• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi và Minh Tinh Tinh đi dạo về đang muốn xem Dạ Đình Sâm giờ đang làm gì, không ngờ vừa lên gác đã thấy hắn đứng trước cửa phòng chờ cô.

Thấy cô về đôi mắt phượng lóe lên, hắn bảo:

- Chuẩn bị nước tắm hết rồi, chúng ta cùng giúp Tinh Tinh tắm thôi.

- Chúng ta…

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói hết Minh Tinh Tinh đã chớp mắt nhìn hắn:

- Anh Sâm cũng muốn tắm cùng à?

Thằng nhóc hơi hoảng, theo bản năng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm vẫn rất thản nhiên, trong mắt thậm chí còn có ý cười, giống như hắn chưa từng tức giận, nhìn thằng bé cũng rất ôn hòa.

- Ừ.

Nhưng chính sự dịu dàng này lại làm Minh Tinh Tinh run hết cả người.

Nhạc Yên Nhi không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngược lại còn tưởng Dạ Đình Sâm đã thay đổi thái độ với Minh Tinh Tinh nên rất vui vẻ.

Cô cúi xuống bảo thằng bé:

- Tinh Tinh cùng anh ấy tắm trước nhé, chị đi lấy ít đồ đã.

- Không... Không được đâu…

Đầu nó lắc như trống bỏi.

- Ngoan nào, anh sẽ giúp em tắm đến trắng trẻo thơm mềm mới thôi.

Khối băng Dạ Đình Sâm thế mà còn nở nụ cười, đáng tiếc trong mắt Minh Tinh Tinh thì nụ cười này đúng kiểu trong ngoài không đồng nhất, giống như sói già gian ác ấy, chắc chắn không có gì hay ho.

Nói xong cũng không để ý thằng nhóc sợ hãi thế nào, cứ giơ tay kéo nó lại gần.

Rồi hắn ngẩng lên nói với Nhạc Yên Nhi:

- Em làm gì cứ làm đi, chỗ này để tôi lo được rồi.

- Thế anh nhớ nhẹ tay nhé, da thịt trẻ con mềm lắm đấy, đừng dùng nhiều sức quá.

- Ừ, được rồi.

Hắn nói xong lập tức bước vào phòng, đợi Nhạc Yên Nhi đi xa mắt phượng bỗng lại lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xoe của Minh Tinh Tinh:

- Chơi vui lắm phải không?

- Anh Sâm… chúng ta từ từ nói chuyện nha anh?

Minh Tinh Tinh đã không còn ai dựa vào, trước mặt Dạ Đình Sâm nó chỉ có thể cúi đầu ủ rũ.

Nhưng dù cúi đầu mà ánh mắt vẫn cứ liếc ngang liếc dọc như thể lại đang âm mưu gì đó.

- Tối nay em ngoan ngoãn tự ngủ, sáng sớm mai biết điều tự về nhà thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện.

Dạ Đình Sâm đáp rất lạnh nhạt.

Minh Tinh Tinh gật đầu ngay lập tức, nắm tay bé tí còn chỉ lên ngọn đèn trần mà thề:

- Em hứa với anh đêm nay sẽ tự ngủ một mình, sáng mai cũng về luôn nếu không em sẽ không lấy được một chị gái xinh đẹp!

Dạ Đình Sâm vẫn biết thằng nhãi này lúc nào cũng mong ngóng lấy được chị gái xinh đẹp làm vợ, giờ nghe nó thề thế nên cũng tin là thật.

Hắn gật đầu vẻ hài lòng, dẫn Minh Tinh Tinh vào phòng tắm xong nói thẳng luôn:

- Muốn anh ôm vào hay tự em vào nào?

- Tự em!

Trước mặt Dạ Đình Sâm thằng bé không dám giở mánh khóe gì hết, ngoan đến mức như thể đổi một người khác rồi vậy.

Dù bồn tắm rất cao, tự trèo lên cũng khá mất sức nhưng nó cũng không dám hó hé gì để làm phiền tới Dạ Đình Sâm.

Minh Tinh Tinh lột hết quần áo, đứng trước bồn tắm, tay chân béo mập dồn hết sức leo lên.

Nhạc Yên Nhi vừa vào phòng tắm đã thấy cảnh này.

Không ngờ bỏ hết quần áo đi Minh Tinh Tinh lại “nhiều thịt” đến thế.

Lúc mặc đồ thằng nhóc có khuôn mặt tròn xoe, chỉ như trẻ con đều mũm mĩm thế thôi chứ không ai nói cậu nhóc béo được.

Không tin được là chỉ cần cởi đồ một cái là bao nhiêu ngấn thịt đều lộ hết cả ra, lại thêm mái tóc hơi xoăn và đôi mắt xanh lam nên càng đáng yêu, trông hệt như một con búp bê Barbie, khiến người khác chỉ muốn ôm lấy rồi hôn một cái thật vang.

Minh Tinh Tinh vừa thấy Nhạc Yên Nhi mắt đã sáng lên, gọi nghe rất thảm:

- Chị ơi…

Nó muốn mách tội Dạ Đình Sâm, nhưng lại không dám nên chỉ có thể ấm ức chớp đôi mắt ngập nước.

Cô nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức quay sang bảo chồng:

- Để em giúp thằng bé tắm, anh ra ngoài nghỉ đi.

Dạ Đình Sâm dù không vui nhưng cũng chỉ đành đi ra.

Nhạc Yên Nhi tắm cho Minh Tinh Tinh, thấy đùi trong thằng bé hơi đỏ nên mới hỏi:

- Em bị sao thế?

- Nhiều thịt quá nên cọ rách.

Nó thành thực đáp.

Nhiều thịt, cọ rách…

Đây là béo đến mức nào thế hả!

Cô dở khóc dở cười với thằng bé:

- Xem ra Dạ Đình Sâm nói không sai, em đúng là béo quá rồi!

- Hở, không phải phụ nữ đều thích đàn ông béo một chút à? Thế mới có cảm giác an toàn mà!

Thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.

Cô gõ trán nó, bảo:

- Nhóc con này, mới bé tí mà nói gì thế hả?! Sao nào, chẳng lẽ có nhiều bạn nữ thích em lắm à?

- Vâng ạ, các bạn nữ ở nhà trẻ đều thích em, thích muốn chết ấy chứ, ngày nào các bạn cũng đuổi theo em, muốn ngồi cùng em, cả cô giáo cũng thế đó!

Minh Tinh Tinh kiêu căng hếch cằm.

- Sức hút lớn thế cơ á ?

Nhạc Yên Nhi thật sự ngạc nhiên.

- Nhưng tiếc là cô giáo đó rõ ràng thích em nên mới hay đến nhà em chơi, thế mà cuối cùng lại quay sang mê ba em, đúng là không ra sao!

Thằng bé hậm hực bĩu môi làm Nhạc Yên Nhi buồn cười muốn chết.

Lúc tắm xong cô lập tức ôm nó ra, lau khô người rồi thay áo ngủ mới cho nó, cuối cùng mới dẫn nó đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này Dạ Đình Sâm lại hắng giọng một cái, ánh mắt lạnh như dao băng liếc Minh Tinh Tinh một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Em có thể cút đi rồi!

Thế nhưng Minh Tinh Tinh vẫn giả vờ không thấy, cánh tay béo mập cứ ôm chặt cổ Nhạc Yên Nhi không buông, đặt cái cằm ngấn mỡ trên vai cô, vừa hay đối mặt với Dạ Đình Sâm.

Nó còn khiêu khích bằng cách trước mặt hắn quay sang hôn chụt lên mặt Nhạc Yên Nhi.

- Chị tốt với Tinh Tinh thật đó, sau này Tinh Tinh lớn muốn cưới chị làm vợ.

- Chị với anh em đã kết hôn rồi.

Nhạc Yên Nhi cười bảo.

- Không sao, mọi người đều bảo anh ấy không thích con gái mà chỉ thích con trai thôi, chắc cũng chẳng thích chị đâu, chị ở với anh ấy chắc chắn không hạnh phúc được! Chị chờ em lớn nhé, nhanh thôi… Em sẽ lớn thật nhanh, xong chị gả cho em nhé, em sẽ nuôi chị cả đời!

Thằng nhóc vừa nói vừa cố ý liếc Dạ Đình Sâm, bộ dáng đắc ý như thể đang gọi hắn: đến đây đi! Đến đánh em đi!

Còn bắt nó thề à, hừ, nó bảo không lấy được chị xinh đẹp thì sẽ cưới em gái xinh đẹp, lo gì!

Quan trọng là anh Sâm cũng chẳng trị được nó.
 
Advertisement
  • Chương 412

Nhạc Yên Nhi bước tới trước mặt Andy, giọng nói bình thản nhưng sắc lạnh vang lên:

- Andy này, cô là tiền bối của tôi, chắc phải hiểu nếu tung tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng đến danh tiếng người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đúng là tôi còn ít kinh nghiệm, đến đây học cũng nhờ chồng mình xin cho nhưng muốn lấy kinh nghiệm ra dọa tôi, cô còn chưa xứng đâu. Ít nhất tôi còn biết, tiền bối… không phải thứ người như cô!

Cô xòe tay, chiếc nhẫn lúc trước ấy thế mà vẫn nằm trong đó, mắt Andy sáng lên, vội vàng cướp lại.

Nhạc Yên Nhi đứng lên, nhìn khắp một vòng quanh lớp học.

- Những người bàn tán về tôi trong phòng trà hôm nay đều sẽ bị kiện tội phỉ báng, các người đã thích đặt điều về người khác thế thì tôi sẽ cho các người tiếp tục đặt điều cùng nhau. Có điều các người nói cũng không sai. Dựa vào đàn ông, tôi chính là kẻ dựa vào đàn ông đấy!

Dứt lời cô bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay hắn, nói lớn:

- Tôi dựa vào người đàn ông của mình, có ảnh hưởng gì tới các cô chứ.

Cả phòng… yên lặng đến mức không hề nghe được một tiếng động nào.

Dạ Đình Sâm đứng cạnh Nhạc Yên Nhi, có cảm giác vô cùng hạnh phúc, lúc cô nói những lời đó hắn cũng rất hồi hộp.

- Chồng ơi em đói rồi, mình đi ăn đi. Cô ngẩng đầu, khẽ cười nói.

- Ừ, đi thôi.

Dạ Đình Sâm đáp sau đó ôm eo cô đi ra ngoài.

Tinh Tinh ở bên cạnh thấy thế vội nhảy từ trong thùng đồ ăn vặt ra, tay vẫn cầm một gói chocolate.

- Anh Sâm ơi, chị xinh đẹp ơi, chờ Tinh Tinh với, em còn chưa đi mà!

Thằng nhóc còn chưa tới cửa đã bị Trần Lạc cản lại.

Cậu ta giữ chặt nó, rồi bảo:

- Đây là bữa cơm tình yêu của chủ tịch và phu nhân, không cần người thứ ba chen vào đâu.

- Chị ơi, đừng bỏ em mà…

Tinh Tinh gào lên một cách thê lương.

Trần Lạc lắc đầu bất đắc dĩ, trí tưởng tượng của đám Andy đúng là phong phú, còn nói Tinh Tinh là con của Nhạc Yên Nhi được nữa, có vợ chồng nhà nào đi ăn mà không dắt con theo chứ, Minh Tinh Tinh… rõ ràng là cái đồ bóng đèn siêu cấp lớn cơ mà.

Lúc này luật sư cũng tới, đưa thư mời cho mọi người rồi giới thiệu:

- Xin chào, tôi là Edward, luật sư của ngài Dạ Đình Sâm, rất hân hạnh được biết cô Andy đây.

- Anh… anh là luật sư của ai cơ?

Andy ngây người, tim bỗng lệch một nhịp.

- Của ngài Dạ Đình Sâm.

Luật sư cười lặp lại.

Cái tên này như thể tiếng chuông, đánh mạnh vào lòng mỗi người ở đây, nhất là Andy.

Chồng của cô ta thế mà lại là…

Dạ Đình Sâm ôm Nhạc Yên Nhi ra ngoài, hết sức cẩn thận để tay không chạm vào vết thương của cô.

Hắn không nhịn được cau mày, hỏi cô:

- Vết thương của em sao rồi?

- Không sao nữa rồi, em đã đến bệnh viện kiểm tra, bôi thuốc mỡ vài hôm là ổn thôi.

Cô cười bảo hắn thế:

- Mà sao em làm gì anh cũng biết thế, có phải anh cho người theo dõi em không hả?

Dạ Đình Sâm xoa mũi, mắt liếc chỗ khác, thờ ơ đáp:

- Tại Trần Lạc hôm nào cũng chủ động kể với tôi chứ tôi không hề cố ý hỏi thăm đâu.

Cô nghe xong cũng không biết nói gì nữa, người này có thể nói dối kém chuyên nghiệp hơn không?

Hai người lên xe, cô thấy các ghế đều có thêm một lớp đệm dựa mềm mại, đều vì nghĩ đến vết thương trên lưng cô, vả lại miếng tựa lành lạnh cũng có thể giảm đau trên vết bỏng nữa.

Lòng Nhạc Yên Nhi ấm dào dạt, miệng cũng không kìm được nhếch lên.

Cô hỏi:

- Anh biết em với Andy vì sao lại cãi nhau rồi phải không?

- Ừm, vì nhẫn.

Dạ Đình Sâm trúc trắc nói ra.

Nhạc Yên Nhi nghiêm nghị gật đầu, xong rút một chiếc hộp trong túi xách ra, cười bảo:

- Em đã nhờ Nghiêm lão đưa em chọn hai chiếc nhẫn, định bụng lúc nào đó nói với anh, thế nhưng em vẫn ngại chưa dám nói. Hôm nay đã nói đến chuyện này thì cũng nói hết luôn đi. Dạ Đình Sâm, em muốn lấy anh, anh đồng ý không?

Dạ Đình Sâm nghe thế sắc mặt trở lên cực kỳ khó nhìn, con ngươi đen lóe lên tia sáng khác lạ, cứ nhìn cô chằm chằm không chuyển.

Hắn cầm lấp hộp nhẫn, không mở ra mà tiện tay ném ra ghế sau, trái tim Nhạc Yên Nhi giật thót lên.

Lẽ nào…

Dạ Đình Sâm không thích đeo nhẫn à? Đeo nhẫn sẽ chứng tỏ mình đã kết hôn, lẽ nào hắn không muốn sao?

Nhạc Yên Nhi cứ miên man suy nghĩ, ý cười trên mặt dần tan biến, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Cô xua tay, tỏ ra thoải mái cười nói:

- Anh không thích đeo thứ gì trên tay phải không, nếu không thích thì thôi, thật ra cũng chẳng sao đâu, tại em cứ để ý chuyện vụn vặt ấy mà.

Dạ Đình Sâm đã cho cô quá nhiều thứ, để ý mãi một chiếc nhẫn làm gì?

Cô cố gắng tự an ủi mình, nhẫn… không phải là tất cả của một cuộc hôn nhân, cũng không thay đổi tình cảm của hai người, thế nên…

Có hay không cũng chẳng sao hết.

Dù tự nói với mình như vậy nhưng tim cô vẫn rất đau, đau kinh khủng.

Lúc cô đang định ngồi thẳng lên thì Dạ Đình Sâm lại kéo cô vào lòng, lạnh nhạt hỏi:

- Cầu hôn là chuyện của đàn ông, ai bảo em làm hả?

- Dạ…

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.

Không phải vì người đàn ông này là một tên đầu gỗ đích thực sao? Cô thấy nếu mình không chủ động chắc cả đời cũng không đợi được lúc hắn cầu hôn mất.

Chỉ thấy, hắn sờ túi áo, xong rút ra một chiếc hộp, rồi mở ra…

- Tôi vốn định lúc làm lễ kết hôn sẽ đưa cho em mà không nghĩ tới từ khi chúng ta xác định quan hệ hôn nhân cũng phải đưa rồi, để em đợi lâu thế, xin lỗi.

Dạ Đình Sâm nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng từ, giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên trong không gian nhỏ hẹp như tiếng suối reo êm đềm lướt qua đầu cô.

Nhất thời cô không còn biết phải nói gì nữa, vốn cô cũng không dám mong hắn sẽ mua cho mình nhẫn, thế nên với chuyện bất ngờ thế này cô không biết phải làm sao mới tốt nữa.

Với lại…

Không có màn quỳ gối như trong phim à?

Không có 999 đóa hồng đỏ đại diện cho tình yêu à?

Nhẫn cũng có rồi mà Dạ Đình Sâm vẫn không thể thông minh hơn chút à?

Với thân phận và địa vị của hắn bất cứ ai cũng sẽ cho rằng nghi thức cầu hôn của hắn phải vô cùng long trọng hoành tráng mới đúng, có khi phải xa xỉ đến mức người khác không chịu được ấy chứ.

Thế mới xứng với thân phận chủ tịch tập đoàn LN của hắn.

Nhưng mà không, cái gì cũng không có.

Trong chiếc xe nhỏ hẹp này mọi thứ đều cực kỳ đơn giản, hắn cầm nhẫn, nhìn sâu vào mắt cô.

***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom