• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuong-tham-307.txt

Chương 307: Cách trả thù đặc biệt




“Ấy đừng đừng, tôi sai rồi, cô đừng đi vội!” Thấy Miêu Anh sắp bỏ đi, Triệu Ngọc vội vàng kéo lấy tay cô: “Tổ trưởng Miêu, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, tôi hứa không2trêu chọc cô nữa là được chứ gì?”



“Nghiêm túc? Anh có bao giờ nói chuyện nghiêm túc đâu chứ?” Tuy nói vậy, nhưng Miêu Anh cũng không hề giãy tay ra khỏi tay hắn.



“Chúng ta đều là8cảnh sát hình sự, đâu cần thiết phải giấu giếm nhau.” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nói đi, tại sao hôm nay cô lại khác thường như vậy?”



“Khác thường?” Miêu Anh nghi hoặc.



“Ha ha, đừng bảo rằng6cô không có quan hệ gì với tên Lôi Bân kia. Tôi là thần thám đấy! Nói xem, rốt cuộc có chuyện gì?”



Lời Triệu Ngọc vừa thốt ra đã đánh trúng điểm mấu chốt, sắc mặt Miêu3Anh bỗng chốc trở nên phức tạp.



“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc vuốt ve những ngón tay thon dài của Miêu Anh, khuyên nhủ: “Đè nén mãi cũng không tốt, đôi khi nói ra sẽ thấy thoải mái5hơn nhiều! Này, cô nói gì đi…”



“Ôi, đúng là không giấu được anh!” Miêu Anh lên tiếng đầy bất đắc dĩ: “Hôm nay lúc chạm mặt Lôi Bân, tôi chỉ muốn tránh anh ta càng xa càng tốt, không muốn có dính líu gì tới anh ta hết! Nhưng mà… đôi bên xảy ra va chạm, tôi lại không thể đi, cũng may mà có anh!”



Dứt lời, Miêu Anh lại thở dài, lúc này mới sâu sắc hồi tưởng lại: “Năm đó tôi cũng mới mười ba mười bốn tuổi thôi! Lôi Bân là đàn anh cùng học Taekwondo với tôi, hơn tôi bốn tuổi! Có một điều không thể phủ nhận được, đó là bộ dáng của anh ta quá đẹp, những cô gái học Taekwondo như bọn tôi đều thầm mến anh ta, mà tôi… cũng không ngoại lệ…”



“Chắc đây chính là bóng ma tâm lý mà mọi người hay nói! Bởi vì yêu mến nên mỗi lần đấu võ với anh ta, tôi đều không tránh khỏi lơ đễnh, cũng chính vì thế mà trong bảng thành tích của tôi mới lưu lại chín lần bại trận này! Tôi thật sự không hiểu nổi, là vì bản thân mình không đánh lại anh ta, hay vì tôi quá yêu mến anh ta mới thành ra như vậy!”



“Ừm…” Triệu Ngọc không nhịn được mà hỏi: “Sau đó thì sao?”



“Sau đó?” Miêu Anh đáp: “Sau đó thì có bóng ma tâm lý chứ sao! Cứ hễ nhìn thấy anh ta lại nhớ tới sự ngây ngô thuở nhỏ! Thật ra tôi cũng rất muốn đánh một trận cho ra ngô ra khoai với anh ta, nhưng lại có quá nhiều tạp niệm cùng đắn đo!”



“Đệt!” Triệu Ngọc thốt ra: “Tôi… tôi còn tưởng hai người… có chuyện gì cơ! Ầm ĩ một hồi, cuối cùng chỉ vì chuyện đánh đấm thôi sao?”



“Tất nhiên rồi, chuyện này chưa đủ quan trọng hả? Một võ sĩ mạnh mẽ không nên có loại tâm lý bó buộc này! Mất mặt lắm đấy!” Miêu Anh vừa dứt lời thì bỗng kịp hiểu ra lời nói vừa rồi của hắn, vội hỏi: “Triệu Ngọc, anh nghĩ bọn tôi có gì sao? Sao suy nghĩ của anh đen tối quá vậy?”



“Tôi… tôi đã nói gì đâu?” Triệu Ngọc cười nói: “Yên tâm, tôi là người rộng lượng, sẽ không để ý chuyện trước đây của cô! Tôi chỉ quan tâm cơ thể, tiền bạc và con Phaeton của cô thôi! Nếu như hai ta thành cặp rồi, có thể chở tôi đi vài vòng được không?”



“Ơ, vui lắm hả? Vui lắm hả?” Miêu Anh quở trách: “Trong đầu toàn mấy thứ lưu manh, không nghĩ được cái gì khác nữa sao?”



“Được rồi.” Triệu Ngọc cười hì hì, mặt dày mày dạn lôi kéo tay bàn tay ngọc ngà của Miêu Anh: “Mặc kệ là bóng ma tâm lý gì đi nữa, tôi đều giải quyết hết cho cô! Cô nên cảm ơn tôi thế nào đây?”



“Cảm ơn?” Miêu Anh lắc đầu nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy thì nhanh chóng phá vụ án này đi! Bằng không, rất có thể năm nay sẽ xuất hiện thêm một nạn nhân khác! Nếu để mọi người biết được có một tên ác ma giết người như vậy tồn tại, sẽ gây ra ảnh hưởng rất nặng nề! Về công về tư, chúng ta đều phải dồn toàn lực xử lý!”



“Ừ!” Vừa nhắc tới vụ án, Triệu Ngọc mới chịu buông tay Miêu Anh ra, bắt đầu nói chuyện đàng hoàng lại: “Vậy thì chúng ta phải thường xuyên liên hệ với phòng Điều tra mất tích, nhờ bọn họ để ý sát sao một chút, xem gần đây có người nào đột nhiên mất tích không?”



“Tôi đã báo với họ rồi, Triệu Ngọc!” Miêu Anh cũng nghiêm túc hỏi: “Tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc anh có suy nghĩ gì về vụ án này! Hay là anh nói thử xem...”



“Ha ha… Suy nghĩ của tôi quan trọng đến vậy sao?”



“Nói thừa, các vụ án của phân cục Dung Dương kia có cái nào không phải do anh phá?” Miêu Anh bực bội nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích con người anh, nhưng rất ngưỡng mộ tài năng của anh!”



“Được, chúng ta về nhà lăn trên giường vài vòng cái đã! Lăn xong tôi sẽ nói cho cô biết!” Triệu Ngọc đáp trả lại bằng một câu hết sức vô sỉ, nhưng hắn vừa dứt câu thì thấy Miêu Anh lại cầm lấy lỗ tai mình, bèn vội vã sửa lại: “Tôi đùa, đùa thôi mà! Tôi nói, tôi nói ngay đây…”



“Khụ khụ… là thế này!” Triệu Ngọc sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Điều tôi thấy khó hiểu nhất hiện giờ chính là mục đích giết người của hung thủ! Tại sao hắn ta phải bỏ đói một người đang sống sờ sờ đến tận lúc họ chết? Tại sao cơ chứ? Đấy gọi là khoái cảm báo thù, nếu chỉ là trả thù bình thường thì sẽ chẳng có ai dùng đến cách này cả!”



Miêu Anh chăm chú lắng nghe. Những lần trước, Triệu Ngọc luôn có thể tìm được những điểm nhỏ mà người khác không thể nhìn ra.



“Nếu muốn bỏ đói đến chết một người, sau đó đóng gói thi thể vào túi hút chân không, rồi lại giấu trong ngân hàng…” Triệu Ngọc nói: “Đây là một quá trình khá dài, hung thủ phải rất kiên nhẫn mới làm được! Cho nên hắn ta cần có một địa điểm gây án không bị người ngoài quấy nhiễu. Hơn nữa, mỗi két sắt đều được lưu giữ trong mười năm, chắc chắn tên hung thủ này là một người khá giàu có!”



“Một kẻ có tiền, có thời gian, lại có sở thích quái gở bỏ đói người khác đến chết!” Hắn hỏi: “Cô cảm thấy ý kiến này có hợp lý không?”



“Bọn tôi đã lục hết hồ sơ rồi.” Miêu Anh nói: “Ít nhất thì ở Tần Sơn chưa có vụ án nào mà hung thủ cố ý bỏ đói nạn nhân đến chết cả!”



“Đúng vậy! Tại sao phải khiến người khác chết đói?” Triệu Ngọc suy đoán: “Lẽ nào hung thủ là một kẻ cực kỳ quý trọng thực phẩm? Hắn ta không chịu nổi những người lãng phí đồ ăn, cho nên mới để mặc bọn họ chết đói?”



“Điều này tôi cũng từng nghĩ đến!” Miêu Anh nói: “Vợ chồng Cung Tú Trân là công nhân vệ sinh, cuộc sống vô cùng nghèo khó, ngày thường bọn họ rất tiết kiệm, không thể nào lãng phí đồ ăn được!”



“Cũng phải!” Triệu Ngọc đáp: “Nếu lãng phí đồ ăn thì người chết đều phải là những kẻ béo mập người nung núc mỡ mới phải! Nếu không phải có sở thích quái gở… vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất là trả thù thôi!”



“Trả thù?” Miêu Anh hỏi: “Ban nãy anh vừa nói không có ai dùng cách này trả thù cơ mà?”



“Đúng! Quả thực không giống cách trả thù thông thường, nhưng…. không thể loại trừ khả năng rằng đây là một kiểu trả thù đặc biệt!” Triệu Ngọc vừa suy nghĩ vừa nói.



“Kiểu trả thù đặc biệt?” Miêu Anh khó hiểu.



“Đúng!” Triệu Ngọc suy đoán: “Chẳng hạn như trước kia hung thủ từng chịu cảnh bị giam cầm trái phép, suýt chút nữa thì chết đói, cho nên mới dùng cách này để trừng phạt kẻ thù?”



“Nhưng mà,” Miêu Anh lắc đầu, “chúng ta không tìm được điểm chung của sáu nạn nhân, thậm chí bọn họ còn không quen biết nhau nữa!”.



“Nhóm buôn người!” Triệu Ngọc bỗng thốt ra: “Nhóm buôn người thì sao? Nếu sáu nạn nhân này đều thuộc băng nhóm buôn người, từng cùng tham gia buôn bán mà đối tượng bị bán là hung thủ. Họ không cho hắn ăn cơm, nên giờ hung thủ mới quay lại báo thù?”



“Xin anh đấy!” Miêu Anh lắc đầu: “Lúc lập án, điều đầu tiên chúng ta phải làm là điều tra kỹ ngọn nguồn. Nếu kẻ tình nghi từng tham gia các hoạt động phi pháp thì không thể có chuyện không biết được! Hơn nữa, cứ lấy Đông Vân ra mà nói, lúc cô ta bị hung thủ sát hại mới có hai mươi ba tuổi thôi. Nếu như hung thủ bị bắt cóc đem bán thì ắt hẳn phải là chuyện từ rất lâu rồi mới đúng, nhưng lúc đó Đông Vân vẫn mới chỉ là một đứa con nít thôi!”



“Vậy thì con trai của hung thủ bị người ta bắt cóc đem bán rồi bị những kẻ này bỏ đói đến chết! Cho nên hắn ta mới nảy sinh ý định báo thù!” Triệu Ngọc lại tiếp tục đoán.



“Tôi đã nói rồi, người chết không phải bọn buôn người! Vợ chồng Cung Tú Trân đều là những công nhân vệ sinh hiền lành lương thiện, sao lại là kẻ buôn người được?” Miêu Anh phản đối: “Chúng ta thử suy nghĩ kỹ lại xem liệu có còn khả năng nào khác không? Tôi cảm thấy, có khi cách nghĩ của anh đã rất gần với chân tướng rồi! Nếu hung thủ không giết người một cách ngẫu nhiên, vậy thì chúng ta hoàn toàn có khả năng tìm ra hắn ta!”



“Đúng! Thử nghĩ kỹ xem…. Nghĩ kỹ lại xem…”



Triệu Ngọc cũng có chung cảm giác như vậy, nào ngờ đúng lúc hắn đang tập trung suy nghĩ thì ngoài cửa sổ chợt nổi lên một cơn gió lạnh, khiến hắn rùng mình hắt hơi một cái.



Hắt xì….



Ngay sau đó, hệ thống Kỳ Ngộ nhận lệnh khởi động, bắt đầu gieo quẻ…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom