• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (23 Viewers)

  • Chap-1537

Chương 1537 : Chương 1537NGƯỜI BỊ TÌNH NGHI SỐ MỘT








Chương 1537NGƯỜI BỊ TÌNH NGHI SỐ MỘT



“Đúng vậy, đúng là mẹ tôi từng dẫn tôi đi Phụng Bình gặp ông ta!” Trong video truyền đến tiếng nói của Lý Mặc: “Nhưng mà chỗ tôi không có đồ vật gì liên quan tới ông ta cả!”



Mặc dù Lý Mặc là con trai của Khang Tử Thanh, nhưng cũng đã là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi rồi. Vả lại, Lý Mặc có vóc dáng tròn trịa, làn da đen xạm, tóc xoăn, nhìn lướt qua thôi đã có những nét đặc trưng của chủ tiệm thịt rồi.



“Ài, tôi không biết các anh tìm tôi là có ý gì?” Lý Mặc trong video đang không hiểu gì lộ ra vẻ buồn bực: “Còn ý nghĩa gì sao? Nếu như tôi xem ông ta là cha thì tôi có thể không đi chăm sóc trước lúc ông ta lâm chung à? Nhưng bắt đầu từ hôm ông ta ly dị với mẹ tôi thì tôi đã không còn xem ông ta là cha nữa rồi.” Lý Mặc lau chùi mồ hôi nóng trên gương mặt rồi nói: “Nếu lần đi Phụng Bình đó mà mẹ tôi không ép buộc thì làm sao tôi có thể đi gặp tên khốn đó được?”



“Tên khốn...” Triệu Ngọc tỉnh bơ lặp lại một lần rồi hỏi: “Nếu đã vậy thì mong anh nói cho rõ xem rốt cuộc thì tên khốn đó đã làm những chuyện gì!”



“Cho tôi xin đi mấy anh trai, trên sạp vừa có heo mới được đưa tới, đang chờ tôi đi xẻo thịt đây! Mấy người phụ việc đó không làm được đâu!” Lý Mặc năn nỉ nói: “Khang Tử Thanh chỉ là cha trên danh nghĩa của tôi mà thôi, từ lúc tôi bắt đầu có ký ức thì ông ta đã là một tên côn đồ say rượu cờ bạc, suốt ngày mắng chửi thô tục rồi!”



“Đánh mẹ tôi, đánh tôi mà không cần lý do! Trong ấn tượng của tôi thì chỉ có lúc ông ta bị bắt vào đồn cảnh sát mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi và mẹ tôi thôi.” Lý Mặc không hề nể nang gì nói: “Ông ta gặp phải tai nạn xe cộ rồi trở thành người thực vật chính là ông trời có mắt!”



“Bị bắt vào đồn cảnh sát?” Triệu Ngọc nghe đến đây thì trong lòng khẽ nhúc nhích, vội vàng nhấn mạnh hỏi: “Tại sao lại bị bắt vào đồn cảnh sát?”



“Ừm... Trộm vặt linh tinh thôi, hình như là trộm điện thoại hay cái gì đó, không đúng, khi đó còn chưa có điện thoại di động mà, tôi quên mất rồi...” Lý Mặc bực bội nói: “Nhưng tôi nhớ là tên khốn đó có một tội là lén lút chui vào nhà cạy khóa. Trong ‘Ngũ thử đại náo Đông Kinh’ có thử gì đó, hồi ấy còn có người đặt cho ông ta biệt danh đó nữa!”



Triệu Ngọc nghe thấy câu trả lời này bèn yên lặng ghi lại mối nghi ngờ của hắn lên sổ tay. Bởi vì, trong ghi chép phía chính quyền địa phương thì Khang Tử Thanh không có tiền án.



“Anh nói rõ thời gian cho tôi biết đi, sao tôi lại nghe nói Khang Tử Thanh là một người làm việc trong ngành quay phim điện ảnh chứ?” Triệu Ngọc lại lên tiếng hỏi.



“Hả? Kỳ lạ nhỉ.” Không ngờ Lý Mặc lại như nhận ra được điều gì đó vội vàng hỏi: “Cho dù có thế nào thì cũng không phải Khang Tử Thanh... Chẳng phải ông ta đã chết rồi à? Sao các anh lại hỏi chuyện này cặn kẽ vậy, rốt cuộc... rốt cuộc là vì cái gì?”



“Ừm...” Nghe đến đây, cảnh sát địa phương Cáp Long Giang lập tức đứng dậy, định giải thích cho Lý Mặc nghe để anh ta phối hợp.



“Này, anh còn chưa nhận ra à? Khang Tử Thanh có liên quan tới một vụ án mạng giết người vô cùng nghiêm trọng, mặc dù ông ta đã qua đời nhưng vẫn là kẻ tình nghi số một quốc gia!” Nhưng Triệu Ngọc đã trực tiếp vạch rõ quan hệ giữa lợi và hại trong chuyện này: “Bây giờ anh phải hết sức phối hợp với chúng tôi điều tra rõ vụ án này, nếu không thì anh cũng đáng nghi!”



“Hả? Nghiêm... Nghiêm trọng đến vậy à? Khang Tử Thanh... giết... giết người?” Sau khi Lý Mặc hiểu rõ tình hình đã lập tức luống cuống tay chân, sắc mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng chắp tay nói với Triệu Ngọc: “Được rồi, được rồi cảnh sát, tôi nói, tôi nói, anh muốn biết cái gì thì tôi sẽ nói hết! Hồi còn bé, tôi tên là Khang Mặc, sau khi cha mẹ ly hôn thì tôi đổi sang họ mẹ!” Lý Mặc vội vàng thành thật khai báo: “Từ lúc bắt đầu có ký ức thì trong nhà chỉ toàn là cãi vã, đánh đập, còn bị đánh nữa... Tôi tự thấy mình rất ngốc, thường hay mắc lỗi sai, không khôn khéo cũng không biết làm người khác hài lòng, nhưng tôi là con trai ruột của ông ta mà, ông ta đâu thể nào hở ra tí đã lấy tôi ra trút giận chứ? Tên khốn đó rất nóng tính, lại còn không nghề không nghiệp, không kiếm ra tiền, nhà nghèo vô cùng, tóm lại là cuộc sống rất khó khăn...”



“Tôi nhớ năm mà cha mẹ ly dị, tôi không mười ba thì mười hai tuổi, dù sao thì lúc đó chỉ mới vừa tốt nghiệp tiểu học, còn chưa lên trung học... Sau khi ly dị, mẹ dẫn tôi về nhà bà ngoại. Nhưng tôi chưa học được nửa năm cấp hai thì mẹ tôi sợ lời ong tiếng ve của người khác hoặc một lý do nào đó nên lại dẫn tôi tới Long Giang. Mẹ tôi đã gặp cha dượng ở đó, cha dượng tôi là một người đi tiếp thị.” Lý Mặc dần nhớ lại những điều mình từng trải qua: “Cho nên, chúng tôi mới trú lại Long Giang với ông ta. Mấy năm đầu đúng là sống yên vui sung sướng, cha dượng đối xử với chúng tôi rất tốt, điều kiện gia đình cũng rất giàu có khiến người khác phải hâm mộ. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cũng giống hệt như trong tivi hay chiếu đấy.” Lý Mặc than thở: “Cha dượng có tiền thì bắt đầu giở thói sinh tật, chẳng những cặp kè người này người kia mà còn bị người ta lừa tiền, cuối cùng trốn mất đến tận bây giờ vẫn không biết tung tích. Tiếp theo đó chính là tình tiết chủ nợ tới đòi nợ kinh điển, khiến tôi và mẹ tôi phải trốn đông núp tây, quay trở về cuộc sống trôi nổi không nơi nương tựa như hồi trước!”



“Cũng may là mẹ tôi có để dành được một ít tiền để tôi mở quầy thịt trong chợ, miễn cưỡng kiếm cơm ăn! Ừm... Để tôi nhớ lại chút chuyện liên quan tới Khang Tử Thanh xem...” Anh ta lại cố gắng nhớ lại một hồi rồi nói: “Dù sao thì từ khi ông ta với mẹ tôi ly dị thì tôi chỉ gặp ông ta một lần, đó chính là lúc ông ta đã biến thành người thực vật nằm trong viện điều dưỡng rồi! Lúc ấy tôi không muốn đi, còn cãi vã với mẹ vì chuyện này nữa!” Lý Mặc vô cùng bình tĩnh nói: “Cũng không phải là sợ bị người ta bắt, mà là phải cho tên khốn đó tiền! Nhưng trong lòng tôi lại không muốn, vừa nhắc tới ông ta thì tất cả những thứ tôi có thể nghĩ tới đều là cảnh tượng ông ta đánh tôi thôi. Chúng tôi vốn chẳng có chút tình cảm nào đáng nói cả...”



“Vậy thì...” Triệu Ngọc hỏi: “Anh có biết chuyện Khang Tử Thanh mới vừa gặp tai bạn xe cộ đã được chuyển đến Phụng Bình chứ? Người làm thủ tục chuyển viện thay ông ta có phải là mẹ của anh không?”







“Đúng vậy!” Lý Mặc khẳng định nói: “Tôi có biết chuyện này, lúc tên khốn đó gặp tai nạn thì có người gọi điện thoại cho mẹ tôi để báo tin. Lúc ấy mẹ tôi cũng rất khó xử, bởi vì cha dượng của tôi còn chưa bỏ trốn mà! Thật sự là tôi không thể hiểu được tại sao mẹ vẫn muốn quan tâm đến tên khốn đó! Tóm lại, mẹ tôi giấu cha dượng tôi đi về Phụng Bình, làm thủ tục cho tên khốn đó. Mẹ tôi sợ cha dượng tôi biết nên còn sử dụng tên và chứng minh thư giả để đăng ký, sau khi về nhà còn vội vàng đổi số điện thoại... Thật ra hai người đã ly dị rồi thì chúng tôi cũng chẳng còn liên quan gì đến tên khốn đó nữa, cho dù bệnh viện bảo đóng tiền thì cũng không liên quan đến chúng tôi!”



“Ừm...” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, đã có thể chứng thực được chuyện Khang Tử Thanh nằm viện hồi đó rồi.



“Tôi hỏi anh, nhà anh có còn người thân nào khác nữa không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Nhất là bên phía cha anh đấy?”



“Anh đừng nói, đừng nói hai chữ ‘cha tôi’ này có được không, nghe khó chịu lắm.” Lý Mặc sửa lời rồi nói: “Từ lúc tôi có thể ghi nhớ sự việc thì chỉ có ông bà nội thôi. Nhưng ông bà nội đều đã qua đời từ lúc tôi còn rất nhỏ, từ đó về sau, tôi cũng chưa từng nghe nói nhà chúng tôi còn có thân thích nào cả. Nếu có thì cũng cắt đứt với tên khốn đó rồi!”



“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề khi nãy.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Rốt cuộc thì anh có biết Khang Tử Thanh làm nghề gì không? Kể cả là trước khi ly dị hay là sau khi ly dị?”



“Trước khi ly dị thì vận chuyển trái cây và kéo xe ba bánh cho cửa hàng trang hoàng gì đó!” Lý Mặc nhớ lại, nói: “Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ cho nên không có ấn tượng sâu lắm... Còn quay phim gì đó mà anh mới vừa nói, tôi có nghe mẹ tôi nhắc tới mấy câu, ừm...” Lý Mặc cố gắng nhớ lại: “Mẹ tôi nói, từ sau khi bọn họ ly dị thì tên khốn đó đã xuống phía Nam với bạn bè, sau đó vào làm trong một đoàn phim điện ảnh truyền hình, thường xuyên gặp được diễn viên đạo diễn gì đó, dường như... cũng hòa hợp lắm!”



“Nhưng mà...” Lý Mặc tặc lưỡi: “Tên khốn đó nói chuyện rất giả dối, tôi cứ cảm thấy không đáng tin...”



“Mẹ anh đã ly dị với ông ta rồi thì tại sao vẫn biết được chuyện của Khang Tử Thanh thế?” Triệu Ngọc bày tỏ nghi vấn.



“Bởi vì ông ta không biết xấu hổ.” Lý Mặc không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay: “Lại còn không biết xấu hổ mà viết thư cho mẹ tôi nữa chứ!”



“Cái gì, thư!?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức vặn hỏi: “Thư gì? Anh còn giữ không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom