• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi nhận kịch bản, tiện tay lật vài trang nhưng không đọc kỹ:
  • Về rồi tôi sẽ xem sau, mà đoàn phim cũng sắp quay tiếp rồi nhỉ.
  • Ừm, ba ngày nữa nhớ đến đoàn phim.
Danny nói, nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới một lượt, ghét bỏ nói:
- Còn hình tượng của cô nữa đấy, tốt xấu gì cũng phải chú ý, đoàn phim cho nghỉ nửa tháng
nhưng nhìn cô thì người ta tưởng cô dùng nửa tháng này để đi hút thuốc phiện đấy.
- Vâng vâng vâng, rồi rồi rồi.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ, vội vàng đồng ý.
Nói chuyện với Danny một lúc nữa thì anh có việc, Nhạc Yên Nhi liền ra khỏi văn phòng.
Đến cửa thang máy, vừa nhấn nút thì Nhạc Yên Nhi thấy điện thoại rung lên.
Cô lấy di động ra, nhìn xem, không ngờ là tin nhắn của Lâm Đông Lục.
"Tôi chờ cô ở quán cafe bên dưới công ty Tinh Huy"
Nhạc Yên Nhi nhíu mày.
Lâm Đông Lục làm sao vậy, đêm qua nổi khùng thì thôi đi, hôm nay còn tiếp tục à?
Giờ cô là vợ của Dạ Đình Sâm, anh là vị hôn phu của Bạch Nhược Mai, vậy mà hẹn gặp riêng là
thế nào? Sao Lâm Đông Lục lại trở nên thiếu suy nghĩ như vậy?
Nhạc Yên Nhi không cần nghĩ nhiều, lập tức xóa tin nhắn.
Nhưng chỉ mấy giây sau, Lâm Đông Lục lại gửi tin thứ hai.
Giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không trả lời, anh lại nhắn tiếp: "Nếu cô không đến, tôi sẽ
tới công ty tìm cô"
Anh đang uy hiếp tôi?
Nhạc Yên Nhi há hốc mồm, trong trí nhớ của cô, Lâm Đông Lục không phải là người như thế.
Nhạc Yên Nhi nắm chặt điện thoại, hít thở sâu mấy lần mới làm trái tim bình tĩnh lại được, cô
khẽ cắn môi, đi xuống.
Trong quán cafe, Lâm Đông Lục ngồi ở một góc khuất.
Anh mặc một chiếc somi trắng, dường như lại trở về là anh của những năm tháng thiếu niên
thuần khiết, sạch sẽ như một dòng suối trong.
Màu trắng, cho tới bây giờ vẫn luôn là màu hợp với anh nhất, cùng với nụ cười ấm áp, anh quả
thực như một thiên sứ.
Nhạc Yên Nhi vừa vào quán đã thấy Lâm Đông Lục, nét mặt cô không thay đổi, bình tĩnh bước
tới.
Vừa ngồi xuống, cô đã nhíu mày.
Cách nhau một cái bàn, vậy mà cô đã ngửi thấy mùi rượu và khói thuốc rất khó chịu trên người
anh.
Đã quen Lâm Đông Lục nhiều năm, cô là người hiểu anh rõ nhất, anh là một người vô cùng tiết
chế, rượu, thuốc lá là những thứ anh chưa bao giờ động tới.
Nhưng nghĩ lại, cô đã không ở bên anh hơn một năm, tình cảm của anh dành cho cô cũng có
thể thay đổi, thói quen sinh hoạt có khác đi cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Lâm Đông Lục đeo kính râm, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú Nhạc Yên Nhi, dưới sự che chắn
của mắt kính nên cô không thấy rõ nét mặt anh.
Sau đó, Lâm Đông Lục chậm rãi gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, quầng mắt
thâm đen, hẳn là một đêm không ngon giấc.
Nhìn thấy khí sắc của anh như vậy, Nhạc Yên Nhi giật mình, há miệng định hỏi anh thế nào, gặp
phải chuyện gì, nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng.
Cô đã không còn tư cách để hỏi nữa.
- Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì không?
Nhạc Yên Nhi thậm chí không nói một lời khách sáo nào, lập tức vào chủ đề chính.
Lâm Đông Lục không đáp, anh đắng chát rũ mi mắt xuống, thấy chiếc điện thoại cô đặt trên
bàn, anh khẽ nhíu mày, cầm nó lên.
Lâm Đông Lục chỉ nghĩ một lát rồi thuận tay nhấn vài số, chẳng ngờ di động được mở khóa
thật!
Ngay cả bản thân Lâm Đông Lục cũng ngẩn ra, anh chỉ có cảm giác là mình biết mật mã di
động của Nhạc Yên Nhi nên anh tin theo tiềm thức mà ấn số, chẳng ngờ thật sự mở được.
Thấy Lâm Đông Lục cầm điện thoại của mình lên, Nhạc Yên Nhi vốn chưa kịp phản ứng nhưng
lúc này đã nhíu chặt mày, lộ rõ vẻ khó chịu:
- Anh cầm máy của tôi làm gì?
Nhạc Yên Nhi vươn tay định lấy về nhưng Lâm Đông Lục đã sớm phòng bị, anh dịch người tránh
ra, né được Nhạc Yên Nhi.
Lâm Đông Lục cũng tiếp tục mở mục tin nhắn, sắc mặt anh tối xuống, ánh mắt nguy hiểm.
- Vì sao xóa tin nhắn của tôi?
Lâm Đông Lục nắm chặt điện thoại, sắc mặt tái xanh, đôi mắt tối xuống tỏ vẻ chất vấn.
Xóa tin nhắn dù không phải là sai lầm không thể tha thứ gì nhưng bị chính chủ phát hiện như
vậy, Nhạc Yên Nhi cũng khó xử.
Cô cắn môi, ánh mắt phức tạp.
Lâm Đông Lục đang làm gì? Hỏi tội à?
Anh có tư cách gì để hỏi tội tôi?
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi cắn răng, đứng phắt dậy, cướp lại điện thoại của mình.
- Di động của tôi, tin nhắn trong đó có xóa hay không là quyền của tôi, anh có tư cách gì để
hỏi?
Câu nói này khá nặng nề, gần như lập tức dập tắt lửa giận của Lâm Đông Lục.
Vẻ khó chịu trên mặt anh biến mất, khí sắc vốn đã không tốt bây giờ càng trở nên tái nhợt.
Lâm Đông Lục há to miệng, nhận ra mình đã không thể nói thành lời.
Đúng vậy, mình có tư cách gì để hỏi.
Nhưng vì sao mình là tức giận như vậy?
Vì sao tối qua thấy Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm sánh đôi ra khỏi nhà họ Cố mình lại cảm thấy
lòng đau như cắt?
Vì sao hôm qua mình uống nhiều rượu như vậy, đêm không thể ngủ mà còn muốn liên lạc với
Nhạc Yên Nhi?
Vì sao sau khi tỉnh rượu, đầu đã đau như búa bổ mà việc đầu tiên muốn làm lại là gặp Nhạc Yên
Nhi?
Vì sao?!
Không có câu trả lời, bởi vì anh đã mất đi đoạn ký ức kia.
Lâm Đông Lục như rơi vào giãy giụa vô biên, sắc mặt ngày càng khó nhìn, trong mắt cũng lộ vẻ
đau khổ.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới chuyện vài ngày trước anh còn bất tỉnh trên giường bệnh, chẳng biết đã
khỏi hẳn chưa, bây giờ trên người toàn mùi rượu hẳn là đã say cả đêm qua, thấy sắc mặt anh
ngày càng tái, cuối cùng cô vẫn không đành lòng.
Nhạc Yên Nhi lại lên tiếng, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn:
- Lâm Đông Lục, trước kia là tôi không hiểu chuyện, biết anh và Bạch Nhược Mai đã yêu nhau
nhưng còn cố tình dây dưa với anh, làm hai người gặp nhiều phiền phức, tôi chân thành xin lỗi.
Nhưng chuyện đã qua rồi, tôi cũng nghĩ thông rồi, về sau sẽ không quấy rầy anh nữa. Bây giờ
tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh có thể hạnh phúc.
Người thiếu niên đã từng cho cô ấm áp, dù giờ đã không còn yêu cô nữa nhưng cô vẫn hy vọng
anh có thể có được hạnh phúc theo cách của mình.
Lâm Đông Lục nghe thế, ngẩng phắt đầu lên:
- Vì sao không tiếp tục quấy rầy?
Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng quen thuộc giờ phút này lại có cảm xúc mà Nhạc Yên Nhi chưa bao
giờ thấy.
Cô chẳng ngờ anh sẽ nói ra một câu như vậy nên không kịp phản ứng, ngẩn ra, hỏi:
- Gì cơ?
 
Advertisement
  • Chương 121

Thời gian trôi qua thật nhanh, Nhạc Yên Nhi nhàn nhã vài ngày rồi cũng tới thời hạn đoàn phim tiếp tục quay.

Dạ Đình Sâm biết tính Nhạc Yên Nhi, kể cả mình yêu cầu đưa cô tới đoàn phim thì cô cũng sẽ không đồng ý, vậy nên hắn sắp xếp lái xe đưa cô đi.

Gần như là vừa tới nơi, Nhạc Yên Nhi đã nhận ra thái độ của mọi người với mình hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù trước đây đạo diễn Lộ đã cưỡng chế phong tỏa tin tức, không cho người trong đoàn phim truyền tin lung tung nhưng một hạng mục đầu tư lớn như vậy đột ngột ngừng nửa tháng, ai nấy đều tò mò, không kìm được mà nghe ngóng xung quanh, vậy nên lời đồn cũng xuất hiện khắp nơi.

Về sau, việc An Tri Ý bị thay lại càng là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Đoàn phim lắm người nhiều miệng, vậy nên cũng có vài tin tức bị tiết lộ ra bên ngoài.

Có người nói An Tri Ý bị thay là do đắc tội với Nhạc Yên Nhi, trước đó đoàn phim dừng quay cũng vì Nhạc Yên Nhi bị thương.

Đám người nghĩ tới cảnh An Tri Ý và Nhạc Yên Nhi mặt ngoài hòa thuận vui vẻ mà bên trong cuồn cuộn sóng ngầm, lập tức chấp nhận giả thuyết này.

Khi đối mặt với Nhạc Yên Nhi, họ vô thức có thêm vài phần kính trọng.

An Tri Ý là người lăn lộn trong giới tới mười năm, vậy mà có thể bị đổi ngay khi quay được nửa phim, cuối cùng thì hậu trường của Nhạc Yên Nhi đáng sợ đến mức nào? Con người là sinh vật nịnh bợ, nhất là trong ngành giải trí, nếu như hậu trường nhỏ thì người khác có thể bàn tán sau lưng bạn, nhưng chỉ cần hậu trường của bạn đủ mạnh, vậy tất cả mọi người sẽ muốn bợ đỡ bạn.

Cho nên không thể nói rõ đây là việc tốt hay xấu, nhưng tất cả nhân viên trong đoàn phim đều ân cần với Nhạc Yên Nhi hơn rất nhiều.

Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Hiểu Như tới nơi, lập tức có khá nhiều nhân viên chủ động tới chào hỏi.

- Chào chị Nhạc, nửa tháng không gặp, chị lại đẹp hơn rồi.

- Chị Nhạc, lần này được nghỉ, em có xem các tác phẩm trước đây của chị, mặc dù chỉ là vai phụ nhưng cũng cực kỳ đặc sắc đấy.

- Chị Nhạc, em là nhân viên hậu cần mới tới, về sau có việc chị cứ bảo em nhé.

Nhạc Yên Nhi thụ sủng nhược kinh, cũng may cô không phải người chưa từng thấy việc đời, ở bên Dạ Đình Sâm lâu, những chuyện khác không học được nhưng gặp chuyện không sợ hãi thì cô học rất khá.

- Chào mọi người, cảm ơn mọi người, sau này vẫn cần mọi người quan tâm hơn nhé.

Nhạc Yên Nhi lễ phép đáp lại, đến nụ cười cũng rất đúng mực.

Các nhân viên đều nói "Không dám".

Ngay của đạo diễn cũng tới, lo lắng hỏi han:

- Yên Nhi, sức khỏe đã tốt hơn chưa? Nếu trong quá trình quay phim có bất kỳ vấn đề gì thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười, gật đầu:

- Vâng, đạo diễn.

Các nhân viên thấy ngay cả đạo diễn Lộ cũng tới chào hỏi, họ không khỏi âm thầm giật mình, lập tức càng khẳng định những suy đoán trước đó, quả thật Nhạc Yên Nhi có hậu trường rất ghê gớm.

Không ít người cũng bắt đầu nhớ lại xem mình có từng đắc tội với cô hay không.

Nhạc Yên Nhi tới một lát thì Diệp Thiên Hạ cũng đến.

Nhạc Yên Nhi nghe nói trong nửa tháng này, Diệp Thiên Hạ không nhận thêm việc mà ra nước ngoài nghỉ phép, nhìn Diệp Thiên Hạ bây giờ tinh thần phấn chấn, có vẻ rất thoải mái, còn xinh đẹp hơn lúc trước nữa.

Diệp Thiên Hạ chào hỏi đạo diễn Lộ và các nhân viên chủ chốt rồi bước nhanh tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, cô nhìn Nhạc Yên Nhi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi:

- Không sao chứ hả? Hôm đó em làm chị sợ chết đi được.

Diệp Thiên Hạ gọi cho Nhạc Yên Nhi mấy cuộc điện thoại để hỏi thăm rồi, nhưng trong điện thoại không thể nói rõ ràng, hai người cũng chẳng nói cụ thể về tình hình hôm đó, mãi cho tới hôm nay gặp nhau mới có cơ hội hỏi.

- Không sao ạ, cảm ơn chị Thiên Hạ đã quan tâm, em ổn hơn nhiều rồi.

Diệp Thiên Hạ muốn hỏi gì đó nhưng mãi không lên tiếng, do dự một lát, cô mới nói:

- Em với Dạ thiếu gia...

Vừa nghe danh Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi thầm giật mình, bắt đầu suy đoán xem Diệp Thiên Hạ muốn hỏi gì.

Nhưng Diệp Thiên Hạ chưa nói hết câu đã bị cắt đứt bởi một loạt tiếng ồn.

Cửa chính của studio bị đẩy ra, có mấy người mặc đồ nhân viên phục vụ đi thành hàng vào, hai tay đều bê cafe.

Người nhân viên phục vụ đi đầu cười nói với mọi người:

- Cafe mà cô Tô đặt đã tới ạ.

Có hơn một trăm cốc cafe đặt đầy trên khoảng đất trống trong đoàn, không khí lập tức tràn đầy hương thơm.

Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ nhìn nhau, họ thấy trong mắt nhau vẻ khó hiểu.

Cô Tô nào cơ? Người trong đoàn phim còn chưa kịp phản ứng thì đã có thêm mấy cô gái mặc tạp dề bê hộp bước vào.

- Bánh quy cô Tô đặt đã đến ạ.

Vẫn còn chưa hết.

Cuối cùng, có mấy người đẩy một chiếc tủ lạnh cỡ nhỏ, khuôn mặt tươi cười nói:

- Kem Haagen Dazs cô Tô đặt đã tới ạ.

Chỗ trống vốn rộng rãi của đoàn phim bây giờ đã bị lấp đầy, mùi thơm của các loại đồ ngọt lập tức quanh quẩn khắp nơi.

Đoàn phim lập tức sôi trào.

- Ôi cafe Jazz, một tách này là 50 tệ, vừa ra tay là hơn trăm tách, đủ giàu có nhé.

- Ôi bánh quy này là nhãn hiệu Private đấy, nghe nói người làm bánh mỗi ngày chỉ làm đúng năm mươi hộp thôi, làm sao cô ấy đặt trước được nhiều như vậy?

- Mời cả đoàn ăn kem Haagen Dazs, cuối cùng là giàu đến độ nào...

Trong tiếng bàn luận xôn xao, cuối cùng có người đặt câu hỏi:

- Nhưng mà cô Tô này là ai? Đoàn phim của chúng ta có người họ Tô à? Họ Tô? Nhạc Yên Nhi nhăn mày suy nghĩ, cảm giác như có thứ gì sắp bật ra khỏi đầu.

Nếu như không nhớ lầm thì Danny đã nói với mình rằng người mới của đoàn phim sẽ thay thế vai Tiêu Lam có tên là...

- Chào mọi người, tôi là Tô Phi.

Một giọng chào hỏi nũng nịu vang lên trước cửa ra vào, giọng nói không chỉ hấp dẫn Nhạc Yên Nhi mà ngay cả đám người đang châu đầu thảo luận cũng nhìn lại với ánh mắt hiếu kỳ.

Đứng ở cửa là một người đẹp vô cùng sexy, trước sau đều có đường cong, tóc dài tới eo, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay, một đôi mắt phượng có vẻ dụ dỗ người khác, đặc biệt là lúc cười lại càng thêm câu hồn.

Bên cạnh người đẹp có ba trợ lý, trên tay họ đều cầm đồ đạc của cô.

Một nhân viên lúc này mới sực hiểu ra:

- A, Tô Phi, chẳng phải là người mới sẽ diễn Tiêu Lam đấy à? Tô Phi nghe thế thì khẽ cười, quyến rũ vô cùng:

- Đúng vậy, tôi chính là Tiêu Lam mới, sau này sẽ hợp tác với mọi người mấy tháng, hy vọng được mọi người quan tâm chăm sóc.

Đạo diễn Lộ cũng nói:

- Phi Phi, sao đến muộn thế, qua đây để tôi giới thiệu với mọi người: Đây là Tiêu Lam mới của chúng ta, tên Tô Phi, về sau trong quá trình làm việc, mọi người phải hợp tác thật tốt đấy.

Người của đoàn phim đã ăn đồ ăn Tô Phi mang tới, lại thêm đạo diễn cũng có lời, tất cả cùng vội vàng đáp lại.

- Đạo diễn Lộ khách khí rồi, Phi Phi tốt bụng như thế, chúng tôi dĩ nhiên phải quan tâm chăm sóc rồi.

- Đúng thế, Phi Phi thật hào phóng, ngày đầu tiên tới đã mời mọi người ăn nhiều đồ như vậy, khách khí quá rồi.

- Ôi Phi Phi thật sự rất hợp với vai Tiêu Lam đấy, chắc chắn có thể nổi tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom