• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 131

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chu Thanh Nhượng ngẩng đầu: “Không cần.” Anh nói: “Cảm ơn.” Cô gái không nói gì thêm rồi đứng bên cạnh
anh.
Khi cửa thang máy mở 3ra, cô bước vào và đứng vào góc, sau đó Chu Thanh Nhượng đẩy xe lăn vào, anh quay
lưng về phía cô.
Cô cúi đầu cũng chỉ có thể nh1ìn thấy cái lưng thẳng phía sau của anh.
Chu Thanh Nhượng.
Chu Thanh Nhượng.
Chu Thanh…
Lúc cô lẩm nhẩ9m lần thứ ba, người ngồi trên xe lăn đã quay đầu: “Chào cô.”
Lục Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Chào… chào.3.. chào anh.”
Giọng điệu của anh ôn hòa, hỏi một cách lịch sự. “Dù của cô vẫn ở chỗ tôi, có tiện nội địa chỉ của cô cho tôi biết8
không?”
Địa chỉ?
“Hả?”
Lúc Lục Thanh mười tuổi đã theo bố lăn lộn trong thương trường, cảnh tượng gì cũng đã từng thấy qua. Danh tiếng
cô Hai Lục nổi khắp thủ đô.
Tuy vậy cô vẫn chưa từng căng thẳng đến mức nuốt nước bọt khi gặp người khác như vậy.
“Tháng trước, bên ngoài Thính Vũ Lâu.” Chu Thanh Nhượng kiên nhẫn giải thích: “Tôi vẫn chưa trả lại dù tôi
mượn của cô.”
Giọng nói được trời ưu ái của MC chương trình phát thanh.
Những câu nói rất tầm thường nhưng do anh chậm rãi đọc ra đều rất êm tai.
Lục Thanh còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Chu Thanh Nhượng. Lúc ấy, cô chỉ có một ý nghĩ trong
đầu, đó là muốn bao nuôi người này, mỗi ngày đều ở đầu giường kể chuyện cho cô nghe. Sau này khi cô gặp được
anh thì đã thay đổi ý nghĩ, cô muốn dụ dỗ người này rồi giấu trên giường.
Cô thất lễ, ánh mắt trợn tròn, không giấu được vẻ mặt phấn khích mà nói: “Anh còn nhớ tôi sao?”
Chu Thanh Nhượng nói: “Nhớ.”
Đôi mắt trong veo của cô nhanh chóng chớp hai cái: “Không tiện nói địa chỉ của tôi.” Hôm nay cô mặc một bộ đồ
công sở, trang điểm cũng già dặn. Nhưng…” khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười như một cô học sinh
nhỏ: “Có thể cho tôi số điện thoại của anh không? Tôi có thể tự tới đài phát thanh lấy.”
Cô biết anh đang làm việc ở đài phát thanh.
Mặt mũi Chu Thanh Nhượng sáng sủa, khi nhìn người khác ánh mắt rất lãnh đạm: “Cô nhận ra tôi?”
Lục Thanh gật đầu: “Ừ, tôi là fan của anh.”
Anh cười nói: “Được.” Lấy giấy trong hộp đựng đồ bên cạnh tay vịn xe lăn ra, anh viết một dãy số rồi đưa cho cô:
“Làm phiền rồi.”
Lục Thanh: “Không phiên!”
Vừa đúng lúc thang máy tới tầng một.
Sau khi Chu Thanh Nhượng gật đầu đã đi ra khỏi thang máy trước, Lục Thanh không biết xấu hổ đi theo, giá bộ đi
tới quầy thông tin.
“Cô Hai.”
Lục Thanh suyt một tiếng, cô gái ở quầy lễ tân vội im bặt. Đồng thời cô ta nhìn cô chủ nhỏ của thành phố Kinh Bách
lặng lẽ theo sau, dán sát vào kính thủy tinh nhìn một lúc lâu mới lưu luyến trở lại.
Lúc này thư ký Dương Tu mới tới.
Lục Thanh tiện tay vuốt tóc bên tai, hỏi: “Người ở đâu?”
Khí thể lập tức thay đổi.
Biệt danh Tiểu ma đầu giới kinh doanh không phải gọi suông, Dương Tu cẩn thận đáp: “Ở tầng hai.”
Cô cất bước tới tầng hai, Dương Tu theo sau. Trong thang máy có chợt nói: “Nút ấn của thang máy trung tâm


thương mại quá cao rồi.”
“Tôi sẽ lập tức sắp xếp người đổi.” “Càng sớm càng tốt.” Mỗi tầng của trung tâm thương mại đều bố trí phòng
nghỉ, chỉ có những khách VIP bỏ ra hơn triệu mới có thể ra vào. Lúc này, phòng nghỉ của tầng hai đã được dọn dẹp
sạch sẽ, ngoài cửa có người canh gác.
Người chưa đến, tiếng bước chân đã đến trước,
Hai người đàn ông ở cửa lập tức đứng thẳng, cúi đầu nói: “Cô Hai.”
Cô ừ một tiếng bước vào phòng nghỉ, cởi áo khoác rồi ném cho nữ thư ký: “Người đâu?”
Nữ thư ký nháy mắt, bảo vệ liền lập tức đưa người vào, ấn xuống sofa.
“Các… các… các người là ai?” Người đàn ông bị ẩn xuống có hình xăm trên cổ, tay chân gã run rẩy, còn đang giãy
giụa. Bảo vệ và thư ký trong phòng đều im lặng. Lục Thanh nói: “Người dạy mày làm người.” Cô cầm một chai
rượu vang đi tới. Tốc độ nói không nhanh không chậm, như đang nói đùa: “Đi ra bên ngoài cần biết phép lịch sự,
bổ mày chưa dạy mày sao?”
Người đàn ông xăm mình duỗi chân giãy giụa, Dương Tu đá gã. “Người què?”
Cô gái trẻ nở nụ cười.
Cô chỉnh lại chai rượu vang đang cầm trên tay, miệng chai gõ vào đầu người đàn ông không theo bất kỳ tiết tấu
nào, cô cười hỏi: “Ai cho mày tự cho mình hơn người để rồi dám mắng anh ấy là tên què chết tiệt vậy.”
Một từ cuối cùng, âm cuối vừa dứt đã lộ rõ sự sắc bén.
“Tôi, tôi…”
Chưa kịp nói xong, chai rượu vang đã nện xuống.
“Choang!”
Trong rượu có gas, khi nổ tung thì vang lên tiếng rất lớn.
Rượu vang và mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe vào mặt người đàn ông, gã đã sợ tới ngày người, sửng sốt nhìn chỗ
bị lõm ở góc mép bàn bị chai rượu vang đập vào.
Đương nhiên, chai rượu không đập vào người.
Lục Thanh là người kinh doanh nghiêm chỉnh, không làm chuyện vi phạm pháp luật. Cô ném chai rượu đập chỉ
còn nửa, sau đó rút tờ khăn giấy lau tay rồi ngồi xuống sofa: “Người vẫn chưa đi xa, cút đi xin lỗi. Nếu anh ấy
không tha thứ cho mày, tao sẽ giết chết mày.”
“Tôi… tôi… tôi…”
Nói không nên lời, người đàn ông run rẩy lê hai chân, liều mạng bò ra bên ngoài.
Lục Thanh ném khăn giấy đã lau tay vào thùng rác, bĩu môi nói: “Hừ, đúng là nhát gan.”
“Cô Hai.” Dương Tu cầm điện thoại tiến lên: “Điện thoại của cậu Tỉnh Lan.”
Cô nghe máy.
“Anh.”
Giọng nói bên kia điện thoại lười biếng như chưa tỉnh ngủ: “Chu Thanh Nhượng là ai?” Lục Thanh ngồi thẳng,
nhìn thoáng qua người trong phòng: “Là ai lại đi nói huyên thuyên với anh rồi?”
Ai dám há.
“Anh gặp người của đài truyền hình ở bàn ăn, Chu Thanh Nhượng sắp được gọi về đài truyền hình.” Anh không
nhanh không chậm nói: “Nói đi, Chu Thanh Nhượng là ai?”
Nếu đã biết rồi, cô cũng chẳng ngại nữa: “Là người em thích.”
Nói tới Chu Thanh Nhượng, mặt cô tươi như hoa, vẻ mặt cực kỳ sinh động.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc. “Hơn em mười bốn tuổi, què một chân, chân còn lại cũng sắp què rồi.” Lục Tỉnh
Lan gọi thẳng tên: “Lục Thanh.”
Anh vừa nghiêm túc, Lục Thanh đã sợ hãi.
“Nhà chúng ta không kỳ thị, nhưng với tư cách là chồng của em.” Giọng điệu không cho phép nghi ngờ “ít nhất
phải có thân thể khỏe mạnh.” Lục Thanh bĩu môi: “Anh còn kén cá chọn canh, người ta cũng không biết em là ai
đâu.” Vì vẫn chưa được người ta xem trọng nên giọng điệu của cô rất thất vọng, không hài lòng. Lục Tỉnh Lan thấp
giọng cười: “Ý của em là, em vẫn đang yêu đơn phương? Em..”
Lời nói bị cắt ngang. Lục Thanh kêu: “Anh.”
“Anh ơi?”
Không ai trả lời cô.
Một lúc sau, bên kia điện thoại đổi người nghe máy, là thư ký đi theo Lục Tỉnh Lan: “Cô Hai, cậu Tinh Lan lại ngủ
rồi ạ.”


Lục Thanh: “…” Chứng ngủ nhiều này của anh cô càng ngày càng nghiêm trọng.
Cúp điện thoại, cô đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất và nhìn xuống dưới. Cô bị cận thị nhẹ nhàng bình thường không
thích đeo kính, nhìn xuống dưới không rõ lắm nên cô nheo mắt.
Quả nhiên Chu Thanh Nhượng vẫn chưa đi xa. Hôm nay cuối tuần, rất đông người nên xe lăn của anh di chuyển
rất chậm.
“Thưa anh!”
“Đợi đã thưa anh!”
Chu Thanh Nhượng quay đầu: “Có gì sao?”
Là người mắng anh tên què.
Người đàn ông đầu đầy mồ hôi, trên mặt, cổ vẫn còn vết rượu vang chưa lau sạch, cùng với vết máu từ vải mảnh
thủy tinh bắn vào. Trông gã rất thảm hại, cũng rất hoảng hốt.
Gã chạy tới, ấp a ấp úng: “Tôi… tôi tới xin lỗi, lúc này thật có lỗi.”
Chu Thanh Nhượng ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không lên tiếng.
Người đàn ông liếc nhìn tầng hai của trung tâm thương mại, lập tức lại hốt ha hốt hoảng thu lại ánh mắt, sau đó
quỳ xuống, chắp tay trước ngực, nặn ra hai hàng nước mắt: “Tất cả đều do tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn,
miệng tối hèn hạ, tôi không có trình độ.”
“Xin lỗi anh, tôi biết lỗi rồi, sau này tôi cũng sẽ không phân biệt đối xử với người tàn tật nữa, cũng sẽ không coi
thường người khác nữa. Xin anh đại nhân không chấp tiểu nhân.”
Chỉ thiếu mỗi khẩu đầu lạy.
Chu Thanh Nhượng im lặng nhìn người đàn ông quỳ trên đất.
“Anh à, vậy anh.” Ánh mắt người đàn ông thành khẩn, biểu cảm lo sợ: “Anh có tha thứ cho tôi không?” Giọt mồ hôi
to như hạt đậu lăn xuống, gã run lẩy bẩy: “Nếu anh không tha thứ cho tôi, tôi sẽ, tôi sẽ..”
Người đàn ông cắn răng: “Tôi sẽ không đứng dậy!”
Một người đàn ông to lớn quỳ trên đường nhanh chóng thu hút sự chú ý của người qua đường. Chu Thanh
Nhượng đẩy xe lăn tới bên đường, cố gắng không chắn đường đi, anh nói với người đàn ông: “Anh đứng dậy đi.”
Người đàn ông vẫn quỳ nói: “Vậy là anh tha thứ cho tôi rồi?” Chu Thanh Nhượng gật đầu.
Người đàn ông đội ơn, nước mắt cũng trào ra: “Anh thật sự là người tốt đấy.”
Chu Thanh Nhượng: “…” Có hơi buồn cười.
Buổi chiều.
Chu Từ Phưởng giao đồ ăn của bảy đơn đặt hàng, Giang Chức không chịu nghỉ ngơi, cử nhất định muốn đi theo cô.
Gió thổi nửa ngày trời ở trên xe điện, Chu Từ Phưởng đã dán tám miếng dán giữ nhiệt lên người cho anh, cô rất sợ
anh bị lạnh.
Lúc gần tối, Giang Chức đưa cô về nhà. Chiếc Maybach đỗ bên ngoài Ngự Tuyền Loan, không lái vào khu chung
cư.
Chu Từ Phưởng nói buổi tối trời rất lạnh, bảo anh về sớm chút.
“Chu Từ Phưởng.”
Lúc Giang Chức nổi tính trẻ con thì thích gọi cả họ cả tên cô.


Chu Từ Phưởng nghiêng đầu nhìn anh: “Hà?”
Bỏ đi, không nói cô nữa. Anh hôn một cái thật mạnh lên mặt cô, căn cho má cô đỏ mới ngừng: “Ngủ sớm chút, tám giờ sáng mai anh
tới đón em.”
“Được.”
Cô đồngýxong, định mở cửa xe thì Giang Chức tóm lấy tay cô, giọng điệu không hài lòng, có hơi hờn dỗi: “Chu Từ Phưởng, em rất
không dính anh đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom