• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

  • cuong-tham-310.txt

Chương 310: Máu chó ập xuống đầu




Cái gì, tiệm bánh ngọt!?



Tại sao Miêu Anh lại đột nhiên nhắc đến tiệm bánh ngọt?



Sau một hồi suy đi nghĩ lại, dường như Triệu Ngọc đã hiểu được ý của cô. Xem ra cô đã nhìn thấy vị trí của hắn từ trên máy định vị, mà nó lại rất gần với tiệm bánh ngọt lần trước truy bắt Triệu Khánh, cho nên cô mới hỏi như vậy.



Lẽ nào Miêu Anh tưởng2là hắn định đến tiệm bánh ngọt để tìm kiếm đầu mối của vụ án Khúc Bình bị hại?



Nhưng sự thật là Triệu Ngọc đang tham gia cái tiệc coi mắt gì đó, việc này... việc này có xem là một hiểu lầm khiến người ta lúng túng không?



Thế nhưng...



Thế nhưng...



Lời của Miêu Anh đã đột nhiên nhắc nhở Triệu Ngọc. Đúng rồi!? Tiệm bánh ngọt kia...



Nhớ lại lúc truy bắt Triệu Khánh,8hắn nhìn thấy Triệu Khánh cầm một chiếc bánh ngọt từ tiệm bánh đó đi ra. Nhưng trong suốt quá trình truy bắt, cái bánh ấy lại biến mất tăm!



Bởi vậy, hắn và Miêu Anh đã từng suy đoán, lẽ nào chiếc bánh kia có vấn đề gì? Nhưng sau đó lại nghe Cục phó Liêu nói, tổ điều tra đặc biệt đã chứng minh rằng chiếc bánh kia hoàn toàn bình thường.



Lúc6đó Triệu Ngọc còn cảm giác bản thân đã bỏ sót thứ gì, giờ Miêu Anh nhắc lại chuyện này một lần nữa, hắn mới sực hiểu ra!



Bà nội nó chứ!



Bánh ngọt không có vấn đề, nhưng... tiệm bánh ngọt thì sao!?



Triệu Khánh là nghi phạm giết người, vậy mà hắn ta lại liều lĩnh đến nơi phồn hoa náo nhiệt nhất trong thành phố để mua bánh ngọt. Điểm này nhìn thế3nào cũng thấy rất phi lý mà?



Lẽ nào... tiệm bánh ngọt kia có gì mờ ám!?



Chẳng lẽ nơi đó chính là sào huyệt của băng nhóm tội phạm!?



Wow!



Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc kinh ngạc đến nỗi giật bắn người. Chẳng lẽ tiệm bánh ngọt cũng giống như phòng tập thể hình Hít Thở Sâu, đều là nơi mà các băng nhóm tội phạm mượn danh nghĩa, ngụy trang ở những khu đông5đúc?



Không được…



Triệu Ngọc cảm thấy mình phải mau chóng liên hệ với Liêu Cảnh Hiền, nói với ông ta những suy đoán của mình, để ông ta điều tra kỹ càng tiệm bánh kia.



Nhưng mà, nãy giờ mẹ Triệu cứ nhìn chằm chằm Triệu Ngọc mãi, ép buộc hắn phải đi coi mắt bằng được mới thôi!



Chẳng còn cách nào khác, hắn đành phải gấp rút kể cho bà chuyện của Kim Viện Viện. Vì để cho bà không thể nói gì được nữa, thậm chí hắn còn lấy điện thoại chụp ảnh thẻ căn cước của Kim Viện Viện rồi đưa cho bà xem.



“Hả? Không thể nào? Lớn hơn những chín tuổi? Việc này…” Bà cụ sốt ruột hết cả lên, luýnh quýnh lục điện thoại ra gọi: “A lô, dì Tiểu Cầm à, mấy người làm ăn kiểu gì thế? Đến cả tuổi tác cũng không viết cho rõ ràng nữa? Kim Viện Viện lớn hơn A Ngọc nhà tôi tận chín tuổi đấy! Gì… Ai? Kim Viện Viện, con gái nhà bác hai của dì đấy? Không phải đã nói sẽ coi mắt với con trai tôi à? Rốt cuộc là làm ăn thế nào đấy hả? Cái gì? Mất tích? Hừ! Không cần biết cô ta mất tích kiểu gì, dù sao vẫn lớn hơn con trai tôi chín tuổi đấy! Mấy người… ôi! May mà chỉ là tiệc coi mắt thôi, bằng không thì tôi nhất định sẽ tới nhà bác hai nói chuyện cho rõ ràng!”



Sau khi cúp máy, bà cụ nhanh nhảu an ủi Triệu Ngọc: “Con à, bỏ đi, lớn hơn chín tuổi thì không nói nữa! Chúng ta đổi người khác nhé. Nào nào nào, mau lại đây xem đi, mẹ vừa thấy số 16, số 9 và cả số 23 nữa, bọn họ đều được lắm. Con chọn đi…”



Sầu não…



Vào giờ phút này, khuôn mặt của Triệu Ngọc đã đen như đít nồi, đầu đổ mồ hôi ròng ròng, cực kỳ túng quẫn. Hắn nhìn quanh một lượt những người đến coi mắt trong quán, không có một ai đi cùng phụ huynh tới cả, chỉ có mình hắn là dẫn theo một bà cụ thích càu nhàu thôi. Trong phút chốc, mọi ánh mắt khinh thường đều đổ dồn về phía hắn.



“Con… con con con… con đi vệ sinh. Đi vệ sinh chắc là được chứ?” Triệu Ngọc chỉ đành dùng đến hạ sách.



“Đúng thật là con lừa lười biếng, mới gặp chút gian nan là viện lắm lý do lý trấu.” Bà cụ bĩu môi: “Được rồi, đi mau về mau. Để mẹ thăm dò giúp con trước…”.



Bà cụ còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã như nhận được lệnh đặc xá, vội vàng chạy đi như bay.



Nhà vệ sinh ở trên lầu, Triệu Ngọc vừa mới đến trước cửa nhà vệ sinh thì đã đụng phải hai cô gái vóc dáng cao gầy mặc váy áo như đi tiệc.



“Woa!” Cô gái mặc đầm xanh hơi kinh ngạc, dán chặt mắt vào Triệu Ngọc, thốt lên: “Còn có cả cảnh sát cơ à… woa…”



Thực ra Triệu Ngọc không hề nói dối, hắn đang mắc tiểu thật. Tuy hai cô gái nọ xinh đẹp như hoa, nhưng Triệu Ngọc lại không kịp tới bắt chuyện với bọn họ mà nhanh chóng lách mình bước vào nhà vệ sinh.



Nhà vệ sinh này cách âm không tốt, Triệu Ngọc vừa cởi thắt lưng ra thì đã nghe thấy tiếng con gái nói chuyện bên ngoài:



“Người này trông được đấy! Tiểu Lâm, không phải cậu lúc nào cũng nói là muốn tìm một anh cảnh sát làm chồng đấy à?”



“Thôi đi, mình thấy… Kim Viện Viện mới thích hợp lấy chồng cảnh sát!” Cô gái còn lại nói: “Đấy, không phải cô ấy mất tích hai hôm nay rồi sao? Sống không thấy người chết không thấy xác, cậu bảo, một người ngay cả bản thân cũng để lạc mất thì có phải nên đi tìm cảnh sát hay không?”



“Ha ha.. xem cậu nói kìa! Có điều người ban nãy trông cũng đàng hoàng, tìm một bạn trai như vậy nở mày nở mặt phết đấy! Chỉ không biết người ta có tiền hay không…”



Nghe cuộc trò chuyện của hai cô gái này, Triệu Ngọc đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Không phải chứ? Mới chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà hắn đã nghe thấy người ta nhắc đến chuyện Kim Viện Viện mất tích những hai lần!



Việc này… không phải là chuyện trùng hợp gì nữa chứ?



Chẳng lẽ… lại có liên quan đến vụ án giấu xác trong ngân hàng?



Nhưng mà… hôm nay hệ thống đâu có mở được quẻ Cấn? Lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Kim Viện Viện mất tích, lẽ nào… cô ta chính là nạn nhân tiếp theo!?



Không ổn…



Triệu Ngọc cảm thấy, bất luận Kim Viện Viện có chuyện gì hay không, hắn cũng phải kiểm tra một chút mới được. Thà rằng điều tra nhầm chứ không thể bỏ qua dù chỉ là một tia manh mối!



Vì thế, sau khi giải quyết nỗi buồn xong, Triệu Ngọc lập tức gọi điện cho Trương Cảnh Phong, bảo anh ta điều tra về Kim Viện Viện một chút. Vừa hay trước đó hắn đã chụp ảnh lại rồi, nên cũng gửi ngay qua cho anh ta luôn.



Làm xong chuyện này, Triệu Ngọc lại tức khắc gọi điện cho Liêu Cảnh Hiền, muốn nhắc nhở ông ta về chuyện tiệm bánh ngọt. Ai ngờ hắn lại không liên lạc được với ông ta, điện thoại ông ta reo lên cả một lúc lâu mà cũng chẳng thấy ai bắt máy!



Cái con người này, cứ nhè lúc quan trọng là biến mất!



Trong lúc buồn bực, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy một ô cửa sổ trong nhà vệ sinh. Hắn phát hiện, bên ngoài nhà vệ sinh có nhiều đường ống nối tiếp, nếu bò dọc theo đường ống tới lối đi bên cạnh là có thể rời khỏi tiệm cà phê này rồi.



Có nên không?



Hắn đắn đo suy nghĩ một chút. Tiệm cà phê Đình Đình này chỉ cách tiệm bánh ngọt một cửa hàng nhỏ, hay là bây giờ mình tới tiệm bánh ngọt thám thính tình hình luôn?



Dò xét tình hình xong rồi mình lại quay về đi coi mắt với mẹ cũng chưa muộn mà?



Đúng vậy!



Đã nói là làm, Triệu Ngọc mở cánh cửa sổ nhà vệ sinh, nhanh chóng leo ra ngoài, hai chân đứng chơi vơi trên đường ống. Vì đường ống này lâu năm không tu sửa nên khi một người nặng như Triệu Ngọc đứng lên thì lắc lư rất dữ dội, có vẻ như muốn gãy đến nơi.



Thế là hắn đành phải dùng tay bám lấy tường, dè dặt xê dịch ra phía ngoài.



Song, tuy đã rất cẩn thận nhưng hắn vẫn quên béng mất một chuyện rất quan trọng. Phải biết rằng, bên cạnh nhà vệ sinh nam chính là nhà vệ sinh nữ, cho nên, hắn vừa mới bước hai bước dọc theo đường ống là đã bám ngay vào bậc cửa sổ bên phòng vệ sinh nữ. Mà lúc này cửa sổ nơi ấy lại đang rộng mở, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.



Vốn dĩ trong phòng vệ sinh đều có vách ngăn, đáng lẽ Triệu Ngọc không thể thấy được gì. Ấy thế mà, tai họa thì ai có thể ngờ trước, quả nhiên hắn không thể nào tránh được một màn máu chó xảy ra. Lúc này, khéo thế nào mà trong nhà vệ sinh có một cô gái đang thay đồ, hơn nữa còn vừa mới cởi sạch áo!



Mà càng trùng hợp hơn nữa, đó còn là một cô gái trẻ trung có bộ ngực khủng. Cô ta chỉ vừa cởi áo ra, còn chưa kịp đổi sang bộ khác thì đã bắt gặp ngay đôi mắt sáng rõ của Triệu Ngọc.



Trong khoảnh khắc, thời gian bắt đầu đóng băng lại. Một giây, hai giây, ba giây…



Cho đến giây thứ tư, cô gái ngực khủng mới phản ứng lại được. Cơ thịt trên mặt cô ta giật giật liên hồi, sau đó mới hét lên một tiếng kinh động trời đất: “A a a…”



Tiếng hét sắc bén chói tai, xé mây phá đá, bắn ra cả sóng âm, tựa như lựu đạn ném trên người Triệu Ngọc.



“A a a a a...” Triệu Ngọc vừa thả lỏng tay, ống nước dưới chân lập tức lắc lư dữ dội. Hắn hoảng hốt quơ quơ tay đúng chuẩn động tác bơi ngửa được vài chục lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi thảm cảnh rơi từ trên đường ống nước xuống.



“Bịch…”



Cùng với tiếng vật nặng rơi xuống, Triệu Ngọc ngã lăn quay trên đất. Hắn vừa nhìn đống sao lượn vòng vòng quanh đầu mình vừa giơ ngón cái lên khen ngợi: “Bà nội nó chứ, to thật!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom