• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-900

Chương 900: Bất ngờ kết thúc (2)




Hóa ra, Triệu Ngọc nói muốn đến hiện trường vụ cướp Khương Khoa là 3giả, đến nhà hàng “Lẩu dê” mới là thật. Dựa vào định vị trên hệ th3ống, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ xảy ra bên trong nhà hàng này.

2

Triệu Ngọc thật sự không nghĩ ra cách nào khác để tới được đây8, hắn cũng không biết rốt cuộc sẽ gặp phải kỳ ngộ gì, tất nhiên kh9ông thể trực tiếp yêu cầu Vương Xán và Thôi Lệ Châu đưa hắn tới đây. Cho nên hắn chỉ có thể viện cớ muốn tới hiện trường, sau đó tùy cơ ứng biến để đến đây.

Nhưng bởi vì không tìm hiểu tên quán ăn trước, nên Triệu Ngọc mới biến khéo thành vụng, bị Thôi Lệ Châu và Vương Xán nhìn ra sơ hở.



Không ngờ vị trí kỳ ngộ nằm trong một phòng trên tầng hai, mà phòng đó đã có người rồi.



Triệu Ngọc đẩy xe lăn, lượn qua cửa phòng, muốn nhìn xem trong phòng có ai. Nhưng mà, tuy cửa phòng chỉ khép hờ nhưng hắn chỉ nghe thấy có người đang trò chuyện, không thấy được bóng dáng ai cả.

Chậc chậc...



Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, cách thời giản xảy ra kỳ ngộ chỉ còn mười phút, hiện tại hình như vẫn hơi sớm. Kinh nghiệm từ quá khứ nói cho hắn biết, khi đối mặt với phó bản Kỳ Ngộ, tốt nhất không nên vội vàng hấp tấp, vẫn nên chờ đợi thì hơn.



Vừa khéo, Thôi Lệ Châu và Vương Xán chọn bàn ăn rất gần phòng này. Vì thế, Triệu Ngược đẩy xe lăn qua đó trước, cùng hai người họ gọi món...



Đương nhiên, bởi vì trong đầu còn đang bày mưu tính kế nên Triệu Ngọc tất nhiên cảm thấy không yên lòng, hắn tính toán trong lòng, rốt cuộc hôm nay phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra cái gì? Có liên quan tới vụ án ác ma không? Chỉ là, phó bản Kỳ Ngộ xảy ra trong một phòng của quán ăn, hắn thực sự nghĩ không ra có liên quan gì tới vụ án ác ma?



Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt cái đã tới giờ G, Triệu Ngọc ngẩng đầu nói với hai người còn lại: “Hai người nói chuyện đi, tôi vào WC một chút!”



“Ấy ấy, tôi cũng đi!” Vương Xán tốt bụng đứng dậy: “Chân của anh không tiện, để tôi giúp anh...”



“Để làm gì? Cậu đi vệ sinh giúp tôi được chắc?” Triệu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Yên tâm đi, tôi chỉ đi rửa tay mà thôi, không sao đâu...”



Nói xong, Triệu Ngọc không đợi Vương Xán phản ứng gì, liền nhanh chóng đẩy xe lăn đi. Khi hắn vội vàng chạy tới cửa phòng, vừa lúc đến giờ G rồi.



Cửa phòng vẫn đóng, Triệu Ngọc không tiện mạo muội đi vào nên đã đẩy xe tới bên bên cạnh cửa, sau đó nhanh chóng mở máy nghe trộm vạn năng



Máy nghe trộm vạn năng này là đạo cụ mà hắn vừa nhận được trước kia, sau khi sử dụng thì có thể nghe xuyên tường.



Đạo cụ này của hệ thống thật lợi hại, Triệu Ngọc vừa mới mở ra đã nghe rõ mọi động tĩnh trong gian phòng. Thứ đầu tiên truyền vào tai hắn chính là giọng hơi khàn khàn của một người đàn ông:



“Muội... muội mau nói cho huynh biết, muội làm như thế nào? Không thể được... Sư phụ tốn cả một đời... À, không phải, phép thuật mà cả một đời sư phụ đã biến ra, ngay cả huynh cũng không được truyền thụ, sao muội có thể học được chứ?”



Hả?



Nghe giọng điệu và cách nói chuyện, Triệu Ngọc lập tức nhức đầu, chuyện gì thế này? Sao còn có người nói chuyện như thế? Hơn nữa, giọng của người này, hình như hắn đã nghe ở đâu đó rồi...



“Ha ha ha...” Tiếp đó là một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên trong phòng: “Sư huynh à, thật cũng là giả mà giả cũng là thật, không tức là có mà có nghĩa là không. Những điều sư phụ dạy chúng ta phải khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ huynh quên rồi sao? Nếu như ngay cả huynh cũng không nhìn ra muội đã biến ra như thế nào thì huynh đâu có xứng trở thành truyền nhân của sư phụ!”



Hả?



Chuyện quái quỷ gì vậy? Triệu Ngọc càng nghe càng thấy không bình thường, nơi này là phòng ăn nhà hàng, lại đang là lúc dùng bữa. Thế mà còn có người nói như vậy!



Một nam một nữ này, không phải bị mắc bệnh thần kinh chứ? Nhưng... sao giọng người phụ nữ này lại nghe quen thế cơ chứ...



“Được rồi, sư muội!” Người đàn ông gằn từng chữ, nói: “Muội đã học được tất cả phép thuật của sư phụ rồi, vậy hãy mau giao bí kíp ra đây, bằng không... Hừm hừm, cũng đừng trách huynh không nể tình xưa nghĩa cũ!”



“Ha ha ha...” Người phụ nữ cười nói: “Mơ tưởng hão huyền, sư phụ đã sớm biết huynh nham hiểm hung ác, nên cố ý giữ lại chiêu này. Đến bây giờ, huynh vẫn khăng khăng một mực như vậy thì cũng đừng trách muội...”



“Sếp!” Ai ngờ, Triệu Ngọc đang chăm chú nghe thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng của Thôi Lệ Châu: “Này! Anh ở đây làm gì thế? Không phải anh đi rửa tay sao?”



Chết tiệt...



Triệu Ngọc bị dọa, suýt nữa đã ngã khỏi xe lăn.



“Hôm nay rốt cuộc anh làm sao thế?” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ đi đến trước xe lăn: “Anh vẫn đang giận tôi hay vẫn đang cố chấp muốn phân cao thấp với vụ án thế? Tôi có chọc anh đâu? Có lẽ nào, anh ghen với... Vương Xán?”



“Mẹ kiếp! Định làm loạn cái gì thế hả?” Triệu Ngọc bực mình, muốn phát tác mà không được, đành phải giải thích: “Tôi đánh rơi tiền, tìm giúp tôi đi!”



“Hả? Rơi tiền?” Thôi Lệ Châu nghi hoặc, đứng ở cửa phòng hỏi: “Rơi nhiều không?”



Nào ngờ, Thôi Lệ Châu còn chưa dứt lời thì cửa phòng bị người bên trong kéo ra!



Không xong rồi...



Triệu Ngọc lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng đưa tay đến bên hông, sẵn sàng rút súng.



“Ủa? Sao lại là... là cô?” Một người đàn ông không cao lắm xuất hiện từ bên trong cửa, thấy Thôi Lệ Châu đứng bên ngoài, gã không khỏi lùi lại hai bước.



“Hả?” Sau khi nhìn thấy người nọ, Thôi Lệ Châu cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.



Hửm?



Chuyện gì đây?



Triệu Ngọc cũng mờ mịt, không ngờ người đàn ông trong phòng lại quen Thôi Lệ Châu... A?... Ấy ấy ấy…



Nào ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc còn đang kinh ngạc thì Thôi Lệ Châu đã cầm chai bia ở bàn bên cạnh, sau đó bước nhanh vào phòng...



Bốp bốp!



Triệu Ngọc còn chưa đẩy xe lăn tới cửa đã nghe thấy trong phòng vang lên tiếng chai rượu va trúng đầu...



“A! Kẻ điên... Kẻ điên kìa...” Người phụ nữ trong phòng cũng hét to kinh hãi.



Mãi đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ, Thôi Lệ Châu đang dùng chai rượu đập vào đầu người đàn ông, bia ào ào tuôn ra, trên trán người đàn ông cũng đã chảy máu...



“Không... Không sao... Không sao cả!” Ai ngờ, người đàn ông bị đập vào đầu lại không phản kích mà vừa ôm đầu vừa quát lớn: “Thôi Lệ Châu, thế nào? Thoải mái không? Không thoải mái thì cứ đập thêm lần nữa đi, xem ông đây có nhăn mặt chau mày không... ừm...ủa?”



Người đàn ông đang gầm rú căm giận bỗng nhìn thấy Triệu Ngọc, mắt gã sáng lên, lập tức hưng phấn chào hỏi: “Ôi chao, đây không phải lãnh đạo Triệu sao? Sao có thể khéo như vậy chứ! Nơi này... Nơi này là Đồng Giang mà nhỉ? Ủa, chân của anh, chân anh sao thế?”



À...



Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng đã nhận ra người này, lúc này mới lặng lẽ bỏ tay ra khỏi súng, miệng hô: “Mã Lão Đán, sao lại là cậu?”



Hóa ra, người đàn ông này không phải ai khác, đúng là người tên Mã Lão Đán mà Triệu Ngọc đã gặp lúc ở Tấn An. Sau đó, bởi vì vụ án giết người thần tốc, Mã Lão Đán còn không may bị trúng đạn ở viện dưỡng lão, nơi mà Đào Hương đang ở...



“Đúng vậy... Chuyện này đúng là rất khéo...” Mã Lão Đán vội vàng vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, nói: “Mỹ Lệ, còn ngây ra đó làm gì. Có nhận ra ai đây không? Đây chính là vị cảnh sát đã cứu chúng ta trước đây đấy. Nếu không có anh ta thì em có còn ngày hôm nay không?”



“À... à...” Người phụ nữ nhanh chóng nhận ra, cúi đầu chào Triệu Ngọc: “Hóa ra là anh! Lần trước may mà có anh!”



Đây...



Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra hắn đã từng gặp người phụ nữ này rồi, chính là bạn gái của Mã Lão Đán, tên là Tống Mỹ Lệ.



Nhớ lại hồi đó, Triệu Ngọc đuổi theo chiếc ô tô cứu Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ đang trần như nhộng, hơn nữa lúc cởi trói cho Tống Mỹ Lệ, hắn còn nhân cơ hội sàm sỡ nữa...



“Tốt quá, lãnh đạo Triệu là quý nhân của chúng ta, muốn mời cũng chưa chắc đã được gặp đâu.” Mã Lão Đán hào sảng cười to: “Nếu đã gặp thì bữa cơm hôm nay tôi sẽ mời, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ nhé, ha ha ha...”



Mã Lão Đán thoải mái cười to, giống như chuyện lúc trước chưa hề xảy ra vậy.



Thôi Lệ Châu thuận tay ném nửa chai bia xuống đất, trên mặt hiện rõ sự tức giận không thể kiềm chế...



À...



Triệu Ngọc hiểu được, Mã Lão Đán từng nói rằng trước đây gã đã thèm thuồng Thôi Lệ Châu từ lâu – người có khuôn mặt trẻ con nhưng lại có thân hình phụ huynh nóng bỏng, muốn dùng tiền mua cô ta nhưng không thực hiện được. Có thể thấy, kẻ có tà tâm đánh mãi không chừa như Mã Lão Đán chắc đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào khác mới khiến Thôi Lệ Châu vừa thấy mặt là dùng chai bia đập gã như vậy.



Nhưng mà... Nếu là như thế này, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay dường như không hợp lý lắm? Chẳng lẽ chỉ vì một chai rượu?



À...



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhớ tới một việc, quẻ văn mà hôm nay mình rút là quẻ “Cấn Ly”, “Ly” thể hiện cho bạn bè, xem ra... lần Kỳ Ngộ này chẳng qua chỉ là một cuộc hội ngộ bất ngờ...



Ừm...



Ai ngờ, Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, trong đầu chợt nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi của Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ, trong phòng chỉ có hai người họ, những lời họ vừa nói có ý gì?



“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”



Đúng lúc quan trọng thì điện thoại của Triệu Ngọc kêu vang, là Miêu Anh gọi tới.



Triệu Ngọc đang ngồi xe lăn, không tiện tránh đi chỗ khác, đành phải nghe điện thoại trước mặt mọi người.



“Triệu Ngọc...” Trong điện thoại, giọng của Miêu Anh có vẻ bình tĩnh lạ thường: “Anh có thể yên tâm dưỡng bệnh rồi, vụ án ác ma đã kết thúc. Bọn em tìm thấy trong nhà Lang Hướng Dương chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh Lang Hướng Dương là hung thủ của vụ án ác ma!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom