Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Khi Nhạc Yên Nhi đến quán café thì nhìn liếc một cái là thấy ngay Lâm Đông Lục.
Anh ta mặc quần áo bình thường màu trắng nhàn nhã, cả người chìm trong ánh mặt trời ấm áp,
tựa hồ hệt như năm đó.
Như thể anh ta chỉ đang uống café chờ cô tan học mà thôi.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rõ hết thảy đã là cảnh còn người mất, hai người đã không thể trở
về như xưa được nữa rồi.
Cô đến cuộc hẹn với Lâm Đông Lục trong tâm trạng cực kì bình tĩnh, từ tận đáy lòng cô không
hi vọng phải gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa. Bây giờ đến đây chẳng qua cũng chỉ muốn
đánh dấu chấm hết cho tất cả những chuyện đã qua mà thôi.
Tiếng giày cao gót của Nhạc Yên Nhi đánh động Lâm Đông Lục, anh ta ngẩng đầu lên, nụ cười
ấm áp nở rạng trên khuôn mặt anh tuấn.
- Em đến rồi, anh còn sợ em đổi ý giữa đường cơ.
Nhạc Yên Nhi ngồi xuống đối diện với anh ta:
  • Thực ra anh không cần phải làm thế, đây đâu phải là phong cách của anh.
  • Nhược Mai bảo anh tới đây đấy. Cô ấy biết lúc trước anh không khống chế được cảm xúc rồi
làm chuyện rất bất lịch sự với em cho nên đã lên lớp anh một bài. Lần này anh đến đây là phụng
lệnh làm việc đấy chứ, nếu không thì không biết lúc về phải ăn nói với cô ấy ra sao.
Lâm Đông Lục cười khẽ rồi đẩy menu sang cho cô:
- Em đi đến đây chắc cũng mệt rồi, gọi đồ uống đi.
Nhạc Yên Nhi thấy rất bất ngờ. Cô không hiểu hết tính tình của Bạch Nhược Mai thì cũng nắm
rõ đến tám chín phần, cô ta đâu phải là người rộng lượng? Bình thường cô nói chuyện với Lâm
Đông Lục mấy câu là cô ta đã nhảy dựng lên rồi, thế mà lần này lại chủ động bảo Lâm Đông Lục
đến tìm cô sao?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Nhạc Yên Nhi không nói gì, nghe lời Lâm Đông Lục nói thì có
vẻ tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, cô chỉ cần thế là thỏa mãn rồi.
Nhạc Yên Nhi nhận menu, nhìn lướt qua một lượt rồi nói:
- Cho tôi hai li Americano…
Nói xong, chính cô cũng ngây cả người. Thấy ánh mắt của Lâm Đông Lục đang ngồi đối diện trở
nên kì lạ thì cô âm thầm hối hận rồi vội vàng sửa lời:
- Cho tôi một li Americano, còn anh uống gì thì gọi đi.
Tất cả chỉ vì cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Nhạc Yên Nhi. Trước kia hồi còn học đại
học, cứ mỗi lần Lâm Đông Lục đến tìm cô thì luôn ngồi trong quán café trường gọi hai li
Americano, rồi ngồi đối diện nhìn cô đọc kịch bản.
May mà Lâm Đông Lục có vẻ trấn tĩnh, không hề có biểu hiện khác thường nào. Anh ta gật đầu
nói:
- Cho tôi một li Americano luôn, bao nhiêu năm nay tôi vẫn chỉ quen uống nó thôi.
Tuy vẻ mặt không hề thay đổi, thế nhưng trong lòng Lâm Đông Lục lại mừng rỡ như điên.
Cô ấy biết sở thích của mình, cô ấy không hề quên mình, trong lòng cô ấy vẫn còn có mình!
Chi tiết nhỏ bé này cho Lâm Đông Lục một nguồn cổ vũ lớn lao, khiến cho quyết tâm cướp
Nhạc Yên Nhi về của anh ta càng thêm kiên định. Bọn họ hợp nhau đến như vậy, sao có thể
không ở bên nhau được cơ chứ?
Nhạc Yên Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra có một vài thói quen phải quên đi mau
thôi!
Café được đưa lên rất nhanh, hai người uống café trong không khí dịu đi ít nhiều.
Nhạc Yên Nhi nhận ra Lâm Đông Lục quả thực có ý muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người,
cho nên cũng cố gắng phối hợp với anh ta bằng cách hỏi về một số chuyện thú vị trong đợt
nghỉ mát lần này.
- Mọi người đều tưởng chuột túi dễ thương, nhưng thực ra thì chúng rất hung dữ, cực kì khỏe
và không sợ người. Anh có một biệt thự ở bờ biển, một sáng nọ ngủ dậy thì thấy cửa thủy tinh
bị chuột túi phá vỡ, vì trên ban công có để đồ ăn đấy…
Lâm Đông Lục chia sẻ những chuyện hay ho mà anh ta gặp ở Australia, Nhạc Yên Nhi cũng
nghe một cách vô cùng hào hứng.
Cô cảm thán:
- Bây giờ tình cảm giữa anh và Bạch Nhược Mai tốt như vậy làm cho tôi hâm mộ thật, anh phải
quý trọng lấy tình cảm này đó.
- Thế sao? Nhưng mà cuộc sống lý tưởng của anh thì lại khác. Anh muốn cùng người mình yêu
rảo bước trên bờ cát trắng, mỗi sáng mở mắt ra ngắm đại dương mênh mộng, trước khi đi ngủ
nghe rì rào sóng vỗ, xung quanh không có ai quấy rầy, chỉ có chúng ta sống cuộc sống của
riêng mình, không cần phải để ý đến ồn ào ngoài kia…
Nhạc Yên Nhi nghe xong thì suýt nữa không cầm nổi chiếc tách trên tay, cô nhìn anh ta rồi cứ
thế ngây ra.
Đây là lời mà cô từng nói.
Vì sao Lâm Đông Lục lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ anh ta đã nhớ ra chuyện gì rồi ư?
Đáy lòng hoang mang bất an, cô nhìn anh ta đăm đăm bằng đôi mắt sáng ngời, và ngay cả hơi
thở cũng dường như loạn nhịp.
Dưới ánh nhìn lo lắng của cô, Lâm Đông Lục lại nhún vai đầy vô tội
  • Đây là ảo tưởng của anh lúc nhàm chán mà thôi, chẳng thực tế tí nào.
  • Tôi cũng biết đó chỉ là ảo tưởng.
Cô rũ mi che giấu thần sắc phức tạp trên mặt rồi nhấp một ngụm café, cảm thấy vị café đắng
ngắt thấm vào tận đáy lòng.
Lâm Đông Lục chỉ cười:
- Dạ Đình Sâm bận công việc như vậy, chắc là em không có nhiều thời gian để đi nghỉ mát đúng
không? Em muốn đi tới đâu?
- Tôi vẫn chữa nghĩ tới chuyện đó, bây giờ công việc của tôi cũng rất bận, hôm nay vừa đi thử
vai xong đây. Bao giờ có thời gian rảnh thì nói sau đi.
Rõ ràng khi nói chuyện với Lâm Đông Lục thì bầu không khí vô cùng hòa hợp, thế nhưng không
hiểu vì sao Nhạc Yên Nhi lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai.
Cảm giác quái dị này khiến cho cô không muốn ở cùng Lâm Đông Lục thêm một chút nào nữa.
- Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.
Nói đoạn, cô vội vã đứng lên.
Giọng nói ung dung thoải mái của Lâm Đông Lục lại vang lên ngay sau lưng cô:
- Yên Nhi, chiếc vòng kia…
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã khiến cho cô phải dừng lại.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh định trả chiếc vòng ấy cho tôi à?
Lâm Đông Lục nghe thấy vậy thì hiểu ngay, Dạ Đình Sâm đã lấy chiếc vòng về nhưng không nói
cho Nhạc Yên Nhi biết.
Có phải như thế có nghĩa là anh ta vẫn còn cơ hội lợi dungj chiếc vòng cổ ấy để tiếp cận Nhạc
Yên Nhi không?
Ý cười ôn hòa nở bừng trên khuôn mặt của Lâm Đông Lục. Anh ta lắc đầu:
- Thật ngại quá, anh đã quyên chiếc vòng cổ ấy đi mất rồi. Anh biết em không phải là người
tham tiền, chắc là chiếc vòng ấy có ý nghĩa rất quan trọng đối với em nhỉ? Tôi sẽ giúp em tìm
nó về, xem như là xin lỗi em nhé.
Bây giờ Nhạc Yên Nhi mới tin rằng Lâm Đông Lục đã thực sự trở lại như xưa. Nụ cười của anh ta
tựa trăng sáng, tựa gió xuân, khiến cho lòng người thoải mái mà ấm áp.
Mới có một tháng không gặp mà cứ như Lâm Đông Lục đã biến thành người khác vậy, khiến
cho cô không thể liên tưởng người trước mắt này với kẻ nói móc làm khó mình khắp nơi kia là
một người.
- Anh… thay đổi nhiều quá.
Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà thốt ra.
Lâm Đông Lục mỉm cười:
- Công lao của Nhược Mai hết đấy.
Nghe lời này của Lâm Đông Lục, thì Nhạc Yên Nhi không chỉ cởi bỏ khúc mắc với Thẩm Nam mà
còn phải nhìn Bạch Nhược Mai với con mắt khác. Không ngờ lại có một ngày cô ta suy nghĩ
thoáng ra đến vậy, quả thực là khác xa Bạch Nhược Mai xảo quyệt trước kia mà.
- Bây giờ Bạch Nhược Mai có khỏe không? Chắc là đang đắm chìm trong cuộc sống tân hôn
hạnh phúc hả? Đã lâu lắm tôi không nghe tin gì về cô ấy rồi.
Trên mặt Lâm Đông Lục chợt hiện nét gượng gạo, thế nhưng nó lướt qua rất nhanh, Nhạc Yên
Nhi không nhìn thấy.
- Cô ấy ổn lắm, bọn anh còn định có con cơ.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì mỉm cười:
- Thế thì tốt quá rồi, nhìn thấy hai người hạnh phúc, tôi cũng an tâm. Nếu có thời gian thì gọi cả
Bạch Nhược Mai nữa, mình ăn với nhau bữa cơm. Trước kia tôi cũng làm nhiều điều không phải
với Bạch Nhược Mai, bây giờ tôi nghĩ chúng ta có thể buông hết khúc mắc mà nói chuyện vui vẻ
cùng nhau rồi.
- Được, lúc nào về anh sẽ bàn với cô ấy rồi báo cho em sau.
Những chuyện nên nói đều đã nói xong, lần này Nhạc Yên Nhi thực sự phải đi rồi. Cô nói lời
tạm biệt với Lâm Đông Lục, Lâm Đông Lục cũng không giữ cô lại nữa.
Nhìn bóng dáng Nhạc Yên Nhi dần dần đi khuất, ánh mắt vừa rồi còn dịu dàng bình thản của
Lâm Đông Lục tức thì sôi sục cuộn trào, tình yêu không kìm giữ nổi dâng tràn phá đê phủ mờ cả
lý trí.
Sắc mặt vốn ôn hòa cũng dần dần trở nên dữ tợn. Anh ta siết chặt bàn tay thành đấm, mặc cho
móng tay đâm vào thịt nhói đau.
Yên Nhi, em là của anh, anh nhất định sẽ có được em!
 
Advertisement
  • Chương 256

Sảnh chính đã lác đác có khách, vài người quen biết túm tụm trò chuyện với nhau.

Trong đó, có cả Joanna.

Cô ta mặc một bộ lễ phục đen, giống như nữ hoàng bóng đêm, phô bày hết dáng người nóng bỏng của mình.

Nơi này không thiếu người đẹp, nhưng cô ta vẫn nổi bật hẳn lên.

Bên cạnh Joanna là Đỗ Hồng Tuyết.

Cô là người đại diện mới của Dior, đương nhiên không thể vắng mặt trong những hoạt động như vậy.

Hôm nay Đỗ Hồng Tuyết cũng rất chú ý ăn diễn, cô mặc một chiếc váy quây, makeup nhẹ nhàng mộc mạc, như một cành ngọc lan trong trắng.

Giờ Joanna là người quản lý dự án của LN, thật ra cũng không có quyền lực gì tại công ty, chỉ là Dạ Đình Sâm đem Đỗ Hồng Tuyết giao cho cô ta, vậy nên đêm nay là cô ta đi đón Đỗ Hồng Tuyết đến đây.

Người đi ngang qua đều không tránh khỏi đánh giá Đỗ Hồng Tuyết, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, Joanna thấy vậy cũng khó tránh khó chịu.

- Lễ phục của cô Đỗ đẹp thật đấy.

Cô ta hờ hững khen một câu.

Đỗ Hồng Tuyết ngượng nghịu cười đáp:

- Tôi cũng thấy vậy, chiếc váy này là Dạ tổng cho người đưa tới.

Tự tôi làm sao mua nổi bộ lễ phục thế này chứ.

Thật ra lễ phục do bên Dior cung cấp, nhưng Đỗ Hồng Tuyết cố tình nói vậy để chọc tức Joanna.

Quả nhiên, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên cực kỳ khó nhìn.

Thế nhưng chớp mắt một cái cô ta lại cười nói:

- Cô biết vì sao Đình Sâm lại ký hợp đồng với cô không? Đỗ Hồng Tuyết không ngờ cô ta sẽ nói đến chuyện này, lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó, vẻ mặt cũng không còn đắc ý như vừa rồi.

- Dạ tổng có lẽ thấy tôi đáng thương nên muốn giúp đỡ thôi mà.

Đôi môi đỏ mọng của Joanna nhấc lên một đường cong trào phúng:

- Nhiều người đáng thương như vậy, sao anh ấy không thương hại kẻ khác lại cứ phải giúp cô chứ? Đỗ Hồng Tuyết cứng họng, không nói được gì nữa.

Trong lòng cô, Dạ Đình Sâm đối xử với cô dường như có điểm đặc biệt.

Hắn đưa cô về, còn cứu cô từ tay Hùng Thái Ninh.

Thậm chí ký hợp đồng với cô, giúp cô không bị đóng băng hoạt động.

Đỗ Hồng Tuyết không tin mình không là gì trong lòng hắn.

Nhưng những điều đó đều là mơ mộng của riêng cô, đương nhiên cô sẽ không nói cho Joanna biết, chẳng thà im lặng.

Đỗ Hồng Tuyết im lặng dường như khiến Joanna hết sức hài lòng, cô ta cười càng tươi hơn.

- Cô Đỗ, để tôi kể cho cô một bí mật nhé, được không? Đỗ Hồng Tuyết nhìn cô ta vẻ cảnh giác:
  • Bí mật gì?
  • Bí mật của Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy Joanna cứ như Medusa dụ dỗ người ta sa đọa trong truyện thần thoại.

Cô ta hiểu rõ dục vọng sâu trong lòng người khác, dù đã biết là bẫy rập nhưng vẫn khiến người ta không kìm được bước vào.

Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Joanna với Dạ Đình Sâm, nói trắng ra thì hai người cũng coi như tình địch, biết Joanna chẳng tốt lành gì nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi:

- Cô nói đi.

Cá mắc câu rồi.

Mắt Joanna lóe lên vẻ đắc ý, chỉ vừa lướt qua đã bị cô ta giấu kín đi.

Cô ta mỉm cười, ra vẻ cực kỳ thân thiện.

- Thật ra, lần đầu thấy cô tôi đã giật mình vì cô trông rất giống một người bạn của tôi.

Đỗ Hồng Tuyết nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau trong văn phòng của Dạ Đình Sâm, cô ta gọi cô cái gì mà…
  • Cô gọi tôi là… Y Bạch?
  • Đúng rồi, trí nhớ của cô tốt thật đấy.
Joanna gật đầu đáp:

- Bạn thân nhất của tôi, Mạch Y Bạch, trông cô rất giống cô ấy.

Trong lòng Đỗ Hồng Tuyết có dự cảm không hay nhưng bị cô đè ép xuống, vẫn cứng rắn đáp:

- Vậy thì sao, trên đời này người giống người cũng không ít.

Dường như Joanna nhìn thấu tâm can cô, khẽ cười:

- Nhưng là quan hệ của cô ấy và Đình Sâm không đơn giản đâu.

Mười năm trước hai người họ đã đính hôn, sau cô ấy vì cứu Đình Sâm mà chết nên trong lòng anh ấy cứ vương vấn mãi, nhất quyết cho rằng Y Bạch còn sống, mười năm nay vẫn tìm kiếm cô ấy, cho đến khi… gặp cô.

Tim Đỗ Hồng Tuyết đập loạn lên, đã đoán ra những gì Joanna sẽ nói tiếp theo.

- Dù sao người chết cũng không thể sống lại được, Đình Sâm có lẽ là thấy mặt cô nên nhớ về quá khứ, vậy nên vẫn luôn quan tâm cô.

Tôi hiểu, nhưng mà…

- Cô không cần nói nữa.

Đỗ Hồng Tuyết lên tiếng cắt ngang lời cô ta, mặt đã tái nhợt rồi.

Joanna tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
  • Cô Đỗ, sao mặt cô khó nhìn vậy? Cô không khỏe à?
  • Tôi… tôi thấy không thoải mái, tôi vào toilet một lát.
Nói xong, Đỗ Hồng Tuyết cúi đầu, bước nhanh khỏi đây.

Nếu những lời Joanna nói đều là sự thật, vậy trong lòng Dạ Đình Sâm cô là gì cơ chứ? Cô có thể trở thành người đại diện của Dior, có thể được Dạ Đình Sâm quan tâm, có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ, chẳng lẽ đều vì hắn đem cô trở thành kẻ thế thân ư? Như vậy là sao? Bố thí à? Nếu thế cô làm sao còn dám tự tin khiến hắn yêu mình? Chỉ nghe mấy câu nói mà Đỗ Hồng Tuyết đã thấy mình sắp phát điên rồi, biết Joanna không có ý tốt nhưng lại không thể làm mình tỉnh táo lại.

Cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.

Joanna nhìn Đỗ Hồng Tuyết chật vật bỏ đi, trong mắt xẹt qua đắc ý chiến thắng, hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ bụi bặm không hề tồn tại trên tay.

Đúng là không chịu nổi một đòn mà.

Cô ta căn bản không quan tâm Đỗ Hồng Tuyết có phải Mạnh Y Bạch hay không, chỉ cần Đỗ Hồng Tuyết cho rằng mình không phải là đủ rồi.

Như thế Đỗ Hồng Tuyết đến tự tin giành Dạ Đình Sâm với cô ta cũng không có, thậm chí còn tạo thành ngăn cách giữa vợ chồng Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, quả là một đạo cụ hoàn mỹ.

Joanna cười rạng rỡ, sống lưng thẳng tắp, khí chất trở nên kiêu ngạo hẳn.

Cô ta ngẩng cao đầu, tự tin như thể nữ chủ nhân đi thăm nhà mình.

Liên tiếp có người đến bắt chuyện với cô ta, tuy ngoài miệng đáp lại nhưng ánh mắt Joanna vẫn hướng ra cửa, mong chờ người đàn ông cô ta yêu xuất hiện, sau đó tươi cười đến bên cô ta.

Gia tộc cô ta và nhà họ Dạ có quan hệ thâm giao, cô ta lại rất xứng với Dạ Đình Sâm, mọi chuyện đương nhiên nên như thế.

Thế nên lúc bóng dáng cao lớn kia xuất hiện, cô ta gần như ngay lập tức nhận ra.

Cô ta nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống, chào người đang nói chuyện cùng xong cô ta bước nhanh ra cửa, chỉ mong có thể là người đầu tiên đón người đàn ông kia.

Sau đó, cô ta nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Bên cạnh Dạ Đình Sâm là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh thuần tươi sáng như suối tiên rót vào bữa tiệc hôm nay, khiến bất cứ ai nhìn thấy mắt cũng sáng rực lên.

Là Nhạc Yên Nhi! Joanna trợn trừng mắt, không tin những gì mình thấy.

Quan hệ của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vốn không hề công khai, bọn họ không phải vẫn muốn giấu giếm sao? Sao hắn có thể đưa cô ta tới một bữa tiệc chính thức như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom