• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyền Nhân Thiên Y (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Chồng tôi là Triệu Thiết Trụ

“Xì.”

Sau khi nhìn quần áo trên người Lương Siêu, người phụ nữ khịt mũi khinh thường: “Cho dù có nghe thấy hay nhìn thấy thì đã làm sao?”

“Cậu cho rằng nơi này là hàng vỉa hè hay sao? Đây là cửa hàng bán đồ xa xỉ! Đây không phải là nơi để nói đạo lý đến trước hay đến sau mà là người nào trả giá cao thì sẽ có được nó!”

“Lại còn muốn đoạt quần áo của tôi sao? Cậu có năng lực đó không?”

Sắc mặt của Lương Siêu tối sầm lại, còn người nhân viên bán hàng kia vội vàng cười gật đầu và nịnh hót.

“Ngài nói rất đúng.”

“Người như cậu ta tôi thấy không ít, cũng chỉ là đưa đứa trẻ tới đây ngắm nghía xung quanh hoặc cùng lắm chụp vài bức ảnh đăng lên mà thôi.”

“Mong ngài đừng chấp nhặt với anh ta, nếu như để ảnh hưởng tới tâm trạng mua sắm của ngài thì không đáng đâu ạ.”

Người phụ nữ rất thích lời nịnh hót này, thậm chí sau đó còn chọn thêm vài bộ quần áo nữa để nhân viên cửa hàng đóng gói và những bộ mà bà ta chọn đều trúng những bộ trước đó Lương Nghiên rất thích.

Thấy vậy, Lương Siêu tức lên đỉnh đầu nhưng đột nhiên Lương Nghiên chạy tới và nắm tay hắn rồi lắc đầu.

“Anh, cứ coi như hết hàng rồi đi…”

“Em không muốn nữa, chúng ta tới một cửa hàng khác rẻ hơn rồi chọn đại một bộ là được rồi.”

“Ha ha!”

Người phụ nữ che miệng cười: “Thấy không, một người lớn như cậu còn chẳng bằng một đứa trẻ, xem lại đức hạnh của cậu đi. Những cửa hàng vỉa hè bên ngoài mới là lựa chọn của các người.”

“Đúng vậy.”

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh vừa gói hàng vừa trả lời: “Nhìn cô bé này ngay cả một bộ quần áo của mình cũng không có, nói không chừng chỉ là đồ đi nhặt của mấy kẻ ăn mày rách rưới, khéo ngay cả đến cửa hàng vỉa hè cũng không mua nổi.”

“Người như bọn họ chỉ xứng với đống quần áo và giày dép của người khác ở trong bãi rác mà thôi.”

Lương Nghiên cúi đầu ngày càng thấp, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt còn sắc mặt của Lương SIêu cũng ngày càng tối sầm lại, vô cùng đau lòng.

“Anh, em xin anh.”

“Chúng ta mau đi thôi…”

“Nghiên Nghiên ngoan nào, đừng khóc nữa.”

Sau khi vỗ về an ủi xong, Lương Siêu lấy chiếc thẻ đen mà Khương Văn Hiên đưa cho hắn khi đó và ném thẳng vào mặt nhân viên bán hàng.

“Mau giương cái mắt chó của cô mà nhìn cho kỹ đây là cái gì!”

Nhân viên bán hàng nhặt chiếc thẻ đen kia lên, nhất thời vô cùng kinh sợ!

“Cái này…Là thẻ thành viên tối cao của tập đoàn Khương thị?”

“Sao anh lại có thẻ này được?”

“Tôi có cần phải giải thích cho cô không?”

Lương Siêu lạnh lùng nói: “Mau đưa bộ quần áo trong tủ kính cho tôi còn cả những bộ quần áo mà người phụ nữ kia vừa chọn nữa, tôi muốn tất.”

Nói xong, hắn liếc nhìn người phụ nữ kia, khinh thường nói: “Trả giá cao nhất thì được ư! Hừ!”

“Chỉ bằng thẻ đen này của tôi, tôi đã có thể mua được tất cả quần áo ở trong cửa hàng này mà không tốn một xu nào. Bây giờ là nói về địa vị, bà đã hiểu chưa?”

“Bà cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn mà lại muốn đoạt đồ của tôi được sao? Bà có xứng không?”

“Cậu!”

Người phụ nữ tức giận tới mức khó thở:”Chắc chắn trên thẻ này không viết tên của cậu, chắc chắn là do cậu nhặt được!”

Nhân viên bán hàng kia cũng lập tức phản ứng lại.

“Đúng!”

“Thậm chí khả năng bị ăn trộm là rất lớn!”

“Đồ không biết trời cao đất rộng là gì, anh có biết thân phận của những người sở hữu loại thẻ này là gì không? Ngay cả thứ này mà anh cũng dám trộm! Bảo vệ đâu!”

Thấy vậy, trong lòng Lương Nghiên lại càng hoảng sợ.

Cô bé vội vàng tiến lên và nắm lấy tay nhân viên bán hàng, vừa khóc vừa van xin: “Chị gái xinh đẹp, anh trai của em không phải là ăn trộm đâu, xin chị đừng gọi người tới. Em, chúng em đi là được đúng không?”

“Đi?”

“Đừng có mơ!”

Nhân viên bán hàng đẩy Lương Nghiên ra và nghiêm khắc nói: “Ngay cả thẻ tối cao của tập đoàn Khương thị mà cũng dám ăn cắp, nhất định phải xử lý anh ta nghiêm khắc!”

Ngay sau đó, có mấy nhân viên bảo vệ đã vây quanh hắn và người đứng đầu chính là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm.

“Tiểu Nhã, có chuyện gì vậy?”

Tôn Nhã lập tức chỉ vào Lương Siêu và kể lại đầu đuôi sự việc. Vị tổng giám đốc hết nhìn thẻ đen tối cao rồi lại nhìn Lương Siêu, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngày hôm qua, tiểu Khương tổng đã đề cập cụ thể trong video họp hội nghị rằng đã phát hành một tấm thẻ tối cao khác của tập đoàn cho một người thanh niên.

“Dương tổng còn đang do dự điều gì?”

“Tính chất của sự việc rất nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm khắc!”

“Đúng vậy.”

Người phụ nữ kia cũng tỏ vẻ khó chịu: “Mua quần áo ở chỗ các người cũng thật tốn sức, tất cả đều bị tên ăn trộm này làm hỏng hết rồi!”

“Bảo vệ ở trung tâm của các người vô dụng như vậy sao? Chỉ cần cho thằng nhãi này ăn mấy đòn cho nhớ đời rồi đưa tới cục cảnh sát là được! Phải bắt cậu ta ăn cơm tù mấy năm mới được!”

“Phu nhân, xin ngài hãy bình tĩnh.”

Dương Kiến Nghiệp nói, mặc dù ông ta cảm thấy người thanh niên ăn mặc xuề xòa này không xứng đáng có được thẻ tối cao nhưng để đảm bảo an toàn, ông ta vẫn nháy mắt với Tiểu Nhã ý bảo cô ta tạm thời đừng hành động hấp tấp còn ông ta chụp trộm một bức ảnh Lương Siêu rồi rời đi.

Sau khi Dương Kiến Nghiệp rời đi, người phụ nữ trợn mắt nhìn hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên.

“Tôi sẽ nhớ kĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay!”

“Một thằng nhãi nghèo đói cùng với một con đĩ đê tiện mà cũng dám đến cửa hàng quần áo sang trọng mua đồ sao? Đúng là một trò cười!”

Bốp!

Lương Siêu không thể nhịn được nữa, hắn ra tay tát người phụ nữ kia một phát đau điếng!

Bà ta mắng hắn thì còn có thể miễn cưỡng chịu được.

Nhưng bà ta lại mắng em gái của hắn ư? Cho dù có là thần tiên đi chăng nữa thì ông đây cũng không nhịn được!

“A!”

“Cậu, đồ ăn mày này, cậu lại dám…”

Bốp!

Lương Siêu lại tát thêm một phát nữa khiến cho người phụ nữ kia tức đến mức phát điên. Bà ta lập tức cất giọng mắng chửi như sư tử hà đông khiến cho Tôn Nhã đứng ngơ ngác ở một bên nhìn.

“Cô mù à!”

“Không thấy cậu ta dám đánh tôi sao! Mau gọi bảo vệ tới đây! Đánh thằng ăn mày này cho tôi! Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Nói cho cô biết, chồng của tôi là Triệu Thiết Trụ! Nếu như hôm nay không xử lý được chuyện này khiến cho tôi vừa lòng thì tôi sẽ bảo chồng cho người tới phá cửa hàng của các cô!”

Nghe vậy, Tôn Nhã rất sốc. Triệu Thiết Trụ là một tên khốn nổi tiếng với các thủ đoạn tàn nhẫn ở thời này và còn có hậu thuẫn rất vững chắc sau lưng!

Nếu như thật sự đưa con người tàn nhẫn đó tới thì ngay cả Dương Kiến Nghiệp là người yêu của cô ta cũng vô ích! Vì thế cô ta vội vàng vẫy tay gọi bảo vệ!

Cùng lúc đó.

Sau khi Dương Kiến Nghiệp gửi ảnh của Lương Siêu cho Khương Văn Hiên, ông ta lập tức nhận được cuộc gọi từ bên kia.

“Alo, tiểu Khương tổng.”

“Người ở trong ảnh đang ở chỗ ông sao?”

Khương Văn Hiên vội hỏi, Dương Kiến Nghiệp gật đầu rồi giải thích ngắn gọn về những chuyện xảy ra trước đó nhưng không ngờ Khương Văn Hiên lại đột nhiên hét lớn!

“Đồ ngu!”

“Các người đều là một lũ ngu xuẩn!”

Ngay sau đó, Khương Bạch Đào giật lấy điện thoại và lập tức ra lệnh: “Nghe đây, đó là người đã cứu mạng tôi! Cậu ấy chính là vị khách quý nhất của tập đoàn Khương thị, độc nhất vô nhị!”

Dương Kiến Nghiệp vô cùng kinh ngạc, lưng đổ đầy mồ lạnh.

“Bây giờ ông lập tức quay lại, bằng mọi giá phải giải quyết toàn bộ hiểu lầm cho tôi, đồng thời phải tiếp đãi Lương thần y bằng những đãi ngộ cao nhất! Nếu như ông dám chậm trễ thì tôi sẽ hỏi tội ông đấy!”

“Vâng! Thưa chủ tịch!”

Sau khi ngắt điện thoại, Dương Kiến Nghiệp vội vàng quay lại nhưng lại thấy một đống lộn xộn bên trong cửa hàng. Có mấy nhân viên bảo vệ đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, hiển nhiên bọn họ đã động tay động chân rồi.

Dương Kiến Nghiệp vô cùng sợ hãi, ông ta nhìn thấy Lương Nghiên đang dịu dàng vỗ về em gái của mình khiến cho sắc mặt ông ta đỏ lên còn đầu óc thì trống rỗng!

Bây giờ ông ta có thể làm gì đây?

Mà lúc này, Tôn Nhã còn cúi người và chỉ vào Lương Siêu với vẻ tức giận: “Quản lý Dương, không ngờ anh ta lại đánh nhau giỏi như vậy, ngài mau phái thêm người qua đây đi!”
Chương 32: Cô gái, cô có bán đôi tất đang đeo không?

Gọi thêm người ư?

“Gọi thêm cái đầu cô ấy!”

Khóe miệng Dương Kiến Nghiệp giật giật, ông ta tát Tôn Nhã 7, 8 cái!

“Ngài Lương, tôi thật sự xin lỗi. Là do tôi quản lý không nghiêm nên mới xảy ra hiểu lầm lớn như vậy. Ngài muốn chọn bộ quần áo nào cũng được, tôi sẽ sắp xếp người mang đồ đến tận nhà cho ngài!”

Lương Siêu ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ người này làm việc cũng khá cẩn thận.

“Từ trước tới nay, em gái tôi chưa từng chịu ủy khuất như thế bao giờ. Con bé vẫn còn đang khóc, chuyện này giờ tính sao đây?”

Dương Kiến Nghiệp vội nói: “Xin ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm chuyện này và cho hai anh em ngài có một lời giải thích thỏa đáng!”

Sau đó, Dương Kiến Nghiệp thay đổi vẻ mặt và lạnh lùng nhìn sang Tôn nhã.

“Ngay bây giờ, cô lập tức đi kết toán tiền lương rồi rời khỏi đây ngay. Tập đoàn Khương thị sẽ đưa cô vào danh sách đen của các doanh nghiệp, tập đoàn nên cô sẽ không thể làm ở bất cứ đâu tại Thiên Hải.”

Khuôn mặt của Tôn Nhã tái nhợt.

“Tên chết tiệt kia!”

“Tôi đã ngủ với ông! Lương tâm của ông cho chó ăn rồi sao! Tôi thấy ông chính là sợ vợ nên mới kiếm cớ để thoát khỏi tôi!”

“Ông chơi đùa bà đây miễn phí hơn 1 tháng còn chưa nói, hiện tại lại dám phủi tay sạch sẽ như thế!”

“Câm miệng!”

Dương Kiến Nghiệp không dám để cô ta tiếp tục mắng chửi nữa nên ông ta nhanh chóng ra hiệu cho bảo vệ mà mình đưa theo kéo cô ta ra ngoài.

Thấy vậy, người phụ nữ kia liền nói.

“Dương tổng, mấy người làm vậy là sao?”

“Tôi chính là khách hàng lâu năm của trung tâm mua sắm, ông định vì tên ăn mày như cậu ta mà đắc tội với tôi ư?”

“Ông xem tên ăn mày này dám đánh tôi, ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”

Giải thích?

Đột nhiên Dương Kiến Nghiệp gật đầu, nhìn về phía bà ta với vẻ lạnh lùng.

“Được, hiện tại tôi sẽ tuyên bố ngay ở đây rằng bà đã bị đưa vào danh sách đen của tập đoàn Khương thị chúng tôi. Tất cả khách sạn, nhà hàng và trung tâm mua sắm thuộc tập đoàn Khương thị sẽ không còn chào đón bà nữa.”

“Cái gì?”

“Ông!”

“Chồng của tôi là Triệu Thiết Trụ! Vậy mà ông lại dám…”

“Người đâu! Mau kéo người đàn bà chanh chua này ra ngoài cho tôi!”

Còn Triệu Thiết Trụ ư?

Đó cũng chỉ là một tên khốn kiếp mà thôi, còn không bằng cả một ngón chân của Lương Siêu.

Sau khi người phụ nữ bị kéo ra ngoài, Dương Kiến Nghiệp liền quay lại xin lỗi với Lương Siêu và cho người đi lấy mấy bộ quần áo nam mà ông ta vừa tỉ mỉ lựa chọn.

Lễ phục, quần áo thường ngày, quần áo vận động đều có cả cho nên cơn tức giận của Lương Siêu cũng tan đi một nửa.

“Mau thu dọn toàn bộ quần áo trẻ em mà tôi chọn trước đó, phiền ông cho người tới mang đi giúp tôi.”

“Được ạ, đây là chuyện mà tôi phải làm.”

Thấy Lương Nghiên ngừng khóc, hắn đang nghĩ định chọn thêm cho cô bé vài bộ nữa nhưng đột nhiên cô bé chạy ra khỏi cửa hàng và nhìn thấy một loli vừa đi ra từ cửa hàng cách đó không xa với ánh mắt sáng ngời.

Loli này cao 1m6, buộc tóc hai bên trông rất đáng yêu. Trong tay loli đang cầm một đôi tất mới mua màu trắng như tuyết với vẻ mặt thích thú.

“Oa!”

“Đôi tất kia đẹp quá! Trên đó còn in hình Hello Kitty mà em thích nhất nữa!”

“Đi thôi, anh mua cho em một đôi.”

Nói xong, Lương Siêu mỉm cười đưa cô bé vào cửa hàng mà loli kia vừa rẽ vào. Tuy nhiên bọn họ lại được thông báo rằng đôi tất màu trắng kia đã hết hàng rồi, đôi tất mà loli kia mua chính là đôi cuối cùng.

Hơn nữa, đôi tất trắng kia đã ngừng sản xuất nên không thể đặt hàng được nữa!

Hắn muốn tìm loli kia thương lượng xem có thể bán đôi tất kia với giá cao cho mình được không, thế nhưng Lương Siêu vừa mới đuổi theo ra khỏi cửa hàng thì đã không còn thấy đối phương đâu nữa.

Nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt của Lương Siêu, Lương Nghiên còn khuyên ngược lại hắn.

“Anh, không sao đâu. Sau này gặp lại người đó, anh mua lại cho em là được rồi.”

“Hiện tại Nghiên Nghiên đói rồi, em muốn ăn cơm anh làm.”

Trên mặt Lương Siêu tràn ngập vẻ cưng chiều, hắn xoay người bế cô bé lên.

“Đi thôi, chúng ta về nhà!”

“Anh sẽ làm cho em một bữa tiệc lớn!”

“Yeah! Có bữa tiệc lớn để ăn rồi!”

Một tiếng sau.

Khi trở về biệt thự, Lương Siêu vừa định mở cửa thì nghe thấy phía sau có tiếng động cơ ầm ĩ. Hắn quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một chiếc xe thể thao Mustang nhỏ màu đỏ phóng lướt qua, trùng hợp thay người lái xe lại là cô gái loli mà hắn đã gặp ở trung tâm mua sắm!

Thậm chí người đó còn đeo đôi tất màu trắng mà Lương Nghiên rất thích!

Ôi trời, có cần trùng hợp như vậy không?

Không ngờ đó lại là hàng xóm của hắn?

“Nghiên Nghiên, em vào nhà trước đi. Lát nữa, anh sẽ về ngay.”

Sau khi vội vàng giải thích một tiếng, Lương Siêu lập tức đuổi theo. Hắn vừa hét vừa chạy nhưng cô gái loli đang đeo tai nghe nên không nghe thấy hắn gọi, thậm chí còn phóng ra khỏi khu biệt thự với tốc độ 80km/h.

Nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng xa, Lương Siêu cảm thấy chua xót. Hắn làm sao có thể chạy bộ đuổi kịp chiếc xe thể thao đó được nên hắn đành bắt một chiếc taxi và đuổi theo phía sau.

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe taxi đã đến cổng Đại học Thiên Hải, tài xế lái xe cười nói.

“Chàng trai, taxi không thể vào bên trong trường đại học được nên chỉ có thể đuổi theo tới đây thôi.”

“Tiền xe hết 60.”

Lương Siêu sờ sờ túi quần không còn một đồng nào, hắn cười gượng nói: “Chú ơi, cháu đi vội quá nên không mang theo gì cả. Chú đợi cháu một chút, lát cháu sẽ ra trả tiền cho chú.”

“Này, này.”

Nhìn thấy Lương Siêu vội vàng xuống xe, biến mất không còn bóng dáng, tài xế mới hiểu ra, mắng chửi: “Đây là loại người gì vậy! Đến tiền xe còn không trả nổi mà còn muốn theo đuổi gái xinh lái xe thể thao?”

“Tôi nhổ vào!”

Lương Siêu đi vào trường đại học Thiên Hải. Sau khi đi hết một vòng quanh trường, cuối cùng hắn đã tìm thấy chiếc xe thể tháo Mustang nhỏ màu đỏ ở bên ngoài một tòa nhà.

Vì muốn làm cho em gái vui mà người làm anh như hắn đã cố hết sức!

Nhìn thoáng qua tấm biển ‘Câu lạc bộ Taekwondo’ treo bên ngoài tòa nhà, Lương Siêu không hề nghĩ ngợi gì mà bước vào.

Lúc này, cô gái loli buộc tóc hai bên đang giải thích các động tác võ thuật trên bục.

“Hôm nay tôi sẽ dạy cho mọi người một động tác rất khó.”

“Hôm nay tôi quên không mang đồ luyện tập theo nên chủ yếu sẽ nói về kỹ thuật cho mọi người…”

“Bạn gái xinh đẹp ơi!”

Lương Siêu mỉm cười vẫy tay với cô gái. Lúc đầu, mọi người không để ý tới hắn lắm cho đến khi hắn nhẹ nhàng nhảy lên bục.

“Uầy? Người anh em này có chút bản lĩnh đấy!”

“Cậu ta tới tìm phó chủ tịch câu lạc bộ phải không? Nhưng hình như trong đám người theo đuổi phó chủ tịch câu lạc bộ của chúng ta hình như không có ai giống như anh ta cả?”

“...”

Lúc này, cô gái loli Sở Diệu Y cũng quay đầu nhìn hắn.

“Anh vừa gọi tôi sao?”

“Đúng.”

Lương Siêu gật đầu cười: “Tôi là hàng xóm của cô, tôi đuổi theo cô cả quãng đường tới đây.”

Hàng xóm?

Sở Diệu Y khinh thường, cách tiếp cận này quá lỗi thời rồi.

“Có việc gì mau nói đi, tôi không rảnh nói chuyện với anh.”

Hử?

Không ngờ cô gái loli này tính tình lại thất thường như vậy.

Sau khi nói thầm một hồi, Lương Siêu bắt đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân thon thả của Sở Diệu Y và điều này khiến cho những người khác cảm thấy kinh ngạc.

Uầy, người anh em này gan ghê!

Không ngờ lại dám trêu chọc phó chủ tịch như thế?

Lúc này, Sở Diệu Y vô cùng tức giận.

“Anh đang nhìn chỗ nào đấy? Đồ lưu manh!”

“Đừng đừng!”

Thấy Sở Diệu Y tức giận, Lương Siêu vội vàng xua tay. Hắn ngại ngùng chỉ vào đôi tất màu trắng mà cô ấy đang đeo.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn thương lượng với cô thôi.”

“Cô có thể bán đôi tất mà cô đang đeo cho tôi được không?”
Chương 33: Có ba cửa ải!

Khán giả đều một mảnh náo động!

Mọi người ngơ ngác nhìn Lương Siêu trên sân khấu, mặc dù tên này ăn mặc rách rưới nhưng không ngờ hắn lại chơi giỏi như vậy!

Nhưng lại muốn một đôi tất!

Chỉ là sự lựa chọn của đối tượng này ... thực sự sai lầm và thái quá.

Nhất thời Sở Diệu Y không kịp thời phản ứng, nhưng sau khi cảm nhận được ánh mắt chế giễu từ mọi người, nghiền ngẫm ánh mắt đó rồi mới nhận ra rằng cái tên này thật đê hèn!

Trực tiếp xem hắn là tên biến thái thỉnh thoảng xuất hiện trong trường học, thích ăn cắp quần lót và tất của nữ sinh vào ban đêm, còn dám trắng trợn như vậy!

Dượng chịu được nhưng mà mợ cũng không được!

"Chịu chết đi!"

Không cho Lương Siêu có cơ hội để giải thích, ngay lập tức Sở Diệu Y đá vào mặt hắn!

Thấy vậy, nhiều người có mặt hiện trường đều che mắt lại.

Với tư cách là phó chủ tịch câu lạc bộ taekwondo của bọn họ, khi còn trẻ Sở Diệu Y đã đạt đến đai đen tam đoạn!

Hơn nữa, cô ấy rất hay nóng tính lại là một hot girl nổi tiếng ở Đại học Thiên Hải, đối nếu là mục tiêu công kích của cô ấy thì chưa từng có ai sẽ có kết cục tốt đẹp.

Nhẹ thì gãy xương, nặng thì gãy tay, gãy chân!

Nhưng ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lương Siêu sẽ có kết thúc thê thảm, thì bọn họ đã thấy hắn né đi một cách linh hoạt để tránh khỏi cú đá của Sở Diệu Y, và thậm chí còn nghiêm túc bình luận về điều đó.

"Động tác rất lưu loát, không tệ, nhưng tốc độ vẫn thiếu một chút nữa."

Cây cỏ!

Thằng nhóc này thật biết dát vàng vào mặt mà!

May mắn thoát được một đòn, mà thật sự coi mình là cao thủ sao?

Sở Diệu Y càng tức giận hơn, lập tức không còn nương tay nữa, song phi cước, tam lốc cước, và một loạt các động tác nâng cao hiếm thấy khác được phô ra chẳng hạn như cú đá xoáy bay ngược, nhất thời khiến mọi người ở dưới khán đài bị hoa mắt.

Nhưng điều đáng xấu hổ nhất là, mọi chiêu thức đều thất bại...

Lại nhìn về người bạn đó, hắn chắp tay sau lưng né tránh như đang đi dạo trong vườn, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu.

"Khả năng phục hồi không tệ, nhưng vẫn còn một điều."

"Động tác võ thuật rất đẹp, nhưng đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài."

"Á á!"

Đến cuối cùng, Sở Diệu Y gần như sắp gục ngã, hai tay chống nạnh thở hổn hển, nghiến răng nhìn chằm chằm Lương Siêu.

"Mày có phải là cá chạch không! Mày có phải là đàn ông không?"

"Nếu như mày có bản lĩnh, trực tiếp đánh tao!"

"Được thôi."

Lương Siêu lập tức gật đầu, sau đó liền chỉ vào đôi tất trắng cao đến đầu gối mà lòng hắn đang suy nghĩ đến.

Ồ không, chính Lương Nghiên nghĩ về nó mới đúng.

"Tôi có thể đánh với cô, nhưng sau khi kết thúc thì cô phải đưa cho tôi chiếc tất lụa mà cô đang mang cho tôi."

Mọi người đều cười khổ một trận, thầm nghĩ vị bằng hữu này thật kiên trì.

"À, đúng rồi, giúp tôi trả 60 tệ tiền vé khi tôi đuổi theo cô nữa."

Mọi người hoàn toàn không biết nói gì thêm nữa.

Anh chàng này chắc chắn là một thiên tài! Và cũng là một loài hoa tuyệt sắc trong thế giới loài hoa lạ!

"Được thôi!"

Sở Diệu Y cười hào phóng đáp lại: "Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tiếp được chiêu này, nếu ngươi không tiếp được, hừ, thì ngươi tự gánh lấy hậu quả đi!"

Vút!

Lời vừa dứt, Sở Diệu Y lập tức ra tay.

Sau khi lộn thân hình nhỏ nhắn của mình vài lần trong không trung, cô ấy tức giận đá thật mạnh vào mặt của Lương Siêu!

Bất kể là tốc độ, sức mạnh hay là sự tức giận so với lúc trước vẫn hơn một bậc, trong nháy mắt sắc mặt của rất nhiều khán giả dưới khán đài thay đổi!

"Không phải chứ? Phó hội trưởng lại dùng chiêu như thế này? Có quá độc ác không?"

"Ai biểu thằng nhãi kia lại đê tiện như vậy lên cả một tầm cao mới, hắn rất xứng đáng được như thế!"

"Tuy tôi nói thế, nhưng hy vọng là sẽ không có ai bị giết, ai..."

Ngay khi mọi người bắt đầu thương tiếc cho Lương Siêu, một cú đá của Sở Diệu Y cũng giáng xuống!

Cảm nhận được sức mạnh của cú đá đó, vẻ mặt của Lương Siêu hơi sững lại.

Tiểu loli này thật sự có chút đơn giản?

Một kích này kỳ thực đã chạm tới ngưỡng cửa huyền khí, nhưng là vẫn là không đủ dừng trước mặt hắn.

Ngay lập tức, Lương Siêu bí mật truyền năng lượng huyền bí của mình vào tay phải, rồi Lương Siêu giơ cánh tay phải lên như muốn chặn nó, điều này khiến Sở Diệu Y thầm mắng hắn là một tên ngốc.

Bùm!

Sau vài giây.

Cú đá của Sở Diệu Y tiếp xúc gần với cánh tay của Lương Siêu, ngay khi mọi người nghĩ rằng cánh tay kia của Lương Siêu hoàn toàn vô dụng.

"Chiêu này mạnh hơn mấy chiêu thức lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn không đủ mạnh."

Thực lực, không đủ...

Nghe được Lương Siêu tán tỉnh cùng với đánh giá ác ý, khóe miệng khán giả dưới khán đài kịch liệt giật giật, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

Sau khi đáp xuống đất, Sở Diệu Y lảo đảo lui về phía sau vài bước, cuối cùng mới đứng vững được, nhìn Lương Siêu ở đối diện vẫn nguyên vẹn, ánh mắt thay đổi một hồi.

Cô ấy chắc chắn rằng hôm nay cô ấy đã gặp một bậc thầy.

"Mỹ nữ, hiện tại có thể thực hiện lời hứa được chưa?"

"Có thể."

Sở Diệu Y không cảm thấy khó chịu, mà phóng khoáng cởi tất ngay tại chỗ và ném cho Lương Siêu, điều này khiến Lương Siêu phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Khí chất này khá phù hợp để trở thành một võ giả.

Nhặt chiếc tất lên, Lương Siêu suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Người đẹp, tôi không phải tên biến thái như cô tưởng tượng đâu. Tôi chỉ muốn đôi tất của cô hoàn toàn là vì em gái tôi thích kiểu dáng khoét lỗ và có chữ Kitty " mèo con" trên đó.

Tất cả mọi người: "..."

Giải thích là che đậy, và che đậy là sự thật!

Sở Diệu Y trợn mắt nói: "Ta xin nhận thua, cho dù ngươi thật sự muốn dùng tất của ta làm mấy chuyện ghê tởm, ta cũng không phản đối."

"Ồ, được rồi."

"Nhớ trả tiền vé cho tôi."

"Được."

Thấy đối phương chuẩn bị rời đi, Sở Diệu Y lại vội vàng ngăn lại: "Tôi rất là phóng khoáng, hỏi cậu thông tin liên lạc cũng không có gì quá đáng chứ?"

Lương Siêu gật đầu, không chút nghĩ ngợi liền để lại cho cô ấy một số điện thoại di động, sau đó che mặt vội vàng rời đi.

Hôm nay, tên này là ném đi là vừa rồi!

Khán đài ở Trung tâm Đại học Thiên Hải.

"Lương Siêu?"

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Lương Siêu quay đầu lại và thấy Liễu Băng Loan đang đi tới với vẻ mặt kinh ngạc.

"Thật sự là anh, anh đến trường học của chúng tôi để làm cái gì?"

Lương Siêu theo bản năng sờ sờ chiếc tất trong túi quần, hắn không thể nói mình đến đây là cố ý tìm một nữ sinh để yêu cầu lấy một đôi tất trắng, rồi sau đó che mặt lại vội vàng rời đi.

Hắn còn chưa đến mức không biết xấu hổ đâu.

Vì vậy hắn chuyển đề tài: "Không có việc gì làm liền tới đi tới đây dạo một vòng, cô là sinh viên của trường Đại học Thiên Hải sao?"

Liễu Băng Loan tự hào gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn là một trong bốn hoa khôi của trường nữa."

"Ồ, thật lợi hại."

"Mà này, chắc anh cũng tìm được chỗ ở rồi nhỉ? Mau nói cho tôi biết đi!"

Thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của cô ta, Lương Siêu nhướng mày cảnh giác: "Cô muốn làm gì?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Ai nha, hiện tại anh và chị của tôi đang hứa hôn với nhau, ngay cả nơi ở của anh cũng không biết thì hơi kì? Chị của tôi tính tình lạnh lùng không muốn hỏi anh, cho nên tôi chỉ có thể giúp chị ấy hỏi anh thôi mà."

Cuối cùng, Liễu Băng Loan không thể không viết nguệch ngoạc mà ghi lại, địa chỉ nhà và số điện thoại di động của Lương Siêu cho cô ta, rồi sau đó hắn vội vàng rời khỏi.

Trở về nhà, hắn đưa cho Lương Nghiên đôi tất trắng cao đến đầu gối, cô gái bé đã phấn khích đến mức nhảy cẫng lên trời!

Thấy vậy, Lương Siêu thầm nghĩ rằng nó rất đáng giá.

Chỉ cần em gái được vui vẻ, cho dù thật sự bị coi như biến thái, cũng đáng!

Buổi tối, biệt thự Liễu gia.

Nhìn thấy Liễu Băng Khanh về đến nhà, Liễu Băng Loan đã đợi sẵn ở phòng khách lập tức kéo cô ta vào phòng với vẻ mặt ranh mãnh trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Chị, em đã chuẩn bị cho cái tên Lương Siêu kia ba cửa ải, đêm nay là cửa thứ nhất." "Hơn nữa cửa ải đầu tiên sẽ có một buổi phát sóng trực tiếp! Chị có muốn xem anh ấy biểu diễn như thế nào không?"
Chương 34: Tai nạn đổ máu

"Cái gì ba cửa ải?"

"Còn có phát sóng trực tiếp? Lại quậy phá nữa hả? Nhớ cẩn thận, ba mà phát hiện sẽ trừng phạt em đó."

Ngay lập tức Liễu Băng Loan dậm chân xuống đất, hậm hực nói: "Lần này em không có làm loạn, tất cả là vì hạnh phúc cả đời của chị!" "Ba cửa ải em đặt ra kỳ thật là dành cho Lương Siêu hết ba cửa, hắn muốn làm anh rể của em nhất định phải vượt qua ba cửa ải đó, đêm nay là cửa ải khó khăn nhất đối với bọn đàn ông."

"Tình dục."

"Sau một thời gian sau, một bạn học của em sẽ ăn mặc như một cô gái ngành và chủ động đến chào hỏi, rồi lao vào vòng tay của Lương Siêu. Chị xem người đàn ông đó ..."

"Em còn nói không có quậy phá!"

Liễu Băng Khanh nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Những con quạ trên thế giới này đều đen, đàn ông trên thế giới rất ít có người tốt, Lương Siêu nếu làm ra những chuyện như vậy, em sẽ giết bạn học của mình đúng không!"

"Ồ không!"

"Lương Siêu sống ở khu biệt thự do Tập đoàn Thiên Đạt chúng ta phát triển và đầu tư. Em đã mở hệ thống giám sát bên ngoài biệt thự của hắn rồi, chỉ cần hắn lộ nguyên hình, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho hắn." "Hơn nữa em cũng đã chào hỏi bảo vệ ở đó rồi, chỉ cần bạn học của em kêu cứu, bọn họ sẽ kịp thời chạy đến sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Liễu Băng Loan, Liễu Băng Khanh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Cô gái này khá chu đáo.

Đúng lúc này, một cô gái dáng người cao ráo mặc sườn xám đột nhiên xuất hiện trên màn hình video giám sát trên máy tính bảng, tuy không xinh đẹp bằng hai chị em Lưu Băng Khanh và Lưu Băng Loan nhưng cũng được coi là mỹ nữ.

Khi đi tới trước cửa căn biệt thự của Lương Siêu, cô gái này quay đầu lại mỉm cười với ống kính và vẫy tay chào, không hề tỏ ra vẻ lo lắng gì, rõ ràng là trước đây cô ta đã từng làm những trò tương tự như thế này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Thiến Thiến đến rồi! Tiết mục sắp bắt đầu!"

Liễu Băng Khanh theo bản năng mà nhìn sang, Liễu Băng Loan vội che máy tính bảng lại và cười nói: "Chị, nếu chị thực sự muốn xem, tháng sau hãy cho em thêm tiền tiêu vặt đi."

"Em đang uy hiếp chị?"

"Vậy thì chị sẽ không xem nữa."

Nói rồi, Liễu Băng Khanh giả vờ rời đi, nhưng đi chưa đc hai bước thì cô ta đã quay lại, mặt không chút thay đổi nói: "Con gái nên đối xử tốt hơn với bản thân, tháng sau chị sẽ cho em thêm hai vạn."

Vẻ mặt Lưu Băng Loan đắc ý, cười trêu ghẹo hỏi: "Chị, mặc dù tên kia có chút mộc mạc nhưng cũng rất đẹp trai, chị không phải rất thích hắn sao?"

"Đừng có nói nhảm."

"Chị chỉ muốn tìm một cái cớ để bố hủy bỏ cái hôn ước này thôi, càng sớm càng tốt."

"Nhớ ghi lại video giám sát, nếu hắn thực sự làm điều gì sai, cứ đưa cho bố xem, có lẽ đến lúc đó bố sẽ không còn gì để nói nữa."

"Yên tâm, em sẽ không quên!"

Trong lúc đó.

Lương Siêu đang chuẩn bị ăn tối thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên.

Vừa mở cửa ra, hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm đậm, mặc bộ sườn xám bó sát màu xanh đậm, thân hình hoàn hảo đang không ngừng nháy mắt với hắn.

"Bắt đầu rồi!"

Liễu Băng Loan đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, nắm tay lại thành nắm đấm rồi vung vẩy, vẻ mặt đầy phấn khích.

"Người đẹp, có chuyện gì sao?"

Vương Thiến vặn vẹo chiếc eo nóng bỏng, cười quyến rũ nói: "Nửa đêm người ta ăn mặc như thế này đến gặp anh, anh còn không biết có chuyện gì xảy ra sao?"

Vừa nói xong, cô ta có ý định dựa vào người của Lương Siêu.

Lương Siêu vô thức mà lùi lại một bước và đẩy người kia ra một bên.

"Mỹ nhân, chúng ta nói chuyện một chút đi, xem ra cô cũng không lớn tuổi lắm, như vậy thì càng thêm tự trọng đi?"

Trước màn hình máy tính bảng.

"Ừm?"

Lưu Băng Loan sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi lẩm bẩm: "Cái tên này giả bộ giỏi thật đấy, hừ, người đứng đắn còn đáng ghét hơn là một tên lưu manh thật sự, chị có nghĩ như vậy không?"

Liễu Băng Khanh không nói gì, nhưng vẫn tiếp tục xem.

Trước biệt thự, Vương Thiến cũng có chút kinh ngạc với phản ứng của Lương Siêu, nhưng cô ta không hoàn toàn tin rằng ngày nay vẫn còn những người đàn ông giữ mình trong sạch.

Giả vờ nghiêm túc như vậy chỉ vì sự cám dỗ không đủ!

Sau đó, cô ta âm thầm nghiến răng, cởi mấy cúc áo của sườn xám ra trước mặt của Lương Siêu!

Ngay cả phần vai của cô ta cũng bị lộ ra ngoài, hình xăm hoa hồng tím trên vai trái đã khiến giá trị gợi cảm của cô ấy tăng vọt ngay lập tức dưới ánh đèn ngủ mờ ảo!

"Hỡi anh chàng đẹp trai."

"Chúng ta đều là người lớn, không cần phải rõ ràng như vậy chứ?"

"Tuổi anh còn nhỏ như vậy mà đứng trước một căn biệt thự nhất định là rất nhiều tiền, cả đêm nay tôi chăm sóc anh, anh chỉ cần cho em một chút phí làm việc chăm chỉ là được, không có vấn đề gì chứ?"

Nói xong, Vương Thiến lại nghiêng người về phía trước.

"Đừng!"

"Mỹ nữ hãy tự trọng, cô thật sự rất coi trọng tôi đó, ngoại trừ cái biệt thự này ra tôi cái gì cũng không có, tôi vừa nghèo vừa hèn."

Gì?

Nhất thời Vương Thiến cảm thấy có chút không hiểu, tại sao tên này không theo lẽ thường mà chơi đùa?

"Chà, đó là sự xui xẻo của tôi."

"Thấy anh đẹp trai như vậy, tôi sẽ để anh chơi đùa cả đêm được không? Dù sao thì đêm vẫn dài lắm, một mình tôi cũng khá là cô đơn."

Trong khi nói chuyện, Vương Thiến gãi đầu và tiếp tục tạo dáng quyến rũ.

Trước màn hình máy tính bảng.

Liễu Băng Loan vỗ bàn một cái "bụp" và kích động nói: "Chị ơi, bạn thân của em vất vả lắm! Em cá là tiếp sau đó cái tên Lương Siêu này nhất định sẽ lộ ra nguyên hình!"

"Đừng nói to quá."

Liễu Băng Khanh cau mày và nhẹ nhàng mắng mỏ, trong lòng cô ta cũng có một chút tò mò.

Lương Siêu sẽ có thể chịu đựng tiếp được chứ?

Trước biệt thự.

"Cái kia... mỹ nhân, tôi không thích bị người khác lợi dụng, nếu như cô thật sự cô đơn thì nên tìm người khác đi, chúc cô hạnh phúc."

Cái quái gì thế?

Vẫn chưa chịu cắn câu?

Ngay khi Vương Thiến nghi ngờ liệu chàng trai trước mặt cô có phải là một người đàn ông bình thường hay không, Lương Siêu lại mỉm cười với cô.

"Nhưng tôi khuyên cô mau về nhà đi, tôi thấy sắc mặt cô đen, gò má xám, đêm nay có thể sẽ đổ máu."

"Anh!"

"Anh mới là người mắc nợ! Anh là người..."

Bùm!

Vương Thiến chưa kịp mắng Lương Siêu xong thì hắn đã đóng cửa lại, Vương Thiến tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, muốn về nhà chửi bới tiếp.

Trước màn hình máy tính bảng.

"Làm thế nào mà có thể được?"

"Hắn cứ như vậy mà đột phá thành công sao?"

Liễu Băng Loan sững sờ, trong khi Liễu Băng Khanh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ấy lại coi trọng Lương Siêu.

Có vẻ như người đàn ông này thực sự có một chút khác biệt với những người đàn ông khác.

Nhưng ngay sau đó, hàng lông mày đẹp như mới nhổ của Lưu Băng Khanh lại mọc thành cụm.

"Băng Loan, những người kia là ai?"

"Tại sao bọn họ không trông giống người đàng hoàng?"

Liễu Băng Loan quay đầu lại nhìn màn hình giám sát, đã thấy Vương Thiến đã bị bao vây bởi năm người đàn ông lưu manh.

"Chậc chậc chậc chậc... cô gái này thật không tệ! Thật là mọng nước!"

"Đại ca, xem ra vận may đêm nay của chúng ta không tệ!"

Vương Thiến chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô ta hoảng sợ nói: "Các ngươi, các ngươi đừng có làm càn, tôi phải mau chóng về nhà..."

"Làm càn?"

"Ha ha ha!"

Thủ lĩnh đầu trọc cười to: "Cô gái nhỏ, ăn mặc như vậy không phải để cho đàn ông chơi đùa sao? Đi thôi! Cùng anh về nhà, để chúng tôi đối xử tốt với cô!"

Vừa nói, gã đầu trọc vừa hung hăng lao về phía trước.

"Gì!"

"Không muốn!"

"Cứu, cứu! Băng Loan, cứu tôi!"

Vương Thiến đang chống cự quyết liệt thì cô ta đã vô tình đánh trúng tên đầu trọc, điều này khiến tên đầu trọc tức giận và tát cô ta ngã xuống đất khiến cô chảy máu miệng và suýt ngất đi.

"Con mẹ nó, ăn mặc thế này, khuy áo còn chưa kịp cài, nhất định là mới cùng người khác làm tình xong?"

"Còn giả vờ ngây thơ với tôi? Hừ!"

"Bây giờ tao chơi mày! Xem mày còn giả bộ được nữa không!"
Chương 35: Để lại cánh tay và hai chân, không được mặc cả

"Dừng tay!"

Lúc này bảo vệ khu biệt thự mới chạy tới, nhưng sau khi nhìn thấy mấy người đàn ông đầu trọc thì bọn họ có hơi sửng sốt.

Tình hình không giống lời Nhị tiểu thư dặn rồi!

Không phải cô ấy nói là một thanh niên sao?

Sao giờ lại biến thành cả đám côn đồ rồi?

"Má!"

"Mấy tên bảo vệ quèn này cũng dám xen vào chuyện của ông đây sao? Không muốn yên ổn làm việc nữa đúng không! Mấy người biết Triệu Thiết Trụ không? Anh ấy là đại ca của bọn tao!"

Vừa nghe đến tên Triệu Thiết Trụ, rõ ràng mấy bảo vệ có chút chần chờ.

Người có tên cây có bóng, mười mấy tuổi Triệu Thiết Trụ đã ra lăn lộn ngoài xã hội, đến bây giờ đã trở thành nhân vật cấp đại ca, hơn nữa nghe nói sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc.

Muốn nói trong khu biệt thự này, có nhà nào không dễ chọc nhất thì ngoại trừ hắn cũng không còn ai khác.

Ngay sau đó, thấy người đàn ông đầu trọc kia cười to, lại bắt đầu động tay động chân với Vương Thiến, nhưng đội trưởng bảo vệ vẫn kiên trì nói: "Anh bạn, cô gái này là bạn thân của Nhị tiểu thư nhà tôi, xin anh đừng làm chúng tôi khó xử.”

"Nhị tiểu thư là đứa nào?"

"Gọi cô ta ra đây, ông đây có thể biến cô ta thành tiểu thư trong một phút!"

"Ha ha ha!"

Những tên còn lại nhao nhao cười rộ lên, làm không khí nồng nặc mùi rượu, mấy người bảo vệ ngửi thấy chỉ biết thầm than khổ trong lòng.

Đã uống thành như vậy, rõ ràng không thể nói chuyện đàng hoàng được rồi.

Nhưng nếu không cứu được cô gái kia, theo tính tình của tiểu thư Liễu Băng Loan chắc chắn sẽ cho bọn họ tự mình cuốn gói cút đi!

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng đội trưởng bảo vệ cũng hạ quyết tâm, vung gậy bảo vệ trong tay.

"Cứu người!"

"Mẹ kiếp!"

Người đàn ông đầu trọc hét lên một tiếng chửi thề, vung mạnh tay lên: "Anh em, lên! xử bọn chúng đi!”

"Đánh vào chỗ hiểm của chúng cho ông! Có xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, có anh Trụ chống lưng cho chúng ta!"

"Được!"

Mấy người đàn ông vừa hét vừa liều mạng xông lên, đánh ra cú nào cũng là đòn hiểm, chỉ mới vài phút đã đánh cho mấy người bảo vệ lăn lộn khắp mặt đất.

"Anh Đầu Trọc, xử lý xong rồi!"

"Anh mau làm việc đi, mấy anh em còn đang đợi anh làm xong rồi còn thay phiên nhau vui vẻ một chút nữa, khà khà..."

Nghe vậy, người đàn ông đầu trọc nhếch miệng cười ha ha.

"Em gái à, giờ em là hàng bán chạy rồi, mấy anh chắc chắn sẽ cho em làm người sung sướng nhất đêm nay!"

Vẻ mặt Vương Thiến tuyệt vọng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đầu trọc muốn xé rách sườn xám mình đang mặc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Hơn nửa đêm rồi còn ồn ào in ỏi như vậy, mấy người có còn lương tâm không đó?"

Mấy người bảo vệ nghe vậy thì đồng loạt dùng ánh mắt như nhìn thấy ma mà nhìn Lương Siêu đang ngáp vắn ngáp dài đi ra khỏi biệt thự.

Nói chuyện lương tâm với đám côn đồ này?

Không phải chàng trai này mất trí rồi đó chứ?

Mà sau khi Vương Thiến nhìn thấy Lương Siêu lập tức coi hắn như cọng rơm cứu mạng, vội vàng lớn tiếng cầu cứu hắn.

"Mau cứu tôi!"

"Tôi, tôi là bạn thân của Băng Loan!"

"Liễu Băng Loan?"

Lương Siêu nghe vậy nhướng mày, Vương Thiến vội vàng gật đầu: "Đúng! Tôi không phải gái gọi! Tôi là người Băng Loan kêu đến để kiểm tra anh!

Vừa nghe câu này, Lương Siêu lập tức hiểu rõ.

Lúc trước hắn đã cảm thấy Vương Thiến này có chút kỳ quái, trông không giống loại phụ nữ phong trần này, ai ngờ ồn ào nửa ngày là do như vậy.

Liễu Băng Loan này, cũng nhiều trò… thật ha?

"Cái quái gì nữa đây!"

Liên tiếp bị ngăn cản, người đàn ông đầu trọc tức sắp bốc khói rồi, nhưng nghĩ đến Lương Siêu tuổi còn trẻ có thể ở trong khu biệt thự này, có lẽ thân phận cũng không tầm thường, cho nên gã ta chỉ có thể kìm nén lửa giận một chút

"Nhóc con, nể tình mày ở cùng một khu biệt thự với đại ca tao, nếu như hiện tại mày ngoan ngoãn đi ra chỗ khác, tao có thể coi như như chưa xảy ra chuyện gì."

"Nếu không, nhìn thấy mấy tên bảo vệ kia không? Đấy là kết quả nếu mày còn nhiều chuyện nữa đấy!”

Lương Siêu cười nhạo lắc đầu: "Tôi nể mấy người đã uống nhiều rượu, hơn nữa vừa rồi cũng không đánh thức em gái tôi, nếu như các ngươi lập tức cút đi, tôi có thể không so đo với các người.”

"Nếu không, tôi đảm bảo kết cuộc của các người còn thảm hơn mấy người bảo vệ này."

Người đàn ông đầu trọc không thể nhịn được nữa: "Mấy anh em, lên!”

"Trước tiên đánh tên nhãi này một trận, sau đó đập nát nhà hắn!"

Mấy người còn lại còn đánh chưa đã tay, vừa nghe vậy liền cùng nhau vọt tới, Lương Siêu thấy thế, hai tay lật một cái, trong tay lập tức xuất hiện mấy cây kim châm nghênh đón.

Thân hình thoáng hiện mấy cái, lao nhanh về phía mấy tên đó, đồng thời còn đâm mấy mũi ki lên người bọn họ.

Ngay sau đó, người đàn ông đầu trọc cùng Vương Thiến đều kinh ngạc nhìn thấy từng tên côn đồ vừa chạy được vài bước đã ngã xuống đất, cả người co giật miệng sùi bọt mép, quả thực giống như sắp chết đến nơi!

"Ngươi luyện võ?"

Sắc mặt người đàn ông đầu trọc trầm xuống, rốt cuộc không còn hứng thú ghẹo gái nữa, hơi men cũng bay đi hơn phân nửa, bắt đầu tinh tế đánh giá Lương Siêu.

Càng nhìn, càng cảm thấy quen mắt.

Sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra mở một tấm ảnh.

Lại so sánh một chút, giống nhau như đúc!

"Nhóc con, người tát chị dâu tao bị thương sáng nay chính là mày!"

Nói xong, trở tay gọi một cuộc điện thoại.

"Này, anh Trụ Tử!

"Tôi tìm được người đánh chị dâu rồi! Nó ở ngay trong khu biệt thự của anh này!"

"Ở biệt thự số 16!"

Gã ta vừa gọi điện thoại xong, hai chị em Liễu Băng Khanh đã vội vàng chạy tới, thấy Vương Thiến không có việc gì mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi nhìn thấy nhóm người nằm la liệt đầy đất, còn biết tất cả những người này đều là đàn em của Triệu Thiết Trụ, thì Liễu Băng Loan trợn to mắt có chút kinh ngạc nhìn Lương Siêu.

"Không ngờ thân thể mỏng manh này của anh cũng đánh người được sao?"

"Nhưng mà bọn họ đều là tay sai của Triệu Thiết Trụ, xem ra anh chọc phải rắc rối lớn rồi"

"Băng Loan, bớt nói hai câu đi."

"Hơn nữa, nói cho cùng thì tất cả chuyện này đều do em gây ra."

Liễu Băng Khanh công bằng nói một câu, lập tức chọc cho Liễu Băng Loan bĩu môi: "Chị, em là em gái ruột của chị đó, hiện tại anh ta còn chưa thành chồng của chị nữa, sao chị có thể ra mặt cho hắn như vậy có chứ."

"Còn nói nhảm nữa!"

Liễu Băng Khanh lại trừng cô ta một cái, lập tức lại nhìn Lương Siêu, suy nghĩ một chút nói, "Anh đi theo chúng ta trước đi, đại ca của bọn họ là Triệu Thiết Trụ, là một thế lực không nhỏ ở đây, anh không đối đầu với hắn nổi."

"Đi?"

"Các người muốn đi đâu?"

Một tiếng quát lớn truyền đến, Liễu Băng Khanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, thân cao gần hai thước, cả người giống như tháp sắt cồng kềnh đi tới, phía sau còn có mang theo hai vệ sĩ, trong lòng cô lập tức trầm xuống.

"Đại ca!"

Người đàn ông đầu trọc kia vội vàng tiến lại chỉ chỉ Lương Siêu: "Chính là tên này!”

"Ngay cả chị dâu cũng dám đánh, anh không thể nương tay với hắn đâu!"

Triệu Thiết Trụ không để ý tới gã ta, mà trước tiên là cười chắp tay với Liễu Băng Khanh.

"Tôi còn đang thắc mắc là ai, thì ra là Tổng Giám đốc Liễu."

Liễu Băng Khanh vẻ mặt lạnh nhạt gật gật đầu, nói: "Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, không bằng cứ cho nó qua đi, coi như là nể mặt tôi.”

"Ha ha, đương nhiên tôi phải nể mặt Tổng Giám đốc Liễu rồi."

"Cô và em gái cô, còn có cô gái kia có thể đi, nhưng tên nhóc này, ban ngày dám tát vợ tôi, buổi tối lại đánh bị thương nhiều anh em của tôi như vậy."

"Cứ để cho hắn đi như vậy thì không thích hợp lắm?"

Liễu Băng Khanh nhíu mày: "Vậy ông muốn thế nào?”

"Đúng là không may, nếu Tổng Giám đốc Liễu đã ra mặt bảo vệ hắn thì tôi có thể cho hắn về, nhưng trước khi về phải để lại chút đồ."

"Một cánh tay, hai chân."

"Không được mặc cả."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom