• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thân là một người mẹ, quan tâm đến con mình không phải là chuyện nên làm ư, vậy mà bà lại còn lấy đó làm điều kiện, điều này khiến cô không thể tin nổi.



Phu nhân Minh Tú không hề cảm thấy có gì không hợp lý, bà cất giọng nghiêm túc:



- Đúng thế, chỉ cần con khuyên nó thu tay lại, ta sẽ từ bỏ toàn bộ công việc của phó chủ tịch, trao toàn bộ quyền lực của LN cho nó, đồng thời làm tốt trách nhiệm của một người mẹ, thế nào?



Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cắn chặt cánh môi của mình, cho đến bây giờ cô vẫn chưa bĩnh tĩnh lại.



Phu nhân Minh Tú vẫn còn tiếp tục nói:



- Hơn nữa, đây không phải là chuyện đùa, nếu cứ tiếp tục thế này thực sự sẽ ảnh hưởng tới danh dự của nó. Trên thương trường, kiêng kỵ nhất chính là hành vi thương mại không lành mạnh, lần này rõ ràng là Đình Sâm đang chơi với lửa! Chẳng lẽ, con định trơ mắt nhìn nó tự đào mồ chôn mình sao?



- Đương nhiên là không!



Nhạc Yên Nhi không cần suy nghĩ đã lập tức đáp lời.



- Vậy thì hãy hợp tác với ta.



Phu nhân Minh Tú tựa lưng ra đằng sau, giọng nói của bà có chút lười nhác, dường như bà không hề lo lắng Nhạc Yên Nhi sẽ từ chối lời đề nghị của mình.



Trên thực tế, cô cũng sẽ không từ chối.



- Được, phu nhân tốt nhất nên nhớ kỹ những gì đã hứa với con. Không quấy rầy phó chủ tịch nữa, con đi trước đây.



Cô gật đầu một cái thật mạnh rồi quay gót bỏ đi.



Khi cô lên xe, Trần Lạc hỏi:



- Phu nhân, vẫn ổn chứ.



- Trần Lạc, hành động lần này của Dạ Đình Sâm có phải là cạnh tranh thương mại không lành mạnh không?



- Nghiêm túc mà nói thì đúng vậy.



Cậu ta gật đầu.



- Vậy… có hậu quả gì không?



Trái tim Nhạc Yên Nhi run lên, cô cất tiếng hỏi.



- Có khả năng chủ tịch sẽ… thân bại danh liệt…



Thân bại danh liệt…



Bốn từ này vừa vang lên, trái tim của Nhạc Yên Nhi đã như bị ai đập một cái, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến thế.



Cô hiểu Dạ Đình Sâm, hắn sẽ không làm những chuyện mà mình không chắc chắn, nếu như hắn đã làm vậy thì nhất định đã chừa đường lui cho mình.



Nhưng mà, cô vẫn không thể kiềm chế được mà lo lắng.



Chuyện này có liên quan đến lời gièm pha trong gia tộc họ Dạ, cô không chắc Dạ Đình Sâm có còn giữ vững được lý trí vốn có hay không.



Trước đây cô cảm thấy Dạ Đình Sâm như một vị thần, không có gì không làm được, nhưng giờ cô từ từ hiểu ra, thực ra hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, hắn cũng sẽ có tình cảm, cũng sẽ có lúc không thể khống chế được bản thân.



Hắn cũng sẽ làm sai.



- Vậy mà anh còn giúp anh ấy, thế không phải là hại anh ấy ư?



Cô lên tiếng chất vấn với giọng đầy lo lắng.



Trần Lạc cười khổ:



- Đây không phải là chuyện mà tôi có thể từ chối, nếu như tôi đắc tội với chủ tịch, cho dù cô có đồng ý gánh chịu mọi hậu quả thì chủ tịch vẫn sẽ trừng phạt tôi thôi.



- Trần Lạc, tôi dùng sinh mạng của mình để thề, nếu như tôi để anh chịu một chút tổn thương nào thì tôi sẽ bị sét đánh, thế được không?



Cô thật sự vô cùng sốt ruột nên đến cả lời thề độc như thế cũng dám nói ra.



- Hơn nữa, phó chủ tịch nói với tôi, hội đồng quản trị đã bắt đầu bất mãn với chuyện này, chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn anh ấy cứ sai hết bước này tới bước khác sao?



- Nhưng mà, bên phía chủ tịch…



- Tôi sẽ giải quyết, được không?



Nhạc Yên Nhi khẩn cầu.



Nhìn vào gương mặt tràn đầy vẻ chờ mong của cô, Trần Lạc im lặng.



Qua hồi lâu, cậu ta cười khổ, lên tiếng trả lời:



- Được, vậy tôi sẽ giúp phu nhân một lần vậy, cả hai bên đều không thể đắc tội được, mong rằng lần này tôi sẽ không chết quá thảm.



- Sẽ không đâu, tôi bảo đảm đấy.



Cô giống như là một đứa trẻ, tự vỗ ngực mình đảm bảo.



Có được lời đồng ý của Trần Lạc, Nhạc Yên Nhi yên tâm hơn nhiều.



Cô trở lại bệnh viện, sau khi cô vào trong phòng bệnh Nghiêm lão liền ra ngoài, để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng trẻ này.



Nhạc Yên Nhi canh giữ bên giường, cô nắm thật chặt lấy tay hắn, dường như hắn có thể cảm nhận được, những ngón tay của hắn hơi cử động, nắm lại tay cô.



Cử động này của hắn khiến cô mừng như điên.



- Dạ Đình Sâm, anh tỉnh rồi đúng không?



Nhưng người đàn ông nằm trên giường không hề có chút động tĩnh nào.



Cô thất vọng thở dài một tiếng rồi bắt đầu nói:



- Em đã đồng ý với phó chủ tịch, sau này hai người chắc chắn sẽ không còn cãi nhau nữa, anh cũng sẽ không cần uống rượu giải sầu và không vượt đèn đỏ nữa, không cần biết sau khi tỉnh lại anh sẽ trừng phạt em thế nào em đều cam tâm tình nguyện, chỉ cần anh mạnh khỏe là được rồi!



Cô trông nom bên giường hắn một ngày một đêm.







Cùng lúc đó, trong một bệnh viện khác, phu nhân Minh Tú xuất hiện trong phòng bệnh của Bayer.



Bayer đã tỉnh lại vào lúc chiều tối hôm nay, vừa nhận được tin này bà đã chạy tới đây ngay.



- A Tú…



Khi nhìn thấy bà đi vào, khóe môi của ông giương lên thành một nụ cười mỉm, phát hiện bản thân mình vẫn chưa chết, lòng ông vui buồn lẫn lộn, khó nói thành lời.



- Ừm, tôi nhớ ông bị dị ứng với phấn hoa nên tôi mua hoa khô cho ông, chúng cũng rất xinh đẹp.



Bà vừa nói vừa tiên lên cắm hoa vào trong bình.



- Rất đẹp.



Bayer mỉm cười, nói.



- Tôi đã điều tra rồi, là Trương Lan đâm ông bị thương đúng không? Tôi không ngờ, bà ấy… ở Pháp.



- Ừm, lần trước đi thành phố A tôi điều tra được manh mối, sau đó thì tìm được bà ấy, sức khỏe của bà ấy không tốt nên vẫn luôn ở trong bệnh viện để điều dưỡng. Bây giờ bà ấy ở đâu, về thành phố A rồi ư? Bà ấy có uy hiếp gì bà không?



- Không, không biết bà ấy đã đi đâu, cũng không có bất cứ tin xấu nào truyền ra, vì thế ông không cần lo lắng, chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được rồi.



Phu nhân Minh Tú cười đáp, không khí trong phòng bệnh dịu đi nhiều.



- A Tú, bà nói… muốn gả cho tôi…



Phu nhân Minh Tú nghe thế thì trái tim run lên, nhưng gương mặt của bà vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh không đổi.



- Lời ấy vẫn có hiệu lực.



- Không, ý của tôi là… lần sau bà đừng nhắc lại mấy lời ngốc nghếch như thế nữa. Lần này không phải là bà từ chối tôi mà là tôi từ chối bà, hai chúng ta như thế này rất tốt, đừng thay đổi gì nữa. Bà cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi, đời này tôi đã có lỗi với quá nhiều người rồi, bây giờ là lúc tôi nên đền tội thôi. Bà yêu Dạ Tiêu, tôi yêu bà, chúng ta đều không có được người mình yêu, tôi không yêu cầu xa vời gì nữa, được ở lại bên bà, bảo vệ tâm huyết của bà, là tốt lắm rồi.



- Nhưng mà… tôi chuẩn bị từ chức rồi.



Bà thở hắt ra một hơi và nói.



- Vì Dạ Đình Sâm ư?



Bayer rất thông minh, ông cũng rất hiểu bà, vì thế ông đáp lại với giọng điệu chứa đầy sự bình tĩnh:



- Quả thật nên từ chức rồi, bà đã quá lâu trên cái vị trí đó, lâu lắm rồi tôi không còn được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của bà nữa.



- Tôi không sao, đây đều là những chuyện mà tôi nên làm, còn ông đấy… ông không về thành phố A ư?



Phu nhân Minh Tú than nhẹ, dịu dàng nói.



- Tôi dự định đi nghỉ dưỡng một thời gian để điều dưỡng cơ thể, lần này… tôi muốn được nghỉ phép dài hạn.



- Được, đến lúc đó, tôi sẽ tiễn ông. Đợi lúc ông trở về, tôi sẽ đón ông.



Bà vừa cười vừa nói, mắt của hai người giao nhau, có một sự dịu dàng nhàn nhạt tràn ra.



Bà nhìn ngắm người đàn ông trước mặt này, tuy rằng gương mặt của ông đã hoàn toàn khác trước đây nhưng cảm giác về ông vẫn không thay đổi.



Ông ấm áp nho nhã, và còn rất nhiệt tình.



Lần đầu tiên gặp nhau, với vị hôn phu này, bà không chán ghét cũng không yêu thích, bởi vì bà thấy ông không đủ mạnh.



Bà là một con bướm luôn theo đuổi kẻ mạnh, bà không phán đoán một người dựa vào tài sản gia tộc mà dựa vào sự hấp dẫn nhân cách của chính bản thân người đó.



Vì thế bà gặp được Dạ Tiêu, gặp được phong cảnh mà mình muốn theo đuổi.



Bà không hối hận, và ông cũng thế.



Họ đã chờ đợi nhiều năm, cách giải quyết như thế này cũng không quá tệ, phải không?



****
 
Advertisement
  • Chương 523

Vậy phòng này đi.

Dạ Đình Sâm làm bộ đẩy một cánh cửa ra, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt ngăn lại:

- Đừng, ngủ sofa thì ngủ sofa, em đồng ý.

Thấy cô ngoan ngoãn đồng ý, Dạ Đình Sâm vội vàng nhịn cười.

Hắn bế cô về phòng, lấy gối và chăn trong tủ ra, trải trên ghế sofa xong xuôi mới rời đi.

Khoảng nửa tiếng sau, hắn lại về phòng, trong tay hắn là một khay thức ăn gồm hai đĩa rau xào và một bát cơm.

Mùi thơm nức mũi, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm.

Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn Dạ Đình Sâm:

- Anh chắc chắn không phải anh nấu chứ?

Nhìn sao cũng không thấy giống cơm thừa.

- Từ trước tới nay, tôi không xuống bếp.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn Nhạc Yên Nhi mà chỉ lấy khăn ra lau chút mỡ dính trên tay.

Nhạc Yên Nhi không tin:

- Nhưng mà đồ thừa trong nhà luôn được xử lý ngay trong ngày mà? Làm sao vẫn còn được? Hơn nữa đồ thừa không tốt cho cơ thể.

Cô thì không sao, nhưng còn đứa bé trọng bụng, đâu thể để nó cũng ăn cơm thừa theo mình được?

- Không ăn thì đổ đi.

Hắn chẳng thèm nhìn nữa mà bước vào phòng tắm.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi oán giận:

- Đổ? Nói dễ thế, người đói có phải anh đâu, em chờ anh nên mới đói đến giờ có biết không, đồ vô lương tâm!

- Cái gì mà "Từ trước tới nay, tôi không xuống bếp", anh ở với em chẳng lẽ còn ít nấu cơm đấy? Nếu một ngày không cho anh nấu cơm là anh đã cuống lên rồi, giờ thì hay lắm, mất trí nhớ là làm ra vẻ, chờ khi anh nhớ lại thì chúng ta mới tính sổ dần dần.

Cô lầm bầm, vừa nói vừa ăn.

Vừa ăn miếng đầu tiên, mắt Nhạc Yên Nhi như sáng lên:

- Sao thế này? Lúc tối ăn đâu thấy ngon như vậy, hơn nữa còn rất giống anh ấy nấu, chẳng lẽ mình nhớ quá nên vị giác có vấn đề rồi? Làm sao bây giờ? Đồ thừa sao lại ngon thế này?

Dạ Đình Sâm đứng trong phòng tắm nghe thấy Nhạc Yên Nhi lải nhải, hắn khẽ cười.

Mấy món này là hắn vừa nấu, giống hệt món tối nay cô ăn nên mới dễ dàng lừa cô như vậy.

Xem ra về sau nên về sớm, cô luôn khăng khăng chờ hắn muộn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.

Cho tới khi tắm rửa xong, bước ra ngoài, Dạ Đình Sâm thấy Nhạc Yên Nhi đã ôm gối nằm ngủ trên salon. Hắn nhíu mày bước tới nhìn.

Nhạc Yên Nhi kích động, hò hét trong lòng: Mau tới ôm em một cái đi!

Trước đây, nếu hắn thấy cô ngủ trên salon thì sẽ lập tức nhẹ nhàng bế cô lên giường.

Nhưng lúc này, cô chỉ nghe thấy giọng nói ghét bỏ của hắn:

- Heo đấy à? Vừa ăn xong đã ngủ rồi?

Vì hắn mất trí nhớ nên không tính toán với hắn làm gì.

Nhạc Yên Nhi không bĩu môi nữa, cô như không nghe thấy gì cả rồi từ từ xoay người, tiếp tục giả vờ ngủ.

Kỹ xảo quá vụng về, dù cô tự nhận là mình diễn không tệ nhưng đứng trước tên hồ ly như Dạ Đình Sâm, hắn chỉ liếc mắt là nhận ra ngay.

Hắn thu dọn bát đũa rồi về phòng, lên giường. Nghĩ một lát, hắn ngủ ở nửa giường như mọi khi, để trống một nửa giường rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Không tới mười phút sau, giọng nói nhỏ nhẹ của Nhạc Yên Nhi vang lên:

- Dạ Đình Sâm? Anh ngủ chưa?

Trong bóng tối, Nhạc Yên Nhi mở mắt, mong chờ gọi.

Dựa theo hiểu biết của cô về hắn thì hắn ngủ rất nhanh, mười phút là đủ rồi.

Quả nhiên không có tiếng trả lời.

Nhạc Yên Nhi lập tức vén chăn lên, cô chỉ hận không thể bay tới giường ngay nên đi quá nhanh, không chú ý tới bàn trà trước mặt, sau đó cô va vào chân bàn.

- Ui!

Nhạc Yên Nhi hít sâu, tay nhỏ che miệng để không kêu đau thành tiếng.

Đau chết mất! Đau chết mất! Đau đến chảy cả nước mắt!

Cô đau đến quay vòng, lại không biết người nằm trên giường cũng đang đau lòng.

Đồ ngốc này!

Đi không nhìn đường à?

Hắn vô cùng lo lắng nhưng không thể cử động được, chỉ đành nằm im trên giường chờ.

Nhạc Yên Nhi ôm chân, xoa bóp một lúc mới bớt đau, cô vừa hít sâu vừa lau nước mắt, vẻ mặt rất ấm ức.

Cơn đau mãi mới giảm bớt, cô tập tễnh đi tới bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào.

Theo lý thuyết, một người lớn ngủ trên giường, chắc chắn họ sẽ nằm giữa giường, thế nhưng Dạ Đình Sâm lại tự giác ngủ ở một góc, rõ ràng đã thành thói quen.

Hệt như Lâm Đông Lục vậy, dù không nhớ nổi mình nhưng khi ốm, khi hôn mê thì lại nhớ.

Đây có phải phản ứng từ tiềm thức không?

Cho nên trong tiềm thức của Dạ Đình Sâm, hắn vẫn nhớ mình, phải không?

Nghĩ vậy, Nhạc Yên Nhi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nằm trên giường, cô dần rúc sát vào ngực hắn, cô tham lam hít thở hương vị của hắn, mùi hương khiến người ta an tâm.

Nhưng dù dựa gần như vậy mà hắn lại chẳng thuộc về mình, còn có chuyện gì đau khổ hơn sao?

Vừa nghĩ thế, Nhạc Yên Nhi lại chảy nước mắt ướt gối.

- Anh từng hỏi em có rời bỏ anh không, em nói chỉ cần anh còn cần em, em sẽ không đi. Nhưng mà, Dạ Đình Sâm, bây giờ anh không cần em nữa, em phải làm thế nào?

Trong bóng tối, giọng nói đau đớn của cô vang lên trong chăn.

Dạ Đình Sâm nghe mà tim quặn thắt, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra.

Ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cô say đắm.

Hắn rất muốn ôm lấy Nhạc Yên Nhi.

Cô đau lòng, hắn cũng vậy.

Người mình yêu rõ ràng đang nằm cạnh nhưng không thể ôm, thậm chí còn không thể nói gì.

Dạ Đình Sâm cắn chặt răng, siết nắm đấm, tự nhủ phải tỉnh táo.

Nếu không nhịn được việc nhỏ thì sẽ khiến kế hoạch hỏng bét, một kế hoạch chu toàn như vậy tuyệt không thể thất bại trong gác tấc vì phút yếu lòng nhất thời.

Nhưng giây phút Nhạc Yên Nhi núp trong lòng hắn, mọi lý trí của hắn đều sụp đổ.

Hắn không nhịn được nữa mà vòng tay ôm chặt cô.

Nhạc Yên Nhi đang nức nở thì thầm, chẳng ngờ cánh tay Dạ Đình Sâm lại vươn tới, ôm chặt lấy cô. Cô hoảng sợ, cứ nghĩ là Dạ Đình Sâm đã tỉnh dậy.

Cô vội ngẩng lên, làn da cô cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn.

Ra là đang ngủ.

Đây cũng là phản ứng theo bản năng phải không?

Nhạc Yên Nhi thở phào.

Dạ Đình Sâm đã không ngại, vậy cô cũng chẳng có gì phải ngại.

Cô vươn tay, ôm chặt lấy eo hắn.

Con à, con thấy không, đây là ba con đấy.

Đây chính là giấc ngủ ngon nhất của Nhạc Yên Nhi trong thời gian này, bởi lẽ khi nằm trong ngực hắn, cô cảm thấy vô cùng an tâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom