• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-513.html

Chương 513: Cô gái này không đơn giản




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70643.png
“Cho nên, anh cảnh sát à, tôi cầu xin anh, cha tôi cái gì cũng không biết.” Tiêu Chấn tha thiết nói: “Các anh đừng làm khó cha tôi được không? Tôi vào tù không sao cả, tôi đã phạm tội, tôi đã hại anh tôi, tôi đáng chết!”



“Nhưng, tôi hi vọng anh tôi ra tù vẫn có thể có một gia đình đầy đủ!” Tiêu Chấn lại nước mắt giàn giụa nói: “Cầu xin anh, vì mẹ tôi bị bệnh nan y, xin hãy tha cho cha tôi đi!”



“Haiz! Người một nhà vốn dĩ có thể hạnh phúc đầm ấm bên nhau, đáng tiếc…” Triệu Ngọc thở dài nói: “Vì một lần nghĩ dại của anh mà lại rơi vào2tình cảnh như thế này! Nói cho anh biết… cha anh không chỉ là làm giả lời khai, ông ta còn dùng tiền mua chuộc Khổng Duy Sâm. Cho nên, tôi không giúp được ông ta đâu! Pháp luật sẽ cho ông ta một sự trừng trị thích đáng!”



“Hu… hu…” Tiêu Chấn khóc đến mức toàn thân run rẩy: “Xin lỗi… Tôi có lỗi với… bọn họ…”



“Anh sai rồi, người anh có lỗi nhất, không hoàn toàn là người nhà anh đâu Tiêu Chấn!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Không lẽ anh vẫn chưa hiểu sao? Người anh có lỗi nhất là Lưu Kiều vô tội kìa! Giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, anh vẫn nên chuẩn bị9tốt việc chuộc tội đi! Tôi không giúp được anh đâu!”



Nói xong, Triệu Ngọc quay người đi trong chớp mắt.



Nhưng, Tiêu Chấn lại thiết tha nói: “Anh cảnh sát, tôi… tôi còn có một chuyện muốn nói với anh… Ngải… Ngải Lỵ Lỵ… cô ta…”



“Ngải Lỵ Lỵ?” Triệu Ngọc quay người lại.



“Tôi đã nghe rồi…” Tiêu Chấn nói: “Cô ta làm vợ của ông trùm giới giày dép, gả vào nhà quyền thế. Tôi cũng nghe nói, hôm qua cô ta đã bị cảnh sát bắt! Tôi… tôi mới nãy nghe trong điện thoại, nghe anh nhắc đến cô ta, tôi có thể hỏi một chút, chuyện thuê hung thủ giết người, thực sự là cô ta làm sao?”



Triệu Ngọc vô6thức sờ sờ điện thoại, không ngờ, mới nãy Tô Kim Muội nhắc đến chuyện của Ngải Lỵ Lỵ, lại bị Tiêu Chấn nghe thấy.



Nhưng mà, Triệu Ngọc không biết mục đích của Tiêu Chấn, tự nhiên không thể nói sự thật, lập tức hỏi ngược lại: “Sao vậy? Anh hỏi chuyện này làm gì?”



“Anh cảnh sát, tôi không biết có phải anh điều tra vụ án đó không.” Tiêu Chấn nói: “Nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho anh biết, Ngải Lỵ Lỵ hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như thế!”



“Ừm…” Triệu Ngọc mở miệng, vốn định nói cho anh ta biết chuyện Ngải Lỵ Lỵ bị oan, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói0ra.



“Xin anh tin tôi, tôi tuyệt đối không phải xuất phát từ thành kiến cá nhân!” Tiêu Chấn kích động nói: “Tôi hiểu cách làm người của Ngải Lỵ Lỵ, người phụ nữ này luôn luôn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Chuyện thuê hung thủ giết người, chỉ có cô ta mới làm ra được! Cho nên, anh nhất định phải điều tra cô ta kỹ càng, đừng để bị cô ta lừa!”



“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Tiêu Chấn à, bây giờ bản thân anh cũng khó giữ nổi, vẫn nên tự lo lắng cho chuyện của mình nhiều hơn đi!”



“Không thể phủ nhận, chuyện này của nhà các anh, Ngải Lỵ7Lỵ cũng là một thành phần quan trọng tạo nên! Nhưng, cô ta chỉ là một thành phần mà thôi, anh đừng quên, kẻ giết người từ đầu đến cuối chính là anh!”



“Tiêu Chấn, nếu như bản thân anh không có ý nghĩ xấu xa, người khác có làm gì đi nữa cũng không thể khiến anh phạm tội.”



“Phải, ở vai trò nào đó, anh cũng là người bị hại, nhưng, phạm tội chính là phạm tội, anh có tìm thêm mười nghìn lý do nữa cũng không thể nào thay đổi sự thật! Tôi nói như vậy đã hiểu rồi chứ?”



“Tôi… hiểu rồi, đã hiểu…” Nghe thấy lời này, Tiêu Chấn rốt cuộc lặng lẽ cúi thấp đầu.



Đợi sau khi Triệu Ngọc bước ra khỏi phòng thẩm vấn lần nữa, trong hành lang chỉ còn các đồng nghiệp đội trọng án Dung Dương, còn Mao Vĩ cũng vì cảm thấy xấu hổ mà đã sớm rời khỏi đây.



Những chuyện tiếp theo, Triệu Ngọc liền giao lại toàn bộ cho đồng nghiệp xử lý, rời khỏi Cục Cảnh sát, trở về ngôi nhà ở phố Thuận Phong.



Trên đường đi, Triệu Ngọc lại gọi cho Miêu Anh mấy cuộc điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được, cứ ở trạng thái mất liên lạc.



Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc về đến nhà, ngược lại nhận được cuộc gọi của đồ đệ Tô Kim Muội.



Tô Kim Muội nói cho Triệu Ngọc biết rằng qua một đêm điều tra, bên phân cục Nhữ Dương bọn họ về cơ bản đã thẩm tra rõ ràng quá trình vụ án nhảy lầu của chị em họ Trần.



Người tên Trần Bỉnh Tiên đó lợi dụng căn bệnh hiểm nghèo của Cận Siêu, cùng với kinh tế khó khăn nhà hắn ta làm điều kiện, yêu cầu hắn ta giúp mình giết chị em họ Trần, đồng thời vu oan cho Ngải Lỵ Lỵ!



Trần Bỉnh Tiên cho Cận Siêu năm triệu tiền thù lao giết người, cọc trước một triệu tại chỗ, sau khi xong việc, sẽ thanh toán nốt phần còn lại.



Mà hai triệu trong thẻ ngân hàng của vợ Cận Siêu cũng là mưu mô của Trần Bỉnh Tiên, vốn dĩ không liên quan đến Ngải Lỵ Lỵ.



Căn cứ vào lời khai báo của Trần Bỉnh Tiên, chuyện duy nhất ông ta không nghĩ đến chính là cái chết đột ngột của Cận Siêu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Cận Siêu bị bắt, sẽ ở Cục Cảnh sát vu cáo cho Ngải Lỵ Lỵ. Nhưng cái chết của gã lại lập tức làm xáo trộn kế hoạch của Trần Bỉnh Tiên.



Điều ông ta càng không ngờ tới chính là Cận Siêu lại giữ đường lui cho mình, ghi hình cuộc giao dịch của bọn họ lại! Làm như vậy, sau khi các chứng cứ quan trọng được trình ra, Trần Bỉnh Tiên dĩ nhiên không thể không cúi đầu nhận tội!



Sau đó, phía cảnh sát cũng tìm được một triệu tiền cọc ở nhà Cận Siêu, sự thật của cả câu chuyện đã được phơi bày một cách triệt để, Ngải Lỵ Lỵ cũng được vô tội thả ra.



Do phá án nhanh chóng, bây giờ đội trọng án Nhữ Dương cũng nhận được nhiều lời khen ngợi, tăng thêm vẻ vang. Không những nâng cao vị trí của mình trong chớp nhoáng, còn hung hăng vả vào mặt bọn Vương Thánh Nghiêu.



“Chỉ có điều…” Tô Kim Muội hơi cảm khái nói: “Sư phụ à, có một chuyện em vẫn không giải thích được. Anh nói xem, chúng ta dùng hồ sơ bệnh án giả lừa lấy lời khai của vợ Cận Siêu, chuyện này… có phải là hơi thiếu đạo đức không?”



“Chuyện này à…”



Thực ra, chuyện thiếu đạo đức giống như vậy, Triệu Ngọc không phải mới làm một hai lần, gồm cả lời khai của Khổng Duy Sâm, còn có giấy giám định hung khí lừa Tiêu Chấn, đều là Triệu Ngọc dùng mánh khóe không đứng đắn đạt được.



Trước đây, Triệu Ngọc chưa từng có cảm giác làm như vậy có gì không thích hợp? Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đang vu cáo hãm hại người tốt, chỉ là một lòng vì điều tra rõ chân tướng mà thôi!



Nếu như Tiêu Chấn không phải hung thủ giết hại Lưu Kiều, vậy cho dù Triệu Ngọc làm giả thêm nhiều chứng cứ, anh ta cũng không thể nào nhận tội! Cái gọi là phải thử mới biết có hay không, đây chẳng qua là một mánh khóe phá án nhanh chóng có hiệu quả mà thôi.



Nhưng mà, bây giờ đối mặt với câu hỏi của Tô Kim Muội, Triệu Ngọc lại thực sự không biết nên trả lời thế nào!



Hắn suy nghĩ rất lâu, mới ngậm ngùi nói: “Kim Muội à, làm người chỉ cần không thẹn với lương tâm! Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại công bằng cho người bị hại, vậy chắc hẳn… là chuyện đúng chứ nhỉ?”



“Đã hiểu, sư phụ, hôm nay em thực sự được mở rộng tầm mắt, thu hoạch khá lớn!” Tô Kim Muội cung kính nói: “Sau này, còn mong được sư phụ chỉ dạy nhiều hơn nữa!”



Tiếp theo đó, hai thầy trò lại nói chuyện thêm vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.



Đối với đồ đệ mới thu nhận này, Triệu Ngọc cảm thấy rất mới mẻ. Hơn nữa, song song với sự mới mẻ, hắn còn cảm nhận được một loại cảm giác tự hào và hài lòng khi được người khác sùng bái.



Nhưng mà, có chuyện Triệu Ngọc lại quên hỏi, trước đây em gái mắt to dễ thương nói, là cô ấy tìm người giải vây giúp mình! Nhưng… có vẻ hoàn toàn không phải như vậy nhỉ? Cuối cùng, chỉ là Cục trưởng Hồng người ta chủ trương liêm chính không nịnh nọt khuyến khích mình, mới có thể khiến Tiêu Chấn nhận tội?



Không lẽ… Cục trưởng Hồng này là do Tô Kim Muội nhờ người gọi đến?



Không thể nào?



Tô Kim Muội này không lẽ cũng có người đứng phía sau, là một cô gái hoàn toàn không đơn giản!?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom