• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 133

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Thế nhưng cảnh ngộ bất hạnh của bé gái ấy vẫn chưa kết thúc, chỉ hai tháng sau, cô lại bị trưởng thôn ra lệnh thi
hành quy tắc của thôn. Thôn họ Ô3n là một thôn lạc hậu đã cách biệt với thế giới nhiều năm rồi, những quy tắc do
tổ tiên để lại vẫn còn áp dụng, ví dụ như… kẻ phạm phải tội lớn1 thì sẽ bị dìm chết ở dưới ao,
Chính là cái kiểu lồng được đóng kín bằng gỗ để nhốt người ở bên trong rồi sau đó thả đá lên, buộc dây vào9 rồi từ
từ chìm xuống dưới ao.
Cô bé ấy là một người câm điếc nên không khóc lóc la hét được, cũng không kêu cứu được, bà ngoại của cô đã3
khóc đến ngất đi rồi, không có ai cầu xin giúp cô nữa cả.
Sau đó thì người ấy đến, bước ra từ ánh chiều tà.
Anh ấy là một chàng 8trai trẻ xán lạn.
“Đang làm cái gì vậy?”
Núi Đại Mạch rất ít khi có người từ ngoài đến, người dân trong thôn đều cảnh giác mà nhìn người ngoài đột ngột
xông đến này, chất vấn: “Cậu là ai?”
Chàng trai ấy còn rất trẻ, cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, miệng ngậm một cọng rơm, trên người mặc một bộ đồ tác
chiến, trên mặt còn tô một lớp ngụy trang quân sự nhưng cũng không che đậy được khí chất ương ngạnh của anh.
“Trả lời tôi trước, các người đang giết người sao?”
Ông trưởng thôn thấp giọng nói: “Đây là chuyện của thân chúng tôi, nếu cậu còn muốn sống mà ra khỏi núi Đại
Mạch thì đừng lo chuyện bao đồng.” “Đe dọa đúng không.” Anh cởi chiếc mũ ra, vuốt tóc ra sau rồi lại đội lên, anh
nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Thêm một tội nữa.” Có một người dân gan dạ vung cải cuốc lên: “Rốt
cuộc cậu là ai hả?” Anh chậm rãi nói ra hai chữ: “Cảnh sát.” Rồi lại ung dung rút cây súng ra: “Giơ tay lên hết cho
tôi.”
Người dân trong thôn ngu dốt lạc hậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên họ đều sợ vỡ mật, bèn nhường
đường cho cảnh sát kéo chiếc lồng từ dưới ao lên, người bên trong lồng đã bị che bằng vải đen.
Kéo tấm vải ra, hóa ra là một bé gái.
Anh hỏi: “Em tên gì?”
Cô bé chỉ vào cổ họng của mình rồi lắc đầu.
Cô không nói được.
Anh cũng không hỏi tiếp nữa, anh gọi điện thoại yêu cầu chi viện: “Đội trưởng Trình, tám trăm mét bên trong quan
khẩu…”
Một cánh tay vươn ra từ trong chiếc lồng, nằm lấy ống quần của anh. “Ôn Bạch Dương.”
Cô lấy tay viết nguệch ngoạc tên mình lên mặt đất. Anh nói: “Tên đẹp đó.” Nói xong anh tiếp tục gọi điện thoại:
“Tám trăm mét bên trong quan khẩu, thôn họ Ôn, mau dẫn người đến đây.”
Một lát sau, anh cúp điện thoại, nắng chiều rọi xuống lưng anh, anh nhìn cô bé trong chiếc lồng rồi nói ra tên của
mình.
“Kiều Nam Sở.”
Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, kéo Ôn Bạch Dương về từ trong hồi ức. Điện thoại và máy tính của cô
được kết nối bằng một chương trình, là Chu Từ Phưởng tìm cô.
“Sương Giang.”
Cô mở máy tính lên rồi gửi một cái biểu tượng cười mỉm.
Máy tính đã được cài đặt một phần mềm đặc biệt, có thể chuyển giọng nói của Chu Từ Phưởng thành văn bản, cô
ấy nói: “Giúp tôi điều tra một người.”
“Ai vậy?”
“Lạc Tam.”
Lạc Tam
Trước đây khi điều tra Lạc Thanh Hòa thì cô có điều tra sơ về nhà họ Lạc nên có một chút ấn tượng với Lạc Tam
này: “Người nhà họ Lạc sao?”
Chu Từ Phưởng nói: “Là con trai nuôi của nhà họ Lạc.”
Cô nhớ ra rồi: “Chẳng phải người con trai nuôi ấy của nhà họ Lạc đã mất rồi sao? Tại sao lại muốn điều tra anh ta?”
“Anh ta có thể là người mà tôi quen biết.” Cô gửi một dấu chấm hỏi.
“Tôi có ấn tượng với cái gác lửng của nhà họ Lạc.” Chu Từ Phưởng im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi mơ thấy
Lạc Tam, có lẽ không phải là mơ mà là tôi đã từng tận mắt chứng kiến gì đó.”
Trong kí ức của cô có gác lửng của nhà họ Lạc và Lạc Tam thì chỉ xảy ra hai khả năng, cô là người có liên quan hoặc


cô là người đứng ngoài xem.
“Được, tôi đi điều tra xem.”
Tối hôm đó, Chu Từ Phưởng lại nằm mơ, vẫn là gác lửng kia của nhà họ Lạc, trên gác lửng có một cánh cửa sổ, bên
ngoài cửa sổ có một cây long não rất to, có người đang ở bên ngoài kêu lên.
“Lạc Tam.” “Lạc Tam.”
Đó là giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
Sau đó một cậu nhóc đầu trọc chạy ra từ gác lửng, có lẽ là mới cạo chưa được bao lâu nên cực kì nhẵn bóng.
Chàng trai trẻ ấy đứng quay lưng lại dưới tán cây: “Đến đây nào.” Cậu nhóc đầu trọc chạy qua đó, xòe tay ra, trên
tay của cậu có một miếng thịt, cậu ấy cười ngốc nghếch. Có vẻ như chàng trai trẻ ấy hơi tức giận cậu, chọc vào đầu
của cậu: “Cậu lại đi trộm thịt kho tàu nữa đúng không?” “Thằng nhóc ngốc nghếch này, ai bảo tôi thích ăn thịt
chử.” “Còn đầu tóc của cậu sao lại như thế này hả? Xấu chết mất.”
Thằng nhóc ngốc nghếch vẫn đang cười.
Bỗng nhiên một tia sét đánh xuống, Chu Từ Phưởng mở mắt ra và ngồi dậy, bình tĩnh vài phút rồi lại nằm xuống,
giật mình tỉnh giấc nên nhắm mắt lại thì không ngủ tiếp được nữa, cô lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu nhưng
vẫn không cảm thấy buồn ngủ, bèn dứt khoát bò dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Bỗng nhiên con chó bị xích lại của nhà cũ nhà họ Giang sủa lên: “Gâu!”
Đó là một con chó ngao Tây Tạng, nuôi để giữ nhà.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!” Quản gia Giang Xuyên còn chưa ngủ, ông đứng trên hành lang gọi: “Phúc Lai.” Tên của con chó ngao
Tây Tạng là Phúc Lai, do bà cụ Giang đặt cho.
Phúc Lai vẫn còn ngẩng đầu lên kêu: “Gâu gâu!”
“Nửa đêm nửa hôm sủa cái gì vậy hả?” Giang Xuyên bước vào sân, quở trách con chó ngao Tây Tạng ấy: “Đừng sủa
nữa, nếu làm ồn đến bà chủ thì tao hầm mày luôn đấy!”
Phúc Lai lại sủa gâu gâu rồi quay về chuồng chó.
Bỗng sét đánh ầm một tiếng.
Giang Chức mở mắt ra thì nhìn thấy có một cái đầu đang treo ngược trên cửa sổ… một cái đầu đen thui.
Anh bình tĩnh một lúc lâu rồi mới thở hắt ra, anh không mở đèn mà dùng ánh sáng từ chiếc điện thoại rọi qua:
“Chu Từ Phưởng.”
Cái đầu ấy nghiêng một cái.
Giang Chức vén chăn lên bước xuống giường, lê đôi dép đầu thỏ màu hồng mà Chu Từ Phưởng tặng, đi đến bên
cửa sổ: “Em muốn dọa chết bạn trai của em sao?”
A, anh nhận ra cô rồi này.
Thật là vui ghê.
Cái đầu ấy đung đưa qua lại, cực kì vui sướng.
Cảnh tượng kinh hoàng này làm cho Giang Chức cảm thấy buồn cười, anh mở cửa sổ ra.
Cái đầu ấy hỏi anh: “Nhìn em có giống ma nữ không?”
Giang Chức trả lời thật lòng: “Giống.”
“Vậy sao anh lại nhận ra được em vậy?” Cái đầu treo ngược ấy xoay ra sau, để lộ một cái đầu đen thui, cô nói với
Giang Chức: “Anh xem này, em quấn cả đầu và gáy luôn này.”
Nhìn càng giống một con ma nữ hơn.
Giang Chức dùng đèn pin của điện thoại chiếu vào, thật đấy, dù không nhìn thấy mặt của cô nhưng cô treo ngược ở
đó, thì anh đã biết rằng đây không phải là đầu của ai khác, mà là của Chu Từ Phưởng.
Không có mảnh khóe gì hết nhưng anh vẫn biết được.
“Dù có hóa thành tro đi nữa thì em cũng là Chu Từ Phưởng.”
Chân của Chu Từ Phưởng mớc vào cửa sổ chống trộm rồi xoay người một cái, cuối cùng cũng lộ ra thân người rồi,
không còn là một cái đầu nữa mà là một đồng màu đen, cả người từ trên xuống dưới đều trùm lại hết, chỉ để lộ đôi
mắt, cô đạp lên cửa sổ chống trộm rồi ngồi xổm xuống nhìn Giang Chức, hỏi anh: “Vậy anh có sợ không?”
Giang Chức hơi thò người ra ngoài, sáp đến gần cái đống màu đen ấy, cười hỏi ngược lại cô: “Ma nữ Chu, em có
hút hết dương khí của anh không?”
Ma nữ Chu lắc đầu.
“Vậy anh còn sợ gì nữa chứ?” Thấy cô đạp lên cửa sổ chống trộm, Giang Chức kinh hồn bạt vía, sợ cô ngã xuống
dưới: “Ở đây có cửa sổ chống trộm nên em không vào được, anh đi mở cửa, em…”
Cửa sổ chống trộm đã bị cô bẻ ra, chỉ bằng một tay.
Giang Chức: “…”
Chu Từ Phưởng lập tức buồn phiền, cảm thấy mình quá mạnh mẽ nên liền nhỏ giọng giả vờ là một cô gái yếu đuối:
“Em làm anh sợ rồi sao?” Giang Chức lấy điện thoại chiếu vào mặt của cô, nhìn chằm chằm cô: “Em là ma nữ thật
à?” Cô suy nghĩ rồi nói: “Đúng vậy.”
Giang Chức cười rồi nhường chỗ cho cô: “Vào đi, ma nữ, cho em hút dương khí.”
Giang Chức đóng cửa sổ lại: “Sao đêm hôm không đi ngủ mà lại chạy đến đây…”
Còn chưa nói xong.
Chu Từ Phưởng liền bổ nhào đến, hai người ngã lên giường, cô ôm anh thật chặt.
Giang Chức bị tông đến choáng váng, tay anh ôm lấy eo cô theo phản xạ, cô gái này không nặng lắm, cả người toàn
mùi sữa. Anh vuốt cái gáy bị cô trùm kín kẽ: “Sao vậy?”
Chu Từ Phưởng lấy cái đầu cũng được trùm kín kẽ ấy cọ vào anh, giọng của cô buồn rầu, mềm mại, cô nói: “Nhớ
anh rồi.”
Cô gái này biết cách làm nũng rồi.
Giang Chức dìu cô ngồi dậy, cởi hết mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ của cô ra rồi bước xuống giường cởi giày cho
cô: “Vậy thì đừng đi nữa, ngủ ở đây đi.”
Chu Từ Phưởng nghiêng đầu ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
Ngoan bất thường nha.
Da mặt của cô gái này mỏng, giống như một ông cụ non vậy, hôm nay làm sao vậy ta, đeo bám hơn mỗi khi rất
nhiều.
Giang Chức bật đèn ở đầu giường lên, nương theo ánh sáng nhìn cô một lúc: “Áo khoác ngoài.” “Ồ.”


sột soạt một hồi thì cô cũng cởi xong áo khoác ngoài, áo len và quần, chỉ còn một bộ quần áo mùa thu mà chui vào trong chăn, bộ
quần áo mùa thu ấy… ừm, là kiểu dáng của người lớn tuổi.
Cô lăn vào trong cùng của chiếc giường, đắp kín chắn, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài: “Giang Chức, mau qua đây đi, anh ngủ bên
ngoài.”
Giang Chức: “..”
Tối nay ma nữ của anh chủ động thể.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom