• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Thấy nước mắt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm đau lòng.
Chẳng qua hắn luôn lạnh lùng, cũng không biết cách an ủi người khác, trong tình huống thế
này hắn lại càng chẳng biết dỗ dành cô thế nào, chỉ đành để cô khóc cho thỏa.
Những gì hắn có thể cho cô chỉ là một câu hứa hẹn:
- Yên tâm, có tôi ở đây rồi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, không
có ai có thể bắt nạt được cô.
Câu này không chỉ nói cho Nhạc Yên Nhi nghe mà còn là để khuyên răn chính bản thân hắn.
Nếu như ngay cả người con gái của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy thì hắn có quyền thế
ngập trời cũng đâu có ý nghĩa gì.
Nhạc Yên Nhi khóc thật lâu, cuối cùng cũng dần ngưng.
Dạ Đình Sâm khẽ hỏi:
- Khá hơn chút nào chưa?
Nghe thấy giọng nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng tỉnh táo hơn, lúc này cô mới nhận ra
mình đang rúc vào ngực hắn, cô lập tức đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy.
- Tôi… tôi không sao cả.
Trời ạ, mình đã làm gì thế này, vì quá sợ hãi nên đã khóc trong lòng Dạ Đình Sâm.
Cũng may Dạ Đình Sâm không thích con gái, chứ không hắn lại cho là mình cố ý ôm ấp yêu
thương hắn cũng nên.
Dạ Đình Sâm thấy cô vẫn khách khí với mình thì trong mắt lộ vẻ mất mát, nhưng trong lòng hắn
cũng biết chuyện này phải từ từ, không thể vội vàng.
Dạ Đình Sâm không muốn nhắc lại chuyện khi nãy, hắn chuyển chủ đề, bắt đầu nói vào việc
chính:
- Phiên đấu giá sắp bắt đầu rồi, nếu cô vẫn không thoải mái thì tôi có thể về biệt thự cùng cô
trước, còn về chiếc vòng cổ, tôi có thể thông báo với ông Baker, chờ tới khi hội đấu giá kết thúc,
dù là giá cuối cùng cao đến đâu, tôi cũng sẽ mua lại với giá cao hơn 10%, sau đó để họ mang
về.
Vừa nhắc tới vòng cổ, Nhạc Yên Nhi lập tức nghiêm túc hẳn lên, cô cố gắng bỏ qua cảm xúc yếu
mềm và mất mát khi nãy, trở về với vẻ kiên nghị và quật cường thường ngày.
- Không, nhất định tôi phải tự tay cầm được sợi dây chuyền kia mới yên tâm được.
Bạch Nhược Mai làm thế nào để có sợi dây chuyền kia, tại sao lại quyên góp nó, những hành vi
kỳ quái của Lâm Đông Lục gần đây là vì sao. Từng nghi vấn, từng câu hỏi cứ luẩn quẩn trong
lòng cô, mà tất cả đều liên quan mật thiết tới di vật của mẹ cô.
Nếu không thể làm rõ những vấn đề này, tự tay cầm lấy Biển Sao, vậy thì cô không thể yên lòng.
Đó là lý do cô đồng ý ký hợp đồng với Dạ Đình Sâm, bởi lẽ sợi dây chuyền này vô cùng quan
trọng với cô.
Dạ Đình Sâm thấy đôi mắt hạnh của Nhạc Yên Nhi đã một lần nữa sáng lên, hắn biết rằng cô đã
quyết tâm.
Khẽ gật đầu, hắn nói:
- Được, bốn mươi phút nữa sẽ bắt đầu phiên đấu giá.
Nhạc Yên Nhi đứng lên, sửa sang lại váy áo:
- Vậy chúng ta cùng ra ngoài thôi.
Dạ Đình Sâm nhướn mày, đôi mắt phượng có vẻ trêu chọc:
- Cô chắc chắn sẽ ra ngoài như thế này chứ?
Ban đầu, Nhạc Yên Nhi không hiểu ý Dạ Đình Sâm, ngay sau đó cô nhớ tới mình vừa mới quần
nhau với Ngô Năng, cuối cùng còn khóc rất lâu, chỉ sợ tóc và lớp trang điểm đã không ra gì nữa
rồi.
Cô vội vàng lấy gương nhỏ trong túi xách ra.
Quả nhiên mái tóc dài vốn buộc một nửa giờ đã rối tung, lớp trang điểm cẩn thận đã bị nước
mắt làm nhòe, cũng may chuyên viên trang điểm dùng những đồ tốt nhất nên vẫn có hiệu quả
chống nước cơ bản, cô không biến thành gấu trúc.
Nhưng nhớ tới mình đã tựa trong lòng Dạ Đình Sâm rất lâu với bộ dáng thế này, Nhạc Yên Nhi
cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để nhìn hắn nữa.
Nhạc Yên Nhi che mặt, có chút lúng túng:
- Anh đi trước đi, tôi trang điểm lại rồi đến tìm anh.
Dạ Đình Sâm bị cô chọc cười, đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên một độ cong mê người, cuối
cùng cũng tốt bụng không trêu cô nữa, nói:
- Tôi đã bảo với ông Baker mượn chuyên viên trang điểm tốt nhất ở đây tới rồi, người ta đang
chờ bên ngoài, lát nữa để họ giúp cô trang điểm lại là được.
Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi giật mình mở to mắt, quên cả việc che mặt, bàn tay cô dần hạ
xuống.
Dạ Đình Sâm thật sự quá cẩn thận, khi nãy cô vẫn cứ ngây ngốc khóc, không hề để ý tới việc
hắn đã liên hệ với ông Baker thế nào.
Những chuyện người bình thường không để ý Dạ Đình Sâm đều nghĩ tới, mà còn giải quyết ổn
thỏa giúp cô nữa.
Tâm tình Nhạc Yên Nhi có điểm phức tạp, cô nhìn Dạ Đình Sâm, nói một câu từ tận đáy lòng:
  • Dạ Đình Sâm, cảm ơn anh.
  • Tôi đã nói rồi mà, không cần phải nói cảm ơn với tôi.
Dạ Đình Sâm nhìn vào mắt Nhạc Yên Nhi, đôi mắt hắn sâu thẳm, có khả năng nhìn thấu lòng
người.
Bị đôi mắt đó nhìn, Nhạc Yên Nhi có chút hoảng hốt.
Cũng may Dạ Đình Sâm không nhìn cô quá lâu, dường như nhận ra cô không được tự nhiên,
hắn mau chóng rời ánh mắt đi, đứng lên sửa sang lại những nếp gấp trên áo vest.
- Tôi cũng phải thay bộ đồ khác, lát nữa trang điểm xong thì đừng tự ra ngoài, cứ chờ tôi tới
đón cô.
Nhạc Yên Nhi mau chóng nhìn sang, thấy trên áo Dạ Đình Sâm có một vệt nước lớn, biết mình
là kẻ gây tội khiến hắn phải đi thay quần áo, cô chột dạ cúi đầu.
- Được, tôi biết rồi.
Vì cảm kích và chột dạ, Nhạc Yên Nhi cực kỳ dịu dàng và ôn hòa, Dạ Đình Sâm lại cười, hắn
vươn bàn tay to, xoa đầu cô:
- Ngoan.
Hệt như đang vuốt ve thú cưng vậy.
Nhạc Yên Nhi oán thầm nhưng không để lộ ra mặt, cô nhìn Dạ Đình Sâm ra ngoài.
Dạ Đình Sâm ra khỏi phòng nghỉ, Nghiêm lão vốn đứng chờ lập tức tiến tới.
- Thiếu gia.
Dạ Đình Sâm không dừng bước, vừa đi vừa nói:
- Giải quyết xong chưa?
Nghiêm lão theo sát Dạ Đình Sâm, kính cẩn đáp:
- Vâng, dựa theo dặn dò của ngài, đã xử lý xong rồi ạ.
Dạ Đình Sâm "Ừ" một tiếng rồi không nói nữa.
Nghiêm lão lại không nhịn được, do dự một lát rồi cất lời:
- Thiếu gia, Ngô Năng bị thương nặng như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện lần này,
chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Thương mại quốc tế An Bình rồi.
Thương mại quốc tế An Bình là công ty môi giới thương mại quốc tế lớn nhất thành phố A, bình
thường có rất nhiều hạng mục hợp tác với LN, bây giờ là thời điểm tranh đấu gay gắt trong nội
bộ nhà họ Dạ, lúc này trở mặt với họ hoàn toàn không phải một hành động sáng suốt.
Những chuyện này Nghiêm lão nghĩ được, đương nhiên Dạ Đình Sâm cũng thế, cho nên không
cần ông lên tiếng nhắc nhở.
Nghiêm lão chỉ có thể lòng vòng nói:
  • Lần này không giống với phong cách làm việc của ngài.
  • Nghiêm lão, nhiều năm trước ông từng nói tôi mặt nào cũng tốt, chỉ là thiếu tình cảm.
Nghiêm lão nghe thế thì giật mình, lập tức nhớ lại, quả thật mình đã nói thế, chẳng qua đây là
chuyện của mười mấy năm trước rồi.
Khi đó, đối với Dạ Đình Sâm, ông vẫn có thể coi là trưởng bối của hắn, vậy nên mới có tư cách
cậy già mà nói những lời này, nhưng bây giờ hắn là người thừa kế cao quý của nhà họ Dạ, ông
không còn tư cách để nhận xét hắn nữa.
Nghiêm lão không hiểu Dạ Đình Sâm nhắc tới chuyện này với mục đích gì, ông chỉ có thể càng
thêm cung kính đáp lại:
- Trí nhớ của ngài vẫn luôn tốt như vậy.
Dạ Đình Sâm vẫn như bình thường, đôi mắt nhìn thẳng, thế nhưng trong mắt hắn có thứ gì đó
đang cuộn trào.
- Vậy bây giờ tôi có thể nói với ông rằng tôi đã có thể bù đắp được khoảng trống tình cảm kia.
Là Nhạc Yên Nhi đã bù đắp khoảng trống của hắn.
Cho nên với chuyện của cô, hắn không thể duy trì sự tỉnh táo và trấn định thông thường, không
thể tính toán được mất.
Nghe vậy, Nghiêm lão giật mình, vội khom lưng:
  • Là tôi đã quá phận.
  • Đi thôi
 
Advertisement
  • Chương 139

Nhạc Yên Nhi đau đến hít sâu, trong tích tắc, trán cô đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Bây giờ cô thực sự nghĩ rằng cột sống của mình gần như đã bị Lâm Đông Lục làm gãy.

Nhưng cô cắn răng cố nhịn, ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng quát:

- Cút ngay! Anh có tư cách gì để đối xử với tôi như thế? Những lời này tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi, vì sao anh còn không chịu buông tha cho tôi?

- Buông tha cho cô? Cô chưa bao giờ buông tha tôi, vì sao tôi phải buông tha cho cô?! Lâm Đông Lục gào thét, trán nổi gân xanh, anh ta lúc này đã mất đi lý trí.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh.

Lâm Đông Lục thế này là một Lâm Đông Lục cô chưa bao giờ biết.

Mặc dù lần trước ở quán cafe thái độ của Lâm Đông Lục cũng rất hung dữ, thế nhưng không điên cuồng như bây giờ.

Hiện giờ anh ta hệt như phát điên, Nhạc Yên Nhi thực sự sợ hãi.

Đôi tay của Lâm Đông Lục ghì chặt lấy vai Nhạc Yên Nhi, lực ghì rất mạnh, gần như bóp nát vai cô, hệt như hai người họ có thâm cừu đại hận vậy.

Nhạc Yên Nhi sợ rồi, nếu Lâm Đông Lục còn lý trí thì dù anh không nhớ rõ cô nhưng ít ra anh cũng sẽ nghe lời cô nói.

Nhưng Nhạc Yên Nhi cảm thấy dù cô có nói gì đi nữa, Lâm Đông Lục lúc này cũng sẽ không nghe vào.

Cô liều mạng giằng co, chỉ muốn thoát khỏi đôi tay đang ghì lấy mình:

- Anh điên rồi! Mau buông tôi ra.

Lâm Đông Lục làm ngơ, lực giãy giụa của cô chẳng ảnh hưởng gì, anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chặp.

Trong đôi mắt đen kia đã không thể thấy ánh sáng và sự dịu dàng của ngày xưa, giờ tất cả đều là oán độc lan tràn như cỏ dại.

Mặc kệ Nhạc Yên Nhi nói gì, Lâm Đông Lục đều như không nghe thấy, anh ta đắm chìm trong thế giới riêng của mình, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà đột nhiên từ từ nâng một tay lên, sát lại gần cổ của Nhạc Yên Nhi.

Bàn tay anh ta vuốt ve da thịt non mịn trên cổ cô, cảm nhận nhịp đập của mạch máu.

Nhạc Yên Nhi thấy nơi yếu hại bị người khác giữ lấy, cô hoảng hốt không biết cuối cùng Lâm Đông Lục muốn làm gì, nhưng mỗi một hành động của anh ta đều không giống người bình thường.

- Lâm Đông Lục! Anh đang làm gì thế? Thả tôi ra! Nhưng mặc kệ cô có giãy giụa thế nào, lực tay của Lâm Đông Lục chỉ có mỗi lúc một tăng, từ từ siết chặt.

Nhạc Yên Nhi nhìn thấy tơ máu điên cuồng trong mắt anh ta, dường như có cả sát ý.

- Cứu...

cứu với...

Nghe thấy giọng nói cô, bàn tay to lớn của Lâm Đông Lục lại càng siết nhanh hơn.

Sức mạnh mỗi lúc một tăng trên cần cổ yếu ớt của Nhạc Yên Nhi khiến cô cảm thấy ngạt thở, muốn thốt lên một tiếng cũng vô cùng gian nan.

Trong mắt Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi thấy một thứ cảm xúc gọi là "cùng chết".

Não dần thiếu dưỡng khí, mắt Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một hoa hơn, tiếp đó là ù tai, mí mắt cô đã không thể khống chế được, dần dần sụp xuống.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình sắp chết thật rồi.

Cô muốn nói gì đó nhưng vì không thở nổi, những âm thanh cô có thể phát ra chỉ là "Hự" và "Khục" mà thôi.

Cô không ngừng giãy giụa nhưng một chút lực yếu ớt ấy với Lâm Đông Lục đang điên cuồng thì chẳng thấm vào đâu.

Một giọt nước mắt vô thức trượt xuống từ khóe mắt Nhạc Yên Nhi, bỗng nhiên, cô cam chịu.

Thế cũng được, dù sao mẹ còn đang chờ mình trên trời.

Rầm! Ngay lúc này, cửa kho hàng bị đá văng ra, vì lực va đập mạnh, cánh cửa đập vào tường rồi bật lại.

Nhạc Yên Nhi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy một bóng người lao đến với tốc độ cực nhanh, đấm Lâm Đông Lục một cái làm anh ta ngã lăn xuống đất.

Mất đi điểm tựa, Nhạc Yên Nhi xuội lơ, trượt theo kệ hàng kim loại ngã xuống, cô quỳ gối trên mặt đất thở hổn hển, cảm nhận không khí vất vả mới có được.

Sau khi bình ổn lại nhịp thở, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu, nhìn người vừa tới.

Người đàn ông cao lớn đang từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen thờ ơ bây giờ là tức giận ngập trời chưa bao giờ xuất hiện.

Dù Dạ Đình Sâm luôn không nhiều cảm xúc, nhưng khi đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn luôn cố gắng để bản thân dịu dàng hơn, không khiến cô cảm thấy áp lực.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt này nhìn Nhạc Yên Nhi.

Cô cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi lại dâng lên trong lòng.

Dạ Đình Sâm nổi giận? Nhận ra điều này, cô há miệng định nói gì đó để giải thích.

Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm không có lòng dạ nghe cô nói, hắn vươn tay kéo cô dậy, ôm cô vào lòng rồi đi ra phía ngoài nhà kho.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua Lâm Đông Lục.

Một đấm khi nãy của Dạ Đình Sâm nện lên đầu Lâm Đông Lục không nhẹ, hiện giờ anh ta đang nằm sấp dưới đất, không còn sức sống, tóc đen che khuất đôi mắt, chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt lúc này ra sao.

Thấy thế, Nhạc Yên Nhi ma xui quỷ khiến rút tay lại, dừng bước.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm hờ hững nhìn cô.

Vẻ mặt Nhạc Yên Nhi không được tự nhiên lắm, thế nhưng cô vẫn lấy dũng khí lên tiếng:

- Chờ chút đã, tôi xem Lâm Đông Lục thế nào.

Nghe vậy, đôi mắt của Dạ Đình Sâm nheo lại, cảm xúc cuộn trào trong con ngươi đen, hệt như những thanh đao bằng băng đang lăng trì Nhạc Yên Nhi.

Cô rất sợ, nhưng cố kìm lại sự sợ hãi đó, không lùi bước.

- Nhạc Yên Nhi, cô biết mình đang làm gì không? Nghe câu hỏi lạnh lùng của hắn, Nhạc yên Nhi chột dạ.

Nói cũng lạ, rõ ràng giữa cô và Lâm Đông Lục không có chuyện gì, thế nhưng bị ánh mắt sáng rực của Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm, cô cảm thấy như đang bị bắt gian tại giường vậy.

Nhưng dù Dạ Đình Sâm vô cùng đáng sợ, cô cũng nhất định phải làm điều đó.

Cô thực sự không thể bỏ mặc Lâm Đông Lục ở đây một mình.

Hành vi vừa rồi của Lâm Đông Lục đã không thể giải thích là nhất thời xúc động nữa, rõ ràng đây là một loại bệnh trạng, sự liều lĩnh điên cuồng khiến người ta sợ hãi.

Cô nghi ngờ rằng tất cả những chuyện này đều liên quan tới việc mất trí nhớ của anh, rốt cuộc một năm trước đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến anh hoàn toàn quên cô, thậm chí tính tình thay đổi đến thế.

- Dạ Đình Sâm, tôi biết mình đang làm gì, xin lỗi anh, anh chờ tôi vài phút được không, cho tôi chút thời gian để giải quyết chuyện này.

Cô nhìn Dạ Đình Sâm, trong mắt là vẻ cầu khẩn.

Dạ Đình Sâm nhìn xoáy vào cô, không nói một lời, vào lúc Nhạc Yên Nhi cho rằng sẽ bị từ chối thì hắn lại xoay người bước đi.

Nhạc Yên Nhi biết Dạ Đình Sâm thật sự nổi giận, nhưng việc cấp bách bây giờ là xử lý chuyện của Lâm Đông Lục, còn Dạ Đình Sâm cô đành chờ lát nữa xin lỗi hắn vậy.

Nhạc Yên Nhi cắn môi, quay người đi tới chỗ Lâm Đông Lục, sau đó ngồi xổm xuống.

Khoảng cách rất gần, Nhạc Yên Nhi nhìn thấy đôi mắt bị che dưới tóc mái của Lâm Đông Lục, điên cuồng và dữ tợn khi nãy không còn nữa, bây giờ chỉ còn vẻ mông lung.

- Lâm Đông Lục, anh không sao chứ? Nhạc Yên Nhi cảm thấy anh ta có chút đáng thương, mờ mịt và bất lực y hệt một đứa trẻ.

Chợt nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi, người Lâm Đông Lục nhúc nhích, như bừng tỉnh lại, anh run rẩy nâng bàn tay vừa bóp cổ cô lên ngang mặt, trong mắt đều là bàng hoàng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom