• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 41-45

Chương 41: Tác phẩm của đại sư

Sửa lại sao?

Loại hành động này vẫn có thể làm được sao?

Liễu Băng Khanh nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, và thậm chí còn có rất nhiều bột bắn tứ tung, cô ngay lập tức nghi ngờ về lời nói của Lương Siêu.

Nhân viên bán hàng sửng sốt nhìn Lương Siêu.

Anh ta làm trong nghề này nhiều năm như vậy, đương nhiên biết vụ trùng tu sửa lại di tích văn hóa, gã cũng biết giá trị của di tích văn hóa trùng tu nếu thợ có tay nghề thì giá trị còn cao hơn so với di tích văn hóa còn nguyên vẹn hiện vật.

Nhưng để làm được vậy phải có yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với người phục chế, ít nhất họ cũng phải sáu mươi tuổi trở lên, nhân vật cấp bậc thầy, cho nên chỉ dựa vào người thanh niên trước mắt này sao?

"Xí." Nhân viên bán hàng khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Chỉ dựa vào anh để khôi phục di tích văn hóa? Anh có biết nghề thủ công phức tạp như thế nào không?"

“Nói thật đi, có phải anh muốn mang mấy mảnh vỡ này về xong từ đó mất hút đúng không? Đừng có mà mơ.”

Lương Siêu hơi nhíu mày lại nói: “Tôi có thể sửa tại chỗ, cũng không mất nhiều thời gian, khoảng một giờ là có thể xong, nếu sửa không tốt, tôi sẽ bồi thường cho anh theo giá cả trước đó, được chứ?"

"Một giờ?"

"Được được được! Để tôi xem anh có thể làm được cái trò trống gì!"

"Cái bình này vỡ thành dạng như vậy rồi, đừng nói là anh, cho dù là bậc cao thủ trong nghề cũng sửa không được!"

Lương Siêu không hề quan tâm anh ta, bắt đầu nhặt từng mảnh nhỏ trên mặt đất lên, còn bảo anh ta chuẩn bị giấy Tuyên Thành, cọ vẽ, trứng sống, bóng cá, v.v.

"Cái này.”

Liễu Băng Khanh thấp giọng nói: "Có làm được không? Đừng có mà khoe khoang. Nếu lát nữa gây ra rắc rối gì thì tôi không tiếc gì bỏ mặc anh đâu!”

Lương Siêu quay đầu lại cười nhìn cô một cái, đung đưa ngón tay.

“Nhớ này, đàn ông không có chuyện nói là không làm được!”

Liễu Băng Khanh sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng, thầm chửi đồ ra vẻ.

Tiếp theo chính là một loạt hành động suôn sẻ như nước chảy mây trôi của Lương Siêu.

Hắn vừa nhớ lại quá trình sửa chữa đồ sứ bị vỡ của ông lão và các phương pháp được sử dụng, vừa lau chùi và phủi bụi tất cả những mảnh nhặt được.

Sau đó hắn dùng chất lỏng trứng sống, bóng cá và một số mảnh sứ vỡ trộn với nước sơn, sử dụng năng lượng bí ẩn một cách bí mật, dùng cọ vẽ bắt đầu phác thảo đường viền của chiếc bình sứ màu xanh và trắng trên đó.

Cả quá trình này, Lương Siêu đã làm nó rất cẩn thận, và dần dần thu hút nhiều người đến xem.

“Ồ, người trẻ tuổi này là tốt nghiệp ở trường mỹ thuật à? Vẽ cũng đẹp quá!”

“Ừ phải! Tôi nghe nói rằng anh ta muốn khôi phục các di tích văn hóa, nhưng phương pháp này hơi kỳ lạ, và nó hoàn toàn khác với cảnh các chuyên gia sửa chữa các di tích văn hóa được chiếu trên TV.”

“….”

Nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm vào Lương Siêu, trong lòng một trận oán thầm.

Vẽ đẹp thì đã sao chứ?

Chẳng qua là giả vờ ra vẻ trước mặt người đẹp mà thôi, đợi lát nữa hết giả vờ nổi rồi thì không phải vẫn người đẹp đó trả tiền sao?

Bốn mươi phút sau, Lương Siêu đã vẽ xong bức tranh, sau đó bắt đầu ấn từng mảnh sứ vỡ lên giấy Tuyên Thành, âm thầm bổ sung cho nó hơi ấm săn sóc thần bí...

Và sau khoảng 20 phút, Lương Siêu đứng thẳng dậy và lau mồ hôi, nhìn thành phẩm trước mặt và mỉm cười đầy ẩn ý.

Mà mọi người thấy sau khi bình được khôi phục, ngay lập tức trợn tròn mắt, bao gồm cả gương mặt không tài nào tin nổi của Liễu Băng Khanh.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Thấy bình sứ từ Thanh Hoa thân nó xanh trắng nhẵn nhụi như gương, nhìn kỹ cũng không thấy một vết nứt nhỏ nào!

Giống như thay một sinh mệnh mới!

Thần kỳ hơn là chiếc bình sứ xanh trắng này dường như sáng bóng hơn trước, đặc biệt là dưới ánh đèn có cảm giác phát sáng, tỏa ra hào quang.

Người đàn ông này thực sự có loại khả năng này sao?

Liễu Băng Khanh một lần nữa nhìn Lương Siêu với sự ngưỡng mộ khác xưa, còn Lương Nghiên vỗ tay:

"Oa, anh thật giỏi!"

"Ca tụng cái khỉ ấy!"

Lúc này, nhân viên bán hàng lại chửi: "Tên kia, anh thực sự cho rằng tôi dễ lừa lắm sao? Nói trắng ra là không phải chỉ dùng một chút chất lỏng trứng và bong bóng cá để dán cái bình này thôi sao?"

"Sao anh lại không dùng keo siêu dính từ cao su như vậy sẽ bền hơn chứ!"

"Anh như là đang sửa món đồ chơi vậy, sau một thời gian nhất định sẽ vỡ! Khi đó chả ai ở đây nữa, đều về cả rồi, thôi không nói nhiều nữa, đền tiền đi.”

Lương Siêu: ". . . "

Con chó này thật ngu dốt, chả biết nhìn hàng cái gì. . .

Một lúc sau, Liễu Băng Khanh lấy thẻ ngân hàng ra và đưa cho anh ta.

"Đừng nói lời vô nghĩa, chúng ta quẹt thẻ đi."

Thấy vậy, Lương Siêu còn định nói gì nhưng Liễu Băng Khanh đã nói: "Không cần phải nghiêm túc với loại người này, chúng ta cũng không có thời gian để cùng anh ta ở đây giằng co."

"Chỉ có 60 vạn thôi, cứ coi là mở một chai rượu ngoại đi."

Nghe vậy, Lương Siêu còn có thể nói cái gì nữa?

Giơ ngón tay cái, nói cô là nữ vương thật có khí phách.

Sau khi quẹt thẻ, nhân viên bán hàng cười xua tay sốt ruột: “Đi đi đi đi, đi cả đi!”

Sau khi ba người rời đi, nhân viên bán hàng lấy máy tính ra, bắt đầu đếm, cho dù giao dịch này được thực hiện, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng, đang tâm trạng tốt còn ngâm nga, liếc nhìn chiếc bình sứ xanh trắng, nghĩ nghĩ rồi chuẩn bị vứt đi.

Nhưng vừa cầm lên, đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên: "Dừng lại!"

"Đặt xuống!"

Nhân viên bán hàng nghe tiếng liền nhìn sang, lập tức lộ ra vẻ cung kính, khom người trước mỹ nhân cao gầy đang đi tới.

“Cô chủ, sao cô lại ở đây?"

Người đến đây là người đứng đầu ngành trang sức cổ ở thành phố Thiên Hải, đại tiểu thư của nhà giàu có lâu đời Dương gia, cửa hàng này là tài sản của nhà họ Dương.

Dương Thi Vũ phớt lờ anh ta, vội vàng mang theo bao tay cẩn thận cầm chiếc bình sứ màu xanh trắng, cô ấy đặt nhẹ lên bàn và bắt đầu kiểm tra cẩn thận, càng nhìn cô càng kinh ngạc, đây là một kiệt tác.

Đây chắc chắn là một kiệt tác kinh điển! Sau đó, cô ấy hào hứng hỏi: "Tôi nghe thấy không ít người nói rằng vừa rồi có người làm vỡ một chiếc bình trong cửa hàng, sau đó sửa chữa ngay tại chỗ, đây là nó sao?"

"Vâng.”

Nhân viên cửa hàng vừa mới phản ứng lại, liền bị Dương Thi Vũ mắng.

"Khốn nạn!"

"Các di vật văn hóa đã được trùng tu không được phép dùng tay chạm vào, và không được can thiệp vào chúng trong vòng 24 giờ! Anh đã làm trong ngành hơn mười năm mà quy tắc này cũng không hiểu sao?"

“Cũng bởi vì hành động vừa nãy của anh mà có khả năng khiến cái bình này tụt giá ngâm nước 50 vạn đó, thậm chí còn nhiều hơn!”

Nhân viên cửa hàng bị mắng một trận nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt đau khổ nói: "Cô chủ à, cô lo lắng nhiều quá rồi? Tên nhóc chỉ dùng mấy thứ linh tinh dán lên như hồ dán mà thôi. Cái bình này chỉ là dán lại thôi, không sửa được gì cả, nó đã không còn..."

"Đồ ngốc!"

"Dựa theo hình dáng hiện tại của chiếc bình này, cho dù có mời cao thủ di vật văn hóa trong nước tới cũng chưa chắc có thể sửa chữa để đạt được hiệu quả như vậy!"

"Giá trị của nó đã tăng lên ít nhất mười lần!"

Có một chuyện Dương Thi Vũ không có nói, đó chính là cô mơ hồ có thể nhìn ra, hiện tại cái bình này đã bắt đầu có linh tính!

Cho nên cô mới dám kết luận trước khi sửa chữa cái bình này chủ nhân cái bình chắc chắn là một vị cao nhân!

Người bán hàng nhìn Dương Thi Vu với một cái mụn trong cổ họng, anh ta nhanh chóng nói: "Cô chủ, cô thả lỏng chút, chúng ta sẽ không lỗ được đâu."

“Trước đó tôi đã bảo đối phương phải trả giá gốc để bồi thường rồi, tôi thậm chí còn không giảm giá cho họ, này cô xem.”

Nói xong, anh ta vẻ mặt hưng phấn mà đưa cho Dương Thi Vũ xem hồ sơ giao dịch 60 vạn, mà không để ý đến vẻ mặt suy sụp ngay lập tức của Dương Thi Vũ . ..
Chương 42: Vỡ tim rồi!

Bồi thường?

Vẫn trả giá gốc!

Dương Thi Vũ tức giận đến giơ tay tát nhân viên bán hàng một cái thật mạnh.

Vốn dĩ là cơ hội tốt để gặp chuyên gia, nhưng tên này đã làm mọi chuyện rối tung lên!

"Cô chủ, cô..."

Cái gì cũng đừng nói nữa! Lập tức đi phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau đó cuốn gói cút cho tôi! Sau này đừng để cho tôi gặp lại anh!"

Nhân viên cửa hàng sắc mặt nhất thời cay đắng, trong lòng hối hận, nếu như biết trước chuyện này, lúc trước cho dù bị giết, cũng không kiêu ngạo hống hách như vậy, nhất định sẽ xưng thanh niên kia là tổ tông của mình!

Sau khi tống cổ tên nhân viên bán hàng kia, Liễu Thi Vũ nghĩ vị cao nhân kia có lẽ vẫn chưa rời thành phố được bao lâu, nói không chừng vẫn còn trong Cổ Ngoạn Thành. Cô ngay lập tức liên lạc người quản lý Cổ Ngoạn Thành và bảo bọn họ xem camera giám sát.

Một cao nhân như vậy nói gì cũng phải bái kiến một chút, ít nhất là để họ thoát khỏi ấn tượng xấu về cửa hàng của mình.

Cùng lúc đó.

Chuyện vừa xảy ra khiến Lương Siêu và Liễu Băng Khanh không còn hứng thú đi mua sắm nữa, thậm chí cả Lương Nghiên cũng giống như một quả cà tím bị sương giá, có chút mất hứng thú cảm thấy mệt mỏi, cô bé quyết định về nhà.

Sau khi rời khỏi Cổ Ngoạn Thành, vừa đến chiếc xe độc quyền của Liễu Băng Khanh, trước khi Lương Siêu mở cửa, một chàng trai trẻ bước đến, một bộ âu phục chỉnh tề, cổ tay đeo một chiếc vòng vàng đi tới với vẻ mặt ủ rũ, phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo.

Lương Nghiên chớp mắt nhìn ba người họ.

Thấy họ đang nhìn chằm chằm vào Liễu Băng Khanh, cô bé đã nắm lấy tay Liễu Băng Khanh.

“Chị dâu, bọn họ là ai?"

"Thoạt nhìn hình như là tới tìm chị đó!”

Một tiếng chị dâu này, khiến Phùng Luân cảm thấy trái tim mình sắp tan nát...

Sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta hỏi với giọng và sắc mặt càng thêm khó coi:

"Băng Khanh, cho tới bây giờ em không định cho anh lời giải thích sao?"

Liễu Băng Khanh cau mày: "Anh muốn giải thích cái gì?"

Phùng Luân tức giận chỉ vào Lương Siêu: "Tên này là ai!"

"Hai người quen nhau khi nào!"

"Em muốn giấu anh đến bao giờ?"

"Đù..."

Mặt Lương Siêu tối sầm lại, hắn nghĩ ngay cả người mắc chứng rối loạn thiếu hụt cảm xúc như Liễu Băng Khanh mà cũng có người theo đuổi sao, thật đúng là đặc biệt!

Xem ra đối với con gái mà nói, chỉ cần xinh đẹp, thì xấu tính chút cũng không thành vấn đề.

Lương Siêu sờ sờ chóp mũi, giải thích nói: "Ừm, à thì anh đừng hiểu lầm, thật ra, Băng Khanh và tôi..."

"Câm miệng!"

Phùng Luân lườm Lương Siêu, nhổ nước bọt một cách điên cuồng.

“Tao hỏi mày hả? Không có chỗ để mày nói ở đây nhé! Mày không xứng cùng ông mày nói chuyện đâu!”

“Phùng Luân, anh bị điên à?”

Liễu Băng Khanh ánh mắt trở nên lạnh lùng, phảng phất không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo. . .

“Tôi đi cùng ai, có liên quan gì đến anh?"

"Mấy năm nay anh luôn mặt dày theo đuổi tôi, nhưng tôi chưa từng hứa hẹn với anh điều gì đúng không?"

"Nói thẳng ra, chúng ta thậm chí còn không phải bạn bè. Anh lấy quyền gì mà điều khiển cuộc sống riêng tư của tôi?"

Những lời này thực sự khiến trái tim Phùng Luân bị tổn thương...

Không, đúng hơn là chết tâm!

Phùng Luân ôm chặt lồng ngực đang đau nhức của mình, Lương Siêu cảm thấy đồng cảm với người này một lúc, yếu ớt hỏi: "Anh không sao chứ?"

“Tôi là bác sĩ Trung y, nếu anh muốn thì tôi giúp anh khám qua chút?”

Mẹ kiếp!

Đối với Phùng Luân, đây là một sự sỉ nhục đối với mình! Thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!

Cảm giác giống như một tên nhóc sau khi ngủ với người phụ nữ của mình xong lại nói với mình vậy.

“Tôi chỉ mới đi chơi cùng với người phụ nữ của anh thôi, anh không cáu chứ?”

“Nếu bị tức chết thì tôi có thể mua cho anh một chiếc quan tài."

Tay run rẩy chỉ vào Lương Siêu, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Tên nhóc chết tiệt kia, tao không muốn nói nhảm với mày, tao cho mày một cơ hội cuối cùng."

Vừa nói xong Phùng Luân vừa tách hai chân ra.

"Quỳ xuống trước mặt Băng Khanh cho tao, sau đó chui vào háng tao như một con chó, rồi rời khỏi thành phố Thiên Hải ngay lập tức! Vậy thì tao có thể cân nhắc để mày đi."

"Phùng Luân, đừng có mà quá đáng!"

Liễu Băng Khanh quát một tiếng, nhưng Phùng Luân phớt lờ cô.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu, cảm nhận được ánh mắt tức giận của đối phương, Lương Siêu khẽ cười nói: "Đầu tiên, ngoại trừ cha mẹ và sư phụ ra, trên đời này không có người nào đáng để tao quỳ, tao cũng không có thói quen chui đũng quần của ai đó."

"Thứ hai, tao còn có việc phải làm ở Thiên Hải, vì vậy có lẽ tao sẽ không rời đi trong thời gian ngắn đâu/”

"Những gì tao nói, đã đủ rõ ràng chưa?"

Nghe xong, Phùng Luân gật đầu, câu trả lời của Lương Siêu, hắn ta không hề ngạc nhiên.

Một giây sau liền hung hăng vung tay lên.

"Đánh hắn cho tao!"

"Nếu hắn không muốn quỳ, vậy liền đánh cho hắn quỳ!"

"Không muốn bò, đánh cho đến khi hắn ta bò mới thôi!”

“Vâng!"

Sau khi hai người phía sau đáp lại, họ lập tức bắt đầu di chuyển.

Thấy vậy, Liễu Băng Khanh nhanh chóng kéo Lương Nghiên lại phía sau, nhưng cô không quá lo lắng.

Mấy tên du côn kia không thể làm gì được Lương Siêu.

Hai vệ sĩ của tên Phùng kia chắc cũng chẳng có tài cán gì đâu?

Trên thực tế, đó là sự thật.

Trong vòng ba đến năm giây, Lương Siêu đã quật ngã hai vệ sĩ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn không thể đứng dậy, đồng tử của Phùng Luân hơi co lại, anh ta hừ lạnh:

"Quả thực có chút võ mèo, khó trách mày dám cướp nữ nhân của bổn thiếu gia.”

“Nhưng những thứ này thôi thì không đủ!"

Lông mày thanh tú của Liễu Băng Khanh lại nhíu lại, không biết Phùng Luân đang âm mưu thủ đoạn gì, anh ta không thể trực tiếp đấu với Lương Siêu phải không? Anh ta không thể có bản lĩnh này.

Phùng Luân đã vung tay thật mạnh.

Ngay sau đó, bốn người bước ra khỏi hai chiếc xe cá nhân đậu bên cạnh anh ta.

Một trong số họ cao hai mét và có thân hình như một tòa tháp sắt, hắn te là Triệu Thiết Trụ.

Ba người còn lại kia Liễu Băng Khanh cũng từng nghe Liễu Huy Hoàng nhắc qua rồi, Triệu Thiết Trụ là cánh tay phải của anh ta, mỗi người trong số họ là những nhân vật tàn nhẫn, lấy một làm mười, hơn nữa, nhiều sinh mạng đã chết trong tay họ.

Nghĩ đến đây, Liễu Băng Khanh không khỏi lo lắng, anh lạnh lùng nói: “Triệu Thiết Trụ, anh đã quên hết những lời cảnh cáo trước đây của cha tôi rồi sao?? Anh không sợ cha tôi sao..."

"Ha ha, tổng giám đốc Liễu nói giỡn rồi.”

Triệu Thiết Trụ cười nói: "Hôm nay tôi tới đây không phải để báo thù riêng, tôi chỉ có một mục đích, đó là trút giận thay Phùng thiếu gia!"

"Đợi lát nữa ta thủ tiêu hoặc giết chết tên nhóc này thì con rể của ông Liễu sẽ trở thành Phùng thiếu gia đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ làm bà mối cho hai người."

"Ha ha ha!"

"Anh!"

“Đồ vô sỉ!”

Liễu Băng Khanh tức giận mắng to một tiếng, cô không ngờ rằng Triệu Thiết Trụ, người trông thô kệch, lại có một mặt tối như vậy.

"Anh Thiết Trụ, đừng lãng phí thời gian, mau làm đi."

Phùng Luân nhíu mày thúc giục, sau đó chỉ vào Lương Siêu: “Hai chân chính và chân giữ thằng nhóc này thuộc về tao.”

Triệu Thiết Trụ nghe xong lời này, lại lộ ra hàm răng trắng nõn, cười hắc hắc.

"Không thành vấn đề.”

"Phùng thiếu gia, tránh ra đi, kẻo lát nữa dính máu."

Nói xong, liền thấy Triệu Thiết Trụ cùng ba người kia kịch liệt chấn động, toàn thân xương cốt đều kêu răng rắc!

Nhưng mà, vừa lúc có mấy người chuẩn bị ra tay thì.

"Dừng tay!"

"Vị cao nhân này là ta khách quý của Dương gia, nếu ai dám động vào anh ta là đang đối địch toàn bộ Dương gia chúng tôi.
Chương 43: Bẻ gãy từng ngón!

Bốn người Triệu Thiết Trụ đồng loạt dừng tay, nhìn lại từ nơi phát ra tiếng động, lập tức nhìn thấy một mỹ nữ vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp đang gấp rút bước nhanh tới.

"Dương Thi Vũ?" Phùng Luân nhíu mày lại, lập tức lộ ra vẻ mặt quái dị mà chỉ xuống Lương Siêu: "Vị cao nhân mà cô nhắc đến không phải là thằng nhãi này đó chứ?"

Dương Thi Vũ chạy tới không có tâm tư phản ứng Phùng Luân, lập tức xác định Lương Siêu chính là vị cao nhân sửa được bình hoa sứ thanh hoa trong video theo dõi.

"Chào ngài, cửa tiệm trước đó xung đột với ngài là sản nghiệp dưới trướng của Dương gia chúng ta."

"Chỉ trách tôi dùng người mà không điều tra, tôi đại diện cho Dương gia chân thành xin lỗi vì sự không thoải mái đã gây ra cho ngài trước đó, nhân viên kia đã bị tôi sa thải, ngoài ra xin ngài nhận lấy một trăm vạn này, mong rằng ngài có thể rộng lòng tha thứ cho."

Nhìn thấy Dương Thi Vũ cung cung kính kính đưa tấm chi phiếu lên, tất cả mọi người đều sững sờ. Lương Siêu này có tài đức gì mà lại được đại tiểu thư Dương gia đối đãi lễ phép như vậy chứ?

"Hả..." Nói thật, Lương Siêu làm người trong cuộc cũng có chút choáng váng.

"Có lẽ cô ta đã nhìn ra bí mật trong bình hoa sứ thanh hoa kia? Hừm, người này biết hàng có tầm nhìn hơn đấy."

Lương Siêu thầm nghĩ như vậy, cũng cho Dương Thi Vũ mặt mũi nên nhận lấy tấm chi phiếu kia.

"Việc nhỏ mà thôi, dễ bàn."

"Phù. . ." Dương Thi Vũ ngầm thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười: "Ngài thật là khoan hồng độ lượng, vậy tôi xem như không đánh nhau thì không quen biết, còn không biết tên ngài là gì?"

"Anh tôi tên là Lương Siêu." Lương Nghiên cười chen miệng, Dương Thi Vũ gật gật đầu.

"Hóa ra là Lương đại sư, thất kính."

"Đừng gọi như vậy, làm tôi già lắm, độ tuổi hai bên cũng tương đương, trực tiếp gọi tên tôi là được."

Dương Thi Vũ ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên tôn kính dạng cao nhân như vậy, lập tức gọi một tiếng ngài Lương.

Thấy hai người này đã bắt đầu nói chuyện thân thiết, Phùng Luân tức giận đến lỗ mũi phun khói, như vậy là không coi mình ra gì, không buồn nhìn đến một cái đúng không?

"Dương Thi Vũ, cô cũng ngừng lại được rồi đó!"

"Mau mau tránh ra, nếu không lát nữa ra tay lỡ làm cô bị thương thì thiếu gia đây cũng không phụ trách."

Nghe xong, Dương Thi Vũ lạnh lùng nhìn về hướng Phùng Luân: "Trước đó anh không nghe rõ à? Lương Siêu là bạn của Dương gia, ai dám động đến ngài ấy chính là đối đầu với Dương gia."

"Hừ!"

"Con mẹ nó, đừng có dùng Dương gia các người để hù tôi, huống chi thứ đàn bà như cô có thể đại diện cho Dương gia à."

Nói xong, anh ta lại đưa mắt ra hiệu với Triệu Thiết Trụ một cái.

"Anh Trụ Tử, đừng quan tâm gì cả, đánh!"

Triệu Thiết Trụ nhếch miệng cười gật gật đầu, chỉ chờ có câu này, lúc này thân thể bỗng trầm xuống, như một con mãnh hổ xuống núi mà vọt tới!

"Anh dám!"

Dương Thi Vũ không khỏi giận dữ, không những không tránh ngược lại còn chủ động đứng ở trước người Lương Siêu, có ý bảo vệ, làm Lương Siêu cũng hơi cảm động.

Sau một khắc, Triệu Thiết Trụ thật sự mạnh mẽ hơn tưởng tượng của Lương Siêu, gần như trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Dương Thi Vũ, không quan tâm gì mà giáng ra một quyền!

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Cẩn thận." Lương Siêu khẽ quát một tiếng rồi vội vàng đẩy Dương Thi Vũ ra, tiện tay dùng một quyền va chạm với nắm đấm của Triệu Thiết Trụ, mạnh đến mức làm gã lùi nhanh lại ba bước!

Khó khăn lắm mới ổn định lại thân về, trong lòng Triệu Thiết Trụ trầm xuống. Sức lực của thằng ranh này cũng rất lớn!

"Cũng khó nuốt lắm, cùng xong lên!"

Ba tên tướng tài đắc lực của gã nghe vậy thì lập tức vọt tới từ ba hướng khác nhau, cùng Triệu Thiết Trụ bao vây tấn công Lương Siêu, thể hiện ra rất lão lạt kinh nghiệm chiến đấu.

Thấy thế, Dương Thi Vũ vốn còn muốn muốn xen vào, nhưng Phùng Luân đã đưa mắt ra hiệu cho hai vệ sĩ của mình khống chế Dương Thi Vũ, cô ta lập tức tức giận đến chửi ầm lên.

"Phùng Luân, anh là đồ chết tiệt!"

"Tôi không biết giữa anh và ngài Lương có ân oán gì, nhưng tôi có thể cam đoan, sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ hối hận vì hành động hôm nay!"

Phùng Luân hừ lạnh một tiếng, đố kị trong lòng càng tăng lên.

Con mẹ nó, đoạt gái với mình đã rất đáng ghét, ma còn có thể được Dương Thi Vũ che chở như thế!

Không chơi chết hắn thì khó mà xả được cơn hận trong lòng!

Mấy phút sau, mấy người còn đang triền đấu, nhưng khi nhìn thấy trong ba đại tướng của mình đã có hai tên bị Lương Siêu đánh phế, Triệu Thiết Trụ càng ngày càng kinh hãi.

Đúng lúc này, gã đột nhiên lơ đãng liếc Lương Nghiên một chút, lập tức loé lên một suy nghĩ. Thằng anh khó giải quyết thì cứ xuống tay với con em gái đi!

Giải quyết nhỏ em thì không sợ tên họ Lương này không bó tay chịu trói!

Thế là gã tìm kẽ hở để tách ra, quay người trực tiếp lao về hướng Lương Nghiên!

"A!"

Lương Nghiên nhìn thấy dáng vẻ hung ác của gã thì bị dọa lập tức há miệng khóc lên, Liễu Băng Khanh cũng có chút hoảng hồn, lập tức kéo cô bé ra sau lưng bảo vệ, vội vàng quát to một tiếng: "Lương Siêu!"

Lương Siêu nghe vậy thì quay đầu nhìn, khi thấy Triệu Thiết Trụ trực tiếp nhào về hướng Lương Nghiên, trong tay còn cầm một con dao găm, hai mắt đỏ lên, lập tức muốn xông tới cứu viện.

Nhưng lúc này tên vệ sĩ cuối cùng cả gan lao đến: "Thằng nhãi, đối thủ của mày là tao!"

Lương Siêu không quay đầu lại, chỉ quét chân ra sau một cái, trực tiếp đá gãy hết mấy khúc xương ngực của người kia, gã ta ngã xuống đất rồi điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cổ nghiêng qua đã bất tỉnh nhân sự.

Chỉ trong giây lát, Triệu Thiết Trụ bỗng vung dao găm lên, chỉ thấy một tia sáng đỏ như máu loé lên, Liễu Băng Khanh đang che chở cho Lương Nghiên và Lương Nghiên cùng ngã xuống đất.

Mà ngay khi gã muốn tóm lấy Lương Nghiên thì Lương Siêu đã lao đến, trực tiếp bóp lấy cổ của gã từ phía sau rồi nhấc lên, sau đó hất gã qua bên cạnh!

Đùng!

Cứ như vậy, Triệu Thiết Trụ ngã mạnh lên một mảnh đất trống, chỉ cảm thấy khớp xương toàn thân đều đau đớn, trong lòng hết sức hối hận.

Sớm biết tấm sắt Lương Siêu này cứng như vậy, đánh chết gã cũng sẽ không đến đá một chân!

Cùng lúc đó, Lương Siêu đầu tiên là nhìn thấy trên cánh tay Liễu Băng Khanh có một vết thương không sâu không cạn, lập tức ngồi xổm người xuống sát trùng, cầm máu cho cô ta

Mà Liễu Băng Khanh lập tức rút tay ra, nhíu mày thúc giục: "Đừng phải để ý đến tôi, anh mau đi xem Nghiên Nghiên đi, hình như con bé cũng bị thương."

Trong lòng Lương Siêu run lên, quay qua nhìn thấy Lương Nghiên nâng ngón út chảy máu lên, tuy rằng chưa hết sợ, nhưng vẫn rất kiên cường lắc đầu.

"Anh, em cũng không có việc gì."

"Chỉ là ngón út bị quẹt bị thương chảy chút máu, chị dâu bị thương nặng hơn em nhiều. . ."

Nhìn th ngón út Lương Nghiên chảy ròng máu tươi, Lương Siêu trầm mặc, màu đỏ trong đôi mắt càng ngày càng đậm.

Sau khi mút nhẹ ngón tay của cô bé thì hắn chậm rãi đứng dậy, đi về hướng Triệu Thiết Trụ đang ngọ nguậy trên mặt đất, giống như một Tu La mặt lạnh.

Mỗi khi Lương Siêu đi một bước, sự lạnh lẽo trong lòng Triệu Thiết Trụ sẽ tăng thêm một chút, vội vàng giơ ngón tay lên chỉ vào Lương Siêu, ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Mày, mày đừng tới đây!"

"Tao, tao là người của Cửu Gia! Nếu mày dám…"

Không đợi gã nói hết lời, Lương Siêu đã nắm lấy ngón trỏ tay phải mà gã giơ lên, sau đó bẽ một cái!

Răng rắc!

Một ngón tay đứt gãy theo tiếng rắc đó!

"A!"

Triệu Thiết Trụ đau đến mức kêu thảm, nhưng Lương Siêu vẫn không có ý bỏ qua cho gã, lại nắm chặt ngón giữa tay phải rồi dùng sức bẽ một cái!

Tiếp theo là ngón tay cái, ngón áp út, ngón út…

Cuối cùng, lại đổi sang những ngón bên tay trái…
Chương 44: Hai chị em cùng nhau gả cho hắn sao?

Khi từng ngón tay trên cả hai bàn tay của gã lần lượt bị chặt đứt hết, thì Triệu Thiết Trụ đã đau đến mức ngất đi.

Ngay sau khi ngất đi, trên mặt gã vẫn lộ ra vẻ đau đớn tột cùng, bộ dạng kia gã khiến người xem phải hít một hơi thật sâu.

"Vị Lương tiên sinh là một người đàn ông tàn nhẫn!" trong lòng Dương Thi Vũ thầm nghĩ.

"Cái tên họ Phùng đâu rồi?"

Lương Siêu quay lại và cau mày liếc nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, nhưng không thấy tung tích của Phùng Luân ở đâu cả.

Dương Thi Vũ cười khổ rồi lắc đầu: "Sớm đã bị anh làm sợ mà chạy mất rồi, sợ sau này sẽ không có gan để đối đầu với Lương tiên sinh nữa."

Đã chạy mất?

Mẹ kiếp, thằng này láo thật.

Trở lại bên cạnh Lương Nghiên, Lương Siêu cẩn thận kiểm tra vết thương trên ngón tay của cô bé và xoa xoa đầu cô bé.

"Không sao đâu Nghiên Nghiên, em và chị Băng Khanh của em lên xe trước được không."

"Dạ,Được."

Lương Nghiên ngoan ngoãn đáp lại, Liễu Băng Khanh lập tức nhướng mày: "Anh không định lên xe sao?"

"Chờ tôi một chút, tôi còn chút việc chưa làm."

Có việc?

Liễu Băng Khanh vô thức liếc nhìn Dương Thi Vũ đứng cách đó không xa.

"Với cô ấy?"

"……"

Đột nhiên trong không khí thoang thoảng mùi giấm chua, khiến Lương Siêu không tự chủ được sịt sụt mũi.

Nhưng trước khi hắn mở miệng ra nói, Liễu Băng Khanh đã kéo Lương Nghiên đi, bước đi không quay người nhìn lại và quay người lên xe.

"Nhanh lên đi, chúng tôi ở trong xe chờ anh."

Lương Siêu còn chưa đi tới, Dương Thi Vũ đã tự giác đi tới, khẽ vuốt tóc mái tóc của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhàn nhạt: "Lương tiên sinh, anh cần gì ở tôi?"

"Ừm."

Lương Siêu gật đầu và chỉ vào mặt dây chuyền bằng ngọc bích Hetian treo trên ngực của Dương Thi Vũ.

"Cô Dương, tôi có thể xem sợi dây chuyền trên cổ của cô được không?"

Nếu là người khác mới chỉ quen biết được một ngày mà lấy đồ cá nhân của mình, nhất định Dương Thi Vũ sẽ cho hắn một bạt tai.

Nhưng Lương Siêu thì khác , sau đó liền cười gật đầu, cô ta liền tháo sợi dây chuyền ra đưa cho hắn.

Sau khi lấy được sợi dây chuyền, Lương Siêu chỉ vào nó, sau khi bí mật vận chuyển huyền khí đến các đầu ngón tay rồi hắn khoa tay múa chân trên dây chuyền một lúc, khiến Dương Thi Vũ tỏa vẻ bối rối.

"Lương tiên sinh, anh bị làm sao vậy?"

Lương Siêu phớt lờ cô ta, dừng lại khoảng nửa phút rồi trả lại mặt dây chuyền bằng ngọc bích Hetian cho cô ta.

"Chúng ta thật có duyên gặp nhau, tôi chỉ có hai bàn tay trắng nên cũng không có gì để cho cô, cho nên tôi sẽ cho cô một tấm bùa hộ mệnh, thời khắc mấu chốt hẳn là có thể giúp cô ngăn cản tai họa."

Trước đó, hắn nhìn thoáng qua thấy rằng trán đường của Dương Thi Vũ có màu tối sầm, âm u không rõ, giữa hai lông mày của cô ta có một tia máu lập lòe, là do chiếm hữu của linh hồn ma quỷ điển hình gây ra .

Bị tà khí chiếm hữu, ắt sẽ gặp tai họa đỗ máu.

Lúc trước nhìn cô ta tận lực bảo vệ mình như thế, cảm thấy cô ta là một người không tồi, tự nhiên không một chút do dự mà tặng cho cô ta cái này như lời chúc may mắn.

Bùa hộ mệnh?

Dương Thi Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của hắn và ngạc nhiên nói: "Lương tiên sinh, anh cũng biết huyền thuật sao?"

"Ồ?"

Bây giờ lại đến lượt Lương Siêu kinh ngạc, đại đa số mọi người đều không có tiếp cận với huyền thuật.

Có vẻ như Dương Thi Vũ không phải là một người bình thường.

"Cũng không giỏi cho lắm, chỉ biết sơ sơ mà thôi."

Sau khi tùy ý tán gẫu thêm vài câu, Lương Siêu xin phép rời đi trước.

Nhìn chiếc Maybach chậm rãi rời đi, Dương Thi Vũ vô cùng kinh ngạc, không khỏi vươn tay cầm lấy sợi dây chuyền bằng ngọc bích Hetian trên cổ mình.

"Lương tiên sinh này thật sự càng ngày càng khó hiểu."

"Xem ra sau này chúng ta cần tìm cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn..."

Bên trong xe.

Trong khi lái xe, Lương Siêu lấy tấm chi phiếu mà Dương Thi Vũ đã đưa cho hắn ở trước đó liền đưa nó cho Liễu Băng Khanh ở hàng ghế sau, khiến Liễu Băng Khanh lại cau mày một trận.

"Có ý gì đây?"

"Ừm, tôi trả lại cô."

"Không cần, cứ coi như tôi mua quà cho Nghiên Nghiên đi."

"……"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lương Siêu vẫn cứ khăng khăng đưa, nhưng Liễu Băng Khanh lại nói: "Sao anh lại to gan như vậy? Nếu anh không lấy lại, tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ xe. Ai nhặt được sẽ là của người đó."

Vụt!

Lương Siêu lập tức thu lại, ước chừng khoảng một trăm vạn, vứt đi thật đáng tiếc.

...

Ngay khi vừa bước vào nhà, Liễu Băng Khanh chưa kịp thay giày, ngay lập tức Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên và những người khác đã vây quanh cô và bắt đầu buôn chuyện.

"Chị, cuộc hẹn hò của hai người như thế nào rồi?"

"Không được tốt lắm."

"Nhìn là biết rồi!"

Hồ Tuyết Liên vỗ vai cô, lo lắng hỏi: "Thằng nhóc đó không chạm vào con phải không? Nó có bắt nạt con không? Sao con lại khó chịu như vậy?"

"Nói bậy bạ gì đó!"

"Tiểu Siêu sao có thể là loại người như thế chứ!"

Sau khi Liễu Huy Hoàng khiển trách vài câu, Liễu Băng Khanh cũng có chút bất lực nhìn Hồ Tuyết Liên, sau đó kể ngắn gọn lại câu chuyện không vui xảy ra trước đó ra khiến mọi người sững sờ.

Bọn họ đều biết Triệu Thiết Trụ là loại nhân vật tàn nhẫn như thế nào, nhưng hôm nay lại bị một tên nhóc như Lương Siêu đối phó?

Cả mười ngón tay đều bị chặt đứt hết!

Đây chỉ đơn giản là cuộc chiến đẫm máu!

"Ha ha ha ha!"

Liễu Huy Hoàng lập tức cười phá lên: "Tôi đã nói rồi, Tiểu Siêu thân là đệ tử kiêu hãnh của vị thần đó, mọi người đều công nhận hắn giỏi về mọi mặt!"

"Nếu như người nhà họ Triệu dám đắc tội hắn, chính là chuốc lấy phiền phức!"

Không có hứng thú nghe Liễu Huy Hoàng khen ngợi Lương Siêu, Liễu Băng Khanh xoay người đi lên lầu.

Ngược lại, Liễu Băng Loan lại cau mày, lo lắng nói: "Cha, con nhớ cha đã từng nói qua, trong những năm đầu tiên cái tên Triệu Thiết Trụ từng đi theo Cửu sư phụ?"

"Bây giờ hắn đã bị phế, Cửu sư phụ có tìm Lương Siêu gây phiền phức không?"

Ừm?

Sắc mặt Liễu Huy Hoàng cứng đờ, trong lòng thầm mắng bản thân đã bất cẩn, lại quên mất vấn đề này.

Nhưng nghĩ lại thì không!

Băng Loan từ khi nào quan tâm đến Tiểu Siêu nhiều như vậy?

Sau đó như có điều suy nghĩ, cười như không cười nhìn Liễu Băng Loan: "Băng Loan, nếu như đến cuối cùng chị của con không thể cùng Tiểu Siêu kết hôn, vậy con có muốn tự mình thực hiện hôn ước này không, con cảm thấy thế nào?"

"Gì?"

Liễu Băng Loan nghe thấy những lời này liền giật mình, Liễu Huy Hoàng tiếp tục nói: "Dù sao thì con cũng đã hôn Tiểu Siêu, vì vậy cũng có thể nói rằng con cũng có ý với hắn, phải không?"

"Ối!"

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Liễu Băng Loan tức giận đến độ dậm chân: "Con không muốn làm người thay thế cho chị gái mình! Hơn nữa, nếu cuối cùng chị gái của con thực sự ở bên hắn thì sao? Con thật xấu hổ?"

"Thật sự ở bên nhau sao?"

Liễu Huy Hoàng suy nghĩ một lúc, dù sao thì sức hấp dẫn của Tiểu Siêu quá lớn, vì vậy không phải là không thể.

"Nếu bọn họ thật sự đến với nhau..."

"Hai người các con có thể cùng gả cho hắn? Sau này làm bạn tốt của nhau?"

"Phụt!"

Hồ Tuyết Liên ở một bên nghe không nổi nữa: "Già mà không nên nết, gả cho hắn một cô gái còn chưa đủ sao, còn muốn hai chị em bọn họ cùng nhau làm vợ của hắn? Tôi cảm thấy ông điên thật rồi!"

"Bà biết cái gì chứ?"

Liễu Huy Hoàng liếc nhìn bà một cái và nói: "Đối với những con rồng phượng thật sự trong số những người bản lĩnh, việc có thê thiếp thành đàn chẳng qua cũng là chuyện thường tình."

...

Buổi tối.

Bệnh viện số 1 Thiên Hải, phòng VIP.

Một ông lão mặc Đường trang tiến vào, vợ của Triệu Thiết Trụ đang nằm cạnh giường nhìn thấy có người đi đến thì vội vàng đứng dậy cung kính chào hỏi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Ngài mau tới xem một chút, mười ngón bị chặt đứt, tiểu tử họ Lương kia quả thật quá độc ác!"

"Hơn nữa, bác sĩ còn nói mười ngón tay của Thiết Trụ không có khả năng chữa khỏi, cả đời chỉ có thể làm phế nhân… hu hu hu . . "

"Cửu gia, người phải thay chúng ta đòi lại công bằng!"
Chương 45: Cửu gia đến thăm

“Được.”

Diệp Cửu vẻ mặt hờ hững xua tay: “Sự tình tôi đều biết cả rồi bà đi ra ngoài trước đi, Tôi cùng Trúc Tử một mình ở lại một lát.”

Phu nhân khóc lóc một trận, vốn định muốn chửi bậy vài tiếng nhưng bà ta thật sự không có gan làm trái lời đối phương, cho nên bà ta cúi đầu lui ra ngoài.

Một lúc sau Triệu Thiết Trụ mới chậm rãi tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy Diệp Cửu đang ngồi bên giường, hưng phấn ngồi dậy: "Cửu gia?"

"Sao người lại tới đây?"

Diệp Cửu ấn hắn khoát khoát tay: “Nằm xuống nói đi, cậu bị thương nặng như vậy, tôi đương nhiên phải tới thăm cậu rồi.”

“Mọi chuyện tôi đều nghe nói qua rồi, người đã đánh phế cậu chính là tên tiểu tử họ Lương đúng không?”

“Còn ở cùng khu với cậu phải chứ?”

Khi Lương Siêu được nhắc đến, Triệu Thiết Trụ nghiến răng và gật đầu mạnh mẽ: "Cửu gia, Thiết Trụ xin lỗi cậu, lần này tôi đã khiến cho người phải xấu hổ rồi."

“Không sao đâu!”

“Gặp phải những chuyện này trong giang hồ cũng là không tránh được, yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu."

Triệu Thiết Trụ nghe vậy mừng rỡ, nhưng giây sau lông mày lập tức nhăn lại: "Cửu gia, tiểu tử kia là con rể lớn nhất của Liễu Huy Hoàng. Hơn nữa hình như còn có quan hệ rất tốt với tiểu thư Dương gia."

"Tôi sợ rằng..."

"Sợ?"

Diệp Cửu hừ lạnh một tiếng, mắng: “Cậu ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, dũng khí khi còn trẻ đi đâu cả rồi?"

"Hay ý của cậu là, trải qua mấy năm sống thoải mái, ngay cả tính khát máu của cậu cũng bị mai một rồi?”

“Liễu Huy Hoàng ông ta, Dương gia đương nhiên không dễ chọc, nhưng Diệp Cửu ta sao có thể là quả hồng mềm để bọn họ nhào nặn? Bất kể ai làm tổn thương người của ta, đều phải đưa ra một lời giải thích!"

Sau khi nghe điều này, Triệu Thiết Trụ đã rất phấn khích.

Đi theo người đại ca như vậy đúng là không sai mà!

Nhưng ngay khi gã ta chuẩn bị bật khóc để cảm ơn, giọng nói của Diệp Cửu đột ngột thay đổi, ông ta vỗ vỗ vai gã nói: "Hai ngày này cậu ở bệnh viện dưỡng thương, một lát nữa tôi sẽ dẫn tên nhóc họ Lương kia đi cùng đến đây để hắn cúi đầu xin lỗi cậu."

Ý khỉ gì vậy chứ?

Xin lỗi

Bản thân bị thương nặng đến mức cụt cả hai tay! Đây chỉ một lời xin lỗi có thể bù đắp được sao?

Sấm to mưa nhỏ, lão già này thật tệ.

Nhưng dù sao cũng đã theo Diệp Cửu mấy chục năm rồi, gã hiểu rất rõ ràng suy nghĩ của ông ta.

Nếu Cửu gia nói lời này, có nghĩa là ông ta đã động lòng quý trọng nhân tài, nếu bản thân mình cứ tiếp tục than vãn cho mình thì đúng là không biết thức thời.

“Haizz…”

Sau khi thầm thở dài, Triệu Thiết Trụ không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, biết rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có cơ hội báo thù cho bàn tay vô dụng này.

“Cảm ơn Cửu gia lượng thứ!”

“Không cần khách khí với tôi, cũng muộn rồi, tôi về trước, có thời gian gặp lại."

Nói xong, ông ta đứng dậy rời đi.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Phùng Luân đã gọi điện thoại.

“A lô, Cửu gia à?”

"Ờ, là cậu Phùng sao? Muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

“Thiết Trụ bị người đánh cho tàn phế rồi, chắc Cửu gia không nuốt xuống nổi cục tức này đâu nhỉ?”

Diệp Cửu trầm mặc không nói, chờ anh ta nói tiếp, ngay sau đó, Phùng Luân nghiêm mặt nói: "Chuyện này tôi cũng nhúng tay vào. Đó là lý do tại sao tôi muốn hợp lực với Cửu gia để giết tên nhãi họ Lương đó đi!”

“Giết chết? Ha…”

Diệp Cửu cười nhạt một tiếng: "Tên nhóc kia có sức chiến đấu không tệ, có nhân mạch quan hệ tốt, không phải chỉ đơn giản qua mấy câu nói của cậu là có thể giết hắn được đâu."

“Cửu gia đừng lo lắng, tôi đã có kế hoạch sơ bộ, chỉ cần ông sẵn sàng giúp đỡ, tôi nhất định sẽ khiến tên nhóc đó chết không có chỗ chôn! Chuyện mà thành thì tất nhiên không thể thiếu phần của ông đâu…”

"Thôi đi."

Diệp Cửu ngắt lời anh ta, ậm ừ: “Chuyện này tôi không muốn dây dưa nữa, mà cũng xin khuyên cậu một lần nữa.”

“Trên đời này nơi đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ, hà tất gì cứ phải đì mặt dính vào đại tiểu thư Liễu gia.”

Bên trong một câu lạc bộ.

Phùng Luân nghe thấy những lời đó, sau đó nghe thấy một trận những âm thanh: “Tít tít tít ..." từ điện thoại, anh ta ngay lập tức tức giận đến mức đập nát tất cả rượu trên bàn thành từng mảnh!

“Chó thật sự càng già càng nhát!"

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lương Siêu đang làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng “kinh koong!” chuông cửa gõ cửa: "Cửu gia đến thăm!”

"Mở cửa!"

Lương Siêu mở cửa, liếc nhìn Diệp Cửu đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đeo kính râm, không khỏi nhướng mày như kiếm.

"Tôi biết ông sao?"

"Sáng sớm cũng không để cho nhân sống yên ổn, tố chất rác rưởi gì đây?"

“Láo lếu!”

Quản gia bên cạnh Diệp Cửu nghiêm mặt nói: "Toàn bộ Thiên Hải còn có mấy ai mà không biết cửu gia, cậu dù chưa nhìn thấy qua, chắc cũng nghe qua tục danh của Cửu gia rồi chứ?"

"Ờ thì..."

Lương Siêu trợn mắt nghĩ nghĩ, sau đó thành thật lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói qua."

"Cậu!"

“Thôi bỏ đi!”

Diệp Cửu cười nhạt xua tay, một mình đi vào biệt thự, nhìn xung quanh, nhấp môi.

“Đây là một ngôi nhà tốt, nhưng đáng tiếc là nó quá nhỏ."

"Cậu không cảm thấy hơi buồn khi một thanh niên tuấn kiệt như cậu sống ở đây sao?"

Ông già này thực sự hài hước.

Sống một mình hay không thì có liên quan gì đến ông ta chứ?

Sau đó Diệp Cửu lại ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi chưa từng nghe nói qua tôi, thì tôi trước tiên giới thiệu một chút."

“Tôi tên Diệp Cửu, là người lăn lộn ở giới này, ai cũng xứng tôi Cửu gia, có thể được coi là hoàng đế ngầm của Thiên Hải."

“Triệu Thiết Trụ hôm qua bị ngươi làm cho què tay, những năm đầu là thuộc hạ vô dụng của ta, nhưng hai năm trở lại đây, vì thanh danh mà gã cố gắng làm được chút thành tựu, nên người cũng có chút buông thả, cho nên gặp một kiếp nạn là cậu cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Roẹt!

Ánh mắt Lương Siêu ngưng lại, thanh âm lập tức lạnh xuống.

“Ý của ông là đến tận cửa nhà tôi để hỏi tội và báo thù cho Triệu Thiết Trụ sao?"

"Không phải!”

"Vậy tại sao ông lại ở đây? Đừng nói là đến đây để tán gẫu với tôi đấy nhé?"

Diệp Cửu nghe vậy thì cười cười, không nói gì, chỉ vỗ tay hai cái.

Ngay sau đó, năm người đàn ông mặc âu phục song song đi vào, mỗi người mang theo hai chiếc két sắt.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Mở ra."

Diệp Cửu ra lệnh, năm người lập tức mở chiếc hộp ra, từng người một bày ra trước mặt Lương Siêu.

Mười hộp, tất cả đều chứa đầy những tờ một trăm đồng đỏ tươi!

Mỗi hộp chứa ít nhất 1 triệu nhân dân tệ, 10 hộp, tức là 10 triệu nhân dân tệ!

"Hôm nay tôi đến đây, là cho tiền cậu.”

“Cậu thấy đây đã đủ chưa? Nếu chưa, chỉ cần cậu nói một câu, tôi có thể bổ sung thêm."

Có thể thêm nữa sao?

Lương Siêu sửng sốt hồi lâu, sau đó có chút ngượng ngùng nhéo nhéo mũi.

“Ông bảo ông là Cửu gia đúng không?”

"Ngươi khách khí như vậy đề khiến tôi có chút không, à thì, kiểu là vô công bất thụ lộc, tôi cũng không thể lấy không tiền của ông mà đúng chứ?”

Quản gia của Diệp Cửu mỉm cười, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng biết đường đó, rồi nói: "Chỉ cần cậu hứa với Cửu gia chúng tôi hai điều, ngươi có thể yên tâm lấy tiền."

“Xin nói rõ.”

Quản gia nói tiếp: "Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ là người của Cửu gia, nếu như cậu đã phế gã, Cửu gia cần phải cho gã một lời giải thích nên chọn thời gian cậu có thể đến bệnh viện xin lỗi gã."

"Thứ hai, thề trung thành với Cửu gia, từ nay về sau sẽ phục tùng Cửu gia, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Cửu gia."

Nói xong, anh ta chắp tay sau lưng vẻ mặt ngầu lòi.

"Thời gian của Cửu gia quý giá, và sự kiên nhẫn của ngài cũng có hạn. Tôi không thể đợi cậu lâu được, sau một giờ chúng tôi muốn nghe câu trả lời từ cậu.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom