• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • cuong-tham-309.txt

Chương 309: Tiệc coi mắt?




“Mau, mau đến bệnh viện thôi!” Mẹ Triệu kéo tay Triệu Ngọc định đi: “Thế này đâu có được! Đầu con trụi hết cả rồi, tóc cũng không còn sợi nào! Mặt mũi thì bầm tím sưng vù hết cả lên! Con ơi là con!” Bà2cụ bắt đầu nghẹn ngào: “Con bảo đang yên đang lành cứ nằng nặc đòi đi làm cảnh sát làm gì? Mẹ đã dặn rồi cơ mà, gặp nguy hiểm thì phải lùi về sau chứ… Thằng nhóc này, chẳng trách Tết Đoan Ngọ cũng không8chịu về! Ôi, mau đi thôi, mau tới bệnh viện khám xem, đừng để đầu mình xảy ra vấn đề…”.



Trông thấy mẹ Triệu kéo Triệu Ngọc ra ngoài, chú chó Đại Hanh không trốn nữa mà nhảy ra sủa gâu gâu về phía bà.



“Mẹ, mẹ mẹ6mẹ…” Triệu Ngọc đã bị bà lão giằng co đến luống cuống cả tay chân: “Mẹ nghe con nói, cái này không phải bị thương lúc chấp hành nhiệm vụ. Tại con không cẩn thận bị ngã thôi, thật đấy… Đừng mà, đừng mà… Con vừa3mới rời bệnh viện xong, bác sĩ đã khám cho con rồi! Này, Đại Hanh! Đừng sủa nữa, còn sủa tao cho mày vào nồi…”



Trong phòng thoáng chốc loạn hết cả lên, cả người Triệu Ngọc đầm đìa mồ hôi.



Hai người lôi kéo nhau hết một5lúc lâu, Triệu Ngọc mới ép được bà cụ ngồi xuống ghế sô pha. Vậy mà còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, bà lão đã bắt đầu cằn nhằn: “Con trai à, cuộc sống của con thật chẳng ra làm sao cả. Ký túc xá miễn phí thì không ở, chạy tới đây thuê phòng làm gì? Còn thuê căn phòng đẹp thế này, chắc chắn giá không rẻ đâu nhỉ?”



“Không… không…” Triệu Ngọc thật chẳng biết phải trả lời ra sao. Cho dù đối mặt với đám hung phạm giết người, hắn cũng chưa từng bó tay hết cách như vậy.



“Ài, con nói xem, đã thuê nhà rồi còn gửi cho cha mẹ nhiều tiền thế làm gì! Con trai à, mau mau, có thiếu tiền không? Mẹ có mang theo đây…”



Nói đoạn, bà cụ tháo túi tiền xuống, bắt đầu moi tiền ra.



“Không không không… không thiếu…” Triệu Ngọc vội vàng ngăn lại. Thế nhưng khi nghe xong câu cuối cùng của bà cụ, chóp mũi hắn lại có cảm giác cay cay, cảm giác muốn khóc không hiểu từ đâu trào tới.



Quả thực đã rất lâu rồi không có ai quan tâm mình như vậy! Tuy lời nói của bà cụ giản dị mộc mạc, nhưng trong đó lại chan chứa sự quan tâm và che chở của người mẹ dành cho con trai. Loại cảm giác này làm Triệu Ngọc cảm thấy như đã xa cách mấy đời, trong lòng cuộn sóng…



“Mẹ… con không sao, thật đấy! Con có tiền! Có tiền mà!” Giọng nói của Triệu Ngọc đã hơi nghẹn lại. Nhớ về kiếp trước, hắn chưa từng được hưởng thụ tình yêu của cha mẹ, tất cả mọi chuyện trước mắt khiến hắn cảm thấy vừa ấm áp vừa thân thiết.



“Ài…” Mẹ Triệu nhìn vết thương trên đầu Triệu Ngọc, lo lắng nói: “Con nói xem, cái này phải làm sao? Phải làm sao đây? Mẹ đã hẹn xong với người ta rồi!”



“Mẹ, sao thế, cái gì mà phải làm sao?” Xen lẫn trong cảm giác xúc động, Triệu Ngọc còn cảm thấy hơi hoang mang, không hiểu tại sao bà cụ lại lật đật sốt ruột đến thế?



“Mẹ đã đặt sẵn rồi, tám giờ mười lăm tại tiệm cà phê Đình Đình, đưa con đi coi mắt!” Bà cụ vội vàng nói: “Nhưng mà đầu con lại bị thế này, phải làm thế nào đây? Hay là mua cho con cái mũ đội vào vậy? Ấy? Đúng rồi, mẹ nhớ là cảnh sát các con đều có mũ mà phải không? Đội lên, mau đội lên!”



“Cái gì cơ….” Triệu Ngọc lại càng lúng túng hơn: “Sao tự nhiên lại mọc ở đâu cái chuyện đi coi mắt? Coi mắt gì chứ? Sao con chưa từng nghe thấy mẹ nói bao giờ?”



“Con trai ngoan, lần này nhất định phải nghe lời mẹ!” Mẹ Triệu nghiêm túc kéo lấy tay hắn, nói: “Dù con có bận thế nào thì cũng phải đi coi mắt với mẹ bằng được! Có một buổi tiệc coi mắt tại tiệm cà phê Đình Đình, chắc chắc sẽ có người vừa ý con thôi! Đảm bảo còn xinh đẹp hơn con hồ ly tinh ở nhà đối diện kia nhiều…”



“Giời ạ!” Triệu Ngọc vỗ lên đầu chú chó Đại Hanh, buồn bực nói: “Mẹ! Con không giấu mẹ, hiện trong tay con đang có một vụ án rất quan trọng cần giải quyết! Cái này không được đâu!”



“Biết ngay con lại giở chiêu này với mẹ mà! Con có biết năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không? Con có biết, con mà còn không chịu tìm người yêu nữa thì mẹ với cha con sắp điên đến nơi rồi không? Được!” Nói rồi, bà lão lôi ra một tấm vải trắng: “Con không đi phải không? Nếu con không chịu đi, mẹ sẽ may luôn một cái áo tang cho con mặc, con cứ việc làm ma chay cho cha mẹ đi! Ai ôi, cái số của tôi, sao lại khổ thế này cơ chứ…”



“Ơ kìa, mẹ à! Cái này không được! Mẹ làm gì… Thôi con đi…” Triệu Ngọc vội vàng lôi kéo tay bà, trong đầu chỉ thấy ong ong, trong lòng thì gào thét. Hình như mình đã hiểu ra một chút, biết cái tính vô lại của mình là được di truyền từ ai rồi!



“Tám giờ! Đã bảy giờ rồi đấy!” Bù cụ lời ít ý nhiều nói: “Mặc quần áo, mặc đồ cảnh sát ấy, ăn diện cho đẹp vào, mau đi gặp con dâu cho mẹ! Anh trai con đã sinh được hai đứa con gái rồi, chỉ còn mong ở con có thể cho cha mẹ bế cháu trai thôi!”



“Trời ơi là trời!” Triệu Ngọc muốn quỳ xuống tới nơi: “Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!!!”



Gâu… gâu…



Đại Hanh không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại đột nhiên nổi điên, cũng chạy theo góp vui cho thêm loạn.



Cứ như vậy, dưới sự ép bức của bà cụ, Triệu Ngọc bất đắc dĩ phải ăn mặc chỉnh tề, cạo râu, đi theo sau bà cụ ra khỏi nhà với dáng vẻ vừa uể oải vừa cam chịu.



Triệu Ngọc vốn định bắt xe nhưng bà cụ lại khăng khăng muốn đi bộ hai cây số để ngồi xe buýt.



Trên xe buýt, bà cụ lôi ra một quyển sổ nhỏ đưa cho hắn xem, bên trên là hình ảnh của một loạt trai xinh gái đẹp: “Con trai, nào, nhìn thử xem, chọn một người trước đi, lát nữa dễ tìm được mục tiêu!”



“Mẹ! Đây toàn là ảnh đã qua chỉnh sửa, nếu không thì cũng phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Sao mẹ có thể tin vào cái này được?” Triệu Ngọc khinh thường.



“Sai!” Mẹ Triệu vội vàng đính chính: “Con đừng tưởng mẹ là đứa trẻ ba tuổi, mẹ nhìn người chuẩn lắm đấy! Nói cho con biết, tiệc coi mắt lần này do con gái nhà cậu ba con mở đấy, dám lừa người á, không chạy thoát đâu! Còn nữa, còn nữa…” Nói rồi, bà cụ lật qua lật lại tới ảnh một cô gái mặc váy dài màu vàng: “Người này do mẹ đặc biệt chọn cho con đấy! Bối cảnh gia đình đã nghe ngóng cả rồi, là con gái nhà bác hai của dì Tiểu Cầm, người đẹp văn phòng, làm việc ở công ty lớn. Con xem, con xem, đẹp chưa này?”



Triệu Ngọc liếc qua một cái, thấy cô gái váy vàng trong ảnh đúng là xinh đẹp mỹ miều, phải đẹp như mấy diễn viên trong phim chứ chẳng đùa.



“Thế nào?” Mẹ Triệu lại nói: “Bát tự còn cực kỳ hợp nữa! Con nhìn khuôn mặt này xem, gò má cao rộng, chính là một người phụ nữ có lòng bao dung. Vành tai đầy đặn, chứng tỏ có thể sinh được con trai! Còn nữa còn nữa, chú ý nhìn vào lông mày con bé nhé, cái này gọi là lông mày ‘Thôi tâm’, có tướng vượng phu đấy!”



À… Đến lúc này, thông qua những đoạn ký ức trong đầu, Triệu Ngọc mới nhớ ra. Nhà ông ngoại hắn có nghề gia truyền là xem tướng, mẹ hắn mưa dầm thấm lâu cũng xem như một nửa người xem tướng. Có điều… hình như xem không được chuẩn mấy mà thôi…



Ài!



Nhìn dòng người như thoi đưa bên ngoài cửa kính xe buýt, Triệu Ngọc thấy rất sốt ruột. Hắn chỉ mong nhanh chóng ứng phó cho xong tiệc coi mắt này để còn tiếp tục về điều tra vụ án.



Đúng thật là, mới sớm ngày ra, sao lại…



Ấy…



Bấy giờ Triệu Ngọc mới sực nhớ ra. Không phải sao! Chính vì quẻ “Tốn Ly” đó, Tốn đại diện cho gia đình và tình thân, cho nên mẹ hắn mới tới đây, sau đó chính là như thế này.



Ban đầu, Triệu Ngọc còn lo lắng mình không tháo gỡ được nút thắt này! Nhưng sau khi nhìn thấy bà cụ hùng hùng hổ hổ xông vào nhà, hắn đã không còn bất cứ băn khoăn gì nữa. Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, bà cụ trước mặt đều chính là mẹ hắn, người mẹ không thể thay thế bởi bất cứ ai!



Xe buýt vừa vặn dừng lại trước cửa tiệm cà phê Đình Đình. Sau khi xuống xe Triệu Ngọc mới nhận ra, hóa ra nơi này chính là trung tâm thành phố, rất gần với chỗ truy bắt Triệu Khánh lần trước! Ban đầu khi truy đuổi Triệu Khánh, thậm chí hắn còn từng chạy ngang qua tiệm cà phê này!



Bên trong tiệm cà phê rất đông đúc ồn ào, tất cả đều là các thanh niên nam nữ tới đây coi mắt, điều hòa trong quán đã chỉnh đến nhiệt độ thấp nhất. Triệu Ngọc vừa bước vào thì thình lình hắt xì một cái!



Hỏng rồi, đột nhiên Triệu Ngọc nảy sinh một dự cảm bất thường, nếu không phải mình cảm lạnh, thì hẳn là sắp có chuyện gì đó không ổn xảy ra.



Coi mắt, coi mắt!



Đúng là không hiểu nổi!



Trước giờ Triệu Ngọc chưa từng đi coi mắt lần nào nên cảm thấy khá là mới lạ. Hắn đứng ở ngoài cửa nhìn đông ngó tây, không biết phải làm cái gì.



“Con trai, mau tới bàn đăng ký bên kia báo danh, nhận số đi!” Bà cụ thì đã ôn kỹ bài từ trước, vội nói: “À đúng rồi, lúc ký tên nhớ nhìn xem Kim Viện Viện kia là số mấy rồi ghi nhớ lại, lát nữa tìm con bé nói chuyện trước! Mẹ có dự cảm, cô gái này tám phần có thể thành con dâu nhà ta được!”



“Ài…”



Triệu Ngọc hoàn toàn cạn lời, chỉ muốn chửi một câu bà mẹ nó chứ. Nhưng người đang đứng trước mặt lúc này là mẹ hắn, nên hắn chẳng thể nào chửi ra khỏi miệng được, chỉ đành tuân theo sự sắp xếp của mẫu hậu tôn quý, bước đến báo danh.



Lúc ký tên, hắn lại nhìn thấy thông tin đăng ký của Kim Viện Viện. Mắt Triệu Ngọc rất tinh, chỉ liếc một cái đã thấy số thẻ căn cước của Kim Viện Viện, trên đó có hiện ngày tháng năm sinh của mỗi người. Triệu Ngọc vừa nhìn thì liên tục cười khổ, chẳng ngờ cô Kim Viện Viện này lại lớn hơn mình đến tận chín tuổi!



Haizz!



Cười khổ xong rồi, Triệu Ngọc lại cảm thấy bất đắc dĩ, muốn nhanh chóng báo lại tin này cho mẹ mình, để bà cắt đứt hết mọi tơ tưởng về Kim Viện Viện.



Ai ngờ, lời đã tới ngay miệng thì điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, khéo thế nào lại là của Miêu Anh gọi đến: “Triệu Ngọc, anh không sao chứ?”



Trong điện thoại, giọng điệu của Miêu Anh vô cùng nghiêm túc.



“Không sao, không sao, có chuyện gì thế? Có phải xuất hiện thêm tình tiết mới không?” Triệu Ngọc vội hỏi.



“Câu này để tôi hỏi anh mới phải chứ?” Giọng của cô nghe có vẻ rất nghiêm trọng: “Triệu Ngọc, anh mau nói cho tôi biết, anh đến chỗ đó làm cái gì?”



“Hả? Gì cơ? Chỗ nào cơ?” Triệu Ngọc không hiểu Miêu Anh có ý gì, ngây cả người ra.



Ai ngờ, đúng lúc này người chủ trì lại cầm micro lên nói: “Các quý cô quý ngài, tiệc coi mắt sắp được bắt đầu, mời mọi người mau chóng hoàn tất thủ tục đăng ký, đồng thời…”



“Cái gì? Tiệc coi mắt?” Miêu Anh lập tức nghe được ba chữ này, vội hỏi: “Triệu Ngọc, anh… coi mắt!?”



“Không phải, là mẹ tôi…”



“Gì cơ? Mẹ anh đi coi mắt?” Trong điện thoại, Miêu Anh rõ ràng đã nổi giận, cáu kỉnh nói với hắn: “Triệu Ngọc, tôi còn tưởng là anh chạy đến tiệm bánh ngọt làm gì nữa cơ! Được rồi, anh cứ đi coi mắt đi!”



Dứt lời, cô liền cúp điện thoại.



What!?



Triệu Ngọc bối rối đến nỗi đầu óc loạn hết cả lên. Chuyện gì thế này, sao lại mọc ra thêm cái tiệm bánh ngọt là sao?



Tiệm bánh ngọt… tiệm bánh ngọt…



Đợi đã…



Bỗng nhiên, Triệu Ngọc chợt nghĩ tới điều gì. Hắn kinh ngạc đến nỗi hít sâu vào một hơi!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom