• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-899

Chương 899: Thiên cơ không thể tiết lộ (1)




80144.png

80144_2.png
Bởi vì lúc bắt Khương Khoa, Triệu Ngọc bị điện giật, điện thoại của hắn bị hỏng nặng. Nhưng nhờ kỹ thuật viên ở đây sửa gấp suốt đêm, cuối cùng cũng sửa được. Tuy rằng thay mới rất nhiều linh kiện nhưng nội dung quan trọng trong di động không bị mất, thậm chí ngay cả nhạc chuông cũng không thay đổi.



“A lô...” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Miêu Anh vang lên rõ ràng. “Tổ trưởng, đã tra được rồi! Là em trai của Lang Hướng Dương, là em họ, không phải em ruột!”



“Hả? Cái gì?” Lời nói của Miêu Anh không đầu không đuôi, Triệu Ngọc nghe mà không hiểu.



“Vợ chồng Lang Hướng Dương năm đó góp cổ phần, hùn vốn mở công ty bán trang3thiết bị dạy học cùng một người tên là Lang Hướng Tiền, ông ta là em họ của Lang Hướng Dương!”



“À...” Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu.



“Chắc là anh có thể không tưởng tượng nổi đâu, công ty nhỏ năm đó hiện tại chẳng những không đóng cửa, hơn nữa đã mở rộng quy mô, trở thành công ty cổ phần rồi!” Miêu Anh nói luôn. “Hiện tại, Lang Hướng Tiền là chủ tịch công ty. Họ sản xuất và kinh doanh thiết bị giảng dạy cũng như phần mềm giảng dạy, v.v… việc kinh doanh đã mở rộng khắp cả nước!”



“Ồ... vậy...” Triệu Ngọc cân nhắc nói. “Liệu Lang Hướng Tiền có biết chút gì đó hay không...”



“Em đã điều tra dựa theo suy nghĩ của anh đấy!” Miêu Anh nói.2“Em vừa nói chuyện với Lang Hướng Tiền, ông ta nói quả thật Lang Hướng Dương chết do viêm não cấp tính. Bởi vì triệu chứng ban đầu của viêm não tương tự như bị nhiễm SARS, nên bệnh viện đã xử lý kiểu cách ly Lang Hướng Dương giống như với các trường hợp nhiễm SARS khác, vì thế nên đã lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất!”



“Vì lẽ đó, nhà họ Lang đã kiện bệnh viện ra tòa, sau đó qua rất nhiều lần hòa giải, bệnh viện đã bồi thường hai trăm nghìn!” Miêu Anh nói. “Em vừa mới tính toán thời gian, lúc Lang Hướng Dương nằm viện cũng là lúc xảy ra vụ án ác ma cuối cùng ở Bắc Thiên. Vì thế, chúng ta vẫn1không thể loại bỏ hiềm nghi về ông ta được!”



“Vậy... có thể hỏi về cuộc sống hàng ngày của Lang Hướng Dương không?” Triệu Ngọc đưa ra ý kiến. “Xem có trùng khớp với thời gian, địa điểm xảy ra vụ án ác ma không?”



“Tổ trưởng...” Miêu Anh im lặng một chút rồi mới nói. “Không được... vẫn nên xin lệnh điều tra đi! Lang Hướng Tiền nói, lúc Lang Hướng Dương dự định nghỉ hưu, hai vợ chồng ông ta đã mua một căn nhà cao tầng có ba phòng ở, một phòng khách ở Bắc Thiên. Sau khi Lang Hướng Dương qua đời, vợ ông ta vẫn sống một mình ở đó. Vì thế những đồ đạc của Lang Hướng Dương hẳn là vẫn còn được giữ lại đấy!”



“Lang Hướng1Dương chết quá nhanh nên nếu ông ta thực sự là hung thủ vụ án ác ma thì chắc chắn sẽ lưu lại một ít dấu vết nào đó!” Miêu Anh vô cùng nghiêm túc nói. “Đã đến lúc này rồi, thay vì mất công điều tra cuộc sống hàng ngày của ông ta, chi bằng nói toạc ra thì tốt hơn! Nếu chúng ta hoài nghi nhầm đối tượng thì cũng có thể kịp thời sửa chữa, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa!”



“Ừm...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh nói rất có lý, vì thế lập tức gật đầu. “Được rồi, anh sẽ gọi điện cho cho trợ lý Trần để xin lệnh điều tra. Có điều... chúng ta mới chỉ là hoài nghi mà thôi, lúc điều tra,1tốt nhất em nên tự mình chỉ huy, cố gắng giải thích với bà lão!”



“Ồ?” Miêu Anh ngạc nhiên, khó tin hỏi ngược lại. “Triệu Ngọc, đây là lời anh nói sao? Từ lúc nào mà anh cũng biết suy nghĩ cho người khác thế?”



“Ừm... anh vẫn là người chính trực lương thiện mà!” Triệu Ngọc không làm ra vẻ chút nào.



“Được rồi, yên tâm đi!” Miêu Anh cười. “Em sẽ có chừng mực, đợi anh hồi âm đấy, nhanh chút nhé...”



Tắt điện thoại, Triệu Ngọc lại vội vã gọi điện thoại cho Trần Trác, muốn anh ta xin lệnh điều tra. Dù sao tổ điều tra đặc biệt có đặc quyền mà những đội cảnh sát bình thường khác không có, chưa đến năm phút đồng hồ, Trần Trác đã lo liệu xong chuyện này.



Sau khi có lệnh điều tra, đám người Miêu Anh liền tới nhà của Lang Hướng Dương.



Lúc này, Vương Xán đang lái xe có vẻ hơi lo lắng. Cậu ta tăng ga, lái đến chỗ Khương Khoa cướp thuốc lá ngày hôm qua.



“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn bản đồ trên điện thoại, vừa chỉ đường cho Vương Xán vừa nhắc nhở. “Không cần... không cần phải lái xe nhanh như vậy đâu...”



“Không được đâu!” Vương Xán căn bản không hiểu ý định của Triệu Ngọc lo lắng nói. “Nếu không nhanh đến hiện trường thì trời sẽ tối mất! Cảnh sát Triệu, vì sao anh không nói sớm một chút chứ...”



“Hừm...” Triệu Ngọc vội ra lệnh. “Bảo cậu chạy chậm một chút thì cậu cứ chạy chậm đi, nói thật cho cậu biết, tôi vốn muốn chờ trời tối đấy!”



“Hả?” Lúc này, Vương Xán mới giảm bớt tốc độ, ngạc nhiên hỏi. “Tôi... tôi không hiểu, vì sao phải đợi chờ tối, chẳng lẽ... anh cho rằng chúng ta đã bỏ sót thứ gì sao?”



“Ha ha...” Triệu Ngọc rung đùi đắc ý, giả vờ ngầu mà nói. “Thiên cơ không thể tiết lộ, cậu cứ tập trung lái xe đi!”



“Ồ...” Vương Xán đúng là bị Triệu Ngọc hù dọa, nhất thời cảm giác hình tượng Triệu Ngọc càng cao lớn càng thần bí.



Nhưng mà, loại hình tượng cao lớn thần bí này chỉ duy trì khoảng năm phút đồng hồ, đã bị Triêu Ngọc tự tay đập vỡ.



Lúc xe cảnh sát đi qua một con phố buôn bán, Triệu Ngọc đột nhiên ôm bụng nói. “Ôi chao... không ngờ đã gần sáu giờ tối rồi, chẳng lẽ hai người quên mất trưa nay, tôi không ăn gì à?”



“Hả?” Vương Xán sửng sốt, lại giảm tốc độ xe.



“Sếp, anh làm cái gì đấy?” Thôi Lệ Châu cũng mù mờ không hiểu ra sao. “Không phải anh nói muốn tới hiện trường nơi xảy ra vụ cướp sao? Nếu bây giờ chúng ta tới đó thì trời vừa tối! Thế này đi, nếu anh đói thì tôi mua cho anh chút đồ ăn mang theo nhé!”



“Cái gì? Đồ mang đi?” Triệu Ngọc bĩu môi nói. “Cả ngày tôi đã ăn đồ hộp rồi mà? Tốt xấu gì thì tôi đây cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, đâu thể lúc nào cũng bị đối xử thế này được?” Nói xong, hắn vỗ bả vai Vương Xán. “Nhanh lên, tìm nhà hàng nào đó đi! Cùng lắm thì ông đây mời khách!”



“Chuyện này... được... được” Thấy Triệu Ngọc như vậy, Vương Xán đương nhiên không thể phản bác, nhanh chóng lái xe rẽ vào bên phải con phố, sau đó bắt đầu tìm kiếm nhà hàng.



“Hả? Lẩu...” Thôi Lệ Châu chỉ chỉ nhà hàng ngay đầu phố, hưng phấn nói. “Lâu lắm rồi không ăn lẩu dê!”



“Dê cái đầu cô ý?” Triệu Ngọc quát: “Không thấy chân tôi đã như thế nào rồi à? Bác sĩ bảo tôi phải kiêng thịt dê đấy!”



“À...” Thôi Lệ Châu rụt cổ lại, không nhắc lại nữa.



Xe tiếp tục chạy về phía trước, Triệu Ngọc nhìn vị trí chính xác trên di động, sau đó chỉ vào một nhà hàng mà nói: “Được rồi, được rồi, ăn ở nhà hàng này đi!”



Mọi người nhìn theo phía tay Triệu Ngọc chỉ thì lại nhìn thấy biển nhà hàng ghi rõ ba chữ to đùng: “Lẩu dê!”



Mẹ kiếp...



Mặt Triệu Ngọc lập tức đen như than, quạ đen cạc cạc bay qua đầu! Hắn lẩm bẩm, lại chơi tôi nữa à? Đường đường một nhà hàng lớn như vậy, đặt tên là gì không đặt, sao lại đặt là “Lẩu dê”?



“Sếp...” Thôi Lệ Châu tức giận đến nỗi thở phì phò. “Có phải bác sĩ kê sai thuốc cho anh rồi không? Rốt cuộc anh có ý gì hả? Không phải anh nói anh không thể ăn thịt dê sao?”



“Ha ha... ha ha...” Triệu Ngọc cười khổ giải thích. “Chẳng phải là do cô lôi kéo tôi, khiến tôi đột nhiên nhớ tới đã lâu rồi, tôi cũng chưa ăn lẩu thịt dê à? Không thể ăn lẩu thịt dê nhưng tôi vẫn có thể ăn một ít thịt bò mà... ha ha...”



“Ừm... tổ trưởng Triệu...” Lúc này, Vương Xán đỗ xe xong rồi mới nói. “Tôi đã ăn ở nhà hàng này rồi, trong nhà hàng này chỉ có lẩu thịt dê, không có thịt bò đâu...”



“Mẹ nó, khốn kiếp, không nói lời nào sẽ chết à?” Triêu Ngọc đột nhiên tức giận. “Tôi... tôi chỉ ăn rau thôi! Ăn rau còn không được sao?”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom