• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Các phóng viên đồng loạt giơ máy ảnh trong tay, hướng theo tầm mắt đạo diễn Lộ nhìn sang,
chuẩn bị tinh thần đoạt trang đầu của tin tức giải trí ngày mai.
Kết quả là nút cũng không bấm được.
Đẹp quá!
Trong ký ức nhiều năm lăn lội giới giải trí của những người này, người đẹp thế nào họ còn chưa
gặp qua, nhưng lúc này đây, nhìn thấy Nhạc Yên Nhi tất cả mọi người đều có cảm giác choáng
váng trước sắc đẹp của cô.
Trong giới giải trí, ngôi sao nữ xinh đẹp nhiều vô cùng. Hơn nữa, các cô ấy đều tự nhận thức
được nhan sắc của mình, cả đám ra sức ganh đua sắc đẹp với nhau, khiến thẩm mỹ của người
nhìn cũng thấy mệt mỏi.
Nhưng ở trên người Nhạc Yên Nhi lại toát lên khí chất trong sạch, dường như không nhiễm dơ
bẩn của giới giải trí này. Mỗi một động tác của cô đều như có thêm phần thanh nhã cao quý.
Để phù hợp với hình tượng của nhân vật Ôn Tố Tố trong White Lover, Nhạc Yên Nhi chọn một
chiếc váy cup ngực màu trắng dịu dàng, vòng eo xinh đẹp được chiếc váy ôm sát lấy, đẹp như
nàng tiên cá trong truyền thuyết, khiến người nhìn thấy trước mắt đều sáng ngời.
An Tri Ý cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, cô ta vẫn biết Nhạc Yên Nhi xinh đẹp, nhưng trong giới
giải trí này thì có ngôi sao nữ nào không đẹp cơ chứ? Thế nhưng hôm nay Nhạc Yên Nhi không
hề giống mọi ngày, khí chất xuất trần đủ khiến một lượng lớn các ngôi sao nữ bị đẩy xuống
dưới.
Càng đừng nói đến bộ dáng thảm hại của cô ta hôm nay, vì muốn giả vờ đáng thương nên cô ta
không trang điểm kỹ lưỡng, dưới ánh sáng của Nhạc Yên Nhi, cô ta trở nên không khác gì một
ngọn cỏ dại tầm thường hèn mọn.
Dù sao Aken và Jeni cũng là những chuyên gia trang điểm và làm tóc có tiếng trong nước, chỉ là
thay đổi một điểm nho nhỏ đã khiến khí chất của Nhạc Yên Nhi lộ ra hoàn toàn.
Vài phóng viên có kiến thức rộng rãi đã nhận ra:
- Hình như cô ấy là nghệ sĩ của Công ty giải trí Tinh Huy, tên là Nhạc Yên Nhi!
Sau sự im lặng ngắn ngủi chính là tiếng bấm máy điên cuồng vang lên.
- Cô Nhạc, đối với chuyện giành vai diễn của người khác cô thấy thế nào?
Phóng viên bị An Tri Ý mua chuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, lập tức xông lên đặt câu hỏi.
Nhạc Yên Nhi nhướng mày, giành vai của người khác ấy hả?
Mới nghe câu này đã biết do An Tri Ý nói ra rồi.
Cô và An Tri Ý đúng là “có duyên”, mỗi lần gặp nhau đều không có gì hay ho hết.
Nhạc Yên Nhi nở một nụ cười tao nhã, từ tốn nói:
- Tôi không ngờ trong giới giải trí còn có cách nói giành vai này đấy. Dù là đạo diễn hay biên
kịch thì đều hy vọng có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc nhất cho người xem thưởng thức, thế nên,
khi lựa chọn diễn viên họ sẽ dùng ánh mắt chuyên nghiệp để đánh giá mà không phải dựa vào
mối quan hệ. Nếu như chọn diễn viên này mà không chọn diễn viên kia thì chỉ có một nguyên
nhân mà thôi.
Nhiều câu chỉ cần nói ra bảy phần là được, Nhạc Yên Nhi không đem những lời sau đó nói hết
làm gì.
Nhưng ẩn ý của cô cũng đã rất rõ ràng rồi, tuyển người khác thay thế không phải vì khả năng
của diễn viên không tốt hay sao.
Đây là đang âm thầm ám chỉ khả năng diễn xuất của An Tri Ý kém cỏi.
Sắc mặt An Tri Ý lúc này muốn bao nhiêu khó coi thì sẽ có bấy nhiêu.
- Xin hỏi cô Nhạc Yên Nhi, cô đánh giá khả năng diễn xuất của cô An Tri Ý thế nào?
Quả nhiên sẽ có phóng viên nhạy bén nắm ngay lấy đề tài này để đặt câu hỏi.
- Cô An vào giới lâu năm như vậy, là tiền bối của tôi, làm sao tôi có tư cách đánh giá cô ấy chứ.
Vào giới nhiều năm mà vẫn chỉ được đóng vai phụ, dù có nói mình không có tư cách đánh giá
người ta nhưng lời này không khác gì nói An Tri Ý diễn dở tệ hết.
- Cô Nhạc, chuyện đổi vai lần này có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa cô và cô An đây không?
Nhạc Yên Nhi tỏ ra giật mình khi được phóng viên hỏi như vậy, cô mở to hai mắt, sau đó cười
nói:
- Sao có thể chứ!
Nói xong, cô bước tới bên cạnh An Tri Ý, nắm tay cô ta rồi nói với phóng viên:
- Cô An là một vị tiền bối rất khoan dung đó. Khát vọng theo đuổi nghệ thuật của cô ấy cũng
không chỉ đơn giản là ở một bộ phim hay một nhân vật, sao có thể so đo với tôi chứ. Phải
không, cô An?
An Tri Ý sắp nghiến nát cả răng rồi mà vẫn chỉ có thể mỉm cười.
- Cô Nhạc nói đúng lắm. Thật ra đóng vai gì cũng không quan trọng, được tham gia vào bộ
phim này là tôi đã rất vui rồi!
Ánh đèn từ máy chụp ảnh của đám phóng viên điên cuồng lóe sáng.
An Tri Ý đã quên mất hôm nay bản thân chọn kiểu trang điểm tiều tụy đáng thương, dưới hoàn
cảnh ánh sáng của Nhạc Yên Nhi bắn ra bốn phía thế này trông cô ta lại càng thảm hại hơn.
Người chụp ảnh vừa chụp vừa thầm nghĩ trong lòng: An Tri Ý so với Nhạc Yên Nhi còn không
bằng người qua đường nữa. Nếu để cho y chọn thì y cũng sẽ chọn Nhạc Yên Nhi làm nữ phụ số
một thôi!
Sau khi phỏng vấn xong, Nhạc Yên Nhi mới có thể thoát thân, chính thức chào hỏi Diệp Thiên
Hạ và Tống Từ Bạch.
- Xin chào cô Diệp, chào anh Tống, tôi là Nhạc Yên Nhi.
Vừa rồi Nhạc Yên Nhi so chiêu với An Tri Ý thì bọn họ cũng thấy nên lúc này ánh mắt họ nhìn
Nhạc Yên Nhi cũng có điểm khác lạ.
Tống Từ Bạch cười nói với Nhạc Yên Nhi:
- Cô Nhạc đúng là một người đặc biệt, rất vui được làm việc với cô.
Diệp Thiên Hạ cũng khéo léo nở nụ cười:
  • Có thêm cô Nhạc, áp lực của tôi lại lớn hơn rồi!
  • Sao có thể chứ, khả năng diễn xuất của cô Diệp tốt như vậy, được xem cô diễn tôi có thể học
được nhiều điều mới phải. Lần hợp tác này mong được cô chỉ bảo nhiều hơn.
Đây cũng không phải là lời sáo rỗng, Diệp Thiên Hạ vào nghề mới năm năm nhưng có thể đi
đến vị trí hôm nay quả thật là vì khả năng diễn xuất rất xuất sắc.
Diệp Thiên Hạ dường như lơ đãng thấy sợi dây chuyền kim cương trên cổ Nhạc Yên Nhi, ra vẻ
quan tâm hỏi:
- Cô Nhạc có chiếc vòng cổ đẹp quá, không biết cô mua nó ở đâu nhỉ?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại, sợi dây chuyền này hình như là Dạ Đình Sâm bảo Âu Duyên Tây đưa tới.
- Là trang sức của Âu thị.
Trong ánh mắt Diệp Thiên Hạ dường như có gì đó lóe lên.
- Cảm ơn cô, tôi biết rồi!
An Tri Ý biết đại thế đã mất liền lấy lý do không khỏe để rời khỏi cuộc họp báo, không tham gia
các hoạt động sau đó.
Bớt đi mấy chuyện khó chịu, chương trình buổi chiều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi chương trình kết thúc, Nhạc Yên Nhi mệt mỏi ngồi bên trong hậu trường, đang băn
khoăn không biết có nên nói với Dạ Đình Sâm một tiếng không.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Dạ Đình Sâm.
Trong phòng họp tại trụ sở chính của LN, Dạ Đình Sâm vốn đang nghe cấp dưới báo cáo, nhưng
khi nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang rung trên bàn, thấy cái tên hiển thị hắn liền giơ tay
lên, ý bảo mọi người tạm dừng một lát.
Vì vậy một đám quản lý cấp cao của tập đoàn quốc tế LN trơ mắt nhìn chủ tịch nhà mình ngang
nhiên nhận điện thoại trong lúc họp.
  • Alo!
  • Ừm! Dạ Đình Sâm, sự kiện bên tôi xong hết rồi, thuận lợi lắm, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi
nhé!
Dạ Đình Sâm hờ hững đáp lại:
- Không có gì đâu!
Không khí có chút lạnh.
Nói lại thì từ lúc quen biết tới nay, hình như hắn vẫn luôn giúp đỡ cô, còn cô cũng không ngừng
nói tiếng “cảm ơn” thì phải.
Lần nào cô cũng đều chỉ cảm ơn hắn suông như vậy, hình như không được chân thành cho lắm.
Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Nhạc Yên Nhi.
  • Dạ Đình Sâm, tôi mời anh ăn cơm nhé?
  • Ăn cơm?
  • Phải, coi như là để cảm ơn anh đó. Nhưng mà lần này địa điểm sẽ do tôi chọn, có được
không?
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi tràn ngập niềm vui, tưởng tượng vẻ mặt hiện tại của cô, trong mắt
Dạ Đình Sâm có thêm một chút mềm mại khó thấy.
- Được!
Trong phòng họp mọi người đều câm như hến.
Gác máy, sắc mặt Dạ Đình Sâm nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng, liếc nhìn người vừa báo
cáo khi nãy, phán:
  • Báo cáo không đạt yêu cầu, làm lại đi!
  • Vâng!
Mắt phượng lạnh thấu xương nhẹ nhàng đảo qua đám người đang ngồi tại đây:
- Còn bộ phận nào muốn báo cáo nữa không?
Có thể lên báo cáo trực tiếp cho Dạ Đình Sâm đều là quản lý cấp cao của LN, tất cả đều là một
đám đã thành tinh, nghe thế lập tức nói:
- Chủ tịch nói như thế làm chúng tôi cảm thấy báo cáo của bộ phận mình cũng nên sửa lại một
chút!
Dạ Đình Sâm gật đầu vừa lòng:
- Vậy tan họp đi!
Chỉ còn thư ký Trần Lạc ở lại, trên mặt là vẻ bình tĩnh như thường nhưng trong lòng lại đang
gào thét: tôi nghe thấy rồi nhé! Vì ăn cơm mà chủ tịch cho tan họp sớm! Trời ơi, tổn thọ mất!
Chủ tịch lấy công làm tư nhé!
 
Advertisement
  • Chương 40

Cảm giác hưởng thụ này khiến hắn có thể tảng lờ cơn đau đang cháy trong dạ dày.

Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm, Nhạc Yên Nhi nói:

- Tôi vào nhà vệ sinh một lát.

Nhạc Yên Nhi vừa rời khỏi, thím Giang liền lặng lẽ đi vào, cầm túi xách Nhạc Yên Nhi đặt trên ghế lên, nhét một nghìn tệ vào trong.

Dạ Đình Sâm thoáng ngẩn ra.

Phát giác được tầm mắt của Dạ Đình Sâm, thím Giang cười ngại ngùng:

- Dạ tiên sinh, tôi không hiểu biết nhiều nhưng cũng nhìn ra được cậu chắc chắn không phải người bình thường, Yên Yên có thể gả cho cậu, đó là phúc của con bé.

Nhưng Yên Yên nhà chúng tôi cũng là một cô gái tốt, hy vọng cậu có thể đối xử tử tế với con bé một chút, có thể tôi không có tư cách nói lời này, nhưng trong lòng tôi, Yên Yên cũng giống như con gái tôi vậy...

Thím Giang chưa từng giao lưu qua lại với nhân vật tầm cỡ, dưới khí thế quý tộc hình thành tự nhiên của Dạ Đình Sâm, giọng thím càng lúc càng nhỏ.

Dạ Đình Sâm lại tỏ ra hiền hòa chưa từng có:

- Thím cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

Khuôn mặt già nua của thím Giang thấp thoáng nét cười:

- Được, được, thím tin cậu.

Nhạc Yên Nhi đi vào, lấy làm lạ, nói:

- Hai người đang nói gì đó? Dạ Đình Sâm vẫn tỏ ra bình thường:

- Đi thôi, nên về rồi.

Nói xong hắn đứng dậy, đi ra trước.

- Ấy, Dạ Đình Sâm, anh đợi tôi đã.

Nhạc Yên Nhi vội cầm túi xách lên, chào tạm biệt thím Giang:

- Thím Giang, cháu đã nhận một bộ phim mới, có thể là sắp tới sẽ không có thời gian qua đây, thím phải chăm sóc bản thân cho tốt và nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé, rảnh rỗi cháu sẽ về thăm thím sau.

Thím Giang mỉm cười gật đầu, bảo:

- Được.

Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới đuổi theo ra ngoài.

Lên xe, cô lại không nhịn được mà oán trách Dạ Đình Sâm:

- Anh đi nhanh như thế làm gì hả, tôi còn muốn nói chuyện với thím Giang lát nữa mà.

Dạ Đình Sâm liếc cô:
  • Dự họp báo tuyên truyền xong cô không mệt à?
  • Được rồi, đúng là hơi mệt thật.
Trên quãng đường về, Dạ Đình Sâm vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhạc Yên Nhi tưởng rằng hắn cũng mệt nên không làm phiền hắn.

Nhưng Nhạc Yên Nhi không chú ý đến sắc mặt càng lúc càng trắng bệch và đôi lông mày khẽ nhíu lại của Dạ Đình Sâm.

Đến biệt thự Hoàng Đình, xe đỗ rồi mà Dạ Đình Sâm vẫn nhắm mắt.

- Dạ Đình Sâm, đến rồi, anh ngủ rồi hả? Nhạc Yên Nhi đẩy người bên cạnh, không ngờ lại chạm phải cánh tay lạnh toát của hắn, cô vừa ngẩng đầu thì thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán cũng đã đẫm mồ hôi.

Dạ Đình Sâm mở mắt, trong mắt có vài tia máu.

- Ừ, xuống xe thôi.

Nói xong, Dạ Đình Sâm bước ra khỏi xe như không có chuyện gì.

- Dạ Đình Sâm, anh làm sao thế, sao anh chảy nhiều mồ hôi vậy? Nhạc Yên Nhi hết hồn.

Dạ Đình Sâm nhíu mày:

- Không sao.

Có điều sau khi hắn xuống xe, bước chân xiêu vẹo, rõ ràng là đứng không vững, nét mặt cũng tỏ ra đau đớn.

Nhạc Yên Nhi vội đỡ hắn:

- Anh khó chịu chỗ nào à? Tôi đi bảo quản gia Thẩm gọi bác sĩ đến.

Dạ Đình Sâm nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.

  • Đừng đi.
  • Vì sao chứ! Vì sao anh cứ không chịu đến bệnh viện thế, nhìn anh có vẻ rất nghiêm trọng mà!
Nhạc Yên Nhi thật sự vội đến chết rồi.

- Đỡ tôi vào nhà là được.

Giọng Dạ Đình Sâm lạnh hẳn xuống, đây là giọng điệu lúc hắn ra lệnh cho mọi người.

Nhạc Yên Nhi sốt ruột đến mức chẳng buồn sợ hắn nữa, nói:

- Không được, anh không nói cho tôi biết anh khó chịu chỗ nào, tôi sẽ đi bảo quản gia Thẩm gọi bác sĩ!

- Nếu cô nói với quản gia Thẩm, ông ấy sẽ lập tức gọi điện báo cho mẹ tôi đang ở Anh biết.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô tức tối:

- Thế anh cũng không thể tự mình chịu đựng mãi như thế chứ, lần trước ngã bị thương cũng không chịu đi khám bác sĩ, hôm nay anh đau như thế này cũng vẫn cố chịu, anh cứ coi thường sức khỏe của mình như thế hả! Khóe mắt Nhạc Yên Nhi đỏ hoe.

Dạ Đình Sâm thấy vậy, trong mắt xẹt qua chút đau lòng, cuối cùng hắn nói:
  • Dạ dày.
  • Hả?
  • Đau dạ dày.
Có được đáp án, Nhạc Yên Nhi càng thấy khó hiểu, sao lại bị đau dạ dày? Vừa rồi hai người ăn...

Lẩu cay! Mắt cô thoáng chốc trợn to.

- Anh không ăn được đồ cay đúng không! Nhìn thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm càng lúc càng khó coi, Nhạc Yên Nhi cũng không nói thêm gì khác, đỡ hắn về phòng.

Nằm trên giường, Dạ Đình Sâm nhắm chặt hai mắt, đầu mày khóa chặt, sắc mặt trắng đến rợn người, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi tràn ngập hối hận.

Đều tại cô, không đâu lại cứ đòi đi ăn lẩu.

Ăn lẩu thì thôi, lại còn ăn lẩu cay làm gì chứ.

Bây giờ thì không thể nói cho quản gia Thẩm biết được, ngay cả một người để hỏi cô cũng không có, tay chân cô luống cuống không biết làm sao, làm thế nào mới tốt.

Bệnh về dạ dày lại nhiều loại như thế, ngay cả việc Dạ Đình Sâm bị bệnh dạ dày gì cô cũng không biết, hắn lại rất cố chấp, chắc chắn không chịu nói với cô.

Dù sao cô cũng không thể lấy bừa thuốc cho hắn uống được.

Trong đầu chợt lóe lên! Anjoye! Dù gì hai người họ cũng là người yêu, vậy thì Anjoye chắc chắn biết rất rõ về bệnh của Dạ Đình Sâm! Anh ta nhất định sẽ biết nên làm thế nào! Nhạc Yên Nhi cúi đầu nói bên tai Dạ Đình Sâm:

- Tôi đi rót nước cho anh, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

Sau đó cô tức tốc chạy vào phòng mình, chui vào nhà tắm, gọi điện thoại cho Anjoye.

Chuông reo rất lâu, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói lười nhác của Anjoye:
  • Alo...
  • Anjoye, là tôi đây!
  • Haizz, cưng à, không phải đã nói đừng gọi điện cho em hay sao, có chuyện gì gửi tin nhắn là
được rồi mà!

- Dạ Đình Sâm bị đau dạ dày rồi! Anjoye ở bên đó hình như thoắt cái ngồi dậy, giọng nói nghiêm túc hẳn:

- Chị nói gì, anh ấy bị đau dạ dày hả? Đã mấy năm anh ấy chưa bị rồi, sao đột nhiên lại bị? Không phải anh ấy ăn đồ cay chứ? Quả nhiên là vì ăn đồ cay.

Ruột gan Nhạc Yên Nhi cũng tái xanh rồi.

  • Phải, ăn rất nhiều đồ cay.
  • Dạ Đình Sâm bị loét dạ dày nghiêm trọng, không thể động vào một chút xíu đồ cay nào, đã
rất nhiều năm anh ấy không bị bệnh rồi, sao lại đột nhiên ăn cay? Nhạc Yên Nhi càng áy náy, cảm thấy trước mặt Anjoye mình không ngẩng đầu lên được, nhưng cô cũng không thể lừa đối anh ta, vì thế bèn nói thật:

- Tối nay tôi mời anh ấy ăn lẩu, tôi không biết là anh ấy không thể ăn đồ cay, còn gắp thức ăn cho anh ấy mãi nữa...

Đầu bên kia điện thoại yên lặng.

Nhạc Yên Nhi nghĩ, Anjoye nhất định rất giận cô, cô đã đồng ý sẽ chăm sóc Dạ Đình Sâm giúp anh ta rồi, nhưng lại biến khéo thành vụng, còn khiến hắn bị đau dạ dày nữa.

  • Tôi xin lỗi, Anjoye...
  • Cưng à, chuyện này không trách chị được, Dạ Đình Sâm không phải người không có đầu óc,
trước khi anh ấy làm việc gì cũng đều suy nghĩ kỹ càng, anh ấy biết rất rõ bệnh đau dạ dày của mình, nhưng vẫn lựa chọn ăn, chứng tỏ anh ấy cũng biết sau khi ăn đồ cay thì sẽ có chuyện gì xảy ra, đây không phải là lỗi của chị.

Sự tự trách trong lòng Nhạc Yên Nhi không giảm bớt vì lời an ủi của Anjoye, cô hỏi:

- Thế bây giờ tôi nên làm gì? Anh ấy không cho tôi nói với quản gia Thẩm, cũng không cho gọi bác sĩ.

Anjoye thoáng trầm ngâm:

- Trong phòng để đồ có một hòm thuốc, bên trong chắc là có Omeprazole, chị cho anh ấy uống hai viên, sau đó xoa dạ dày theo chiều kim đồng hồ cho anh ấy.

Chẳng buồn suy nghĩ vì sao Anjoye biết rõ về biệt thự của Dạ Đình Sâm như thế, Nhạc Yên Nhi vội đồng ý:

- Được, bây giờ tôi đi ngay đây.

Cúp máy, Nhạc Yên Nhi chạy thẳng xuống phòng để đồ, quả nhiên tìm thấy Omeprazole.

Cầm thuốc, lại rót một cốc nước nóng, cô nhanh chóng về phòng của Dạ Đình Sâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom