• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Lâm Đông Lục đang làm cái quái gì thế?
Nhạc Yên Nhi bàng hoàng mở to hai mắt, cô lập tức giãy lên, đẩy anh ta ra.
Nhưng một bên tay cô bó thạch cao, tay còn lại cũng chẳng có sức, lực đẩy của cô chẳng có tác
động gì tới Lâm Đông Lục, anh ta vẫn tiếp tục hành hạ đôi môi cô.
Cảm nhận được đôi môi mềm mại của Nhạc Yên Nhi, chẳng biết vì sao Lâm Đông Lục thấy an
tâm, dường như đây mới là điều anh luôn tìm kiếm bấy lâu.
Anh nhắm mắt lại, tận hưởng.
Anh ta nghĩ mình là ai?
Mắt Nhạc Yên Nhi ầng ậc nước, cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng. Cô cắn răng
không cho Lâm Đông Lục tiến sâu hơn, đồng thời cũng giơ chân lên, giẫm thật mạnh gót giày
xuống mu bàn chân anh.
Gót nhọn của đôi giày khiến anh nhíu mày, tấn công cũng ngừng lại, anh rời ra cách Nhạc Yên
Nhi một khoảng, thở hồng hộc.
- Anh bị bệnh gì thế hả? Tự nhiên lại chạy đến đoàn phim nổi điên thế này?
Lâm Đông Lục thở phì phò, ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt Nhạc Yên Nhi nhưng không nói gì,
dường như đang hồi tưởng lại nụ hôn khi nãy.
Ánh mắt quá mức trần trụi, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô làm Nhạc Yên Nhi khó chịu.
Không dè chừng ánh mắt Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi để anh thấy vẻ chán ghét của mình, sau
đó cô vươn tay, lau môi mạnh hết sức.
- Anh thật sự khiến tôi buồn nôn.
Thế này là sao? Chạy đến đây, kéo mình vào phòng đạo cụ rồi cưỡng hôn.
Anh ta muốn mình phải ghê tởm anh ta mới chịu được à?
Lâm Đông Lục như chẳng quan tâm, anh cười xấu xa, ác ý lên tiếng:
- Chẳng phải cô hỏi tôi muốn gì đấy sao, vậy tôi nói cho cô biết, tôi muốn cô, chỉ cần cô ly hôn
với Dạ Đình Sâm, tôi sẽ lập tức trả vòng cổ lại cho cô!
Nghe những lời điên cuồng này, Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt.
Đến cùng thì anh ta có biết mình đang làm gì không?
Nếu là Nhạc Yên Nhi của một năm trước, nghe được lời này có lẽ cô sẽ hạnh phúc mà khóc.
Nhưng bây giờ cô đã kết hôn với Dạ Đình Sâm, anh đã đính hôn với Bạch Nhược Mai, vậy mà
còn chạy tới nói rằng anh ta muốn cô?
Môi Nhạc Yên Nhi run run:
  • Anh có biết mình đang nói gì không?
  • Tất nhiên là biết, nhưng cô đừng tưởng tôi yêu cô, tôi chỉ không tin cô nên phải tự chứng
minh giữa chúng ta có năm năm kia hay không mà thôi!
Lâm Đông Lục tận lực bỏ quan cảm giác rung động vì sợ hãi trong nội tâm, anh cố gắng nói
thật vô tình.
Nhạc Yên Nhi nghe lời ngang ngược này, không nhịn được mắng:
  • Đồ điên! Chuyện không có thì anh bảo tôi chứng minh thế nào?
  • Tôi mặc kệ, chính cô nói ra thì phải chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô muốn trêu chọc tôi thì
trêu chọc, muốn ngừng là ngừng được à? Chỉ cần cô ly hôn với hắn là có thể cầm lại di vật của
mẹ cô ngay, thế nào, trong lòng cô thì một thằng đàn ông sẽ quan trọng hơn người mẹ đã mất
à?
Phải nói rằng, trong một thoáng, Nhạc Yên Nhi đã dao động.
Hôn nhân giữa cô và Dạ Đình Sâm vốn chỉ là hợp tác theo nhu cầu mà thôi, ngay từ đầu đã định
sẵn sẽ ly hôn.
Nếu Lâm Đông Lục sẽ lập tức trả lại dây chuyền sau khi cô ly hôn, vậy cô đã đơn giản hóa được
chuyện này rồi.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện ly hôn, cô bỗng cảm thấy đau đến tê tái.
Thấy vẻ đấu tranh trong mắt cô, Lâm Đông Lục đắc ý.
- Có tiền thì đã sao, dù là Dạ Đình Sâm cao quý cũng có thứ mà hắn không thể chiếm được.
Có nên đồng ý không?
Nội tâm Nhạc Yên Nhi đang kịch liệt giằng xé.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy có người hỏi:
- Sao hôm nay cô Bạch Nhược Mai lại tới đoàn phim?
Bạch Nhược Mai?!
Nhạc Yên Nhi ngẩng phắt đầu, khó tin nhìn Lâm Đông Lục:
- Anh đi cùng Bạch Nhược Mai?
Người này vô sỉ tới độ nào mới có thể cùng đi với hôn thê rồi yêu cầu người yêu cũ ly hôn?
Nhưng khi Lâm Đông Lục nghe thấy câu nói cũng giật mình.
- Không, tôi đến một mình, hôm nay Nhược Mai đến công ty.
Tại sao Bạch Nhược Mai lại tới đây? Chẳng lẽ là theo dõi mình?
Không thể nào, sáng nay mình đã thấy Nhược Mai đến công ty. Việc mình tới đây cũng chỉ là
quyết định bất ngờ, cô ấy không thể biết được.
Liệu có phải là nghe nhầm không? Có lẽ không phải tên của Nhược Mai.
Nhưng hy vọng ấy tan vỡ nhanh chóng, anh nghe rõ mồn một câu nói tiếp theo.
Giọng nói ấm áp dịu dàng, đó là giọng anh đã quen thuộc sớm chiều:
- Tôi và đạo diễn Lộ Hoài An từng hợp tác với nhau nên hôm nay qua thăm hỏi ông ấy thôi.
Lâm Đông Lục chột dạ, giọng này anh không thể nhầm, là Bạch Nhược Mai thật.
Anh chưa mất trí, anh biết dù mình có hoài nghi gì về quá khứ đi nữa nhưng chí ít Bạch Nhược
Mai bây giờ là hôn thê của mình.
Nếu để Bạch Nhược Mai thấy mình tìm Nhạc Yên Nhi, chỉ sợ không hay.
Lâm Đông Lục bối rối.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh. Khi nãy còn quả quyết như vậy, thế mà vừa nghe giọng Bạch Nhược
Mai đã lập tức cuống lên, cô thật sự coi thường người đàn ông này.
Nhạc Yên Nhi vươn tay định mở cửa.
Lâm Đông Lục túm lấy tay cô, sợ người ngoài nghe được, anh nói nhỏ:
  • Cô định làm gì?
  • Anh có tật giật mình nhưng tôi không thẹn với lương tâm, nếu anh thích chờ ở phòng đạo cụ
thì tùy anh, còn tôi phải đi rồi.
Nhạc Yên Nhi không muốn đứng cùng Lâm Đông Lục thêm một phút nào nữa.
Lâm Đông Lục thấy cô thực sự muốn ra ngoài, vội nắm lấy cổ tay cô.
- Cô không thẹn với lương tâm, còn phóng viên thì sao?
Câu hỏi của Lâm Đông Lục đã thành công khiến Nhạc Yên Nhi ngừng giãy giụa.
Anh ta lại nói:
- Hai chúng ta cùng rời khỏi căn phòng này, lại chạm mặt Bạch Nhược Mai, cô sợ phóng viên
thiếu đề tài cho ngày mai à? Thế thì được, văn hay chữ tốt là có thể áp đảo cả danh tiếng đoàn
phim rồi.
Nghe giọng điệu mỉa mai của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi càng giận mà không biết làm gì.
- Anh có tư cách gì chê cười tôi, chẳng lẽ không phải vì anh tự tiện tới đây nên mới gây ra phiền
phức sao?
Hôm nay cô bị thương, đang rất muốn nghỉ ngơi nhưng Lâm Đông Lục lại đột ngột xuất hiện,
nói với cô một tràng những lời khó hiểu thì thôi đi, vậy mà còn gặp cả Bạch Nhược Mai tới
thăm, thậm chí là lâm vào cục diện khó xử như bây giờ.
Sao lại có mùi ‘bắt gian tại giường’ thế này?
Tiếng bước chân dần gần lại.
Sắc mặt Nhạc Yên Nhi thay đổi.
 
Advertisement
  • Chương 173

Nhạc Yên Nhi cố gắng không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ nói một cách thản nhiên:

- Theo tôi biết thì hôm qua Bạch Nhược Mai và Lâm Đông Lục còn chưa đăng kí.

Bọn họ đi đăng kí vội vàng như vậy, có lẽ chính là nguyên nhân khiến Bạch Nhược Mai đồng ý ra mặt quay video này.

Cô biết Bạch Nhược Mai vẫn luôn muốn kết hôn với Lâm Đông Lục, chẳng qua Lâm Đông Lục không đồng ý mà thôi.

Lần này coi như Bạch Nhược Mai đã đạt được ước mơ rồi.

Danny đồng ý với cách giải thích này, xem như chuyện này đã được giải quyết thích đáng.

Anh liếc nhìn cánh tay của Nhạc Yên Nhi.

- Sao cô đi quay phim mà cứ đôi ba bữa bị thương một lần, người gì mà như tờ giấy thế? Nhạc Yên Nhi cười khổ:
  • Tôi cũng có muốn đâu, chắc là tại không hợp thủy thổ đấy.
  • Thôi, dù sao thì cô cũng sắp hết cảnh quay rồi, bao giờ quay xong bộ phim này thì nghỉ ngơi
một thời gian đi.

Trong tay tôi có mấy kịch bản không tệ lắm, để tôi đưa cho cô chọn lựa cho kĩ.

Oa, người đại diện chủ động cho cô nghỉ cơ đấy.

Nhạc Yên Nhi nhìn Danny, cảm động khôn xiết:
  • Nếu không phải biết anh là gay thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ là anh yêu thầm tôi mất.
  • Dẹp, tôi có mù đâu.

    Dù tôi có thích con gái thì cũng không ưa cái loại như cô.
Cái tính kiêu ngạo đặc thù bóng mén của Danny lại phát tác rồi.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì đã tới giờ tan tầm.

Danny hỏi:

- Giờ cô về đoàn phim hay là về nhà? Về nhà? Nghe câu hỏi của Danny, bàn tay của Nhạc Yên Nhi bất giác run lên một cái.

Danny không biết cô đã chuyển nhà, còn tưởng rằng cô vẫn ở ngôi nhà kia cùng Dư San San.

Nơi có thể gọi là nhà của cô bây giờ hình như chỉ có mỗi biệt thự Hoàng Đình.

Tuy cô ở đó chưa lâu lắm, thế nhưng ngày nào cũng vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa nó còn cho cô cảm giác thuộc về một nơi nào đó, cảm giác rất đỗi an toàn.

Nhưng bây giờ do đi vắng rồi, cô lấy danh nghĩa gì mà về nơi đó đây? Nhạc Yên Nhi suy nghĩ bao điều mà không thể nói cho Danny biết, đành phải nuốt hết vào lòng rồi mỉm cười nói:

- Tôi phải về đoàn phim, biết đâu có cảnh nào cần quay bổ sung thì sao.

Danny phẩy tay:

- Thế thì đi đi, đi đường cẩn thận nhé.

Diệp Hiểu Như ngồi bên ngoài chờ Nhạc Yên Nhi, thấy cô đi ra thì vội vàng đi theo.

Trên đường về, không khí quanh Nhạc Yên Nhi có vẻ trầm lắng.

Vốn dĩ tâm trạng Nhạc Yên Nhi phải rất tốt vì đã giải quyết xong chuyện, thế nhưng ban nãy Danny hỏi một câu làm cô nghĩ đến Dạ Đình Sâm, trong lòng lại bất giác không vui.

Đã bao nhiêu ngày nay rồi, thế mà cô không có chút tin tức gì về Dạ Đình Sâm cả.

Dù cô gọi cho quản gia Thẩm hay Trần Lạc, thì bọn họ đều đưa ra những lý do thoái thác qua loa có lệ, cho nên cô không gọi nữa.

Như là đang hờn dỗi, anh đã không nói cho tôi, vậy thì tôi sẽ không hỏi.

Thế nhưng nói trong lòng không hề lo lắng thì lại là nói dối.

Dạ Đình Sâm, rốt cuộc thì anh đang ở đâu? Xe đỗ ở cửa khách sạn, Nhạc Yên Nhi vừa mới bước xuống thì đã váng đầu hoa mắt, chân cẳng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

May mà có Diệp Hiểu Như nhanh tay đỡ được cô.

Diệp Hiểu Như chạm vào làn da trên cánh tay của Nhạc Yên Nhi thì hô lên thành tiếng:

- Yên Nhi, sao người em nóng thế này? Nóng à? Nhạc Yên Nhi hơi giật mình, Diệp Hiểu Như đã đưa tay sờ lên trán cô.

Khi mu bàn tay của Diệp Hiểu Như đặt lên trán mình, Nhạc Yên Nhi mới phát hiện ra nhiệt độ cơ thể mình cao hơn Diệp Hiểu Như một chút.

- Yên Nhi, em sốt rồi! Giọng điệu của Diệp Hiểu Như đầy vẻ khẳng định.

- Em hơi váng đầu.

Diệp Hiểu Như nói khẽ.

May mà dáng người của Nhạc Yên Nhi rất gầy nên Diệp Hiểu Như đỡ cô chẳng mất bao công sức.

Diệp Hiểu Như vòng tay cô qua cổ mình, rồi nửa ôm nửa dìu đưa cô về phòng.

Sau khi đỡ Nhạc Yên Nhi nằm lên giường, Diệp Hiểu Như lại vội vàng gọi cho khu nghỉ dưỡng xin họ cử bác sĩ tới.

Vì đã gần đến giờ tan tầm, lại thêm bác sĩ trực ban không phải là bác sĩ chủ trị cho Nhạc Yên Nhi trước kia, thế nên anh ta không thể kiểm tra chi tiết cho cô được.

Sau khi xem qua tình trạng của cô, anh ta kê một vài loại thuốc hạ nhiệt giảm sốt rồi dặn đợi đến ngày mai đi làm xem tình hình ra sao.

Diệp Hiểu Như nóng lòng như lửa đốt nhưng chẳng còn cách nào, chỉ đành tiễn bác sĩ ra về.

Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Hiểu Như lúc quay lại thì bị chọc cười:

- Chị nóng ruột thế làm gì, em ốm nhẹ thôi mà, mấy cái bệnh kiểu cảm sốt này ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.

- Nhẹ đâu mà nhẹ! Trên người em còn có vết thương kia kìa.

Nếu mà là vết thương ở tay nhiễm trùng thì sao hả? Diệp Hiểu Như càng nói càng sốt ruột hơn:
  • Không được, em đừng có ngăn chị, chị phải gọi xe cấp cứu.
  • Ấy đừng đừng, chị gọi cứu thương to chuyện mà em chỉ sốt nhẹ một tí thôi thì người ta cười
cho.

Người em em biết mà, có khi là hai ngày nay em hơi mệt thôi, không sao đâu, em uống thuốc xong ngủ một giấc là được.

Tuy bị ngăn không cho gọi 120, thế nhưng Diệp Hiểu Như vẫn không yên lòng.

- Không gọi cấp cứu thì thôi, đêm nay chị ngủ ở đây vậy.

Nếu đến đêm mà em khó chịu thì phải gọi chị đấy.

- Trong phòng có mỗi một cái giường, chị ngủ cùng em thì em sợ lây cho chị mất, mà ngủ sofa rồi chị cũng ốm ra đấy thì em áy náy chết.

Chị đừng hành mình thế, yên tâm đi, em không sao.

Nhạc Yên Nhi tươi cười an ủi cô.

- Nhưng mà… Diệp Hiểu Như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi ngắt lời:

- Thế này đi, chị nói tình trạng của em cho đạo diễn Lộ một tiếng, bảo sáng mai cố gắng đừng xếp cảnh cho em.

Nhạc Yên Nhi giao việc cho Diệp Hiểu Như thực ra là vì không muốn cô ở đây chăm sóc cho cô ấy, làm sao Diệp Hiểu Như có thể không hiểu được? Cô đành nói với vẻ miễn cưỡng:

- Thôi được rồi, chị đi trước vậy, em chăm sóc mình cho tốt, nếu có bất cứ vấn đề gì thì phải gọi ngay cho chị, đêm nay chị không tắt máy đâu.

- Vâng vâng vâng, chị yên tâm đi Diệp đại tiểu thư.

Tiễn Diệp Hiểu Như đi rồi, Nhạc Yên Nhi uống thuốc bác sĩ kê cho, đầu óc dần dần mê đi, mí mắt cũng ngày càng nặng.

Cô biết trong các loại thuốc hạ sốt đều có thành phần an thần, thế nên không gắng gượng chống đỡ mà đắp chăn vào rồi mặc cho mình thiếp đi.

Nhạc Yên Nhi mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy Dạ Đình Sâm đã lâu không gặp.

Dạ Đình Sâm trong giấc mộng của cô vẫn thế, vẫn lạnh lùng, tẻ nhạt, vẫn khí thế bức người, vẫn nhìn cô thờ ơ bằng đôi mắt phượng đen như hắc ngọc.

Nhạc Yên Nhi kích động đứng thẳng dậy:

- Dạ Đình Sâm, bao nhiêu ngày nay anh đã đi đâu? Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh đến mức không hề có chút tình cảm:

- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô? Nhạc Yên Nhi hơi khựng lại một chút, nét hưng phấn trên mặt cũng tan dần đi:

- Tôi… tôi là vợ anh mà.

Dạ Đình Sâm nhếch đôi môi mỏng, như thể vừa nghe thấy chuyện gì rất nực cười:

- Nhạc Yên Nhi, hết nửa năm rồi, hợp đồng của chúng ta đã kết thúc, cô vẫn còn nghĩ cô là vợ của tôi sao? Cái gì? Nửa năm rồi? Dạ Đình Sâm biến mất lâu như thế rồi ư? Nhạc Yên Nhi đứng đờ ra mà nhìn Dạ Đình Sâm với vẻ không dám tin tưởng.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn cô như nhìn một người xa lạ, và lời hắn nói ra cũng lạnh tựa mũi dao:

- Nhạc Yên Nhi, chúng ta nên li hôn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom