Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mới sáng tinh mơ Nhạc Yên Nhi đã thức dậy lau người cho Dạ Đình Sâm, không ngờ lúc này Nghiêm lão đột nhiên gõ cửa với sắc mặt ngưng trọng.



- Thiếu phu nhân, có chuyện này tôi cần nói với cô.



- Đợi chút, tôi qua ngay đây.



Cô đáp lời rồi đặt chậu nước trong tay xuống và xoay người đi ra khỏi phòng.



Đóng cửa phòng lại, sắc mặt của Nghiêm lão rất khó coi.



- Sao thế?



Nhạc Yên Nhi nhìn ra có điều gì đó bất thường liền lo lắng hỏi.



- Thiếu phu nhân, sau khi nghe xong chuyện này, mong cô hãy bình tĩnh.



Sắc mặt Nghiêm lão rất nghiêm túc, giọng nói của ông có vẻ khá nặng nề.



Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô nghi hoặc gãi đầu, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một đáp án chẳng lành:



- Có phải bác sĩ nói Dạ Đình Sâm bị làm sao phải không?



- Không phải, là nhà họ Cố xảy ra chuyện.



- Nhà họ Cố… xảy ra chuyện gì?



Nhạc Yên Nhi ngẩn ra tại chỗ, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt cô.



- Sáu giờ sáng ngày hôm nay tôi nhận được tin ông Cố đã qua đời, sáu giờ ở Anh tương đương lúc… rạng sáng ở Trung Quốc.



Tin tức này giống như một cái chùy lớn đập mạnh vào đầu Nhạc Yên Nhi, bên tai cô vang lên tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt cô ngẩn ra.



Ông Cố đã qua đời rồi…



Sáu tiếng này không ngừng quanh quẩn bên tai cô, hai chân Nhạc Yên Nhi mềm nhũn ra, cô loạng choạng ngã xuống đất, Nghiêm lão muốn kéo cô lại nhưng không kịp.



Ông thấy cô ngã xuống thì vội đỡ cô đứng lên, lo lắng hỏi:



- Thiếu phu nhân, cô vẫn ổn chứ.



- Nghiêm lão… ông đang nói đùa với tôi đúng không? Ông tôi đang khỏe mạnh thế, làm sao có thể đột ngột qua đời thế chứ? Tôi không tin, đây không phải sự thật, đây nhất định không phải là sự thật!



Hai mắt Nhạc Yên Nhi đỏ cả lên nhưng cô vẫn khăng khăng túm lấy vạt áo của Nghiêm lão, không ngừng truy hỏi, ánh mắt của cô tràn ngập sự yếu đuối nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, dường như chỉ cần động vào là lập tức nát vụn ngay.



- Thiếu phu nhân, xin nén bi thương.



Nghiêm lão biết cô không thừa nhận nổi đả kích này, ông đau lòng nói.



Cô lắc đầu liên tục như phát điên, vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra, vì lo cho Dạ Đình Sâm nên cả một buổi tối cô không để ý tới điện thoại.



Cô lên mạng, tìm kiếm các tin tức về thành phố A, tin tức đầu tiên đập vào mắt cô chính là tin ông của cô qua đời vào rạng sáng hôm nay.



Dòng chữ được in to và bôi đen một cách nổi bật, dù cô có muốn bỏ qua chúng cũng khó.



Trên tin tức viết…



Ông hưởng thọ tám mươi mốt tuổi, nghi ngờ là do cháu gái bị bỏ tù nên u uất mà chết…



Khắp nơi đều là tin ông của cô qua đời.



Ông… thật sự không còn trên cõi đời này nữa rồi.



Vị trưởng bối đối xử tốt nhất với cô trong cái nhà đó cứ thế yên lặng mà qua đời, còn cô hai tiếng sau mới biết được tin.



Tai cô ù cả đi, cô cảm thấy trời đất đang xoay mòng mòng, hơi thở của cô nghẹn lại và rồi cô hôn mê bất tỉnh.



Nhạc Yên Nhi đã mơ một giấc mộng dài.



Trong mộng dường như cô quay lại năm mười hai tuổi, lúc ấy ông nội cô vẫn còn trẻ.



Cô đã phải sống những ngày tháng nước sôi lửa bóng trong nhà họ Cố, bà Cố ngược đãi làm khó cô, Cố Tâm Nguyệt trào phúng châm chọc cô, Cố Văn Sinh thì làm như không thấy, bọn họ hủy hoại thời thơ ấu của cô, trong trái tim cô ngập tràn sự thù hận.



Ông nội chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy tăm tối đó của cô.



Mỗi lần ông đến nhà họ Cố, ông đều sẽ lén gọi cô đến và cho cô hai cái kẹo, ông mỉm cười nói với cô:



- Yên Nhi lại cao lên rồi.



Lúc này cô mới cảm thấy, hóa ra trong nhà họ Cố vẫn còn có một người chào đón mình.



Bàn tay già nua hao gầy đó đã nhiều lần giúp cô ngăn cản đòn roi của bà Cố.



Nhìn thấy cô bị thương, ông nội sẽ đau lòng nói:



- Là do ông vô dụng, không thể quản lý tốt cái nhà này, nó sinh cháu ra nhưng lại không dung được cháu.



Ông nội muốn che chở cho cô biết bao, nhưng sức khỏe của ông không tốt, phần lớn thời gian ông đều phải ở viện an dưỡng. Mỗi lần ông về nhà họ Cố, cô sẽ vui như Tết.



Bây giờ, ông lão như ngọn núi vững chãi luôn che chở cho cô đã ngã xuống rồi.



Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi cảm thấy bàng hoàng đến thế, giờ cô giống như một chiếc lá rụng không còn gốc nữa rồi.



Lần này cô hôn mê chẳng bao lâu thì tỉnh lại.



Lúc cô tỉnh lại Nghiêm lão đang đứng bên cạnh cô, ông còn chưa kịp lên tiếng hỏi han thì đã thấy cô như bị ma nhập, vơ vội lấy điện thoại để lên mạng search tin tức.



- Thật là buồn cười, không ngờ tôi lại mơ thấy ông nội qua đời… giấc mộng này thật là đáng sợ…



Đợi sau khi nhìn thấy tin tức kia cô biết mình không nằm mơ.



- Ông nội… ông nội qua đời rồi, không… đây không phải là sự thật!



Cô gào lên đầy thống khổ, ném thật mạnh điện thoại đi, nó đập thẳng vào tường, vỡ tan thành nhiều mảnh.



Nỗi đau lớn nhất trên đời này là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo ân mà cha mẹ đã không còn.



Cô còn chưa kịp báo đáp ông nội! Hai tay Nhạc Yên Nhi luồn vào trong tóc, cô vùi mặt vào giữa hai chân mình, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật khóc.



- Ông ơi…



Tiếng khóc bi ai của cô vang vọng trong phòng, toát ra vẻ thê lương tuyệt vọng, khiến người khác nghe mà cũng thấy lòng mình bi thương theo.



Nghiêm lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, ông cũng đau lòng cho Nhạc Yên Nhi, nhưng đợi cô khóc một lúc, ông vẫn bình tĩnh nói:



- Tôi đã chuẩn bị máy bay đi thành phố A, lúc nào thiếu phu nhân cũng có thể rời đi.



Rời đi…



Nếu như cô đi thì chẳng phải là thừa nhận sự thực ông đã qua đời sao? Nhưng mà… tự lừa mình dối người có tác dụng gì không?



- Bây giờ tôi muốn đi luôn.



Nhạc Yên Nhi mở to hai mắt sưng húp, trông cô lúc này càng thê lương đáng thương hơn, cô lật chăn ra đi xuống giường, đến giày cô cũng không kịp đi mà giẫm thẳng chân trần lên những mảnh vỡ của chiếc điện thoại, dường như cô không hề cảm nhận được cơn đau ở chân vậy.



Lần này Nghiêm lão đã sắp xếp một máy bay tư nhân, vì tốc độ của nó nhanh, tiết kiệm được nhiều thời gian.



Lúc cô đến được thành phố A đã là ba giờ sáng.



Một lần nữa được hít thở bầu không khí của quê hương, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt như đã cách cả đời người.



Lúc đi, cô bị Anjoye bắt cóc, lúc về chỉ còn lại một mình cô.



Ông nội qua đời, Dạ Đình Sâm không rõ hiện giờ thế nào, một mình cô đặt chân lên mảnh đất quê hương, cảnh còn nhưng người đã mất, không biết con đường phía trước là an toàn hay nguy hiểm.



Nhưng Nhạc Yên Nhi biết, cô cần phải mạnh mẽ lên.



Cô nhanh chóng về đến nhà họ Cố, nhìn từ xa, những ánh đèn còn sáng khiến nơi đây có vẻ hơi đáng sợ…



Đột nhiên cô không dám tiến lên trước, nhịp đập trái tim cô cũng chậm lại.



Lần này Trần Lạc trở về cùng cô, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt cả đi, cậu ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:



- Phu nhân, đi vào thôi.



Nhạc Yên Nhi ngơ ngác đứng nghe, cô không trả lời nhưng lại tiến từng bước một lên trước.



Chân của cô, nặng tựa ngàn cân.



Vừa vào nhà cô đã nghe thấy tiếng nhạc đám ma thê lương, trái tim của cô run rẩy dữ dội.



Bởi vì ông Cố qua đời lúc mười hai giờ đêm nên bây giờ vẫn chưa có nhiều người tới viếng, phòng khách rộng rãi lúc này lại có vẻ hơi trống rỗng.



Lúc mất ông Cố vẫn đang ngồi trên xe lăn ở trong phòng, điều này cho thấy mười hai giờ ông vẫn còn chưa ngủ. Quan tài vẫn chưa được gửi đến mà cả nhà họ Cố đã rối tung lên rồi, vì thế lúc Nhạc Yên Nhi đi vào không có ai ngăn cản cô, cũng có vài người làm nhận ra cô, họ vẫn cung kính gọi cô một tiếng cô cả.
 
Advertisement
  • Chương 524

Sáng hôm sau.

Nhạc Yên Nhi mơ màng tỉnh lại, lúc này đã hơn bảy giờ.

A...

Sao mình lại nằm đối diện giường rồi?

Nhạc Yên Nhi ngồi phắt dậy, lúc này cô mới nhận ra mình đang ngủ trên salon, nếu cô nhớ không nhầm thì mình phải nằm trên giường mới đúng.

Chẳng lẽ...

Là mộng du à?

Nhạc Yên Nhi vội vàng xem vết thương trên chân, một mảng tím xanh, điều này chứng minh chuyện tối qua không phải một giấc mơ, cô thực sự bò lên giường rồi, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế?

Ngay vào lúc cô đang bực bội thì Dạ Đình Sâm mở cửa phòng tắm bước ra, có vẻ đã rửa mặt xong.

Hắn chẳng thèm nhìn cô, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.

Nhạc Yên Nhi nuốt nước bọt, rụt rè hỏi:

- Sao... sao em lại nằm trên ghế?

- Cô không ngủ ở salon thì còn ngủ ở đâu?

Dạ Đình Sâm liếc nhìn sang, thấy Nhạc Yên Nhi ngẩn ra như vậy, hắn cảm thấy lúc cô nhóc này ngái ngủ trông thật đáng yêu.

Còn có thể ngốc hơn được nữa không nhỉ?

- À... Có lẽ là em sẽ nằm trên giường, anh thấy sao?

Cô run run giơ tay lên, chỉ về phía giường.

- Cô mà nằm trên giường, tôi sẽ lập tức ném cô ra ngoài.

Hắn lạnh lung nói.

- Em sẽ không lên giường, em rất ngoan!

Cô rụt người lại, ôm chặt đầu gối, ngồi yên lặng.

Chẳng lẽ mình mộng du quay về ghế salon à?

Nguy hiểm thật, nếu mình mà không mộng du rồi về lại đây thì có khi bị Dạ Đình Sâm ném ra ngoài thật!

- Đình Sâm, anh dậy chưa? Em vào nhé!

Giọng Đỗ Hồng Tuyết vang lên ngoài cửa.

Nghe thấy thế, Dạ Đình Sâm nhíu mày nhưng hắn trở về vẻ bình thản rất nhanh.

Hắn lên tiếng rồi mở cửa ra ngoài.

Ngoài cửa, Đỗ Hồng Tuyết thò đầu vào nhìn, thấy Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, cô ta liền trợn tròn mắt:

- Sao cô lại ở đây? Đình Sâm, cô ta...

- Vẫn còn là vợ chồng mà, trước khi luật sư tới, cô ta không chịu ngủ phòng khác.

Dạ Đình Sâm hờ hững đáp.

- Nhưng em không thể để hai người ở bên nhau được! Nhạc Yên Nhi, tối qua cô có làm gì Dạ Đình Sâm không?

Cô ta không kiềm chế được cơn giận dữ mà lao vào phòng, chất vấn Nhạc Yên Nhi.

Cảnh tượng này buồn cười nhỉ? Kẻ thứ ba lại chỉ tay vào mặt vợ chính thức mà chất vất xem người vợ đã làm gì chồng mình?

Nhạc Yên Nhi giận đến độ muốn tát Đỗ Hồng Tuyết một cái, thế nhưng cô vẫn ra vẻ bình thản:

- Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tranh thủ lúc Đình Sâm của cô ngủ say thì cởi quần áo rồi nhìn khắp toàn thân anh ta một lượt, rồi hôn, rồi sờ. Thế thôi.

Đây là chồng cô, kể cả cô có làm thế thật thì Đỗ Hồng Tuyết làm gì được nào?

Cô ta lùi lại một bước, không dám tin vào tai mình nữa.

Thế thôi?

Cái này mà gọi là thế thôi?

Nếu không có Dạ Đình Sâm ở đây, chắc chắn Đỗ Hồng Tuyết sẽ chửi thề.

Bây giờ cô ta hối hận chết đi được. Lúc về, cô ta uống một cốc sữa, định nấu gì đó chờ Dạ Đình Sâm, thế nhưng vì Nhạc Yên Nhi phá đám, hơn nữa cô ta cũng chẳng chờ nổi mười phút mà đã ngủ say.

Vậy nên sáng nay cô ta lập tức tới đây, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi đã vô liêm sỉ qua đêm trong phòng Dạ Đình Sâm.

Cô ta tất nhiên sẽ tin Dạ Đình Sâm vô điều kiện, tin hắn đã từ chối, tất cả là do con đàn bà không biết xấu hổ kia ép buộc, hoặc là nửa đêm cô ta cầm chìa khóa, mặt dày xông vào, tóm lại, Dạ Đình Sâm không có lỗi với cô ta, tất cả đều là do Nhạc Yên Nhi!

- Cô... cô câm miệng cho tôi! Đình Sâm, cô ta nói dối, phải không?

Đỗ Hồng Tuyết tức giận giậm chân, cao giọng hỏi.

- Tất nhiên là không phải sự thật rồi.

Dạ Đình Sâm bước lên nắm tay cô ta, lúc này, Đỗ Hồng Tuyết mới bớt giận.

Hắn lạnh lùng nhìn Nhạc Yên Nhi, giọng nói không có tình cảm vang lên:

- Trước khi ly hôn, cô ở lại đây cũng không sao. Nhưng nếu cô dám quá giới hạn, đừng trách tôi ra tay độc ác.

Đỗ Hồng Tuyết cuống lên:

- Đình Sâm, sao anh còn cho cô ta ở lại? Cô ta có ý đồ xấu với anh!

- Tôi có ý đồ với chồng mình thì sao? Liên quan gì đến cô? Dù sao cô cũng là người ngoài cơ mà?

Nhạc Yên Nhi trừng mắt.

- Đình Sâm...

Đỗ Hồng Tuyết giận đỏ mặt, thế nhưng vì thân phận đáng xấu hổ của mình, cô ta không thể phản bác lại Nhạc Yên Nhi, vậy nên vừa sáng sớm đã phát hỏa rồi.

Dạ Đình Sâm ôm Đỗ Hồng Tuyết vào lòng, dịu dàng an ủi:

- Phó chủ tịch xúi giục hội đồng quản trị đứng về phía Nhạc Yên Nhi, chuyện rất khó giải quyết, chỉ có thể chờ pháp luật xử lý thôi. Bây giờ cô ta vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, là chủ nhân của ngôi nhà này, nên cô ta có quyền ở lại đây.

- Vậy thì Đình Sâm, anh đến phòng khác, hoặc ở cùng phòng với em được không?

- Anh ấy ở đâu, tôi ở đó!

Nhạc Yên Nhi bồi một câu.

- Sao cô có thể vô liêm sỉ như thế?

- Cô xui chồng tôi ở cùng cô mà, đến cùng ai là người vô liêm sỉ thế? Tôi là vợ hợp pháp đấy, biết không?

Nhạc Yên Nhi bĩu môi trừng mắt, không hề yếu thế.

Đỗ Hồng Tuyết không biết phải nói lại thế nào, khuôn mặt vốn tươi cười giờ đã thành lúc xanh lúc trắng.

Câu nào của Nhạc Yên Nhi cũng dính tới hai chữ "hợp pháp", cô và Dạ Đình Sâm là vợ chồng được pháp luật công nhận, còn Đỗ Hồng Tuyết, nói khó nghe chính là kẻ thứ ba, chính từ điểm này, cô ta đã dưới cơ Nhạc Yên Nhi. Dù cho Dạ Đình Sâm yêu cô ta nhưng cô ta cũng chỉ là kẻ danh không chính, ngôn không thuận.

Hơn nữa, bây giờ hội đồng quản trị cũng đã nhúng tay vào việc nhà của Dạ Đình Sâm, điều này có nghĩa là Nhạc Yên Nhi có chỗ dựa, mọi việc phải làm theo pháp luật, chẳng biết khi nào mới xong. Vậy chẳng phải cô ta sẽ luôn phải chịu đựng Nhạc Yên Nhi sao?

Không! Không thể thế được!

- Đình Sâm, anh nghĩ cách đi mà!

Đỗ Hồng Tuyết cũng lười đấu khẩu với Nhạc Yên Nhi, cô ta lập tức chuyển sang khuôn mặt ai thấy đều yêu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dạ Đình Sâm, rồi kéo áo hắn, rồi giậm chân, liên tục làm nũng.

Nhạc Yên Nhi muốn lao ra, giật con bạch tuộc Đỗ Hồng Tuyết kia xuống rồi ném vào bồn cầu, xả nước!

Bà nội ơi, đây là chồng tôi, là cha của con tôi, không nhịn được, tuyệt đối không thể nhịn được!

Nhạc Yên Nhi rút điện thoại ra, chụp ảnh tanh tách.

Đỗ Hồng Tuyết không chờ được câu trả lời của Dạ Đình Sâm nhưng nghe thấy tiếng động sau lưng, cô ta vội nhìn sang, thấy Nhạc Yên Nhi đang quay phim thì nổi giận:

- Cô đang làm gì?

Nhạc Yên Nhi quay chính diện Đỗ Hồng Tuyết, đáp:

- Ly hôn cũng được, nhưng hai vị đừng có khoe ân ái trước mặt tôi, buồn nôn lắm! Cô mà còn dám động chân động tay vào chồng tôi thì tôi sẽ tung hê tất, đăng hình lên mạng để xem hai người làm thế nào!

Cô đứng lên ghế nhìn họ, thân hình nho nhỏ mà lại có khí thế kinh người.

Dạ Đình Sâm mỉm cười nhưng không ai nhìn thấy.

Hắn yêu thái độ mạnh mẽ này của cô.

Hắn buông Đỗ Hồng Tuyết ra.

- Đình Sâm!

Cô ta kêu tên hắn.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, trông có vẻ như bị Nhạc Yên Nhi chọc giận, hắn trầm giọng:

- Được, tôi muốn xem xem cô còn phách lối được tới khi nào. Y Bạch, chúng ta đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom