• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-510.html

Chương 510: Áp lực cực lớn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70640.png
“Đại đội trưởng ơi, tôi còn chưa nói muốn lật lại bản án thay người khác mà?” Đột nhiên Triệu Ngọc sửa lời: “Vụ án bắt cóc mấy ngày trước không phải do tôi điều tra sao? Nhưng mà, tuy chúng tôi đã bắt được kẻ tình nghi, cũng cứu được con tin, nhưng vụ án cũng chưa kết thúc mà? Bây giờ tôi đã có chứng cứ mới, cho nên, tôi phải thẩm vấn xong vụ án này chứ, chuyện này chắc là không có vấn đề gì đúng không?”



“Cậu... cậu đang già mồm át lẽ phải!” Phùng Tiêu hơi sững sờ, nói: “Vụ án bắt cóc là vụ án bắt cóc, vụ án giết người trong nhà trọ là vụ án giết người, sao cậu lại trộn lẫn hai vụ án này vào2nhau như vậy?”



“Không trộn lẫn mà?” Triệu Ngọc nói xạo: “Bây giờ tôi hoài nghi việc cô bé kia bị bắt cóc, cả nhà Phùng Lâm đều tham dự, cho nên tôi nhất định phải làm rõ chân tướng! Báo cáo kết án còn chưa viết xong mà, tôi có quyền điều tra tiếp vụ án này chứ?”



“Cậu... Cậu...” Phùng Tiêu không ngờ Triệu Ngọc lại lợi dụng việc hai vụ án có liên quan với nhau, nhất thời cảm thấy nghẹn lời.



“Triệu Ngọc, sao cậu phải cố chấp như vậy?” Liêu Cảnh Hiền dùng sức nháy mắt với Triệu Ngọc: “Đừng quên, đơn xin làm cảnh sát điều tra của cậu còn đang trong quá trình xét duyệt đó, cậu còn có nhiệm vụ quan trọng hơn mà!”



“Lão Liêu, xin đừng nói gì nữa!9Triệu Ngọc tôi có tính tình thế nào, đâu phải ông không biết?” Triệu Ngọc ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nếu như ngay cả vụ án nhỏ này tôi cũng không thể hoàn thành, tương lai làm sao tôi có thể điều tra rõ những vụ án lớn khác?”



“Triệu Ngọc, cậu đừng có ngu muội mất khôn như vậy nữa.” Phùng Tiêu chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cậu đừng tưởng rằng cậu phá được vụ án Miên Lĩnh, lại tìm được bảo tàng Kim Phật thì có thể muốn làm gì thì làm! Là nhân viên cảnh sát, cậu phải phục tùng mệnh lệnh, phá án và bắt người cũng cần phải phù hợp trình tự! Cho nên, vụ án hôm nay, dù thế nào cậu cũng không được hành động!”



Phùng Tiêu vừa nói như6vậy, mấy nhân viên cảnh sát của Cục thành phố lập tức tỉnh táo tinh thần, chuẩn bị tiếp tục xông lên bất cứ lúc nào.



“Được thôi! Đến đây đi!” Triệu Ngọc làm ra tư thế không sao cả, nói: “Có gan thì cứ tới đây! Chỉ cần sau cùng Triệu Ngọc tôi còn đứng, thì tôi nhất định phải thẩm vấn vụ án này tới cùng!”



“Cậu!” Phùng Tiêu cũng tức giận, tay giơ lên muốn ra lệnh cho cấp dưới tấn công.



Đương nhiên Liêu Cảnh Hiền không muốn nhìn thấy tình huống chuyển biến xấu, vội vàng hòa giải, nhưng bất đắc dĩ lập trường của hai bên rất kiên định, không ai chịu nhượng bộ, xem ra trận chiến thứ hai sắp bắt đầu.



Nhưng mà, làm cho người ta không tưởng tượng nổi0là, ngay thời khắc mấu chốt như vậy, tại hiện trường lại xuất hiện một thay đổi khổng lồ.



“Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”



Sau khi một giọng nói hùng hậu vang lên, chỗ đầu hành lang lại có thêm một đám người nhảy ra.



Mọi người nhìn lại, nhịn không được trầm trồ... Hay! Lần này đúng là náo nhiệt!



Chỉ thấy người đi tới từ đằng xa đúng là vị lãnh đạo cao nhất trong ngành cảnh sát thành phố Tần Sơn - Cục trưởng Hồng Kiến Vinh!



Bên cạnh Cục trưởng Hồng, còn có Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu và rất nhiều lãnh đạo đến từ Cục thành phố. Nhìn từ xa, đúng là một đội ngũ khổng lồ, thanh thế mênh mông cuồn cuộn!



Nhìn thấy có nhiều người đến đây như vậy, trong lòng7Triệu Ngọc vô cùng buồn bực, không đúng nha? Hôm nay đâu có mở được quẻ “Khôn” đâu, sao đột nhiên lại xảy ra tình thế chấn động như vậy?



Sau khi nhìn thấy Cục trưởng Hồng đích thân tới hiện trường, Vương Thánh Nghiêu nhất thời ưỡn thẳng sống lưng. Theo ý hắn ta, sự cố gắng của mình không bị uổng phí, chắc chắn Cục trưởng Hồng sẽ nhìn mình với con mắt khác. Hơn thế nữa, chắc chắn Cục trưởng Hồng sẽ nghiêm trị Triệu Ngọc, trút giận cho hắn ta!



Nhưng mà, lúc Cục trưởng Hồng tới gần chỉ nói một câu duy nhất, suýt nữa Vương Thánh Nghiêu đã cắm đầu ngã trên mặt đất!



Cục trưởng Hồng nói với Phùng Tiêu: “Đội trưởng Phùng, nhanh mang người của ông về đi, làm như vậy đúng là quá kỳ cục!”



“Hả? Cái gì?” Phùng Tiêu cũng sửng sốt, không rõ Cục trưởng Hồng có ý gì?



Vương Thánh Nghiêu có lòng muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy mặt Cục trưởng Hồng đầy vẻ nghiêm túc, đành ngậm ngùi câm miệng.



“Tiểu Phùng à!” Cục trưởng Hồng chậm rãi đi đến chỗ Triệu Ngọc, đồng thời nói với Phùng Tiêu sau lưng mình: “Tôi cũng là người xuất thân từ cảnh sát hình sự! Tôi có thể hiểu được, làm cảnh sát hình sự không phải dễ dàng! Một vụ án, vận mệnh khép lại! Nếu xử sai, hủy người hại mình, hậu hoạn vô cùng! Haizz!”



Nói xong, Cục trưởng Hồng quay sang Triệu Ngọc, nói: “Cảnh sát Triệu! Cậu làm rất đúng! Làm rất tốt! Người làm cảnh sát hình sự như chúng ta, là phải điều tra rõ chân tướng, cho dù chân tướng này... có tồi tệ đến cỡ nào!”



“Cục trưởng Hồng...” Phùng Tiêu không thể tưởng tượng nổi, Cục trưởng Hồng lại nói ra những lời chí công vô tư như vậy, có lòng muốn khuyên gì đó, nhưng lại không thể mở lời.



Mà lúc này, sắc mặt Vương Thánh Nghiêu đã biến thành cà tím, ủ rũ đến mức không thể ủ rũ hơn nữa!



“Thật ra...” Cục trưởng Hồng nhìn Triệu Ngọc nói: “Về vụ án này, năm đó tôi cũng có rất nhiều nghi vấn! Nhưng mà, bất đắc dĩ chứng cứ lại vô cùng xác thực, vật chứng rõ ràng, trừ Phùng Khoát ra, không thể tìm thấy bất kì kẻ tình nghi nào khác! Cho nên... cảnh sát Triệu, hôm nay, hãy cho tôi mở rộng tầm mắt, tới cùng tôi sai ở đâu! Xin nhờ cả vào cậu!”



Nói xong, Cục trưởng Hồng dùng tay chỉ vào phòng thẩm vấn, làm ra tư thế “mời”.



Nghe thấy lời này, đột nhiên cả hành lang lặng ngắt như tờ.



Triệu Ngọc vốn tưởng rằng, Vương Thánh Nghiêu làm ầm ĩ vui vẻ như thế là do có Cục trưởng Hồng bày mưu đặt kế. Nhưng bây giờ xem ra, đó chỉ là Vương Thánh Nghiêu đơn phương muốn nịnh nọt người ta mà thôi!



Thật không nghĩ tới, sếp lớn lại độ lượng như vậy, Triệu Ngọc không khỏi rất đỗi kính nể Cục trưởng Hồng.



“Đi thôi, đi thôi!”



Phùng Tiêu đã nhận ra ý của Cục trưởng lớn, vội vội vàng vàng điều rất nhiều cảnh sát đi khỏi đó. Nhưng ông ta lại cùng Vương Thánh Nghiêu ở tại hiện trường, bọn họ cũng muốn nhìn xem, tới cùng Triệu Ngọc muốn lật lại bản án cho Phùng Khoát kiểu gì?



Có điều, làm như vậy, ngược lại khiến áp lực trên người Triệu Ngọc tăng lên!



Có thể đoán được, nếu Tiêu Chấn chịu nhận tội, có lẽ hắn không sao. Nhưng mà, nếu Tiêu Chấn không chịu nhận tội, vậy thì hoàn cảnh của hắn sẽ không ổn chút nào!



Tuy Cục trưởng Hồng đã đồng ý để cho hắn lật lại bản án cho Phùng Khoát, nhưng mà một khi không thể tra ra chân tướng thì hắn không còn cơ hội nào nữa!



Hơn nữa, có vài người vẫn muốn xem trò cười của Triệu Ngọc, lỡ lần lật lại bản án này không thành công, hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rơi vào cảnh cả đời không ngóc đầu lên nổi!



Huống chi, bây giờ hắn lật lại bản án, bởi vì thời gian vội vã nên cũng không nắm chắc nhất định có thể khiến Tiêu Chấn nhận tội!



Chậc chậc...



Triệu Ngọc biết, Tiêu Chấn kia tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, sao anh ta lại dễ dàng nhận tội?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom