Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Em…
Nhạc Yên Nhi thở dồn dập nhưng lại chẳng nói nên lời.
- Xem ra em không thích rồi?
Dạ Đình Sâm híp đôi mắt phượng, thân thể cao lớn áp sát nhanh chóng làm cho cô giật mình lùi
về phía sau như một con thỏ nhỏ. Thế nhưng hắn còn nhanh hơn một bước, chống một tay lên
sofa rồi ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng:
- Bà Dạ, em có ý kiến gì à?
Dạ Đình Sâm cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà Dạ” làm cho Nhạc Yên Nhi sợ tái mặt.
Cô nhìn vào đôi mắt phượng đen thẳm kia rồi nuốt nước miếng theo bản năng.
Cô hắng giọng rồi quyết định sẽ nói lý lẽ đàng hoàng với Dạ Đình Sâm:
- Anh cũng biết nghề nghiệp của em đặc biệt mà, nếu tự nhiên em công khai mình đã két hôn,
đối tượng lại còn là anh thì truyền thông sẽ nổ tung mất. Đến lúc đó em biết phải ăn nói với
công ty thế nào đây?
Dạ Đình Sâm nhướn mày:
- Chỉ vì lý do này?
Nhạc Yên Nhi mù mờ gật đầu một cái.
Chỉ? Sao Dạ Đình Sâm nói như thể đây chỉ là một việc làm nhỏ xíu thôi vậy?
- Nếu anh bảo đảm giới truyền thông hôm đó sẽ không công khai bất cứ tin tức gì về em thì
sao?
Nhạc Yên Nhi mở to mắt, Dạ Đình Sâm có bản lĩnh lớn đến thế sao?
Và rồi cô thầm cho mình câu trả lời ngay, đúng là hắn có bản lĩnh như vậy thật.
Nhạc Yên Nhi còn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục kiếm cớ:
  • Nhưng mà… nhưng thứ bảy này em có việc, em còn phải đi thử vai mà…
  • Thử vai nào?
Hắn cúi xuống nhìn cô đang bất an, khóe miệng mỉm cười rất nhẹ mà cô không để ý, như thể
đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.
  • “Thịnh thế hoàng phi”, Cố Khải Cương đạo diễn, em muốn đi thử vai nữ thứ.
  • À, thì ra là vậy.
Hắn gật nhẹ đầu.
Nhạc Yên Nhi thấy giọng điệu hắn dịu đi nhiều thì cười hì hì và bảo:
- Đúng vậy đúng vậy, cho nên hôm đó em bận lắm.
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Dạ Đình Sâm lấy điện thoại ra gọi cho Trần Lạc:
  • Thứ bảy này, mời Cố Khải Cương tới tham gia tiệc rượu.
Nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm ngạc nhiên của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm hơi nhướn mày, đẹp
một cách ma mị.
  • Mời Cố Khải Cương đến tận nơi xem em thử vai luôn.
  • Dạ Đình Sâm, anh chơi xấu! Ai chơi thế!
Nhạc Yên Nhi sốt ruột muốn cướp điện thoại của hắn để nói với Trần Lạc một câu, ai ngờ Dạ
Đình Sâm lại cúi người đè cô xuống sofa, làm cho cô không tài nào động đậy được.
- Vậy em định chơi thế nào?
Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt của người đàn ông phả lên mặt cô, đôi mắt phượng ánh lên tia nhìn
trêu tức ngắm cô đăm đăm.
Ánh mắt của hắn làm cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên. Cô quay đi như trốn tránh, rồi nhìn
ra cửa sổ sát đất sáng choang. Sau đó, không biết nghĩ thế nào mà Nhạc Yên Nhi nói:
- Rèm cửa chưa kéo vào kìa.
Ban ngày ban mặt sáng trưng thế này, cửa sổ sát đất rộng thênh thang thế kia, nếu để người ở
cao ốc đối diện nhìn thấy thì biết làm sao?
Thế mà Dạ Đình Sâm lại cố tình xuyên tạc lời cô. Hắn cười khẽ:
- Thế cứ kéo rèm vào là được hả?
Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới nhận ra câu nói của mình có hàm ý khác, suýt nữa thì tức đến hộc
máu.
Cô làm gì có ý đó, cô chỉ cảm thấy tư thế này mờ ám quá, để người ta nhìn thấy thì không hay
thôi.
Dù sao đây cũng là văn phòng mà. Nhạc Yên Nhi xấu hổ đến mức đỏ bừng hai má. Cô dồn sức
đẩy Dạ Đình Sâm ra.
- Anh đừng làm bừa, còn đang trong giờ làm việc đấy nhé.
Dạ Đình Sâm lại cố ý dán mặt tới như đang đùa dai, khi hắn nói chuyện, hơi thở phả vào mặt cô
nóng hổi:
- Em hôn tôi một cái thì tôi tha cho.
Nhạc Yên Nhi đỏ lựng mặt, hàm răng cắn nhẹ đôi môi cánh hoa ngại ngần, mắt to chớp chớp
hệt như một con nai nhỏ.
Cô ngượng ngập nhìn bốn phía rồi nói với vẻ hơi xấu hổ:
  • Hình như không… ổn lắm đâu?
  • Sẽ không có ai vào đây đâu.
Hắn nói.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cô, trong lòng hắn dâng lên niềm sung sướng khác thường.
Thảo nào trong các câu chuyện cổ tích thì nhân vật phản diện lúc nào cũng thích mê hoặc
những nàng công chúa ngây thơ trong sáng.
Quyến rũ người thuần khiết trở nên đọa lạc, bắt kẻ ngại ngùng phải chủ động, khiến cho người
ta có cảm giác thỏa mãn đặc biệt không ngờ.
Nhạc Yên Nhi thấy dáng vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua của Dạ Đình Sâm thì đảo mắt
nói:
- Hôn xong anh sẽ tha cho em? Em không cần phải đi tham gia tiệc rượu với anh nữa đúng
không?
Dạ Đình Sâm không mắc bẫy của cô:
- Hôn xong tôi sẽ tha cho em, thế nhưng em vẫn phải đi tham dự yến hội với tôi. Em là vợ của
Dạ Đình Sâm này, đây là sự thật, sớm muộn cũng sẽ công khai với bên ngoài. Bây giờ cho đám
người trong giới thượng lưu biết trước cũng là một cách chuẩn bị. Em không cần phải lo đến áp
lực, hết thảy có tôi đây.
Hết thảy có tôi đây.
Năm chữ này có sức mạnh kì lạ khiến cho trái tim của Nhạc Yên Nhi run lên thổn thức như được
một dòng nước ấm vỗ về. Cô cảm thấy những nỗi bất an của mình đều bị thay thế bởi cảm giác
an toàn tuyệt đối.
Trái tim hoang mang bất định dường như đã tìm được bến đỗ để đậu neo.
Đúng vậy, cô là vợ của hắn, đây chính là sự thật, chẳng lẽ cô lại phải giấu diếm cả đời ư?
Chẳng lẽ vì địa vị, gia thế và cả vẻ ngoài của cô đều chẳng thể nào sánh được với Dạ Đình Sâm,
thi cô không có tư cách đứng ở bên cạnh hắn hay sao?
Hai người ở bên nhau đâu phải là buôn bán mà cần tiền trao cháo múc sòng phẳng với nhau,
chỉ cần có tình cảm là được rồi mà.
Nhạc Yên Nhi nén cảm xúc phức tạp xuống tận đáy lòng, lúc cô ngẩng đầu lên thì đã mỉm cười
tươi như hoa nở:
- Thế thì em đành cố mà đi theo anh vậy, chứ để anh đi một mình không có bạn gái đi chung
thì xấu hổ lắm.
Tuy rằng Nhạc Yên Nhi không nói rõ, thế nhưng Dạ Đình Sâm nhìn vào ánh mắt từ đấu tranh
đến thoải mái của cô, thì lại hiểu nhất định là cô đã nghĩ thông được chuyện gì rồi.
Giọng điệu của hắn ôn hòa một cách hiếm thấy, sự lạnh lùng tan hết làm toát lên vẻ dịu dàng:
- Nếu em đồng ý rồi thì có phải nên hôn tôi một cái không?
Vẻ trêu đùa trong mắt hắn trút xuống, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp đến rạng ngời lại càng
thêm ấm áp.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt ấy gần trong gang tấc, trái tim vừa lắng xuống lại đập rộn ràng
loạn nhịp. Vất vả lắm cô mới đánh liều ngẩng lên, chạm môi lên khuôn mặt kia.
Vốn dĩ Nhạc Yên Nhi chỉ định chạm nhẹ một cái rồi thôi, không ngờ Dạ Đình Sâm bỗng nhiên
lại ra tay.
Hắn vươn tay giữ chặt gáy cô rồi nghiêng mặt qua, ấn đôi môi mỏng của mình lên môi cô đỏ
chín.
Nhạc Yên Nhi định giãy dụa, thế nhưng bàn tay giơ lên đến lưng chừng lại hạ xuống, như thể bị
sự tập trung và tình thâm của hắn lây lan.
Nụ hôn này triền miên, sâu sắc và mê đắm.
Nhạc Yên Nhi kìm lòng không đậu, nhắm hai mắt lại.
Tính tự chủ của Dạ Đình Sâm xưa nay luôn rất tốt, hơn hai chục năm qua hắn vẫn lạnh nhạt cấm
dục, thế mà không hiểu vì sao vừa chạm vào cơ thể Nhạc Yên Nhi thì nỗi khát khao lại dâng lên
như thủy triều, suýt nữa đã bao trùm cả lý trí của hắn.
Hắn muốn giữ chặt lấy cô! Mặc kệ đây là đâu, mặc kệ lúc này là lúc nào, chỉ cần cô là đủ!
Hắn nghĩ thế, và bàn tay như mang theo ma lực đặc biệt.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã du di xuống theo đường eo và toan lần vào trong.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bật mở.
 
Advertisement
  • Chương 252

Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, cô cảm thấy mình y hệt như ‘bà Lưu vào nhà quan lớn’ vậy, chẳng biết nên nhìn vào đâu, cô thực sự chưa bao giờ ở vào hoàn cảnh thế này nên không biết phải làm thế nào mới không làm cho Dạ Đình Sâm mất mặt.

Nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn cô, có vẻ rất hài lòng với sự khiếp sợ này.

Dù sao đi nữa hắn cũng muốn đem đến cho cô mọi điều tốt nhất để bù đắp những mất mát trong quá khứ.

Cũng may nhân viên cửa hàng đều vô cùng chuyên nghiệp, không chờ Nhạc Yên Nhi mở miệng, họ đã chủ động lấy ra một bộ lễ phục, mỉm cười với cô:

- Phu nhân, đây là lễ phục mới được vận chuyển bằng đường không từ Italia về, thiết kế bởi nhà thiết kế JK, may thủ công, cô có muốn thử không? Nhạc Yên Nhi không thể dùng lời để miêu tả về chiếc váy này.

Nó là một chiếc váy hai dây, bên trên được đính vô số kim cương, đặt dưới ánh sáng đèn trông càng lấp lánh đến chói mắt.

Trước đây, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy phụ nữ yêu kim cương thật nông cạn, thế nhưng bây giờ cô đã hiểu được loại nông cạn này.

Bởi vì kim cương quá đẹp! Đẹp như giấc mộng mà mỗi cô gái đều mơ tới.

Làm sao Nhạc Yên Nhi có thể từ chối một chiếc váy thế này được? Trong phòng thay đồ, cô phải tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận từng ly từng tí mới có thể thay xong chiếc váy này, bởi lẽ cô sợ làm rơi dù chỉ một viên kim cương.

Cho tới khi Nhạc Yên Nhi đi ra, Dạ Đình Sâm đang quay lưng lại phía cô gọi điện thoại.

Nhân viên chen chúc bước tới hệt như tinh tú vây quanh mặt trăng, họ thốt lên những lời ca ngợi từ tận đáy lòng:
  • Phu nhân đẹp quá, chiếc váy này rất phù hợp với cô đó.
  • Đúng vậy, da phu nhân trắng quá, chỉ có làn da trắng như vậy mới có thể nổi bật khi mặc
chiếc váy này thôi.

- Chủ tịch thật tốt với phu nhân, còn tự đi chọn cùng cô nữa! Nhạc Yên Nhi được họ ca ngợi tới mức ngượng ngùng, cô thật mong chờ Dạ Đình Sâm tới nhìn.

Hắn vừa tới, tất cả nhân viên đều lui sang hai bên, Nhạc Yên Nhi thẹn thùng nhìn hắn, chờ một câu đánh giá.

Dạ Đình Sâm thấy cô mặc bộ lễ phục này cũng phải mở to hai mắt, sau đó, hắn nhận xét:

- Em mặc cái gì đấy? Xấu chết đi được, cởi ra! Xấu?! Nhạc Yên Nhi soi gương.

- Xấu đâu...

Cuối cùng là thẩm mỹ của cô có vấn đề hay thẩm mỹ của hắn có vấn đề? Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, mặt nghiêm trọng:

- Cổ áo thấp thế kia, lại còn hai dây nữa, thế thì che được cái gì hả? Dáng mình đẹp thế này chẳng phải để khoe à? Dạ Đình Sâm lớn lên ở Anh quốc mà lại trở nên cổ hủ như thế từ lúc nào vậy? Nhạc Yên Nhi chuyển ánh mắt xin trợ giúp về phía Trần Lạc, cậu ta vội lùi lại một bước rồi nhún vai tỏ vẻ bản thân mình cũng khó bảo đảm, không rảnh quan tâm chuyện khác, xin thiếu phu nhân tự bảo trọng.

- Đi thay đi.

Giọng Dạ Đình Sâm rất cương quyết.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi, thấy hắn quá cứng rắn, cô chỉ đành ngoan ngoãn bước vào phòng thay đồ.

Dù sao cô cũng nghĩ rằng ở đây có rất nhiều lễ phục, cùng lắm thì đổi bộ khác thôi.

Nhân viên mau chóng lấy ra một bộ, Nhạc Yên Nhi thay xong, đi ra.

- Ngắn quá.

Đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm lại cau, lạnh lùng quát.

Váy ngắn như thế kia, còn không che nổi đầu gối nữa, ai thiết kế thế? Một bộ khác.

- Không được lộ vai.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm lại khó coi hơn, giọng nói như vừa được vớt ra khỏi biển băng, rất cáu gắt và giận dữ.

Áo hở vai trễ ngực làm gì, sợ người ta không biết xương quai xanh em đẹp à? Lại một bộ khác.

- Cũng không được lộ lưng.

Sắc mặt hắn hoàn toàn tối sầm, giọng lại trầm xuống.

Cả một tấm lưng trắng như tuyết khiến người ta hoa cả mắt, hắn vừa nghĩ đến chuyện có tên đàn ông khác nhìn thấy nó là chỉ hận không thể khoét mắt họ ra.

Nhạc Yên Nhi thay tầm mười bộ lễ phục nhưng Dạ Đình Sâm không ưng bất cứ một bộ nào, chỉ hơi hở là hắn đã bắt cô đổi rồi.

Nhạc Yên Nhi sắp phát điên, sao trước giờ mình không biết Dạ Đình Sâm lắm chuyện thế cơ chứ? Làm ơn đi, đây là lễ phục đó, mục đích của nó là thể hiện được vẻ đẹp thân thể của nữ giới mà? Cho tới khi đổi thêm một bộ nữa, Dạ Đình Sâm vẫn còn bất mãn, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nói với nhân viên:
  • Các cô lấy cho tôi tấm màn cửa trong tiệm ra đi, để tôi quấn luôn là được!
  • Chuyện này...
Nhân viên khó xử nhìn Dạ Đình Sâm.

- Trong tiệm của mấy người chỉ có mấy bộ quần áo xấu xí thế thôi à? Dạ Đình Sâm cũng tức giận nói với quản lý.

Quản lý khó xử, đúng là cuống đến phát khóc.

Hai vợ chồng này cãi nhau, làm sao quản lý dám chen vào.

Vậy nên chỉ có thể thận trọng nói:

- Chủ tịch, trong tiệm đều là lễ phục số lượng giới hạn đến từ các nhãn hiệu lớn, đây là mốt của năm nay ạ.

Mùa hè năm nay, các nhãn hiệu lớn chủ yếu đi theo hướng gợi cảm và mát mẻ, việc Dạ Đình Sâm không cho lộ một tí da thịt nào quả là quá bảo thủ, lễ phục như thế biết tìm đâu ra.

Dạ Đình Sâm híp mắt, nói:

- Hôm trước Albert vừa mới tổ chức một buổi giới thiệu trang phục cho quý mới ở thành phố A phải không? Quản lý không biết hắn có ý gì, chỉ đành gật đầu:
  • Đúng vậy ạ.
  • Gọi ông ấy tới đây tự may cho cô ấy một bộ đi, không được lộ ngực lộ vai lộ lưng, nhất định
phải dài quá đầu gối, không được dùng vật liệu quá mỏng.

Quản lý bị mệnh lệnh này làm cho nghẹn họng, thử tưởng tượng một bộ đồ được thiết kế theo ý của Dạ Đình Sâm mà xem, chẳng khác gì quấn một tấm rèm cửa cả.

Cô quản lý muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng vẫn không dám lên tiếng, vội vàng sai nhân viên đi gọi điện.

Lời quản lý không dám nói thì Nhạc Yên Nhi dám, cô trợn mắt nhìn Dạ Đình Sâm:

- Anh điên à, kể cả anh có tiền đi nữa cũng không giày vò người khác thế được, thiết kế lễ phục đâu có giống thiết kế những thứ khác, anh bảo người ta thiết kế là người ta phải làm à? Lại còn Albert nữa, đó chẳng phải là nhà thiết kế hàng đầu của Valentino à? Làm sao có thể gọi đến là đến được? Rõ ràng là Dạ Đình Sâm hiểu lầm ý cô, hắn cau mày nhìn Nhạc Yên Nhi chằm chằm.

  • Em muốn mặc những bộ lễ phục hở hang kia thế cơ à?
  • Mấy chiếc váy đó rất đẹp, sao lại không muốn mặc?
  • Hở ngực lộ lưng là đẹp?
Nhạc Yên Nhi chán nản:

- Đây rõ ràng là thẩm mỹ của trai thẳng, chỉ thấy lộ da thịt chứ không thèm nhìn váy thiết kế đẹp hay không à? Mệt cho Nhạc Yên Nhi trước đây còn thấy Dạ Đình Sâm là gay, bây giờ cô hiểu rồi, hắn tuyệt không phải gay, mà hoàn toàn là một tên "TRAI THẲNG"! Ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn thẳng cô:

- Người khác lộ da thịt tôi không quan tâm.

Nhưng tôi không chịu được việc người đàn ông khác sẽ mơ ước tới thân thể em.

Một câu nói đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa vừa mới nhen lên của Nhạc Yên Nhi.

Cô cảm thấy mình đúng kém cỏi, chẳng hiểu sao chỉ một câu của Dạ Đình Sâm như thế mà mình lại cảm thấy ấm lòng.

- Vậy...

Vậy cứ theo yêu cầu của anh đi nữa, chiếc váy thiết kế ra cũng xấu, chẳng lẽ anh muốn em khiến anh xấu hổ trong bữa tiệc à? Đây là lần đầu tiên em dùng thân phận bà Dạ để xuất hiện trước giới thượng lưu đấy.

Nhạc Yên Nhi chu môi nói, ngữ khí đã mềm mỏng hơn nhiều, hệt như đang làm nũng với Dạ Đình Sâm vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom