Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hai người lên xe, Nhạc Yên Nhi vẫn cứ cầm bể cá nhìn không ngừng.
Dạ Đình Sâm nhắc cô:
  • Dây an toàn.
  • Ừ.
Nhạc Yên Nhi trả lời một tiếng rồi mới thả bể cá xuống cài dây an toàn.
Trên đường trở về, Dạ Đình Sâm lơ đãng hỏi:
- Thích cá vàng đến thế sao?
Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh:
- Rất thích, lúc nhỏ nhà tôi nghèo lắm, cơm còn không đủ ăn, làm gì có tiền mà mua mấy thứ
này, chỉ có một lần bị ốm, mẹ hỏi tôi muốn cái gì, tôi nói muốn cá vàng, bà liền mua cho tôi hai
con.
Nói đến đây, Nhạc Yên Nhi dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Không bao lâu sau đó thì mẹ tôi mất. Đợi đến khi trưởng thành rồi tôi mới hiểu, có lẽ mẹ tôi
đã biết bản thân bị ung thư lâu rồi, cho nên bà mới muốn đáp ứng những đòi hỏi hào nhoáng
bên ngoài của tôi trong quãng thời gian còn lại cuối cùng.
Dạ Đình Sâm nhìn biểu tình của Nhạc Yên Nhi qua kính xe, thấy được dù cô xúc động cũng
không hề bi thương mới yên tâm.
- Vậy vì sao lâu như thế cũng không nuôi?
Nếu biết cá vàng sẽ gợi lại nỗi nhớ thương của cô với mẹ, hắn chắc chắn sẽ mua cho cô từ lâu
rồi.
Nhạc Yên Nhi nghĩ đến cái gì đó, nụ cười bên khóe môi chợt thu lại, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
- Sau đó, mẹ tôi mất, tôi đến nhà họ Cố ở. Đồ đạc của tôi cũng không nhiều, chỉ có vài bộ quần
áo và một cái bể cá.Tôi vừa bước vào cánh cửa nhà họ Cố, bà Cố nhìn thấy bể cá trong tay tôi,
bà ta nói...
Ánh mắt Nhạc Yên Nhi trở nên xa xăm.
Lúc ấy bà Cố còn rất trẻ, nhưng nét cay nghiệt đã hằn trên khuôn mặt, bà ta cười lạnh nói với
Cố Văn Sinh: ‘Nuôi một con chó thì cũng coi như xong, còn muốn nuôi một con cá, sao vậy, nhà
chúng ta là cái vườn bách thú sao? Loại thấp hèn nào cũng có thể bước vào?’
Trên gương mặt của Nhạc Yên Nhi gợi lên nụ cười lạnh nhạt:
- Sau đó, bà ta cướp lấy bể cá trong tay tôi rồi ném vỡ ngay trước mặt tôi, hai con cá đều chết,
từ đó tôi cũng không nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa.
Cánh tay Dạ Đình Sâm cầm lái siết chặt lại.
Một cô bé mới 12 tuổi, lòng đầy lo sợ đến ở một nơi khác, thế nhưng chờ đón cô lại là sự thờ ơ
và chán ghét.
Những mảnh thủy tinh bị đập vỡ của chiếc bể cá bắn tung tóe, cào rách cánh tay cô, nhưng
không hề có ai quan tâm cả.
Ngay cả người làm nhà họ Cố trong khi thu dọn những mảnh vỡ cũng hùng hổ nói cô là đứa sát
tinh, đã khắc chết mẹ mình lại còn tới khắc người nhà họ Cố.
- Những năm qua cô sống ở nhà họ Cố ra sao?
Trong giọng nói của Dạ Đình Sâm mang theo chút thương tiếc.
Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
- Ừm, anh cũng biết tôi là con riêng của Cố Văn Sinh mà, người trong nhà đều coi thường tôi,
nói ra cũng thật buồn cười, rõ ràng là do Cố Văn Sinh tự gây ra, đã kết hôn rồi vẫn còn ra ngoài
lăng nhăng, bọn họ có tư cách gì mà trách tôi đây, chính tôi mới là người phải hối hận vì có
người cha là Cố Văn Sinh chứ.
- Từ lúc tôi 12 tuổi sống trong nhà họ Cố, mỗi buổi sáng 6 giờ đã phải thức dậy, cùng nữ giúp
việc chuẩn bị bữa sáng, còn không thể ăn trên bàn ăn, tài xế sẽ đưa Cố Tâm Nguyệt đi học, tôi
lại phải đi bộ đến trường. Thậm chí chưa bao giờ được mua quần áo, lúc ấy tôi thiếu dinh
dưỡng, vừa gầy vừa nhỏ, nên luôn phải mặc quần áo cũ của Cố Tâm Nguyệt.
- Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là những ngày lễ tết, mỗi khi nhà họ Cố có người tới thăm thì
bà Cố luôn nhốt tôi trên gác xép.
Nhạc Yên Nhi nói đến đây thì cười lạnh,
- Sau đó vào một lễ Giáng Sinh, tất cả mọi người đều quên mất tôi, tôi bị nhốt trên gác xép
ròng rã hai ngày hai đêm, suýt thì bị lạnh chết.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lẽo đến đáng sợ.
- Nhà họ Cố lại dám đối xử với em như vậy.
Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến ngày lễ tết mỗi năm, Nhạc Yên Nhi nhỏ xíu đều bị nhốt trên gác xép
tối om thì liền cảm thấy lồng ngực thắt lại, không thể kiềm chế được nỗi tức giận trong lòng.
- Những việc này cũng không có gì, tôi đều có thể nhịn được, nhưng lúc 17 tuổi... đã xảy ra
chuyện khiến tôi không thể nào chịu đựng được nữa nên mới quyết định rời khỏi đó.
Dạ Đình Sâm nhăn mày:
- Sau đó thì sao?
Có thể tưởng tượng được, một cô gái còn chưa trưởng thành muốn tự lập sẽ khó bao nhiêu.
- Sau đó tôi thấy làm diễn viên kiếm tiền nhanh nên thi vào Học Viện Điện Ảnh thành phố A, sau
khi Cố Văn Sinh biết có nói nếu tôi dám đi làm diễn viên thì sẽ cắt đứt quan hệ với tôi, anh nói
xem ông ta đe dọa ai chứ, tôi còn cầu mong như vậy đây. Nhà họ Cố cũng thực tàn nhẫn, không
để cho tôi mang theo một bộ quần áo nào liền đuổi tôi đi.
- Vậy học phí của em thì làm thế nào?
Theo như hắn biết, Học Viện Điện Ảnh thành phố A là trường có học phí cao nhất cả nước, với
hắn chỉ là tiền một bữa ăn, nhưng đối với Nhạc Yên Nhi mới 17 tuổi thì thực sự là một con số
khổng lồ.
Nhạc Yên Nhi lặng lẽ nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm:
  • Tôi nói ra anh không được tức giận đấy nhé.
  • Không đâu.
Làm sao hắn có thể tức giận chứ, hắn sẽ chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng thôi.
- Thực ra lúc đó tôi đã yêu Lâm Đông Lục rồi, anh đừng nhìn bộ dạng anh ta bây giờ, trước đây
anh ta rất tốt, nhà họ Lâm và nhà họ Cố mấy đời thân thiết, anh ta luôn chăm sóc cho tôi. Tiền
tôi học đại học đều là anh ta cho, anh ta nói không cần suy nghĩ nhiều, đợi tôi tốt nghiệp liền
kết hôn...
- Kết hôn?
Dạ Đình Sâm cứng rắn ngắt lời, giọng nói hơi có ý sâu xa.
Ôi chao, thật là nói nhiều sai nhiều mà.
Trên mặt Dạ đại thiếu rõ ràng không hề dễ chịu, nếu cô còn nói tiếp thì quá ngốc rồi.
Giọng nói trong trẻo của Nhạc Yên Nhi cố gắng nói thêm vào:
- Lúc còn trẻ đều mù quáng mà... chuyện sau này anh cũng biết đấy, Lâm Đông Lục từ một năm
trước đã không nhớ ra tôi rồi, chúng tôi liền chia tay, anh ta đính hôn với Bạch Nhược Mai. Lúc
học đại học tôi đi diễn tiết kiệm được chút tiền, lại kiếm thêm ngoài một ít đều đưa hết cho anh
ta, trả hết lại số tiền trước kia anh ta cho tôi mượn, bây giờ tôi và anh ta đã không còn quan hệ
gì nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi cẩn thận nhìn trộm Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn không hề tốt lên chút nào.
Hối hận đến muốn cắn luôn đầu lưỡi chính mình, không có việc gì lại nhắc đến Lâm Đông Lục
làm gì cơ chứ.
- Dạ thiếu? Chủ tịch Dạ? Anh đẹp trai này?
Nhạc Yên Nhi cố nói đùa, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không thèm nhìn cô, mắt nhìn phía trước
chăm chú lái xe, chỉ hơi nhếch môi, để lộ ra là hắn đang vui vẻ.
- Dạ Đình Sâm, anh giận thật à?
Nhạc Yên Nhi hết cách, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Đột nhiên Dạ Đình Sâm đánh tay lái, rẽ vào bên lề đường, rồi dẫm phanh xe.
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới phát hiện ra không biết xe đã đến ngoại ô từ bao giờ.
Trên đường lớn chỉ có vài chiếc xe thưa thớt lao vút qua, có mỗi chiếc xe của họ đang dừng bên
lề đường.
Dạ Đình Sâm rốt cuộc nghiêng người qua nhìn cô, bên trong đôi mắt đẹp đến quá đáng kia
chứa đầy cảm xúc khó lường.
  • Nhạc Yên Nhi.
  • ......Hả?
Rất ít khi Dạ Đình Sâm gọi cả họ tên của cô, nghe thấy hắn gọi, tự nhiên trái tim cô liền hẫng
mất một nhịp.
- Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, tôi là chồng của cô, sau này cho dù cô gặp bất cứ khó khăn
gì, tôi mong cô có thể chủ động nói với tôi.
Bàn tay của hắn mang theo nhiệt độ khiến người khác yên tâm, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Nhạc Yên Nhi quên luôn phản ứng lại, ngơ ngác tiếp nhận sự vỗ về của hắn, hai gò má nhanh
chóng nóng lên, cô tựa như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập vang dội của bản thân.
Giây phút này, cô thấy như Dạ Đình Sâm chính là một người đàn ông bình thường.
Nhưng ước định hôn nhân trong nửa năm này vốn dĩ chính là giả dối.
Tất cả đều chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.
 
Advertisement
  • Chương 59

Diệp Thiên Hạ ảm đạm cười:

- Chị cũng đã trải qua khoảng thời gian này như em, những thủ đoạn hãm hại nữ diễn viên trong tối ngoài sáng chị cũng đều gặp phải không ít.

Nhạc Yên Nhi thở dài:
  • Cái vòng này thật sự quá loạn.
  • Yên Nhi, nghe lời khuyên của chị, người hiền lành thì sẽ bị bắt nạt, muốn thành công vươn lên
trong cái vòng giải trí này thì tuyệt đối không thể yếu đuối.

Diệp Thiên Hạ trịnh trọng nhìn cô, nói.

Diệp Thiên Hạ mới hai mươi tư tuổi nhưng trong ánh mắt nhuốm màu tang thương tựa như đã trải qua rất nhiều biến cố rồi.

Trong chớp mắt đó Nhạc Yên Nhi hơi tò mò, Diệp Thiên Hạ vào nghề được năm năm rốt cuộc đã phải trải qua những gì, nhưng rồi lại nhịn xuống ngay lập tức.

Không tò mò cũng là một loại tôn trọng giữa người với người.

Vậy nhưng thái độ của Diệp Thiên Hạ lại tình cờ trùng hợp với cô.

Vì thế Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Vâng ạ, chị Thiên Hạ, em biết rồi.

Nhạc Yên Nhi trở về khách sạn, nghiêm túc tắm nước nóng rồi lại uống thuốc dưới sự giám sát của trợ lý, lúc này Diệp Hiểu Như mới yên tâm để cô nghỉ ngơi cho tốt.

Bản thân thì rời đi.

Lúc Nhạc Yên Nhi mơ mơ màng màng nằm trên giường thì bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

- Alo...

Đôi mắt Nhạc Yên Nhi ngái ngủ lờ mờ, không nhìn là ai đã nhận điện thoại, giọng nói mơ màng.

- Ngủ rồi? Giọng nói trầm thấp từ bên tai vang lên, tựa hồ còn mang theo ý cười.

Nhạc Yên Nhi nháy mắt liền giật mình tỉnh ngủ ngồi dậy dựa vào đầu giường.

- Anh...

muộn thế này rồi sao anh còn gọi điện cho tôi.

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn đồng hồ trên bàn làm việc.

- Muộn? Mới có chín rưỡi.

Dạ Đình Sâm tựa hồ ngay lập tức nhạy bén nhận ra vấn đề ở đâu,

- Tối nay cô ngủ sớm thế sao? Có phải là trong người khó chịu không? Nhạc Yên Nhi đỡ trán, thế nên mới nói, người thông minh quá cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt, nói chuyện với hắn áp lực quá lớn mà.

- Không sao, chỉ là quay xong hơi mệt thôi.

Nhạc Yên Nhi cố giữ cho giọng nói không có gì khác thường.

- Nếu như có chuyện gì, nhớ phải nói với tôi.

Đây là lần thứ hai Dạ Đình Sâm nói ra những lời này, nhưng Nhạc Yên Nhi nghe thấy tự nhiên lại có cảm giác tim đập nhanh.

Là loại cảm giác nghe theo sự quan tâm của người khác.

Nhạc Yên Nhi cắn môi:

- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Dạ Đình Sâm nhíu mày lại.

Cô nói sẽ không có chuyện gì nhưng lại không đồng ý sẽ nói với hắn.

Cô lảng tránh không muốn trả lời câu hỏi này chứng tỏ vẫn còn chưa đủ tín nhiệm hắn.

Nhưng chung quy hắn vẫn đau lòng, sợ cô quay phim vất vả nên không muốn bức bách cô quá, Dạ Đình Sâm nói:
  • Vậy cô nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.
  • Ngủ ngon.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, nghĩ đến lời Dạ Đình Sâm nói lúc nãy, trong lòng hơi ảm đạm.

Cô rất muốn dựa dẫm vào hắn, nhưng cô không thể.

Bọn họ chỉ có quan hệ hợp đồng ngắn ngủi, nếu như tạo thành thói quen, vậy khi hết thời gian ước định thì phải làm sao? Một lần với Lâm Đông Lục kia cô đã quá ngu ngốc rồi, không thể hết lần này đến lần khác đều ngã lại vào vết xe đổ trong tình cảm được.

Cô tuyệt đối không thể thích Dạ Đình Sâm.

Buổi sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi không có cảnh quay, cô ngủ thẳng đến khi tự tỉnh dậy, sau đó chuẩn bị đến phim trường.

Diệp Hiểu Như không hiểu hỏi:
  • Yên Nhi, không phải đạo diễn cho em nghỉ hôm nay sao?
  • Nghỉ ngơi thì vẫn cần, nhưng đã có người tặng cho em món quà lớn như vậy, em không đáp
lại chẳng phải là không tốt sao? Nhạc Yên Nhi tựa như nghĩ đến cái gì liền cười lạnh nói.

Diệp Thiên Hạ và Tống Từ Bạch đang quay, rất nhiều nhân viên đều vây quanh phim trường, nhưng không thấy An Tri Ý.

Nhạc Yên Nhi thấy xe chuyên dụng của cô ta bên ngoài trường quay, xác định An Tri Ý không ở trong mới tìm một nhân viên hậu trường hỏi:

- An Tri Ý đâu rồi? Nhân viên hậu trường chỉ vào phòng nghỉ:
  • Đoạn quay cuối mới có cảnh diễn của cô An, cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng.
  • Cảm ơn.
Nhạc Yên Nhi đi đến phòng nghỉ, nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói của một cô gái vang lên hỏi:

- Ai đó? Nói xong liền đi tới mở hé cửa ra, nhìn thấy Nhạc Yên Nhi thì cực kỳ kinh ngạc, theo phản xạ muốn đóng cửa lại nhưng không kịp, Nhạc Yên Nhi dùng túi chặn cửa lại xong đẩy cửa ra.

- Có chuyện gì thế...

An Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng động thì không kiên nhẫn xoay đầu lại, nhìn thấy người đến thì sắc mặt cứng đờ.

Nụ cười của Nhạc Yên Nhi khéo léo thỏa đáng,

- Cô An, Rồi dừng lại một chút mới quay về phía cô gái trẻ bên cạnh An Tri Ý nói,

- Cô đây cũng trông rất quen.

Cô gái trẻ đứng bên cạnh An Tri Ý rõ ràng chính là người hôm qua vội vã lao ra từ trong phòng thay đồ, chỉ khác mỗi cái là đã đổi quần áo mà thôi.

Cô gái bị Nhạc Yên Nhi nhắc đến thì ngượng ngùng cúi thấp đầu, dùng tóc che khuôn mặt lại, tay thì lo lắng nắm chặt góc áo vân vê.

An Tri Ý dù sao cũng là một kẻ già đời, ngay lập tức che giấu sự hoảng loạn trong mắt, cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi lạnh lẽo hỏi:
  • Cô đến làm gì?
  • Có vài lời muốn tâm sự riêng với cô An thôi.
An Tri Ý không biết rốt cuộc cô nghĩ gì, do dự một lát vẫn dựa vào việc Nhạc Yên Nhi không dám làm gì cô ta mà xua tay nói với mấy trợ lý:

- Mấy cô đi ra ngoài trước đi.

Mấy cô gái nối tiếp nhau đi ra, trong phòng nghỉ liền chỉ còn lại hai người An Tri Ý và Nhạc Yên Nhi.

- Người đã phái người động tay với giày cao gót của tôi ngày hôm qua là cô đúng không? Nhạc Yên Nhi không thèm vòng vo với cô ta, trực tiếp hỏi thẳng.

An Tri Ý căn bản là không để Nhạc Yên Nhi vào mắt, giơ ngón tay lên nhìn móng tay mới sửa của mình, thờ ơ nói:

- Đúng đó.

Nhạc Yên Nhi bật cười:

- Kể ra cô cũng thành thật lắm.

Trước đây An Tri Ý không dám công khai giở trò với Nhạc Yên Nhi đều là vì Nhạc Yên Nhi chặt đứt con đường của cô ta, cô ta sợ Nhạc Yên Nhi có chỗ dựa lớn phía sau mà bản thân không thể trêu vào, bây giờ biết được chỗ dựa của Nhạc Yên Nhi chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ thì thái độ liền trở nên bừa bãi hơn nhiều.

Nói đến cùng thì bởi vì cô ta leo lên giường để trèo lên cao nên cũng cảm thấy tất cả diễn viên nữ đều chẳng hơn gì mình, suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

- À, cô biết được thì có thể làm gì đây? Muốn nói cho đạo diễn Lộ? Phim bây giờ đã quay được một nửa rồi, đừng nói là cô không có chứng cứ, kể cả cô có đi nữa thì cô nghĩ đạo diễn Lộ sẽ vì cô mà đổi diễn viên hay sao.

Hay là muốn trả thù tôi? Hãm hại tôi? Làm tôi bẽ mặt? Nhạc Yên Nhi, không phải là tôi coi thường cô đâu nhưng ngay cả đồ diễn của bản thân cô cũng không để ý được mà còn cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống cô sao? Ngược lại cô cứ thử xem có thể động đến một cọng lông của tôi không.

Nói đến đây An Tri Ý đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, cười lạnh:

- Nhạc Yên Nhi, đây là tôi cho cô một bài học, nói cho cô biết trong cái vòng này có những người cô không nên chọc vào, chọc vào rồi thì đợi đó mà trả giá đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Nhạc Yên Nhi ảm đạm cười:

- Cô An, tôi vốn dĩ cho rằng cô chỉ có diễn xuất nghiệp dư, nhưng không ngờ đến cô ngay cả khi hãm hại người khác cũng không chuyên nghiệp như thế, cô khổ tâm phí sức thật lớn muốn hại tôi, nhưng cuối cùng lại để tôi thuận thế cho mình thêm đất diễn, làm cho tất cả mọi người tin phục diễn xuất của tôi, làm cho đạo diễn khen ngợi tôi không dứt, nói ra thì tôi đáng lẽ phải cảm ơn cô mới đúng.

An Tri Ý đã nghe chuyện Nhạc Yên Nhi hôm qua bị rơi xuống nước nhưng lại theo đó hóa giải tất cả, thế nhưng cô ta không ở hiện trường, biết rõ tính khí của cô ta nên trợ lý không dám kể chi tiết mà chỉ nói Nhạc Yên Nhi quay xong rồi, An Tri Ý liền cho là Nhạc Yên Nhi đã cực kỳ chật vật, hôm nay cũng luôn đắm chìm trong khoái cảm thắng lợi.

An Tri Ý không ngờ rằng tình hình lại xấu hơn tưởng tượng của cô ta nhiều, Nhạc Yên Nhi cho dù rơi xuống nước lại vẫn giành được sự khen ngợi của đạo diễn, vào đoàn quay lâu vậy rồi thế nhưng đạo diễn Lộ vẫn chưa từng khen cô ta một chữ “Tốt”

đâu! Nghe thấy lời nói của Nhạc Yên Nhi, trong mắt An Tri Ý xẹt qua ánh sáng âm hiểm, cô ta cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi, nói:

- Nhạc Yên Nhi chúng ta sau này chờ xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom