Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi vội ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, còn không quên lườm chồng mình một cái:

- Anh to tiếng thế là muốn dọa ai hả?

- Không, tôi…

Đối mặt với cô Dạ Đình Sâm luôn không có cách nào, vội hạ giọng xuống, nhưng chưa nói dứt câu đã bị cô cắt ngang:

- Tối em bôi thuốc thay băng cho anh xong sẽ sang ngủ với nó, anh đừng nói gì nữa, em quyết rồi.

Dạ Đình Sâm cau mày:

- Nhưng mà…

- Chị tốt với Tinh Tinh quá, Tinh Tinh thích chị nhất, chị xinh đẹp nhất!

Minh Tinh Tinh cố ý cắt ngang lời hắn, khiến hắn không thể nói trọn ý mình.

Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ bé sáng bừng niềm vui trước mặt, vừa mới còn vô cùng tội nghiệp mà giờ đã cười híp cả mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tròn xoe đáng yêu vô cùng.

- Vậy Tinh Tinh nhớ phải ngoan nhé!

Cô dịu dàng dặn nó.

- Vâng ạ! Tinh Tinh cực kỳ ngoan đấy chị.

Thằng nhóc chớp mắt, ghé sát tai cô, bảo:

- Chị ơi, chị làm bạn gái em nhé? Em có nhiều tiền lắm, tất cả tiền của em đều cho chị hết, chị thích làm gì em cũng chiều chị, cơm em cũng bón cho chị luôn, được không chị?

Thằng nhãi dựa sát vào Nhạc Yên Nhi, cái đầu nhỏ xíu cứ cọ cọ trước ngực cô.

Với một đứa trẻ thì đó là cách làm nũng đơn thuần, nhưng trong mắt Dạ Đình Sâm thì lại là thằng quỷ nhỏ này đang sàm sỡ vợ hắn.

Quan trọng là hắn còn không thể làm gì, muốn dạy nó một bài học nhưng Nhạc Yên Nhi lại bảo vệ nó rất kỹ, không chừa khe hở nào để hắn đánh cho nó một trận cả.

Cả đời Dạ Đình Sâm chưa có lần nào phải ấm ức như vậy.

Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh đi, bỗng trong lòng lại có cảm giác không có con sớm đúng là chí lý!

- Chủ tịch…

Trần Lạc đứng im bên cạnh, thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này không khỏi sợ sệt.

Phu nhân bảo đi là đi, để mình cậu ở lại hứng hết cơn giận của chủ tịch thế này à?

- Tôi muốn đánh thằng nhóc kia một trận, thế có phải là cậy lớn bắt nạt bé không?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn theo bóng Minh Tinh Tinh đi xa.

Trần Lạc đáp vội:

- Không phải! Chắc chắn không, đều tại thằng nhóc kia hư đốn hết!

Tự nghĩ lại chính mình, số lần cậu đến Anh không nhiều nhưng lần nào cũng bị nó phá cho rối tung lên, đã thế thân phận nó còn cao, cậu chẳng làm gì được hết. Cả nhà có đúng Dạ Đình Sâm là xử lý được nó.

Chủ tịch nhà cậu nghe thế hài lòng gật đầu:

- Vậy cậu đi đánh nó đi.

- Vâng… Dạ?

Trần Lạc gật gù theo bản năng nhưng lập tức lại giật nảy lên, giờ mới hiểu Dạ Đình Sâm vừa nói gì.

Bảo mình mình mình… đi đánh Minh Tinh Tinh á?

- Sao à?

Giọng điệu Dạ Đình Sâm cực kỳ nghiêm nghị.

Trần Lạc run lên, vội lắc đầu:

- Không… không sao hết.

Lúc này Dạ Đình Sâm mới chịu quay đi, chỉ còn mình Trần Lạc đứng tại chỗ bơ vơ đau khổ.

Mình rốt cuộc động chạm đến ai chứ?



Nhạc Yên Nhi đưa Minh Tinh Tinh về biệt thự, thêm một đứa trẻ trong nhà đúng là ồn ào hơn hẳn.

Vừa hay lúc nãy cô mua một đống đồ ăn vặt, hai người một lớn một bé ngồi trên salon vừa ăn vặt vừa xem phim hoạt hình, đến đoạn vui còn cùng cười phá lên, thế mà lại có cảm giác vô cùng bình an.

Nói ra thì đây cũng là lúc Nhạc Yên Nhi thấy thoải mái nhất từ sau khi đến Anh, lúc trước Dạ Đình Sâm bị thương khiến cô mất ăn mất ngủ, mấy hôm nay khỏe hơn một chút nhưng cô cũng không dám làm phiền hắn.

Với lại bình thường hắn cũng không cho cô ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, chính hắn cũng không bao giờ động đến nên cô không có đồng bọn trong khoản ăn uống. Được ăn thả cửa thế này đúng là hạnh phúc vô cùng.

Nhưng đến giờ cơm tối không khí trong biệt thự bỗng trở lên kỳ quái.

Trên bàn ăn vốn chỉ có hai vợ chồng cô nay lại thêm một người, hơn nữa Minh Tinh Tinh lại rất hay làm nũng nên Nhạc Yên Nhi rất vui vẻ phục vụ nó.

Chỉ cần thằng bé nhỏ giọng mềm mềm gọi một tiếng:

- Chị ơi, Tinh Tinh đói lắm, muốn ăn món kia kìa…

Nhạc Yên Nhi sẽ ngay lập tức đẩy hết đồ ăn trên bàn sang cho nó.

Lại còn dịu dàng hỏi:

- Tinh Tinh còn muốn ăn gì không, nói cho chị biết nào.

Dạ Đình Sâm nhìn vợ mình hỏi han ân cần một “người đàn ông khác” như thế thì không nuốt nổi cơm nữa.

Hắn có cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm, thức ăn hắn vất vả nấu ra đều bị đưa sang chỗ Minh Tinh Tinh hết.

Thế còn chưa là gì, bởi Minh Tinh Tinh luôn miệng làm nũng xong Nhạc Yên Nhi bận chăm nó nên chính mình còn chưa được ăn uống gì, thử hỏi sao mà hắn chịu được?

- Minh Tinh Tinh, em đã béo lắm rồi, không được ăn nữa!

Dạ Đình Sâm híp mắt, lạnh lùng nói.

Minh Tinh Tinh đang vui vẻ cắm mặt vào bát, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói thế cả người giật bắn lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi mắt xanh chớp một cái đã ngập nước, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xong đã nghẹn ngào bảo:

- Anh Sâm… Anh ghét Tinh Tinh ăn nhiều sao?

Thằng nhãi con tỏ vẻ tội nghiệp lắm.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lập tức lườm chồng mình.

- Trẻ con đang lớn ăn nhiều một chút đã sao? Chẳng lẽ ăn thế thì anh nuôi không nổi hả?

Dạ Đình Sâm bị hỏi nghẹn lời.

- Chị ơi… chị đừng mắng anh Sâm, là… là em sai, em sẽ ăn ít một chút. Thật ra… Tinh Tinh không cố ý ăn nhiều thế đâu, nhưng mà em đói lắm…

Minh Tinh Tinh nói như thể vài ngày chưa được ăn uống gì, trong đầu Nhạc Yên Nhi lập tức hiện lên cảnh thằng bé bị ngược đãi, trái tim cũng thắt cả lại.

Cô vội gắp cho nó hai miếng thịt, thương tiếc bảo:

- Em đừng nghe anh ấy, muốn ăn gì cứ nói với chị, chị sẽ gắp cho em được không?

- Thật sao? Thế còn anh Sâm…

Nó ngẩng mặt, rụt rè nhìn Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi không buồn liếc chồng mình, cứ coi như hắn không có ở đây mà nói:

- Đừng sợ, trong nhà này chị làm chủ.

- Thế… chị ơi, em muốn ăn tôm.

Minh Tinh Tinh lập tức đưa ra yêu cầu.

- Để chị bóc vỏ cho.

Cô không nói nhiều, vội vàng giúp thằng nhóc bóc vỏ tôm.

Dạ Đình Sâm quả thực sắp ghen tị tới chết rồi, hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này bao giờ đâu!

Thôi, Minh Tinh Tinh vẫn còn nhỏ, hắn sẽ nhịn hai ngày, sau đó chắc chắn phải tống thằng quỷ này về gấp.

Nhưng câu tiếp theo của nó lại làm hắn muốn phát điên.

- Tối chị tắm cho Tinh Tinh được không?!

Nó tủm tỉm bảo.

Nhạc Yên Nhi đáp không do dự:

- Được chứ, em ăn nhanh lên xong chúng ta đi dạo cho tiêu cơm rồi chị tắm cho nhé.

- Vâng ạ, chị tốt với Tinh Tinh thật đấy!

Minh Tinh Tinh cười híp cả mắt, lại còn nhìn Dạ Đình Sâm vẻ khiêu khích, thừa dịp Nhạc Yên Nhi không để ý còn làm cái mặt quỷ chọc hắn nữa.

Ai bảo hắn lúc trước cứ bắt nạt nó cơ, giờ báo ứng cho đáng đời!

Bàn tay Dạ Đình Sâm đặt trên bàn siết chặt lại, hắn dùng hết sức mới ngăn mình không lập tức đánh thằng nhãi này một trận nên thân.

Thằng ranh con này…
 
Advertisement
  • Chương 411

Dạ Đình Sâm cau chặt mày, đôi mắt đen co rút lại, nhìn Nhạc Yên Nhi vì tức giận mà mặt mũi cũng đỏ bừng lên, trái tim hắn… xót xa vô cùng.

Thế nhưng hắn thật sự không làm gì hết, chỉ yên lặng nhìn cô.

Không khí bỗng đông cứng cả lại.

Đến Minh Tinh Tinh vẫn đứng ngoài xem trò hay cũng cảm nhận được, nó thò đầu khỏi thùng đồ ăn, thở mạnh cũng chẳng dám.

Nó vừa thấy gì thế?

Chị gái xinh đẹp tức giận quát anh Sâm đó nha!

Chưa có ai dám quát anh ấy đâu, đã thế anh ấy còn ngoan ngoãn nghe mắng, quá kỳ diệu mà!

Andy thấy vợ chồng họ cãi nhau thì vui sướng cười rộ lên.

Cô ta vịn tường đứng dậy, cười đến mức run cả người, mỉa mai Nhạc Yên Nhi:

- Ôi, tao coi thường mày rồi Nhạc Yên Nhi, mày còn dạy đàn ông ngoan đến thế này cơ mà, mày quát một tiếng anh ta cũng không dám nói gì nữa, đúng là kinh ngạc! Thủ đoạn của mày luyện thế nào đấy, dạy tao với, để tao cũng học được một chút nào!

- Muốn học sao?

Nhạc Yên Nhi nhếch môi cười, nụ cười này mờ nhạt như thế là loại đồ vật dễ tan vỡ nhất trần đời.

Andy nghiêm túc gật đầu, còn nhìn Dạ Đình Sâm mà nói:

- Nó chỉ là một con điếm mặt dày mày dặn mà thôi, anh quan tâm nó thế cơ à? Điều kiện cao như anh chắc đàn bà theo đuổi không ít nhỉ. Tôi cho anh biết, anh đừng để bị nó nắm thóp thế nếu không con hồ ly tinh này sẽ càng ngang ngược, sau này vừa lừa tiền lừa của lại còn ép khô anh đấy!

Chẳng lẽ anh còn thiếu đàn bà sao? Tôi có vài người chị em hám tiền đến điên lên được, không muốn làm việc tử tế, anh thích tôi có thể giới thiệu cho! Tôi đảm bảo ai cũng xuất sắc hơn Nhạc Yên Nhi rất nhiều!

Nghe thế nắm tay của Dạ Đình Sâm càng siết chặt hơn, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.

Đôi mắt phượng lãnh lẽo chỉ nhìn chằm chằm Andy, không hề có cảm xúc gì ngoài ánh sáng tử vong.

Sợ hãi từ sâu dưới đáy lòng cô ta trào lên, suýt nữa đã đánh gục cả lý trí.

Dạ Đình Sâm đã không thể nhịn được nữa, không cần biết Nhạc Yên Nhi có hết lòng ngăn cản thế nào cũng không thể làm hắn thay đổi quyết tâm hủy hoại con đàn bà này.

Nhưng trước khi hắn gọi người tới giải quyết thì Nhạc Yên Nhi đã bước đến trước mặt Andy, mạnh tay tát thẳng vào mặt cô ta, mạnh đến mức cô ta ngã lăn ra đất.

- Xấu hổ quá rồi lên cơn à?

Andy nhếch khóe môi rướm máu thành một nụ cười kiêu ngạo, đã đến nước này cô ta cũng không còn gì để mất nữa.

Thế nhưng sắc mặt Nhạc Yên Nhi vẫn không hề thay đổi, cô ngồi xổm xuống cạnh cô ta, rút thẳng chiếc nhẫn kết hôn trên tay cô ta xuống.

Nhận ra điều đó cô ta điên lên, nhưng đã yếu ớt lắm rồi nên không so với Nhạc Yên Nhi được mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lấy mất nhẫn của mình.

Cô ta không phản kháng được, chỉ có thể hèn hạ đến mức dùng móng tay cào lên lưng Nhạc Yên Nhi.

Cô ta biết trên lưng cô còn có vết thương.

Thế nhưng Nhạc Yên Nhi dường như không có cảm giác đau, cô không hề để ý, cứ thế rút nhẫn của Andy ra.

Cô ta phẫn nộ vô cùng, nhưng có phẫn nộ đến mức nào cũng không có sức phản kháng.

- Trả lại nhẫn cho tao!

Cô ta trợn mắt quát lên.

Nhạc Yên Nhi cúi đầu ngắm chiếc nhẫn kim cương trên tay, không cần biết nó trị giá bao nhiêu nhưng đây là nhẫn kết hôn, là tín vật giữa hai người yêu nhau nên cô nghĩ Andy sẽ cực kỳ quý trọng nó.

Tất cả đều bắt nguồn từ một chiếc nhẫn!

Cô nhếch môi cười lạnh, đi thẳng đến cửa sổ rồi ném mạnh nó ra ngoài, trái tim Andy cũng theo đó mà giật thót lên.

Cô ta vội đẩy đám đông lao tới, nhưng thứ cô ta thấy chỉ là cảnh đường phố đông nghìn nghịt.

- Nhẫn của tôi!

Andy hét lên như thể sắp điên rồi, còn định chạy xuống tìm nhưng không ngờ bị Nhạc Yên Nhi kéo lại.

Đây là con phố mua sắm rất sầm uất, người đến người đi tấp nập vô cùng, nếu muộn một chút chắc chắn nhẫn cũng mất!

Cô ta điên cuồng giãy giụa nhưng không thành công, đã thế còn bị Nhạc Yên Nhi nắm chặt hơn nữa.

- Mày muốn gì, con khốn này, buông tao ra…

- Mẹ cô không dạy cô cách nói chuyện tử tế sao?

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng quát lên.

- Thế mẹ mày không dạy mày đừng làm kẻ thứ ba, dựa vào đàn ông ra oai à?

Andy cũng đáp trả ngay.

Trái tim cô run lên, kẻ thứ ba… là từ mà cô ghét nhất!

Lúc cô đang định đáp trả thì Dạ Đình Sâm lại đột ngột lên tiếng trước:

- Cô Andy, từng lời cô nói tôi đều đã ghi âm lại, luật sư của tôi cũng đang trên đường tới, anh ta sẽ cho cô biết tội phỉ báng người khác phải chịu trách nhiệm thế nào. Cô không chỉ hành hung vợ tôi mà còn gây ra tổn thương tâm lý cho em trai tôi, cô sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cho những chuyện đã làm.

Andy cứng đờ người, quay lại thì thấy Dạ Đình Sâm lấy một chiếc bút ghi âm trong túi áo ra, trong đó đang lặp lại những lời cô ta chửi mắng lúc nãy.

Cô ta mới nghe được một câu hắn đã tắt ghi âm.

Người đàn ông này lẽ nào lại là chồng của Nhạc Yên Nhi thật?

Andy ngã nhoài ra đất, lắc đầu không thể tin:

- Không thể nào, tôi rõ ràng thấy một đám đàn ông tới đón cô ta mà…

Dạ Đình Sâm vỗ tay một tiếng, Trần Lạc, Carl và John lập tức bước vào, Trần Lạc lên tiếng đầu tiên:

- Làm cô Andy phải thất vọng rồi, đúng là ngại quá. Chúng tôi đều là lái xe của phu nhân thôi, cũng là cấp dưới của ngài đây nữa.

- Mấy người…

Andy há to miệng, định phản bác nhưng không nổi, kết quả này cô ta không chấp nhận được, cứ tự thôi miên chính mình:

- Không thể nào… không thể nào, đều không phải sự thật!

Dạ Đình Sâm bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, giọng nói trầm khàn vang bên tai cô:

- Tôi biết em muốn tự mình giải quyết hết thảy, không muốn dựa dẫm vào tôi, nhưng tôi không thể đứng im nhìn em chịu uất ức được. Em có chuyện phải làm, tôi không ngăn được. Nhưng tôi cũng có chuyện muốn làm, mong em đừng ngăn cản tôi.

- Nhưng…

Nhạc Yên Nhi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Cô đúng là không bằng Dạ Đình Sâm, lúc sáng đã định kiện họ tội phỉ báng thế mà đến trưa lại quên mất. Lúc thấy Dạ Đình Sâm cô còn lo hắn sẽ dùng quyền lực của mình tìm người đến gây rối, nếu thế thì khác gì cô dựa dẫm người giàu ra oai đâu chứ. Chỉ là cô không ngờ được, hắn lại để ý đến cảm nhận của cô nên dùng pháp luật để ra tay thế này.

Chỉ cần không phải hắn đánh trả mờ ám thì không sao hết.

Nếu không nhỡ hắn không biết nặng nhẹ mà giết người thì sao.

Lần này Nhạc Yên Nhi không hề mềm lòng nữa, bởi Andy ăn nói quá xúc phạm người khác, còn chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô ta xứng đáng bị trừng phạt!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom