt mạch qua Huyền Ti, mà kết quả cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn.

Liễu Băng Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hắn lộ ra vẻ mặt nặng nề thì khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Là tình trạng của tôi không ổn sao?"

Lương Siêu không nói gì, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nếu như tôi đoán không sai, trước đó chắc cô từng chịu kích động mãnh liệt ở phương diện tình cảm?"

"Mà gần đây loại kích động này lại xuất hiện, đúng không?"

Soạt!

Sắc mặt Liễu Băng Khanh lập tức phát lạnh, Lương Siêu thấy thế vội vàng đổi chủ đề: "Được rồi, không nói đến những chuyện này."

"Tôi đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bỏ di động đi, đừng suy nghĩ, đừng nghe, cũng đừng nhìn cái gì nữa, hơn nữa..."

Tiếng nói của Lương Siêu đột nhiên trầm xuống: "Hôm nay tôi không thể cách không mà châm cứu nữa, nhất định phải châm sát người, xoa bóp."

"Cô đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý mạo phạm, chỉ đơn thuần là suy xét cho bệnh tình của cô thôi."

Thân thể Liễu Băng Khanh khẽ run lên, sau đó khẽ gật đầu một cái, ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lần trị liệu này cần đến thời gian đặc biệt dài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự của Lương Siêu, Sở Diệu Y luyện thêm một lần rồi dừng lại, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Diệu Y, mấy tháng không gặp, không ngờ công phu của cô lại tiến bộ không ít, có điều sức lực vẫn có vẻ không đủ."

Sở Diệu Y nhìn lại nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy thanh niên mặc một bộ áo trắng thì gương mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức xụ xuống.

Người này chính là hội trưởng truyền kỳ của câu lạc bộ TaeKwonDo đại học Thiên Hải, Từ Thiên.

"Không phải anh ra nước ngoài tranh tài à, sao trở về rồi?"

Từ Thiên cười cười: "Đấu xong thì về, nhưng thật ra trong lần tranh giải TaeKwonDo cấp thanh niên thế giới này cũng gặp được mấy đối thủ không tệ."

"Hứ." Sở Diệu Y khinh thường cười một tiếng: "Đánh không lại người ta thì cứ nói đánh không lại, tôi phiền nhất chính là bộ mặt rõ ràng không giỏi giang bằng ai mà cứ muốn giả ngầu."

"Ồ? Vậy sao?" Từ Thiên cười cổ quái một tiếng, sau đó lập tức móc ra một cái cúp quán quân.

Thấy Sở Diệu Y có chút sững sờ, anh ta lại cười lộ ra nguyên hàm răng trắng: "Đáng tiếc, mấy đối thủ kia không tệ nhưng vẫn thiếu một chút nữa, đều bị tôi đánh chết rồi."

Đánh, đánh chết?!

Sở Diệu Y đột nhiên rùng mình một cái.

Hình như cái tên này trở nên càng tàn bạo...

...

Tận nửa giờ sau, Lương Siêu mới lau mồ hôi đi ra từ gian phòng, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu tính toán. Theo tình huống hiện tại của Liễu Băng Khanh thì nhất định phải mau chóng dùng thuốc mạnh để trị.

Mà trong loại thuốc mạnh này có một thuốc dẫn hơi hiếm thấy tên là U Linh Thảo, nhất định phải lập tức chuẩn bị mới được.

"Tiểu Mặc, ra rồi à?"

"Tình hình của Băng Khanh thế nào? Có chuyển biến tốt không?"

"Ừm, tốt hơn nhiều."

Lương Siêu đáp lại một câu, cũng không nhiều lời mà đã muốn dẫn Lương Nghiên đi. Nhưng con bé đã chơi quá vui hoàn toàn không muốn đi, còn nói muốn ở lại Liễu gia hai ngày.

Thấy bọn người Liễu Huy Hoàng, Liễu Băng Loan rất chào đón Lương Nghiên, Lương Siêu ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không ép buộc cô bé, chỉ một mình trở về.

Nhưng vừa tới nhà thì hắn đã nhìn thấy cửa chính lại bị đá nát.

Đi vào xem, chỉ thấy một thanh niên áo trắng ngồi trên ghế sa lon, hai chân nâng cao gác lên bàn trà, đang vuốt ve một cái cúp.

Nhìn bộ dạng này rất gợi đòn.
Chương 48: Không chọc vào sẽ không phải chết

Nghe thấy động tĩnh, Từ Thiên quay đầu lại, hơi híp mắt và bắt đầu nhìn Lương Siêu.

"Mày có phải là sư phụ mà Diệu Y mới bái không?”

"Không."

Lương Siêu lắc đầu: "Hai chúng tôi không có danh phận sư đồ. Chỉ là tôi đã cho cô ấy một số chỉ điểm trong thời gian rảnh rỗi thôi.”

“Chỉ điểm?”

Từ Thiên mạnh mẽ đứng dậy, vênh váo hung hăng nói: “Chỉ điểm cho người phụ nữ của tao sao? Mày cũng xứng à?”

“Hơn nữa tôi còn nghe nói rằng cậu là một người tốt, con bé nhà tôi rất thích cậu, nhân lúc tôi không có ở đây dám hớt tay trên của tôi, cậu đúng là có dã tâm.”

Cái quái gì vậy?

Anh thích tôi?

Tại sao tôi không biết! Lương Siêu sửng sốt một chút, liền nhìn thấy Sở Diệu Y buộc tóc đuôi ngựa, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng bếp, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào: "Lương Siêu, anh trở lại rồi à!”

“Anh muốn ăn gì không, em nấu cho anh ngay?”

Ánh mắt đó, giọng điệu đó... giống như một cô gái đang yêu ngọt ngào!

Nhìn bộ dạng ghen tuông của Từ Thiên, Lương Siêu cũng lập tức nhận ra mình đã bị lợi dụng trở thành một cái khiên một cách ngây thơ…

“Cái đó, tôi rất hiểu tâm tình của anh."

"Chuyện anh đá hỏng nhà tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, tôi và Sở Diệu Y chỉ là hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?"

“Tao và cô ấy biết nhau từ khi chúng tao còn nhỏ. Tao chưa bao giờ thấy cô ấy nấu ăn trước đây cả! Bây giờ cô ấy lại nép vào người mày nấu ăn cho y như một con chim! Vậy mà mày nói với tao đó là một sự hiểu lầm sao? Mày nghĩ rằng tao là một thằng ngốc sao?!”

“Xí anh không hơn một tên ngốc cái gì luôn á!”

Sở Diệu Y xí một tiếng, sau đó nháy mắt với Lương Siêu: "Cục cưng, anh nhanh chóng xử lý tên phiền phức này đi, nếu không chúng ta sẽ không thể tận hưởng được thế giới của hai người nữa đâu."

Còn thế giới của hai người nữa sao?

Cái thằng chó chết này chứ!

Lần này không đợi Lương Siêu giải thích, Từ Thiên đã đá ghế sô pha ra, tiến lên một bước, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào Lương Siêu giận dữ nói: "Tên nhóc kia, tao nghe Diệu Y nói mày rất giỏi đánh nhau hả? Cho nên hôm nay tao muốn chơi đùa cùng mày một phen!”

"Sau khi ta đánh gãy hết tay chân của mày, tao muốn nhìn xem Diệu Y có còn thích một kẻ vô dụng khuyết tật hay không!"

“Xí, bớt xàm ngôn đi ba!”

Sau khi nghiêm nghị nhìn anh ta, Sở Diệu Y lại giữ cánh tay của Lương Siêu: "Lương Siêu của tôi là mạnh nhất, còn anh là một kẻ cặn bã!”

Nói xong, cô ấy chủ động đặt tay của Lương Siêu lên eo mình...

Cảm nhận được cái động chạm vô cùng thoải mái đó, Lương Siêu trừng lớn hai mắt.

“Sở Diệu Y, cô là tính làm….”

“Làm quá rồi đó!”

""A!"

"Chết cho tao!”

Sau một tiếng gầm, anh ta lao về phía Lương Siêu như một con thú hoang, và ngay lập tức đấm mạnh vào mặt hắn!

Thấy vậy, Lương Siêu vội vàng đẩy Sở Diệu Y ra và trốn sang một bên.

Anh ta chỉ nghe thấy "Uỳnh!" một âm thanh vỡ nát, Từ Thiên đã để lại một dấu nắm đấm sâu trên tường.

Với sức mạnh này, nếu anh ta đánh với một người bình thường, anh ta có thể có thể trực tiếp giết chết người ta!

Sự tàn nhẫn của cuộc tấn công rất rõ ràng.

"Ai ya, anh tránh làm gì chứ? Đánh anh ta đi!”

"Đánh gục sự kiêu ngạo của anh ta, để xem anh ta xấu hổ không lại quấy rầy em nữa.”

Một lát sau.

Lương Siêu: “…”

Sau khi dễ dàng né tránh mất chiêu, hắn miễn cưỡng nói: "Anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi làm sao có thể yêu một người phụ nữ cay độc như cô ta được chứ? Lùn như vậy, ngày nào cũng buộc hai bím tóc trông ra vẻ ngây thơ."

Sở Diệu Y nghe vậy thấy sửng sốt, cô ấy cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng: "Lương Siêu, anh là đồ khốn kiếp! Lúc theo đuổi người ta thì nói lời ngọt ngào, bây giờ người ta trao thân cho anh rồi, anh chơi chán là bắt đầu không thích người ta sao?!”

Cái gì?!

Cơ thể mà mình luôn thèm nhỏ dãi đã bị người khác nhanh chân cướp trước rồi sao?

Không chỉ giành được trước mà còn chơi đến chán ngấy rồi!

Từ Thiên phát điên lên, anh ta đã cố gắng hết sức để tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình.

Trong sự tấn công của anh ta, Lương Siêu còn cảm nhận được một tia huyền khí chưa thành thục, trong lòng nhất thời khinh bỉ.

Anh ta rõ ràng chỉ là một nửa huyền võ giả, anh ta còn là hạng cùi trong giới taekwondo này. Đây là không có tự tin với thực lực của chính mình sao?"

“Mày là tên khốn hèn nhát chỉ biết né tránh, mau xuất thủ đi!”

Lương Siêu vừa tránh vừa lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ có hứng thú với mấy chuyện hung hãn, hơn nữa, nếu tôi thật sự muốn ra tay, anh sẽ không chịu nổi…”

“Chịu chịu cái quần què!”

Từ Thiên đỏ mắt lớn tiếng mắng: "Tao thấy mày nghĩ là không đánh lại tao, cho nên không dám đối đầu với tao đó thôi!"

“Anh muốn nói cái gì cũng được, tôi thấy anh cũng đánh nhau mệt rồi, về nhà đi, từ nay về sau đừng kéo tôi dính dáng đến chuyện của Sở Diệu Y.”

Thấy Lương Siêu xoay người rời đi, Từ Thiên đầu óc bắt đầu kích động mắng: "Kiểu như mày mà cũng xứng là người trong võ đạo sao? Sư phụ mày là ai? Nói tên ra xem nào?”

“Tôi thật sự muốn biết sư phụ yếu ớt hèn nhát thế nào mới dạy ra được đồ đệ yếu như gà thế này!”

Bước chân Lương Siêu bỗng khựng lại, sự hoài nghi trước đó biến mất khỏi khuôn mặt hắn và một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt hắn.

Có câu nói, một người thầy như một người cha, và hắn luôn tôn trọng ông già của mình, làm sao có thể cho phép người khác xúc phạm ông.

“Tôi niệm tình thần trí của anh hiện giờ có chút bối rối nên không chấp, lập tức thu hồi lời nói, sau đó xin lỗi sư phụ tôi thì tôi có thể không tính toán với anh!”

Hử?

Chiêu khích tướng này xem ra dùng hợp lí rồi, Từ Thiên xì cười và tiếp tục mắng to hơn.

“Xin lỗi cái con mẹ mày!”

“Đừng nói lão sư phụ mày, ngay cả thằng bố con mẹ mày thì cũng đều là thứ hèn yếu cả! Nếu không thì sao lại đẻ ra được một thằng tiện kém như mày chứ?”

Ầm!

Lời này vừa nói ra, cơn giận dữ bùng phát từ đáy lòng hắn như một cơn sóng thần!

Bây giờ cha mẹ hắn đã chết rồi mà vẫn bị sỉ nhục như thế này, với tư cách là một người đàn ông, hắn có thể chịu đựng được sao?

Một lát sau.

Lương Siêu không thèm cho đối phương cơ hội nào nữa.

Bước chân hắn nhanh chóng xông lên trước, ở trong tiếng nổ giận dữ, hắn đấm thẳng vào đầu anh ta! Khí thế tràn ngập, giống như sấm sét!

Sở Diệu Y ngay lập tức sửng sốt. Đây là võ thuật thực sự, đây là một người đàn ông thực sự

"Đánh hay lắm!"

"Chết!"

Từ Thiên hét lên và lao về phía trước, đấm gần như bằng tất cả sức mạnh của mình, và ngay lập tức đối mặt với Lương Siêu.

Nhưng trong giây tiếp theo.

"A!"

Sắc mặt của Từ Thiên đột nhiên thay đổi, và anh ta bay ra khỏi biệt thự la hét như diều đứt dây, cuối cùng rơi cách mười mét!

Sở Diệu Y vội vàng chạy ra ngoài nhìn, liền thấy anh ta đang vặn vẹo trên mặt đất như một con giun đất.

Tay nắm chặt cánh tay phải bất động của mình, nằm trên mặt tràn đầy đau đớn

"A..."

"Tao, tay của tao!"

"Mày, mày dám đánh gãy cánh tay của tao!"

Lương Siêu lúc này cũng đi ra, mặt lạnh lùng y như Tu La dưới địa ngục đi tới bên cạnh anh ta.

“Không chọc vào thì sẽ không phải chết.”

"Muốn trách, thì trách miệng lưỡi mày quá thối, người hèn tiện, hôm nay tao cho mày thành phế vật luôn.”

Nói xong, Lương Siêu chậm rãi nhấc chân, nhìn thấy Sở Diệu Y trái tim như thắt lại, vốn tưởng rằng Từ Thiên rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại cô mới phát hiện, khi so sánh với Lương Siêu thì anh ta thật sự là quá kém cỏi.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Lương Siêu, một vừa hai phải thôi, ông nội của anh ta là cao thủ số một ở Thiên Hải, anh không thể đắc tội nổi đâu!”

“Đúng đó!”

Từ Thiên lúc này cười ha ha đứng lên.

“Ông toa là Từ Xuyên, đệ nhất cao thủ của Thiên Hải! Chỉ ba ngón tay thôi là có thể nghiền chết mày…”

Không đợi anh ta nói xong, lại một trận tức giận bùng lên, một bên chân giơ trên không của Lương Siêu mạnh mẽ đạp xuống!
Chương 49: Sự phẫn nộ của Từ Xuyên

"A!"

Hứa Thiên hai mắt đỏ lên thảm thiết kêu lên một tiếng, sau đó ngửa cổ ngất đi, Lương Siêu nhìn thấy như vậy, lửa giận trước đó gần như tiêu tán, nhưng lại làm Sở Diệu Y bên cạnh sợ hãi, chỉ có thể thẫn thờ ngồi trên mặt đất.

“Đừng lo lắng, anh ta không có chết, chỉ là bị tôi hoàn toàn đánh cho tàn phế mà thôi."

Tàn phế?

Còn ‘mà thôi’ nữa ư?!

Sở Diệu Y bình thường rất khẩn trương, nhưng vào lúc này, cô ấy chỉ cảm thấy đầu như ‘oành’ một cái.

Lần này, thật sự là đại họa rồi!

“Anh nghe tôi đi, mau chạy đi đi!"

"Chạy càng xa càng tốt, nếu không cái mạng nhỏ của anh có thể gặp nguy hiểm đó!"

"Vì ông nội anh ta sao?"

"Đúng!"

Sở Diệu Y nặng nề gật đầu: "Anh không biết ông của anh ta lợi hại cỡ nào đâu, thuở còn trẻ chính là vô địch thiên hạ, nhiều năm liền là Huyền Vũ Giả (1), theo lời của ông tôi nói, chính là sâu không lường được!

“Ờ!”

Lương Siêu bình tĩnh gật đầu: "Thấy cô có vẻ còn quan tâm tôi, chuyện trước đó cô lấy tôi ra làm lá chắn, tôi sẽ không so đo với cô nữa.

“Bây giờ chưa thể đi được, còn về cái người ông của thứ rác rưởi này…”

Lương Siêu đột nhiên mỉm cười và nói: "Nếu cô không sợ chết, thì hãy để ông ta đến tìm tôi đi.”

“Anh!"

"Tại sao anh lại không nghe lời khuyên của người ta chứ!”

Sở Diệu Y gấp đến độ dậm chân lo lắng, cũng thấy rằng cô ấy dù thế nào cũng không thể thuyết phục được Lương Siêu, vì vậy cô ấy phải nhanh chóng rời đi.

Cô ấy phải nói với ông nội về việc này, ông ấy và Từ Xuyên cũng xem là bạn nhiều năm, xem ông có thể thuyết phục được Từ Xuyên không? Xem có thể khiến Từ Xuyên thủ hạ lưu tình.

Chập tối.

Ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trong một trang viên nhỏ hẻo lánh, Từ Xuyên đang ngồi xếp bằng trong sân, thẫn thờ nhìn cháu trai đang nằm trước mặt mình, sau khi thử hết các loại thuốc tân dược, họ vẫn không thể chữa khỏi đan điền của Từ Thiên, cả đời này nhất định trở thành phế vật, một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân, Từ Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn người tới, ánh mắt có chút lạnh lùng.

"Sao ông lại ở đây?"

Người đến là ông của Sở Diệu Y, Sở Hà.

"Chao ôi..."

"Tôi có nghe nói về tiểu Thiên rồi, dù sao đó cũng là trò nghịch ngợm của cháu gái tôi. Đương nhiên, tôi phải đến cửa để đích thân xin lỗi."

"Không cần."

Từ Xuyên lạnh lùng nói: "Ai làm sai người đó phải chịu trách nhiệm."

"Tiểu Thiên hiện tại đã bị phế bỏ, thậm chí mất đi khả năng sinh sản, nửa đời sau làm trâu làm ngựa lai hầu hạ để chuộc lỗi của mình đi."

“Về phần cái tên nhóc tên Lương Siêu kia…”

Nhắc tới người này, trong mắt Từ Xuyên lóe lên ý hung mãnh, khiến Sở Hà cau mày nhíu lại.

"Tội của hắn phải được chuộc bằng mạng!"

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Sau khi nghe điều này, Sở Hà thầm nghĩ một câu ‘quả nhiên là vậy’.

Nhưng dù vậy ông ấy vẫn ngập ngừng hỏi: "Chuyện này thật sự không có con đường sống nào sao?”

"Chuyện này đầu đuôi ông cũng rõ ràng rồi, rõ ràng là cháu trai ông nhiều lần khiêu khích, lại còn sỉ nhục sư phụ và cha mẹ của đối phương, người ta nhất thời bốc đồng mới ..."

“Ầm!”

Từ Xuyên đập tay thật mạnh một chưởng vỗ trên mặt phiến đá xanh, trong nháy mắt, vài mét vuông phiến đá xanh biến thành vôi, khiến cho con ngươi của Sở Hà co rút lại.

“Ông…”

“Lão già kia!”

Từ Xuyên cắt đứt hắn, lạnh lùng nói: "Đừng trách tôi không nhắc nhở ông, ông mà nói nhảm thêm một câu nữa có tin hay không tôi làm ông luôn không?!”

“Cút!"

"Luôn đây!"

Sở Hà thở dài nặng nề mà thở dài, chỉ phải xám xịt rời đi.

Về đến nhà, Sở Diệu Y lo lắng, vội vàng chạy đến nắm lấy tay ông ấy rồi nhìn ông đầy chờ đợi.

"Ông nội, thế nào?"

Sở Hà lắc đầu: "Tên kia ông không quản được, chỉ có thể cứu được con.”

“Cháu ngoan, con đi liền trong đêm đi, cái Thiên Hải này đừng bao giờ về nữa.”

Sau đó ông lại nói lại đúng nguyên văn lời của Từ Xuyên một lượt, tức giận nhìn chằm chằm vào Sở Diệu Y.

"Lão già khốn nạn này!"

"Ông ta muốn cháu trở thành góa phụ của cháu trai ông ta sao? Đừng có mà mơ!”

“Cháu còn nói nữa à, tất cả đều là phiền phức do cháu rước lấy!”

"Hiện tại hãy bớt xàm ngôn đi, đi nhanh lên!"

Sở Hà thúc giục liên tục, nhưng điều khiến ông khó chịu là đứa cháu gái này nói thế nào cũng không chịu rời đi.

Bản thân sắp hại chết Lương Siêu rồi, ngay cả khi cô ấy không có năng lực cứu được hắn, thì cô cũng phải thu thập lại thi thể của hắn và thông báo cho gia đình nữa chứ!

Trong lòng Sở Diệu Y nghĩ như vậy.

Sáng sớm, khoảng năm giờ Lương Siêu đang ngủ ngon bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lên thì thấy là Dương Thi Vũ hai ngày trước đã gặp.

“A lô, chào cô Dương.”

"Trễ vậy rồi mà gọi điện thoại, là có chuyện gì gấp sao?"

"Lương tiên sinh thực sự xin lỗi, trễ như này rồi mà vẫn quấy rối anh nghỉ ngơi, có điều thực sự có chuyện gấp cần anh hỗ trợ.”

Thực tình thì Dương Thi Vũ không muốn gọi cuộc gọi này, nhưng khi cô ấy về nhà tối qua, cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi. Vì lý do nào đó, cô ấy đã va chạm trực diện với một chiếc xe tải hạng nặng, và hai chiếc xe va chạm với nhau ở tốc độ cao!

Kết cục phải chết là không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng giây phút sau khi hai xe va chạm cô đã bị văng ra ngoài một cách khó hiểu.

Cuối cùng, chiếc xe của cô ấy bị nghiền nát thành sắt vụn, nhưng cô ấy chỉ bị ngã và bị thương nhẹ!

Sau đó, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, khi tắm rửa thấy viên Hòa Điền Ngọc Trụy hay đeo bên người đã mất đi ánh sáng, bên trong xuất hiện một phù văn rất đen mà kỳ dị, một lúc sau, phù văn cùng ngọc bội trực tiếp vỡ vụn thành bột.

Điều này khiến cô càng thêm chắc chắn rằng Lương Siêu nhất định là một cao thủ tinh thông thần thuật!

"Là như thế này, nhà của một người bạn của tôi gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kì quái, cả nhà trên dưới đều không được yên ổn, hoài nghi ở trong nhà có gì không sạch sẽ.”

"Cho nên tôi muốn mời anh Lương cùng tôi đi xem một chút, xem có thể tra ra một ít điều gì hay không."

"Ơ, cái này ..."

Nghe thấy sự do dự của Lương Siêu, Dương Thi Vũ nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng, anh Lương, tôi chắc chắn sẽ không để anh thực hiện chuyến đi này một cách vô ích. Cuối cùng, bất kể tôi có thể giúp bạn hay không, cũng sẽ chuẩn bị 100 vạn tiền thù lao.”

"Cô Dương hiểu lầm rồi, không phải chuyện tiền nong."

Dương Thi Vũ nhướng mày: "Anh Lương, anh đừng nói là mình không am hiểu huyền thuật? Tôi không tin đâu.”

Lương Siêu nghe vậy cười khổ.

“Nói thật là nghề chính của tôi là trung y, những cái khác đều là nghề phụ.”

Dương Thi Vũ rất ngạc nhiên, thầm nghĩ rằng Lương Siêu biết rất nhiều: "Đúng vậy, trang viên nơi bạn tôi sống nằm cạnh một cánh đồng dược liệu rộng lớn, và cô ấy nói rằng có rất nhiều dược liệu quý hiếm trong đó. Nếu anh có thể giúp đỡ cô ấy, tôi có quyết định cho thay cô ấy, và anh có thể sử dụng dược liệu quý hiếm bên trong.”

Hả?

Còn có cả cái này nữa ư?!

Hắn đang lo tìm không được U Linh Thảo đây, lúc này đúng là một cơ hội tốt.

"Được, gửi cho tôi địa điểm, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ."

"Được."

Từ Sáng sớm, Từ Xuyên ăn mặc chỉnh tề đã đến cửa, nhưng sau khi lật tung biệt thự của Lương Siêu, nhưng ông ta vẫn không thể tìm nổi cái bóng nào.

Từ Xuyên hoàn toàn tức giận, vốn nghĩ rằng tên nhóc này phải là một kẻ kiêu ngạo, ít nhất cũng không chạy nhanh như vậy.

Nhưng kết quả là vẫn đánh giá cao nó rồi!

Sở Diệu Y sống bên cạnh hắn biết điều này thầm nhẹ nhõm thở một hơi, còn trách tên Lương Siêu này không thật không có nghĩa khí gì cả.

Nói chạy liền chạy luôn không chào hỏi gì hết, làm cô lo lắng đâu đâu.

Rất nhanh khi Từ Xuyên phát hiện ra Lương Siêu là con rể của con gái lớn chưa xuất giá, ông ta lập tức dán một tối hậu thư do chính mình viết lên cổng biệt thự nhà họ Liễu.

Lệnh trong vòng một ngày, giao nộp Lương Siêu, nếu không, sẽ tàn sát Liễu gia các người!
Chương 50: Khinh thường người câm?

Giữa trưa.

Một nhà Liễu Huy Hoàng ngồi quây quần một chỗ, cùng nhìn về phía phong thư trên bàn, sắc mặt ai cũng nặng nề thấy rõ.

“Bác cả!"

Lúc này, Liễu Tường đẩy cửa tiến vào, nói: "Đã tìm hiểu rõ ràng rồi, lần này tên họ Lâm kia thật sự gây ra họa lớn rồi!”

"Hắn đánh cháu trai duy nhất của Từ đại sư tàn phế rồi! Từ đại sư không giết chết hắn mới là lạ!”

"Cái gì?!"

Hồ Tuyết Liên nghe vậy thì cả kinh, vỗ bàn quát: "Lương Siêu này đúng là quỷ hại người mà!”

“Tự tìm đường chết thì không nói đi, đã vậy còn muốn liên lụy cả nhà chúng ta!”

“Ai nói không phải chứ!”

Liễu Tường cũng hận đến cắn răng, nói: "Tên này tự biết mình đã gây họa lớn, bỏ của chạy lấy người rồi! Hiện tại Từ đại sư bảo nhà họ Liễu giao người, chúng ta phải đi đâu tìm người để giao đây?”

Anh ấy bỏ trốn thật sao?

Liễu Băng Khanh nhíu mày, không nói gì.

Ngược lại Liễu Huy Hoàng lại thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Chạy rồi thì tốt, chạy rồi thì tốt..."

"Nếu Tiểu Siêu cứng đầu không đi chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó tôi thật sự sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt sư phụ của hắn."

Hồ Tuyết Liên trợn to mắt, vẻ mặt khó tin, nói: "Anh thiên vị cậu ta quá rồi đó! Hắn bỏ trốn có thể làm hại tới cả nhà chúng ta đấy! Ngày mai Từ đại sư đến tìm người thì chúng ta phải làm sao?”

"Đúng vậy bác cả, Từ đại sư chính là cao thủ võ đạo đệ nhất Thiên Hải chúng ta, cho dù thật sự muốn tiêu diệt cả nhà họ Liễu của chúng ta thì cũng không phải chuyện gì khó khăn với ông ta đâu..."

Liễu Tường nói xong, Hồ Tuyết Liên lập tức nhìn về phía hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan.

"Không phải hai đứa đều có cách liên lạc với Lương Siêu sao? Nhanh gọi cho hắn, bảo hắn trở lại ngay bây giờ đi!"

“Nói cho hắn biết, em gái hắn vẫn còn ở nhà chúng ta đây, nếu ngày mai hắn không trở về, người phải chết đầu tiên nhất định là em gái hắn!”

Liễu Băng Khanh không có ý gọi điện thoại, Liễu Băng Loan thì bĩu môi nói: "Mẹ, con cảm thấy Lương Siêu kia không phải người không đáng tin như vậy đâu?"

"Lúc nào rồi mà còn tính chuyện hắn có đáng tin cậy hay không? Gọi hắn về trước rồi nói sau!"

"Aizz, vậy được rồi."

Liễu Băng Loan lấy điện thoại di động ra định gọi đi, Liễu Huy Hoàng thấy thế thì quát lên một tiếng.

“Không được gọi!”

“Giờ kêu Tiểu Siêu trở về, chẳng khác nào đẩy hắn vào hố lửa!”

"Cao thủ võ đạo đệ nhất Thiên Hải thì như thế nào? Liễu Huy Hoàng tôi cũng không phải bùn nhão! Ngược lại tôi cũng muốn xem ngày mai hắn ta có thể làm gì nhà họ Liễu chúng ta!"

"Băng Khanh, Nghiên Nghiên đâu?"

"Con không cho em ấy đi ra, em ấy đang chơi ở trong phòng con."

"Được, vậy hôm nay con cứ canh chừng Nghiên Nghiên đi, đừng để con bé chạy loạn, ba sẽ nghĩ biện pháp xem có thể đưa con bé đi hay không."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

......

Trong khi đó, bên trong một chiếc Mercedes-Benz.

Lương Siêu vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vừa nói: "Dương tiểu thư, nhà bạn cô ở xa thật đấy, chúng ta đi 6 tiếng rồi đúng không?"

"Ừm, đúng."

Dương Thi Vũ cười gật gật đầu: "Bạn tôi sống ở ngoại ô của thành phố lân cận, cũng sắp tới rồi."

Vừa dứt lời, một lão già ngồi ở hàng ghế sau hừ lạnh một tiếng, nói: "Mới mấy tiếng đồng hồ đã không chờ được, đúng là người trẻ tuổi tâm tính nóng nảy."

"Tiểu thư, lão đã sớm nói không cần mang hắn theo, có một mình lão là đủ rồi, huống hồ hắn chỉ là một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, có thể biết gì về huyền thuật chứ?"

Dương Thi Vũ cười mà không nói, lão này tên Hứa Tiến, là người thường được nhà họ Dương bọn họ mời phụ trách chuyện thờ cúng, đồng thời là một vị đại sư Huyền Thuật.

Lúc trước cô còn cảm thấy Hứa lão này rất lợi hại, nhưng sau khi tiếp xúc với Lương Siêu, Dương Thi Vũ lại không cho là như vậy nữa.

Dù sao người cứu cô qua tai nạn xe cộ tối hôm qua cũng là Lương Siêu, người ta chỉ cần tiện tay chế tạo một cái phù bình an đã cứu được một mạng của cô.

Mà Hứa lão này lúc trước tốn hết ba ngày ba đêm,dùng công phu sư tử ngoạm, ngoạm mất 200 vạn của nhà họ Dương mới chế tạo được một chiếc nhẫn cầu bình an, hiện tại còn nguyên vẹn không tổn hao gì trên tay mình.

Thấy Dương Thi Vũ không để ý tới mình, sắc mặt Hứa Tiến có chút trầm xuống, lại nhìn về phía Lương Siêu bên cạnh.

Dùng giọng điệu dạy đời nói: "Nhóc con, cậu muốn đục nước béo cò vớt chút tiền thì lão có thể mặc kệ, nhưng tốt nhất lát nữa đến nơi cậu cứ giả làm người câm đi."

"Đạo lý nói nhiều mất nhiều, chắc là cậu cũng hiểu."

"Được rồi."

Lương Siêu bày vẻ bình thản gật gật đầu: "Nếu ông có thể lo liệu hết chuyện này thì tôi cũng lười mở miệng."

“Hừ!”

Lại 20 phút nữa trôi qua.

Đến nơi, Lương Siêu vừa xuống xe đã cảm nhận được một cỗ linh khí tràn trề, trong lòng suy tư.

Nơi này quả thật là một mảnh đất tốt, chỉ mong trong khuôn viên trồng dược liệu kia sẽ có thứ mình muốn đi.

Nhưng khi đi tới trước cổng một trang viên tao nhã, hắn lại không khỏi nhíu nhíu mày.

Sát khí nơi này rất nặng.

Mà mảnh đất này tràn đầy linh khí như vậy, chắc chắn sát khí xung quanh trang viên này không phải đến từ nguyên nhân địa lý bên ngoài.

Nếu hắn đoán không sai, chắc hẳn là do con người gây ra.

Lương Siêu nghĩ vậy, lại quét mắt nhìn một vòng bên ngoài trang viên, nhìn một lúc, ánh mắt hắn liền tập trung dưới một bức tường ở phía tây trang viên, lúc này trong lòng hắn đã thấp thoáng có đáp án.

Lại nhìn vị Hứa đại sư kia, một tay khoanh sau lưng một tay vuốt râu, bày ra bộ dáng cao nhân thâm sâu khó lường.

Nhìn trái nhìn phải, lông mày trắng khi thì nhíu lại khi thì giãn ra, còn thỉnh thoảng gật gật đầu rồi lại lắc đầu, làm Lương Siêu xém nữa cười ra tiếng heo.

Lão già này, đúng là biết giả bộ.

“Lâm Lâm!”

"Là tôi, mau mở cửa đi."

Dương Thi Vũ kêu lên một tiếng, rất nhanh đã có một cô gái tóc tai bù xù, mặc áo ngủ mở cửa chạy ra, chưa nói câu nào đã nhào vào trong ngực Dương Thi Vũ.

Lương Siêu nhìn cô ta một cái, cũng khá xinh đẹp, chẳng qua là trạng thái tinh thần cực kỳ kém, trên mặt còn lưu lại vài nét kinh hãi, làm giảm giá trị nhan sắc.

“Thi Vũ, nếu không có cậu đến thăm mình chắc mình chết mất, mình cảm giác thần kinh của mình sắp sụp đổ luôn đổ rồi!”

"Được rồi được rồi, đừng sợ, lần này mình có mang đến hai vị đại sư, nhất định có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này."

Dương Thi Vũ vừa dứt lời, đã nghe Hứa Tiến hừ lạnh một tiếng.

"Đại tiểu thư, cô quá đề cao cậu ta rồi đấy, tên nhóc chưa mọc đủ lông này mà xứng với danh xưng đại sư sao!"

Nói xong, Hứa Tiến liền đi thẳng vào.

Dương Thi Vũ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Lương Siêu, nhưng Lương Siêu lại không thèm để ý, nhún vai cười cười đi vào cùng hai người còn lại.

"Thi Vũ, gần đây mình luôn nghe được một loạt tiếng kêu quái dị, hơn nữa càng đến buổi tối, tiếng kêu quái dị kia càng kêu liên tục, không nghỉ một giây nào!"

"Kinh khủng nhất là đêm hôm trước, mình còn nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đỏ bay ngang qua, sau đó liền có một trận đập cửa kịch liệt! Mình, mình..."

Thấy Trâu Lâm sắp khóc đến nơi, Dương Thi Vũ vội vàng an ủi vài câu.

Nửa tiếng sau.

Dạo hết một vòng trong trang viên, Dương Thi Vũ nhìn về phía Lương Siêu trước tiên.

“Lâm tiên sinh, anh có nhìn ra vấn đề gì chưa?”

"Có phải nhà bạn tôi bị đồ bẩn gì đó xâm nhập không?"

Lương Siêu không nói gì mà nhìn về phía Hứa Tiến.

Không phải ông rất muốn thể hiện sao, nhường cơ hội này cho ông là được rồi. Trước giờ ông đây không thèm làm mấy chuyện phá hoại chén cơm của người ta đâu.

Hứa Tiến đắc ý hừ một tiếng, vuốt râu suy nghĩ một chút, nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ có một ít cô hồn dã quỷ đi ngang qua mà thôi, rất dễ giải quyết."

"Trâu tiểu thư, đợi bọn ta đi rồi, cô chỉ cần chuẩn bị một chén cơm, đặt ở cửa trang viên, sau đó cắm một nén hương lên trên. Cô nhớ hãy thắp hương liên tục, giữ hương khói không ngừng, nó sẽ bảo vệ cô vạn sự đại cát."

Này!

Vừa nghe hết câu, mày kiếm của Lương Siêu hơi nhướng lên.

Lão già này, cố tình đến đây hại người đúng không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom