• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Khi ông chủ bắt đầu giới thiệu các loại hoa thì quả là thao thao bất tuyệt:
- Cây thủy sam và phong lan này đặt lên bàn trang điểm của phu nhân thì hợp vô cùng, hàm
tiếu và lục la thì thích hợp để đặt trong thư phòng của anh đây. Còn đây là loại hoa chúng tôi
mới nghiên cứu lai tạo ra, giới thiệu riêng với anh chị, nó tên là bỉ dực lan, hoa này đẹp lắm nhé,
lúc nở có hình cánh bướm, hai chậu là một cặp, một chậu nở hoa màu đỏ, một chậu hoa màu
lam, ngụ ý là vợ chồng gắn bó như chim liền cánh, hợp với đôi vợ chồng mới cưới như anh chị
nhất đấy.
Hiểu lầm sâu quá rồi, không giải thích không xong.
  • Ông chủ à, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là vợ chồng mới cưới…
  • Ừ, không phải vợ chồng mới cưới đâu, chúng tôi đã lấy giấy hôn thú từ lâu rồi.
Đăng kí kết hôn gần một tháng, đối với hắn thì thế là lâu lắm rồi.
Vạn vạn không ngờ, người bình thường không chịu rặn ra mấy câu như Dạ Đình Sâm lại chủ
động nói nốt câu nói của cô.
Dạ Đình Sâm!
Nhạc Yên Nhi bực mình lườm Dạ Đình Sâm.
Người khác không biết thì thôi, nhưng chẳng lẽ chính anh cũng không biết hay sao?
Bọn họ chỉ kết hôn giả mà thôi, sao cứ khiến cho người ta hiểu lầm thế?!
Dạ Đình Sâm hạ đôi mắt phượng đen thẳm xuống nhìn cô, rồi thốt ra một câu mang theo giọng
mũi:
- Hửm?
Má ơi, cái giọng này quyến rũ quá đi.
Dưới ánh nhìn sáng quắc của hắn, Nhạc Yên Nhi cảm thấy câu nói vốn là đúng lý hợp tình của
mình lại chẳng thể thốt ra miệng được.
- Xin lỗi, vợ tôi dễ ngượng.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói với ông chủ.
Ông chủ nhìn đôi trai tài gái sắc ân ái liếc mắt đưa tình, thấy chẳng khác gì đang xem phim thần
tượng. Ông cười ha hả rồi xua tay:
- Tôi hiểu mà, hiểu mà.
Nhạc Yên Nhi bị hai chữ “vợ tôi” làm đỏ lựng cả mặt mày, thế nhưng lại không biết phải rủa xả
từ đâu, đành phải bám vào hai chữ cuối cùng rồi kề tai Dạ Đình Sâm mà mắng:
  • Anh mới dễ ngượng, cả nhà anh dễ ngượng thì có.
  • Ừ, em cũng là người trong nhà tôi mà.
  • Tôi…
  • Đừng quên bây giờ chúng ta là vợ chồng có đăng kí đàng hoàng đấy.
Dạ Đình Sâm mỉm cười nhìn bộ dạng quẫn bách, vừa không cam lòng vừa không phản bác
được của Nhạc Yên Nhi. Hắn xoa nhẹ lên tóc cô rồi đánh ra chiêu chót:
- Ngoan nào.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, làm cho tim cô hẫng một nhịp.
Bùm!
Nhạc Yên Nhi cảm thấy máu toàn thân mình đều dồn hết lên mặt cả rồi, hai má cô đỏ lựng lên.
Má ơi, người đàn ông này phạm quy! Đâu ra cách thả thính như thế hả!
Dường như Dạ Đình Sâm hoàn toàn không biết mình đã thả một cục thính bự thế nào. Hắn bắt
đầu chọn chậu cây như không có chuyện gì xảy ra.
  • Chậu này, chậu này, đây nữa…
  • Gói mấy chậu hoa này lại.
  • Không, không lấy mấy chậu này, còn lại gửi hết đến địa chỉ này cho tôi.
Dạ Đình Sâm đưa địa chỉ cho ông chủ.
Ông chủ chưa bao giờ thấy ai mua chậu hoa như thế. Ông sửng sốt cả người:
- Mua… mua hết á?
Trừ khi nói chuyện với Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm quả thực không có kiên nhẫn để đi nhắc lại
một câu nói với ai khác. Hắn lạnh lùng nâng đôi mắt phượng rồi nói rất lãnh đạm;
- Có vấn đề gì à?
Ông chủ cảm thấy độ ấm quanh người mình tự nhiên giảm hẳn đi. Lúc bị hắn nhìn bằng ánh
mắt đó thì ông vội vàng đáp:
  • Không ạ!
  • Dạ Đình Sâm.
Người bị khí thế của Dạ Đình Sâm dọa sợ còn có cả Nhạc Yên Nhi. Cô nắm tay áo hắn, kéo hắn
sang một bên rồi nói:
- Anh mua gì cũng mua kiểu này à? Phí tiền quá đấy, chúng ta mua nhiều chậu hoa thế này về
rồi để vào đâu?
Mua quần áo cũng thế, mua chậu hoa cũng vậy, cứ bỏ mấy thứ không thích rồi bao hết mang
về luôn à? Phí tiền quá luôn đấy!
- Ừ, sân thượng đơn điệu quá, tôi định nhờ mợ Trương sắp xếp nó thành một nhà ấm để trồng
hoa, em thấy sao?
Dạ Đình Sâm nhìn cô bằng ánh mắt pha chút thâm ý.
Sân thượng?
Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó, thế nhưng hết thảy cứ mơ hồ, chẳng rõ ràng chút nào.
Thế là cô gật đầu bảo:
- Cũng được.
Thôi bỏ đi, Dạ đại thiếu gia anh ta không để ý tí tiền ấy, cô lo hộ làm cái gì.
Ông chủ nhanh chóng tính tiền xong xuôi rồi vừa đi tới vừa cười tủm tỉm:
- Anh chị ạ, tổng cộng là sáu ngàn ba trăm lẻ năm mươi đồng, tôi giảm giá cho anh chị, còn sáu
ngàn ba.
Nhạc Yên Nhi mất hứng:
- Ông chủ à, ông keo kiệt quá đó, chúng tôi mua tận sáu ngàn tiền hoa mà ông chỉ giảm có
năm mươi đồng thôi à?
- Phu nhân ơi, chúng tôi chỉ là sạp nhỏ thôi, nhìn phong thái của hai vị, thì chắc hai vị cũng
chẳng để ý mấy trăm đồng tiền đâu mà, phu nhân đừng làm khó tôi nữa.
Đấy xem đi, chỉ tại Dạ Đình Sâm không chịu tém lại mà người ta coi hai người thành kẻ tiêu tiền
như rác rồi kìa.
Đáng tiếc là Dạ Đình Sâm có tiền nên không thèm để ý, chứ cô thì để ý lắm đấy.
Đối với Dạ Đình Sâm mà nói thì việc này rất là mới mẻ. Hắn chưa mặc cả bao giờ, bởi vì thời
gian của hắn còn quý giá hơn chút tiền lẻ này nhiều.
Thế nhưng khi thấy Nhạc Yên Nhi nghiêm túc mặc cả với ông chủ, thì hắn không những không
cảm thấy cô căn ke mà còn thấy đáng yêu vô cùng.
Lúc hắn nghĩ mình vẫn còn chưa xem đủ thì Nhạc Yên Nhi đã đắc ý đi tới.
- Xong rồi nhé, sáu ngàn tròn, miễn phí ship.
Đôi mắt to tròn lấp lánh, trên mặt ghi rõ mấy chữ: “Mau khen em đi ~ “
Dạ Đình Sâm nhếch môi cười rồi bảo:
  • Ừ, siêu giỏi.
  • Anh chị à, anh chị quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt?
  • Quẹt thẻ.
Dạ Đình Sâm lấy một chiếc thẻ đen đưa qua.
Ông chủ nhận thẻ đen, nhìn thấy một đống tiếng Anh ghi trên nó thì lắc đầu quầy quậy:
- Anh à, chúng tôi chỉ là sạp buôn bán nhỏ, không quẹt được cái thẻ quốc tế này đâu.
Dạ Đình Sâm cau mày.
Hắn sơ xuất quá, bình thường hắn hay vào những nơi thượng lưu chứ chẳng vào mấy quán nhỏ
bao giờ, cho nên không biết rằng những tiệm nhỏ này không quẹt được thẻ đen.
- Không sao đâu, dùng của tôi đi.
Nhạc Yên Nhi nghĩ bình thường đều có Nghiêm lão và thư kí đi cùng nên chắc là Dạ Đình Sâm
không mang theo tiền mặt, cho nên cô lập tức vẫy tay rồi nói rất tự nhiên.
Không ngờ lại có lúc cô được tiêu tiền cho Dạ Đình Sâm, cảm giác này thật là sướng quá đi mà.
Cô hào hứng mở túi, tìm kiếm một hồi, sau đó động tác chậm hẳn lại. Cô ngẩng đầu lên với vẻ
xấu hổ:
- Hình như tôi quên ví rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn ông chủ, trong ánh mắt lộ rõ ý đồ.
Ông chủ mỉm cười:
  • Xin lỗi, tiệm tôi nhỏ nên không cho ghi sổ đâu.
  • Trong cốp xe hẳn là còn ba vạn tiền mặt.
Dạ Đình Sâm bỗng lên tiếng.
  • Hả? Anh để tiền trong xe làm chi?
  • Con Cherokee là xe của Âu Duyên Tây, nó có thói quen để ba vạn tiền mặt trong mỗi chiếc xe,
nên hẳn là trong chiếc đó cũng có.
Nhạc Yên Nhi như bị sét đánh, để tiền trong xe? Thói quen gì kì vậy?
Sao đám nhà giàu này ai cũng kì lạ thế?
- Vậy chúng ta đi lấy tiền về trả cho người ta đi.
Dạ Đình Sâm tính thử khoảng cách đến bãi đỗ xe rồi nói với Nhạc Yên Nhi:
- Em ở đây chờ, tôi đi lấy.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, cô ngồi đây chờ để Dạ thiếu đi chạy việc à? Hình như đến thị trưởng
cũng không có cái đãi ngộ này đâu.
Nếu quản gia Thẩm mà biết thì chắc là khóc ngất mất thôi.
- Thôi thôi, để tôi đi với anh đi.
Dạ Đình Sâm rất cương quyết:
- Bên ngoài đông lắm, em đừng đi.
Bên ngoài đường hẹp, hàng nhiều, vừa rồi lúc tới đã có người chen lấn bọn họ, Dạ Đình Sâm
lặng lẽ chặn lại, phải kìm nén lắm mới không nổi giận.
Bây giờ hắn không muốn cô đi theo hắn chen qua đám đông ấy nữa.
Nhạc Yên Nhi không chịu, vẫn định kì kèo thêm, thì Dạ Đình Sâm lại xoa đầu cô rồi nói với
giọng điệu không cho phản đối:
- Nghe lời nào.
Nhạc Yên Nhi quả thực không có chút sức chống cự nào với thái độ này của hắn, đành phải nói
nhỏ:
- Được rồi, thế thì tôi sẽ đợi anh ở đây.
 
Advertisement
  • Chương 56

Hai người lên xe, Nhạc Yên Nhi vẫn cứ cầm bể cá nhìn không ngừng.

Dạ Đình Sâm nhắc cô:
  • Dây an toàn.
  • Ừ.
Nhạc Yên Nhi trả lời một tiếng rồi mới thả bể cá xuống cài dây an toàn.

Trên đường trở về, Dạ Đình Sâm lơ đãng hỏi:

- Thích cá vàng đến thế sao? Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh:

- Rất thích, lúc nhỏ nhà tôi nghèo lắm, cơm còn không đủ ăn, làm gì có tiền mà mua mấy thứ này, chỉ có một lần bị ốm, mẹ hỏi tôi muốn cái gì, tôi nói muốn cá vàng, bà liền mua cho tôi hai con.

Nói đến đây, Nhạc Yên Nhi dừng lại một chút mới nói tiếp:

- Không bao lâu sau đó thì mẹ tôi mất.

Đợi đến khi trưởng thành rồi tôi mới hiểu, có lẽ mẹ tôi đã biết bản thân bị ung thư lâu rồi, cho nên bà mới muốn đáp ứng những đòi hỏi hào nhoáng bên ngoài của tôi trong quãng thời gian còn lại cuối cùng.

Dạ Đình Sâm nhìn biểu tình của Nhạc Yên Nhi qua kính xe, thấy được dù cô xúc động cũng không hề bi thương mới yên tâm.

- Vậy vì sao lâu như thế cũng không nuôi? Nếu biết cá vàng sẽ gợi lại nỗi nhớ thương của cô với mẹ, hắn chắc chắn sẽ mua cho cô từ lâu rồi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ đến cái gì đó, nụ cười bên khóe môi chợt thu lại, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.

- Sau đó, mẹ tôi mất, tôi đến nhà họ Cố ở.

Đồ đạc của tôi cũng không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo và một cái bể cá.Tôi vừa bước vào cánh cửa nhà họ Cố, bà Cố nhìn thấy bể cá trong tay tôi, bà ta nói...

Ánh mắt Nhạc Yên Nhi trở nên xa xăm.

Lúc ấy bà Cố còn rất trẻ, nhưng nét cay nghiệt đã hằn trên khuôn mặt, bà ta cười lạnh nói với Cố Văn Sinh: ‘Nuôi một con chó thì cũng coi như xong, còn muốn nuôi một con cá, sao vậy, nhà chúng ta là cái vườn bách thú sao? Loại thấp hèn nào cũng có thể bước vào?’ Trên gương mặt của Nhạc Yên Nhi gợi lên nụ cười lạnh nhạt:

- Sau đó, bà ta cướp lấy bể cá trong tay tôi rồi ném vỡ ngay trước mặt tôi, hai con cá đều chết, từ đó tôi cũng không nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa.

Cánh tay Dạ Đình Sâm cầm lái siết chặt lại.

Một cô bé mới 12 tuổi, lòng đầy lo sợ đến ở một nơi khác, thế nhưng chờ đón cô lại là sự thờ ơ và chán ghét.

Những mảnh thủy tinh bị đập vỡ của chiếc bể cá bắn tung tóe, cào rách cánh tay cô, nhưng không hề có ai quan tâm cả.

Ngay cả người làm nhà họ Cố trong khi thu dọn những mảnh vỡ cũng hùng hổ nói cô là đứa sát tinh, đã khắc chết mẹ mình lại còn tới khắc người nhà họ Cố.

- Những năm qua cô sống ở nhà họ Cố ra sao? Trong giọng nói của Dạ Đình Sâm mang theo chút thương tiếc.

Nhạc Yên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lát.

- Ừm, anh cũng biết tôi là con riêng của Cố Văn Sinh mà, người trong nhà đều coi thường tôi, nói ra cũng thật buồn cười, rõ ràng là do Cố Văn Sinh tự gây ra, đã kết hôn rồi vẫn còn ra ngoài lăng nhăng, bọn họ có tư cách gì mà trách tôi đây, chính tôi mới là người phải hối hận vì có người cha là Cố Văn Sinh chứ.

- Từ lúc tôi 12 tuổi sống trong nhà họ Cố, mỗi buổi sáng 6 giờ đã phải thức dậy, cùng nữ giúp việc chuẩn bị bữa sáng, còn không thể ăn trên bàn ăn, tài xế sẽ đưa Cố Tâm Nguyệt đi học, tôi lại phải đi bộ đến trường.

Thậm chí chưa bao giờ được mua quần áo, lúc ấy tôi thiếu dinh dưỡng, vừa gầy vừa nhỏ, nên luôn phải mặc quần áo cũ của Cố Tâm Nguyệt.

- Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là những ngày lễ tết, mỗi khi nhà họ Cố có người tới thăm thì bà Cố luôn nhốt tôi trên gác xép.

Nhạc Yên Nhi nói đến đây thì cười lạnh,

- Sau đó vào một lễ Giáng Sinh, tất cả mọi người đều quên mất tôi, tôi bị nhốt trên gác xép ròng rã hai ngày hai đêm, suýt thì bị lạnh chết.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lẽo đến đáng sợ.

- Nhà họ Cố lại dám đối xử với em như vậy.

Chỉ cần hắn vừa nghĩ đến ngày lễ tết mỗi năm, Nhạc Yên Nhi nhỏ xíu đều bị nhốt trên gác xép tối om thì liền cảm thấy lồng ngực thắt lại, không thể kiềm chế được nỗi tức giận trong lòng.

- Những việc này cũng không có gì, tôi đều có thể nhịn được, nhưng lúc 17 tuổi...

đã xảy ra chuyện khiến tôi không thể nào chịu đựng được nữa nên mới quyết định rời khỏi đó.

Dạ Đình Sâm nhăn mày:

- Sau đó thì sao? Có thể tưởng tượng được, một cô gái còn chưa trưởng thành muốn tự lập sẽ khó bao nhiêu.

- Sau đó tôi thấy làm diễn viên kiếm tiền nhanh nên thi vào Học Viện Điện Ảnh thành phố A, sau khi Cố Văn Sinh biết có nói nếu tôi dám đi làm diễn viên thì sẽ cắt đứt quan hệ với tôi, anh nói xem ông ta đe dọa ai chứ, tôi còn cầu mong như vậy đây.

Nhà họ Cố cũng thực tàn nhẫn, không để cho tôi mang theo một bộ quần áo nào liền đuổi tôi đi.

- Vậy học phí của em thì làm thế nào? Theo như hắn biết, Học Viện Điện Ảnh thành phố A là trường có học phí cao nhất cả nước, với hắn chỉ là tiền một bữa ăn, nhưng đối với Nhạc Yên Nhi mới 17 tuổi thì thực sự là một con số khổng lồ.

Nhạc Yên Nhi lặng lẽ nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm:
  • Tôi nói ra anh không được tức giận đấy nhé.
  • Không đâu.
Làm sao hắn có thể tức giận chứ, hắn sẽ chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng thôi.

- Thực ra lúc đó tôi đã yêu Lâm Đông Lục rồi, anh đừng nhìn bộ dạng anh ta bây giờ, trước đây anh ta rất tốt, nhà họ Lâm và nhà họ Cố mấy đời thân thiết, anh ta luôn chăm sóc cho tôi.

Tiền tôi học đại học đều là anh ta cho, anh ta nói không cần suy nghĩ nhiều, đợi tôi tốt nghiệp liền kết hôn...

- Kết hôn? Dạ Đình Sâm cứng rắn ngắt lời, giọng nói hơi có ý sâu xa.

Ôi chao, thật là nói nhiều sai nhiều mà.

Trên mặt Dạ đại thiếu rõ ràng không hề dễ chịu, nếu cô còn nói tiếp thì quá ngốc rồi.

Giọng nói trong trẻo của Nhạc Yên Nhi cố gắng nói thêm vào:

- Lúc còn trẻ đều mù quáng mà...

chuyện sau này anh cũng biết đấy, Lâm Đông Lục từ một năm trước đã không nhớ ra tôi rồi, chúng tôi liền chia tay, anh ta đính hôn với Bạch Nhược Mai.

Lúc học đại học tôi đi diễn tiết kiệm được chút tiền, lại kiếm thêm ngoài một ít đều đưa hết cho anh ta, trả hết lại số tiền trước kia anh ta cho tôi mượn, bây giờ tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.

Nhạc Yên Nhi cẩn thận nhìn trộm Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn không hề tốt lên chút nào.

Hối hận đến muốn cắn luôn đầu lưỡi chính mình, không có việc gì lại nhắc đến Lâm Đông Lục làm gì cơ chứ.

- Dạ thiếu? Chủ tịch Dạ? Anh đẹp trai này? Nhạc Yên Nhi cố nói đùa, nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không thèm nhìn cô, mắt nhìn phía trước chăm chú lái xe, chỉ hơi nhếch môi, để lộ ra là hắn đang vui vẻ.

- Dạ Đình Sâm, anh giận thật à? Nhạc Yên Nhi hết cách, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Đột nhiên Dạ Đình Sâm đánh tay lái, rẽ vào bên lề đường, rồi dẫm phanh xe.

Lúc này Nhạc Yên Nhi mới phát hiện ra không biết xe đã đến ngoại ô từ bao giờ.

Trên đường lớn chỉ có vài chiếc xe thưa thớt lao vút qua, có mỗi chiếc xe của họ đang dừng bên lề đường.

Dạ Đình Sâm rốt cuộc nghiêng người qua nhìn cô, bên trong đôi mắt đẹp đến quá đáng kia chứa đầy cảm xúc khó lường.

  • Nhạc Yên Nhi.
  • ......Hả?
Rất ít khi Dạ Đình Sâm gọi cả họ tên của cô, nghe thấy hắn gọi, tự nhiên trái tim cô liền hẫng mất một nhịp.

- Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, tôi là chồng của cô, sau này cho dù cô gặp bất cứ khó khăn gì, tôi mong cô có thể chủ động nói với tôi.

Bàn tay của hắn mang theo nhiệt độ khiến người khác yên tâm, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Nhạc Yên Nhi quên luôn phản ứng lại, ngơ ngác tiếp nhận sự vỗ về của hắn, hai gò má nhanh chóng nóng lên, cô tựa như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập vang dội của bản thân.

Giây phút này, cô thấy như Dạ Đình Sâm chính là một người đàn ông bình thường.

Nhưng ước định hôn nhân trong nửa năm này vốn dĩ chính là giả dối.

Tất cả đều chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom