Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chuyên viên trang điểm của Baker vô cùng chuyên nghiệp, chỉ mất hai mươi phút đã giúp Nhạc
Yên Nhi trang điểm và sửa lại tóc xong xuôi.
Dạ Đình Sâm không để Nhạc Yên Nhi tới sàn đấu giá một mình mà đích thân tới phòng nghỉ
đón cô.
Trước khi ra ngoài, Dạ Đình Sâm nhìn sâu vào mắt Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói:
- Cô đã nghĩ kỹ chưa, nếu như không muốn nhìn thấy những người kia, cô có thể về cùng tôi.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm lòng, cô biết Dạ Đình Sâm lo lắng mình gặp lại những người qua
đường thờ ơ lạnh nhạt kia, sau đó tâm trạng sẽ không tốt.
Nhưng cô cũng biết có những việc bản thân mình phải tự đối mặt.
Cho nên cô ngửa đầu lên, mỉm cười, khuôn mặt lại xuất hiện vẻ kiên cường quen thuộc:
- Tôi không sao, những người kia sẽ không làm tôi bị ảnh hưởng, chúng ta đi thôi.
Dạ Đình Sâm không khuyên nữa, điều hắn muốn làm không phải là để Nhạc Yên Nhi né tránh
mọi nguy hiểm mà là khi cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ cô.
Nhạc Yên Nhi khoác tay Dạ Đình Sâm, hai người sóng vai bước vào đại sảnh của hội đấu giá.
Hội quán của Baker là hội quán thương mại cao cấp nhất thành phố A, mức độ xa xỉ có thể thấy
từ đại sảnh dưới lầu, hành lang và những chi tiết trang trí.
Bên trong hội quán, nơi quan trọng nhất là phòng đấu giá, Baker đã đổ ra rất nhiều tâm huyết
và tài chính nên đây có thể coi như địa điểm tốt nhất toàn quốc, không hề có sự ồn ào náo loạn
của những hội đấu giá thông thường, ở đây có sân khấu lớn với sức chứa một ngàn người, vậy
nhưng luôn được duy trì trong tình trạng trật tự và ổn định.
Trước mỗi bàn có một màn hình LCD cỡ nhỏ, giúp cho tất cả khách khứa có thể quan sát vật
phẩm kỹ hơn, sau đó ra giá kịp thời.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi tham dự sự kiện thế này, cô khá tò mò quan sát xung quanh.
Dạ Đình Sâm luôn kiệm lời nhưng lại cực kỳ kiên nhẫn với Nhạc Yên Nhi, hắn tỉ mỉ giảng giải
cho cô quá trình đấu giá và cách dùng màn hình LCD.
Hội đấu giá rất nhanh được bắt đầu.
Baker là người chủ trì hội đấu giá lần này, ông lên sân khấu, giao lưu ngắn gọn một lát:
- Vô cùng cảm ơn các vị đã tới dinh thự Baker để tham gia hội đấu giá lần này. Những món
hàng triển lãm trong hội đấu giá này đa phần được các vị thương gia có tiếng quyên tặng, một
số là đồ sưu tầm của bản thân tôi, lần này lấy chúng ra đấu giá với mục đích quyên góp tài
chính cho trẻ em bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Vậy nên các vị tới tham gia hội đấu giá lần này
không chỉ mua được vật phẩm yêu thích mà còn là một dịp làm từ thiện đáng quý, tôi xin thay
mặt cho những trẻ em được cứu trợ nói lời cảm ơn với các vị.
Ông Baker dù gì cũng là người Anh nên tiếng Trung không lưu loát, tuy nhiên sau khi ông nói
xong, mọi người bên dưới cũng vỗ tay không dứt.
Nhạc Yên Nhi rất xúc động, nói:
- Không ngờ ông Baker lại tốt bụng như vậy.
Dạ Đình Sâm nhìn cô, khẽ cười:
- Vậy thì cô nhầm rồi.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc:
  • Sao cơ?
  • Trong giới kinh doanh này, cho đến bây giờ chưa bao giờ tồn tại thiện hay ác tuyệt đối, chỉ có
lợi ích là tuyệt đối mà thôi. Với ông Baker và tất cả mọi người ở đây mà nói, họ không quan tâm
tới những đứa trẻ kia, họ chỉ quan tâm tới việc mình trả giá bao nhiêu thì thể hiện được tài lực
của bản thân với bên hợp tác để về sau đạt được càng nhiều giao dịch, hoặc quyên tặng bao
nhiêu thì về sau có thể xin chính phủ giảm thuế, gia tăng lợi nhuận của công ty.
Dạ Đình Sâm là người trời sinh để tung hoành trong thương trường, nói tới chuyện của giới
kinh doanh, quả thực hắn mang theo thần thái khác biệt.
- Vậy ý anh là cho dù những người quyên tặng vật phẩm cũng không hoàn toàn lương thiện?
Dạ Đình Sâm khẽ gật đầu, trong thương giới từ xưa tới nay đều là trong lòng có quỷ, nếu bàn
về chuyện thiện lương thì trong cả hội trường này, chỉ có Nhạc Yên Nhi là người lương thiện
nhất, ngây thơ nhất.
- Phía sau mỗi món đồ quyên tặng đều bao hàm những giao dịch và lợi ích phức tạp, không có
món nào được tặng bởi lòng tốt đơn thuần cả.
Nhạc Yên Nhi mím môi.
Cô vốn nghĩ dù sao đây cũng là một hội đấu giá từ thiện, có lẽ Lâm Đông Lục có nỗi khổ riêng
nên mới quyên góp chiếc vòng kia, dù gì cũng là làm việc thiện.
Bây giờ xem ra chỉ cô không biết những gút mắc lợi ích ẩn giấu phía sau mà thôi.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên nhanh chóng lên sàn, đó là một chiếc cài áo.
Đây là món đồ sưu tầm của ông Baker, theo lời giới thiệu thì nó từng được Công nương Diana
đeo, đã có từ lâu đời.
Giá khởi điểm là năm mươi vạn, mỗi lần tăng giá mười vạn, vì là món đồ đấu giá đầu tiên nên
mọi người đều nể mặt Baker, ra giá rất náo nhiệt.
Nhạc Yên Nhi không có lòng dạ để ý tới những món khác, cô chỉ chờ đợi đến khi Biển Sao được
đấu giá, căn bản không hề chú ý xung quanh, cô chỉ nhìn những con số không ngừng tăng lên
trên màn hình LCD rồi ngẩn người.
- Thấy thế nào?
Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói quyến rũ của Dạ Đình Sâm, chưa kịp phản ứng xem hắn nói
gì đã vô thức gật đầu:
- Được, đẹp đấy.
Chẳng ngờ vừa nghe vậy, Dạ Đình Sâm đã vươn tay, nhấn mấy lần trên màn hình, con số năm
trăm vạn hiện lên, sau đó nhấn xác nhận.
Bây giờ mới đấu giá tới hơn ba trăm vạn, hắn đã bỏ qua quy tắc đấu giá, không chỉ thêm mười
vạn mà lập tức ra giá cao vượt trội.
Người chủ trì trên sân khấu thấy giá này thì ngẩn ra một lát rồi vội vàng báo giá:
- Vị khách số mười sáu ra giá vượt trội, năm trăm vạn, xin hỏi có còn ai ra giá cao hơn không ạ?
Trong phòng bắt đầu xôn xao.
Chỉ là một chiếc cài áo thôi, dù được gắn thêm tên tuổi của Công nương Diana đi nữa, mọi
người mua về cũng chỉ để tặng bạn gái, bây giờ có người trả cao như vậy, ai nấy cũng bắt đầu
thử đoán xem người ra giá là ai.
Nhạc yên Nhi lúc này mới nhận ra vị khách số mười sáu chính là Dạ Đình Sâm, cô trợn tròn mắt
nhìn:
- Anh mua cái cài áo này làm gì?
Dạ Đình Sâm rất bình thản:
- Chẳng phải là cô thích sao?
Nhạc Yên Nhi bị logic bất thường của Dạ Đình Sâm đánh bại, cô đỡ trán, nói:
- Anh hỏi có đẹp không, tất nhiên tôi nói là đẹp rồi, nhưng tôi không nói là tôi muốn có nó.
Vẻ mặt Dạ Đình Sâm vẫn hờ hững, dường như không phải hắn vừa tiêu năm trăm vạn mà là
năm trăm đồng vậy.
- Đẹp thì mua thôi, cũng không đắt đỏ gì.
Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, cũng phải, giá trị bản thân của Dạ Đình Sâm là mấy chục tỷ, muốn
mua cái cài áo năm trăm vạn thì có khác gì mua thức ăn đâu.
Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cảm thấy là lạ, cô nói đẹp, hắn lập tức mua, cứ như đang cố tình cưng
chiều cô vậy.
Đây chính là điểm khó khăn nhất khi ở chung với Dạ Đình Sâm, hắn quá ưu tú, cô nhất định phải
luôn luôn chú ý mới có thể không đánh mất trái tim mình.
Dù sao hắn cũng không thích phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi có chút mất mát nhưng cũng thấy may mắn.
Tuy nhiên về sau, cô không dám nói gì trong hội đấu giá nữa, dù Dạ Đình Sâm hỏi gì, cô cũng
chỉ nói "bình thường" để cho qua.
Dạ Đình Sâm hiểu ý, khẽ cười vì tính toán nhỏ của cô, cuối cùng hắn vẫn mua cho cô vài món
trang sức.
Nhạc Yên Nhi đành tự an ủi bản thân rằng dù sao mình cũng không đồng ý, chủ tịch Dạ có
muốn tiêu hoang thì mình cũng chẳng ngăn nổi.
 
Advertisement
  • Chương 140

Thấy Lâm Đông Lục thế này, Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy anh ta thật đáng thương.

- Lâm Đông Lục, anh không sao chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không? Nhạc Yên Nhi vừa nói vừa tới gần để xem xét tình hình của Lâm Đông Lục.

Nhưng anh ta lại hét lên:

- Tránh xa tôi ra! Vị trí cổ bị bóp khi nãy còn đang đau, Nhạc Yên Nhi sợ Lâm Đông Lục sẽ mất kiểm soát lần nữa nên nghe thấy tiếng quát này cô giật mình dừng lại, không dám nhúc nhích.

Đầu Lâm Đông Lục đau như búa bổ nhưng anh ta vẫn cố gắng vịn lấy kệ hàng, cố gắng đứng lên.

- Cút ngay, tránh khỏi tôi càng xa càng tốt, nếu không tôi không dám chắc mình có tiếp tục làm tổn thương cô nữa hay không đâu! Nghe thấy thế, Nhạc Yên Nhi sững sờ, cau mày:

- Rốt cuộc anh làm sao thế, chẳng lẽ anh không tự kiểm soát bản thân được à? Lâm Đông Lục dễ nổi khùng, nghe thấy thế liền tiện tay quơ một cái đĩa sứ trên kệ, ném về bên chân Nhạc Yên Nhi, làm cô sợ hãi lùi lại hai bước.

- Cút ra ngoài! Cô không hiểu à? Cút! Vừa gào thét anh ta vừa liên tục ném hết chiếc đĩa này tới chiếc đĩa khác, nhìn Lâm Đông Lục hệt như ác quỷ trong đêm tối, bầu không khí xung quanh anh ta trở nên thật đáng sợ.

Lâm Đông Lục ném đĩa khá chuẩn, tất cả đều hướng về phía bên chân Nhạc Yên Nhi làm cho cô liên tục phải lùi về sau, cuối cùng cô chỉ có thể đứng ở cạnh cửa.

Nhưng lời nên nói Nhạc Yên Nhi vẫn phải nói:

- Lâm Đông Lục, tình trạng này bắt đầu từ khi nào? Là một năm trước sao? Lúc anh ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì? Hank có biết tình hình hiện giờ của anh không? Đã liên hệ với bác sĩ chưa? Có rất nhiều nghi vấn Nhạc Yên Nhi muốn hỏi, tất cả những nghi vấn này đang xoay mòng mòng trong đầu cô.

Nhưng chẳng chờ cô hỏi xong, Lâm Đông Lục đã như một con sư tử nổi điên, giận dữ gào thét:

- Ý cô là gì, cô cảm thấy tôi điên rồi phải không? Nói cho cô biết, tôi không bị bệnh! Tôi không cần gặp bác sĩ, cũng không cần cô thương hại! Cút ngay! Nói xong, anh ta nhặt một giá đựng nhỏ bên cạnh, ném về phía cô.

Dù có phòng bị nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn bị hành động cuồng loạn của anh ta làm giật nảy mình, cô vội quay người ra ngoài nhà kho rồi đóng cửa lại.

Cùng lúc cô vừa đóng cửa, tiếng giá đựng đồ đập vào cửa sắt vang lên, một tiếng vang rất lớn.

Cửa nhà kho bằng sắt rất chắc chắn cũng đã vì bị giá đựng đồ đập vào mà tạo thành một vết lõm khá lớn, có thể thấy được khi nãy Lâm Đông Lục đã dùng hết sức để ném.

Thấy dấu vết trên cửa, Nhạc Yên Nhi thực sự hoảng sợ, cô không biết Lâm Đông Lục bị làm sao, nhưng cô không dám bước vào nữa.

Bây giờ mới nhớ tới Dạ Đình Sâm, cô tìm xung quanh nhưng hắn đã đi thật rồi.

Nhớ tới ánh mắt thất vọng của hắn trước khi đi, Nhạc Yên Nhi thấy trái tim mình quặn lại.

Cô nhất định phải giải thích rõ ràng với hắn, nhưng trước đó, cô cũng cần xử lý cho xong chuyện của Lâm Đông Lục.

Nhạc Yên Nhi rút di động, gọi cho Hank.

Số điện thoại này Hank đã cho cô khi vào viện thăm Lâm Đông Lục, anh ta nói nếu sau này có chuyện gì không tiện tìm Lâm Đông Lục thì có thể liên hệ với anh ta.

Cô vốn nghĩ cả đời mình cũng không cần dùng tới dãy số này, chẳng ngờ lúc này lại phải bấm nó.

Tiếng chuông reo thật lâu nhưng mãi không có người nghe, Nhạc Yên Nhi đành dập máy, gửi một tin nhắn cho Hank để lát nữa anh ta tới đón Lâm Đông Lục.

Về chuyện Lâm Đông Lục phát cuồng khi nãy, cô không đề cập dù chỉ một chữ.

Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, cũng không biết có thể tin tưởng Hank được hay không, cho nên tốt nhất là không cần để anh ta biết.

Làm xong những việc này, Nhạc Yên Nhi cắn môi, lấy dũng khí gọi cho Dạ Đình Sâm.

Nghe thấy tiếng "tít tít", Nhạc Yên Nhi thầm khẩn cầu Dạ Đình Sâm nhất định phải nghe điện thoại.

Cô sợ vô cùng, bởi lẽ khi nãy Dạ Đình Sâm nổi giận bỏ đi, cô sợ hắn sẽ không thèm nghe điện thoại của mình nữa.

Cũng may là sau vài giây, điện thoại kết nối được.

Dạ Đình Sâm không nói gì, tuy nhiên Nhạc Yên Nhi vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn thông qua điện thoại, điều này chứng minh hắn đang nghe máy.

Nhạc Yên Nhi an tâm hơn, vội nói:

- Dạ Đình Sâm, anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh ngay đây! Dạ Đình Sâm lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng:

- Không cần xem xét Lâm Đông Lục à? Tính tình Dạ Đình Sâm vốn lạnh nhạt, cho tới nay tuy không quá dịu dàng với Nhạc Yên Nhi nhưng hắn cũng cố gắng giảm bớt sự lạnh lùng của bản thân, đó đã là một điều không hề dễ dàng.

Bây giờ, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói chuyện với cô cũng như nói với những người khác, điều này khiến Nhạc Yên Nhi khó chịu.

- Tôi...

Dạ Đình Sâm, anh nghe tôi giải thích được không? Dạ Đình Sâm yên lặng hai giây, cuối cùng cũng nói:

- Phòng VIP tầng 16.

Nhạc Yên Nhi bấm thang máy lên tầng 16, đến trước phòng VIP, thấy cánh cửa chỉ khép hờ, cô khẽ thở phào, đẩy cửa đi vào.

Chân vừa bước vào, cổ tay đã bị nắm chặt lấy, cô bị kéo vào trong, một tiếng sập cửa rất mạnh vang lên sau lưng.

Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị Dạ Đình Sâm đè lên cửa, lưng cô khi nãy bị va mạnh vào kệ kim loại, lúc này lại càng đau hơn.

Nhạc Yên Nhi đau đến nỗi nhíu chặt mày.

Cô đau vô cùng, cảm thấy Dạ Đình Sâm đúng là kỳ lạ, tất cả áy náy và chột dạ khi nãy đã bớt đi nhiều, cô không vui, lên tiếng:

- Anh làm gì đấy? Vừa nói, cô vừa vươn tay chống trên ngực hắn, định kéo dài khoảng cách giữa hai người, lưng cô thực sự rất đau.

Nhưng hắn gần quá, mùi hương của hắn quanh quẩn trước mũi cô, dù mát lạnh nhưng vô cùng áp lực, khiến người ta hoảng sợ.

Cô chưa bao giờ thích thái độ này của Dạ Đình Sâm, luôn cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng, cứ như những người khác toàn là cỏ rác, hắn không thèm để vào mắt.

Điều này khiến cô cảm nhận sâu sắc về sự chênh lệch giai cấp.

Khí thế của Dạ Đình Sâm dọa người, ánh mắt cũng sắc bén đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào cô, cứ như có một thanh đao băng đang lăng trì cô vậy.

Hành động của Nhạc Yên Nhi khiến Dạ Đình Sâm nổi giận, hắn híp mắt, trầm giọng nói:

- Vừa rôi tôi cứu cô, vậy mà thái độ của cô với tôi lại thế này ư? Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi nhớ tới cảnh ngàn cân treo sợi tóc khi nãy, Dạ Đình Sâm đã kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không có hắn hậu quả đúng là khó lường.

Nghĩ vậy, Nhạc Yên Nhi bớt giận, cô dịu giọng chủ động xin lỗi Dạ Đình Sâm:

- Xin lỗi anh, thái độ của tôi khi nãy không tốt.

Cảm ơn anh về chuyện ở nhà kho vừa rồi.

Thần sắc Dạ Đình Sâm cũng dịu xuống nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn cứ nhìn cô chăm chú.

Nhạc Yên Nhi bị nhìn như thế, cô cảm thấy không được tự nhiên, do dự nói tiếp:

- Nhưng mà anh...

có phải nên lùi lại một chút không, không cần áp sát thế đâu, anh thế này khiến tôi không thoải mái.

- Vì sao cô đi gặp Lâm Đông Lục? Dạ Đình Sâm bỏ qua vấn đề của Nhạc Yên Nhi, hắn quát hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom