• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cố Tâm Nguyệt nhìn Dạ Đình Sâm vẻ không cam lòng, thấy hắn không có ý muốn giữ bản thân
ở lại, cô ta cắn chặt răng, giận dỗi lên xe.
Đợi hắn hiểu được bản thân đã bỏ lỡ ai chắc chắn sẽ hối hận.
Chiếc BMWs lao vút đi, Cố Tâm Nguyệt nhìn trong kính chiếu hậu thấy Dạ Đình Sâm không hề
nhìn theo hướng mình rời đi bực đến mức hung hăng dẫm mạnh phanh.
Từ Bảo Lâm ngồi ghế phó lái không cài chắc dây an toàn liền mất khống chế ngã về phía trước.
- Ôi, cái đầu của tôi, Tâm Nguyệt, sao tự nhiên cậu lại đạp phanh?
Trán Từ Bảo Lâm va vào kính chắn gió, đầu óc choáng váng, ôm đầu kêu lên, vốn dĩ còn định
trách cứ vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Tâm Nguyệt không tốt liền nuốt xuống mấy câu
định nói ra.
Dù sao thì vẫn là bạn bè với nhau, thế mà mình bị đập đầu Cố Tâm Nguyệt cũng không thèm
quan tâm.
Nghĩ đến việc kinh doanh gần đây của nhà họ Từ vẫn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ
Cố nên Từ Bảo Lâm kiềm chế sự bất mãn trong lòng lại, cười nói với cô ta:
- Tâm Nguyệt, cậu đừng tức giận, không cần chấp nhặt với bọn họ.
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến ánh mắt nhìn cô tựa như không là gì cả của người đàn ông kia thì
trong lòng liền khó chịu.
Tay phải cô ta nện xuống tay lái, còi ô tô kêu lên một tiếng chói tai.
  • Anh ta lại dám nói như thế với tớ.
  • Tâm Nguyệt, anh ta chắc chắn là chưa biết rõ thân phận của cậu, nếu không thì sẽ không có
thái độ như vậy đâu.
Cố Tâm Nguyệt hơi nheo mắt, đáy mắt ánh lên sự độc ác.
- Tớ nhất định phải có được người đàn ông kia.
Cố Tâm Nguyệt bây giờ đang rất tức giận, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, Từ Bảo Lâm
nghe xong thì ánh mắt hơi đổi.
Cô cố ý nói:
- Tâm Nguyệt, không phải nhà họ Cố đã để cậu đính hôn rồi hay sao? Đối tượng còn là nhà họ
Dạ nữa, đây thực sự là một mối hôn nhân tốt á, cậu đừng phí sức nữa.
- Nhà họ Dạ thì sao chứ, không phải chỉ có tiền thôi sao?
Cố Tâm Nguyệt chẳng hề để ý mà nói.
Từ Bảo Lâm nghe thấy thế thì khuôn mặt giấu đi biểu cảm, tay phải đặt trên đùi hung hăng nắm
chặt lại.
Thứ mà cô khao khát thì Cố Tâm Nguyệt lại luôn luôn dễ dàng có được, hơn nữa từ trước đến
giờ một khi đã đạt được thì đều không biết quý trọng.
Nhà họ Dạ có địa vị như thế nào, nói là vị vua không ngai của thành phố A cũng không quá.
Dựa vào gia thế của nhà họ Cố vốn dĩ chính là trèo cao, không biết Cố Văn Sinh đã dùng thủ
đoạn gì mà nhà họ Dạ lại có thể đồng ý.
Có thể bám vào mối quan hệ thông gia với nhà họ Dạ thì cấp bậc của nhà họ Cố cũng tăng lên.
Đáng tiếc là cái đồ không có não Cố Tâm Nguyệt này lại chỉ làm ra những việc mất thể diện,
nếu như cô có thể có được mối hôn nhân với nhà họ Dạ thì...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Từ Bảo Lâm lạnh xuống, nhưng ngay khi quay đầu nhìn về phía Cố Tâm
Nguyệt thì lại biến thành gương mặt thân thiết.
- Tâm Nguyệt, những lời này nói trước mặt tớ thì không sao, nhưng trước mặt người ngoài thì
nhất định không được.
Cố Tâm Nguyệt không phát hiện ra sự bất thường của Từ Bảo Lâm, cười lạnh bảo:
- Yên tâm đi, tớ sẽ không gả cho người đàn ông vừa nãy, tớ chỉ muốn nhìn xem, anh ta kiêu
ngạo như thế, lúc phải quỳ trước mặt tớ lấy lòng thì sẽ có bộ dạng thế nào thôi.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì cô muốn mà không được.
Người đàn ông này cũng vậy.
Dạ Đình Sâm rất nhanh trở lại cửa hàng bán hoa.
Nhưng đến khi hắn bước vào lại chỉ thấy có một mình ông chủ đang tính tiền, không thấy bóng
dáng Nhạc Yên Nhi đâu.
Ánh mắt hắn bỗng lạnh xuống, hỏi ông chủ:
- Vợ tôi đâu?
Ông chủ không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên lạnh lẽo, rụt cổ
lại rồi chỉ ra ngoài cửa.
Lông mày Dạ đình Sâm hơi cau lại, đi ra khỏi cửa hàng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng
tìm thấy thân ảnh nho nhỏ kia trong đám người.
Nhạc Yên Nhi đang gập chân ngồi trước một gánh hàng rong, không biết là nhìn cái gì đến say
mê mà chiếc váy quệt dưới đất cũng không phát hiện ra.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, thần kinh vừa căng thẳng liền chậm rãi thả lỏng.
Dạ Đình Sâm từ từ đi qua, nhưng không làm kinh động đến Nhạc Yên Nhi, chỉ đứng trước mặt
cô muốn xem xem cô đang mê say nhìn cái gì.
Hóa ra là cá vàng.
Đó là một sạp hàng bày chim cá cảnh không lớn lắm, bên cạnh có đủ các loại cá và sứa màu sắc
sặc sỡ, hình dáng kỳ lạ, Nhạc Yên Nhi không hề nhìn vào chúng mà chỉ nhìn chằm chằm vào
một bể cá vàng nhỏ ở trong góc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô hơi hơi ngước lên, bên trong ánh mắt chuyên chú là
sự hốt hoảng, tựa như từ con cá vàng này mà nhớ lại ký ức xa xôi nào đó.
- Đẹp không?
Giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên.
Nhạc Yên Nhi không để ý là ai hỏi liền theo bản năng gật đầu:
  • Rất đẹp á, giống con cá trước kia mẹ tôi mua cho tôi.
  • Nếu thích thì mua về đi.
Nhưng Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu:
- Không được, công việc của tôi bận lắm, cứ phải chạy qua chạy lại, không thể chăm sóc chúng
được.
- Cứ nuôi ở nhà là được.
Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng phát hiện ra giọng nói đang trò chuyện với cô không đúng lắm
nên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen như mực của Dạ Đình Sâm liền giật mình.
Ánh mắt không lạnh lẽo như bình thường, tựa như còn chợt lóe qua sự dung túng và nuông
chiều.
“Ôi” Nhạc Yên Nhi phục hồi lại tinh thần, hơi ngại ngùng mà đứng dậy,
  • Sao anh lại đến đây?
  • Thích không?
  • Tôi không nuôi được...
  • Tôi chỉ hỏi cô có thích hay không?
Người trước nay không bao giờ nói lại lần thứ hai như Dạ Đình Sâm lúc này lại có thể kiên nhẫn
hỏi lại một lần nữa, cứ như thể nếu không có được câu trả lời thì sẽ vẫn hỏi tiếp vậy.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, tựa hồ trao cho cô một chút can đảm, Nhạc Yên Nhi chậm rãi
gật đầu.
- Thích.
Nghe được câu trả lời của cô, Dạ Đình Sâm ngay lập tức nói với ông chủ:
  • Ông chủ, tất cả chỗ cá vàng này...
  • Không cần tất cả đâu!
Lần này cuối cùng thì Nhạc Yên Nhi cũng có cơ hội ngăn hắn lại, vội vàng nói,
- Không thể nuôi quá nhiều cá vàng cùng một chỗ, chúng sẽ tranh giành thức ăn.
Dạ Đình Sâm không hiểu mà hỏi lại:
- Động vật vốn dĩ phải cạnh tranh, mạnh được yếu thua, đây chẳng phải chính là quy luật của tự
nhiên hay sao?
Nhạc Yên Nhi thực sự toát mồ hôi, người tài giỏi này đến nuôi cá vàng mà cũng phải tàn nhẫn
như thế sao?
Chẳng lẽ nhìn thấy cá mình nuôi tự giết lẫn nhau, hôm nay chết một con ngày mai chết một con
lại là một chuyện rất vui à?
Cô đành phải đổi một góc độ khác để khuyên hắn.
- Lúc nhỏ, mẹ từng mua cho tôi hai con cá vàng, khi ấy bà nói với tôi rằng một con là mẹ, một
con là tôi. Thế nên hôm nay chúng ta cũng chỉ cần mua hai con là đủ rồi, một con đại diện cho
anh, còn con kia đại diện cho tôi.
Nhạc Yên Nhi nói xong thì ngước đầu nhìn hắn.
Đôi mắt nai con mở to chớp chớp, tựa như đang đợi hắn trả lời.
Kiểu nói chuyện này quá dễ nghe, khiến Dạ Đình Sâm cảm thấy trong lòng ấm áp không thôi,
môi mỏng cũng nhẹ nhàng gợi lên.
- Được, mua hai con.
Em và tôi.
Dạ Đình Sâm từ khi sinh ra đã cao quý, giàu có, nhưng lại bị mấy chữ này dễ dàng lấy lòng.
Nhạc Yên Nhi chăm chú chọn hai bể cá hình tròn, rồi tự tay bắt lấy một con màu đỏ.
Tâm tình Dạ Đình Sâm rất tốt, hiếm thấy lại hạ thấp địa vị mà cũng tự tay bắt một con.
Sau khi trả tiền xong thì trở về cửa hàng hoa ban nãy, trả tiền chậu hoa muốn mua, ông chủ
cam đoan ngày hôm sau sẽ giao đến tận nhà.
Nhạc Yên Nhi cầm bể cá, không nhịn được mà cứ nhìn hai con cá đang bơi qua bơi lại, nụ cười
trên mặt cũng không che giấu nổi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe mấy lần suýt thì va phải người khác, bị Dạ Đình Sâm kéo vào trong
ngực.
 
Advertisement
  • Chương 58

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến tất cả trường quay đều không kịp phản ứng khi có người rơi xuống nước.

Bản thân Nhạc Yên Nhi cũng sững sờ, nước trong hồ ùn ùn xộc vào mũi khiến cô không thể hô hấp được, cô theo bản năng há miệng muốn kêu cứu lại uống phải một lượng nước lớn.

Mà càng gay go hơn là bàn chân mang chiếc giày bị gãy gót kia, bởi vì khi nãy cô bị trẹo chân sau lại thêm dính vào nước lạnh như băng khiến chân bị chuột rút.

Diệp Thiên Hạ cũng bị dọa hết hồn, cô vô thức muốn nhảy xuống cứu người.

Nhưng, đột nhiên có một người từ ngoài chạy tới, động tác còn nhanh hơn cô.

Người kia là Tống Từ Bạch.

Tống Từ Bạch trong nháy mắt đã lao vọt xuống hồ rồi bơi về phía Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi có cảm giác mình đã ở trong nước rất lâu, nhưng thật ra mới chỉ vài giây trôi qua cô đã được cứu lên rồi.

Mấy giây này cũng đủ để Nhạc Yên Nhi hiểu rõ nhiều chuyện.

Giày của cô không cao lắm, hơn nữa, vì để phù hợp với thân phận thiên kim thị trưởng Ôn Tố Tố nên đều là nhãn hiệu cao cấp hết, chất lượng giày không thể kém đến mức mới trẹo chân thì đã gãy gót được.

Cô chợt nhớ đến cô gái lạ mặt xuất hiện trong phòng thay quần áo khi nãy.

Có người muốn hại cô.

Trong đầu Nhạc Yên Nhi chợt lóe lên ý này, cô không cần nghĩ cũng biết là ai đã làm việc này rồi.

Nếu người kia muốn xem cô mất mặt như vậy thì cô cũng không thể để người đó đạt được ý nguyện.

Sau khi Tống Từ Bạch đưa Nhạc Yên Nhi lên bờ, hắn lo lắng hỏi:

- Cô không sao chứ, Nhạc...

Diệp Hiểu Như cũng nôn nóng, cầm lấy tấm thảm muốn chạy qua chỗ cô.

Lúc Tống Từ Bạch vừa muốn gọi tên cô thì Nhạc Yên Nhi lại giơ tay ra dấu "không sao cả".

Sau đó yếu ớt mở mắt ra.

Không ngờ Nhạc Yên Nhi vừa mới rơi xuống nước mà vẫn muốn quay tiếp! Đạo diễn nhìn camera giám sát thấy rõ động tác của Nhạc Yên Nhi thì lập tức hiểu ý đồ của cô ngay, ông giơ tay ngăn tất cả nhân viên công tác lại, ra hiệu tiếp tục quay phim.

Mà Tống Từ Bạch cũng là ảnh đế dày dặn kinh nghiệm nên ngay lập tức đã hiểu.

Không ngờ, Nhạc Yên Nhi lại muốn đem chuyện ngoài ý muốn này cho vào trong cảnh quay, tự thêm một cảnh phim đặc sắc cho bản thân mình.

Trong lòng Tống Từ Bạch thầm khen ngợi, hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt rồi bắt đầu diễn theo.

Hắn xoay người, tức giận quát Diệp Thiên Hạ:

- Thẩm An Nhã, sao cô lại đẩy Tố Tố hả, cô biết rõ cô ấy không biết bơi kia mà! Diệp Thiên Hạ mở to mắt như thể chính cô cũng không ngờ được Ôn Tố Tố sẽ rơi vào bể bơi như thế, trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên xen lẫn buồn phiền, và cả vẻ đau lòng.

Đạo diễn Lộ hô lớn:
  • Cắt! Ok, qua!
  • Hay quá! Vốn dĩ Thẩm An Nhã chỉ đẩy Ôn Tố Tố té xuống đất khiến An Vĩnh Hạo tức giận thôi,
nhưng tôi vẫn thấy đoạn này không đủ sức thuyết phục cho lắm, ai ngờ Yên Nhi lại có ý tưởng như thế, thoáng cái đã đẩy mâu thuẫn lên cao rồi, khá lắm, khá lắm ha ha ha ha...

Đạo diễn Lộ xem lại camera thêm một lần nữa, hắn càng xem càng hài lòng, khen Nhạc Yên Nhi không dứt miệng.

Nhạc Yên Nhi cố gắng diễn xong cảnh vừa rồi giờ đang lạnh run, mặt mày trắng bệch, cô miễn cưỡng cười với đạo diễn Lộ một cái, xem như cảm ơn lời khen của ông.

Diệp Thiên Hạ thấy sắc mặt Nhạc Yên Nhi kém như thế thì quay sang dặn trợ lý:

- Mau đi lấy máy sấy trên xe tôi lại đây.

Sau đó lại nói với Nhạc Yên Nhi:

- Em thay quần áo ướt trên người trước đi, rồi sấy khô tóc xong hãy trở lại khách sạn.

Không ướt nhẹp thế này mà có lên xe về em cũng khổ đấy.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, nói:

- Cảm ơn chị Thiên Hạ.

Trên mặt Diệp Thiên Hạ có điểm ũ rũ, không phải đang diễn.

- Đừng cảm ơn chị, đều tại chị không dùng sức vừa phải, không ngờ lại khiến em té xuống bể bơi.

Em mà bị bệnh thì đúng là lỗi của chị rồi.

Thôi đừng nói nữa, em mau đi thay quần áo đi.

Nhạc Yên Nhi đến phòng thay đồ nhanh chóng thay bộ khác, nhưng vẫn chậm một bước, hắt xì hai cái.

Sắc mặt Diệp Hiểu Như rất khó coi:

- Yên Nhi, em phải chú ý đó nha, buổi tối trở về nhất định phải uống thuốc đấy.

Mà sao chất lượng giày lại kém như thế nhỉ? Có cần nói với tổ đạo cụ một tiếng hay không? Đầu mùa hạ vẫn còn hơi lạnh, hơn nữa cô lại mặc quần áo ướt lâu như vậy, khó mà không bị bệnh.

Nhạc Yên Nhi nhìn Diệp Hiểu Như.

- Không phải do chất lượng giày đâu, đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Diệp Hiểu Như khó hiểu hỏi lại:

- Ý em là sao? Nhạc Yên Nhi xoay người, cầm chiếc giày cao gót mà cô vừa thay ra, đưa cho Diệp Hiểu Như.

Ngay chỗ gãy gót của chiếc giày, một nửa mặt gãy vô cùng nhẵn nhụi, xem ra chính là dùng vật sắc cứa vào.

Diệp Hiểu Như lăn lộn trong giới lâu như thế nên cũng không ngốc, vừa nhìn đã biết có người giở trò.

- Xem dấu vết này đi, rõ ràng có người dùng dao cắt một nửa gót giày mà, sau đó em bị Diệp Thiên Hạ đẩy thì nửa còn lại chịu trọng lượng quá lớn mới bị gãy.

Nhạc Yên Nhi gật đầu nói:

- Đúng thế, vậy chị đoán tiếp xem, họ ra tay lúc nào? Diệp Hiểu Như suy nghĩ một lát, cô ngẩng đầu quan sát phòng thay đồ, trong nháy mắt đã hiểu:

- Chị nhớ rồi, trước khi chúng ta đi thay quần áo thì có một cô gái từ bên trong vội vàng chạy ra ngoài, còn không dám nhìn chúng ta nữa cơ.

Nhạc Yên Nhi cười:

- Em còn tưởng rằng sau chuyện lần trước cô ta sẽ bớt ngang ngược, không ngờ vẫn làm mấy trò ngu ngốc thế này, thật thiếu kiên nhẫn.

  • Yên Nhi, hay là chúng ta nói chuyện này cho đạo diễn biết đi?
  • Nói cho đạo diễn biết làm gì? Phim đang cần quay tiếp, tạm thời không thể thay diễn viên
được, đạo diễn cũng sẽ không làm gì cô ta, như thế càng khiến cô ta thêm đắc ý thôi.

Huống hồ gì chúng ta cũng không có chứng cứ mà.

- Vậy giờ chúng ta nên làm gì? Ánh mắt Nhạc Yên Nhi bất chợt trở nên lạnh băng:

- Cô ta đã ra tay với em mấy lần rồi, xem ra em phải đi gặp cô ta, chị cất giày vào đi.

Diệp Hiểu Như nghe lời, cất đôi giày vào túi.

Nhạc Yên Nhi giải quyết bộ quần áo ướt sũng xong xuôi thì đi ra ngoài.

Diệp Thiên Hạ vẫn còn đang đợi cô.

Nhạc Yên Nhi nhìn thấy Diệp Thiên Hạ, đang muốn nói chuyện thì thấy mũi ngứa ngứa, cô vội che miệng hắt hơi một cái.

Diệp Thiên Hạ thấy thế vẻ mặt càng áy náy hơn.

- Yên Nhi, thật sự xin lỗi em, chị hại em bị cảm rồi.

Nhạc Yên Nhi có ấn tượng tốt với Diệp Thiên Hạ, rõ ràng cô ấy là ngôi sao hạng A lại không hề kiêu căng, cũng rất quan tâm chăm sóc cho cô.

Cho nên, cô cười trấn an Diệp Thiên Hạ rồi nói:

- Em không sao đâu chị Thiên Hạ, đây không phải là lỗi của chị mà.

Diệp Thiên Hạ lắc đầu nói:

- Suy cho cùng là do chị không chuyên nghiệp, ngay cả sức cũng không tính cho đúng được.

Nhạc Yên Nhi do dự một hồi, cô đưa túi đựng giày cho Diệp Thiên Hạ

- Chị Thiên Hạ, chị xem cái này đi.

Diệp Thiên Hạ khó hiểu cầm lấy, cô nhìn chiếc giày bị gãy gót trong túi thì sắc mặt cứng lại, rồi lấy giày ra nhìn cẩn thận một phen, ánh mắt chợt thay đổi.

- Có người động tay vào giày! Diệp Thiên Hạ suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Nhạc Yên Nhi.

- Có phải là An Tri Ý không? Diệp Thiên Hạ cũng không biết lúc trước cô có so vài chiêu với An Tri Ý vậy mà lại có thể đoán đúng.

Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ Diệp Thiên Hạ nhạy cảm như thế, cô lắp bắp kinh hãi hỏi:

- Chị Thiên Hạ, làm sao chị đoán được?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom