Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Hôm sau.
Như thường lệ, Bạch Nhược Mai dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó lấy báo giải trí của ngày hôm
nay ra khỏi hộp thư.
Cô ta đắc ý nghĩ việc mình tới thăm đoàn phim ngày hôm qua nếu không được lên trang nhất
cũng sẽ phải là trang hai.
Nhưng vừa mở báo ra, nụ cười của cô ta đã cứng lại.
Khi Lâm Đông Lục bước xuống cầu thang, anh ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Bạch Nhược Mai ngồi trước bàn ăn, không hề nhìn bữa sáng phong phú trên bàn mà nghiêm
túc xem tờ báo trong tay, tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt khiến anh không thấy rõ biểu
cảm.
Lâm Đông Lục cố gắng ra vẻ dịu dàng quan tâm như mọi ngày:
- Nhược Mai, em vất vả rồi, lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng nữa.
Nghe thấy giọng Lâm Đông Lục, Bạch Nhược Mai ngẩng đầu lên.
Trên mặt cô ta không còn vẻ dịu dàng nhu nhược thường ngày, ngược lại có vài phần lạnh lẽo.
- Đông Lục.
Bạch Nhược Mai lên tiếng, giọng rất nhẹ:
- Hôm qua anh đã đi đâu?
Bất ngờ nghe được câu hỏi như vậy, Lâm Đông Lục chột dạ nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng
bình tĩnh, anh ta cười xòa, ngồi xuống phía đối diện.
- Hôm qua anh tới công ty, chẳng phải em cũng biết sao?
Bạch Nhược Mai nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại mang nhiều ẩn ý.
- Hôm qua em đã muốn hỏi anh rồi, vì sao anh tới công ty mà lại về muộn hơn cả em?
Lâm Đông Lục bị hỏi trúng tim đen nên hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại:
- Công ty có nhiều việc rất bận, em cũng biết mà.
Thấy Lâm Đông Lục đến lúc này rồi mà vẫn lừa mình, dây cung cuối cùng trong lòng Bạch
Nhược Mai cũng đứt.
Nụ cười không còn nữa, cô ta ném tờ báo trong tay xuống.
- Trước đây em không hề biết rằng Nhạc Yên Nhi cũng là đồng nghiệp trong công ty anh đấy!
Đột nhiên nghe được tên Nhạc Yên Nhi từ miệng Bạch Nhược Mai, tim Lâm Đông Lục ngừng
một nhịp, cảm giác xấu bắt đầu dâng lên.
Anh vội vàng cầm báo lên, hầu như không cần giở, ngay trang đầu đã có đáp án.
[Buổi thăm trường quay bí ẩn! Chuyện không thể nói giữa vị hôn phu của Bạch Nhược Mai và
Nhạc Yên Nhi!]
Bên dưới là hai tấm ảnh HD đặt cạnh nhau.
Hai tấm hình lần lượt là ảnh Nhạc Yên Nhi và Lâm Đông Lục một trước một sau ra khỏi phòng
đạo cụ, trên ảnh còn có thời gian chụp cách nhau chưa tới năm phút, họ cùng đi ra từ một căn
phòng.
Tin tức này còn miêu tả kỹ càng buổi họp báo của White Lover hôm qua, người được đạo diễn
hết lời tán thưởng là Nhạc Yên Nhi lại không hề xuất hiện, mọi người vốn tưởng cô bị thương
phải nghỉ ngơi, chẳng ngờ ngay cả khi bị thương Nhạc Yên Nhi vẫn hẹn hò với Lâm Đông Lục,
sợ rằng quan hệ giữa hai người này không tầm thường. Khiến người ta ngạc nhiên hơn là hôm
qua Bạch Nhược Mai cũng tới đoàn phim, vậy mà Lâm Đông Lục không coi vị hôn thê của mình
ra gì, vẫn lén gặp riêng nữ diễn viên khác, chẳng biết liệu hôn nhân giữa hai người họ có bị ảnh
hưởng gì không.
Phía sau là một bức ảnh mà phóng viên đã chụp lại phòng đạo cụ sau khi hai người đã đi khỏi.
Trong phòng bày các loại đạo cụ, vô cùng lộn xộn và chật chội, chỉ có chỗ đặt chân mà thôi.
Một đôi trai xinh gái đẹp trong không gian tối tăm mập mờ đã làm những việc gì, chúng ta
không thể biết được.
Toàn bộ bài báo đều là những suy đoán ác ý mang tính định hướng người đọc, chỉ thiếu nước
nói Nhạc Yên Nhi chính là người thứ ba chen vào giữa Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai.
Liếc nhanh đến hết tin, Lâm Đông Lục ngẩng đầu nói với Bạch Nhược Mai:
- Nhược Mai, đây không phải sự thật, em phải tin anh.
Bạch Nhược Mai vô cùng oán hận nhưng bàn tay đang siết chặt dưới bàn, nỗi đau vì móng tay
đâm sâu vào lòng bàn tay đã nhắc nhở cô ta đừng sơ xuất.
Cô ta rũ mắt, buồn bã lắc đầu:
- Không phải em không tin anh, nhưng Đông Lục, chứng cứ trước mặt thế này rồi anh bảo em
phải tin thế nào? Anh bảo người nhà em phải tin thế nào? Anh bảo người nhà họ Lâm phải tin
thế nào?
Câu nói này của Bạch Nhược Mai đã nhắc Lâm Đông Lục nhớ tới nguyên nhân mình đính hôn
với cô ta.
Bạch Nhược Mai không chỉ là một ngôi sao, cô ta còn là tiểu thư của Tập đoàn Bách Thế, dù
không phải con gái duy nhất nhưng hai nhà bọn họ đủ tầm để làm thông gia với nhau.
Cũng vì thế nên nhà họ Lâm mới dốc sức thúc đẩy hôn sự giữa hai người.
Đầu óc bị Nhạc Yên Nhi làm mê hoặc của Lâm Đông Lục lập tức tỉnh táo trở lại.
Mình không thể mất đi Bạch Nhược Mai, ít nhất là bây giờ, khi mình vẫn chưa ngồi vững chiếc
ghế thừa kế của nhà họ Lâm. Tuyệt đối không thể!
Trong nháy mắt, Lâm Đông Lục đã nhanh chóng đưa ra phán đoán lợi ích.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta trở nên cực kỳ chân thành.
  • Nhược Mai, người anh yêu là em, anh chẳng có quan hệ gì với Nhạc Yên Nhi cả.
  • Vậy vì sao anh phải đến gặp cô ta?
Lâm Đông Lục tỏ vẻ rất căm phẫn:
- Em biết mà, lúc trước Nhạc Yên Nhi dây dưa với anh, sau khi cô ta kết hôn với Dạ Đình Sâm,
anh cho rằng cô ta sẽ bớt đi, thế nhưng chẳng ngờ hôm qua cô ta uy hiếp anh, nói nếu như anh
không tới gặp, cô ta sẽ công bố những tin tức bất lợi của em cho giới truyền thông. Anh biết
em rất yêu công việc này, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ việc cô ta bôi xấu thanh danh của
em được?
Ánh mắt Bạch Nhược Mai lóe lên trong tích tắc.
  • Vậy kết quả cô ta nói gì?
  • Người đàn bà như cô ta thì em còn lạ gì, cũng như một năm trước cô ta dây dưa với chúng ta
thôi, hôm qua cô ta lừa anh tới, nói là mong anh cho cô ta thêm một cơ hội.
Lâm Đông Lục nói dối mà không hề để lộ dấu hiệu nào trên mặt, còn làm bộ rất tức giận.
Đáng tiếc, Lâm Đông Lục chỉ là kẻ nghiệp dư, Bạch Nhược Mai mới là diễn viên chuyên nghiệp,
chút chột dạ của anh không thể thoát khỏi con mắt của cô ta.
Bạch Nhược Mai nhìn, lòng cười lạnh mỉa mai nhưng biểu lộ khuôn mặt lại hoàn toàn tương
phản.
Cô ta không nói gì cả mà chỉ yên lặng nghe Lâm Đông Lục giải thích, sau đó mắt cô ta đỏ lên,
nước mắt lã chã rơi xuống.
Lâm Đông Lục hoảng rồi, anh ta bật khỏi ghế, đi về phía bên kia bàn ăn, kéo Bạch Nhược Mai
vào lòng, xót xa nói:
- Nhược Mai… Nhược Mai đừng khóc, nếu em không tin thì anh còn giải thích được, chứ em vừa
khóc là trái tim anh đã tan nát rồi.
Bạch Nhược Mai lắc đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn:
  • Đông Lục, sao em luôn có cảm giác mình sắp mất anh rồi.
  • Sao lại thế được, em đừng nghĩ nhiều.
Bạch Nhược Mai run giọng, mang theo vẻ bất lực và đáng thương:
- Em cảm thấy mình không hiểu nổi anh nữa, anh không nói gì với em cả, em cũng chỉ như
người ngoài mà thôi.
Lâm Đông Lục đỡ vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta nghiêm túc nói:
- Vậy từ nay về sau, anh sẽ nói mọi thứ với em, được không?
 
Advertisement
  • Chương 175

Khi Nhạc Yên Nhi mở mắt ra lần nữa thì đã là chiều ngày hôm sau.

Ý thức của Nhạc Yên Nhi vẫn còn ở lại trong ánh lửa ngợp trời đêm qua, cho nên khi nhìn thấy trần nhà trắng toát lờ mờ trước mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là… Mình chết rồi à? Đây là Thiên Đường sao? Trần nhà trắng toát, tường vôi trắng toát, cực kì giống với Thiên Đường Cực Lạc được miêu tả trong Kinh Thánh.

Chưa để Nhạc Yên Nhi kịp phản ứng thì có người vot tới rồi bổ nhào lên người cô.

- Hu hu hu… Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi… Diệp Hiểu Như nước mắt ròng ròng.

Nhạc Yên Nhi vừa mới tỉnh, bộ não trì trệ còn chưa nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Nhìn thấy Diệp Hiểu Như, cô hỏi ngờ nghệch:

- Hiểu Như, sao chị cũng chết rồi? Diệp Hiểu Như bị câu nói của Nhạc Yên Nhi làm cho đớ ra, nước mắt đọng trên mi muốn rơi mà không rơi được.

Cô chớp mắt mấy cái, như thể còn chưa hiểu mình đang nói gì.

- Con nhóc thối này, ngốc chết đi được, cô có chết đâu! Giọng nói lanh lảnh vang lên, Nhạc Yên Nhi quay sang nhìn thì thấy Danny ngồi ở bên cạnh.

Cô không chết… cô không chết?! Không thể nào, đám cháy lớn như thế mà cô vẫn sống được sao?

- Em… Nhạc Yên Nhi há miệng định nói chuyện thì mới phát hiện ra cổ họng mình khô khốc, muốn nói một chữ cũng khó khăn.

Danny vươn tay ra trước mặt cô rồi giận dữ bảo:

- Hôm qua cô bị khói xông lâu quá, khản hết cổ rồi, uống nước đi! Không có quan tâm, chỉ có trách cứ, thế nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rằng đây chính là cách Danny quan tâm người khác.

Cách an ủi này còn làm cô cảm động hơn bất cứ câu an ủi dịu dàng nào.

Nhìn Danny và Diệp Hiểu Như quan tâm mình như vậy, Nhạc Yên Nhi đỏ hoe vành mắt.

Cô nhận cốc nước trong tay Danny, rồi cúi đầu xuống nương theo động tác uống nước để che giấu xúc động muốn rơi lệ của mình.

Cô không chết, cô còn sống khỏe mạnh, bên cạnh là những người bạn hết lòng quan tâm đến cô, thật sự là… tốt quá.

Uống xong cốc nước thì cổ họng của Nhạc Yên Nhi cũng dễ chịu hơn, cảm giác bỏng rát cũng dần dần tiêu tán.

Cô trả chiếc cốc cho Danny, Danny hỏi:

- Uống nữa không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu, rồi như nhớ tới điều gì, cô hỏi:

- Tôi được cứu thế nào vậy? Nhạc Yên Nhi đoán có lẽ là cảnh sát cứu hỏa đã chạy tới kịp thời.

Lúc đó cô nghe thấy tiếng cưa điện cưa cửa sổ, chắc cũng là cảnh sát cứu hỏa xông vào cứu cô.

Còn bóng người lờ mờ kia… Nhạc Yên Nhi cho rằng đó là ảo giác mà mình nhìn thấy trước khi chết.

Không ngờ cô vừa hỏi thì vẻ mặt của Danny và Diệp Hiểu Như đều trở nên kì lạ.

Diệp Hiểu Như hỏi một cách dè dặt:

- Yên Nhi, em cũng thật là, sao lại gạt bọn chị lâu như thế chứ? Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:

- Gạt gì hai người cơ? Sắc mặt của Danny khó coi vô cùng.

Anh dằn chiếc cốc xuống bàn kêu “cạch”

một tiếng.

- Cô vẫn còn định giấu tiếp hay sao? Hả Dạ, phu, nhân! Nhạc Yên Nhi cảm thấy đầu mình nổ đùng một tiếng, máu dồn lên não, không thể nào đáp lại lời Danny trong thời gian ngắn được.

Danny gọi cô là… Dạ phu nhân? Danny biết chuyện cô kết hôn với Dạ Đình Sâm rồi? Làm sao mà anh ta biết được? Cô nhớ tới kí ức trước khi mình lịm đi, chẳng lẽ đó không phải ảo giác của cô, mà là… Vì suy nghĩ này, trái tim vốn đang bình tĩnh của Nhạc Yên Nhi bỗng đập mạnh điên cuồng.

Cô vừa mở miệng định hỏi, thì cửa phòng bệnh bỗng được mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông vẻ ngoài sáng sủa mặc Âu phục đen.

Nhạc Yên Nhi vừa thấy hơi thất vọng thì lại thấy người đàn ông ấy né sang một bên sau khi mở cửa.

Nhìn thấy người đứng phía sau anh trai sáng sủa ban nãy, Nhạc Yên Nhi che kín miệng mình, kinh ngạc vô cùng.

Người ấy mặc Âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, thân hình cao lớn hiên ngang, đôi mắt phượng hơi nheo lại, chỉ khi đảo mắt mới lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

Ngoại trừ Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi chưa từng gặp bất kì ai mang khí thế bễ nghễ thiên hạ như thế, xa cách ngàn dặm đến thế.

Danny và Diệp Hiểu Như nhìn thấy Dạ Đình Sâm thì cũng cả kinh.

Họ không còn giữ được thái độ tùy ý khi nói chuyện với Nhạc Yên Nhi nữa, mà chào hỏi với vẻ cực kì nghiêm túc:

- Chào Dạ thiếu.

Dạ Đình Sâm đáp một tiếng hờ hững, nhưng căn bản không hề nhìn hai người họ.

Đôi mắt lạnh lùng như hắc ngọc của hắn chỉ nhìn đăm đăm vào Nhạc Yên Nhi.

Nghiêm lão ở phía sau Dạ Đình Sâm đã quá quen với tác phong của thiếu gia nhà mình, bèn nói với Danny và Diệp Hiểu Như bị phớt lờ:

- Mời hai vị dời bước ra bên ngoài một lúc, tôi có vài việc muốn nói với hai vị.

Diệp Hiểu Như và Danny gật đầu rồi đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa, Danny còn nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nghiêm lão đưa những người ngoài đi hết, trong phòng VIP rộng rãi chỉ còn lại hai người Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm.

- Dạ Đình Sâm… Giọng nói của Nhạc Yên Nhi nhẹ bẫng như đang nỉ non, còn mang theo chút khó tin.

Nỗi xót xa lóe lên rất vội trong đáy mắt của Dạ Đình Sâm, hắn biết mình biến mất một thời gian đã làm cho cô sợ hãi rồi.

Hắn bước lên hai bước, đứng trước giường cô, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi đáp:

- Tôi đây.

Hai dòng nước mắt trong suốt trào ra, chảy ròng ròng theo gò má trắng tái của Nhạc Yên Nhi.

Hắn về rồi, hắn biến mất bất ngờ, rồi lại trở về mà không hề báo trước.

Nếu kí ức của cô tối qua không sai, thì hắn lại cứu cô thêm một lần nữa.

Nhìn thấy cô rơi lệ, Dạ Đình Sâm đau lòng ôm chặt lấy cô.

- Ngoan nào, đừng khóc, tôi về rồi.

Không một ai thấu hiểu tâm trạng hắn khi nhìn thấy cô nhắm mắt tuyệt vọng trong biển lửa.

Suýt nữa thì hắn đã mất cô rồi.

Nếu không phải cô gọi cuộc điện thoại kia.

Nếu không phải hắn thấy cô im lặng mà lòng sinh nghi vấn.

Nếu không phải hắn nổi hứng ngồi máy bay trực thăng đi tới đoàn phim của cô, muốn nhìn thấy cô một chút… Thì hắn không dám tưởng tượng rằng chuyện gì sẽ xảy ra.

Cảm giác đau lòng và hối hận trào lên trong lòng Dạ Đình Sâm, hắn tự trách mình không chăm sóc tốt cho cô, về sau, hắn nhất định sẽ không để chuyện như thế xảy ra thêm một lần nào nữa.

Thế nhưng trong thời khắc gặp lại sau thời gian dài xa cách, Nhạc Yên Nhi lại đẩy Dạ Đình Sâm ra, từ từ nhưng quyết liệt.

Cô rời khỏi vòng tay hắn.

- Anh đừng chạm vào tôi.

Cô lên tiếng, giọng như băng lạnh.

Dạ Đình Sâm hơi cau đôi mày kiếm.

Hắn có thể hiểu được nỗi tức giận của cô, bởi vì hắn biến mất lâu như thế mà chẳng nói với cô một lời.

Tuy nhiên hiểu thì hiểu, nhưng bị người con gái mình yêu đối xử lạnh nhạt thế này thì vẫn chẳng dễ chịu gì.

- Yên Nhi, đừng giận.

Dạ thiếu đáng thương chưa yêu ai bao giờ, cũng không biết dỗ dành người khác.

Lúc này hắn chỉ có thể thốt ra một câu như thế mà thôi.

Quả nhiên, câu nói này làm cho Nhạc Yên Nhi càng giận hơn.

Lửa giận mà cô đang nén xuống chợt bùng lên dữ dội:

- Dạ Đình Sâm! Đủ rồi! Anh thích xuất hiện thì xuất hiện, thích biến mất thì biến mất, thích phong tỏa tin tức thì phong tỏa! Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Anh có tôn trọng tôi chút nào không?!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom