• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • Chap-1493

Chương 1493 : Chương 1493








Chương 1493CUỘC TRÒ CHUYỆN KỲ QUÁI



Không xong rồi...



Nhìn thấy đoàn xe của kẻ địch chạy đến, nhân số càng ngày càng nhiều, Triệu Ngọc cũng càng ngày càng cảm thấy không ổn.



Nếu chờ bọn họ xông lên bao vây phe mình thì chỉ sợ không có cách nào xoay chuyển tình thế nữa...



Làm sao bây giờ?



Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ một phen, bây giờ chỉ có một kế, hai chiếc xe Jeep bên cạnh hắn và Cao Nhã là hy vọng duy nhất của bọn họ.



Chỉ có hai chiếc xe ấy mới có thể dẫn bọn họ thoát khỏi tình cảnh nguy nan lúc này.



Nhưng mà...



Kẻ tập kích trốn trong bóng đêm kia thì phải giải quyết thế nào đây? Chỉ cần hắn và Cao Nhã có ý định lái xe thì chắc chắn sẽ bị tay súng bắn tỉa kia tấn công.



Đờ mờ!



Thôi kệ nó!



Trong lúc sốt ruột, Triệu Ngọc lại mở cửa xe lần nữa, kéo tên lái xe đã tử vong xuống ô tô. Sau đó cúi đầu chui vào thùng xe, hắn vặn chìa khóa ô tô, muốn khởi động xe trước rồi tính sau.



Kết quả, hắn mới vừa vươn tay ra thì máy báo động khẩn cấp trong đầu lại phát cảnh báo, lần này nó nhấp nháy cực nhanh, điểm sáng trên màn hình thậm chí đã di chuyển đến chỗ hồng tâm.



Đậu xanh rau má nhà nó!



Triệu Ngọc mắng to một tiếng, lùi cơ thể mình ra ngoài thật nhanh, kết quả là một viên đạn lập tức lao vào khoang xe, trúng ngay ghế mà hắn mới vừa ngồi lúc nãy.



Nếu không phải hắn chạy nhanh thì viên đạn này đủ để đưa hắn vào chỗ chết rồi!



Vù vù...



Triệu Ngọc đổ mồ hôi lạnh, âm thầm nhìn qua cửa kính xe đã vỡ vụn, tuy kính nhìn ban đêm tàng hình của hắn chưa mất hiệu lực, nhưng vẫn không thể nhìn thấy vị trí của tay súng bắn tỉa kia.



Xem ra... Chỉ có cách dùng thêm một cái ống nhòm tàng hình thôi.



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng nhấn mở menu đạo cụ ra, chuẩn bị dùng ống nhòm để quan sát vị trí chính xác của tay súng bắn tỉa.



Kết quả, ngay trong khoảnh khắc nguy trong sớm tối này, túi quần của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên...



Ong ong... Ong ong ong...



Chuyện gì vậy?



Mới đầu, Triệu Ngọc không kịp phản ứng, cực kỳ hoảng sợ, một giây sau, hắn mới nhận ra là di động của mình reo lên...



What?



Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy nghi hoặc, di động của hắn vốn không có tín hiệu, sao lại đột nhiên reo lên được?



Có phải hắn không cẩn thận cài đồng hồ báo thức không?



Hay là...



Cảm thấy điện thoại di động càng ngày càng chấn động dồn dập, Triệu Ngọc đành phải lấy di động ra. Kết quả, hắn vừa nhìn vào màn hình đang lóe sáng thì kinh ngạc nhướng mày.



Ôi trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao trên điện thoại di động lại hiển thị có người gọi điện thoại cho mình vậy?



Hơn nữa... Trên màn hình còn hiện một số điện thoại đặc biệt, đầu dãy số có tới vài số “0”...



Đây là... tổng đài gọi hả?



“Đội trưởng, đội trưởng...” Ngay lúc Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ vì điện thoại di động của mình thì Cao Nhã bên kia đã dùng bộ đàm liên lạc với đám người Bộc Gia Hữu.



Rất rõ ràng rằng ý của Cao Nhã cũng giống như mình, cũng muốn mau chóng lái hai chiếc xe Jeep đến chỗ đội thăm dò. Nhưng nếu muốn cướp xe thì nhất định phải giải quyết được vấn đề tay súng bắn tỉa.



Bên đội đặc công có hai cây súng ngắm, nhưng đang nằm trong tay của Dương Phong và Quan Anh, Cao Nhã định liên lạc với đội trưởng Bộc, để họ tới đây yểm hộ...



“Chuyện này...” Lông mày của Triệu Ngọc sắp nhướng đến đỉnh đầu rồi, có vẻ cú điện thoại này không phải do đội đặc công gọi cho mình, vậy thì... là ai vậy nhỉ?



Triệu Ngọc mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt nhấn nút nghe, rồi để điện thoại ở bên tai.



“Hey! Cục cưng đáng yêu của tôi, có nhận ra tôi là ai không?” Ai ngờ, sau khi bắt máy, một giọng nữ đầy nhiệt tình vang lên trong điện thoại, thậm chí có vẻ hơi thần kinh.



Úi chà...



Triệu Ngọc thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, hắn vạn vạn không ngờ điện thoại di động này vậy mà vẫn liên lạc được.



“Ừm... Cô là ai vậy? Có phải là gọi... Ừm...” Hắn vốn định nói “gọi nhầm số”, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng? Nơi này là Vaqueria, nếu có người gọi nhầm số thì cũng đâu thể nào nói tiếng Trung?



Mà sao tiếng Trung của người phụ nữ này sao nghe có vẻ trúc trắc quá vậy?



“Wow, có phải trình độ tiếng Trung của tôi lại tiến bộ rồi không?” Người phụ nữ trong điện thoại hưng phấn nói: “Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu à, thần thám Trung Quốc đại nhân của tôi?”



“Đờ mờ!”



Vừa nghe thấy bốn chữ “thần thám Trung Quốc” này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra người phụ nữ này là ai, cô ta... Cô ta là vị sư tỷ Dagger của nước Pháp - Juliet!



Chuyện này... Chuyện này có phải quá kỳ lạ rồi hay không?



“Chị đại à, tôi không nằm mơ chứ... Cô cô... Không không không...” Triệu Ngọc gấp gáp hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu vậy?”



“Cậu không sao chứ? Đương nhiên là tôi đang ở Paris lãng mạn rồi! Ái dà... Xấu hổ, xấu hổ quá...” Bỗng nhiên, Juliet nghĩ tới chuyện gì, vội vàng xin lỗi: “Tôi quên mất chuyện sai giờ, chỗ của cậu chắc còn đang nửa đêm hả? Đúng là... đúng là xấu hổ quá đi mất...”



“Wow... Trình độ tiếng Trung của cô đúng là... Đúng là tiến bộ rồi đó!” Triệu Ngọc không kìm lòng được khen một câu, lúc này mới nhớ tới việc hỗn độn của mình, gấp gáp hỏi: “Chị đại à, cô xác định là cô đang gọi điện thoại cho tôi sao? Điện thoại của tôi... Sao lại nhận được vậy nhỉ...”



“Đội trưởng, tay súng bắn tỉa ở hướng hai giờ...” Lúc này, Cao Nhã ở bên cạnh dồn dập nói vào bộ đàm của cô ta: “Hướng một giờ có một đại đội kẻ địch đang đến! Cho nên tôi và Triệu Ngọc cần các anh yểm hộ từ xa, chúng tôi mới chạy ô tô qua tiếp ứng được!”



“Này, có phải cậu đã biết tin tức mà tôi sắp nói cho cậu cho nên mới nói năng không đầu không đuôi hay không?” Juliet trong điện thoại nhiệt tình nói: “Chẹp chẹp chẹp! Lại bị cậu đoán trúng nữa rồi, vụ án bức tranh giết người quấy nhiễu cảnh sát nước Pháp chúng tôi nhiều năm qua… cuối cùng cũng bị phá rồi!”



“Wow... Sao nào, hưng phấn không? Có phải vô cùng hưng phấn hay không?”



“...” Trong nháy mắt, Triệu Ngọc từ hỗn độn biến thành cháy đen, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy chứ...



“Sở dĩ tôi đặc biệt nói cho cậu biết...” Juliet lại kích động nói tiếp: “Là vì... Bởi vì ý nghĩ của cậu rất đúng! Hung thủ thật sự là một nhân vật cấp đại sư!”



“Thật không ngờ một người thanh danh hiển hách, dáng vẻ đạo mạo như vậy mà lại là hung thủ đứng sau vụ án bức tranh giết người!”



“Có điều... Có khả năng không phải do một mình ông ta gây nên mà cả hai học sinh của ông ta cũng gây án, hơn nữa, giữa ông ta với hai học sinh còn có một quan hệ không bình thường nữa, đúng là biến thái mà...”



“À... Hửm... Tôi...” Nghe Juliet nói vậy, Triệu Ngọc rất bất ngờ, não nhất thời bị chập mạch, hoàn toàn không biết nên nói gì.



Sau khi sửng sốt vài giây, hắn mới bỗng dưng tỉnh táo lại, gấp gáp nắm lấy điện thoại di động mà lớn tiếng nói với Juliet: “Chị đại, chị đại của tôi ơi, bây giờ không phải lúc nói chuyện đâu, cô hãy nghe tôi nói, bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm, cô phải... Cô phải giúp tôi...”



Kết quả, Triệu Ngọc đang nói nửa chừng thì những kẻ địch truy kích ở đằng xe đã bắt đầu nổ súng...



Đạn gào rít bay đến, tất cả đều bắn vào xe Jeep, tiếng động vang ầm ầm.



“A!!!” Triệu Ngọc ôm đầu ngồi xổm xuống, tiếp tục hô lên với Juliet: “Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà di động của tôi không cách nào gọi điện được, cho nên, bây giờ cô hãy lập tức giúp tôi liên lạc với Miêu Khôn, tôi muốn nói chuyện với ông ấy!”



“Úi chà... Just a moment...” Ai ngờ, bởi vì Triệu Ngọc nói quá nhanh nên Juliet không hiểu, đành phải chờ phiên dịch giúp đỡ, lúc này mới dùng tiếng Trung gượng gạo nói: “Triệu Ngọc, tôi nghe thấy có tiếng súng, cậu lại đang phá án hả?”



Leng keng leng keng...



Vài viên đạn bắn tới, chẳng những bắn nát thủy tinh của ô tô mà còn bắn vỡ một bên kính chiếu hậu, kính thủy tinh vỡ nát bắn vào người Triệu Ngọc...



“Ôi trời ạ, chị đại à, tôi không phá án, tôi đang liều mạng đây này! Nếu cô không giúp tôi thì tôi chết chắc...” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc lặp lại lời nói vừa rồi một lần.



“Này, Triệu Ngọc!” Lúc này, cuối cùng Cao Nhã bên cạnh cũng nhận ra có điều bất thường, vội vàng lớn tiếng hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Nói chuyện với ai vậy?”



“Tôi... Điện thoại di động, điện thoại di động...” Triệu Ngọc chỉ vào di động của mình: “Có tín hiệu rồi! Còn nhận được cuộc gọi từ nước Pháp nữa! Ừm...” Sau khi hưng phấn nói xong, hắn lại sợ hãi bồi thêm một câu: “Cô có tin không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom