• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Bởi vì lúc trước đã có một buổi thử vai Tô Mộc rồi, nên hôm sau đoàn phim "Hoàng triều vãn
ca" tổ chức cho Nhạc Yên Nhi riêng một buổi khác.
Vì không phải thử vai chính thức nên thời điểm hẹn rất muộn, phải đợi các nhân vật chủ chốt có
thời gian.
Khi Nhạc Yên Nhi đến nơi thì ngạc nhiên nhận ra đạo diễn Cốc Nguyên Minh cũng ở đó.
Cốc Nguyên Minh là lão làng trong ngành này. Ông bắt đầu tập trung quay phim cổ trang từ
những năm 80 của thế kỉ trước, những bộ phim ông đạo diễn trước kia như “Nữ đế” hay “Giấc
mộng lầu xuân” đều trở thành phim kinh điển được in trong sách giáo khoa. Năm nay Cốc
Nguyên Minh đã hơn sáu mươi nhưng vẫn chiến đấu hăng hái trong lĩnh vực phim ảnh, được ca
ngợi là quốc bảo trong nền điện ảnh nước nhà.
Ở địa vị của Cốc Nguyên Minh bây giờ thì ông đã không còn quan tâm đến số lượng phim nữa,
ông có thể tốn vài năm mài giũa một bộ phim để đạt đến mức hoàn mỹ của nó thì thôi.
Được tham diễn một tác phẩm của Cốc Nguyên Minh chính là ước mơ tha thiết của vô số
những diễn viên trẻ.
Nhạc Yên Nhi gặp Cốc Nguyên Minh ở hậu đài thì rất căng thẳng. Cô cuống quýt nói:
- Chào… chào đạo diễn Cốc ạ.
Cốc Nguyên Minh liếc nhìn cô một cái, không biết là hài lòng hay là mếch lòng.
  • Hôm nay cô đến thử vai Tô Mộc đúng không?
  • Vâng.
  • Đi theo tôi, hóa trang vào xem hiệu quả thế nào.
Nói xong, ông quay người đi thẳng.
Nhạc Yên Nhi hơi sửng sốt một chút rồi mới theo sau.
Bình thường khi thử vai thì chỉ đánh giá năng lực và hình tượng, để tiết kiệm thời gian, đoàn
phim sẽ không yêu cầu mỗi người đến thử vai phải hóa trang. Thế nhưng Cốc Nguyên Minh đã
lên tiếng thì đương nhiên Nhạc Yên Nhi phải nghe lời ông rồi.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi hóa trang rồi mới thử vai, buổi thử vai còn chưa chính thức bắt
đầu mà cô đã hơi hồi hộp.
Tô Mộc trong truyện có sẹo trên mặt nhưng những đường nét khác thì không tồi, nếu không cô
cũng chẳng lọt được vào mắt xanh của Vinh thân vương. Phải biết Vinh thân vương chính là em
ruột cùng mẹ của đương kim hoàng đế, ba tuổi học văn, năm tuổi học võ, lại có thêm khả năng
đã thấy là không quên và vẻ ngoài tuấn tú phi phàm, vốn là đứa con mà tiên đế sủng ái nhất.
Giữa cung đình quỷ quyệt mà y vẫn giữ trọn được tấm lòng son, vô cùng ngưỡng mộ huynh
trưởng của mình. Trước kia y đỡ cho hoàng huynh một mũi tên nên bị bệnh tim, sau này lại vì
quỳ xin tuyết liên mà chân mắc tật, mới không còn duyên phận gì với ngôi vị hoàng đế nữa.
Cũng bởi vậy mà hoàng đế sủng ái người em này hết mực. Sau khi đăng cơ, ngài phong cho y
làm Vinh thân vương, cho phép con cháu y đời đời ở hoàng thành, chung hưởng vinh hoa ngay
bên cạnh mình.
Tô Mộc có thể sánh đôi cùng với Vinh thân vương, thứ nhất là bởi vẻ ngoài không toàn vẹn
nhưng trọng nghĩa trọng tình, thứ hai là vì phẩm chất tốt đẹp cao thượng mà khiêm nhường
của bản thân cô.
Trong phim, Tô Mộc hồi nhỏ bán mình chuộc cha được Diệp Tâm Quán cứu, cho nên địa vị của
cô trong Diệp phủ đặc biệt hơn hẳn những nha hoàn bình thường, từ nhỏ đã gắn bó bên Diệp
Tâm Quán như hình với bóng. Cô hiểu biết chữ nghĩa, thông minh có tài, nữ công thêu thùa
không gì không giỏi. Vết sẹo trên mặt không những không khiến cô bị kì thị, mà còn là minh
chứng cho lòng trung bảo vệ chủ nhân, mang lại nhiều điều thuận tiện, cộng thêm vóc người
cao gầy, cử chỉ lễ độ, được coi là người đứng đầu trong số các nha hoàn.
Nhân vật như vậy mà để diễn viên mới diễn thì khó tránh khỏi khoa trương dư thừa. Vốn dĩ Cốc
Nguyên Minh vừa ý mấy diễn viên có chút danh tiếng kia, thế nhưng người ta vừa nghe thấy
nhân vật bị hủy dung thì đã viện đủ mọi lý do để mà từ chối.
Cô gái trẻ này có diện mạo và khí chất đều không tồi, không biết diễn xuất đến đâu thôi. Ban
nãy ông thấy cô phản ứng hơi chậm, đừng có là một cái bình hoa di động đấy nhé.
Cốc Nguyên Minh đưa cô vào phòng hóa trang và nghĩ thế.
Thấy đạo diễn đích thân đưa người tới hóa trang thì thợ hóa trang cũng không dám chậm trễ.
Bao nhiêu bất mãn vì phải tăng ca đều bay hết sạch, cô hóa trang cho Nhạc Yên Nhi rất chuyên
tâm.
Những nhân vật chủ chốt của đoàn phim đều đến đông đủ không phải chỉ vì buổi thử vai của
một nhân vật phụ, mà còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải bàn trước khi quay. Cho nên họ
cứ tụ tập ở đâu thì nơi đó sẽ biến thành một hội nghị loại nhỏ để thảo luận về kịch bản và tài
chính.
Khi mọi người trong phòng làm việc đang thảo luận với khí thế ngất trời thì nhân viên hậu cần
đưa Nhạc Yên Nhi đến.
"Hoàng triều vãn ca" là bộ phim lớn do nhiều nhà đầu tư có máu mặt chung tay góp vốn, tiền
đầu tư nhiều, ra tay hào phóng, cho nên trang phục của nhân vật từ hoàng đế đến cung nữ đều
được chế tác vô cùng tỉ mỉ.
Nhân vật Tô Mộc này cũng không ngoại lệ, trang phục cung đình may bằng tơ lụa thượng hạng
màu lam nhạt càng làm tôn lên nước da trắng nõn của cô, khiến làn da ấy sáng hơn sương
tuyết.
Khi Nhạc Yên Nhi bước vào thì tầm mắt của mọi người đều sáng lên, Cốc Nguyên Minh còn
chưa nói gì thì Bành Bột đã thốt ra:
- Khí chất không tồi.
Hoàn toàn quên béng là chính mình mới thấy người ta chướng mắt xong.
Có lẽ vì trước đây đã trải qua nhiều thăng trầm nên Nhạc Yên Nhi toát ra vẻ tĩnh lặng và khiêm
nhường khác hẳn với những người đồng trang lứa. Cô duyên dáng yêu kiều đứng đó, thu hút
hết thảy mọi ánh nhìn.
Vết sẹo của Tô Mộc rất dài, kéo từ khóe mắt đến tận cằm làm cho nửa khuôn mặt xấu xí đến
đáng sợ. Thế nhưng vết sẹo ấy nằm trên mặt của Nhạc Yên Nhi thì lại cho người ta cảm giác nó
không hề ảnh hưởng gì đến khí chất của cô.
Ngược lại, cô giống như Tô Mộc từ trong trang sách bước ra vậy.
Cốc Nguyên Minh nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới với ánh nhìn đánh giá. Một lúc lâu sau,
ông mới nói một câu lạnh nhạt:
  • Nếu đã xem cả kịch bản và nguyên tác rồi thì tự cô chọn lấy một đoạn để diễn đi.
  • Đạo diễn, chuyện này…
Bành Bột nhìn ông với vẻ kinh ngạc.
Bình thường khi thử vai sẽ chọn tình tiết khó nhất hoặc là thể hiện rõ tính cách của nhân vật
nhất, như vậy mới có thể đánh giá được trình độ của diễn viên đến đâu.
Để diễn viên tự chọn là một việc vô cùng hiếm thấy.
Nếu người ta chọn một đoạn đối thoại đơn giản bình thường thì có cái gì để mà thử đây?
Cốc Nguyên Minh dạn dày kinh nghiệm và có yêu cầu cực kì khắt khe, ông tuyệt đối không phải
là một đạo diễn dễ tính.
Lần này thế mà ông lại để cho Nhạc Yên Nhi tự chọn đoạn diễn. Nếu Bành Bột không phải là
cộng sự mười mấy năm của ông và đã quá hiểu tính cách ông, thì chắc đã hoài nghi là ông cố
tình thả cửa cho Nhạc Yên Nhi rồi.
Bành Bột thấy Cốc Nguyên Minh đã quyết định thì không khỏi ngẩng lên nhìn Nhạc Yên Nhi.
Xem ra Cốc Nguyên Minh quyết tâm đối xử khác biệt với cô diễn viên trẻ này rồi.
Nhạc Yên Nhi cũng hơi kinh ngạc. Cô hỏi lại với vẻ khó tin:
  • Ngài nói là chọn đoạn nào cũng được ư?
  • Phải.
Cốc Nguyên Minh gật đầu.
Nhạc Yên Nhi hơi mím môi lại, rồi lùi về phía sau điều chỉnh vị trí, dường như suy nghĩ rất lung.
Không gian im phăng phắc.
Một lát sau, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên. Cô đã chọn xong rồi.
- Tôi chọn cảnh cuối cùng, khi Tô Mộc tự xin xuất cung để đến giữ lăng cho Vinh thân vương.
Cốc Nguyên Minh lại gật đầu, ý bảo cô có thể bắt đầu diễn rồi.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại chuẩn bị một lát. Khi mở mắt ra, khí chất trên
người cô đã hoàn toàn thay đổi.
Cô chắp hai tay trước người rồi hơi nghiêng mình, đứng với tư thế thông thường nhất của một
cung nữ trong các bộ phim lịch sử.
Vóc người cô cao gầy, mình mặc trang phục cổ, ngoại hình phù hợp với Tô Mộc vô cùng.
Cô hơi rũ mắt, nét mặt kính cẩn, dáng vẻ yên lặng đến từng hơi thở từ từ đưa người ta hòa
mình vào không khí trang trọng uy nghiêm. Mọi người như thể vừa bước vào một tòa cung
điện.
- Khẩn cầu nương nương hãy nghe Tô Mộc nói một lời.
Cô hơi cúi đầu xuống, không nhìn người khác, lên tiếng đột nhiên.
Vừa nghe thấy câu nói ấy, Triệu Kha và Lưu Khánh Hâm đồng loạt quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi
theo bản năng.
Trong câu thoại của Nhạc Yên Nhi tràn đầy kịch cảm!
 
Advertisement
  • Chương 259

Anjoye Dạ vẫn đứng thẳng đến cứng ngắc, nhìn Nhạc Yên Nhi xoay người rời đi, nụ cười trên mặt anh ta dần tan biến.

- Nhạc Yên Nhi… Yên Nhi ư… Anh ta thấy như mình trúng phải ma chú, nhỏ giọng lặp đi lặp lại tên cô.

Không biết nghĩ tới gì mà nụ cười xấu xa lại tràn lên khóe miệng, Anjoye lẩm bẩm:

- Chị dâu mới đúng là thú vị, càng ngày càng hay rồi đó… Anh ta cười lớn vài tiếng, xong cũng ra khỏi phòng.

Nhạc Yên Nhi vừa tìm được đường ra vườn hoa đã thấy Dạ Đình Sâm vội vàng đuổi tới, trong lòng cô thả lỏng, giống như tảng đá nặng ngàn cân được buông xuống, vội nhào về phía hắn.

- Em đi đâu thế? Sao không nói gì với tôi, có biết tôi lo lắm không hả? Dạ Đình Sâm khó có khi nào lại nghiêm khắc như vậy.

Cô tự biết mình sai, vội vàng nhận lỗi:

- Em không cố ý mà, hồi nãy ở trong đó buồn quá nên mới tính ra đây hít thở một chút.

Anh đang bận nên em mới không quấy rầy, anh đừng giận… Dạ Đình Sâm nhìn từ trên xuống dưới cô một lượt, chắc chắn cô không làm sao mới thở phào một hơi:
  • Không có chuyện gì chứ?
  • Em vừa thấy Anjoye! Cậu ta cũng đến đây.
Nhạc Yên Nhi túm tay Dạ Đình Sâm, vội báo tin này cho hắn.

- Tôi biết.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Vẻ mặt hắn đã lạnh như băng, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn khắp một vòng quanh vườn hoa, sau đó thu lại tầm mắt, ôm chặt lấy Nhạc Yên Nhi.

- Từ giờ phải luôn ở cạnh tôi.

Lúc hai người quay lại tiệc đã bắt đầu, rộn ràng sặc sỡ, linh đình chúc tụng, cả sảnh đều là cảnh xa hoa lãng phí chỉ có ở giới thượng lưu.

Không ngờ lúc này phía sau bỗng vang lên một giọng nói.

- Anh hai, chị dâu.

Đã lâu không gặp.

Nhạc Yên Nhi quay phắt đầu lại, lập tức thấy Anjoye tươi cười rạng rỡ tiến tới.

Anh ta còn dám theo tới tận đây! Anjoye Dạ… rốt cuộc anh ta muốn gì? Cô không phải chờ lâu, Anjoye rất nhanh đã dùng hành động để biểu lộ suy tính của mình.

Người của Anjoye nhanh chóng đưa một chiếc micro tới, anh ta cầm lấy, hắng giọng hai tiếng, cả sảnh vốn đang náo nhiệt phút chốc liền an tĩnh lại.

- Chào mọi người, có nhiều người chắc không biết tôi, tôi là em họ của Dạ Đình Sâm, người thừa kế thứ hai của tập đoàn LN, Anjoye Dạ.

Hôm nay đại diện ban giám đốc đến tham gia tiệc mừng của Dior, rất mong từ giờ buổi tiệc sẽ do tôi chủ trì.

Vừa dứt lời phía dưới đã xôn xao hết cả lên.

Dạ Đình Sâm là chủ tịch của LN, người nắm quyền thật sự, Anjoye Dạ lại nhảy qua đầu hắn, tự mình lên tiếng, đã thế còn lấy ban giám đốc ra làm cớ, trong này chỉ sợ là sóng ngầm mãnh liệt rồi.

Vốn bữa tiệc phải đợi Dạ Đình Sâm lên tiếng để bắt đầu nhưng không ngờ Anjoye vừa đến đã yêu cầu được chủ trì, không nể mặt Dạ Đình Sâm, rõ ràng là đến gây sự mà.

Ở đây đều là tinh anh lăn lộn trong giới làm ăn lâu năm, lập tức đã nhìn thấu ẩn tình trong đó, nhưng ngại thân phận nên không biết phải làm thế nào mới tốt.

Có không ít người hướng ánh mắt về đây, dường như đang mong hắn tỏ thái độ.

Thậm chí có người còn nín thở, sợ rằng sắp chứng chiến trận chiến lịch sử giữa hai người anh em.

Thế nhưng họ phải thất vọng rồi, Dạ Đình Sâm vẫn rất bình thản, giống như mọi chuyện không hề liên quan đến hắn.

- Cứ làm như Nhị thiếu nói đi.

Đây là nhượng quyền chủ trì bữa tiệc này.

Dạ Đình Sâm có ý gì? Tỏ ra yếu thế sao? Chẳng lẽ nội bộ LN sắp thay đổi? Không ít người đều tự cân nhắc trong lòng.

Dù sao LN là công ty lớn nhất thành phố A, đấu tranh nội bộ của nó có thể sẽ ảnh hưởng toàn bộ giới tài chính, họ không muốn quan tâm cũng không được.

Anjoye không để ý chuyện này, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười đắc ý, mang theo sung sướng của kẻ thắng cuộc.

Anh ta cùng Dạ Đình Sâm đấu lâu như vậy, rất ít khi thắng được, chỉ có hai lần, một lần là Mạnh Y Bạch, một lần nữa là Nhạc Yên Nhi, thế nhưng anh ta cũng phải trả cái giá không hề nhỏ.

Anjoye biết Dạ Đình Sâm nhường mình chỉ vì Nhạc Yên Nhi, nhưng anh ta không để ý, chỉ cần hắn chịu thua vậy thì đó chính là anh ta đã thắng.

Dù sao đường còn dài, chỉ cần anh ta không chết, trò chơi điên rồ này sẽ vĩnh viễn không thể ngừng.

Nụ cười trên môi anh ta lại lớn hơn, nói:

- Nếu đã để tôi chủ trì bữa tiệc này, hôm nay lại là kỷ niệm một trăm năm thành lập của Dior, như vậy nữ chính đêm nay có phải nên đứng cạnh tôi, cùng tôi nhảy điệu đầu tiên không nhỉ? Anjoye đã nói như vậy đương nhiên không ai dám chối từ.

Nhưng nữ chính mà anh ta nói tới… Mọi người theo tầm mắt anh ta xem qua lập tức thấy một Đỗ Hồng Tuyết còn đang mờ mịt chưa hiểu gì.

Ha, làm người đại diện thương hiệu mới của Dior, nói cô ta là nữ chính của đêm nay cũng không hề sai.

Anjoye cười rạng rỡ, vẫy tay gọi Đỗ Hồng Tuyết, ý bảo cô ta tự tới đây.

Nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía Dạ Đình Sâm.

Ánh mắt kia mang theo ý khiêu khích trắng trợn.

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, Anjoye muốn khiêu vũ với Đỗ Hồng Tuyết còn nhìn Dạ Đình Sâm làm gì? Trong lòng cô có dự cảm không lành.

Cô ngẩng lên nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt hắn tìm ra dấu vết nhưng thất bại, sắc mặt Dạ Đình Sâm vô cùng bình thản, không hề có bất cứ cảm xúc gì toát ra.

Nhưng là trong đôi mắt phượng đã cuồn cuộn nổi sóng.

Cánh tay ôm eo cô bất giác siết chặt.

Hắn làm đau cô nhưng chính hắn lại không nhận ra.

Lòng cô mãnh liệt vang lên chuông cảnh báo, Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết liệu có quan hệ gì cô không biết không? Đỗ Hồng Tuyết dù nhát gan nhưng không ngu ngốc, chỉ nhìn qua cũng biết hai anh em Dạ Đình Sâm đang đối đầu với nhau, cô ta phân vân không biết mình có nên qua đó không nữa.

Trong lòng cô ta đương nhiên không hề muốn đi qua, trong những người đàn ông ở đây cô ta chỉ muốn khiêu vũ cùng duy nhất Dạ Đình Sâm mà thôi.

Nhưng ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía cô ta, Anjoye Dạ cũng là thay mặt ban giám đốc, anh ta gọi mình qua, mình nếu không qua… không phải là không biết điều hay sao.

Cô ta chỉ là một diễn viên nho nhỏ, đâu có quyền được lựa chọn.

Đỗ Hồng Tuyết thong thả bước đi, ánh mắt hướng về phía Dạ Đình Sâm cầu cứu, vừa điềm đạm lại vừa đáng yêu.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy, ánh mắt như vậy đến phụ nữ như cô còn không chịu nổi nữa là.

Vậy còn… đàn ông thì sao? Người đàn ông bên cạnh cô thì sao? Lòng cô rối như tơ, lúc này bỗng Dạ Đình Sâm buông cánh tay đang ôm lấy cô, nhẹ giọng bảo:

- Chờ tôi.

Sau đó hắn không quay đầu lại mà bước nhanh đến ngăn trước mặt Đỗ Hồng Tuyết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom