• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • cuong-tham-512.html

Chương 512: Tình tiết vụ án cuối cùng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70642.png
“Tiêu Chấn, anh vì trả thù anh trai anh mà nhẫn tâm giết chết Lưu Kiều vô tội, còn hại Phùng Khoát ngồi tù oan mười năm, hại Phùng Lâm tức đến nỗi chảy máu não, hại cha anh sợ hãi ngày đêm, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc mười năm qua, trong lòng anh có thực sự dễ chịu không?” Lúc này, Triệu Ngọc lấy ra tài liệu cuối cùng mà Lan Bác đưa cho hắn đặt trước mặt Tiêu Chấn, nói: “Anh tự xem đi! Đây chính là con dao găm bằng chứng, anh còn gì để nói nữa không?”



Trên tài liệu trước mặt có bức ảnh chụp, đúng là hung khí năm đó.



“Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng chứng cứ không dễ dàng bị tiêu2hủy như vậy!” Triệu Ngọc cao giọng: “Chuyên gia đã kiểm nghiệm qua, cán dao của con dao này có dấu hiệu đã từng bị tháo ra rõ ràng, hơn nữa ở phần kẽ hở bên trong đinh vít của cán dao, còn phát hiện mẫu da không phải của Phùng Khoát!”



“Mười năm trước, xét nghiệm mẫu da còn chưa phổ biến, cho nên anh mới tránh được một kiếp, nhưng mà hiện tại, anh đừng nghĩ lại chạy thoát được! Anh xem cho kĩ đi!” Triệu Ngọc mở tài liệu cuối cùng ra, nặng nề mà nói: “Kết quả giám định hoàn toàn trùng khớp với mẫu da của anh!”



“A!” Tiêu Chấn khiếp sợ kêu lên, cảm thấy choáng váng, chỉ kém chút nữa là ngất đi.



Lúc này,9Triệu Ngọc thấy đã đến thời khắc mấu chốt nên không nói chuyện nữa mà chậm rãi ngồi xuống chờ đợi.



Thực ra, trong lòng Triệu Ngọc cũng đang vô cùng căng thẳng, hắn biết, nếu tiếp sau đây, Tiêu Chấn vẫn cắn răng không chịu mở miệng, vậy tất cả những cố gắng nãy giờ đều chỉ là uổng phí!



Nhưng mà, chuyện Triệu Ngọc lo lắng cũng không xảy ra. Không biết là do Tiêu Chấn đã sớm chuẩn bị tâm lý hay là thực sự bị Triệu Ngọc phá tan phòng tuyến tâm lý nữa.



Sau khoảng chừng sáu bảy phút, rốt cuộc anh ta ngừng run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Thực ra... thực ra... sau khi anh trai tôi ngồi tù, tôi cũng6đã hối hận!”



Nói xong câu này, ánh mắt Tiêu Chấn dừng lại ở trần nhà phía xa xa, anh ta lại im lặng mười mấy giây, sau đó mới suy sụp nói tiếp: “Tôi cho rằng, đẩy anh trai tôi vào ngục thì Ngải Lỵ Lỵ có thể quay về bên cạnh tôi! Nhưng mà, đợi đến lúc tôi đến trường tìm cô ta lại tận mắt thấy cô ta lên xe của một lão già, hơn nữa, còn... còn...”



Nói đến đây, một giọt nước mắt của Tiêu Chấn đã tràn ra hốc mắt, rơi xuống đất...



“Anh cảnh sát à! Tôi sai rồi, tôi vì một... vì một đứa con gái không đáng để yêu, hại cả nhà chúng tôi... Tôi sai rồi! Hu hu....”



Cuối cùng, Tiêu Chấn không0chịu được nữa, bật khóc...



Trận khóc này giải tỏa tất cả áp lực, tình cảm mà mười năm qua anh ta đã phải chịu. Anh ta òa khóc thống khổ, bi thiết....



Phù...



Nhìn Tiêu Chấn khóc như muốn chết đi sống lại, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, coi như hắn vừa trút được gánh nặng.



Lúc này, bên trong phòng nghe lén, nhóm các vị lãnh đạo cấp cao mà đứng đầu là cục trưởng Hồng, tất cả đều không lên tiếng, bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng.



Cục trưởng Hồng suy nghĩ một hồi lâu, hiện tại mới gật đầu nói: “Tôi sai rồi! Nếu... năm đó tôi có thể giống như Triệu Ngọc, suy nghĩ mọi7việc kỹ càng hơn một chút, xử lý vụ án cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ không để vụ án oan này xảy ra! Tôi... không thể tha thứ cho bản thân mình!”



“Cục trưởng Hồng, việc gì cũng không thể tuyệt đối được!” Phùng Tiêu ở bên cạnh an ủi: “Vụ án này nhìn qua tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng phức tạp! Hai vết chấm thủy, hung khí, khẩu cung của nhân chứng, tổng hợp lại những yếu tố này, bất luận là ai cũng sẽ thấy Phùng Khoát là đối tượng tình nghi đầu tiên!



“Ha ha... lão Phùng à, những cái này... đều chỉ là lấy cớ mà thôi!” Cục trưởng Hồng thoải mái nói. “Mặc kệ lúc nào, sơ sót đều không thể tha thứ được! Làm cảnh sát thì lại là sai lầm trí mạng! Chuyện này tôi sẽ viết báo cáo chi tiết gửi cho lãnh đạo. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự nhận trách nhiệm từ chức, chấp nhận mọi hình phạt của cấp trên! Sau này... chỉ mong không còn người nào phạm phải sai lầm như tôi nữa!”



“Cục trưởng Hồng...” Phùng Tiêu im lặng cúi đầu.



Dù sao Triệu Ngọc cũng là tổ trưởng, nếu Tiêu Chấn đã nhận tội, như vậy nhiệm vụ thẩm vấn kế tiếp có thể giao cho những cảnh sát điều tra khác tiếp nhận như bình thường.



Lúc giao lại nhiệm vụ xong, Triệu Ngọc đi ra khỏi phòng thẩm vấn thì đúng lúc gặp Cục trưởng Hồng cũng vừa ra khỏi phòng nghe lén.



Cục trưởng Hồng bước nhanh tới trước mặt Triệu Ngọc xúc động nắm lấy tay hắn nói: “Cảnh sát Triệu, họ Hồng tôi cả đời làm cảnh sát nhưng đây đúng là lần đầu tiên thấy xử lý vụ án đặc biệt như thế, thật sự là ngoạn mục xuất sắc, tôi đây cũng coi như mở rộng tầm mắt, tâm phục khẩu phục!”



“Quá khen! Quá khen!” Triệu Ngọc khẽ cười nói. “Nếu Cục trưởng đã nói tới đây, tôi cũng muốn nói cho ngài biết, Triệu Ngọc tôi cũng chỉ vì điều tra rõ chân tướng chứ không phải cố ý nhắm vào ai cả! Vì thế mong rằng Cục trưởng Hồng quản lý cấp dưới của mình tốt hơn, đừng để bọn họ không có việc gì lại tới tìm tôi, nhất là vị đội phó kia!”



“Triệu Ngọc, cậu...” Vương Thánh Nghiêu tức giận đỏ mặt tía tai, thật không ngờ Triệu Ngọc vừa gặp mặt đã bắt đầu báo cáo hắn ta.



“Ha ha... tính toán chi li, có thù tất báo!” Cục trưởng Hồng vẫn đang nắm tay Triệu Ngọc nói tiếp. “Hiện tại, rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao cậu có thể phá được nhiều vụ án lớn và cả những vụ án chưa được giải quyết như vậy! Gan dạ dũng cảm, có niềm tin tuyệt đối, tôi thật sự hi vọng cảnh sát ở Tần Sơn chúng ta có thể có nhiều nhân tài giống như cảnh sát Triệu đây.”



“Quá khen! Quá khen! Có điều nói thật, nếu như tôi mà làm đội phó khẳng định so với anh Vương đây còn tốt hơn!” Triệu Ngọc lại xấu tính buông ra một câu, khiến Vương Thánh Nghiêu tức giận nổ đom đóm mắt.



“Được rồi, cảnh sát Triệu, cảm ơn cậu đã cho tôi xem một màn sống động như vậy!” Lần thứ hai Cục trưởng Hồng nói. “Về vụ án này, tôi sẽ thông báo cho các bộ phận, ban ngành liên quan, tra cứu trách nhiệm, lật lại bản án của Phùng Khoát! Tôi cũng tự mình tra xét, kiểm điểm lại bản thân, tuyệt đối không nhân nhượng! Cậu nói đúng, chúng ta làm cảnh sát là vì muốn điều tra chân tướng rõ ràng, giương cao chính nghĩa! Sau này tôi hi vọng tất cả cảnh sát Tần Sơn đều sẽ học tập noi theo gương cậu!”



Nói xong, Cục trưởng Hồng xoay người định đi.



Nhưng đúng lúc đó, từ phía xa xa có một người đang hấp tấp chạy tới, người này không phải ai khác chính là Lương Hoan - người tới phân cục Mạt Dương nhận vật chứng.



Lương Hoan không thấy mấy vị lãnh đạo chỉ thấy Triệu Ngọc, cho nên vừa chạy lại đây đã không nhịn được vui sướng báo với Triệu Ngọc.



“Tiểu Triệu! Tiểu Triệu, tôi đã lấy được hung khí kia, ha ha, cậu biết không? Tôi đã hao tổn tâm sức á... ừm... ừm?”



Vốn Lương Hoan đang định mở hộp đựng con dao găm ra nhưng vừa nhìn thấy nhiều vị lãnh đạo có mặt ở đây như vậy, anh ta mới ý thức được tình hình không ổn, nhanh chóng đậy nắp hộp lại.



“Vật chứng? Hung khí? Dao găm...” Vương Thánh Nghiêu không ngốc, chỉ một thoáng đã hiểu được chuyện gì, kinh ngạc chỉ vào phòng thẩm vấn nói: “Cái này không phải vừa mới cầm lại đây sao? A... cậu... Các cậu dám cả gan giả tạo chứng cớ... vừa rồi đều là giả! Cậu... các cậu đúng thật là to gan....”



“Ha ha ha...” Ai ngờ nghe được lời này xong, Cục trưởng Hồng cũng ngửa mặt lên trời cười to, sau đó lắc đầu khen: “Tuyệt! Thực sự rất tuyệt! Ha ha ha....”



Nói xong, Cục trưởng Hồng dẫn người của ông hiên ngang bước đi.



“A? Giả tạo chứng cớ, chuyện này tính thế nào đây? Xử lý thế nào?” Vương Thánh Nghiêu vẫn chưa chấp nhận buông tha. Đại đội trưởng Phùng Tiêu lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn ta, sau đó kéo hắn ta di.



“Phù!” Chờ những người đó đi hết, lúc này Triệu Ngọc mới nặng nề thở phào một hơi mắng: “Anh Lương à, suýt chút nữa tôi bị anh hại chết rồi!”



“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa kịp mắng xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch mở cửa phòng thẩm vấn ra nói với hắn: “Tổ trưởng, Tiêu Chấn muốn gặp anh! Nói có chuyện quan trọng, muốn nói cho anh biết!”



Hả?



Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, không biết Tiêu Chấn tìm hắn còn có chuyện gì?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom