• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lâm Đông Lục im lặng rũ mi mắt xuống như đang trầm tư.
Trong đầu óc anh ta, nụ cười rạng rỡ và đôi mắt to sáng long lanh như sóng sánh hào quang
của Nhạc Yên Nhi hiển hiện không ngừng. Đối với anh ta, đó chẳng khác nào ánh sáng của sự
sống.
Anh ta muốn giữ chặt lấy cô, cả đời này cũng chẳng buông rời!
Dù cho phải dùng thủ đoạn nào thì anh ta cũng bất chấp.
Khi lên tiếng lần nữa thì giọng điệu của Lâm Đông Lục đã bình tĩnh đến không ngờ:
- Tôi không quan tâm những chuyện đó, tôi chỉ muốn Yên Nhi trở về bên cạnh tôi thôi! Trong
một năm nay, cô ấy đã dùng đủ mọi cách để xuất hiện trong cuộc sống của tôi, để bắt tôi phải
tin tưởng năm năm quá khứ, cuối cùng tôi cũng tin rồi, vì sao cô ấy lại không tiếp tục chứ? Làm
sao cô ấy có thể không yêu tôi được? Nếu cô ấy không yêu tôi thì vì sao lại cố gắng giúp tôi
khôi phục kí ức đến liều mạng như thế? Chỉ là tôi bỏ lỡ mất thời điểm mà thôi.
- Nhưng mà… bây giờ ván đã đóng thuyền, anh và Nhạc Yên Nhi đều đã có cuộc sống mới rồi,
sao anh cứ cố chấp không chịu hiểu vậy? Giải thoát cho cô ấy và cả chính mình đi, anh cứ thế
này, đến tôi còn sợ nữa là Nhạc Yên Nhi.
Hank cau mày nói.
- Tôi không buông được!
Lâm Đông Lục đột nhiên gào lên, rồi hầm hè dộng một đấm vào vách xe trong cơn giận không
kìm chế được, khiến cho cả chiếc xe rung lên một cái:
- Dù là ai ngăn cản tôi có được cô ấy thì tôi cũng sẽ không bỏ qua, ăn nói cho cẩn thận đi, tôi
không muốn nghe những lời đó lần thứ hai đâu!
Hank bị cơn cuồng điên của Lâm Đông Lục dọa sợ.
Bầu không khí trong xe rơi vào một khoảng lặng ngượng ngập, chỉ còn lại tiếng thở của Lâm
Đông Lục dồn dập không ngừng.
Một lát sau, dường như Lâm Đông Lục lại khôi phục trạng thái bình thường. Anh ta mỉm cười:
- Anh trai à, anh phải giúp tôi đấy.
Hank run lên một cái rồi nhìn Lâm Đông Lục với vẻ không dám tin.
Ánh mắt của Lâm Đông Lục rất tỉnh táo:
- Tôi biết anh là con riêng của bố tôi.
Hank cau chặt mày:
- Làm, làm sao mà cậu biết được…
Lâm Đông Lục nở nụ cười đầy ẩn ý:
- Tôi điều hành công ty bất động sản Quảng Thịnh nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có
phương pháp của chính mình. Tôi biết anh không thể được thừa nhận vào nhà họ Lâm nên chỉ
có thể làm trợ lý của tôi, thế nhưng suy cho cùng thì anh vẫn là anh trai có cùng huyết thống
với tôi. Trước khi bố tôi chết, chẳng phải anh đã hứa với ông ấy là sẽ giúp tôi giành lại quyền
hành của Quảng Thịnh hay sao? Ban giám đốc ngang ngược như thế, nếu tôi không thể khôi
phục lại trạng thái bình thường thì làm sao ứng phó được đây?
Trong giọng nói của Lâm Đông Lục tỏ rõ ý dụ dỗ.
Hank hiểu rằng bây giờ Lâm Đông Lục chỉ muốn mượn sức anh ta để giúp chính mình mà thôi.
Anh ta không nén nổi tiếng thở dài.
- Đông Lục, cậu và Bạch Nhược Mai đã kết hôn rồi, hơn nữa còn không thể li hôn được. Nếu cậu
muốn ngồi vững trên vị trí điều hành của Quảng Thịnh thì biện pháp tốt nhất chính là mượn sức
của nhà họ Bạch. Bây giờ cậu đối xử với Nhược Mai như thế rồi lại một lòng một dạ quan tâm
đến Nhạc Yên Nhi, chỉ khiến cho con đường đoạt quyền của cậu khó khăn hơn thôi! Hơn nữa,
cô gái mà cậu không nỡ động vào đã ngủ với người khác rồi, chẳng lẽ cậu không hiểu đạo lý rõ
ràng như thế ư?
Thấy Hank không ủng hộ mình, giọng điệu của Lâm Đông Lục lại trở nên bất nhẫn:
- Thế thì đã làm sao! Con ả khốn nạn Bạch Nhược Mai kia chẳng là cái thá gì, sớm muộn tôi
cũng sẽ cho Yên Nhi một danh phận. Cho dù cô ấy và Dạ Đình Sâm đã phát sinh quan hệ rồi thì
có làm sao? Là tôi phạm sai lầm trước! Dù cô ấy có trở nên thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng
vẫn sẽ chấp nhận!
- Cậu chấp nhận cô ấy, nhưng cô ấy có chấp nhận cậu không? Cậu nhìn bộ dạng mình bây giờ
đi!
Hank cũng không kìm nổi tâm trạng kích động. Anh ta xoay gương chiếu hậu đến trước mặt
Lâm Đông Lục, để Lâm Đông Lục nhìn cho rõ vẻ mặt hung ác và đôi mắt đỏ ngầu.
- Bây giờ cậu có khác gì thằng điên không, cậu dựa vào đâu mà bắt Nhạc Yên Nhi phải gánh vác
sai lầm của cậu? Cô ấy sẽ chấp nhận cái dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của
cậu hay sao?
Lâm Đông Lục nhìn đăm đăm vào bản thân mình, hai tay run rẩy đặt lên mặt, trong mắt tràn
ngập vẻ khó tin. Cuối cùng, tất cả cảm xúc đều biến thành điên cuồng.
Anh ta túm bả vai của Hank mà lắc:
- Đúng vậy, tôi không ra người không ra quỷ! Chính tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi! Cho
nên tôi cần Yên Nhi, chỉ khi Yên Nhi trở về bên cạnh tôi thì tôi mới bình thường lại được! Đến
lúc đó tôi nhất định có thể cho Yên Nhi một gia đình hạnh phúc viên mãn! Dù tôi đã quên hết
chuyện năm năm về trước rồi, nhưng mà tôi yêu cô ấy! Tôi còn yêu cô ấy hơn Dạ Đình Sâm vạn
lần! Cô ấy nhất định sẽ chọn tôi!
Nói đoạn, Lâm Đông Lục cười lên ha hả như điên như dại.
Hank nhìn anh ta cười vang, đáy lòng tự nhiên lạnh ngắt.
Lâm Đông Lục.. điên thật rồi!

Nhạc Yên Nhi vội vàng rời khỏi cao ốc L.N là vì hôm nay cô có một buổi thử vai rất quan trọng.
Tác phẩm “Hoàng triều vãn ca” của tác giả văn học mạng Doanh Doanh Nhất Ác rất nổi hiện
nay được chuyển thể thành phim, hôm nay sẽ tuyển diễn viên lần đầu tiên.
Câu chuyện này kể về cô con gái nhà quan Thượng Thư tên là Diệp Tâm Quán bị ép phải vào
cung làm phi, rồi kiên cường đấu tranh vì sinh tồn trong chốn hậu cung lắm dối lừa và thời đại
hoàng quyền biến động, cuối cùng trở thành hoàng hậu, làm chủ hậu cung.
Trong quá trình này, Diệp Tâm Quán bị vô số kẻ phản bội, gặp vô số cảnh chia ly, cha mẹ mất
hết, người yêu đi xa, ngay cả người bạn tốt nhất cũng trở nên xa lạ. Có thể nói đây là một bộ
phim tôn nữ chính rung động tận đáy lòng.
Bởi vì nguyên tác cực kì nổi tiếng, cho nên tin tức nó được chuyển thể thành phim và đang
tuyển diễn viên vừa được tung ra, thì chỉ ba ngày sau đã đạt tới hai mươi vạn lượt chuyển phát.
Có thể nói bộ phim này là một cái bánh ngon, tất cả mọi người đều biết là nó sẽ nổi như cồn,
chỉ còn chờ xem ai có thể tranh thủ chen chân vào được thôi.
Với địa vị của Nhạc Yên Nhi bây giờ thì đương nhiên không thể thử vai nữ chính Diệp Tâm Quán
được, cô chỉ thử vai Bùi Ánh Tuyết - một trong những người bạn tốt của nữ chính mà thôi.
Nhân vật này có tính cách dịu dàng lương thiện, không có tâm cơ, được rất nhiều độc giả yêu
thích, kết cục chết thảm cũng khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Tuy đây không phải là nhân vật chính, thế nhưng khi nhận được kịch bản thì thử vai thì Nhạc
Yên Nhi vẫn khó mà tin nổi. Cô cứ hỏi đi hỏi lại Danny:
- Nhân vật ngon thế này mà đến lượt tôi cơ á? Danny này, anh không đi hầu ngủ vì tôi đấy chứ?
Trong giới có vài ông lớn không thích gái đẹp mà thích trai xinh, đây chẳng phải là bí mật gì,
mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói. Đôi khi Nhạc Yên Nhi vẫn nói đùa với
Danny như vậy.
Danny chỉ hận không thể bóp chết cô luôn:
  • Không diễn thì đưa đây, để cô khỏi ra ngoài phá hoại thanh danh của tôi!
  • Diễn mà diễn mà!
  • Tôi nói cho cô biết, tôi phải vận dụng hết tài nguyên của mình mới lấy được cơ hội thử vai này
cho cô đấy, chỉ có một lần này thôi, cô mà không diễn được thì lần sau tôi không thèm quan
tâm cô nữa đâu!
Không cần Danny phải dặn thì Nhạc Yên Nhi cũng biết cơ hội này hiếm có tới mức nào, cô phải
quý trọng nó mới được.
May mà cô vội sấp vội ngửa chạy đến nơi vẫn không bị muộn, nhưng khi tới thì người ta đã
phát số thứ tự rồi.
Đăng kí xong, Nhạc Yên Nhi giải thích liên tục, nhân viên phát số nhìn liếc cô một cái, rồi cuối
cùng vẫn đưa số cho cô.
Sau đó là quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc,
Thực ra cái nghề diễn viên này nhìn thì vẻ vang vậy thôi, chứ vẫn phải chờ đợi như cơm bữa.
Không được đến muộn trong buổi thử vai, lấy số xong bắt đầu phải chờ, sau vài phút biểu diễn
ngắn ngủi thì lại phải chờ tiếp cho đến khi có kết quả.
Dù là những ngôi sao đang hot không cần thử vẫn nhận được vai thì khi quay phim cũng chẳng
khác gì. Mọi người đều phải đến trường quay từ sáu giờ sáng, xếp hàng hóa trang tạo hình
xong là bắt đầu một ngày dài chờ đợi.
Cho nên người ta mới nói, nghề chính là đợi chờ, nghề tay trái mới là diễn viên.
Tâm trạng của Nhạc Yên Nhi rất tốt. Cô tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu đọc nguyên tác
“Hoàng triều vãn ca”.
 
Advertisement
  • Chương 254

Nhạc Yên Nhi bất mãn bĩu môi.

Cô đâu biết hiện giờ Dạ Đình Sâm đang bị hành hạ đến mức nào, chỉ biết bàn tay lạnh như băng đá của hắn khiến cô rất khó chịu.

Hắn chỉ đành phải cố gắng tập trung vào khóa kéo, cẩn thận gỡ từng sợi tóc của cô ra.

Tóc của cô không khác gì loại tơ lụa tốt nhất, hắn không đành lòng làm đứt bất kỳ sợi nào.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy hắn rề rà quá thể, bèn thúc giục:
  • Chưa xong nữa à?
  • Xong rồi.
Trong lúc hắn nói, một tiếng roẹt đồng thời vang lên, cuối cùng khóa cũng được kéo lên hết.

Nhạc Yên Nhi thở phào, rốt cuộc cô cũng có thể quay người lại rồi.

Vừa xoay sang cô liền trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Dạ Đình Sâm.

Cô chưa từng thấy ai có đôi mắt giống hắn, vừa sâu như màn đêm lại vừa đen tuyền đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt, hầu như không dám nhìn thẳng.

Nhưng lúc này trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa cảm xúc mà cô quen thuộc… Nhạc Yên Nhi hết hồn, vôi vàng giơ tay lên định đẩy Dạ Đình Sâm ra để bỏ chạy.

Nhưng khi cô vừa đưa tay lên đã bị hắn nắm lấy.

- Nếu chỗ này không phải phòng làm việc của Albert thì tôi đã muốn em ngay tại đây rồi.

Dạ Đình Sâm híp mắt lại đầy nguy hiểm.

Trời ơi! Sao đang ở ngoài mà hắn cũng không đứng đắn thế này! Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa mà đẩy nhẹ hắn rồi chạy thẳng ra khỏi phòng thay đồ.

Tuy bị bỏ lại một mình nhưng Dạ Đình Sâm cũng không tức giận, chỉ khẽ nhếch môi cười.

Đến khi bước vào tầm mắt của mọi người, Nhạc Yên Nhi mới cảm thấy an tâm.

Không phải làm quá, nhưng chồng cô thực sự là người không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nhìn thì lạnh lùng cấm dục nhưng thực chất ở trên giường lại không biết thỏa mãn như mãnh thú.

Sau cái lần ở trên xe ấy, độ cảnh giác của cô với Dạ Đình Sâm đã nâng lên đến một trăm hai mươi phần trăm.

Albert đợi bên ngoài, khi thấy Nhạc Yên Nhi bước ra, ánh mắt ông lập tức sáng bừng lên.

- Ôi! Bà Dạ, cô đẹp quá! Quả thực là kiệt tác của Thượng đế! Bộ lễ phục này đúng là được tạo ra vì cô! Nhạc Yên Nhi biết đàn ông Pháp rất khéo miệng, nhưng cô không ngờ một nhà thiết kế có tiếng như ông mà khi khen người khác cũng thoải mái thế này, chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười.

Albert kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên, ông đích thân dẫn Nhạc Yên Nhi tới trước gương.

Cô nhìn mình trong gương, chiếc váy màu trắng ôm sát từ vai đến eo, làm tôn lên vòng eo và bờ vai mảnh khảnh, khoe trọn đường cong tuyệt đẹp của cô.

Những họa tiết trên váy đều được thêu tay bằng một loại chỉ được chế tạo đặc biệt, lấp lánh dưới ánh đèn, mỗi một chi tiết đều khiến người ta vừa kinh ngạc vừa yêu thích, tinh xảo đến mức ai thấy cũng phải ngợi khen.

Hơn nữa, chiếc váy này còn rất phù hợp với yêu cầu của Dạ Đình Sâm, kiểu dáng kín đáo, vừa thanh nhã vừa cổ điển, cổ áo nho nhỏ hình chữ V để lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, đồng thời làm cho cổ cô trông thon dài hơn hẳn.

- Còn thiếu một sợi dây chuyền.

Người vừa lên tiếng là Dạ Đình Sâm, hắn vừa ra khỏi phòng thay đồ đã đi thẳng đến chỗ cô.

Qua tấm gương, Nhạc Yên Nhi thấy hắn chậm rãi bước đến từ đằng sau, đôi mắt dán chặt vào hình ảnh phản chiếu của mình.

Cô nhỏ giọng hỏi:
  • Anh thấy bộ này thế nào?
  • Không tệ lắm, có điều chỗ cổ hơi đơn điệu.
Tuy chỉ là một lời nhận xét rất bình thường, nhưng đây chính là bộ váy duy nhất được hắn thông qua.

Quản lý là kẻ sành sỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, vừa nghe thấy hắn nói vậy thì lập tức kêu người xuống dưới mang hộp trang sức lên.

Nhân viên vội vàng bê vài hộp thật to lên lầu, trong đó chứa đủ loại trang sức quý giá với mọi kiểu dáng.

Nhạc Yên Nhi bị những thứ này làm cho hoa mắt, cô nhìn Dạ Đình Sâm như xin giúp đỡ, hy vọng hắn có thể chọn một sợi dây chuyền cho mình.

Hắn nhìn lướt qua một lượt, chọn một sợi bằng bạc, mặt dây ngọc bích có hình giọt nước được bọc viền bạc xung quanh, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, rất hợp với bộ váy của cô.

Hắn đi đến sau lưng Nhạc Yên Nhi, tự tay đeo dây chuyền cho cô.

Được sợi dây chuyền này tô điểm thêm, bộ lễ phục vốn chỉ khoảng chín điểm lập tức trở nên hoàn hảo.

Nhạc Yên Nhi ngước lên, nhìn hình ảnh xa lạ trong gương bỗng dưng lại thấy phiền muộn.

Sợi dây này khiến cô chợt nhớ đến di vật của mẹ vẫn nằm trong tay Lâm Đông Lục, không biết bao giờ mới lấy lại được.

Cô thấy mình thật bất hiếu, mẹ chỉ để lại cho cô một món đồ duy nhất, vậy mà cô cũng không giữ được.

Dạ Đình Sâm đứng gần đó nên nhạy cảm nhận ra vẻ mất mát trong mắt cô thế nhưng hắn chỉ mím môi im lặng.

Hắn đã lấy lại được sợi dây chuyền ấy nhưng chưa định nói cho cô biết.

Cô vợ nhỏ này của hắn vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật mà hắn chưa giải được, hắn có cảm giác sợi dây đó chính là cơ hội giúp mình hiểu rõ cô hơn.

- Đẹp quá, hai người đứng cùng nhau thật sự rất đẹp đôi, giống như được trời đất tạo nên vậy.

Adam với Eva cũng chỉ đến thế là cùng! Albert cất tiếng phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

Người phương Tây tin vào Kinh Thánh, được họ so sánh với Adam và Eva chính là khen ngợi lớn nhất.

Nhạc Yên Nhi ngượng ngùng mỉm cười:
  • Cám ơn ngài Albert, bộ lễ phục này đẹp lắm, đây là bộ đẹp nhất mà tôi từng mặc đấy.
  • Bộ đồ này được một người xinh đẹp như cô mặc là vinh hạnh của tôi.
Albert trịnh trọng đáp lời.

Dạ Đình Sâm cầm tay cô rồi đưa lên môi hôn nhẹ một cái.

  • Không, nó sẽ không phải là bộ lễ phục đẹp nhất mà em mặc.
  • Sao ạ?
Cô nghi hoặc ngước nhìn hắn.

Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhìn cô bằng đôi mắt sâu tựa biển, trong đó chất chứa không biết bao nhiêu tình cảm nồng nàn.

- Bộ lễ phục đẹp nhất em sẽ mặc trong ngày cưới của chúng ta.

Ngày cưới… Nhạc Yên Nhi tưởng tượng một chút rồi lập tức cự tuyệt theo bản năng:

- Nhưng mà… Cô có rất nhiều lý do, chẳng hạn như tính chất công việc, hay sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, hoặc là cô còn chưa chuẩn bị tâm lý… Nhưng cô còn chưa mở lời, Dạ Đình Sâm dường như đã biết rõ toàn bộ những cái cớ ấy.

- Tôi không có ý thúc giục em, chúng ta sẽ không cưới ngay mà tôi sẽ cho em đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Khi ấy, tôi sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất.

Lòng cô lập tức ấm dào dạt.

Người đàn ông này quả thực đã yêu cô bằng cả tấm lòng, luôn để ý xem cô cần những gì và cho cô những thứ tốt nhất.

Cô không nhịn được, vươn tay ra chủ động ôm hắn.

- Dạ Đình Sâm, em đang rất hạnh phúc… Hắn nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô tựa vào ngực mình.

- Tôi sẽ làm em hạnh phúc hơn nữa.

Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, cô tin hắn.

Nhưng ở nơi nào đó trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an.

Sắp có chuyện gì xảy ra chăng?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom