• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Xe của Dạ Đình Sâm nhanh chóng tới khách sạn đón Nhạc Yên Nhi.
Không có Nghiêm lão và Trần Lạc nên trong xe rất yên tĩnh.
- Hôm nay muốn ăn gì?
Giọng Dạ Đình Sâm nhẹ và dịu dàng hiếm có.
Nhạc Yên Nhi nở một nụ cười tinh quái, nháy cặp lông mi dày như cánh quạt, bảo:
- Không nói cho anh biết đâu, cứ để tôi dẫn anh đến đó đã. Đảm bảo là anh chưa từng ăn món
này cho mà xem.
Trông cô vui vẻ như vậy, không còn bộ dáng rụt rè như mọi khi mà thêm một phần hoạt bát
khiến người ta yêu thích.
Đây là mặt khác mà hắn chưa từng thấy ở cô.
Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn Nhạc Yên Nhi, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ đây có chút dịu
dàng lưu chuyển.
Nhạc Yên Nhi chỉ đường cho lái xe, sau khi chạy qua mấy ngã tư xe đi vào một con ngõ nhỏ cũ
nát, bề ngang chỉ vừa với chiếc xe đắt tiền này.
- Thiếu gia, thế này thì…
Tài xế do dự nói.
Dạ Đình Sâm không để ý tới anh ta, cúi đầu hỏi Nhạc Yên Nhi:
  • Ở trong đó phải không?
  • Ừ!
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
- Dừng xe đi, chúng tôi đi bộ vào.
Giọng nói thấp đầy từ tính vang lên.
- Không được đâu thiếu gia, sao ngài có thể đến chỗ như thế này được ạ…
Tài xế nóng vội hô lên.
Thiếu gia cao quý của gã mỗi bước đi đều phải được trải thảm đỏ dưới chân mới đúng, sao ngài
ấy có thể đến cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu thế này được chứ!
Tiếc là Dạ Đình Sâm căn bản là không hề nghe gã nói gì, đôi chân dài bước một bước đã trực
tiếp xuống xe.
Nhạc Yên Nhi hào hứng đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to, vẫy tay giục
hắn đi theo.
Hai người theo con ngõ nhỏ đi sâu vào mấy trăm mét liền thấy phía trước có một quán ăn nhỏ
hiện ra, có lẽ nơi này được sửa lại từ nhà ở bình thường, trông có gì đó đìu hiu quạnh quẽ khó
tả.
  • Ở đây phải không?
  • Đúng rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn sắc mặt Dạ Đình Sâm, thấy hắn không tỏ ra khó chịu mới nói:
- Anh đừng thấy chỗ này trông xập xệ mà coi thường nha, đồ ăn ở đây rất ngon đó. Mấy năm
qua tôi cũng đi nhiều nhà hàng đắt đỏ rồi nhưng vẫn thấy đồ nơi đây làm là ngon nhất. Khi mẹ
tôi còn sống hai mẹ con tôi cũng hay đến đây ăn lắm.
Hai người cùng đi vào quán, bên trong không có ai hết, Nhạc Yên Nhi hô lên:
- Thím Giang ơi, con tới rồi nè.
Từ phía nhà bếp đằng sau quán vang lên tiếng bước chân, một người phụ nữ trung niên khoảng
hơn năm mươi tuổi đi ra, thấy người đến là Nhạc Yên Nhi liền vui vẻ cười nói:
- Yên Yên! Lâu lắm rồi mới lại thấy con đó nha.
Nhạc Yên Nhi tươi cười đáp lại:
  • Không phải con đã tới rồi đây sao.
  • Ôi trời ơi, hôm nay con đẹp quá đi. Thím cũng không nhận ra con nữa rồi.
Thím Giang kéo tay Nhạc Yên Nhi, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới rồi mới nói vẻ đau
lòng:
  • Con gầy quá! Haizz, sao lại gầy thành thế này rồi.
  • Gầy một chút lên hình mới đẹp đó thím. Người khác muốn gầy còn không gầy được như con
đâu đó.
Thím Giang bị cô nói đùa làm cho cười vang lên, ánh mắt lúc này mới nhìn đến Dạ Đình Sâm
đứng phía sau, bị khí thế mạnh mẽ trên người hắn làm cho giật mình, bà rụt rè vò góc áo, nhỏ
giọng hỏi:
- Vị này là…?
Nhạc Yên Nhi thật sự không biết phải giới thiệu như thế nào nữa.
Không ngờ Dạ Đình Sâm lại tự nói mình nói trước:
- Chào thím Giang, tôi là Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi giật mình nhìn sang Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm là ai chứ? Thị trưởng nhìn thấy hắn cũng phải cười đón nữa là, bình thường hắn
chẳng cho ai sắc mặt dễ nhìn hết, vậy mà không ngờ lúc này hắn lại tỏ ra lễ độ với một người
nghèo như thím Giang.
Ánh mắt thím Giang đảo qua đảo lại giữa hai người, nam thì mặc vest thẳng tắp, phong thái
xuất chúng; nữ thì rực rỡ, xinh đẹp đáng yêu. Hai người đứng chung một chỗ đúng là trời sinh
một đôi.
  • Tôi biết rồi, cậu đây chắc là bạn trai của Yên Yên.
  • Không… không… không… không… không phải đâu!
Nhạc Yên Nhi bị liên tưởng của thím Giang dọa sợ, nhanh chóng giải thích cho bà:
  • Bọn con chỉ là…
  • Tôi không phải bạn trai của cô ấy.
Dạ Đình Sâm từ tốn mở miệng, Nhạc Yên Nhi đang muốn thở phào một cái thì lại nghe hắn nói
tiếp:
  • Tôi là chồng cô ấy!
  • Khụ---
Sao hắn có thể nói được câu này chứ!
- Dạ Đình Sâm!
Mắt phượng hơi chau lại, con ngươi như ngọc đen nhìn cô chằm chằm:
- Không phải chúng ta đã đi đăng ký rồi sao?
Câu này khiến Nhạc Yên Nhi á khẩu, không biết đáp lại như thế nào mới đúng.
Thím Giang thấy đôi vợ chồng son này đấu khẩu chỉ tưởng là bọn họ đang liếc mắt đưa tình với
nhau, nhìn qua có vẻ tình cảm giữa hai người rất tốt, bà không nhịn được mà đỏ vành mắt.
- Kết hôn thì tốt, kết hôn thì tốt! Giới giải trí hỗn loạn như vậy, thím vẫn lo cho con lắm. Giờ có
người chăm sóc con thì thím cũng yên tâm rồi, mẹ con mà biết nhất định cũng sẽ rất vui.
Thấy thím Giang thương cảm như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng không thể nói câu đính chính ra khỏi
miệng được nên cô đành chấp nhận câu “chồng của cô ấy” vậy.
- Ai da, coi thím này, lớn tuổi rồi nên cứ hay nghĩ lung tung! Các con vào ngồi đi, thím đi làm đồ
ăn cho hai đứa!
Nói xong thím Giang liền xoay người vào bếp.
- Dạ Đình Sâm!
Thím Giang vừa đi khỏi Nhạc Yên Nhi lập tức trừng mắt với Dạ Đình Sâm:
- Anh nói linh tinh gì thế hả?
Cô đang tức giận nên gương mặt cũng ửng đỏ, hai mắt sáng rực lên.
Dạ Đình Sâm phát hiện hắn thật sự thích nhìn cô sôi nổi như vậy.
  • Tôi chỉ nói thật thôi!
  • Nhưng anh biết rõ chúng ta đang kết hôn giả mà!
  • Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ, nhà họ Dạ chúng tôi có mạng lưới tình báo phổ cập toàn thế giới.
Nếu như không muốn lũ gián điệp trong gia tộc tra ra điều gì thì tốt nhất khi ra ngoài cô phải
biết phối hợp với lời nói của tôi!
Dạ Đình Sâm ngừng lại một lát, mới bảo:
- Bà Dạ ạ.
Nhạc Yên Nhi không cãi lại được, tức đến trề môi, đi thẳng vào trong.
Khóe miệng Dạ Đình Sâm dường như có chút vui vẻ cong lên, cũng theo cô vào bên trong.
Trong quán tuy nhìn có chút đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ.
Ngồi vào chỗ của mình rồi Nhạc Yên Nhi thấy hắn còn đang quan sát căn phòng này thì cố ý
nói:
  • Có lẽ chủ tịch Dạ chưa từng tới nơi nào rách nát như thế này phải không?
  • Không có gì rách nát hết!
Rõ ràng đang nói đến căn phòng nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm lại dừng trên mặt cô.
Hắn thật sự không cảm thấy căn phòng này có điểm nào rách nát, giống như chỉ cần có cô bên
cạnh thì ở đâu cũng được vậy.
- Thật ra khi tôi còn bé quán này làm ăn tốt lắm. Nhà tôi ở ngay bên cạnh, chú Giang thím
Giang thương mẹ con tôi côi cút nên giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Nhạc Yên Nhi nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt trở nên xa xăm.
Dạ Đình Sâm nhìn cô, yên lặng lắng nghe.
- Sau này… mẹ tôi bị bệnh, không thể chăm sóc tôi nữa nên mới đưa tôi đến nhà họ Cố. Cuộc
sống của tôi ở nhà họ Cố cũng không tốt đẹp gì, về sau thím Giang biết được hay lén cho tôi
tiền, nếu không có thím ấy thì chắc tôi đã không sống nổi. Đáng tiếc người tốt lại chẳng gặp
điều lành, sáu năm trước, chú Giang gặp tai nạn giao thông, con của họ cũng mất, thím Giang
từ đó không còn lòng dạ nào để quản lý cái quán nhỏ này nữa.
- Chuyện quá khứ đã qua hết rồi!
Trong ánh mắt Dạ Đình Sâm tràn ra sắc thái thương tiếc khó thấy.
Hắn không biết một người bình thường luôn vui vẻ mạnh mẽ như cô lại đã từng gặp nhiều
chuyện khổ sở đến thế.
Nhạc Yên Nhi cười nói:
- Đúng vậy, quá khứ đã qua rồi, giờ tôi sống rất tốt, về sau sẽ lại càng tốt hơn. Hôm nay tôi
muốn cảm ơn anh thật đàng hoàng, nhưng anh không thiếu thứ gì hết, tôi không biết nên làm
thế nào nên chỉ có thể dẫn anh đến quán tôi thích nhất ăn một bữa cơm bình thường như vậy.
- Tôi vui lắm.
Thật sự hắn rất vui vì cô đồng ý chia sẻ cùng hắn, quá khứ đã qua rồi, từ nay về sau đã có hắn
bảo vệ cô.
Lúc này, thím Giang bê một nồi nước sôi đi đến.
Váng dầu nóng đỏ sôi lóc bóc, vốn dĩ lúc trước quán của thím Giang chuyên về món lẩu.
Sau đó là một đĩa các món ăn phụ. Có rau dưa, tôm, thịt bò, trứng…tất cả đều được làm sạch sẽ
ngon mắt.
Hôm nay Nhạc Yên Nhi mời khách nên cô nhanh nhẹn cầm lấy muỗng vớt đồ, một bên cho
thức ăn vào nồi, một bên đưa đĩa rau cho Dạ Đình Sâm.
  • Món này ngon lắm, anh ăn nhiều một chút nhé.
  • Ai da, thịt dê chín quá rồi kìa, mau mau, anh ăn nhanh đi!
  • Món trứng này thím Giang tự làm đấy, món đặc biệt của nhà họ đó nha, anh ăn thử đi.
Nồi lẩu đỏ rực sôi sùng sục, mùi cay nồng tràn ngập không khí, hơi nước bốc lên, khuôn mặt hai
người bỗng chốc mờ đi, giống như bị chia cắt bởi một đám mây vậy.
Ăn lẩu không hề nhã nhặn, căn bản là không có điểm nào phù hợp với các lễ nghi quý tộc.
Thậm chí cả đĩa rau cô đưa cho hắn ban đầu cũng không phải để mình hắn dùng. Nhưng Dạ
Đình Sâm chẳng những không thấy khó chịu mà ngược lại còn vô cùng thích cảm giác thân mật
này.
 
Advertisement
  • Chương 41

Trên mặt Dạ Đình Sâm đang nằm trên giường không có chút sắc máu nào nữa, trán hắn lấm tấm mồ hôi, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt mệt mỏi, đường xương hàm căng cứng rõ nét, chứng tỏ hắn đang phải cắn răng chịu đau.

Nhạc Yên Nhi thấy dáng vẻ đó của hắn thì trong lòng càng khó chịu hơn.

Lần đầu gặp mặt hắn lạnh lùng cao ngạo như thể là quý tộc trời sinh, hắn không nên có thời khắc chật vật thế này.

Nhạc Yên Nhi bưng nước nóng qua, khẽ gọi:

- Dạ Đình Sâm, uống chút thuốc nào.

Dạ Đình Sâm từ từ mở mắt, đôi mắt phượng đen láy lúc này càng sâu hơn.

Nhạc Yên Nhi vươn tay nâng đầu hắn lên, sau đó nhét viên thuốc con nhộng vào miệng hắn, tiếp đó cô cho hắn uống nước, tận mắt thấy hắn nuốt xuống, lòng mới dễ chịu hơn một chút.

Nhạc Yên Nhi cúi đầu, phát hiện tay hắn xiết lại thành nắm, đè chặt lên vị trí dạ dày, tựa như làm vậy thì có thể khiến cơn đau giảm đi.

Cô nhớ đến lời dặn dò vừa rồi của Anjoye, bèn nói:

- Anh đừng ấn dạ dày, tôi xoa giúp anh nhé.

Dẫu đang đau đớn nhưng ánh mắt Dạ Đình Sâm vẫn sắc bén, hắn vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô thì ánh mắt cuối cùng dịu dần, hắn từ từ bỏ tay ra.

Nhạc Yên Nhi đặt tay lên bụng hắn, khẽ xoa.

Qua lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của kết cấu cơ thể dưới tay.

Tay cô rất nhỏ, rất mềm, mềm tựa không xương, xoa vị trí đau nhất với độ mạnh vừa phải, dường như thật sự có công hiệu giảm đau vậy.

Không biết là thuốc phát huy công hiệu, hay là tay cô phát huy công hiệu nữa, cơn đau dạ dày dần phai đi.

Rất lâu, tay Nhạc Yên Nhi đã mỏi nhừ, cô vô tình ngẩng đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt của hắn.

Không biết từ lúc nào hắn đã mở mắt ra, nhìn cô không chớp.

Con ngươi đen thăm thẳm, có sức hấp dẫn trí mạng, hút người ta chìm đắm vào.

Nhạc Yên Nhi kịp thời hồi hồn, tránh ánh mắt hắn, cố ý tìm lời để nói:

- Anh không ăn cay được sao không nói sớm, chúng ta có thể đổi sang nơi khác ăn cơm mà, việc gì phải miễn cưỡng thế.

Nghĩ đến lúc ăn cơm hắn chẳng biểu lộ ra một chút gì, còn ăn sạch thức ăn cô gắp, cô không nhịn được trách móc.

- Bởi vì em thích.

Giọng hắn trầm thấp đầy từ tính, quanh quẩn bên tai cô.

Lòng Nhạc Yên Nhi thoáng run rẩy, nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt:

- Thứ tôi thích ăn nhiều lắm, món Sơn Đông món Tứ Xuyên món Quảng Châu món Giang Tô món Phúc Châu món Hàng Châu, ti tỉ món tôi đều thích ăn, anh không thể ăn cay thì chúng ta có thể đi ăn thứ khác mà.

- Khác nhau.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi:
  • Có gì khác chứ.
  • Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy em vui như thế.
Dạ Đình Sâm chậm rãi nói.

Cho nên, em làm gì tôi đều muốn thuận theo em, không muốn có bất cứ chuyện gì làm em mất hứng.

Nhạc Yên Nhi khó hiểu đến mức không nói ra được nửa câu sau, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự dung túng của hắn.

Lòng mềm nhũn.

Sau đó lại hơi chua xót.

Hắn đối tốt với cô như thế làm gì, hắn đâu có thích phụ nữ, nếu không phải là cô đã biết khuynh hướng tình dục của hắn, nhỡ thật sự bị hắn mê hoặc thì phải làm sao? Nhạc Yên Nhi hơi bướng bỉnh bật dậy:

- Xem ra dạ dày anh không đau nữa rồi, thế tôi về phòng trước đây.

Cô xoay người muốn đi, cổ tay lại bị một đôi bàn tay lớn nắm lấy.

- Còn có chuyện gì nữa? Dạ Đình Sâm yên lặng một thoáng rồi nói:
  • Không có chuyện gì nữa, ngủ ngon nhé.
  • Ngủ ngon.
Nhạc Yên Nhi về đến phòng thì đổ vật ra giường, trừng mắt nhìn trần nhà.

Sau đó cô nhớ ra điều gì, lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Anjoye: “Anh ấy uống thuốc xong đã ổn hơn nhiều rồi, đừng lo nữa.”

Trong lòng có sự khó chịu khó hiểu, đây là chuyện quái quỷ gì chứ! Đợi hợp đồng nửa năm đến kỳ hạn, cô sẽ lập tức rời đi, không ở lại thêm một phút nào! Bộ phim White Lover chẳng mấy chốc đã bấm máy.

Vì là phim hiện đại nên địa điểm quay nằm ở khu nghỉ dưỡng ngoại ô thành phố A, đoàn phim này nhiều tiền nên trực tiếp bao cả khu nghỉ dưỡng hàng trăm nghìn hecta.

Tuy Nhạc Yên Nhi đã từ chối mấy bận nhưng Dạ Đình Sâm vẫn sắp xếp người, chở hai chiếc xe thì mới chuyển vật dụng hàng ngày của Nhạc Yên Nhi đến được.

Khi các nhân viên nhìn thấy nhãn hiệu và kiểu dáng chiếc xe, ánh mắt họ nhìn Nhạc Yên Nhi có cả phức tạp và coi thường.

Tuy trong giới giải trí loại người thế này đã thấy nhiều rồi, nhưng mọi người đều biết, dàn cast ban đầu căn bản không có Nhạc Yên Nhi, cô thò chân vào cướp vai của người khác lại còn phô trương như thế, đúng là không biết xấu hổ.

  • Không phải nghe nói Nhạc Yên Nhi là trẻ mồ côi sao, phô trương thế này, hừ.
  • Đúng đấy, sợ người khác không biết cô ta bị người bao à.
  • Không phải cô ta cướp vai của An Tri Ý đấy sao? Trước đây tôi còn tưởng cô ta thật sự dựa vào
bản lĩnh, bây giờ xem ra người ta dựa vào bản lĩnh trên giường rồi.

Những lời kiểu vậy, cần khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.

Thế nên, lần gặp mặt đầu, trong lòng các nhân viên, Nhạc Yên Nhi đã để lại ấn tượng “hư vinh”

, “ác độc”

, “không biết liêm sỉ”

Các diễn viên và nhân viên đoàn phim được sắp xếp cho vào ở trong khách sạn của khu nghỉ dưỡng, bởi vì quy mô quay lần này lớn, số lượng nhân viên nhiều đến hàng trăm người, ngoại trừ các nhân vật chủ chốt như nam nữ diễn viên chính hay đạo diễn, nhà sản xuất được ở phòng riêng thì các diễn viên khác đều ở cùng trợ lý của mình.

Nhạc Yên Nhi vốn cũng định ở cùng phòng với Diệp Hiểu Như, không ngờ rằng nhà sản xuất kéo cô đến một bên, nói khẽ:

- Cô Nhạc, tôi đã thu xếp cho cô một phòng đơn rồi.

Nhà sản xuất biết chống lưng của Nhạc Yên Nhi có liên quan đến bộ phận cấp cao của LN, muốn chèo kéo quan hệ với LN thông qua cô, cho nên cực kỳ lấy lòng cô.

Nhạc Yên Nhi hơi kinh ngạc:

- Không phải nói phòng thiếu rất nhiều, diễn viên phải ở cùng trợ lý sao? Nhà sản xuất cười tươi hớn hở:

- Đó là người khác, còn cô Nhạc thì dù sao cũng là nữ số hai, muốn một phòng riêng cũng là chuyện hợp lý.

Nhiệm vụ quay phim nặng nề như thế, cô Nhạc phải đảm bảo nghỉ ngơi tốt thì mới được.

  • Như thế có ổn không.
  • Ổn mà! Cô Nhạc yên tâm, cô cứ quay phim thật tốt là được, không cần nhọc lòng vì người
khác đâu.

Tuy không hiểu vì sao nhà sản xuất lại chiếu cố cô như thế nhưng cô vẫn lịch sự cảm ơn:

- Vậy thì cảm ơn nhà sản xuất Vương nhiều.

Sau khi hai người rời đi, An Tri Ý đột nhiên bước ra từ một góc rẽ khác.

Trên mặt cô ta treo nụ cười lạnh:

- Đúng là không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài mà, còn tưởng là một giai nhân thanh thuần thật sự nữa cơ đấy, không ngờ chẳng qua cũng chỉ là món hàng bồi ngủ để thăng tiến thôi.

Rõ ràng cô ta cũng quên mất, cụm từ “bồi ngủ để thăng tiến”

cũng đang mắng chính mình.

An Tri Ý quét mắt nhìn trợ lý bên cạnh:

- Đã chụp ảnh lại chưa? Trợ lý vội gật đầu:

- Chụp rồi ạ.

An Tri Ý vươn tay đoạt chiếc di động trong tay trợ lý, nhìn mấy tấm ảnh vừa chụp một lượt, xác định thấy rõ mặt Nhạc Yên Nhi thì mới tiện tay vứt di động lại cho trợ lý.

  • Chị An, chỗ ảnh này… chúng ta phải gửi cho đám paparazzi sao?
  • Ngu xuẩn.
An Tri Ý trừng mắt lườm trợ lý,

- Chỉ có mấy tấm ảnh này thì có tác dụng gì, muốn chơi chết Nhạc Yên Nhi thì phải có liều lớn hơn, chỗ này, chỉ là món khai vị thôi.

Trợ lý không dám tiếp lời nữa.

- Không phải là đã ngủ với nhà sản xuất đấy ư, còn thật sự tưởng rằng mình có thể phất lên chắc, Nhạc Yên Nhi, chúng ta cứ chờ xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom