• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 56-60

Chương 56:Bác sĩ Tây Y

"Làm thế nào mà như vậy?"

Ngay lập tức Lương Siêu nhíu mày, ngày hôm qua còn nhìn thấy bệnh tình của Liễu Băng Khanh đang chuyển biến tốt lên, nhưng mà chỉ một ngày sau đó bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu đi?

"Được, tôi đến ngay."

Ngay lúc đó.

Liễu Băng Loan vừa cúp điện thoại, Hồ Tuyết Liên liền trừng mắt với cô ta một cái: "Con gọi cho hắn làm gì?"

"Trước đây con còn tưởng rằng tiểu tử này không đáng tin cậy, nhưng trước kia Băng Khanh nói không có gì, tại sao mới để hắn chữa trị vài lần liền biến thành như vậy?"

"Còn có, về sau con không được nói bậy nữa! từ khi nào hắn lại trở thành anh rể của con chứ? Mẹ còn chưa có chấp nhận mà!"

Lúc này, Liễu Huy Hoàng từ trong phòng đi ra, Hồ Tuyết Liên lại oán trách ông ta: "Lúc trước tôi có nói cái tên Trung y kia không đáng tin, mà ông còn không tin, bây giờ ông đã nhìn thấy chưa?" "Nếu cứ tiếp tục như vậy, con gái của chúng ta nhất định sẽ bị thằng nhãi kia giết chết!"

"Bà đang nói nhảm cái gì vậy?"

Liễu Huy Hoàng cau mày nói: "Tôi biết Tiểu Siêu có năng lực như thế nào. Nếu như bệnh của Băng Khanh ngay cả nó cũng không thể chữa khỏi, thì chỉ có thể nói là số mệnh."

"Cái gì?"

Hồ Tuyết Liên tức giận đến mức hét lên: "Thằng nhãi kia đã cho ông uống bùa mê thuốc lú gì? Mà ông dám nói thay cho nó chứ?"

"Ông thật sự xem hắn là Biển Thước, Hoa Đà chuyển thế đúng không?"

"Ha ha……"

Lúc này, một tiếng cười vang lên, một người đàn ông đeo kính mặc vest, đi giày da, mang theo hộp thuốc cùng Liễu Tường đi vào.

"Ngay cả Biển Thước và Hoa Đà cũng không có gì đặc biệt, họ chỉ là hai lão già chỉ biết một số thủ đoạn mê tín dị đoan được cổ nhân ngu dốt tâng bốc nịnh nọt mà thôi."

Liễu Huy Hoàng liếc nhìn người đàn ông đeo kính, ông ta luôn rất chán ghét loại người quên tổ tiên và cố ý làm hoen ố thanh danh của các nhà hiền triết.

"Cậu là ai, ai cho phép cậu vào nhà tôi?"

"Tôi bảo Lưu Tường mời anh ta tới đây!"

Hồ Tuyết Liên sau khi nói xong , bà ta lập tức chào đón người đàn ông với vẻ mặt tràn đầy sự nhiệt tình, trong khi mời người đàn ông đeo kính ngồi xuống, bà ta giới thiệu về bản thân anh ta.

"Cậu đây tên là Ngụy Bách Vân, là bác sĩ Tây y vừa đi du học về, trước đây anh ta học trường y khoa thuộc top 10 thế giới!"

"Tôi muốn sửa lỗi một chút."

Ngụy Bách Vân đẩy kính xuống và nói một cách tự hào: "Trường y tôi theo học hiện đang đứng top ba trên thế giới." "Và tôi không phải là một học sinh bình thường, mà là một học sinh có thành tích cao, nhận được học bổng quanh năm."

"Hứ!"

Liễu Băng Loan lập tức trừng to mắt lên, người này trông giống như phượng hoàng.

So với Lương Siêu còn kém xa!

"Nếu như ngươi giỏi như vậy, tại sao không ở lại nước ngoài? Nghe nói 90% người từ nước ngoài trở về đều là bởi vì ở nước ngoài làm ăn không tốt, cho nên mới muốn quay về Trung Quốc kiếm cơm. "

"Băng Loan! Không được vô lễ!"

"Em họ, những người mà em nhắc đến đều là những người hư danh, không có cách nào so sánh được với Ngụy tiên sinh đây."

"Được rồi."

Ngụy Bác Văn cười vẫy vẫy tay nói: "Liễu Nhị tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi không phải thực sự trở về Trung Quốc, chẳng qua là đang trong kỳ nghỉ lễ tôi mới trở về thăm người thân, mấy ngày nữa sẽ đi."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Dù sao bệnh viện Thánh Mary nơi tôi làm việc vô cùng bận rộn, nếu tôi không nhanh chóng quay về, đoàn đội của tôi có thể không hoàn thành được nhiệm vụ."

Bệnh viện Thánh Mary?

Liễu Huy Hoàng nhíu mày, ông ta đã từng nghe nói qua bệnh viện này, là bệnh viện tư nhân trên thế giới được xếp hạng rất cao, điều kiện cũng thuộc loại hàng đầu.

Mà Ngụy Bác Văn này lại có thể ở bệnh viện hàng đầu như vậy lại có đội ngũ y tế của riêng mình, chứng tỏ năng lực của người này thật sự không tệ.

Thấy Liễu Huy Hoàng không còn tân bốc Lương Siêu nữa, Hồ Tuyết Liên khịt mũi đắc thắng.

"Ông đã phục chưa?"

"Tôi được biết Tiểu Vân về Thiên Hải thăm người thân, ba ngày trước tôi mới đặt được lịch hẹn cho ngày hôm nay. Hiện nay Trung Y chỉ có thể chữa được các bệnh cảm lạnh, bệnh nặng thì vẫn cần đi khám bác sĩ Tây y!"

Nói xong, thì vội vàng mời Ngụy Bác Văn vào phòng, nhưng lúc này Lương Siêu cũng đã đi tới.

Ngay khi bước vào, lại tình cờ nghe thấy những lời phỉ báng về y học Trung Quốc của Hồ Tuyết Liên.

"Cô à, lịch sử Tây Y mới có mấy trăm năm, Trung y có thể lưu truyền được mấy ngàn năm cũng không phải là điều vô lý."

"Hừm, thật nực cười."

Ngụy Bác Văn lắc đầu cười lạnh nói: "Trung y sở dĩ lưu truyền được mấy ngàn năm, hoàn toàn là bởi vì cổ nhân ngàn năm xưa ngu dốt, vô tri."

"Không đau không ngứa mà châm hai kim, rồi mấy thứ thuốc đun từ vỏ cây, rễ cỏ mà chữa bách bệnh? Hoàn toàn là điều vớ vẩn!"

Xoạc!

Sắc mặt Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh băng, Trung y bác đại tinh thâm, làm sao có thể cho phép cái thằng nhãi sính ngoại sỉ nhục như thế được chứ?

Mà Ngụy Bách Vân cũng không hề dừng lại, với vẻ mặt cay đắng và căm hận đối với Trung y, anh ta còn cuồng ngôn rằng một ngày nào đó, anh ta sẽ khiến Trung y biến mất hoàn toàn ít nhất là ở tất cả các bệnh viện bình thường!

Mà sau khi nhìn thấy Lương Siêu cũng mang theo hộp thuốc, lập tức anh ta khinh thường cười cười.

"Có vẻ như cậu đây là một bác sĩ Trung Y, phải không?"

"Đúng!"

Liễu Tường nhanh chóng đáp lại: "Trước đây hắn luôn phụ trách chữa bệnh cho em họ tôi, nhưng sau vài ngày, bệnh tình của em họ tôi không những không khỏi mà càng ngày càng nghiêm trọng!"

"Hừm, cái này bình thường."

"Nếu muốn dựa vào Trung Y để chữa khỏi bệnh, bệnh nhân không chữa khỏi đã là điều may mắn rồi."

"Bệnh nhân đang ở đâu? Mau chóng đưa tôi đến đó."

Liễu Tường gật đầu, đang định dẫn anh ta đến đó, Lương Siêu thấy vậy thì lắc đầu, nói: "Không cần đi đâu, bệnh của đối phương không nằm trong phạm vi của Tây y, chúng ta chỉ có thể dựa vào Trung Y."

"Ha…ha..ha!"

Ngụy Bác Văn phá lên cười, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lương Siêu, giống như đang giả vờ là cao thủ nhưng trong lòng lại tràn đầy không vui.

"Thằng nhãi, anh đã tự tin với y thuật của mình như vậy, thì có dám cùng tôi đấu một trận không?"

"Tôi cũng không có bắt nạt anh cái gì, tình trạng của bệnh nhân tôi cũng biết đại khái, nếu như anh không trị được cho cô ta, tôi lập tức trị cho cô ta, nếu như trong vòng ba ngày tôi không trị được thì sẽ coi như thua cuộc!"

"Dám không?"

"Anh rể, hứa với anh ta đi!"

"Tôi nhìn thấy anh ta điên cuồng như vậy vô cùng khó chịu, hãy ngược đãi anh ta đi!"

Liễu Băng Loan châm ngòi thổi lửa một lúc, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, những người muốn xem một cuộc chiến tuyệt vời giữa các bác sĩ, nhưng Lương Siêu lại lắc đầu.

"Không có hứng thú."

" Hữ!"

Trên mặt Ngụy Bác Văn lộ rõ vẻ khinh thường càng ngày càng thêm vẻ khinh bỉ: "Như thế nào, sợ sao?"

"Vậy anh cũng không cần phải thất vọng, tôi cũng từng gặp qua rất nhiều lão Trung y tự phụ về y thuật của mình, bọn họ so với ngươi còn kiêu ngạo hơn, nhưng đáng tiếc cuối cùng đều không thoát khỏi vận mệnh bị tôi tát vào mặt không thương tiếc."

"Có chút đồ cũ vẫn là nhỏ nhen, bị tôi tát vào mặt xong liền nhốt mình ở trong nhà, cũng không còn mặt mũi nào đụng tới hộp thuốc nữa."

Khi nói điều đó, Ngụy Bách Vân cười lớn một mình, hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng ngày càng tăng trong mắt Lương Siêu.

Hơn nữa, cho dù là có để ý, nhưng với tính khí của anh ta, anh ta cũng sẽ không thèm để ý.

"Thằng nhãi, nhìn anh cũng tự biết thực lực của mình như thế nào, như vậy đi anh quỳ xuống đất dập đầu ba cái, bái tôi làm sư phụ của anh, như thế nào được chứ?"

"Này!"

"Cái dáng vẻ kiêu ngạo của anh thật đáng bị ăn đòn đấy biết không!"

Liễu Băng Loan chống nạnh và lớn tiếng chửi rủa, sau đó Lương Siêu mỉm cười và vẫy tay.

"Bái một người mù làm thầy, nói ra thì thật xấu hổ."

Nghe được những điều này, vẻ mặt của Ngụy Bách Vân tối sầm lại.

"Cô nói cái gì? Có gan nói lại một lần nữa!"

"Anh tức giận sao? là tôi đánh trúng chỗ đau của anh phải không?"

"Vậy để tôi nói chính xác hơn nha. Anh không hoàn toàn bị mù đâu. Có lẽ là cái tên Độc Long Nhãn rất phù hợp với anh đó."

"Đúng không?"
Chương 57: Tôi muốn bái anh làm thầy!

"Họ Lương kia, y thuật không bằng người ta lại bắt đầu công kích cá nhân? Tôi khinh!"

"Lão Liễu, ông thấy chưa? Đây chính là nhân phẩm của thằng rể hiền mà ông chọn!"

Hồ Tuyết Liên, Liễu Tường nhao nhao mắng chửi, nhưng Ngụy Bác Văn lại im lặng một cách lạ thường, sắc mặt liên tục thay đổi mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Tiểu Ngụy, cậu đừng để ý đến hắn, mau đi xem bệnh cho con gái tôi đi."

"Đúng vậy ngài Ngụy, không cần thiết chậm trễ thời gian vì loại người không có tố chất này, nếu ngài thật sự nhận loại người này làm đồ đệ mới là làm nhục thanh danh của mình."

Hai người tiếp tục nói hai câu, nhưng Ngụy Bác Văn vẫn không nhúc nhích.

Lương Siêu lại nhìn anh ta một cái, cười nói: "Anh cũng biết diễn lắm, chắc hiện tại trừ người thân bên cạnh thì không có bao nhiêu người biết mắt trái của anh bị mù đúng không?"

Soạt!

Ngụy Bác Văn lập tức biến sắc!

"Họ Lương, cậu đừng có nói nhăng nói..."

"Làm sao anh biết!"

Nói còn chưa dứt lời, Hồ Tuyết Liên đã nghe thấy Ngụy Bác Văn trầm giọng hỏi một câu, lúc này mới quay đầu qua khó tin nhìn về phía anh ta.

Một tiến sĩ Tây y, chuyên gia Tây y đỉnh cao kiêm cả nội khoa, ngoại khoa, thậm chí còn là cao thủ phẫu thuật mang thanh danh Nguỵ Nhất Đao mà mắt trái lại bị mù?

Chuyện này không có khả năng mới đúng?

Chẳng qua nhìn từ vẻ mặt và phản ứng lúc này của Ngụy Bác Văn thì trong lòng mọi người đều chắc chắn việc này là thật tám chín phần!

Nhưng người ta ngụy trang y chang người bình thường, trước đó mấy người bọn họ không ai phát hiện dấu vết, vậy vì sao Lương Siêu thấy được?

"Chẩn bệnh Bằng trung y không phải dựa vào máy móc tiên tiến gì, mà là nhìn, nghe, hỏi, sờ huyền diệu."

"Trong mắt cao thủ Trung y thật sự, có thể nói tình trạng sức khoẻ của mỗi người đều viết trên mặt họ, hơn nữa còn rất rõ ràng."

"Nói bậy!"

Ngụy Bác Văn không tin, nhưng anh ta vừa đáp lại một câu thì Lương Siêu lại nói: "Ừm, biết anh không tin Trung y bác đại tinh thâm, dạng người từng xuất ngoại du học như ai sẽ không hiểu."

"Xem tình trạng của anh thì chắc mẹ anh đã qua đời rất sớm đúng không?"

"Dù sao khi sinh anh ra thì khí huyết của bà ấy đã hao hụt, vì thế mới khiến mắt trái của anh mù bẩm sinh, nếu tôi đoán không sai, sau khi sinh anh ra thì bà không thể chịu được một tháng."

Soạt!

Ngụy Bác Văn lập tức trợn mắt, bộ dạng như thấy quỷ.

Cái tên này chỉ nhìn một hồi mà có thể nhìn ra mắt trái của mình mù bẩm sinh sao?

Hơn nữa mẹ anh ta thật sự sinh con xong thì đã mất vì bệnh vào ngày thứ hai mươi tám!

Thời gian hắn suy tính ra gần như không có chênh lệch!

Bây giờ trừ anh ta ra thì không còn người thứ hai biết được những chuyện này!

"Cậu, cậu đang làm trò quỷ gì? !"

Thấy phản ứng của anh ta, bọn người Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên biết ngay lại bị Lương Siêu nói trúng rồi!

"Ha ha..."

Lúc này Liễu Huy Hoàng bật cười, thậm chí trong mắt Liễu Băng Loan cũng bắt đầu hiện ra hình trái tim, lộ ra vẻ mặt si mê chưa bao giờ thể hiện từ lúc sinh ra tới nay!

Nhìn người thanh niên Lương Siêu này, cô đường đường là Nhị tiểu thư của Liễu gia mà lại không có tiền đồ lộ ra vẻ mặt mê trai...

Lương Siêu cười đi lên trước, vỗ vỗ Ngụy Bác Văn còn đang ngây ngốc.

"Đây không phải là mấy trò mánh khoé gì, mà là kết tinh trí tuệ mà lão tổ tông chúng ta trải qua hơn ngàn năm để ngưng kết ra, còn nữa, tính cách ngông cuồng này của anh cũng nên sửa lại."

"Thân là một bác sĩ, cả mắt của mình cũng trị không hết, anh còn ngông cuồng cái cọng lông gì nữa?"

"Không phải anh là người kiên định thờ phụng Tây y à, vậy đã qua mấy chục năm, sao không thấy Tây y chữa lành mắt trái cho anh chứ?"

Nói xong, Lương Siêu xách hòm thuốc đi lên lầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Vừa đi một nửa cầu thang thì Ngụy Bác Văn đột nhiên phản ứng, bỗng ngẩng đầu hét lớn: "Anh, ý của anh là, Trung y có thể chữa khỏi mắt trái của tôi?"

"Đây không phải mù bình thường, mà là loại mù bẩm sinh khó giải quyết nhất trong bệnh về khoa mắt!"

Ngụy Bác Văn còn cường điệu một lần, Lương Siêu cười nhạt một tiếng: "Đối với Trung y mà nói, chỉ cần là bệnh thì có thể trị."

"Chỉ là một loại mù bẩm sinh nho nhỏ mà thôi, hễ là thầy thuốc Trung y nào có chút đạo hạnh cũng sẽ không coi loại bệnh nhẹ này ra gì."

Chỉ là mù bẩm sinh mà thôi?

Con mẹ nó còn là bệnh nhẹ?

Ngụy Bác Văn cảm thấy có chút hỗn loạn: "Hừ, cái miệng mọc trên người anh, mún nói gì mà không được chứ? Có bản lĩnh anh chữa khỏi cho tôi đi!"

"Đừng nói chữa khỏi, chỉ cần anh có thể làm mắt trái của tôi có thể nhìn thấy dù chỉ một chút xíu ánh sáng, tôi sẽ lập tức thay đổi cái nhìn đối với Trung y, còn viết một bài luận văn học thuật ca ngợi công dụng của Trung y, đăng lên một trang web có y học quyền uy mang tính quốc tế!"

Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, lập tức không quay đầu lại mà nói: "Đi đến một gian phòng chờ đi, lát nữa tôi chữa cho anh."

"Trị bệnh cho anh cũng không phải để anh thay đổi cái nhìn gì, Trung y cũng không cần anh đi ca ngợi, thuần túy là vì mỗi một thầy thước Trung y đều có tấm lòng đó mà thôi."

Lần này, rốt cuộc không ai hoài nghi y thuật của hắn, cả Hồ Tuyết Liên vẫn luôn không ưa hắn cũng hậm hực ngậm miệng lại.

Trong phòng của Liễu Băng Khanh, sau khi Lương Siêu đi vào, thấy Liễu Băng Khanh đã hôn mê còn không ngừng run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng khó coi hơn trước đó, hiện lên một màu xanh đen quỷ dị, cả giá trị nhan sắc của cô ấy cũng bị kéo thấp không ít.

Mà sau khi bắt mạch xem bệnh, trong lòng Lương Siêu bỗng trầm xuống. Bệnh tình này quả thực còn tệ hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Nói một cách không khoa trương, nếu như không phải mấy ngày nay hắn luôn dùng kim châm giữ mạng cho cô ấy thì có lẽ bây giờ kinh mạch toàn thân Liễu Băng Khanh đã nổ tung mà chết.

Trước đó Lương Siêu còn lo lắng dược lực của Thanh U Đan mà mình luyện chế có quá mạnh hay không, bây giờ lại không chút do dự lấy ra cho Liễu Băng Khanh uống vào.

Sau một giờ, thấy Lương Siêu ra khỏi phòng, Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên lập tức chạy đến.

"Tiểu Siêu, Băng Khanh thế nào rồi?"

"Lương Siêu, trước đó cậu luôn đảm bảo sẽ trị khỏi cho con gái tôi! Cậu không thể nuốt lời!"

"Anh ơi, anh nhất định có thể trị hết cho chị dâu, Nghiên Nghiên tin tưởng anh!"

"..."

Lương Siêu hơi nhíu mày kiếm mà nhìn đám người, muốn nói lại thôi, sau đó hắn lắc đầu, nói: "Yên tâm, tạm thời bệnh tình của Băng Khanh đã ổn định lại, chẳng qua tình huống của cô ấy vẫn rất phức tạp, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với các người."

Nói xong, hắn đi trị liệu cho Ngụy Bác Văn.

Tuy hắn cảm thấy tên này thật chướng mắt, nhưng chỉ dựa vào việc lúc nãy anh ta coi thường Trung y thì hắn cũng pải làm anh ta tận mắt chứng kiến sự huyền diệu của Trung y.

Trị liệu cho Ngụy Bác Văn nhẹ nhàng hơn Liễu Băng Khanh nhiều. Cũng như hắn đã nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần nửa giờ thì Lương Siêu đã đi ra.

Đám người lại vây tới, hiện tại đã không ai quan tâm Ngụy Bác Văn, tiêu điểm chú ý đều tập trung trên người Liễu Băng Khanh.

Đám người lao nhao một hồi, Lương Siêu ra hiệu đè hai tay xuống.

"Mọi người yên lặng trước, cho tôi hỏi một vấn đề."

"Hai ngày này, rốt cuộc Băng Khanh đã bị chuyện gì kích động?"

"Kích động mà tôi ám chỉ là loại kích thích cực kì mãnh liệt ở phương diện tình cảm."

Tất cả mọi người bị hỏi sững sờ, nhưng vào lúc này.

Đùng!

Ngụy Bác Văn bỗng đẩy cửa vọt ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lương Siêu, mang theo vẻ mặt kích động, nước mắt rưng rưng!

"Tôi muốn bái sư! Đổi sang học Trung y!"

"Xin anh nhận tôi làm đồ đệ!"
Chương 58: Nguyên nhân bệnh

Ngay vừa rồi, Ngụy Bác Văn đột nhiên cảm giác một dòng khí mát lạnh bắt đầu không ngừng dâng trào trong mắt trái mình, đợi khi nó biến mất thì anh ta vội mở mắt ra.

Ngụy Bác Văn ngạc nhiên phát hiện mắt trái thật sự có thể nhìn thấy! Hơn nữa thị lực còn tốt hơn cả mắt phải!

Chỉ vẻn vẹn hơn nửa giờ, Lương Siêu này đã có thể giúp mình lấy lại ánh sáng lần nữa, quả thực quá thần kỳ!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nghĩ được như vậy, Ngụy Bác Văn lại dập mạnh đầu một cái.

"Cầu sư phụ, thu con làm đồ đệ!"

Lương Siêu gãi gãi đầu, tuy rất hiểu tâm tình kích động hiện tại của anh ta, nhưng không ngờ phản ứng lại quá kích như vậy.

"Chuyện đó, thật ra Tây y cũng không tệ."

"Huống chi bây giờ anh được coi như nhân vật cấp chuyên gia trong lĩnh vực Tây y, không cần thiết..."

"Không tệ cái rắm!"

"So với Trung y do lão tổ tông chúng ta để lại thì Tây y thật sự là cặn bã! Người man rợ mới dùng đến nó!"

"Mà chuyên gia như tôi so với ngài càng là cặn bã, mười mấy năm qua tôi cảm thấy đã uổng công học hành! Hiện tại thừa dịp còn trẻ, nhất định phải tranh thủ quay về chính đồ!"

Lương Siêu: "..."

Đám người: "..."

Cái tên này quả thực trở mặt nhanh như tốc độ ánh sáng...

Mà Lương Siêu lại là bắt đầu có chút thưởng thức người này, hiện nay người có thể giác ngộ nhanh như vậy đã rất ít gặp.

Chẳng qua hắn là truyền nhân Thiên Y, thu đồ đệ cũng không phải việc nhỏ, phải cực kỳ thận trọng, có yêu cầu rất cao về phẩm tính, ngộ tính, tư chất bẩm sinh..v…v, không thể qua loa được.

Suy nghĩ một chút rồi hắn nói: "Như vậy đi, thu đồ đệ thì thôi, nếu như anh thật cảm thấy hứng thú với Trung y thì khi nào rảnh rỗi tôi có thể tùy tiện dạy anh một vài thứ."

"Không được!"

"Nếu không làm đồ đệ thì chắc chắn người sẽ che giấu, con muốn người truyền thụ hết tất cả! Trung y là một loại y học huyền diệu, con, con thật sự yêu chết nó!"

Nói xong, Ngụy Bác Văn lại bắt đầu kích động đập đầu.

Một lần, hai lần, ba lần...

Cuối cùng liên tục dập mười cái, cả trán cũng bị đập chảy máu mà vẫn tiếp tục đập! Hơn nữa còn hung ác hơn lúc nãy!

Dù không nói một câu, nhưng hàm ý kia đã rất rõ ràng, lời ngầm chính là nếu anh không nhận tôi thì tôi cứ dập đầu mãi! Thẳng đến chết mới thôi!

Trước đó không phải anh còn nhắc đến tấm lòng người thầy thuốc sao, vậy vì cứu cái mạng này, anh nhất định phải nhận tôi!

Đám người triệt để im lặng, bọn họ đều nghe đến võ si, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu gặp y si, xem như mở mang kiến thức.

Lương Siêu không thể không thừa nhận, mình thật sự bị tên này làm bất đắc dĩ.

Vì cứu mạng anh ta, lại thấy thái độ anh ta thành kính như vậy, hắn chỉ có thể nhượng bộ một chút.

"Ngừng, đừng dập nữa."

"Tôi có thể cho anh một cơ hội, nếu như trong vòng một năm, anh có thể nắm giữ toàn bộ cơ sở lý luận Trung y, đến lúc đó tôi sẽ nhận anh làm đệ tử trên danh nghĩa, truyền y thuật cho anh."

Nghe xong, Ngụy Bác Văn mới dừng lại rồi chậm rãi đứng lên, vừa lau máu trên trán, vừa cười gật gật đầu.

"Được!"

"Quyết định như vậy đi!"

Sau khi cùng Lương Siêu trao đổi phương thức liên lạc thì anh ta vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi biệt thự Liễu gia, Ngụy Bác Văn lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách đoàn đội.

"Paul, tôi quyết định không trở về nữa sau này ở lại Hoa quốc để nghiên cứu Trung y!"

...

Đuổi đi Ngụy Bác Văn, sắc mặt Lương Siêu lại dần dần trầm xuống, liếc nhìn đám người một cái rồi nói: "Hiện tại, ai có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.

"Hai ngày gần đây Băng Khanh vẫn luôn ở trong nhà, không tiếp xúc với người khác, hơn nữa trước đó con bé cũng không yêu đương, sao lại có chuyện kích động vì tình cảm chứ?"

"Đúng đấy, đừng nói yêu đương, từ nhỏ đến lớn chị của em còn chưa có đối tượng thầm mến, tính tình luôn tương đối lạnh nhạt, vấn đề khó xuất hiện nhất chính là chuyện tình cảm."

"..."

Nghe xong, Lương Siêu nhíu mày lại.

Vậy thì kỳ quái.

Chẩn đoán trước đó của mình đối với Liễu Băng Khanh tuyệt đối không sai, hơn nữa căn bệnh của cô ấy ban đầu cũng phát sinh từ vấn đề tình cảm mới đúng.

"Anh ơi." Đúng lúc này, Lương Nghiên yếu ớt kêu lên một tiếng.

"Em liên tục hai đêm ngủ không yên, lúc đi vệ sinh có mơ hồ nghe hình như chị dâu nói điện thoại với người ta, hơn nữa còn lớn tiếng mấy câu."

Lương Siêu nghe vậy, lúc này lập tức lấy điện thoại của Liễu Băng Khanh ra, bảo Liễu Băng Loan giúp mở ra rồi tra danh sách cuộc gọi trong hai ngày nay của cô ấy.

Trên danh sách đó thể hiện, một người đàn ông tên là Bạch Hạo từng liên tục gọi đến, hơn nữa phần lớn đều vào lúc đêm khuya, số lần còn lên đến hơn ba mươi lần!

Đám người đi tới nhìn một chút, lập tức cảm thấy rất kinh ngạc.

Nghe tên của Bạch Hạo thôi đã biết nhất định là nam!

"Wow, chị của em cũng quá sành chơi."

"Còn biết giấu diếm tất cả mọi người, đêm hôm khuya khoắt lén nấu cháo điện thoại với bồ bịch nữa chứ!"

Liễu Băng Loan chép miệng than nhẹ, lập tức bị Liễu Huy Hoàng hung hăng trừng một cái.

"Tiểu Siêu, con đừng hiểu lầm, hiện tại Băng Khanh không có khả năng có đối tượng yêu thích, con cũng biết chuyện này mà."

Lương Siêu cười khổ lắc đầu, ngay sau đó Hồ Tuyết Liên vỗ lên trán, lập tức nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Trước đó lúc Băng Khanh té xỉu là đang xem TV, lúc ấy đúng lúc tôi đến phòng khách có nhìn thoáng qua, trên TV đang chiếu một bài phỏng vấn, mà hình như đối tượng phỏng vấn chính là Bạch Hạo!"

Hả?

Trong lòng Lương Siêu hơi rung động, vội vàng hỏi: "Dì, còn nhớ lúc ấy Băng Khanh xem kênh nào không?"

"Nhớ, chính là đài truyền hình Thiên Hải!"

Liễu Băng Loan vội vàng mở TV, tìm ra đài truyền hình Thiên Hải rồi bắt đầu chiếu lại, rất nhanh đã tìm được đoạn phỏng vấn Liễu Băng Khanh nhìn thấy trước khi té xỉu.

Chỉ thấy một thanh niên vừa cao lớn lại đẹp trai, mặc một bộ tây trang màu trắng đang vắt chân ngồi, hăng hái tiếp nhận buổi phỏng vấn của phóng viên.

"Anh Bạch tôn kính, rất cảm ơn anh có thể mang theo món tiền khổng lồ đến Thiên Hải chúng ta để đầu tư xây dựng, mà theo tôi biết thì anh cũng không phải là người bản địa của Thiên Hải?"

"Xin hỏi, vì nguyên nhân gì mà anh làm như vậy?"

Anh chàng đẹp trai tên là Bạch Hạo chỉnh lại cà vạt, cười nhạt và nói: "Thật ra, tất cả đều là ý của vị hôn thê của tôi, chẳng qua tôi là người chấp hành mà thôi."

"Mặt khác, tôi có thể tiết lộ thêm một tin tức, hôn lễ giữa tôi và vị hôn thê sẽ được tổ chức ở Thiên Hải."

"Đến lúc đó sẽ thành tâm mời phó giám đốc tập đoàn Thiên Đạt, đại tiểu thư Liễu gia - Quý cô Liễu Băng Khanh, tới làm phù dâu cho vị hôn thê của tôi."

Nhìn đến đây, lúc này Lương Siêu mới bấm nút tạm dừng, hơi nheo mắt lại.

Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, nguyên nhân Liễu Băng Khanh bệnh rất có thể là do Bạch Hạo này.

"Xem hết chưa?"

"Đều hài lòng rối chứ?"

Đám người đồng loạt quay người nhìn lại, lập tức nhìn thấy Liễu Băng Khanh gặp áo ngủ nhăn nheo, tóc tai rối bời đang đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang mỉm cười trên TV kia.

Mấy giây sau, cô ấy hít sâu một hơi rồi quay đầu lên lầu.

Liễu Băng Loan thấy Lương Siêu còn ngơ ra thì vội vàng nhéo miếng thịt trên hông hắn một cái.

"Anh rể, mau đuổi theo đi!"

"Hiện tại chị em đang trong lúc yếu ớt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để chị mở ra lòng ra với anh, thổ lộ hết tâm sự! Bỏ qua lần này thì không còn cơ hội đâu!"
Chương 59: Thể chất thu hút rác rưởi?

"Hả..." Lương Siêu gãi đầu một cái, nhất thời lại có chút do dự.

Hắn cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để thừa lúc vắng mà vào, nhưng hắn thật sự không muốn...

Với dạng phụ nữ cực phẩm như Liễu Băng Khanh, nếu thật sự không cẩn thận đi vào trong lòng cô ấy thì muốn trở ra sẽ rất khó!

"Trời ơi anh rể!"

"Anh nhanh đi đi!"

Liễu Băng Loan gấp đến độ dậm chân, lại đẩy Lương Siêu một cái.

Ngay sau đó Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên, thậm chí cả Lương Nghiên cũng bắt đầu thúc giục, Lương Siêu thầm than một tiếng rồi đành đứng dậy lên lầu.

Đi vào gian phòng của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu vừa ngồi xuống liền lập tức giải thích: "Cái kia, tôi không cố ý nhìn trộm riêng tư của cô."

"Chỉ muốn tìm nguyên nhân bệnh của cô, như vậy mới có thể giúp cô giải toả tâm sự, triệt để chữa trị cho cô."

Sau đó hắn còn nói rất nhiều, thấy Liễu Băng Khanh vẫn mặt lạnh, thờ ơ, Lương Siêu không khỏi quyết tâm liều mạng, trực tiếp hỏi: "Bạch Hạo kia là bạn trai cũ của cô à?"

Liễu Băng Khanh bỗng ngẩng đầu, mặt rất lạnh lẽo, oán giận nhìn chằm chằm Lương Siêu.

"Cảnh cáo anh, đừng có nhắc người này trước mặt tôi nữa."

"Hừ, nếu như cảnh cáo hữu dụng thì cô cũng không bị người ta hại thành bộ dạng như hiện tại."

"Ai trong đời không đụng phải mấy tên đàn ông cặn bã? Vì một tên rác rưởi mà huỷ luôn hạnh phúc cả đời, thậm chí mất luôn cả mạng!"

"Đáng hay sao!"

"Con mẹ nó cô đã ngốc nhiều năm như vậy, còn muốn tiếp tục như thế sao!"

Lương Siêu càng nói càng lớn, đến cuối cùng càng bắt đầu gân cổ lên mà mắng!

Liễu Băng Khanh nghe mà sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình.

Mà hành động này cũng là Lương Siêu cố tình làm, muốn dùng một phương thức cực đoan để tiến hành kích động đảo ngược, khiến bản thân cô ấy mở lòng, chủ động buông xuống.

Nhưng hắn cũng đang đánh cược, dù sao mức độ nguy hiểm khi làm như vậy cũng không nhỏ. Chẳng qua sau khi quan sát vẻ mặt Liễu Băng Khanh thì phán đoán sơ bộ là làm như vậy cũng hữu dụng!

"Nếu như thế thì càng cực đoan hơn một chút đi."

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lập tức quay người hung ác dụi vào mắt, khi quay lại lần nữa thì hốc mắt đã đỏ ửng lên, bắt đầu rơi nước mắt khóc lóc.

"Anh..." Liễu Băng Khanh cau mày lại, nhìn Lương Siêu một cách quái lạ: "Đàn ông con trai mà khóc cái gì?"

"Sao tôi lại không thể khóc!"

"Liễu Băng Khanh, cô cho rằng mình thảm nhất thế giới sao? Nếu so thảm thì cô chả là cái gì so với tôi cả!"

"Cô chỉ gặp được một tên đàn ông rác rưởi thôi, nhưng tôi thì sao? Từng gặp được chín người phụ nữ cặn bã!"

"A?" Liễu Băng Khanh ngơ ra, chuyện này là quỷ gì?

Ngay sau đó lại nghe Lương Siêu tiếp tục nói: "Người đàn bà cặn bã đầu tiên tôi gặp cũng là mối tình đầu, ban đầu tôi yêu cô ta như vậy, nhưng cô ta thì sao? Chỉ thèm muốn thân thể của tôi!"

"Cái gì?"

"Thèm, thèm muốn thân thể của anh?"

Lương Siêu thầm mắng cái miệng ngáo của mình, vội vàng đổi lại: "Không phải, nói sai, là thèm tiền của tôi!"

"Hẹn hò nửa năm mà cả tay cũng không cho tôi nắm một cái, còn lừa sạch tiền xài vặt cha mẹ cho tôi! Cha tôi tức giận đến mức đánh tôi một trận, nằm trong bệnh viện tận hai tháng!"

"Khi đó tôi còn có ảo tưởng với cô ta, nhưng lần tiếp theo gặp lại, đã thấy cô dùng tiền gạt được từ chỗ tôi, lái chiếc xe tôi mua cho cô ta mà đi chơi quên cả trời đất với một thằng ăn bám!"

"Nói đến người thứ hai càng kỳ quái hơn, lại là tên chết tiệt nam giả nữ!"

"Mãi đến khi tôi muốn lên giường với anh ta thì mới phát hiện, lúc ấy đã bị buồn nôn đến ói ra, cô nghĩ xem, bóng ma tâm lý lúc đó của tôi lớn bao nhiêu?"

"..."

"Nói đến người cuối cùng, giờ tôi còn hận đến ngứa răng!"

"Tôi còn chưa hôn cô ta lấy một lần mà cô ta lại nói mang thai, còn nói đứa con này của tôi, bảo tôi chịu trách nhiệm, lúc ấy tôi cảm thấy cô ta đáng thương, hơn nữa tương đối thích cô ta nên cũng đồng ý."

"Nhưng một tháng sau cô ta ngoài ý muốn sinh non, qua hai ba tháng bụng lại lớn lên."

"Nửa tháng sau ngã một phát lại sinh non, nhưng qua ba tháng lại mang thai!"

"Cứ như vậy mang thai rồi sinh non, sinh non lại mang thai, nhưng tôi còn chưa chạm vào cô một lần!"

"Cô thì sao? Cô có thể thảm hơn tôi hay sao?"

Liễu Băng Khanh vô ý thức lắc đầu.

Đúng là thật sự không bằng!

Thấy Lương Siêu khóc càng ngày càng thương tâm, Liễu Băng Khanh áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không ngờ tình sử của anh phong phú như thế, lại đáng sợ đến thế."

Tiếng khóc của Lương Siêu dần dừng, thấy vẻ mặt Liễu Băng Khanh không lạnh như băng như trước nữa, mà bắt đầu trở nên phong phú, hắn mừng thầm trong lòng.

Mẹ nó, mình tuyệt đối là quỷ tài giới diễn viên chưa được khai quật ra đây mà.

Thế giới này nợ tôi một cái cúp Tiểu Kim Nhân!

"Vậy cô còn không mau mau khuyên nhủ ta?"

"Khuyên thế nào? Tôi chưa từng khuyên ai cả?" Liễu Băng Khanh giơ tay ra, lộ ra vẻ mặt vô tội.

Nhưng thấy sắc mặt Lương Siêu lại ảm đạm muốn khóc tiếp, dưới tình thế cấp bách Liễu Băng Khanh vội vàng nói: "Cái kia, anh cũng đừng quá khó chịu, có lẽ anh sinh ra đã có thể chất hút rác rưởi đi."

"Đây là ông trời ban cho, trời sinh đã có sẵn, anh, anh nghĩ thoáng chút là được rồi."

Cái quái quỷ gì vậy?

Thể chất hút rác rưởi? !

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lương Siêu lập tức im lặng, thầm nghĩ nếu mình thật sự có trải nghiệm tình cảm thảm như vậy, cho dù không thương tâm chết, cũng nhất định bị câu này của Liễu Băng Khanh làm tức chết!

"Nể tình cô còn là bệnh nhân, tạm thời nhịn!" Lương Siêu nói thầm trong lòng rồi lên tiếng: "Tôi đã thảm như vậy còn gắng gượng qua được, vậy cô còn có lẩn quẩn trong lòng cái gì?"

"Hiện tại, có thể nói ra chuyện giữa cô và Bạch Hạo kia chưa?"

Vẻ mặt Liễu Băng Khanh lại lạnh xuống, chẳng qua lần này chỉ trầm ngâm hai phút rồi gật gật đầu.

"Tôi quen biết Bạch Hạo trong lúc ra nước ngoài học, lúc ấy anh ta rất ưu tú, chúng tôi quen biết một thời gian thì anh ta đã theo đuổi tôi rất mãnh liệt."

"Cuối cùng, tôi đồng ý."

"Từ lúc đó, chúng ta tiến vào kỳ yêu đương, trong lúc đó anh ta luôn muốn mướn phòng với tôi, nhưng vì xưa nay tính tôi bảo thủ nên luôn không chịu."

"Không ngờ cả một tháng mà anh ta cũng không nhịn được, có một lần đã bỏ thuốc vào rượu của tôi, làm tôi ngất đi rồi mang đến khách sạn muốn cưỡng ép."

Nói đến đây, Liễu Băng Khanh bắt đầu nghẹn ngào.

Lương Siêu cũng thầm than một tiếng, lại là một bủ cải trắng tốt đẹp bị heo ủi mất...

Nhưng ngay sau đó, Liễu Băng Khanh lại nói tiếp.

"Lúc anh ta sắp thành công thì một người phụ nữ xông vào phòng, tóm lấy anh ta đánh cho một trận, sau đó tôi mới biết được, người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của anh ta."

"Mà tôi cũng bị cô ta xem như người thứ ba, nhốt tôi vào phòng tối sỉ nhục ba ngày ba đêm."

"Sau khi thả tôi ra ngoài, cô ta lại bắt đầu trắng trợn tạo ra tin đồn nhảm đăng lên trang web của trường học chúng tôi."

"Cứ như vậy, thanh danh của tôi tan nát, danh dự bị hủy, bị mắng nhiếc bôi nhọ trong trường, dẫn đến cuối cùng bị trường đuổi học, đành phải chật vật về nước."

Nghe xong, Lương Siêu lộ ra vẻ mặt thương hại, trải nghiệm này cũng không tốt hơn mấy lời nói bừa vừa rồi của mình bao nhiêu.

Đang muốn an ủi cô thì điện thoại của Liễu Băng Khanh đột nhiên vang lên. Cái tên hiện ra trên màn hình chính Bạch Hạo.
Chương 60: Chị không gả thì em gả

Liễu Băng Khanh cười lạnh, cô đang định ấn nút tắt máy thì Lương Siêu lại giành máy trước và ấn nút nghe, sau đó tiện thể mở loa ngoài.

“Anh!”

“Đừng nóng vội.”

Lương Siêu hạ tay xuống và thấp giọng nói: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, thậm chí chính cô phải là người cởi nút thắt này. Hơn nữa, cô đã chịu hành hạ lâu như vậy, cũng đã đến lúc buông tay rồi.”

Nghe xong, Liễu Băng Khanh nghiến răng đầy vẻ oán hận. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nam lạnh lùng truyền đến.

“Con đĩ, cô nghĩ sao về chuyện tôi đã nói trước đó?”

“Năm ngày nữa là hôn lễ của tôi với Hồng Hồng. Cô nhất định phải tới buổi hôn lễ với thân phận phù dâu, hiểu chưa?”

Chết tiệt!

Không ngờ tên cặn bã này lại dám ngang ngược như thế?

Trong lòng Lương Siêu cười lạnh, ngay sau đó bọn họ còn nghe được 1 giọng nữ truyền tới.

“Liễu Băng Khanh, A Hạo đã nói rõ như vậy rồi. Cô đừng có mà mặt dày không biết xấu hổ như thế nữa!”

Người đang nói chuyện chính là Giang Hồng, vị hôn thê cũ của Bạch Hạo.

“Hơn nữa, trong buổi hôn lễ này, người làm cô dâu như tôi còn chuẩn bị cho cô một món quà đảm bảo cô sẽ trở thành phù dâu xinh đẹp nhất trong lịch sử.”

Món quà?

“A…”

Liễu Băng Khanh cười lạnh, đương nhiên là cô không tin Giang Hồng là người tốt bụng như vậy.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt khích lệ của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Giang Hồng, tôi cảm thấy thương thay cho cô. Không ngờ một tên cặn bã như anh ta lại được cô coi như một bảo vật.”

“Trước khi cô ra nước ngoài đi tìm tên cặn bã Bạch Hạo này, tôi còn tưởng cô sẽ chia tay dứt khoát với anh ta, không ngờ cuối cùng cô lại lựa chọn lấy anh ta.”

“Đúng rồi, khi anh ta gọi điện thoại cho tôi vào 2 hôm trước, lúc đó nhất định cô không ở bên anh ta đúng không? Cô không biết lúc đó giọng điệu của anh ta dịu dàng đến mức nào đâu.”

“Không chỉ cầu xin tôi phối hợp với cô, tham dự buổi hôn lễ và trở thành phù dâu của cô.”

“Mà còn cầu xin tôi tha thứ cho anh ta, nói rằng anh ta cưới cô chỉ là vì bất đắc dĩ. Sau này anh ta sẽ tận lực bù đắp cho tôi.”

“Thậm chí anh ta vẫn còn muốn tiếp tục bí mật hẹn hò với tôi và còn hứa hẹn với tôi rất nhiều lợi ích, muốn biến tôi trở thành tình nhân trong bóng tối của anh ta. Và còn…”

Liễu Băng Khanh còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng la hét và mắng mỏ ầm ĩ truyền tới.

“Hồng Hồng, em đừng hiểu lầm! Không giống như cô ta nói đâu, anh…A!”

“Giải thích cái đầu anh!”

“Tên họ Bạch kia, bà đây đã tin tưởng anh hết lần này đến lần khác, vậy mà anh cho rằng bà đây là đồ ngốc thật sao? Anh có tin ngay bây giờ bà đây phế anh không?”

“Vợ ơi bình tĩnh, rõ ràng con đĩ đó đang khiêu khích…”

“Câm miệng! Tối hôm nay, anh chờ đấy! Chúng ta chưa xong chuyện này đâu!”

“...”

Nhất thời Liễu Băng Khanh cảm thấy có chút hả giận, thầm mắng đáng đời.

Ngay sau khi tiếng ồn lắng xuống, Giang Hồng nói tiếp: “Liễu Băng Khanh, 8 giờ sáng mai, tôi muốn gặp cô tại quán cà phê Lam Sơn ở phía dưới của tập đoàn Thiên Đạt, cô có dám gặp không?”

“Không hứng thú.”

“Phi!”

Tiếng chửi rủa của Giang Hồng truyền qua điện thoại.

“Đồ đĩ vô liêm sỉ! Ngay cả trên địa bàn nhà mình mà cô cũng không dám gặp tôi sao? Cô sợ tôi tới mức nào đây?”

“Muốn bắt chước mấy con trà xanh nháy mắt với chồng người khác mà gan bé thế! Cẩn thận có ngày chết lúc nào cũng không biết!”

Nghe vậy, Lương Siêu cau mày.

Trước đây, hắn còn tưởng Giang Hồng cũng là người bị hại nên trong lòng cũng có chút đồng cảm với cô gái này. Thế nhưng hiện tại xem ra, cô gái này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, cùng một loại người với Bạch Hạo.

Thấy Liễu Băng Khanh lạnh lùng định ngắt điện thoại, Lương Siêu ngăn cô lại và nói: “Được, theo như cô nói, 8 giờ sáng mai gặp nhau tại quán cà phê Lam Sơn.”

“Anh là ai? Là gì của Liễu Băng Khanh?”

Lương Siêu cười lạnh nói: “Ngay cả người hỏng não như cô cũng có chồng chưa cưới vậy thì tiên nữ như Liễu Băng Khanh đương nhiên cũng có chồng chưa cưới là tôi đây rồi.”

“Anh, anh nói tôi làm sao cơ!”

“Nói cô hỏng não đấy, cô biết rõ tên họ Bạch kia là đồ khốn rồi mà vẫn ép anh ta cưới cô. Như vậy không phải là hỏng não thì là gì?”

“A a a!”

Giang Hồng tức phát điên: “Anh dám mắng tôi! Anh là cái thứ khốn kiếp gì mà dám mắng tôi! Anh, anh chờ đấy! Tôi nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đắt vì lời nói hôm nay!”

“Được thôi.”

Lương Siêu cười gật đầu: “Không cần phải chờ, ngày mai tôi sẽ đến đó cùng với Liễu Băng Khanh. Đến lúc đó, cô có thể bắt tôi trả một cái giá đắt với điều kiện là cô phải có bản lĩnh đó đã.”

Nói xong, hắn tắt điện thoại.

Ngay sau đó, Liễu Băng Khanh giật lấy điện thoại và trừng mắt nhìn hắn với vẻ tức giận.

“Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”

“Dựa vào tôi là chồng chưa cưới của cô.

Lương Siêu nói với vẻ đương nhiên nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của Liễu Băng Khanh, hắn vội nói: “Là chồng chưa cưới tạm thời, tạm thời thôi.”

“Huống chi cơ hội xả giận tốt như vậy, nếu như bỏ lỡ thì chẳng phải rất tiếc sao? Ngày mai có tôi ở bên cô, cô chỉ cần trút giận là được, chuyện còn lại không cần phải lo.”

Đúng thế, Lương Siêu làm như vậy chính là vì muốn giúp cô xả cơn giận đè nén trong lòng suốt mấy năm qua.

Bằng cách đó, chắc hẳn ngày cô hồi phục sẽ không còn xa nữa và thời gian hủy bỏ hôn ước cũng tới gần hơn.

Nghe Lương Siêu nói như vậy, tuy Liễu Băng Khanh vẫn còn tức giận nhưng trong lòng cũng ấm áp hẳn lên.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng. Thấy vậy, mọi người lập tức xúm vào chất vấn một hồi. Lương iIêu thật sự không chịu nổi nữa, thấy Lương Nghiên vẫn còn muốn ở lại chơi, hắn vội vàng chào tạm biệt và ra về một mình.

“Chị, chị và tên Bạch Hạo kia xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cái gì mà Bạch Hạo hay Hắc Hạo, người đàn ông tương lai của chị con chỉ có một, đó là Tiểu Siêu!”

“Băng Khanh, con nói xem, hiện tại con cảm thấy như thế nào đối với Tiểu Siêu?”

“Cuộc hôn nhân thử này có cần tiếp tục nữa không? Con có muốn trực tiếp tiến hành hôn lễ luôn không?”

“Không cần!”

Liễu Băng Khanh cười thẹn thùng, vô thức từ chối.

Ngay sau đó, Liễu Băng Loan tỏ vẻ thấu hiểu.

“Chị, nếu chị cảm thấy khó xử cũng không sao. Nếu chị không muốn lấy thì để em lấy cũng được. Hơn nữa, em cũng không cần sống thử, ngày mai đi đăng kí lấy giấy luôn là được hoặc là ngày kia tổ chức hôn lễ.

“Bố, bố thấy vậy có được không?”

“Băng Loan, em…”

Liễu Băng Khanh kinh ngạc nhìn Liễu Băng Loan, cả người ngơ ngác.

Thấy mắt Liễu Huy Hoàng sáng lên, cô vội nói: “Con nói không cần ý là không cần gấp quá. Chỉ là con muốn biết nhiều hơn về hắn chứ không có ý muốn từ hôn.”

“Băng Loan, em vẫn còn nhỏ. Em phải tập trung nhiều hơn vào việc học, em hiểu chưa?”

Vừa về tới nhà, Lương Siêu thấy Sở Diệu Y cùng với một ông già đang chờ ở cửa. Nhìn thấy hắn, Sở Diệu Y lập tức giới thiệu: “Lương Siêu, đây là ông nội của tôi.”

“Trước khi anh đánh Từ Xuyên, ông nội của tôi còn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện nên ông đặc biệt đi tìm Từ Xuyên. Tuy không ngăn được ông ta nhưng ông nội cũng đã tốn không ít sức lực.”

Lương Siêu cúi đầu cảm ơn với Sở Hà.

Thấy vậy, Sở Hà vội nghiêng người nâng hắn dậy: “Lương đại sư, ngay cả cao thủ như Từ Xuyên mà ngài cũng có thể phế bỏ cho nên tôi không thể nhận lễ lớn như vậy được đâu.”

“Hôm nay, tôi đại diện cho phân bộ Vũ Minh Thiên Hải tới đây muốn tìm ngài thương lượng một vài chuyện.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom