• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi quay về biệt thự Hoàng Đình, dặn dò
quản gia Thẩm vài câu rồi về phòng, cô xả một bồn
đầy nước ấm, ngâm mình trong đó hồi lâu mới cảm
thấy thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng.
Nói cũng lạ, rõ ràng nhà họ Cố mới là nơi cô lớn lên,
cô ở đó tới mười năm vậy nhưng vẫn cảm thấy
không được tự nhiên khi bước vào căn biệt thự đó.
So sánh với điều đó, dù thời gian ở biệt thự Hoàng
Đình rất ngắn nhưng cô đã sinh ra cảm giác quyến
luyến sâu sắc với nơi này, ở đây cô có thể cảm thấy
an toàn.
Nước tắm ấp áp cùng với bồn tắm massage đang từ
từ hoạt động, trong không khí là mùi thơm thoang
thoảng, thứ nào cũng giúp cô thư giãn.
Nhạc Yên Nhi ấn một nút trong tay, phòng tắm vang
lên tiếng dương cầm lãng mạn, cô cầm lấy chiếc ly
thủy tinh chân cao bên cạnh, tự rót cho mình một ly
vang đỏ, khẽ lắc một chút, thấy chất lỏng trong ly
tỏa ra màu hơi khác dưới ánh đèn vàng ấm của
phòng tắm, cô khẽ nhấp một ngụm.
- Hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được vị nồng đậm của ly
rượu, cô thỏa mãn cảm thán rồi lười biếng nhoài lên
thành bồn tắm, hưởng thụ độ ấm của nước.
Cuộc sống của người có tiền đều như vậy sao?
Nhạc Yên Nhi lại bắt đầu oán thầm Dạ Đình Sâm.
Ngay lúc cô đang buồn ngủ thì điện thoại đặt bên
cạnh vang lên.
Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, cô cầm di động
lên, khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô lập tức
tỉnh táo lại, tỉnh đến độ không thể tỉnh hơn được
nữa.
Là điện thoại của Lâm Đông Lục.
Lần trước gặp mặt, anh vẫn còn đang bệnh.
Mặc dù cô và anh đã không còn quan hệ gì, nhưng
nhớ đến hình ảnh Lâm Đông Lục nằm trên giường
bệnh, không còn sức sống, Nhạc Yên Nhi thật sự
không đành lòng.
Hôm nay anh vẫn cùng Bạch Nhược Mai đến thăm
ông mà? Chứng tỏ bệnh của anh cũng đã đỡ rồi.
Nhạc Yên Nhi cầm điện thoại, một lúc lâu sau cũng
không có can đảm ấn phím nghe.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Tiếng chuông reo hồi lâu, điện thoại tự ngắt.
Nhưng chưa đến vài giây sau, Lâm Đông Lục lại gọi
tiếp.
Anh quyết tâm bắt mình nghe máy?
Nhạc Yên Nhi do dự, lần này không chờ tiếng
chuông tự ngắt, cô đã ấn từ chối cuộc gọi trước.
Sau đó, cô mở tin nhắn, ấn nhanh mấy chữ: "Có việc
gì?" rồi gửi đi.
Lâm Đông Lục nhanh chóng trả lời: "Tôi muốn hỏi
cô một câu".
"Anh hỏi đi".
Lần này phía bên kia yên lặng hồi lâu cũng không
nhắn lại, đồng thời cũng không gọi lại nữa.
Nhạc Yên Nhi chẳng thể nói rõ cảm giác của mình
lúc này, rốt cuộc là thất vọng nhiều hơn hay nhẹ
nhõm nhiều hơn.
Cô giơ ly rượu lên, lại nhấp một ngụm.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Nhạc Yên Nhi cầm máy lên, nhấn mở tin, chẳng biết
vì sao mà tay cô hơi run.
"Tôi và cô có phải từng yêu nhau không? Chúng ta
có ở bên nhau năm năm thật không?"
Nhìn thấy câu hỏi này, Nhạc Yên Nhi run tay, suýt
nữa làm rơi điện thoại vào bồn tắm.
Nhưng thật lạ, cô thấy Lâm Đông Lục bắt đầu hoài
nghi trí nhớ của mình, bắt đầu tin tưởng những lời
cô nói, bắt đầu nhớ lại tình cảm của hai người, mặc
dù cảm thấy giật mình thế nhưng cô không hề mừng
rỡ.
Vốn tưởng rằng cảm giác mừng như điên sẽ xuất
hiện khi ngày này tới, vậy mà không hề.
Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình trống rỗng, dường
như một góc từng thuộc về Lâm Đông Lục đã không
còn bất kỳ dấu vết nào của anh nữa.
Nhạc Yên Nhi cầm di động, từ tốn nhưng kiên quyết
soạn một tin nhắn.
"Không, tất cả đều là tôi lừa anh thôi".
Cô nhấn gửi, nhìn thấy thông báo tin nhắn gửi đi
thành công, Nhạc Yên Nhi quyết đoán tắt máy.
Vứt di động sang một bên, cô cảm thấy lòng mình
bình tĩnh lạ lùng.
Cô không muốn cưỡng cầu gì nữa, lời nên nói cô đã
nói hết từ một năm trước rồi, nước mắt nên chảy cô
cũng đã chảy khô từ cách đây một năm.
Năm mười lăm tuổi, cô quen Lâm Đông Lục, khi ấy,
anh vẫn là "anh Đông Lục" của Cố Tâm Nguyệt.
Lâm Đông Lục tựa như "con nhà người ta", bề ngoài
đẹp đẽ, thành tích xuất sắc, cử chỉ nho nhã, còn chưa
trưởng thành đã ra dáng quý ông, rất nhiều thiếu nữ
đều thích anh, đương nhiên cũng bao gồm cả Cố
Tâm Nguyệt.
Nhưng Nhạc Yên Nhi ngày nhỏ lại không thích anh,
cảm thấy người con trai này sáng chói đến đáng ghét
nên luôn tìm cách tránh mặt anh.
Kỳ quái là anh lại cảm thấy hứng thú với cô, chuyện
gì cũng thích tìm cô, vấn đề gì cũng thích hỏi cô,
bình thường cũng luôn chú ý tới Nhạc Yên Nhi mà
lạnh nhạt với cô tiểu thư Cố Tâm Nguyệt, từng nhiều
lần khiến cô ta mất mặt.
Làm sao Cố Tâm Nguyệt có thể chịu được cơn giận
đó, cô ta trút hết lên Nhạc Yên Nhi, càng lúc càng
làm khó cô khiến cho cuộc sống vốn không dễ chịu
của cô càng thêm nước sôi lửa bỏng.
Cuối cùng, có một ngày, Nhạc Yên Nhi không nhịn
được nữa, sau khi tan học, cô đã gọi Lâm Đông Lục
lại, kéo anh lên sân thượng của trường, chất vấn:
- Rốt cuộc là anh bất mãn gì với tôi? Vì sao cứ luôn
nhắm vào tôi thế?
Thiếu niên ngày thường luôn ung dung đối nhân xử
thế vậy mà khi đối mặt với cô lại có vẻ xấu hổ khó
nhận ra:
- Anh… anh không nhắm vào em mà.
Bình thường, Nhạc Yên Nhi không thân với Lâm
Đông Lục, cũng không để ý đến việc Lâm Đông Lục
luôn nói thao thao bất tuyệt không hề vấp mà hôm
nay lại nói lắp.
- Vậy làm sao anh cứ quấn lấy tôi, anh đi tìm Cố
Tâm Nguyệt không được à? Cố Tâm Nguyệt thích
anh như vậy, anh đi tìm cô ta đi, nhất định cô ta sẽ
vui lắm, cũng sẽ không làm phiền tôi nữa.
Lâm Đông Lục chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi gọi mình
ra gặp riêng là để nói chuyện này, biểu cảm trên
khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống, từng chữ từng
câu đều chân thành:
- Nhưng anh không thích Cố Tâm Nguyệt, anh thích
em.
Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không tưởng tượng ra vẻ
mặt của mình khi đó thế nào nữa, cô chỉ dám chắc là
rất ngu ngốc.
Ngốc đến độ sau một hồi yên lặng thật lâu, Lâm
Đông Lục cũng không nhịn được cười, nói:
- Em không cần phải tỏ vẻ anh dũng hy sinh như thế,
anh thích em là chuyện của anh, anh không cần em
đáp lại gì cả.
Khi đó,Nhạc Yến Nhi ăn nói rất vụng về,cô lúng ta
lúng túng cả nửa ngày mới thốt được một câu:
- Yêu sớm là không tốt.
Lâm Đông Lục mỉm cười, gật đầu:
- Phải, yêu sớm là không tốt, vậy nên anh sẽ chờ tới
khi em lớn.
Về sau... Một vài chuyện không hay xảy ra, Nhạc
Yên Nhi không muốn nhớ lại nữa.
Năm mười bảy tuổi, Nhạc Yên Nhi chính thức yêu
Lâm Đông Lục.
Lúc đó, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cố đã căng
thẳng, cô có hỏi anh:
- Ở bên em, anh có hối hận không?
Anh đáp:
- Vĩnh viễn không.
Ôi, lời thề của đàn ông.
Nhạc Yên Nhi nhấc ly lên, lại rót cho mình một ly
vang nữa.
Ngón tay nhỏ bé của cô nâng chiếc ly thủy tinh đế
cao, nhìn dung dịch đỏ tươi như màu máu bên trong,
cô nhẹ nhàng nâng ly lên trước ánh đèn mờ ảo.
Kính chuyện cũ một ly rượu, yêu không hề hối tiếc.
Người cô yêu năm mười bảy tuổi, hãy cứ để cô mai
táng anh cùng năm tháng đi thôi.
Nhạc Yên Nhi ngửa đầu, cạn sạch ly rượu trong tay.
 
Advertisement
  • Chương 119

Lâm Đông Lục nhíu chặt mày, nổi giận:

- Cô! Thế nhưng khi vừa nhìn vào mắt cô, đôi mắt hạnh mờ hơi nước, nước mắt rưng rưng, trên đôi mi run rẩy cũng đọng một giọt nước mắt.

Thân hình mảnh mai của cô lúc này cũng không thể chịu được bất cứ lực tác động nào, nó lung lay như sắp ngã, nếu không vịn lấy ghế sofa, anh nghĩ cô sẽ ngã vì không đứng vững mất.

Lòng anh cũng không khỏi lo lắng.

- Anh nói tôi không bằng Bạch Nhược Mai, tôi chấp nhận, tôi cũng đã chấp nhận chuyện anh ở bên cô ta, tôi còn nói tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, vậy sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Cuối cùng thì anh muốn tôi phải thế nào? Phải dập đầu xin lỗi anh mới được à? Nhạc Yên Nhi lúc này đã kích động, cô vừa nói vừa khóc, những giọt nước mắt chảy xuôi theo gương mặt cô mang đến vẻ đẹp của sự vụn vỡ.

- Không phải.

Lâm Đông Lục vô thức phản bác lại, thế nhưng sau khi lời vừa thốt ra, anh lại không biết mình đang muốn phản bác điều gì.

- Anh yêu Bạch Nhược Mai bao nhiêu, đó cũng là chuyện của các người, không cần phải khoe khoang với cả thế giới, tôi cũng không có hứng tìm hiểu.

Quan hệ của tôi với Dạ Đình Sâm lại càng là chuyện riêng giữa hai chúng tôi, không phiền anh phải hao tâm tổn trí.

Bây giờ tôi chỉ có một nguyện vọng đó là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh, xin anh cũng như thế.

Van xin anh hãy bỏ qua cho tôi, hai chúng ta sau này không ai nợ ai nữa! Nói xong, Nhạc Yên Nhi bỏ đi, không quay đầu lại.

Lâm Đông Lục vươn tay muốn níu nhưng Nhạc Yên Nhi đã đề phòng, cô tránh ra, né khỏi tay anh như đang né ôn dịch, bước chân cũng nhanh hơn.

Lâm Đông Lục không cam lòng nắm chặt tay, anh nói sau lưng Nhạc Yên Nhi, giọng nói hung dữ:

- Không ai nợ ai? Không thể nào, Nhạc Yên Nhi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.

Tuyệt đối không.

Nhạc Yên Nhi đã không để ý đến lời nói của Lâm Đông Lục, cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ trong đầu đó là phải rời khỏi đây.

Bản nhạc trong quán cafe đã phát tới đoạn cuối, giọng nữ uyển chuyển cất lên: "Nếu quá khứ còn đáng giá để quyến luyến, vậy đừng vội vã hóa giải những day dứt ngày xưa, ai đành lòng để đôi ta không nợ nần cũng không vương vấn, chúng ta còn phải nợ nhau, để dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" Từng chữ, từng chữ rơi vào tai Lâm Đông Lục, đi vào trái tim anh.

Nó khiến anh dừng bước, đứng thẳng tắp như cây tùng, mái tóc ngắn rủ xuống che khuất gương mặt, khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.

Nhạc Yên Nhi chạy ra khỏi quán, vội vàng bước vào nhà vệ sinh công cộng, khóa cửa lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Người cô mềm nhũn ra, vừa cảm thấy yên lòng là hai chân cũng không còn sức lực nữa, cô trượt theo vách tường, ngồi sụp xuống đất.

Trong căn phòng yên lặng, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình, cuối cùng cô không kìm nổi nước mắt, mặc kệ cho từng giọt lệ rơi xuống.

- Vì sao thế? Vì sao một người có thể hoàn toàn biến thành một người khác? Vì sao người từng yêu mình bây giờ lại hận mình đến tận xương tủy? Vì sao cho dù mình muốn rời khỏi cuộc đời họ để sống cho thật tốt, họ vẫn không buông tha cho mình? Nhạc Yên Nhi che miệng, nghẹn ngào chặn âm thanh trong cổ họng.

Cô dùng tay kia chống xuống đất để đỡ lấy thân thể, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu rướm ra nhưng cô không cảm nhận được đau đớn.

- Lâm Đông Lục, tôi nguyền rủa anh mãi mãi không thể nhớ ra tôi là ai.

Bởi vì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.

Suốt cuộc đời này.

Nhạc Yên Nhi mệt rã rời, khi cô trở lại biệt thự Hoàng Đình, trời cũng đã tối.

Đẩy cửa ra, cô hệt như một sinh vật chỉ thích bóng tối, lúc thấy ánh đèn vàng ấm áp, cô bị chói đến mức không thể mở mắt ra.

Cô bỗng nhớ lại vẻ tức giận của Lâm Đông Lục hôm nay.

"Hắn không biết sự thật mà thôi, nếu như Dạ Đình Sâm biết những chuyện trước đây của cô, hắn còn cần cô sao?" Nhạc Yên Nhi không biết.

Cho nên cô bỗng sợ hãi, chỉ có sợ hãi, sợ đến nỗi cô không dám bước thêm một bước để đi vào phòng khách.

Nhưng quản gia Thẩm đã nhìn thấy cô, ông lên tiếng:

- Thiếu phu nhân đã về, điện thoại của cô tắt máy mà mãi cô vẫn chưa về, thiếu gia lo lắng lắm rồi đấy.

Quản gia Thẩm còn chưa nói xong, Dạ Đình Sâm đã bước tới, thấy Nhạc Yên Nhi, hắn khẽ thở phào nhưng giọng nói vẫn tỏ ra thờ ơ:

- Muộn vậy rồi còn không về, sao điện thoại lại tắt máy? Điện thoại di động của mình tắt á? Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn Dạ Đình Sâm, do dự nói:

- Chắc là hết pin, tôi cũng không để ý nữa.

Dạ Đình Sâm nhạy bén nhận ra Nhạc Yên Nhi mất hồn mất vía, lập tức hỏi ngay:

- Có chuyện gì xảy ra thế? Nhạc Yên Nhi né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu:

- Không sao, chỉ là đến công ty thôi.

Nói rồi, cô định bước qua Dạ Đình Sâm, lên phòng trước.

Nhưng cô chưa đi được hai bước cổ tay đã bị siết chặt.

Vị trí Dạ Đình Sâm nắm lấy chính là chỗ mà Lâm Động Lục bóp hôm nay, giờ đã tím bầm lên, chỉ là ống tay áo che đi nên không nhìn thấy mà thôi.

Bị Dạ Đình Sâm túm lại như thế, Nhạc Yên Nhi kêu lên:

- Đau quá.

Dạ Đình Sâm thấy cô kêu đau, gần như là phản xạ có điều kiện lập tức buông tay, đồng thời mày cũng nhíu chặt.

- Đau lắm à? Dạ Đình Sâm trầm giọng hỏi.

Nhạc Yên Nhi bây giờ mới kịp nhận ra khi nãy mình đã phản ứng thái quá, sợ rằng Dạ Đình Sâm đã nghi ngờ.

Cô vội vàng lắc đầu:

- Không, không phải, bị giật mình thôi.

Dạ Đình Sâm mắt sáng như đuốc, hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen có sức quan sát đáng sợ, Nhạc Yên Nhi cảm thấy khi bị đôi mắt này nhìn, mình sẽ chẳng thể trốn tránh được, trái tim cũng như ngừng đập.

Nhưng Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô một lúc rồi không nói gì,ngược lại còn hỏi:

- Có đói không? Chẳng ngờ câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy, Nhạc Yên Nhi ngẩn ra rồi mới đáp:

- Cũng hơi đói rồi.

Dạ Đình Sâm lập tức nói:

- Mang thức ăn lên đi.

Sau đó, hắn dịu dàng nắm tay Nhạc Yên Nhi, dắt cô tới phòng ăn.

Lần này, hắn không làm cô đau nữa.

Tay nghề nấu nướng của mợ Trương vẫn như vậy, Nhạc Yên Nhi chỉ thuận miệng nói mình đói nhưng đến khi uống hết hai bát canh, cô như tìm lại được tất cả các giác quan, cảm thấy mình thực sự đói bụng.

Nhạc Yên Nhi yên lặng ăn cơm cùng Dạ Đình Sâm, sợ bị hắn hỏi chuyện, cô vội nói trước:

- Tôi đi tắm trước đây.

Dạ Đình Sâm không ngăn cản, kệ cho cô lao nhanh như chớp lên gác.

Nhạc Yên Nhi về phòng, cuối cùng cũng thở phào, xả nước nóng chuẩn bị tắm.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô thực sự rất mệt mỏi.

Bất kể là tinh thần hay thân thể đều đã nhận được một cú sốc lớn.

Nhiệt độ nước dễ chịu cùng với mùi thơm thư giãn thần kinh khiến cho Nhạc Yên Nhi dần nghiêng đầu về một bên thành bồn tắm, sau đó mơ màng ngủ thiếp đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom