• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

  • cuong-tham-306.txt

Chương 306: Được voi đòi tiên




Mỗi lần Triệu Ngọc đánh nhau, hắn chỉ dựa vào sự tàn nhẫn và kiên cường của mình, hoàn toàn không giống với những kiểu đánh nhau bình thường!



Cho dù Lôi Bân là2cao thủ đấu võ, nhưng một khi đã bị Triệu Ngọc tìm được cơ hội phản công thì hắn ta cũng không tài nào chống đỡ nổi.



Chỉ cần nhìn cách họ đánh nhau8là đã thấy được sự khác biệt rất lớn. Triệu Ngọc đánh theo kiểu liều mạng, nếu đánh không lại thì sẽ chết. Vì vậy, hắn sẽ dốc hết sức mình, không quan6tâm đến cái giá phải trả!



Nhưng Lôi Bân thì lại khác, hắn ta chưa từng đánh nhau với người như Triệu Ngọc, hơn nữa lại kiêu ngạo tự đại, cho nên mới bị3Triệu Ngọc đánh đến mức trở tay không kịp.



Mãi cho đến khi hắn ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề thì đã chẳng còn cơ hội cứu vãn nữa. Trong5vòng chưa đến bốn mươi giây, Lôi Bân đã bị Triệu Ngọc đánh đến mặt mũi bầm dập, máu me bê bét, hét thảm không ngừng.



Mấy đệ tử Taekwondo thực sự không đứng nhìn nổi nữa, vội vã xông lên muốn giải vây cho Lôi Bân. Thế nhưng bên phía các cảnh sát điều tra đâu thể nhường họ được, lập tức ngăn bọn họ lại. Thế là hai bên lại xảy ra xô xát.



“Này! Thế này là sao? Mấy người vừa cắn người vừa phun máu, rõ ràng là muốn chơi xấu mà! Dừng tay! Dừng tay ngay!”



“Này! Hai người bọn họ đã nói trước với nhau là không tuân theo luật lệ gì cả! Chỉ cần đánh cho đối phương không đứng dậy nổi là được, giờ lại giở quẻ muốn ăn vạ à?”



Trong lúc cãi nhau ỏm tỏi, một tên đệ tử Taekwondo bỗng nhiên xông qua đám người, giơ chân lên đá về phía Triệu Ngọc!



Nhưng lúc này Miêu Anh đã tức giận đến tột độ, cô không thể nhịn được nữa, dùng cú đá lốc xoáy của mình đá văng tên đó đi.



Ngay sau đó, cô lại bẻ gãy cánh tay của hai tên đệ tử định xông qua sợi dây ngăn cách võ đài, bấy giờ mới làm cho bọn họ sợ hãi, không còn dám bước lên cứu người nữa.



Mà vào giờ phút này, tiếng kêu thảm thiết của Lôi Bân đã yếu dần, còn Triệu Ngọc thì đang hăng tiết, vẫn còn vung đấm liên tục, đấm từng cú thật mạnh vào mặt hắn ta.



Đã đến nước này, cho dù là những cảnh sát điều tra cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có người chết!



Đám người Trương Diệu Huy lập tức tiến lên kéo Triệu Ngọc lại. Sau khi tách được hắn ra rồi, mọi người chỉ thấy cả người Lôi Bân đã đẫm máu. Hắn ta nằm trên mặt đất rên rỉ ỉ ôi, không đứng dậy nổi.



“Triệu Ngọc!” Miêu Anh vội vàng đỡ Triệu Ngọc dậy: “Anh sao rồi?”



“Ha ha…” Triệu Ngọc vẫn còn đang nở nụ cười rất quái lạ. Tuy hắn đã ráng khống chế cơ thể mình, thế nhưng cả người lại run cầm cập: “Tổ trưởng Miêu, tôi thắng! Tôi thắng…”



“Đúng, anh thắng!” Miêu Anh gật đầu, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Triệu Ngọc… đi… tôi dẫn anh đi bệnh viện!”



“Đợi… Đợi chút!” Ai ngờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên quát lên với những tên đệ tử Taekwondo kia: “Này! Lúc nãy ai đụng phải bọn tao, đứng ra đây xin lỗi đồng nghiệp của tao mau lên!”



“Hả!?” Các đệ tử Taekwondo đều choáng váng, thật không ngờ đã đến lúc này mà Triệu Ngọc vẫn còn nhớ kỹ chuyện đó!



“Đúng vậy!” Trương Diệu Huy vội hùa theo: “Sư phụ của mấy người đã bị đánh bại rồi! Xin lỗi đi!”



Thì ra, sau khi các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án ăn uống xong, lúc đi ngang qua cửa câu lạc bộ Taekwondo, bởi vì con đường khá hẹp nên một tên đệ tử Taekwondo đã đụng vào người Tiểu Lưu.



Chỉ có điều, lúc đụng vào thì gã đệ tử ngang ngược ấy lại cố ý đẩy mạnh cánh tay, làm cho Tiểu Lưu ngã xuống đất. Rõ ràng là gã ta đã làm sai, thế nhưng đám người này không những không xin lỗi mà còn ăn nói lỗ mãng, cho nên hai bên mới xảy ra xung đột.



Đánh người thì phải đánh cho họ phục mới thôi, đây chính là nguyên tắc từ trước đến giờ của Triệu Ngọc.



Vào giờ phút này, các đệ tử Taekwondo thấy sư phụ của mình đã bị đánh đến mức này, phòng tuyến tâm lý đương nhiên đã sụp đổ, không còn ai dám hung hăng kiêu ngạo nữa.



Vì thế, tên đụng vào người Tiểu Lưu trước đó đã lập tức đi đến trước mặt cậu ta, nói một câu “xin lỗi” với vẻ cực kỳ khó chịu.



“Bà nội nhà mày!” Triệu Ngọc mở cái miệng đầy máu tươi của mình ra, quát lên với vẻ hung dữ: “Này! Nói to lên, không nghe thấy gì hết!”



“Đúng vậy, đúng vậy, không nghe thấy gì cả!” Tuy mấy cảnh sát điều tra đều hùa theo hắn nhưng thật ra trong lòng bọn họ đều đã cảm thấy như vậy là được rồi! Thể diện của bọn họ đã được Triệu Ngọc giành về bằng máu của mình, bây giờ có nhận được lời xin lỗi hay không cũng chẳng thành vấn đề nữa.



Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn không chịu bỏ qua, tức giận nói: “Tên nhóc kia, nếu không phục thì có thể đánh tiếp! Miêu sư thúc của cậu ngứa tay lắm rồi đấy!”



Lúc nãy gã đệ tử này đã được chứng kiến màn bẻ gãy tay hết sức kinh khủng của Miêu Anh nên lập tức bị hù dọa. Gã vội vàng kính cẩn cúi đầu với Tiểu Lưu một cái, dõng dạc nói: “Rất – xin – lỗi!”



“Ơ kìa, mày chưa ăn cơm sao… Không nghe thấy gì hết…”



Ai ngờ Triệu Ngọc vẫn không chịu bỏ qua. Nhưng còn Miêu Anh, vì lo lắng cho vết thương của hắn nên lòng hiếu thắng của cô đã biến mất từ lâu. Cô nhanh chóng nháy mắt với các cảnh sát, mọi người lập tức ba chân bốn cẳng kéo Triệu Ngọc ra ngoài.



Mãi đến khi cả nhóm cảnh sát đi khỏi rồi, mấy đệ tử Taekwondo mới thở phào nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng, vội vàng chạy đến cứu Lôi Bân…



Mấy tiếng sau, Triệu Ngọc nằm trong bệnh viện đã khỏe hơn nhiều. Đặc điểm lớn nhất của hắn chính là chịu đòn rất tốt, tuy đã bị Lôi Bân đánh thê thảm nhưng xương sườn cũng chưa hề gãy cái nào.



Chỉ có điều, vết thương cũ trên đỉnh đầu của hắn lại bị nứt toạc ra, cần khâu lại lần nữa. Mặt khác, trên mặt hắn cũng có rất nhiều chỗ sưng phù hết lên.



Hiện tại, các cảnh sát đều đã bị Miêu Anh đuổi đi khỏi đó. Mọi người vẫn còn phải điều tra vụ án quan trọng, không thể chậm trễ được.



“Triệu Ngọc…” Miêu Anh hơi mỏi mệt ngồi trước mặt hắn, oán giận nói: “Sao anh không nghe lời tôi chứ? Tại sao cứ phải đánh nhau với anh ta? Chúng ta… Chúng ta hoàn toàn có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề mà!”



“Người ta sống dựa vào khí phách!” Triệu Ngọc cười nói: “Kẻ sĩ có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục! Làm nhục tôi cũng được nhưng dám làm nhục người phụ nữ của tôi thì không được!”



“Anh thôi đi, đủ lắm rồi đấy! Tên lưu manh họ Triệu kia, ai là người phụ nữ của anh hả?” Miêu Anh đã quen với kiểu tự cho là mình đúng của Triệu Ngọc, cô ngồi xuống cầm băng gạc lên, ra lệnh: “Ngồi yên, ngồi thẳng lên!”



Triệu Ngọc thấy Miêu Anh cầm băng gạc, chỉ cho là trên mặt mình vẫn còn vết máu nên cô muốn lau giúp hắn mà thôi.



Ai ngờ, sau khi hắn ngoan ngoãn ngồi thẳng người lại thì Miêu Anh lại bất ngờ hôn vào mặt hắn một cái!



Nụ hôn này hệt như chuồn chuồn lướt nước, tuy rất nhẹ nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng lớn.



“Ố!?” Triệu Ngọc sợ đến mức rụt cổ lại, vẻ mặt không dám tin: “Cô… Không ngờ cô lại… chơi lưu manh? A… tôi không còn trinh tiết nữa rồi!”



Vốn dĩ Miêu Anh đang đỏ mặt, ai ngờ lại nghe được lời nói vô liêm sỉ này của Triệu Ngọc, thế là bỗng chốc bật cười.



Triệu Ngọc là cao thủ tình trường, thấy Miêu Anh đột nhiên hôn mình thì trong lòng đương nhiên sẽ muốn được voi đòi tiên. Hắn đảo mắt một cái, lập tức nảy ra một ý hay, vội vàng nhìn ra cửa rồi nói: “Này, lúc nãy mấy người không nhìn thấy gì hết, biết chưa!”



“Ơ!?”



Dù sao Miêu Anh cũng là con gái, vừa nghe được ngoài cửa có người, hai má lập tức ửng đỏ cả lên. Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, thế nhưng mà ở cửa lại chẳng có ma nào.



Ai ngờ, đợi đến lúc cô quay đầu lại, Triệu Ngọc đã vươn người lên, hôn lên môi cô…



“Ưm ưm…” Miêu Anh sợ đến mức vội vàng đẩy hắn ra, thế nhưng lúc này Triệu Ngọc đã lấy lại được sức lực, ôm chặt lấy cô mà hôn rồi.



Trong phút chốc, Miêu Anh giãy nảy lên như bị giật điện, thế nhưng sau một hồi giãy giụa, sức lực lại yếu dần đi…



Môi chạm môi, tình cảm đột ngột tăng cao. Có thể âu yếm với người trong lòng mình làm cho Triệu Ngọc rất kích động, hormone nam tính lập tức tăng lên đến mức cao nhất.



Tuy tim của Miêu Anh đập thình thịch, mặt cũng đỏ bừng hết cả lên, thế nhưng chỉ mười giây sau, cô vẫn dùng cánh tay trái của mình kéo tay Triệu Ngọc ra, sau đó nhanh chóng tấn công bằng tay phải, ghì chặt hắn lên trên giường!



“Triệu Ngọc! Đừng có được voi đòi tiên nhé?”



Thì ra, trong lúc Triệu Ngọc say sưa giữa men tình, hai bàn tay tội ác của mình lại vô thức đặt lên ngực của Miêu Anh, vậy nên mới bị bắt thê thảm thế này.



“Cái gì chứ! Đều là người trưởng thành hết cả! Gì mà đừng với chả đừng?” Triệu Ngọc lại rất bình tĩnh nói ra: “Nếu cô không muốn ở bệnh viện, vậy về nhà tôi nhé! Đêm xuân đáng giá nghìn vàng đó!”



“Cút!” Miêu Anh nhấn mạnh xuống, nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc! Tôi nói cho anh biết, nụ hôn lúc nãy chỉ là để trả nợ vì tôi thua anh trong vụ án cướp ngân hàng mà thôi!”



“Cái gì? Cá cược?” Triệu Ngọc nghi hoặc.



“Tôi đã nói thì sẽ giữ lời, thua cuộc chính là thua cuộc!” Miêu Anh thản nhiên nói: “Mất công sau này anh lại lấy thứ này ra để nói tôi!”



“Ừm… nhưng mà…” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Lúc nãy cô… trong lúc chúng ta… là cô đã chủ động đưa đầu lưỡi ra trước mà… Ơ? Đừng đừng đừng…”.



Miêu Anh nhéo tai Triệu Ngọc, trong phòng bệnh lập tức xuất hiện tiếng la thảm thiết của hắn…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom