• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Vì em tôi sẵn lòng mở lời trước.

Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô, nhẹ như lông chim phớt qua.

- Lẽ nào… anh không hề oán giận gì sao? Có người bảo trong tình yêu ai nói trước là người đó đã thua rồi.

Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn nghe xong chỉ cười, nói rất thản nhiên:

- Người nói trước không phải kẻ thua cuộc, mà chỉ là muốn dồn hết sức cho tình cảm yếu ớt này, bởi càng quý trọng lại càng chấp nhận trả giá cho nó. Dù là người hay so đo được mất như tôi cũng hiểu, trong tình yêu vốn không có thắng hay thua, chỉ cần hết lòng cho tình yêu, ấy là kẻ thắng.

Giọng hắn trầm khàn, như tiếng đàn violin cất lên.

Nhưng trái tim Nhạc Yên Nhi lại như bị ại bóp nghẹt, chỉ muốn khóc lên cho thỏa.

Với Dạ Đình Sâm… cô đã không biết nói gì nữa rồi.

Vẫn biết EQ của hắn thấp, không biết lời ngon tiếng ngọt là gì nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nói ra những câu khiến người nghe vô cùng cảm động.

Chỉ là phần lớn thời gian làm gì cũng không biết mềm mỏng, cứ cứng đầu như đá, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của ai.

Cô nghĩ nếu lúc nào hắn cũng giữ vững chỉ số EQ như lúc này chắc toàn bộ phụ nữ trên đời đều sẽ mê mệt hắn mất thôi.

Cô xoa mặt, cố kìm nước mắt lại, nói như thể không vui:

- Lúc nói chuyện ngọt ngào thế này sao có chuyện liền ngốc nghếch vậy chứ? Không nói chuyện với anh nữa, đêm hôm còn làm em khóc, em đi đây!

Cô quấn kín băng gạc cho hắn xong định đứng lên nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy tay.

- Để thằng nhóc kia ngủ một mình đi, tôi là người bệnh, em phải chăm sóc tôi mới đúng chứ?

Giọng hắn hiếm khi đáng thương đến thế.

Nếu có cách khác chắc chắn hắn sẽ không giả vờ yếu đuối trước mặt cô thế này.

Hắn cũng biết sau này mình sẽ phải tranh Nhạc Yên Nhi với một đứa nhóc, chỉ là không ngờ ngày ấy đến sớm quá, hắn hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần kịp!

Đừng bảo một buổi tối, chỉ cần nghĩ tới thằng quỷ con kia cứ lao vào ôm cô là hắn đã khó chịu rồi.

Cô nhìn ánh mắt u oán của Dạ Đình Sâm thì cực kỳ muốn cười, lớn thế rồi mà còn ghen tị với trẻ con nữa chứ!

Nhưng cô muốn cho hắn một bài học, ai bảo hắn dám nói không muốn có con, đã thế phải cho hắn chịu đựng cảnh ngủ một mình dần đi.

- Anh đừng nói nhiều nữa, đêm nay ngoan ngoãn ngủ một mình đi! Không phải anh độc thân nhiều năm rồi sao, bao nhiêu đêm rồi anh còn chịu được, giờ có mấy hôm lại than vãn cái gì?

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết! Ngoan nào, em sẽ thưởng cho.

Nói xong cô cúi xuống hôn chụt hắn một cái, xong lúc muốn lùi ra sau lại bị hắn ôm chặt lấy.

Giọng nói thấp trầm của hắn vang lên bên tai, xoáy sâu vào lòng cô:

- Sao thế? Chỉ có thế mà đã muốn đi à?

Cô tức tối chọc vào vết thương của hắn, bất đắc dĩ bảo:

- Đã bị thương thế này rồi mà còn làm loạn à! Không ngủ cùng anh đều có lý do, anh ngoan ngoãn nằm xuống cho em, em phải đi rồi!

Trong lúc cô nói điện thoại của Dạ Đình Sâm cũng trùng hợp vang lên, là một dãy số lạ.

Hắn nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng rất nghiêm túc.

Dạ Đình Sâm thả tay cô ra, hôn nhẹ lên má cô rồi bảo:

- Ngủ ngon, chỉ đêm nay thôi, chỉ một lần này thôi.

Cô gật đầu, theo bản năng liếc qua điện thoại của hắn, cứ có cảm giác Dạ Đình Sâm thấy số máy này thì khẽ run lên, cô ở rất gần nên mới cảm nhận được.

Nhưng cô không nói gì mà chỉ yên lặng quay đi.

Chờ cô đóng cửa phòng lại Dạ Đình Sâm mới cầm máy lên, nhấn nút nhận cuộc gọi.

- Nói đi, có chuyện gì?

Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo.

- Prada sắp tổ chức một bữa tiệc, tôi dùng thân phận cổ đông mời phía đối tác LN đến tham dự, hy vọng vợ cậu có thế đến, đừng làm tôi thất vọng.

Trong điện thoại vọng ra thanh âm quen thuộc, cách nói chuyện kỳ quặc, giọng điệu cũng hơi khàn khàn, mỗi lần cười đều khiến người khác rùng mình.

- Cậu muốn gì?

Dạ Đình Sâm thờ ơ hỏi lại, trong giọng nói không thể hiện cảm xúc gì, như thể thật sự cũng không hề bận tâm.

- Không có gì, chỉ là cậu bây giờ khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Chủ tịch Dạ vẫn không thích phụ nữ mà giờ lại kết hôn rồi, điều này làm tôi rất lo cho việc hợp tác giữa hai bên sắp tới. Không để người cậu quan tâm tới cho tôi xem thử hỏi sao tôi có thể yên tâm được.

William cất tiếng cười the thé, thanh âm như thế móng tay cào qua bảng đen, khiến người nghe rất bức bối khó chịu.

Dạ Đình Sâm nghe xong đôi mày kiếm cau chặt lại, trong con ngươi đen bóng tràn ra ánh sáng làm người ta ớn lạnh.

- Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến chuyện động vào cô ấy. Chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy đấy!

Giọng hắn lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về, đi thẳng vào lòng người, khiến người ta lạnh từ trong tâm lạnh ra.

Đương nhiên William hiểu hắn nói gì, gã nén nỗi sợ trong lòng, ngoài mặt vẫn cố cười khẩy.

Gã biết Dạ Đình Sâm đồng ý hợp tác với mình khó đến thế nào, gã cũng không phải kẻ ngốc, tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên làm.

- Yên tâm, tôi chỉ cầu tài mà thôi, sẽ không động đến vị kia nhà cậu. Nhưng tôi cũng mong cậu sẽ bày tỏ thiện chí. Vả lại không phải chính cậu muốn tôi bảo vệ cô ấy sao, ít nhất cũng phải cho tôi thấy người thật chứ, nếu không nhỡ sau này tôi có nhận sai người, để xảy ra chuyện không hay gì thì đừng trách tôi đấy!

Gã cười bảo vậy.

Bên này rất an tĩnh, Dạ Đình Sâm hiểu tính William, nếu không có gì đảm bảo gã sẽ không dốc hết sức ra, gã luôn muốn chừa cho mình một con đường, trong chuyện hợp tác lúc nào cũng muốn nắm được điểm yếu của đối phương.

Đây là bản chất của thương nhân, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, William chỉ là muốn chuẩn bị chu đáo nhất có thể thôi.

Rốt cuộc hắn cũng gật đầu:

- Được rồi, tôi và cô ấy sẽ cùng đến.

- Không không không!

Gã nói một tràng dài:

- Là vợ của cậu chứ không phải cậu. Đó là một buổi tiệc riêng của các quý cô gia thế hiển hách, một người đàn ông như chủ tịch Dạ đến đó làm gì?

- Nếu đã thế chúng ta không cần bàn thêm nữa.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất khó coi, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo, dù đang trong đêm hè nhưng khiến người nghe không khỏi rùng mình.

William thấy hắn từ chối không hề do dự thì rất giật mình, không ngờ hắn lại yêu chiều vợ mình đến mức này, thậm chí không chấp nhận để bất kỳ thứ gì nguy hiểm đến gần cô.

Gã nhếch mày, nói:

- Chủ tịch Da, cậu làm thế không hay lắm đâu.

- Wiliam, cậu là loại người thế nào tôi rõ nhất, định dùng cô ấy làm đường lui sao, cậu muốn chết rồi phải không?!

Câu cuối cùng từng từng rơi vào tai, như thể sấm sét vang dội tận đáy lòng.
 
Advertisement
  • Chương 414

- Em kể với chị nhé, thật ra anh Sâm bị bệnh sợ không gian hẹp á, chỉ cần động tới phòng tối là sẽ ốm luôn, lần nào nằm viện cũng phải vài hôm mới đỡ! Trước kia có lần anh ấy đang dùng thì thang máy bị hỏng, mỗi mình anh ấy bị nhốt ở trong, đợi sửa xong thang máy cứu được người thì anh ấy cũng ngất mất rồi.

Minh Tinh Tinh ráng hết sức nhớ lại những gì mình được nghe người lớn kể, xong dùng cách nói của mình truyền đạt lại một lần:

- Ba em bảo khi đó suýt nữa anh ấy không về được.

Không về được…

Ý là chết ư?

Trái tim cô như bị bóp chặt, vội hỏi:

- Thế giờ thì sao?

- Giờ vẫn thế á, nhưng hình như anh ấy lớn rồi nên cũng không yếu ớt như lúc trước. Với lại ai rảnh rỗi xong tự nhốt mình trong phòng tối làm gì đâu, anh Sâm của em cũng đâu có ngốc!

- Sao anh ấy lại bị thế?

Nhạc Yên Nhi cau chặt mày lại.

Cô chưa bao giờ nghe Dạ Đình Sâm nói tới chuyện này, trước mặt cô lúc nào cũng thể hiện ra là một người mạnh mẽ kiên cường, lúc nào cũng che giấu bi thương thật sâu.

Ví như chuyện với phó chủ tịch, hay chuyện ba hắn qua đời sớm.

Dạ Đình Sâm như thể siêu nhân, tới giờ đều vô cùng mạnh mẽ nên mới khiến người ta quên mất hắn cũng có lúc yếu đuối.

Minh Tinh Tinh chống cằm nhớ lại:

- Cụ thể thì em cũng không rõ, nhưng có lần em nghe cô với ba nói chuyện thì hình như anh Sâm nhìn thấy chuyện gì đó không hay nên mới không thích con gái, lạ lắm ấy!

- Chuyện đó… xảy ra lúc nào?

Nhạc Yên Nhi giật mình, hỏi lại ngay lập tức.

- Hình như là… trước khi mười lăm tuổi thì phải… Lúc đó em còn chưa sinh ra, anh Sâm cũng mới mười mấy tuổi thôi, chuyện đó em cũng là nghe trộm cô với ba nói chuyện mới biết, cụ thể em không rõ lắm đâu.

- Em còn nghe được cô và ba nói gì nữa không?

Trái tim Nhạc Yên Nhi cứ rung lên bần bật.

Minh Tinh Tinh nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, nói rất chậm:

- Lâm Viễn Đường… hình như có quan hệ gì đó với cô nữa.

Lâm Viễn Đường…

Nghe thấy cái tên này cô không tránh được ngạc nhiên.

Cô từng nghe thấy cái tên này trong miệng Lâm Đông Lục, đó là cha anh ta, chủ tịch đời trước của Bất động sản Quảng Thịnh, nhưng năm anh ta mười lăm tuổi đã qua đời, về sau do vợ ông ta là Trương Lan lên nắm quyền.

Chuyện đều xảy ra vào năm họ mười lăm tuổi, lẽ nào có bí mật gì sao?

- Nhắc tới Lâm Viễn Đường xong còn nói gì nữa không?

Cô vô cùng nghi hoặc.

- Lúc ấy ba em có vẻ rất giận, cứ luôn miệng mắng cô em làm sai. Thật ra ba em thương cô lắm nhưng không biết sao quan hệ của hai người lại không tốt, cứ gặp là lại cãi nhau, mỗi lần cãi nhau đều nhắc tới tên người kia. Họ nói gì nữa em nghe đều không hiểu nên không kể được đâu.

Nó ngây thơ nhún vai, tỏ ra hoàn toàn mù tịt.

Nhạc Yên Nhi nhíu chặt đôi mày tinh xảo lại, lẽ nào trước mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện gì sao?

Qua những gì Minh Tinh Tinh kể thì cô chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra mới khiến Dạ Đình Sâm ghét phụ nữ đến thế, rốt cuộc… đã có chuyện gì chứ?

Cô còn muốn hỏi thêm nhưng giáo viên vừa hay vào lớp, câu chuyện dừng tại đây.



Đến giờ tan học Dạ Đình Sâm lại cho lái xe tới đón cả hai về nhà, còn hắn thì ở nhà làm cơm chờ sẵn.

Lúc họ về vẫn sớm nên cơm làm chưa xong, Dạ Đình Sâm vẫn đang xoay như chong chóng trong bếp.

Minh Tinh Tinh đương nhiên không ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài phòng khách mà đã lặng lẽ chạy đi kiếm đồ ăn vặt từ lâu rồi.

Mỗi mình Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, nhớ lại những gì thằng bé nói với cô lúc sáng, bỗng thấy bất an.

Tính Dạ Đình Sâm kiêu căng lạnh lùng, không hề tin tưởng bất cứ ai, trong quá trình trưởng thành không biết đã trải qua những chuyện gì nhưng qua vài câu của Minh Tinh Tinh thôi cũng hiểu hắn đã phải chịu những áp lực to lớn khi còn niên thiếu.

Là một người vợ cô rất mong hắn có thể thẳng thắn với mình, để cô cùng hắn gánh vác tất cả, nhưng cô lại không biết phải nói với Dạ Đình Sâm thế nào.

Một người ngạo mạn đến thế sao có thể mong hắn chủ động dựa dẫm vào người khác chứ?

Đột nhiên lưng cô chạm vào một vòng ôm ấm áp, Dạ Đình Sâm bất ngờ xuất hiện phía sau, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận sự nhỏ bé của vợ mình, như thể chỉ mạnh tay một chút là cô sẽ bị tổn thương vậy.

- Đang nghĩ gì thế?

Giọng nam quyến rũ vang lên, quanh quẩn bên vành tai cô, làm cô khẽ run lên.

Cô lắc nhẹ đầu, định tránh xa hơi thở nóng rực của hắn nhưng lại phát hiện mình không thể nào tác động tới người đàn ông này.

Cô nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, hào hứng như thể chưa từng có chuyện gì:

- Đang nghĩ anh làm món gì, có phải món em thích không. Nếu không thích là em với Tinh Tinh sẽ không thèm ăn đâu đấy.

- Em có ăn mà! Chị ơi, đừng quên em, Tinh Tinh không kén ăn đâu.

Tiếng Minh Tinh Tinh bất ngờ chen vào khiến Dạ Đình Sâm nhướng mày, liếc nó một cái sắc lẻm.

Quỷ tha ma bắt nó đi, lại tới phá hắn!

Ngay sau đó Nhạc Yên Nhi lập tức quay sang thằng bé, vội gạt Dạ Đình Sâm ra rồi dắt nó vào phòng ăn.

Ai đói cũng không sao chứ không thể làm trẻ con đói được!

Còn chưa đến nơi đã bị Dạ Đình Sâm kéo lại, hắn nghiêm túc bảo cô:

- Em không thấy Tinh Tinh béo quá à?

Nghe thế Nhạc Yên Nhi nhìn qua Minh Tinh Tinh tròn quay bên cạnh, đúng là so với lúc mới tới đây thì béo hơn thật, ngấn cổ sắp thành ba cái luôn rồi.

- Hình như đúng…

- Trẻ con mà ăn uống vô độ là không ổn đâu, ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không tốt cho răng, em không thấy nó bị sâu răng rồi à?

Đôi mắt phượng nheo lại, nhẹ nhàng dừng trên đầu Minh Tinh Tinh, khiến nó căng thẳng vô cùng.

Nó lập tức mím chặt môi, hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.

Nhạc Yên Nhi nhướng mày, cô không rõ thằng bé có sâu răng thật không nhưng đúng là hơi béo rồi, không phải nó cao hơn bạn cùng lứa một chút chắc giờ trông không khác gì quả bóng bay mất!

Dạ Đình Sâm thấy vợ mình gật đầu thì cười rất thỏa mãn, lại càng khiến Minh Tinh Tinh hoảng hơn.

Nó nghe thấy anh Sâm yêu quý của mình “tử tế” đề nghị:

- Từ giờ nên theo sát khẩu phần ăn của Tinh Tinh, cấm tất cả đồ ăn vặt, rồi còn phải tập thể dục hàng ngày, thế mới khỏe mạnh được.

- Sao ạ?

Tinh Tinh kêu lên sợ hãi, khuôn mặt nhỏ xíu trắng bệch cả ra, hướng chút hy vọng mong manh về phía Nhạc Yên Nhi, nhưng… nó không ngờ chị gái xinh đẹp vẫn thương nó nhất lại gật đầu đồng ý!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom