• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sau khi kết thúc một ngày thử vai, trong đoàn phim "Hoàng triều vãn ca" nổ ra một cuộc tranh
cãi dữ dội.
- Tôi rất thích Nhạc Yên Nhi, tôi muốn cô ấy diễn Bùi Ánh Tuyết.
Tác giả nguyên tác "Hoàng triều vãn ca" Doanh Doanh Nhất Áp tên thật là Trần Doanh, tuy cô
không lớn tuổi nhưng khi đàm phán với đoàn phim lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Bởi vì Trần Doanh thực sự rất nổi tiếng trên mạng Internet, dù cô chỉ là một tác giả văn học
mạng nhưng weibo có tới mấy trăm vạn fan, tác phẩm nào cô viết ra cũng là dự án lớn mà
những vật phẩm và truyện tranh ăn theo đều cực kì ăn khách.
Trần Doanh là một con gà đẻ trứng vàng đích thực, cho nên không có công ty nào muốn đắc tội
với cô.
Bởi thế mà tiếng nói của cô vẫn rất có trọng lượng trong đoàn phim chế tác lớn thế này.
Tuy phó đạo diễn Bành Bột rất bất mãn nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích với Trần Doanh:
- Không phải là tôi không muốn chọn cô ấy, tôi biết cô ấy thử vai rất tốt mà. Thế nhưng cô ấy
chẳng có tiếng tăm gì cả, chọn cô ấy rồi cũng chẳng ai quan tâm, thế thì có giúp gì được cho bộ
phim của chúng ta đâu?
Sắc mặt Trần Doanh rất khó coi:
- Cho nên mấy người tìm cái cô Hoắc Vi Vi gì đó đến hả? Chẳng phải diễn xuất chính là sự giúp
ích lớn nhất của một diễn viên đối với một bộ phim sao? Biến thành danh tiếng từ bao giờ thế?
- Doanh Doanh ơi, là thế này, Hoắc Vi Vi ôm tiền vào đoàn phim của chúng ta đấy. Cô ấy vừa
xinh đẹp lại vừa nổi tiếng, với lại hôm nay thử vai cô cũng thấy rồi, biểu hiện của cô ấy cũng
không tồi đúng không? Lúc trước chẳng phải cô chê thời gian quay phim ngắn quá hay sao?
Bây giờ Hoắc Vi Vi ôm tới mấy chục triệu, thế là chúng ta có thể kéo dài quá trình quay để phim
được hay hơn rồi, cô nói xem đây có phải là chuyện tốt không nào?
Bành Bột không dám trở mặt với Trần Doanh nên chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ.
Trần Doanh không phải là kẻ ngốc, cô hiểu rõ thời đại này là thời đại của đồng tiền.
Cô cũng biết Hoắc Vi Vi là lựa chọn tốt nhất, dù diễn xuất của cô ta không xuất chúng nhưng
cũng coi như là tạm ổn, cô ta lại còn ôm tiền đến đổ vào đoàn phim, đúng là một chuyện tốt
cầu còn không được. Thế nhưng nghĩ đến việc Nhạc Yên Nhi thể hiện xuất sắc như thế mà mình
lại không cho người ta cơ hội, thì cô lại bứt rứt không thôi.
Trần Doanh suy nghĩ một chút rồi hỏi:
  • Có còn nhân vật nào khác cho cô ấy không?
  • Cô thích cô ấy đến thế hả?
  • Tôi cảm thấy cô ấy diễn rất có hồn, là một hạt giống tốt đấy.
Bành Bột cầm danh sách diễn viên lên nhìn từ trên xuống dưới một lượt:
- Phần lớn các vai đều đã quyết định cả rồi, vai nữ chính Diệp Tâm Quán đang đàm phán với
ảnh hậu họ Phạm, chắc chắn là không thể giao cho cô ấy được… chỉ còn một vài vai cung nữ
góp cho đủ số, chắc là cô ấy cũng không thèm… A, còn một vai nữa!
  • Vai nào đấy?
  • Nha hoàn của Diệp Tâm Quán, Tô Mộc.
  • Tô Mộc à…
Trần Doanh trầm ngâm.
Bởi đây là một bộ phim tôn nữ chính, cho nên nha hoàn của nữ chính đương nhiên cũng có
không ít đất diễn. Diệp Tâm Quán có bốn nha hoàn là Tô Mộc, Phục Linh, Đậu Khấu, Liên Kiều,
trong đó thì Tô Mộc là nha hoàn được Diệp Tâm Quán tín nhiệm nhất và cũng là người đặc biệt
nhất.
Bởi vì trên mặt Tô Mộc có sẹo. Vết sẹo kia kéo dài từ khóe mắt trái xuống tận bên má, làm cho
khuôn mặt cô xấu xí hẳn đi.
Nhưng thực ra vì năm xưa Tô Mộc cứu Diệp Tâm Quán nên mới có vết sẹo này. Sau này Tô Mộc
tỉ mỉ cẩn thận, một lòng vì chủ, được Diệp Tâm Quán đưa vào trong cung. Sau khi vào cung, Tô
Mộc vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Tâm Quán, cơ hội lên hình chỉ nhiều hơn chứ không hề ít hơn so
với Bùi Ánh Tuyết.
Diệp Tâm Quán chìm nổi trong hậu cung bao phen, Tô Mộc vì chủ nhân mà nhiều lần vào sinh
ra tử, cuối cùng bất ngờ nảy sinh tình cảm thầm kín với Vinh thân vương tật nguyền. Đáng tiếc
rằng khi Vinh thân vương xin hoàng đế ban Tô Mộc cho mình làm phi lại đúng lúc Diệp Tâm
Quán sa sút thất sủng. Để được hầu bên chủ nhân, Tô Mộc đã từ chối lời cầu hôn của Vinh thân
vương, rồi còn quyết tâm chém đứt tơ tình, khiến cho Vinh thân vương chịu tổn thương sâu sắc.
Sau đó sức khỏe của Vinh thân vương càng ngày càng yếu, còn Tô Mộc và Diệp Tâm Quán lại
gặp dữ hóa lành, như diều gặp gió. Cuối cùng Diệp Tâm Quán trở thành hoàng hậu một nước,
con trai cô sinh ra được lập làm thái tử, lên đến vị trí đứng đầu trong toàn bộ hậu cung.
Tô Mộc nhiều lần cứu chủ có công, được Diệp Tâm Quán coi trọng, trở thành cô cô tổng quản
vinh quang vô hạn.
Thế nhưng ở vào thời điểm huy hoàng nhất của cuộc đời mình, Tô Mộc lại tự xin xuất cung để
đến giữ lăng cho Vinh thân vương đã mất vì bệnh tật.
Nhân vật này sinh động sâu sắc, có nghĩa có tình, không hề thua kém Bùi Ánh Tuyết dịu dàng
nhu nhược. Thế nhưng vết sẹo đáng sợ trên mặt Tô Mộc đã định trước người diễn cô không thể
nổi tiếng chỉ trong một đêm, rất nhiều diễn viên không hề nghĩ đến việc nhận nhân vật này.
Hơn nữa Tô Mộc có tính cách trưởng thành lão luyện, diễn viên trẻ thì không khống chế được,
còn diễn viên giàu kinh nghiệm thì chê. Bởi vậy mà vai diễn mới còn thừa lại tới tận bây giờ.
Bành Bột càng nghĩ lại càng cảm thấy nhân vật này rất hay:
- Thế nào? Đất diễn của Tô Mộc có thể sánh ngang với Bùi Ánh Tuyết, lại còn có nhiều điểm
đáng xem nữa chứ.
Trần Doanh hơi động lòng, song vẫn còn do dự:
- Để cô ấy diễn Tô Mộc, không biết là cô ấy có đồng ý hay không.
Lúc trước có mấy diễn viên đã đồng ý đến thử vai rồi, thế nhưng sau khi đọc kịch bản thấy nhân
vật có sẹo thì đều lấy cớ từ chối.
Một bộ phim quay mất rất nhiều thời gian, nếu nhân vật không giúp ích gì được cho sự nghiệp
của diễn viên thì người ta đi quay chẳng phải là lãng phí thì giờ hay sao?
Trần Doanh cũng không dám chắc Nhạc Yên Nhi có nhận nhân vật này hay không, bởi vì vai
diễn mà cô đi thử là Bùi Ánh Tuyết cao quý trong sáng kia mà, hai vai này chênh lệch nhau
nhiều quá.
Bành Bột lại chẳng hề để ý:
- Cô ấy không muốn thì thôi, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi xin cô ấy diễn cho hay sao? Nói cho
cùng thì cô ấy cũng chỉ là một diễn viên nhỏ biết diễn một tí mà thôi, chúng tôi cho cô ấy cơ hội
này là vì nể mặt cô đấy chứ. Nếu cô ấy không biết điều như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần coi
trọng cô ấy làm gì.
Chung quy, Trần Doanh chẳng có quan hệ thân thiết gì với Nhạc Yên Nhi, cô chỉ tán thưởng
diễn viên kia một chút mà thôi. Cho nên cô cũng không cố chấp nữa mà gật đầu rồi bảo:
- Vậy ông cho người báo cho cô ấy đi.
Hôm sau Nhạc Yên Nhi nhận được điện thoại, đối phương nói trước rằng cô không nhận được
vai diễn Bùi Ánh Tuyết.
Nhạc Yên Nhi hơi thất vọng nhưng không thể hiện ra mà chỉ nói với giọng khách khí:
- Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh đã thông báo cho tôi. Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp
máy đây.
Bên kia cuống quá, vội la lên:
- Ấy ấy đừng cúp vội, tôi còn chưa nói xong mà.
Nhạc Yên Nhi thấy hơi kì lạ. Bình thường chẳng phải bọn họ chỉ thông báo qua loa cho diễn
viên không đạt rồi còn đi gọi cho người khác hay sao?
Sao lại có chuyện gì nữa vậy?
Nhân viên đoàn phim nói:
- Tuy cô trượt vai Bùi Ánh Tuyết, nhưng chúng tôi còn có một nhân vật nữa có vẻ hợp với cô. Cô
thử suy nghĩ xem có muốn đến thử vai không.
  • Nhân vật nào vậy?
  • Nha hoàn của Diệp Tâm Quán, Tô Mộc.
Nhạc Yên Nhi hơi khựng lại, không ngờ lại là nhân vật này.
Có lẽ những người khác chỉ xem kịch bản thử vai nên không biết đến những nhân vật khác, thế
nhưng Nhạc Yên Nhi đọc nguyên tác, cho nên cô biết rõ tính cách và vận mệnh của cô gái tên
Tô Mộc này.
Tô Mộc cũng là một vai diễn mà Nhạc Yên Nhi cực kì yêu thích.
- Cô có thể tìm hiểu trước về nhân vật một chút, nếu chắc chắn là đến thử vai thì gọi lại cho
tôi…
-Tôi sẽ đến.
Nhạc Yên Nhi nói mà không cần nghĩ ngợi.
Nhân viên đoàn phim có vẻ đã quá quen với thái độ này rồi. Anh ta nói tiếp:
- Cô đừng quyết vội, cứ tìm hiểu nhân vật đi, muốn diễn rồi hẵng nói.
Trước kia anh ta đã thông báo cho rất nhiều người tới thử vai này, ban đầu ai cũng đồng ý ngay,
nhưng khi biết nhân vật có sẹo thì chạy mất dép.
- Yên tâm đi, tôi đã đọc nguyên tác rồi. Tôi biết trên mặt Tô Mộc có sẹo mà.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười xóa tan nghi ngờ của anh ta:
- Tôi sẽ đến.
 
Advertisement
  • Chương 257

Nhạc Yên Nhi vừa bước vào đã bị mọi người nhìn chăm chú, đương nhiên cô không tự kỷ đến mức cho rằng họ đều nhìn mình, điều lôi cuốn ánh mắt người khác chính là người đàn ông đang ôm lấy eo cô bên cạnh.

Trong tất cả những ánh nhìn đó, có một ánh mắt mang theo căm hận mãnh liệt, rất khó làm người ta bỏ qua.

Nhạc Yên Nhi theo ánh mắt kia nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Joanna ăn diện lộng lẫy.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa trập trùng.

Cô không tỏ ra yếu thế, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười này làm Joanna tức đến ứa gan, nắm tay cô ta siết chặt lại.

Ở đây đều là nhân vật tên tuổi của thành phố A, không ai không biết Dạ Đình Sâm, nhưng người có tư cách nói chuyện với hắn lại không có mấy.

Có vài người điều hành của công ty lớn chủ động qua chào Dạ Đình Sâm, xong lớn mật hỏi một câu:
  • Dạ thiếu, người đẹp này là?
  • Đây là phu nhân của tôi, Nhạc Yên Nhi.

    Cô ấy đang là diễn viên của Công ty giải trí Tinh Huy.
Dạ Đình Sâm nghiêng đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, lúc giới thiệu cô khóe môi luôn lạnh như băng lại nhẹ nhàng cong lên một chút, trong mắt đều là ôn nhu khó thấy.

Cho dù nghề nghiệp của Nhạc Yên Nhi trong mắt đám người ở đây đều không đáng nhắc tới, nhưng trong giọng nói của Dạ Đình Sâm lại không hề có vẻ coi thường.

Nhạc Yên Nhi thấy Đạ Đình Sâm giới thiệu rõ ràng tỉ mỉ như vậy cũng có chút kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa hay ngã vào đáy mắt cuồn cuộn tình cảm kia, trái tim lạc mất một nhịp.

Cô nghĩ chắc mặt mình đỏ lắm rồi.

Vội quay đầu đi, cô tao nhã cùng đám người nổi tiếng kia chào hỏi.

Thật ra đối với đám người xung quanh, diễn viên căn bản không phải công việc tử tế gì.

Người trong giới giải trí cùng lắm chỉ có thể xem như đồ chơi, không ai lại cưới về làm vợ hết.

Nhưng Dạ Đình Sâm lại làm thế, bọn họ không nhịn được âm thầm tính toán, Dạ thiếu không phải kẻ làm việc theo cảm tính, lẽ nào thế lực sau lưng Nhạc Yên Nhi lớn đến nỗi có thể sánh ngang với nhà họ Dạ? Trên mặt không để lộ gì nhưng trong đầu họ đang có trăm ngàn suy nghĩ, rốt cuộc có gia tộc lớn nào mang họ Nhạc hay không.

Dù sao đám người này cũng đều hiểu đối nhân xử thế, dù trong lòng nghĩ gì nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra, ngoài mặt vẫn là khách khí tươi cười, lịch sự chào hỏi Nhạc Yên Nhi.

  • Cô Nhạc, nghe tiếng đã lâu, thật vinh hạnh!
  • Được biết cô Nhạc đây đúng là may mắn của tôi.
  • Cô Nhạc cùng Dạ thiếu đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó!
Nhạc Yên Nhi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng lễ phép, tận chức sắm vai bà Dạ.

Khi có người đưa một ly rượu qua, muốn mời cô chạm cốc lại bị Dạ Đình Sâm cản lại.

  • Cô ấy không uống được rượu.
  • Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không đúng rồi!
Người nọ nhanh tay rút ly rượu về, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Dạ Đình Sâm khó chịu.

Nhạc Yên Nhi lại âm thầm bĩu môi.

Cô không biết uống rượu á? Từ lúc học đại học cô đã nổi tiếng ngàn chén không say đấy nhé! Rõ ràng là Dạ Đình Sâm ích kỷ, không thích cô cùng người đàn ông khác cụng ly thôi mà, cái đồ Hoạn Thư này.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói với đám người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh:

- Phu nhân của tôi không muốn hôn nhân của chúng tôi ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ấy, tôi cũng không muốn ngày mai đọc báo thấy được bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ mình.

Hy vọng các vị ở đây giúp cho, coi như Dạ Đình Sâm này thiếu nợ các vị.

Một nữ diễn viên đến tên cũng chưa ai nghe thì có sự nghiệp gì chứ? Đây là lần đầu tiên nghe nói chủ tịch một tập đoàn siêu lớn sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của diễn viên vô danh đấy.

Dạ Đình Sâm chiều vợ mình quá rồi! Trong lòng họ đều nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhanh chóng đáp ứng.

  • Dạ thiếu nói quá rồi, chuyện này đơn giản thôi mà.
  • Dạ thiếu muốn bảo vệ phu nhân chúng tôi đều hiểu mà, chắc chắn sẽ giúp ngài giữ bí mật.
  • Dạ thiếu yên tâm, tôi sẽ không để bên truyền thông nói một lời nào về Dạ phu nhân đâu ạ.
Đám người tai to mặt lớn này liên tiếp gật gù đáp ứng, chỉ sợ nói chậm một câu.

Bên chỗ phóng viên cũng dễ làm, ở đây đều là nhân vật có tiếng của thành phố A, có bọn họ đáp ứng thì dù Dạ Đình Sâm không theo sát được hết cũng đã có người giúp đỡ.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự quan tâm của hắn, không kìm được cười rộ lên, trong lòng cô bỗng thấp ấm áp vô cùng.

Đám người trong giới kinh doanh tìm đến Dạ Đình Sâm đương nhiên không phải để tán gẫu, cái bọn họ muốn bàn là việc làm ăn.

Nhưng nhìn thấy Nhạc Yên Nhi bên cạnh nên không ai dám nói gì.

Cô tinh ý nhận ra, nên bảo:

- Em hơi mệt, qua bên kia nghỉ một lát, mọi người tán gẫu đi nhé.

Dạ Đình Sâm hiểu ý cô, dù sao đây cũng là ở LN, công tác bảo vệ cũng rất chặt chẽ, chắc sẽ không có gì nguy hiểm nên hắn không cản cô, chỉ nói:

- Không được uống rượu.

Mệnh lệnh bá đạo nhưng chứa đầy quan tâm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười nói:

- Em biết rồi.

Cô cầm một cốc nước trái cây, vừa ngồi xuống salon đã thấy Joanna vẫn nhìn mình chằm chằm đi đến.

- Cô Nhạc, lâu rồi không gặp.

Joanna tươi cười rất tự nhiên, hướng Nhạc Yên Nhi nâng ly.

Cô cầm cốc nước trái cây chạm nhẹ vào ly của cô ta, lạnh nhạt đáp:

- Lâu à? Mới có vài ngày thôi mà.

Cô không hề muốn nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù vài năm không gặp không sẽ không cảm thấy lâu đâu.

Cô ta không để ý, ngồi xuống cạnh Nhạc Yên Nhi, ánh mắt có vẻ lạc lõng, chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn phía xa kia.

Mãi sau mới thu lại tầm mắt, ưu tư nói:

- Luôn là thế này, bất kể là trường hợp nào Đình Sâm cũng sẽ trở thành tiêu điểm giữa mọi người.

Dù anh ấy luôn lạnh nhạt thờ ơ nhưng lại khiến người ta chỉ muốn tới gần.

Nhạc Yên Nhi không hiểu Joanna tại sao lại nói những điều này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Rõ ràng lạnh lẽo như băng nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng, giống như thuốc độc khiến người say mê, không thể dứt ra.

- Anh ấy không phải người đàn ông chói lọi như mặt trời, trái lại, hệt như bóng tối, bí ẩn lại thanh lãnh, không ai có thể tới gần, cũng không ai hiểu rõ được.

Nhạc Yên Nhi, tôi thật sự muốn biết, các cô đã làm cách nào để đi vào thế giới của anh ấy? Các cô? Nhạc Yên Nhi không rõ cô ta vô ý nói sai hay cố tình, nhưng điều này chứng mình, đã từng có một cô gái có thể đến gần Dạ Đình Sâm.

Cô tò mò, nhưng thà rằng cô về nhà hỏi chồng mình còn hơn mở lời với tình địch.

Cô nhập một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tôi cũng không biết, có lẽ đây là duyên phận rồi.

Cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, vì rất nhiều trùng hợp ngẫu nhiên cuối cùng kết hôn với hắn, thậm chí có được tình yêu của hắn.

Cô không thể giải thích nguyên nhân, bởi chính cô cũng được vận mệnh giúp đỡ mà thôi.

Đây, có lẽ là ông trời đã định trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom