Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Yên tâm!
Dạ Đình Sâm vẫn một bộ dáng bình tĩnh ổn trọng như thường, hắn nói với thư ký:
- Báo Jeni và Aken trong 20 phút nữa phải có mặt ở Hoàn Vũ. Đến muộn một phút trừ tiền
thưởng.
  • Vâng, chủ tịch!
  • Liên hệ các nhãn hiệu thời trang và trang sức cao cấp, trong vòng một tiếng mang mẫu mới
nhất của mùa này tới Hoàn Vũ cho tôi!
  • Vâng, chủ tịch!
  • Gọi cho Âu Duyên Tây, báo tổng giám đốc Công ty đá quý Âu thị mang mười bộ trang sức tới
đây, nhớ dặn lấy thứ tốt nhất ấy!
- Vâng, chủ tịch!
Nhạc Yên Nhi ngồi bên cạnh chỉ có thể nghe tới mức ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng Dạ Đình Sâm lúc làm việc.
Hắn ra từng chỉ thị lưu loát như nước chảy mây trôi, ngữ khí lãnh đạm nhưng lại mạnh mẽ vang
dội, không có chút ngắc ngứ, tựa như những gì hắn nói ra đều không hề khó khăn, nếu không
thể làm được thì chỉ có thể là do bọn họ vô dụng mà thôi.
Nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rõ những yêu cầu hắn vừa đưa ra để hoàn thành trong thời gian
ngắn thật sự khó đến thế nào.
Đó là khí thế của người đứng đầu, khiến cho mọi người phải phục tùng vô điều kiện.
Thư ký nhận được chỉ thị liền lấy laptop từ trong cặp tài liệu ra, hai tay nhanh nhẹn gõ phím,
đem các yêu cầu vừa rồi của Dạ Đình Sâm thông báo cho những người có liên quan.
Tài xế biết Dạ Đình Sâm đang có việc gấp nên cũng nhấn ga, nhanh chóng tiến vào khu vực nội
thành.
Thế nhưng người tham gia giao thông ở thành phố A luôn rất nhiều, lại đang là giờ cao điểm,
xe đến xe đi như nước chảy, trên tuyến đường chính cũng không còn chỗ mà chen thêm vào.
Nhìn thấy đèn đỏ từ xa, không đợi xe đi chậm lại, Dạ Đình Sâm đột nhiên lên tiếng:
  • Vượt đi.
  • Vâng, chủ tịch!
Tài xế đáp lại ngay lập tức.
Ở phía sau, thư ký và Nghiêm lão liếc nhau, mặc dù xe của chủ tịch có đặc quyền ở thành phố A
nhưng lâu lắm rồi chủ tịch không có vuợt đèn đỏ.
Không ngờ lần này ngài ấy lại vì phu nhân mà liều mạng như vậy!
Vượt cái đèn đỏ đầu tiên xong đến mấy cái sau cũng không hề dừng lại, tài xế lái nhanh như
chớp, thời gian đi từ biệt thự Hoàng Đình đến Giải trí Hoàn Vũ vốn cần 40 phút nhưng hôm nay
chưa tới 20 phút đã đến nơi.
Chiếc Lincoln vừa mới dừng trước tòa nhà, tổng giám đốc của Hoàn Vũ đã nhận được tin từ
sớm nên dẫn theo một đám người thở hổn hển chạy ra đón.
Tổng giám đốc ân cần mở cửa xe ra, cung kính cúi người chào.
- Sao hôm nay chủ tịch lại có thời gian rảnh đến Hoàn Vũ thế ạ?
Tổng giám đốc vừa thấy Dạ Đình Sâm bước xuống xe thì lập tức nở nụ cười lấy lòng.
Dạ Đình Sâm không buồn liếc ông ta một cái, quay người dắt Nhạc Yên Nhi xuống. Lúc này,
tổng giám đốc mới phát hiện phía sau còn có một người phụ nữ.
Ngay lập tức, ánh mắt của mấy người đứng chờ bên ngoài đều đổ dồn về phía Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu có chút ngượng ngùng:
- Xin chào mọi người…
Tổng giám đốc hiểu Dạ Đình Sâm không thích được nịnh nọt nên nhanh chóng thay đổi sách
lược, cười nói với Nhạc Yên Nhi:
- Chào cô, tôi là Chu Viễn Hải, tổng giám đốc của Công ty giải trí Hoàn Vũ.
Đây là lần đầu tiên chủ tịch dẫn một người phụ nữ tới công ty nên thân phận cô gái này chắc
chắn không tầm thường, chỉ có đồ ngốc mới không biết đường lấy lòng cô ấy thôi.
Nhạc Yên Nhi không biết phải tự giới thiệu bản thân như thế nào nên chỉ gật đầu, mỉm cười
chào lại:
- Chào ông!
Tổng giám đốc thấy cô gái được chủ tịch dẫn tới bình dị, gần gũi như thế thì trong lòng mừng
lắm, định tiếp tục trò chuyện làm quen.
Bỗng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Dạ Đình Sâm quét tới.
- Tổng giám đốc Chu có vẻ rảnh rỗi nhỉ!
Tổng giám đốc sợ toát mồ hôi, vội vàng nói:
- Không có, không có, mời chủ tịch vào!
Trong lòng tổng giám đốc có chút nghĩ lại mà sợ. Trời ạ! Không ngờ chủ tịch lại coi trọng cô gái
này đến thế, thậm chí còn không muốn ai trò chuyện nhiều với cô ấy nữa, xem ra thân phận của
cô ấy thật sự không tầm thường nha!
Dạ Đình Sâm dẫn người đi vào trong tòa nhà Hoàn Vũ, ngoại trừ Nhạc Yên Nhi đi song song với
hắn thì tất cả mọi người đều lùi lại phía sau nửa bước.
  • Jeni và Aken tới chưa?
  • Thưa chủ tịch, cả hai đã chờ sẵn trong phòng trang điểm rồi ạ!
  • Lễ phục thì sao?
  • Đã thông báo cho hai mươi nhãn hiệu thời trang cao cấp nhất thành phố A rồi ạ, trong vòng
một tiếng nữa họ sẽ mang đồ đến.
  • Còn trang sức?
  • Âu thiếu gia tự tay chọn được mười bộ, đang trên đường mang tới.
  • Trần Lạc, đưa cô ấy đi đến phòng trang điểm, trước tiên cứ makeup đã.
Trần Lạc là tên của thư ký, cậu ta nghe gọi liền nhanh chóng đáp lại rồi tiến đến bên cạnh Nhạc
Yên Nhi, nói:
- Phu nhân chủ tịch, xin mời đi theo tôi!
Bắt đầu từ lúc lên xe, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa kịp thích ứng với mọi chuyện đang diễn ra, giờ
nghe thấy thư ký muốn dẫn mình đi nên cô vô thức quay người lại nhìn Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm thấy cô đối với mình mơ hồ có ý ỷ lại như thế ánh mắt cũng mềm mại hơn, giọng
nói cũng không còn cứng rắn như lúc giải quyết công việc khi nãy nữa:
- Đi đi, lát nữa anh tới đón em.
Trong phòng trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất - Jeni và chuyên gia trang điểm giỏi nhất là
Aken cùng trợ lý của họ đã chờ sẵn. Khi Nhạc Yên Nhi vừa vào cửa thì lập tức giống như ánh
trăng bị cả đám ngôi sao vây quanh.
Aken là chuyên gia trang điểm có tiếng, tính tình nổi tiếng là không tốt vậy mà lúc nhìn thấy
Nhạc Yên Nhi cũng không kiềm được ý tán thưởng trong mắt, đám trợ lý cũng ríu rít nói cười.
  • Các nét của cô đây quá hoàn mỹ, đúng là khuôn mặt ăn ảnh trời sinh đó.
  • Da cô đẹp quá đi, không có chút tỳ vết nào luôn!
  • Tôi từng trang điểm cho nhiều ngôi sao nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người có mũi cao
thẳng như vậy á.
Thợ phụ đứng sau chải tóc cho cô cũng nói với theo:
- Chất tóc của cô ấy cũng rất đẹp đó, vừa mượt vừa bóng hệt như tơ tằm.
Nhạc Yên Nhi quả thực đã bị “cơn mưa” lời khen này làm cho ngây người, dù vậy trong lòng cô
cũng hiểu những lời này phần lớn là vì Dạ Đình Sâm, vì nể sợ hắn nên họ mới có thái độ tử tế
với cô đến vậy.
Nhân viên chuyên nghiệp tác phong đều nhanh nhẹn dứt khoát, mỗi một đường uốn tóc, mỗi
một lần đưa lược đều tính toán hợp lý nhất.
Còn chưa trang điểm xong thì lại có vài nhà thiết kế bước vào, động tác nhẹ nhàng lấy so đo
của Nhạc Yên Nhi.
Trong không khí làm việc khẩn trương, ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Đợi sau khi xong hết mọi công đoạn liền có tiếng gõ cửa vang lên.
- Xin hỏi đã xong chưa?
Là giọng thư ký Trần.
Jeni nhanh chóng phun nốt chỗ keo định hình cho mái tóc của Nhạc Yên Nhi, sau đó mới đáp:
- Xong rồi đây, xong rồi đây.
Cửa vừa được mở ra, người đầu tiên bước vào là Dạ Đình Sâm.
Tất cả mọi người lui hết sang hai bên, tạo thành một con đường cho hắn bước tới.
Sắc mặt vốn luôn lãnh đạm của Dạ Đình Sâm khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi đã trang điểm xong
trong nháy mắt cũng cứng lại, ánh mắt không thể che giấu ý say mê.
Nhạc Yên Nhi cũng không trang điểm quá đậm, lớp phấn mỏng tôn lên ngũ quan tinh xảo của
cô, đôi mắt hạnh càng thêm sáng ngời, cùng chiếc vòng kim cương rực rỡ trên cổ tôn lẫn nhau
lên. Khiến người nhìn thấy như bị mất hồn, rạng rỡ đến mức làm cho mọi người xung quanh trở
nên mờ nhạt hẳn.
Mái tóc dài được Jeni uốn thành lọn như hoa sen mới nở còn mang theo khí chất thanh lệ, lại
thêm vài phần xinh đẹp và quyến rũ của một cô gái mới lớn.
Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô chằm chằm, mà không hề nói chuyện làm mặt Nhạc Yên Nhi đỏ lên, cô
hỏi nhỏ:
  • Dạ Đình Sâm, nhìn đẹp không?
  • Khụ!
Dạ Đình Sâm hiếm khi có dịp mất hồn như thế, hắn thấp giọng ho khan một tiếng, đợi ánh mắt
trở lại bình thản như mọi khi mới mở miệng nói:
- Cũng không tệ lắm!
Đã hiểu tính Dạ Đình Sâm nên khi nghe câu “không tệ lắm” này Nhạc Yên Nhi liền sung sướng
nở nụ cười.
Dạ Đình Sâm vươn tay ra, nói:
- Đi thôi, anh đưa em tới khách sạn.
Hắn muốn tự mình đưa cô đi sao?
Nhạc Yên Nhi giật mình, sau đó cô gật đầu, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn
 
Advertisement
  • Chương 38

Các phóng viên đồng loạt giơ máy ảnh trong tay, hướng theo tầm mắt đạo diễn Lộ nhìn sang, chuẩn bị tinh thần đoạt trang đầu của tin tức giải trí ngày mai.

Kết quả là nút cũng không bấm được.

Đẹp quá! Trong ký ức nhiều năm lăn lội giới giải trí của những người này, người đẹp thế nào họ còn chưa gặp qua, nhưng lúc này đây, nhìn thấy Nhạc Yên Nhi tất cả mọi người đều có cảm giác choáng váng trước sắc đẹp của cô.

Trong giới giải trí, ngôi sao nữ xinh đẹp nhiều vô cùng.

Hơn nữa, các cô ấy đều tự nhận thức được nhan sắc của mình, cả đám ra sức ganh đua sắc đẹp với nhau, khiến thẩm mỹ của người nhìn cũng thấy mệt mỏi.

Nhưng ở trên người Nhạc Yên Nhi lại toát lên khí chất trong sạch, dường như không nhiễm dơ bẩn của giới giải trí này.

Mỗi một động tác của cô đều như có thêm phần thanh nhã cao quý.

Để phù hợp với hình tượng của nhân vật Ôn Tố Tố trong White Lover, Nhạc Yên Nhi chọn một chiếc váy cup ngực màu trắng dịu dàng, vòng eo xinh đẹp được chiếc váy ôm sát lấy, đẹp như nàng tiên cá trong truyền thuyết, khiến người nhìn thấy trước mắt đều sáng ngời.

An Tri Ý cũng kinh ngạc trợn tròn mắt, cô ta vẫn biết Nhạc Yên Nhi xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí này thì có ngôi sao nữ nào không đẹp cơ chứ? Thế nhưng hôm nay Nhạc Yên Nhi không hề giống mọi ngày, khí chất xuất trần đủ khiến một lượng lớn các ngôi sao nữ bị đẩy xuống dưới.

Càng đừng nói đến bộ dáng thảm hại của cô ta hôm nay, vì muốn giả vờ đáng thương nên cô ta không trang điểm kỹ lưỡng, dưới ánh sáng của Nhạc Yên Nhi, cô ta trở nên không khác gì một ngọn cỏ dại tầm thường hèn mọn.

Dù sao Aken và Jeni cũng là những chuyên gia trang điểm và làm tóc có tiếng trong nước, chỉ là thay đổi một điểm nho nhỏ đã khiến khí chất của Nhạc Yên Nhi lộ ra hoàn toàn.

Vài phóng viên có kiến thức rộng rãi đã nhận ra:

- Hình như cô ấy là nghệ sĩ của Công ty giải trí Tinh Huy, tên là Nhạc Yên Nhi! Sau sự im lặng ngắn ngủi chính là tiếng bấm máy điên cuồng vang lên.

- Cô Nhạc, đối với chuyện giành vai diễn của người khác cô thấy thế nào? Phóng viên bị An Tri Ý mua chuộc vẫn chưa từ bỏ ý định, lập tức xông lên đặt câu hỏi.

Nhạc Yên Nhi nhướng mày, giành vai của người khác ấy hả? Mới nghe câu này đã biết do An Tri Ý nói ra rồi.

Cô và An Tri Ý đúng là “có duyên”

, mỗi lần gặp nhau đều không có gì hay ho hết.

Nhạc Yên Nhi nở một nụ cười tao nhã, từ tốn nói:

- Tôi không ngờ trong giới giải trí còn có cách nói giành vai này đấy.

Dù là đạo diễn hay biên kịch thì đều hy vọng có thể tạo ra tác phẩm xuất sắc nhất cho người xem thưởng thức, thế nên, khi lựa chọn diễn viên họ sẽ dùng ánh mắt chuyên nghiệp để đánh giá mà không phải dựa vào mối quan hệ.

Nếu như chọn diễn viên này mà không chọn diễn viên kia thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi.

Nhiều câu chỉ cần nói ra bảy phần là được, Nhạc Yên Nhi không đem những lời sau đó nói hết làm gì.

Nhưng ẩn ý của cô cũng đã rất rõ ràng rồi, tuyển người khác thay thế không phải vì khả năng của diễn viên không tốt hay sao.

Đây là đang âm thầm ám chỉ khả năng diễn xuất của An Tri Ý kém cỏi.

Sắc mặt An Tri Ý lúc này muốn bao nhiêu khó coi thì sẽ có bấy nhiêu.

- Xin hỏi cô Nhạc Yên Nhi, cô đánh giá khả năng diễn xuất của cô An Tri Ý thế nào? Quả nhiên sẽ có phóng viên nhạy bén nắm ngay lấy đề tài này để đặt câu hỏi.

- Cô An vào giới lâu năm như vậy, là tiền bối của tôi, làm sao tôi có tư cách đánh giá cô ấy chứ.

Vào giới nhiều năm mà vẫn chỉ được đóng vai phụ, dù có nói mình không có tư cách đánh giá người ta nhưng lời này không khác gì nói An Tri Ý diễn dở tệ hết.

- Cô Nhạc, chuyện đổi vai lần này có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa cô và cô An đây không? Nhạc Yên Nhi tỏ ra giật mình khi được phóng viên hỏi như vậy, cô mở to hai mắt, sau đó cười nói:

- Sao có thể chứ! Nói xong, cô bước tới bên cạnh An Tri Ý, nắm tay cô ta rồi nói với phóng viên:

- Cô An là một vị tiền bối rất khoan dung đó.

Khát vọng theo đuổi nghệ thuật của cô ấy cũng không chỉ đơn giản là ở một bộ phim hay một nhân vật, sao có thể so đo với tôi chứ.

Phải không, cô An? An Tri Ý sắp nghiến nát cả răng rồi mà vẫn chỉ có thể mỉm cười.

- Cô Nhạc nói đúng lắm.

Thật ra đóng vai gì cũng không quan trọng, được tham gia vào bộ phim này là tôi đã rất vui rồi! Ánh đèn từ máy chụp ảnh của đám phóng viên điên cuồng lóe sáng.

An Tri Ý đã quên mất hôm nay bản thân chọn kiểu trang điểm tiều tụy đáng thương, dưới hoàn cảnh ánh sáng của Nhạc Yên Nhi bắn ra bốn phía thế này trông cô ta lại càng thảm hại hơn.

Người chụp ảnh vừa chụp vừa thầm nghĩ trong lòng: An Tri Ý so với Nhạc Yên Nhi còn không bằng người qua đường nữa.

Nếu để cho y chọn thì y cũng sẽ chọn Nhạc Yên Nhi làm nữ phụ số một thôi! Sau khi phỏng vấn xong, Nhạc Yên Nhi mới có thể thoát thân, chính thức chào hỏi Diệp Thiên Hạ và Tống Từ Bạch.

- Xin chào cô Diệp, chào anh Tống, tôi là Nhạc Yên Nhi.

Vừa rồi Nhạc Yên Nhi so chiêu với An Tri Ý thì bọn họ cũng thấy nên lúc này ánh mắt họ nhìn Nhạc Yên Nhi cũng có điểm khác lạ.

Tống Từ Bạch cười nói với Nhạc Yên Nhi:

- Cô Nhạc đúng là một người đặc biệt, rất vui được làm việc với cô.

Diệp Thiên Hạ cũng khéo léo nở nụ cười:
  • Có thêm cô Nhạc, áp lực của tôi lại lớn hơn rồi!
  • Sao có thể chứ, khả năng diễn xuất của cô Diệp tốt như vậy, được xem cô diễn tôi có thể học
được nhiều điều mới phải.

Lần hợp tác này mong được cô chỉ bảo nhiều hơn.

Đây cũng không phải là lời sáo rỗng, Diệp Thiên Hạ vào nghề mới năm năm nhưng có thể đi đến vị trí hôm nay quả thật là vì khả năng diễn xuất rất xuất sắc.

Diệp Thiên Hạ dường như lơ đãng thấy sợi dây chuyền kim cương trên cổ Nhạc Yên Nhi, ra vẻ quan tâm hỏi:

- Cô Nhạc có chiếc vòng cổ đẹp quá, không biết cô mua nó ở đâu nhỉ? Nhạc Yên Nhi nhớ lại, sợi dây chuyền này hình như là Dạ Đình Sâm bảo Âu Duyên Tây đưa tới.

- Là trang sức của Âu thị.

Trong ánh mắt Diệp Thiên Hạ dường như có gì đó lóe lên.

- Cảm ơn cô, tôi biết rồi! An Tri Ý biết đại thế đã mất liền lấy lý do không khỏe để rời khỏi cuộc họp báo, không tham gia các hoạt động sau đó.

Bớt đi mấy chuyện khó chịu, chương trình buổi chiều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau khi chương trình kết thúc, Nhạc Yên Nhi mệt mỏi ngồi bên trong hậu trường, đang băn khoăn không biết có nên nói với Dạ Đình Sâm một tiếng không.

Cô lấy điện thoại ra, bấm số của Dạ Đình Sâm.

Trong phòng họp tại trụ sở chính của LN, Dạ Đình Sâm vốn đang nghe cấp dưới báo cáo, nhưng khi nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang rung trên bàn, thấy cái tên hiển thị hắn liền giơ tay lên, ý bảo mọi người tạm dừng một lát.

Vì vậy một đám quản lý cấp cao của tập đoàn quốc tế LN trơ mắt nhìn chủ tịch nhà mình ngang nhiên nhận điện thoại trong lúc họp.

  • Alo!
  • Ừm! Dạ Đình Sâm, sự kiện bên tôi xong hết rồi, thuận lợi lắm, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi
nhé! Dạ Đình Sâm hờ hững đáp lại:

- Không có gì đâu! Không khí có chút lạnh.

Nói lại thì từ lúc quen biết tới nay, hình như hắn vẫn luôn giúp đỡ cô, còn cô cũng không ngừng nói tiếng “cảm ơn”

thì phải.

Lần nào cô cũng đều chỉ cảm ơn hắn suông như vậy, hình như không được chân thành cho lắm.

Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Nhạc Yên Nhi.

  • Dạ Đình Sâm, tôi mời anh ăn cơm nhé?
  • Ăn cơm?
  • Phải, coi như là để cảm ơn anh đó.

    Nhưng mà lần này địa điểm sẽ do tôi chọn, có được
không? Giọng nói của Nhạc Yên Nhi tràn ngập niềm vui, tưởng tượng vẻ mặt hiện tại của cô, trong mắt Dạ Đình Sâm có thêm một chút mềm mại khó thấy.

- Được! Trong phòng họp mọi người đều câm như hến.

Gác máy, sắc mặt Dạ Đình Sâm nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng, liếc nhìn người vừa báo cáo khi nãy, phán:
  • Báo cáo không đạt yêu cầu, làm lại đi!
  • Vâng!
Mắt phượng lạnh thấu xương nhẹ nhàng đảo qua đám người đang ngồi tại đây:

- Còn bộ phận nào muốn báo cáo nữa không? Có thể lên báo cáo trực tiếp cho Dạ Đình Sâm đều là quản lý cấp cao của LN, tất cả đều là một đám đã thành tinh, nghe thế lập tức nói:

- Chủ tịch nói như thế làm chúng tôi cảm thấy báo cáo của bộ phận mình cũng nên sửa lại một chút! Dạ Đình Sâm gật đầu vừa lòng:

- Vậy tan họp đi! Chỉ còn thư ký Trần Lạc ở lại, trên mặt là vẻ bình tĩnh như thường nhưng trong lòng lại đang gào thét: tôi nghe thấy rồi nhé! Vì ăn cơm mà chủ tịch cho tan họp sớm! Trời ơi, tổn thọ mất! Chủ tịch lấy công làm tư nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom