• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Ngô Năng lập tức cứng đờ người, quên cả việc giãy giụa.
Giọng nói này…
Quá quen thuộc!
Trong lòng Ngô Năng run lên, ra sức an ủi bản thân, sẽ không phải là người đó đâu, sẽ không
đâu!
Từ động tác cứng ngắc của Ngô Năng dường như có thể đoán ra được trong lòng gã đang nghĩ
gì, người kia nhấc chân ra, Ngô Năng cuối cùng cũng có thể mở mắt, từ góc độ của một con
kiến nhìn lên.
Người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, bình tĩnh đút hai tay vào túi quần, dưới ánh đèn giống
hệt thần thánh giáng trần, dung mạo vô cùng anh tuấn, nhưng đôi mắt phượng nhìn từ trên cao
xuống lại mang theo lãnh ý chết người.
Quả thật là Dạ Đình Sâm!
Ngô Năng nuốt nước bọt, hồi tưởng lại những lời Dạ Đình Sâm vừa nói ban nãy.
Hắn nói cái gì mà “người của tôi mà cũng dám động vào, chắc ông không muốn sống nữa
nhỉ?”.
Con mắt chỉ bằng hạt đậu xanh của Ngô Năng thoáng chốc trợn trừng lên.
Người của hắn? Người phụ nữ kia ư! Lẽ nào cô ta là vợ Dạ Đình Sâm thật sao?!
- Ngô Năng, ông có còn nhận ra tôi không?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm vẫn lãnh đạm như mang theo sương tuyết.
Nhưng Nghiêm lão đứng phía sau Dạ Đình Sâm biết rất rõ, thiếu gia giận thật rồi.
Ngô Năng lăn lộn trong giới làm ăn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ người nào không
thể chọc tới, không ngờ hôm nay tự mình lại đá trúng khối thép cứng này, thầm kêu một tiếng
đen đủi.
Tuy nhiên trong lòng gã cũng không quá lo, suy cho cùng gã vẫn chưa kịp làm gì Nhạc Yên Nhi,
bản thân ngược lại còn bị cô đá bị thương, dù có là Dạ Đình Sâm thì chắc cũng phải nói lý lẽ
chứ nhỉ?
- Dạ… Dạ thiếu, đã lâu không gặp.
Ngô Năng nhe răng trợn mắt vì đau, chỉ có thể miễn cưỡng giật khoé miệng coi như là đang nở
nụ cười:
- Không ngờ lại gặp anh vào lúc này.
Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý đến gã, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng qua đám người
xung quanh, ánh mắt như băng tuyết khiến trong lòng bọn họ đều rùng mình một cái.
- Các vị vui vẻ quá nhỉ, rất tốt, đều đứng một bên chứng kiến cảnh vợ tôi bị bắt nạt.
Những người này đều là người có máu mặt của thành phố A nhưng cũng bị áp bức trước khí
thế và ánh mắt của Dạ Đình Sâm, thậm chí còn không ai dám thở mạnh.
- Nếu các vị đã xem xong kịch rồi vậy thì nhờ các vị giúp tôi một chuyện.
Mọi người vội vàng nói:
  • Dạ thiếu cứ việc giao phó.
  • Các vị đã xem kịch hay rồi, thế thì phiền mọi người lau cho sạch quần của Ngô tổng đi.
Vừa dứt lời, trên mặt mọi người đều loé lên vẻ khó xử nhưng không ai dám đáp trả một câu
nào.
Dạ Đình Sâm lãnh đạm bổ sung thêm hai chữ:
- Dùng chân.
Dùng chân chà quần cho Ngô Năng? Vậy chẳng phải là cú đoạn tử tuyệt tôn như lúc Nhạc yên
Nhi bỏ chạy sao?
Dạ Đình Sâm phân phó xong liền có mấy người đàn ông mặc vest đen đè Ngô Năng bị doạ
ngây người xuống.
Tầm mắt lạnh như băng quét một vòng, đôi môi mỏng mở hé, phun ra ba chữ:
- Ai làm trước?
Trong lòng bọn họ đều đang cân nhắc, tuy rằng về sau sẽ đắc tội với Ngô Năng, nhưng vừa rồi
bọn họ bàng quan chứng kiến người phụ nữ của Dạ Đình Sâm bị sỉ nhục mà không ra tay giúp
đỡ, chỉ sợ cũng sẽ đắc tội với hắn.
So sánh hai bên với nhau, đương nhiên Dạ Đình Sâm quan trọng hơn rồi.
Vì vậy hầu như chỉ do dự trong chốc lát, những người vây xem vừa nãy liền hô hào, tranh nhau
hung hăng đá vào vị trí giữa hai chân Ngô Năng.
Bởi vì bị vệ sĩ của Dạ Đình Sâm ấn xuống cho nên Ngô Năng không tài nào vùng vẫy được, chỉ
có thể thảm thiết kêu lên, người nào không biết còn tưởng rằng chỗ này đang giết heo.
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết như sắp đứt hơi đến nơi.
Những người đàn ông ở đây nghe vào trong tai, sợ hãi trong lòng.
E là cái này sắp ứng nghiệm câu nói ban nãy của Ngô Năng.
Trứng…
Vỡ thật rồi!
Bên này đá nhiệt tình, bên kia, sau khi Nhạc Yên Nhi chạy được mấy trăm mét nhưng cũng
không địch lại được hai tên vệ sĩ, bị bọn họ bắt được.
Vệ sĩ ra tay rất nặng, hung hăng tóm lấy cánh tay của Nhạc Yên Nhi khiến cô có cảm giác cánh
tay sắp bị trật khớp, không nhịn được kêu lên:
- Đau quá.
Tên vệ sĩ khinh bỉ nhìn cô:
- Thế này mà đã đau rồi, nói cho cô biết nhé, đắc tội với Ngô tổng của chúng tôi, “đau” còn ở
phía sau cơ. Đi, đừng có giở trò nữa.
Bị vệ sĩ đẩy về phía trước, trong lòng Nhạc Yên Nhi trào lên nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?
Vừa nãy cô đã cởi giày cao gót ra rồi, bây giờ trên người đến cả vật phòng vệ cơ bản cũng
không có.
Tay Nhạc Yên Nhi nắm chặt, thầm nghĩ trong lòng, cùng lắm thì hai bên cùng chết, chỉ cần tên
lợn béo kia dám động vào cô, cô nhất định sẽ khiến gã phải trả giá.
Điều cô không ngờ tới chính là khi trở lại chỗ lúc nãy chạy trốn, vốn dĩ mọi người còn lạnh lùng
bàng quang đứng xem, lúc này lại náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không có tâm trạng để ý tới những người xung quanh, tất cả chú ý của cô
hoàn toàn bị thu hút bởi thân hình cao lớn đứng ở giữa.
Thoáng chốc khi thấy hắn, bức tường rào kiên cố trong lòng cô từng chút một sụp xuống,
không còn sót lại chút quật cường nào, vô thức cảm nhận được sự sợ hãi và hoảng hốt, cô khẽ
run lên.
- Dạ Đình Sâm…
Cánh môi đã sớm không còn huyết sắc hé mở, gọi ra cái tên này một cách khó khăn.
Vừa mở lời, giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má.
Thật kỳ lạ, vừa nãy bị Ngô Năng làm khó, cô không hề khóc, bị mọi người sỉ nhục, cô không hề
khóc, thậm chí gặp phải tên vệ sĩ đối xử thô bạo, cô cũng không hề khóc.
Hiện tại mới chỉ trông thấy Dạ Đình Sâm từ xa liền thấy như sự kiên cường trong lòng mình đã
không còn sót lại gì nữa, chỉ có mềm yếu cùng với một loại an tâm vô bờ.
Bởi vì lòng cô biết rất rõ, Dạ Đình Sâm sẽ không vứt bỏ cô.
Bọn họ không có huyết thống, không có tình cảm, chỉ có hợp tác, nhưng Dạ Đình Sâm đáng tin
hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói của cô lập tức quay đầu lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô,
con ngươi hắn tối sầm, sải đôi chân dài, nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, ánh mắt bất lực cùng thân hình gầy yếu đang run
lên, lòng hắn như có kim châm.
Hắn biết, dù là sinh lý hay tâm lý, cô cũng đều đã sức cùng lực tận, cần một người chở che.
Vì vậy Dạ Đình Sâm tăng tốc, một giây trước khi Nhạc Yên Nhi khuỵu xuống, cuối cùng cũng kịp
ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được người trong lòng mình không kìm được mà run lẩy bẩy, lòng hắn đau như cắt.
Ánh mắt như tìm được đường sống giữa thời khắc nguy hiểm của cô khiến hắn đau nhói, hắn
không dám nghĩ, nếu như mình tới chậm một bước thôi thì Nhạc Yên Nhi sẽ gặp phải chuyện
gì.
Ban nãy cô một mình đối diện với biết bao gương mặt xa lạ, phải chịu được biết bao sự sỉ nhục,
hắn lại không đến kịp, chỉ cần nghĩ tới đây liền tự trách chính mình.
Từ trước tới nay, hắn không thích náo nhiệt, còn định chuẩn bị lên phòng nghỉ ở tầng hai tìm
Nhạc Yên Nhi, nếu không phải động tĩnh ở đằng sau quá lớn nên Nghiêm lão mới đi xem thử
thì hắn đã thực sự bỏ lỡ mất cơ hội giải cứu cô.
Người con gái hắn coi như châu báu, sao có thể tha thứ cho lũ đàn ông có ý đồ dơ bẩn với cô
đây?
Tất cả những kẻ cả gan dám dòm ngó đến cô đều phải trả giá bằng máu!
Dạ Đình Sâm cảm nhận được sự bất lực của cô, càng ôm chặt lấy cô hơn, chỉ cảm thấy người
trong ngực mình nhẹ bẫng như lông vũ, hắn càng thêm tự trách bản thân, nói:
- Xin lỗi, tôi đến muộn
 
Advertisement
  • Chương 138

Nhạc Yên Nhi thấy ánh mắt của Lâm Đông Lục, cô thầm cảm thấy kinh hãi, lạnh buốt tâm can.

Anh hận tôi đến vậy sao? Rõ ràng tôi đã quyết định từ bỏ, cũng đã rút lui khỏi cuộc sống của anh, vậy mà anh cứ dây dưa không ngừng, chẳng chịu buông tha tôi.

Tôi vốn không làm gì sai, thế nhưng cứ phải nhận lửa giận của anh hết lần này tới lần khác, không một ai suy nghĩ tới cảm giác của tôi, những ấm ức của tôi biết tỏ cùng ai bây giờ? Nhớ tới những hành vi gần đây của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi cũng nghiêm mặt lại, cô càng lạnh lùng hơn khi nói với anh:

- Lâm Đông Lục, đừng cố ra vẻ bí ẩn nữa, anh tốn công gọi tôi xuống đây chắc chắn là có chuyện cần nói.

Vậy anh cứ nói thẳng đi, bây giờ anh muốn thế nào? Nhất định tôi phải quỳ xuống xin lỗi, anh mới bằng lòng buông tha cho tôi phải không? Lâm Đông Lục vẫn giữ nguyên dáng vẻ đáng sợ kia, anh nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Yên Nhi, chầm chậm lên tiếng:

- Nhạc Yên Nhi, cô đề cao bản thân quá rồi, với tôi thì lời xin lỗi của cô chẳng đáng giá một xu.

Nhạc Yên Nhi cũng rất tức giận, nhưng dây chuyền đang trong tay Lâm Đông Lục, cô chỉ có thể xuống nước:

- Được, anh không quan tâm tới lời xin lỗi của tôi, vậy anh cứ nói điều kiện của anh đi, rốt cuộc thì phải làm sao anh mới chịu trả lại Biển Sao cho tôi?

- Trả lại cho cô? Nó rõ ràng là dây chuyền của Nhược Mai.

Lâm Đông Lục cố ý nói vậy.

- Anh muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Đó là dây chuyền của tôi, là di vật mẹ để lại cho tôi, chẳng biết vì sao nó lại rơi vào tay cô ta mà thôi.

Nghe thấy Lâm Đông Lục không tin mình, Nhạc Yên Nhi cũng cuống lên, nhưng cô chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này mà không thể đưa ra bằng chứng, bản thân cô cũng cảm thấy rất bất lực.

Kỳ lạ thay, Lâm Đông Lục lại có cảm giác Nhạc Yên Nhi nói thật.

Nhưng vì sao có cảm giác này thì anh không hề biết, tựa như anh không biết tại sao cứ đối mặt với Nhạc Yên Nhi là bản thân sẽ tuôn trào cảm xúc vậy.

Loại suy nghĩ mờ mịt này giày vò đến độ khiến anh sắp nổi điên.

- Dù cô nói thế nào đi nữa thì dây chuyền cũng đang trên tay tôi.

Nhạc Yên Nhi khẽ cắn môi:

- Được, anh nói điều kiện đi, phải làm sao anh mới bằng lòng trả nó cho tôi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều gì.

Đáp ứng bất cứ điều gì à? Nghe thấy lời của Nhạc Yên Nhi, đôi mắt Lâm Đông Lục híp lại.

Trong tích tắc, anh rất muốn yêu cầu cô vĩnh viễn ở lại bên mình, để xem liệu cô có đồng ý hay không.

Ý nghĩ này quá đáng sợ, anh phải cố hết sức mới có thể ngăn bản thân lại.

Lâm Đông Lục nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi giống như một con sói dữ đang tập trung vào con mồi, tiếp tục nói:

- Vậy tôi hỏi cô một câu.

Nhạc Yên Nhi đồng ý ngay:
  • Được, anh hỏi đi.
  • Tôi hỏi cô, trước đây cô luôn miệng nói tôi và cô yêu nhau năm năm, cuối cùng thì đó là lời cô
bịa đặt hay là chuyện đã từng xảy ra? Lâm Đông Lục biết mình không nên hỏi như vậy, thế nhưng đây là chuyện anh muốn biết nhất vào lúc này.

Biết rõ là không nên tới gặp cô, biết rõ không nên thu hồi lại dây chuyền, biết rõ không nên cắt ngang buổi đấu giá, cứ để cô cầm dây chuyền về, vậy là từ nay về sau hai người không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, đây mới là kết quả tốt nhất.

Nhưng anh không làm được.

Anh muốn gặp cô, muốn đến phát điên.

Thậm chí, anh không tiếc bỏ ra một món tiền kếch xù để bồi thường vi phạm hợp đồng, không quyên tặng nữa mà lấy lại sợi dây chuyền, tất cả chỉ để có thêm một lý do gặp cô mà thôi.

Tuy nhiên, anh không hề bộc lộ loại tâm tình này ra ngoài, anh quyết tâm không để cô thấy mình dao động, vậy nên Lâm Đông Lục đành giả vờ mình rất căm thù cô, để cô chán ghét mình.

Vậy mà Nhạc Yên Nhi lại yên lặng.

Cô khẽ nghiêng đầu đi, tránh khỏi ánh mắt đáng sợ của Lâm Đông Lục, không đáp.

Một động tác nhỏ nhưng đã làm cho lòng anh nổi sóng to gió lớn.

Chẳng phải trước đây cô đã liều mạng để nói về mối tình năm năm đó sao? Chẳng phải trước đây cô luôn cố gắng tạo cơ hội để anh nhớ lại sao? Vì sao tất cả đã thay đổi rồi? Khi cô nhìn vào mắt anh, đã không còn dịu dàng và hoài niệm, thay vào đó là sự xa cách.

Lâm Đông Lục nheo mắt, giọng nói khàn khàn như rít qua kẽ răng:

- Cô không nghe thấy tôi hỏi gì à? Năm năm đó có phải là thật hay không? Anh nhìn xoáy vào Nhạc Yên Nhi, không hề chớp mắt, chờ đợi đáp án của cô.

Nhạc Yên Nhi như đã quyết tâm gì đó, cô hít sâu, từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, bình tĩnh và lạnh lùng đáp lại:

- Không phải, là giả hết.

Lâm Đông Lục trợn mắt nhìn, không dám tin:
  • Cô nói gì?!
  • Lần trước tôi nói rất rõ ràng rồi, chẳng lẽ anh thấy hỏi thêm mấy lần thì tôi sẽ đưa ra đáp án
khác sao? Tôi nói rồi, tôi và anh chưa bao giờ yêu nhau, những lời đó là do tôi dựng lên, chỉ vì thân phận của anh là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh mà thôi.

Tất cả đều là lừa anh, anh nghe rõ chưa? Trong giọng nói cô mang theo sự mỉa mai, Lâm Đông Lục nghe được, càng thêm nổi giận.

Đôi mắt anh như rắn độc, lạnh lẽo lướt trên khuôn mặt cô, đè xuống cơn giận dữ đang muốn dâng cao, anh gằn từng chữ:

- Nói cho tôi biết, cô yêu Dạ Đình Sâm phải không? Hình ảnh Nhạc Yên Nhi đứng bên Dạ Đình Sâm như đã khắc sâu vào ký ức anh.

Mỗi khi anh không khống chế được bản thân mà nhớ về Nhạc Yên Nhi, anh cũng sẽ nhớ luôn tới cả chuyện cô đã lập gia đình, bây giờ người bên cạnh cô là Dạ Đình Sâm.

Mà anh đã không còn tư cách hỏi về chuyện của cô nữa.

Ý nghĩ này ngày ngày giày vò anh, gần như đã làm anh phát điên.

Nghe thấy câu hỏi này, mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, cô quả quyết gật đầu, không hề do dự đáp:

- Tất nhiên rồi, tôi yêu anh ấy, nếu không tôi lấy anh ấy làm gì? Anh đã rõ chưa, giữa tôi và anh chẳng có năm năm nào hết! Từng lời cô nói đều đanh thép, không hề có khoảng trống để bác bỏ.

Lâm Đông Lục đã hoàn toàn bị kích thích bởi những lời này.

Cô vừa dứt lời, anh ta đã đột ngột nhào tới như mãnh thú nổi điên.

Tốc độ quá nhanh, Nhạc Yên Nhi liên tục né tránh, còn chưa kịp nghĩ gì cả, cô đã bị Lâm Đông Lục xô đi, thân thể mảnh khảnh bị đẩy về phía sau, cả người đâm vào kệ kim loại sau lưng.

Va đập với kệ kim loại lạnh như băng khiến cột sống của cô đau đớn.

Những đồ sứ trên kệ đã rơi xuống vì lực va đập, chúng vang kinh dị trong kho hàng yên tĩnh và trống trải.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom