• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Những lời Nghiêm lão nói, Nhạc Yên Nhi đều hiểu cả.



Dạ Đình Sâm không sửa được cái tật này, chỉ cần hắn vẫn còn yêu cô thì mãi mãi sẽ không sửa.



Hắn ngốc nghếch, chỉ biết không để cô lo lắng, nhưng hắn không hiểu làm như thế chỉ khiến cô lo lắng hơn mà thôi.



Nhưng tên ngốc này lại không nghe, lúc nào cũng đem thứ mà mình cho là tốt nhất tặng đi mà không hề giữ lại, hắn cứ… yêu một cách không oán không hối như thế.



Cho dù Nhạc Yên Nhi có tức giận hơn nữa thì lúc này cơn giận của cô cũng tiêu tan hết, bởi vì cô đau lòng…



- Sao anh ấy lại vượt đèn đỏ?



Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới tìm lại được giọng nói của mình.



- Bởi vì… ngài ấy nhận được điện thoại của phó chủ tịch, nội dung của cuộc gọi đó là gì tôi cũng không biết.



Nghiêm lão nói.



Phó chủ tịch…



Lại là phó chủ tịch! Ngày hôm qua hắn uống rượu say là vì phó chủ tịch, sáng nay bị tai nạn xe cũng là vì phó chủ tịch, cô yêu người đàn ông này, vì thế cô cần bảo vệ hắn, bất cứ ai cũng không được làm hại người đàn ông mà cô yêu! Nhạc Yên Nhi gạt đi nước mắt, giờ mắt cô đỏ lên như mắt thỏ rồi.



Cô nhìn sang Nghiêm lão:



- Phiền ông chăm sóc cho Dạ Đình Sâm, tôi ra ngoài một chuyến rồi về ngay.



- Để tôi bảo Trần Lạc đưa cô đi.



- Được.



Nhạc Yên Nhi lên tiếng đồng ý rồi đi ra khỏi cửa.



Francis lập tức đi lên hỏi:



- Xem ra, cô không định đi nữa đúng không?



- Ừm, tạm thời tôi không đi nữa, đã làm phiền anh rồi.



Nhạc Yên Nhi chân thành khom lưng xuống.



Nếu như không có anh ta liều mình ôm lấy cánh tay của vệ sĩ thì e bây giờ cô đã chết rồi, tuy rằng lúc nãy rất nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, nhưng có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm, tất cả đều đáng.



Francis nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhún vai đầy bất cần:



- Không có gì, giúp cô là điều nên làm mà, cô còn hai điều kiện nữa, nhớ phải quý trọng đấy. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.



Anh ta vừa rời khỏi thì Trần Lạc đã đi qua, cậu ta ngạc nhiên hỏi:



- Thiếu phu nhân, cô muốn bỏ đi ư?



Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ánh mắt lạnh thêm mấy phần, cô nhìn chằm chằm cậu ta, nói thẳng:



- Vốn tôi muốn rời đi, trở lại thành phố A, nhưng vì Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện nên không đi nữa.



- Nếu như cô đi thì chủ tịch sẽ phát điên mất!



Trần Lạc bị dọa thót cả tim.



- Nhưng mà, tôi không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục và Quảng Thịnh xảy ra chuyện được! Trần Lạc, anh giúp tôi đi!



Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng chữ một.



- Giúp cô… giúp cô thế nào?



Sắc mặt Trần Lạc thay đổi, trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, dường như đã biết cô muốn làm gì rồi.



- Tất cả mọi chuyện liên quan đến Bất động sản Quảng Thịnh là do anh phụ trách đúng không?



- Đúng thế, nhưng mà…



Trần Lạc vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời cậu ta.



- Trần Lạc, giúp tôi đi, hay thu tay lại, tất cả mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác được không!



Cô nắm chặt lấy cánh tay cậu ta, nói với chất giọng tràn đầy sự vội vàng.



Cậu ta thực sự thấy khó xử.



Nếu như cậu ta đồng ý với Nhạc Yên Nhi thì có nghĩa là đối đầu với Dạ Đình Sâm đấy!



- Phu nhân, cô đừng làm khó tôi, không có ai dám phản kháng mệnh lệnh của chủ tịch cả, tôi không gánh nổi cái giá này đâu!



- Thế thì để tôi gánh! Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh vác có được không!



- Xin lỗi cô, tôi không thể làm thế, tất cả mọi chuyện đợi chủ tịch tỉnh lại rồi nói sau vậy!



Trần Lạc tiếp tục từ chối.



Cô cắn chặt môi, nói:



- Được, vậy tôi sẽ nói chuyện này với anh sau, anh đưa tôi qua đó đi đã.



Bây giờ thời gian có hơi gấp, hơn nữa muốn khuyên Trần Lạc làm trái ý Dạ Đình Sâm hoàn toàn không phải là một chuyện đơn giản.



Chẳng mấy chốc, xe của họ dừng lại trước cửa LN Building, hiện giờ phó chủ tịch đang ở trong công ty.



Lúc này Nhạc Yên Nhi thật sự không biết mình có tâm trạng gì nữa.



Con trai hiện đang nằm trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự mà bà còn có thể thoải mái nhàn hạ đi làm, sao trên đời này lại có người mẹ đáng sợ như vậy? Nhờ có Trần Lạc nên cô đến thẳng văn phòng của phó chủ tịch mà không gặp phải sự ngăn trở nào.



Cô gõ cửa phòng, giọng nói trầm ổn của phu nhân Minh Tú truyền từ bên trong ra:



- Mời vào.



Nhạc Yên Nhi đẩy cửa ra đi vào, phu nhân Minh Tú ngẩng đầu lên nhìn cô, hiển nhiên bà thấy hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt bà đã hồi phục sự bình tĩnh.



- Con tới đúng lúc lắm.



Bà vẫy tay.



- Chuyện Đình Sâm đối phó với Quảng Thịnh chắc hẳn con cũng biết, đây là hành vi cạnh tranh không lành mạnh, rõ ràng nó đang lấy việc công để trả thù riêng, sử dụng một lượng lớn tài sản và nhân lực của công ty, điều này đã khiến cho hội đồng quản trị bất mãn, nếu như nó cứ khư khư cố chấp như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bản thân, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả hình tượng của LN.



- Vì thế nên?



Cô hờ hững hỏi, giọng nói của cô bình tĩnh như một mặt hồ không một gợn sóng.



Phu nhân Minh Tú bị câu nói bình thản này của cô làm nghẹn cứng, bà cau mày, hai tay đan vào nhau trên cây bút máy, bà nói:



- Con là vợ của Đình Sâm thì nên khuyên nhủ nó, bây giờ nó chỉ nghe lời của con thôi.



- Điều mà phu nhân muốn nói với con chỉ vậy thôi ư?



Nhạc Yên Nhi cười lạnh, hiếm khi cô không khách khí với phu nhân Minh Tú như thế này.



- Phu nhân có biết sau khi nói chuyện điện thoại với bà xong Dạ Đình Sâm gặp tai nạn giao thông không? Bà có biết đầu anh ấy bị thương bây giờ đang hôn mê bất tỉnh không?



- À, con nói chuyện này à, Nghiêm lão đã nói với ta rồi, vết thương của nó không nặng, vì thế ta không lo lắng.



- Cái gì gọi là không nặng nên không lo lắng? Dạ Đình Sâm rất ít khi uống rượu, tối qua lúc về anh ấy uống say khướt, anh ấy rất buồn bã nhưng lại cố gồng mình chống đỡ. Chuyện giữa mẹ con hai người con không rõ, phu nhân là mẹ của anh ấy, là mẹ chồng của con, con kính trọng phu nhân, kính yêu người, nhưng xin phu nhân đừng làm tổn thương Dạ Đình Sâm nữa được không?



Phu nhân Minh Tú nghe thấy những lời này của cô thì cơ thể run lên, nhìn vào đôi mắt quật cường lạnh lùng của cô, đột nhiên bà lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.



Sau mấy giây trầm mặc, bà cất giọng:



- Ta biết rồi, bây giờ ta đi với con qua thăm nó.



- Phó chủ tịch, bà đúng là một lãnh đạo tốt, một cấp trên tốt, nhưng bà thật sự không phải là một người mẹ tốt, nếu như con không tới, có phải bà sẽ không đi không?



Nghe cô nói vậy, cơ thể đang nhổm lên của bà khựng lại, sau đó bà lại ngồi xuống:



- Ta quả thật không phải là một người mẹ tốt, nhưng nó sinh ra ở nhà họ Dạ, nhà kính ấm áp không phải là nơi thích hợp với nó!



Trong đầu phu nhân Minh Tú không khỏi hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Đình Sâm, bên tai bà vang vọng giọng nói phẫn nộ bị đè nén của hắn.



Hôm nay bà dùng chuyện kết hôn uy hiếp Dạ Đình Sâm, nếu như hắn không cho Quảng Thịnh một con đường sống thì bà sẽ công khai thân phận của Bayer, đồng thời sẽ gả cho ông, thế nên mới dẫn đến tai nạn giao thông của hắn.



Bà đau lòng nhưng không thể thể hiện ra, nếu không Dạ Đình Sâm sẽ biết bà chỉ đang dọa hắn mà thôi.



Bà là kẻ mạnh, bà không thể yếu đuối được, có lúc dù đau lòng hơn nữa cũng phải cố chống đỡ.



Từ sau khi người đàn ông kia ra đi, bà đã quen với dáng vẻ này của mình rồi.



- Con chỉ cần khuyên nó dừng tay thì ta sẽ là một người mẹ tốt, như thế được rồi chứ gì?



- Phu nhân… đang giao dịch với con ư?



Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi.
 
Advertisement
  • Chương 522

Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt cằm Nhạc Yên Nhi, ép cô phải ngẩng lên nhìn.

Nhạc Yên Nhi nhíu mày muốn giãy nhưng bị cản lại.

Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì cười lạnh:

- Người thứ ba à? Cô mới là người thứ ba! Tôi quen anh ấy trước, tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, nếu không phải tôi bị Anjoye bắt cóc thì người kết hôn với anh ấy bây giờ là tôi chứ không phải cô! Cô cầm đồ của tôi mà không trả, đã vậy còn tỏ vẻ cao thượng! Cô giả bộ cho ai nhìn? Cô chắc chắn rất đau lòng đúng không? Có biết khi trước tôi thấy hai người ân ái, thấy anh ấy vì cô mà từ chối tôi, tôi đau lòng biết bao không? Còn Lâm Đông Lục nữa, vì cô mà anh ta suýt giết tôi, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô. Nhạc Yên Nhi, cho tới khi cô ly hôn rồi, cô sẽ chẳng còn là cái thá gì cả, bóp chết cô chỉ dễ như bóp chết một con kiến thôi! Cô chờ mà xem!

Nhạc Yên Nhi gạt tay Đỗ Hồng Tuyết ra, cô khẽ cười rồi đáp:

- Được, tôi chờ, tôi chờ cô giết chết tôi!

Đỗ Hồng Tuyết nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi.

- Được, tôi xem cô phách lối được tới lúc nào!

Đỗ Hồng Tuyết xoa tay, khinh miệt nhìn lại rồi mới bỏ đi.

Dáng vẻ kia là dáng vẻ của người chiến thắng.

Nhạc Yên Nhi nhìn mà chướng mắt.

Cô nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần, cảm thấy đã không còn khó chịu như vậy nữa.

Cô sờ bụng, đây là nơi khởi nguồn cho mọi dũng khí của cô, cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!

Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh.

Cô nhìn kim giây trôi qua từng vòng, sau đó là kim phút, cuối cùng đã tới mười một giờ.

Vì con, cô nên ngủ sớm, thế nhưng cô vẫn muốn chờ hắn về như trước đây.

11<30.

Dạ Đình Sâm mở cửa vào, thấy Nhạc Yên Nhi nằm co trên salon, tự ôm lấy mình, hệt như con mèo nhỏ khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Dáng người nhỏ gầy kia khiến tim hắn nghẹn lại.

Hắn đã bảo Nghiêm lão nhắn với cô là mình về muộn rồi cơ mà? Sao cô lại ngốc thế, cứ chờ, chết tiệt!

Hắn vội vàng bước tới, cởi áo khoác đắp cho cô, hành động này khiến Nhạc Yên Nhi từ từ tỉnh lại.

- Dạ Đình Sâm?

- Đã bảo cô rời khỏi đây cơ mà? Sao cô còn ở lại?

Hắn cố nén đau lòng, nói ra những lời lạnh lẽo.

Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy, cô chỉ duỗi tay nắm lấy ống tay áo hắn, lay lay, cười hỏi:

- Muộn thế này mới về, chắc là anh đói rồi. Em nấu mì trứng cà chua cho anh nhé? Anh có nhớ không, lần đầu tiên em nấu cho anh ăn chính là món này đấy.

- Tôi đã bảo tôi chẳng nhớ được gì cả, cô đừng phí công tiếp tục nữa.

Hắn lạnh lùng nói nhưng bàn tay đã siết chặt đến độ nổi gân xanh.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì chỉ cười khẽ:

- Nhưng mà nhỡ đâu... Em vẫn muốn cố gắng thử, biết đâu anh sẽ nhớ ra thì sao? Nếu không làm gì mà đã buông tay, em sẽ oán trách chính mình. Anh không nhớ cũng chẳng sao, em nói, anh để bụng là được, nhỡ có ấn tượng thì sao?

- Cô...

Dạ Đình Sâm chẳng biết phải nói cô là đồ ngốc hay cô ngây thơ, rõ ràng là đau lòng, làm sao có thể vừa cười vừa nói?

Hắn nuốt tất cả những lời làm tổn thương người khác xuống, chỉ sợ khi mình nói ra sẽ thiêu đốt bản thân, đồng thời cũng thiêu đốt cả cô nữa.

Hắn mím môi thật chặt, trông rất đáng sợ.

Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại bế cô lên, ôm vào lòng.

Nhạc Yên Nhi run rẩy, kích động hỏi:

- Anh nhớ ra rồi à?

- Tôi chỉ không muốn nghe cô nói lung tung nữa nên mau chóng đưa cô về phòng thôi. Dù tôi muốn ly hôn với cô nhưng dù gì tôi vẫn là đàn ông, một người chồng sẽ không thể thấy vợ mình chịu lạnh bên ngoài được.

Bây giờ là tháng mười, Nhạc Yên Nhi mặc áo ngủ bằng bông, trông hệt như một đứa trẻ. Tay chân cô lộ ra ngoài, khi nãy hắn chạm vào, cảm thấy rất lạnh.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bình tình lại.

Chỉ là phép lịch sự mà thôi.

Nhưng dù sao đây cũng là khởi đầu tốt đẹp phải không?

Cô tự an ủi mình.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn bế mình lên gác, cô vội vàng kêu lên:

- Vào bếp vào bếp, em muốn nấu cho anh món gì đó. Lúc anh không ở đây, em còn học được nhiều món lắm, không chỉ có mì trứng cà chua đâu!

- Tôi không đói.

- Nhưng em đói!

Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn qua lớp sơ mi mỏng manh.

Dạ Đình Sâm:

- ...

Cô tiếp tục chớp mắt nhìn hắn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu:

- Thân là chồng cũng không nên nhìn vợ mình chịu đói, anh là chủ tịch cơ mà, sẽ không hà khắc với em một chuyện như thế chứ?

Cuối cùng, Dạ Đình Sâm thở dài, rất bất đắc dĩ nói:

- Tôi đưa cô về phòng trước, lát nữa tôi sẽ xuống bếp xem có gì ăn không.

- Anh nấu cho em à?

Nhạc Yên Nhi kích động hỏi.

- Đừng tưởng bở, trong bếp hẳn là có thức ăn sẵn.

Nhạc Yên Nhi thất vọng bĩu môi.

Thôi thôi, dù không phải hắn tự nấu nhưng dẫu sao cũng là hắn tự đi, mọi thứ phải từ từ, không thể vội vàng được!

Ít nhất thì bây giờ hắn đã không còn thái độ thờ ơ nữa, điều này cũng coi như một tín hiệu mừng.

Dạ Đình Sâm bế Nhạc Yên Nhi lên tầng hai, hắn định đưa cô vào một căn phòng dành cho khách nhưng cô vội ôm chặt cổ hắn, sợ hãi hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp:

- Đưa cô về phòng.

- Phòng em ở kia!

Nhạc Yên Nhi bĩu môi, nhìn về phía phòng ngủ.

Dạ Đình Sâm nhìn cánh cửa đống chặt, nhíu mày.

Hắn cúi đầu, không vui nhìn Nhạc Yên Nhi:

- Cô đừng được đằng chân lân đằng đầu.

- Em mặc kệ, em quen giường, em chỉ ngủ phòng đó thôi. Nếu anh không cho em ngủ ở đó, nửa đêm em sẽ làm ầm lên cho tất cả mất ngủ. Anh cũng biết Nghiêm lão mất ngủ đấy, anh không mong em sẽ làm ồn đến ông ấy chứ hả?

Cô thật thà nói, thái độ có chết cũng không đi.

Dạ Đình Sâm xụ mặt nhưng trong lòng hắn lại rối lên.

Con nhóc này, đúng là hết cách rồi.

Hắn híp mắt, cố nhịn cười, nói:

- Vậy tối cô ngủ sofa.

- Gì? Sofa? Có lầm không? Ga lăng của anh ở đâu?

Nhạc Yên Nhi tròn mắt.

Trong phòng ngủ đúng là có một chiếc sofa vừa to vừa mềm, nó còn rộng hơn cả giường đơn, nhưng từ khi cô ở biệt thự này tới giờ, cô chưa bao giờ phải ngủ sofa cả! Xem thêm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom